✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. 1 Một hôm,…

10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Hai Tuần VI Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)
ĐẤNG BẢO TRỢ
Hôm nay, chúng ta cùng chiêm ngắm Lời Chúa trong Tin Mừng thánh Gio-an: “Khi Đấng Bảo Trợ đến… Người là Thần Khí sự thật phát xuất từ Chúa Cha, Người sẽ làm chứng về Thầy” (Ga 15,26–16,4a). Trong những dòng kinh thánh này, Thầy Giêsu loan báo cho các môn đệ về sự hiện diện của Chúa Thánh Thần – Đấng Bảo Trợ, Đấng nâng đỡ, hướng dẫn và trợ giúp mọi tâm hồn.
Ngay từ buổi chia ly đầy bỡ ngỡ, các tông đồ đã lắng nghe lời hứa của Thầy: họ sẽ không đơn độc; mặc dù Thầy sắp về cùng Chúa Cha, Thầy sẽ sai Đấng Bảo Trợ tới ở cùng họ mãi mãi. Đấng Bảo Trợ ấy không phải là một linh hồn mơ hồ, nhưng chính là Thần Khí sự thật, phát xuất từ Cha và Con, chuyển tải trọn vẹn mạc khải của Thiên Chúa cho thế gian.
Chúa Giêsu biết trước những khó khăn sẽ ập đến: các môn đệ sẽ bị khai trừ khỏi hội đường, họ sẽ bị bách hại và thậm chí bị giết dưới danh nghĩa phụng sự Thiên Chúa. Nhưng Ngài không để họ ngỡ ngàng; Ngài dạy họ trước để họ khỏi vấp ngã, để khi chứng kiến bạo lực và hận thù, họ vẫn luôn có một điểm tựa vững vàng: đó là chứng tá của Thần Khí sự thật và chính lời hứa của Thầy.
Thực vậy, đời sống Kitô hữu không hề thiếu thách thức. Khi đưa ra lời mời gọi ra khơi truyền giáo, Chúa Giêsu đã yêu cầu chúng ta phải sẵn sàng chịu thử thách. Thế nhưng, cuộc sống ấy không phải là cuộc hành trình đơn độc. Thần Khí Chân Lý hiện diện cùng chúng ta, soi sáng lương tâm, củng cố đức tin và khơi dậy lòng can đảm để làm chứng cho Tin Mừng. Ngài dẫn dắt chúng ta nhận ra Thầy Giêsu trong mọi biến cố: trong những giây phút bình an nội tâm cũng như giữa phong ba bão táp.
Nhìn vào đời sống của các tông đồ sau ngày Phục Sinh, ta thấy rõ ơn Chúa Thánh Thần. Họ từ những kẻ sợ hãi, trốn tránh ban đầu, đã trở nên những chứng nhân dũng cảm, sẵn sàng đón nhận cực hình vì danh Chúa. Sự biến đổi này không đến từ sức người, nhưng bởi sự can thiệp của Thần Khí sự thật. Chính Ngài đã soi tỏ cho họ hiểu và tin tưởng những lời Thầy đã nói trước, để khi giờ khổ nạn đến, họ không chùn bước.
Và ngày nay, giữa thế giới còn đầy bạo lực ngôn từ, bất công, và hận thù, Lời Chúa vẫn vang lên: “Các con cũng làm chứng, vì các con ở với Thầy ngay từ đầu” (Ga 15,27). Mỗi người chúng ta, trong lòng mến, đã chọn đi với Chúa Giêsu, không phải chỉ để hưởng ơn phúc, nhưng còn để trở thành chứng nhân của Người. Điều đó đòi hỏi chúng ta sống đúng với sự thật, dám lên tiếng bảo vệ lẽ phải, và can đảm chịu đau khổ – nếu cần – như Thầy đã nói: “Họ sẽ giết anh em” (Ga 16,2).
Vì thế, mỗi lần chúng ta khởi đầu một ngày mới, chúng ta hãy mời Chúa Thánh Thần đến: xin Ngài dọn lòng chúng ta, soi dẫn cho mỗi quyết định, cho lời nói và việc làm của chúng ta luôn phản chiếu sự thật và tình yêu của Chúa. Khi lên tiếng cho công lý, chúng ta không tự tôn, nhưng vì Chúa; khi chịu thiệt thòi, chúng ta làm chứng cho đức khiêm nhường của Con Chiên Thiên Chúa.
Lạy Chúa Thánh Thần, Đấng Bảo Trợ đáng kính, xin đến và làm chứng cho Chúa Giêsu nơi tâm hồn con. Xin đổi mới con bằng lửa tình yêu và ánh sáng chân lý, để con không chỉ là người nghe Lời, mà còn là kẻ sống Lời giữa gia đình, cộng đoàn và xã hội. Xin cho mọi khổ đau và khó nhọc con gặp gỡ trở thành dịp để Thần Khí thánh hóa con, để qua đó, người ta nhận ra Thầy Giêsu là Con Thiên Chúa và là Đấng Hằng Hữu.
Cuối cùng, xin cho chúng ta luôn ghi nhớ: Dấu chỉ được Chúa Cha Cha và Chúa Con đặt trên mỗi Kitô hữu không phải là ân huệ thụ động, nhưng là sứ vụ dấn thân làm chứng. Hãy để Thần Khí sự thật dẫn dắt chúng ta trong hành trình này, để mỗi ngày trôi qua, chúng ta ngày càng nên giống Đấng đã kêu gọi chúng ta và tình yêu của Người được tỏ hiện trên thế gian. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
MỞ LÒNG ĐÓN THÁNH THẦN
Trong bầu khí của Mùa Phục Sinh, Giáo Hội mời gọi chúng ta chiêm ngắm mầu nhiệm Chúa Thánh Thần, Đấng Bảo Trợ, Đấng Thần Khí sự thật. Ngay từ chương thứ 15 của Tin Mừng thánh Gio-an, Chúa Giêsu đã hứa ban Thánh Thần để Người làm chứng về Người. Và như hôm nay, Chúa Giêsu còn xác quyết: “Cả anh em nữa, anh em cũng làm chứng, vì anh em ở với Thầy ngay từ đầu.”
Cùng với bài đọc trích sách Công vụ Tông Đồ, chúng ta thấy chân dung một người phụ nữ Do Thái, bà Ly-đi-a, đã được Ơn Thiên Chúa soi mở lòng để đón nhận Tin Mừng và trở thành nguồn sống cho cộng đoàn đầu tiên. Bà là tấm gương của lòng quảng đại nồng hậu, đã hiến dâng ngôi nhà mình làm nơi gặp gỡ anh em. Bà không chỉ đón nhận ơn Thiên Chúa, nhưng còn “ép” các tông đồ ở lại, chia sẻ cuộc sống, cộng tác loan báo Lời Chúa.
Một bên là Thánh Tông Đồ Phaolô và các bạn được Thần Khí dẫn đưa đến gặp gỡ những tâm hồn quảng đại, bên kia là chính Chúa Giêsu trao ban Thánh Thần để thánh hóa các tâm hồn và sai họ làm chứng. Mối tương giao ấy gợi lên mối liên hệ chặt chẽ giữa ơn gọi loan báo Tin Mừng và đáp trả của những người đón nhận.
Thánh Thần sự thật xuất phát từ Chúa Cha để làm chứng về Chúa Con. Chính Thánh Thần sẽ dẫn đưa Giáo Hội vào tận cùng sự thật về mầu nhiệm tình yêu, sự sống và ơn cứu độ. Ước gì mỗi chúng ta, nhờ Ta-lê-đa của Phục Sinh, cũng trở nên những bà Ly-đi-a hôm nay: vừa khiêm tốn lắng nghe Lời Chúa, vừa quảng đại mở rộng cửa lòng để đón tiếp anh chị em, để ngôi nhà gia đình trở thành điểm tựa cho tình hiệp thông và sứ vụ loan báo Tin Mừng.
“Thần Khí sự thật phát xuất từ nơi Chúa Cha, Người sẽ làm chứng về Thầy.” Hai tiếng “sự thật” vang vọng trong tâm hồn mỗi Kitô hữu: Chúa Giêsu là sự thật, con đường, sự sống. Thánh Thần dẫn đưa chúng ta vào sự thật ấy, không phải để lấn át cuộc đời trần gian, nhưng để tỏ lộ mầu nhiệm tình yêu sâu thẳm của Thiên Chúa dành cho con người. Trong thế giới ngập tràn ngôn từ giả dối và những hệ luận khô khan, Thánh Thần mời gọi chúng ta lấy tình yêu làm thước đo mọi hành động.
Khi thánh Phaolô cùng các bạn đặt chân lên châu Âu và gặp gỡ bà Ly-đi-a, họ không chỉ rao giảng một hệ thống giáo lý trừu tượng, nhưng mời gọi những tâm hồn tôn thờ Thiên Chúa một cách chân thành, như bà Ly-đi-a. Bà nghe, và Chúa mở lòng. Sự mở lòng ấy là tác động mạnh mẽ của Thánh Thần, vì “không ai có thể đến với Chúa Con nếu không có sự tác động của Thánh Thần.”
“Cả anh em nữa, anh em cũng làm chứng.” Chúa Giêsu trao phó cho các môn đệ sứ vụ làm chứng về Người, sứ vụ nối dài tầm hoạt động của Thánh Thần. Sứ vụ ấy bắt đầu từ chính kinh nghiệm gặp gỡ và được sai đi: “Em ở với Thầy ngay từ đầu.” Ước gì mỗi chúng ta cũng nhận thức được xuất xứ và trân trọng mối tương quan ấy. Không có chứng nhân nào giản đơn hơn một người đã từng thụ ơn. Khi chúng ta trao ban sự tha thứ, trao ban niềm hy vọng, chúng ta đang làm chứng về Chúa Giêsu, Đấng đã chịu chết và sống lại vì yêu thương.
“Thầy đã nói với anh em những điều ấy, để anh em khỏi bị vấp ngã.” Cuộc sống người Kitô hữu đầy những thách đố: bị khai trừ, bị hiểu lầm, thậm chí bị bách hại. Chúa không bỏ mặc chúng ta bơ vơ, nhưng đã loan báo trước, để khi gian nan thử thách đến, chúng ta nhớ lại Lời Chúa đã hứa và an tâm vững lòng.
Chúa Thánh Thần là Đấng Bảo Trợ: Người không chỉ nâng đỡ chúng ta bằng sức mạnh siêu nhiên, nhưng còn là ân nhân của ký ức đức tin, giúp chúng ta ghi khắc lời Chúa trong lòng, để dù có lúc phải chịu đau khổ vì niềm tin, chúng ta vẫn kiên trung.
Bà Ly-đi-a đã hành động như thế nào khi được ơn mở lòng? Bà không giữ khép kín hạnh phúc đức tin cho riêng mình, nhưng đã mời Phaolô và các bạn vào nhà mình, chia sẻ cuộc sống, chăm sóc và đồng hành. Hành động này gợi lên hai chiều kích quan trọng trong đời sống Kitô hữu: chiều kích thinh lặng của lắng nghe và chiều kích hoạt động của chia sẻ.
– Thinh lặng lắng nghe: Bà Ly-đi-a và những phụ nữ cầu nguyện bên bờ sông đã kiên nhẫn ngồi nghe. Trong bầu khí tôn giáo đơn sơ đó, Tin Mừng được gieo vào lòng họ. Chúng ta cũng được mời gọi tìm những “góc cầu nguyện” trong đời thường: gia đình, nơi nguyện đường, buổi tĩnh tâm, để mở tâm hồn cho Thần Khí thánh.
– Chia sẻ đời sống: Khi đã được thanh luyện bởi Lời Chúa và Thánh Thần, bà Ly-đi-a đã mời gọi người rao giảng Tin Mừng đến ở lại. Hành vi mời gọi ấy không chỉ là cử chỉ khách sáo, nhưng là biểu tượng của cộng đoàn đức tin: cùng sống – cùng chia sẻ – cùng loan báo.
“Họ sẽ khai trừ anh em khỏi hội đường… họ làm như thế vì họ không biết Chúa Cha cũng chẳng biết Thầy.” Những lời cảnh báo của Chúa Giêsu cho chúng ta thấy rằng sứ vụ làm chứng bao giờ cũng gặp trở ngại. Người Kitô hữu có thể bị hiểu lầm, thậm chí bị loại trừ khỏi các nhóm—kể cả những nhóm tôn giáo khác—bởi vì Tin Mừng không đơn thuần là một hệ tư tưởng, nhưng là mối tương quan duy nhất với Thiên Chúa hằng hữu.
Tuy vậy, đừng để sợ hãi cản bước hành trình chúng ta. Chúa Thánh Thần vẫn hoạt động mãnh liệt trong từng biến cố của Giáo Hội và đời sống mỗi người. Ước gì khi thất vọng vì bị thế gian phản đối, chúng ta vẫn bền tâm cầu nguyện, trở về với Lời Chúa, để hiệp nhất với Thánh Thần trong mọi hoàn cảnh.
Thánh Thần cũng là Đấng gợi lên trong chúng ta thái độ quảng đại phục vụ. Bà Ly-đi-a đã dùng của cải và ngôi nhà mình để phục vụ Tin Mừng. Gia đình chúng ta hôm nay được mời gọi dấn thân phục vụ cách cụ thể: hiến tặng thời gian, năng lực, của cải nhỏ bé để hỗ trợ anh em nghèo khổ, xây dựng cộng đoàn, đồng hành với những ai đang khát khao sự thật, tình yêu và hy vọng.
Trong niềm tin vào Thần Khí sự thật, chúng ta cũng được mời gọi trở nên những chứng nhân của sự thật trong đời sống xã hội: bảo vệ phẩm giá con người, lên tiếng cho những ai bị áp bức, đấu tranh cho công lý và hòa bình. Bởi vì Thánh Thần không chỉ làm chứng về Chúa Con, nhưng còn hướng dẫn chúng ta làm chứng về Tin Mừng của Chúa giữa thế gian.
– Hãy mở lòng như bà Ly-đi-a, để Thánh Thần soi sáng và dẫn đưa;
– Hãy quảng đại mời gọi anh chị em, để ngôi nhà gia đình và cộng đoàn chúng ta trở thành “địa điểm Tin Mừng”;
– Hãy can đảm làm chứng về Chúa Giêsu trong lời nói và việc làm;
– Hãy kiên trì cầu nguyện, để Thánh Thần củng cố chúng ta khỏi bị vấp ngã;
– Và hãy sống Tin Mừng bằng tinh thần phục vụ, hiến dâng và yêu thương không toan tính.
Nguyện xin Chúa Thánh Thần sự thật ngự trị trong tâm hồn mỗi chúng ta, giúp chúng ta luôn làm chứng về Chúa Giêsu Phục Sinh qua cuộc sống chan hòa yêu thương, để cả thế gian thấy được dấu ấn tình yêu của Thiên Chúa nơi chúng ta. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
ĐỂ THÁNH THẦN HƯỚNG DẪN
Giáo Hội mời gọi chúng ta cùng suy ngắm vai trò trọng yếu của Chúa Thánh Thần, Đấng Phù Trợ mà Chúa Giêsu đã hứa sẽ sai đến với các môn đệ. Thánh sử Gioan đã dành trọn ba đoạn (Ga 14,16–17; 14,26; 15,26–27) để nhấn mạnh về Đấng Bảo Trợ, Đấng Thần Chân Lý, Đấng Thầy Dạy, và Đấng làm chứng về Chúa Giêsu. Giữa thời buổi đầy rẫy nguy cơ bách hại và lầm lạc, Chúa Thánh Thần không chỉ là nguồn sáng dẫn đường, mà còn là khí cụ bảo vệ và củng cố lòng tin mãnh liệt nơi Hội Thánh và từng người tín hữu.
Anh chị em thân mến, khi đọc lại lời Chúa Giêsu phán: “Thầy sẽ xin Chúa Cha ban cho anh em một Đấng Phù Trợ khác, để ở với anh em muôn đời” (Ga 14,16), chúng ta cảm nhận được tình thương bao la của Thiên Chúa. Chúa Giêsu không để chúng ta cô đơn sau khi Người về cùng Chúa Cha, nhưng ban cho chúng ta Đấng Thánh linh trường tồn. Đấng Phù Trợ ấy không phải là một thực thể xa lạ; Ngài phát xuất từ Chúa Cha và liên kết mật thiết với Con: “Thần Khí sự thật phát xuất từ Chúa Cha” (Ga 15,26). Như vậy, mối dây giữa Ba Ngôi Thiên Chúa được biểu lộ qua sứ vụ ngập tràn ơn cứu độ của Chúa Thánh Thần.
Sứ điệp của Thánh Thần được nhắc nhớ ở câu: “Thầy Dạy sẽ dẫn đưa các con đến sự thật trọn hảo và nhắc nhở các con mọi điều Thầy đã nói với các con” (Ga 14,26). Điều này cho thấy hoạt động của Thánh Linh không dừng lại ở việc tái diễn Lời Chúa, nhưng chính là giải nghĩa, khai mở và làm cho Lời ấy sống động trong tâm hồn tín hữu. Khi lắng nghe, suy gẫm và cầu nguyện với Lời Chúa, chúng ta được Thánh Thần soi dẫn, để nhận ra chiều sâu ẩn chứa trong từng đoạn Thánh Kinh và vận dụng vào hoàn cảnh đời thường.
Chúa Thánh Thần còn có nhiệm vụ chứng tỏ chân lý và phá tan những ngộ nhận: “Khi Đấng Bảo Trợ đến, Người sẽ làm chứng về Thầy” (Ga 15,26). Trong lịch sử Hội Thánh, đã không ít lần niềm tin bị lẫn lộn với quyền lực, mê tín hay giáo phái sai lạc. Sứ vụ của Thần Khí là soi sáng, phân định đúng sai, bảo vệ con chiên khỏi những cạm bẫy của thế gian. Nhờ đó, các chứng nhân của Chúa không chỉ dựa vào lý trí, mà còn nhờ ơn Thánh Linh để kiên vững chịu đựng bách hại, thậm chí hy sinh mạng sống vì chân lý Phúc Âm.
Ngắm nhìn thánh Gioan trong sách Công vụ Tông Đồ, ta thấy lửa Thánh Thần đã biến đổi các tông đồ rụt rè thành những chứng nhân can đảm: từ bỏ sợ hãi trước thượng tế, nộp mình nhờ cậy vào quyền năng Thần Khí. Họ không chỉ làm chứng bằng lời, mà còn sống chứng tá tình yêu Phục Sinh qua cách phục vụ, tha thứ và quảng đại chia sẻ Tin Mừng. Chính nhờ ơn Thánh Linh, Lời Chúa không còn là ký ức quá khứ, nhưng trở thành hơi thở sống động, thúc đẩy Hội Thánh bước đi trong sứ mạng rao giảng đến tận cùng trái đất.
Có một điểm rất thực tế mà thánh sử Gioan nhấn mạnh: Thánh Thần sẽ “nhắc các con nhớ lại mọi lời Thầy đã nói” (Ga 14,26). Khi đối diện với thử thách, ta dễ chán nản, nghi ngờ và lãng quên những chân lý căn bản. Nhưng chính lúc ấy, Chúa Thánh Thần can thiệp: khơi dậy ký ức sâu thẳm, minh giải cho tâm trí, tăng thêm cảm nghiệm nội tâm. Nhờ vậy, niềm tin của người Ki-tô hữu không chỉ được dựng xây trên hiểu biết tự nhiên, mà còn trên kinh nghiệm thiêng liêng, nơi Thiên Chúa hiện diện nội tâm.
Hơn thế nữa, Thánh Thần còn là nguồn sức mạnh để chúng ta trở thành chứng nhân trung thành. Chúa Giêsu đã phán: “Anh em cũng sẽ làm chứng, vì anh em ở với Thầy ngay từ đầu” (Ga 15,27). Ai đã một lần gặp gỡ Chúa Giêsu, không thể giữ kín trải nghiệm đó cho riêng mình. Ơn Thánh Linh thúc bách chúng ta lên đường, chia sẻ cuộc sống Phục Sinh bằng lời nói, việc làm cụ thể và cả hi sinh thầm lặng. Mỗi bí tích chúng ta lãnh nhận—rước Mình Máu Thánh—đều là những khoảnh khắc Thần Khí nâng đỡ, tăng cường đời chứng tá.
Anh chị em thân mến, hôm nay, khi tham dự Thánh Lễ, ta được mời gọi tái khám phá sức mạnh Thần Khí nơi bí tích Thánh Thể và Lời Chúa. Việc lắng nghe Kinh Nguyện, hát thánh ca, dâng lễ vật, rước Mình Thánh Chúa đều ngập tràn sự hiện diện của Thánh Thần. Ngài hoạt động âm thầm, nhưng vững chắc như hơi thở, nuôi dưỡng tâm hồn và ban cho ta khả năng chiến thắng tội lỗi, vượt qua thử thách, sống tình yêu quảng đại.
Trong hành trình ơn gọi, mỗi tín hữu đều phải đối diện với khuynh hướng tội lỗi, sự cám dỗ của quyền lực, danh vọng, tiền của… Thánh Thần đến để can thiệp: soi sáng lý trí, làm cho ý chí kiên trung, và khơi dậy con tim mau mắn tha thứ, phục vụ. Như lưỡi lửa trên đầu các tông đồ ngày Hiện Xuống, Ngài truyền lửa nhiệt huyết Tin Mừng vào lòng chúng ta, để giữa thế giới đầy xung đột, ta vẫn là khí cụ hòa bình, khoan dung và yêu thương.
Chúng ta cũng nhớ rằng, vai trò Thánh Thần không chỉ dành riêng cho các linh mục hay người hoạt động mục vụ, nhưng cho mọi tín hữu. Mỗi người, tùy theo trạng vụ, được Thần Khí phân chia ơn riêng (1Cr 12,4–11): ơn khôn ngoan, ơn tri thức, ơn chữa lành… Những ơn này không phải để giới hạn mình trong một nhóm ưu tú, mà để xây dựng Hội Thánh hiệp thông, qua đó mỗi thành viên đóng góp hạt giống Tin Mừng nơi môi trường sống của mình.
Trong tâm tình đó, anh chị em thân mến, nỗ lực cầu nguyện với Chúa Thánh Thần là lẽ sống thiết yếu. Mỗi ngày, chúng ta hãy xin: “Lạy Thần Khí Chân Lý, xin đến và hướng dẫn con trong mọi lẽ thật. Xin nhắc con nhớ lời Chúa, soi dẫn con nhận ra thánh ý Chúa, và ban cho con can đảm làm chứng cho Danh Chúa.” Khi thiếu vắng thinh lặng nội tâm, ta dễ lạc lối; nhưng khi đón nhận Thần Khí, ta được tỏa lan ánh sáng Phục Sinh khắp nơi.
Cuối cùng, anh chị em hãy nhớ rằng chính Chúa Giêsu đã hứa: “Thầy không để các con mồ côi; Thầy sẽ trở lại với các con” (Ga 14,18). Cách trở lại ấy không chỉ là biến cố Con Thiên Chúa sống lại, nhưng là sự hiệp thông liên tục qua Thần Khí. Mỗi khi chúng ta cầu nguyện, xưng tội, rước lễ, Chúa Con đến bằng Thánh Linh, an ủi, hướng dẫn và củng cố chúng ta. Nhờ đó, Hội Thánh không bao giờ thiếu vắng Đấng Thầy Dạy và Phù Trợ.
Anh chị em thân mến, xin để Thánh Linh dẫn dắt chúng ta trong từng bước đi, để trong mọi biến cố vui buồn, chúng ta vẫn kiên vững làm chứng cho Đức Kitô Phục Sinh. Ước gì qua Thánh Lễ hôm nay, mỗi tâm hồn được đổi mới nhờ ơn Chúa Thánh Thần, và trở thành ngọn đèn cháy sáng cho thế giới, cầu cho chúng ta luôn vâng nghe, tín thác và làm chứng cho tình yêu vô biên của Thiên Chúa Ba Ngôi. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
THẦN KHÍ SỰ THẬT
Khi nói về sự thật, chúng ta không thể không nhớ đến khoảnh khắc thách đố giữa Chúa Giêsu và Phi-la-tô trước tòa án Philatô. Ông quan đã hỏi: “Vậy sự thật là gì?” (Ga 18,38), nhưng Chúa Giêsu chọn im lặng. Chính sự im lặng ấy, paradoxically, lại trở thành bằng chứng lớn nhất: không lời nào vượt trên lời Chân Lý, không ngôn từ nào vang động bằng chính Sự Thật hiện hữu trong Con Thiên Chúa.
Trong bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu đã khẳng định với các môn đệ: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14,6). Từ “là” ấy không chỉ đơn thuần là một định nghĩa khô khan, mà là một tuyên xưng mang hơi thở của quyền năng: Chúa Giêsu chính Ngôi Lời nhập thể, Con Thiên Chúa xuống thế làm người, tất cả những lời Người giảng dạy đều phát xuất từ Thân Thể, Máu và Mạng sống của Người. Mọi sự thật được khai thị đều không phải tưởng tượng, không phải luận bàn triết học hàn lâm, mà là sự tỏ hiện trực tiếp của Thiên Chúa ngự trong lịch sử cứu độ.
Chúa Giêsu là Sự Thật, và chính Người trao ban “Thần Khí sự thật” (Ga 14,17). Thần Khí ấy “phát xuất từ Chúa Cha, sẽ làm chứng về Thầy; Người sẽ dạy các anh em mọi điều và nhắc các anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói” (Ga 14,26). Như thế, Thần Khí không phải là một ý niệm lu mờ, mà là Đấng đồng hành, hướng dẫn, soi sáng để chúng ta hiểu đúng, sống đúng và chứng kiến Sự Thật. Mỗi lần chúng ta đọc lại Kinh Thánh, bước vào giờ cầu nguyện, đón nhận Bí tích Thánh Thể, là Thần Khí sự thật tiếp tục khơi dậy trong lòng chúng ta một nhận thức mới mẻ, giúp chúng ta thấy những chân lý tưởng chừng cũ kỹ lại luôn tươi mới, luôn cần thiết cho đời sống đạo.
Nếu chúng ta chọn phủ nhận Sự Thật, thì hành động đó tự nó đã là một nỗ lực dối trá: bởi không ai có thể phủ nhận chân lý mà không xác nhận chân lý ấy tồn tại ngay lập tức. Khi ta nói: “Đó không phải là sự thật”, chính ta đang thú nhận rằng sự thật ấy đã hằn sâu trong nhận thức, và ta đang tìm cách đánh lạc hướng, che đậy. Nếu ta không nói thật, ta đang nói dối. Lời dối không chỉ là ngôn từ sai lạc, mà còn là cách chúng ta che dấu, lảng tránh trước những điều khó chấp nhận trong chính bản thân mình và trong thực tại.
Tại sao chúng ta thường né tránh Sự Thật? Người ta cho rằng sự thật dễ gây tổn thương, làm mất lòng, đem lại đau đớn. Nhưng thực ra, nỗi đau không đến từ Sự Thật, mà đến từ tính giả dối, từ sự giả hình và sự vô thành thực. Khi chúng ta sống trong sự giả tạo, lời nói không ăn khớp với hành động, trong chúng ta luôn tồn tại một mâu thuẫn nội tại: ta biết điều mình nói không phản ánh con người thật, và ta càng lún sâu vào dối trá, lòng ta càng nặng trĩu, càng hoang mang. Sự Chân Thật, trái lại, khiến ta phải đối diện với bất toàn, nhưng cũng trao cho ta tự do: tự do được nhận ra, được tha thứ, được đổi mới.
Chúa Giêsu đã dạy: “Ai yêu mến Thầy, kẻ ấy sẽ giữ lời Thầy” (Ga 14,23). Giữ lời Người không chỉ là lặp lại giáo huấn, mà là sống sao cho lời Người trở thành hơi thở, nhịp đập của đời ta. Đó là sống chân thành: sống ngay thẳng, không gian dối; là sống minh bạch: không che giấu, không thủ đoạn; là sống can đảm: dám nhìn thẳng vào khuyết điểm, dám thú nhận lỗi lầm, dám chấp nhận sự thật để biến đổi.
Sự Can Đảm ấy bắt nguồn từ đâu? Từ Thần Khí sự thật mà Chúa Cha sai đến. Khi Thần Khí ngự trong tâm hồn, Người làm cho chúng ta có sức mạnh để vượt qua nỗi sợ bị tổn thương, vượt qua nỗi xấu hổ và lo âu. Bởi Thần Khí đem đến cho chúng ta sự tự do nội tâm: tự do để nói lên sự thật, dù sự thật ấy có mỏng manh, nhỏ bé, hay đang tàn lụi trong lòng ta.
Chúng ta hãy nhìn vào gương Phi-líp-phê – người mà Chúa Giêsu đã chạm đến khi Người hỏi: “Anh đã thấy Ta chưa?” (Ga 14,9). Phi-líp-phê trước đó cũng chưa hiểu hết. Nhưng khi Thần Khí Giêsu ngự đến trong lòng, ông đã can đảm tỏ bày: “Lạy Chúa, xin hãy cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là đủ” (Ga 14,8). Sự tỏ bày chân thành ấy không phải một lời lý thuyết, mà là tiếng kêu khát vọng gặp gỡ Thiên Chúa thật.
Trong đời sống cộng đoàn và gia đình, chúng ta cũng được mời gọi sống như thế. Bao nhiêu bất hòa, bao nhiêu mâu thuẫn nảy sinh bởi vì trong giao tiếp ta không trung thực: ta nói một đường, làm một nẻo; ta che dấu cảm xúc thật; ta né tránh những vấn đề then chốt, chỉ vì sợ mất lòng, sợ xung đột. Nhưng cơn bão thù ghét không phải đến từ tranh luận, mà đến từ sự bưng bít, đến từ những trái tim chừa chỗ trống cho nghi ngờ và phán xét. Khi ta dám nói thật trong yêu thương, ta giải phóng chính mình và tha nhân: ta trao cho đối phương cơ hội để hiểu, để chia sẻ, để chữa lành.
Chúa Giêsu đã trao cho các môn đệ một nguyên tắc mới: “Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con” (Ga 15,12). Yêu thương chân chính bao gồm sự trung thực: sẵn sàng nhìn vào khuyết điểm, sẵn sàng chia sẻ nỗi yếu đuối, và sẵn sàng lắng nghe. Khi chúng ta chia sẻ trong tình yêu, lời nói của chúng ta không chỉ là lời suông, mà là kênh ban ơn, là phương thế mang lại sự tự do và bình an.
Có thể chúng ta sẽ hỏi: làm sao để luyện tập sự chân thành? Trước hết, chúng ta cần lắng nghe Lời Chúa mỗi ngày, để những con chữ trong Tin Mừng thấm sâu vào tim, để ánh sáng Thần Khí luôn soi chiếu bước chân chúng ta. Khi ta cầu nguyện, hãy xin Chúa ban cho trái tim can đảm để nhận biết sự dối trá nơi bản thân, và ban cho môi miệng can đảm để nói lên sự thật trong tình yêu.
Tiếp theo, hãy thực hành trong đời thường: tập nói lời cảm ơn, lời xin lỗi chân thành, lời khen ngợi đúng lúc. Những hành động nhỏ ấy là bước khởi đầu để ta thay đổi từ bên trong. Khi gặp khó khăn, hãy tìm đến người anh em, người bạn đạo, chia sẻ thật lòng và cầu nguyện cùng nhau. Cộng đoàn Kitô là nơi chúng ta tập làm chứng cho Sự Thật: không phải bằng những bài diễn văn, mà bằng chính đời sống chân thực và tương trợ.
Cuối cùng, xin đừng quên: Chân Thật không bao giờ cô đơn. Chúa Giêsu đã hứa: “Thầy không để các con mồ côi, Thầy sẽ đến với các con” (Ga 14,18). Hãy để Người ở trong đời ta, để Thần Khí dẫn dắt, để mọi lời chúng ta nói và mọi việc chúng ta làm đều là dấu chỉ của Sự Thật, Sự Sống và Tình Yêu. Khi đó, chúng ta sẽ không còn sợ dối trá, vì đã được mặc lấy áo choàng sự thật của Đấng Thánh.
Lạy Chúa Giêsu, Đường Thiên Chúa, Sự Thật và Sự Sống đích thực, xin cho chúng con đừng sợ đối diện với sự thật về chính mình và về tha nhân, để nhờ Thần Khí Chân Thật, chúng con sống trong minh bạch, can đảm tỏ bày và trung tín xây dựng cộng đoàn yêu thương. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
HƯỚNG DẪN CỦA THẦN KHÍ
Trong khung cảnh mầu nhiệm sau khi đã hoàn tất công trình cứu chuộc, Chúa Giê-su lên tiếng: “Khi Đấng Bảo Trợ đến, Thần Khí sự thật từ nơi Chúa Cha, Người sẽ làm chứng về Thầy” (Ga 15,26). Lời này vang vọng không chỉ với các tông đồ đang ôm ấp sợ hãi trong phòng tiệc Ly, mà còn vang vọng nơi mỗi tâm hồn tín hữu ngày nay, giữa những băn khoăn của thế giới hiện đại, khao khát một lẽ thật vững bền.
Sách Giáo lý Công giáo đã dạy rõ về vai trò của Ba Ngôi Thiên Chúa: Chúa Cha dựng nên muôn loài, Chúa Con xuống thế cứu chuộc nhân loại, và Chúa Thánh Thần đến để thánh hóa chúng ta. Chính vì thế, thời đại chúng ta đang sống được gọi là “thời đại của Đức Chúa Thánh Thần”. Bao lâu Chúa Con không còn hiện diện hữu hình giữa nhân gian, bấy lâu Chúa Thánh Thần tiếp tục công trình thiêng liêng của Người: soi sáng, thanh tẩy, và củng cố Hội Thánh.
Khi suy ngẫm về ngày lễ Ngũ Tuần, chúng ta thấy cảnh tượng huy hoàng: trên đầu các tông đồ xuất hiện “như lưỡi lửa”, và họ bắt đầu nói được “tiếng lạ” theo khả năng Thiên Chúa ban, để loan báo mầu nhiệm cứu độ cho những người đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Các ông, từ khiếp đảm khi chứng kiến cuộc tử nạn của Thầy, bỗng trở nên hăng say rao giảng Tin Mừng, không còn e dè, giấu mình. Họ dám mạnh dạn thưa với người Do Thái: “Chúng tôi không thể im lặng về những việc mắt thấy tai nghe” (Cv 4,20).
Qua biến cố Ngũ Tuần, chúng ta nhận thấy Chúa Thánh Thần không chỉ là nguồn sức mạnh siêu nhiên, mà còn là Thần Khí sự thật, giúp các tông đồ nhận ra toàn vẹn mạc khải nơi Đức Giê-su Phục Sinh. Người dẫn họ vào chiều sâu Lời Chúa, giúp họ phân biệt chân – giả, đúng – sai, dạy họ không lắng nghe những lời dối trá hay những lạc giáo nguy hiểm. Cũng chính Thánh Thần truyền cảm hứng cho các ông phán xử công chính, bất chấp rủi ro.
Trong cuộc sống hôm nay, thế giới đầy rẫy những “tiếng lạ” của truyền thông, mạng xã hội, những trào lưu ý thức hệ, lý thuyết khoa học – xã hội, nhiều khi dẫn con người đi vào ngõ cụt của hoài nghi và thờ ơ. Giữa cơn “bão thông tin”, kỹ năng phân định dưới ánh sáng Thánh Thần trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Chúa Thánh Thần không chỉ giúp chúng ta hiểu Lời Chúa, mà còn soi rõ lương tâm, để biết đâu là sự thật nhân bản, đâu là lý thuyết phủ nhận phẩm giá con người.
Hơn thế nữa, Chúa Thánh Thần đến để ban cho chúng ta khả năng làm chứng. Lời chứng không chỉ bằng lời nói, mà còn bằng chính đời sống. Các tông đồ đã “sống tử đạo”, nghĩa là dám từ bỏ tính mạng mình vì niềm xác tín vào Chúa Giê-su Phục Sinh. Trong thực tại, chúng ta ít khi phải hy sinh tính mạng, nhưng mỗi ngày chúng ta cũng đối diện với “cái chết” của những giá trị Thiên Chúa trao: từ chối ích kỷ để sống quảng đại, từ chối thói đam mê vật chất để trung thành với Tin Mừng, từ chối lối sống dung tục để giữ tâm hồn thanh khiết.
Chúng ta hãy nghĩ đến một gia đình Kitô hữu đang chịu áp lực vật chất và tinh thần, nhưng vẫn quy tụ cầu nguyện chung mỗi tối, âm thầm dâng lời nguyện cho con cháu. Đó là chứng tá sống động về sức biến đổi của Thần Khí: dù chung quanh là bon chen, người ấy chọn cái đẹp của cầu nguyện và tương quan gia đình. Hay một thanh niên công giáo, giữa chốn công sở cạnh tranh khốc liệt, vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp, không tham ô, không nói xấu đồng nghiệp, chính là dấu chỉ cho thấy “ai có Chúa Thánh Thần, người ấy có sự thật” trong công việc và mối quan hệ.
Chúa Giê-su không để chúng ta lẻ loi; Người hứa ban Thánh Thần để “Ở lại với chúng ta đến tận thế” (Ga 14,16). Điều đó bao hàm việc Ngài liên tục đồng hành, lắng nghe lời cầu nguyện, soi dẫn trong mọi quyết định. Nhưng chúng ta có thực sự đón nhận Người không? Có mời Thánh Thần ngự vào mọi ngõ ngách tâm hồn ta thay vì bỏ mặc những góc tối của ích kỷ, ganh ghét?
Sách Thánh dạy rằng Thánh Thần là Đấng ban 7 ơn trọng đại: khôn ngoan, hiểu biết, mưu lược, sức mạnh, tri thức, lòng đạo đức, và kính sợ Chúa. Những ơn này phải được xin mỗi ngày trong lời cầu nguyện: “Lạy Chúa Thánh Thần, xin đến và ngự trong con. Xin soi sáng con, để con nhận ra thánh ý Chúa; xin thánh hóa con, để con sống công chính; xin dẫn dắt con, để con làm chứng cho Tin Mừng mọi nơi”.
Chữ “can đảm làm chứng” ngày xưa gắn liền với các ngôn sứ và tông đồ, ngày nay là mệnh lệnh cho mọi tín hữu. Khi chúng ta công khai bày tỏ niềm tin, có thể sẽ gặp sự dè bỉu, hiểu lầm, thậm chí phân biệt đối xử. Nhưng Thánh Thần chính là Đấng an ủi, xoa dịu nỗi đau, khích lệ chúng ta tiếp tục sống đức tin một cách dấn thân.
Chúng ta cũng không quên vai trò của Thánh Thần trong Hội Thánh: Người hiệp nhất, giải phóng, và sai đi. Dưới tác động của Thánh Thần, Hội Thánh vươn đến những vùng ngoại biên của xã hội, loan báo Tin Mừng cho người nghèo, người bị bỏ rơi. Nhiều sáng kiến bác ái, trường học, bệnh viện do Hội Thánh chăm sóc đều có dấu ấn của Thánh Thần, khơi lên lòng từ bi và tinh thần phục vụ vô vị lợi.
Lạy Chúa Thánh Thần, xin cho chúng con biết đón nhận đầy đủ ân sủng của Người để sống xứng danh con cái Chúa. Xin biến đổi con thành khí cụ bình an, mang sự thật vào mọi mối tương quan: tại gia đình, nơi công sở, trong xã hội. Xin gợi ý chúng con những sáng kiến phục vụ, để Tin Mừng không chỉ là lý thuyết, mà là sự sống kết hiệp nơi từng hành vi nhỏ bé.
Chúng ta hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa Thánh Thần, xin ban cho chúng con ơn khôn ngoan để nhận ra giá trị cao cả của Tin Mừng; ơn hiểu biết để học hỏi Lời Chúa không ngừng; ơn mưu lược để ứng biến khéo léo trước thử thách; ơn sức mạnh để dấn thân bất chấp khó khăn; ơn tri thức để nhận ra thánh ý Chúa; ơn lòng đạo đức để sống chuẩn mực; ơn kính sợ Chúa để không rời xa con đường công chính”.
Ước gì nhờ sự hướng dẫn của Thần Khí, chúng ta can đảm làm chứng về Đức Giê-su Phục Sinh, để Lời Chúa không chỉ vang lời trong Tin Mừng, mà trở thành hơi thở, hành động và hy sinh của chính đời ta. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
SỨ MỆNH NHÂN CHỨNG CỦA THẦN KHÍ
Ngày hôm nay, Tin Mừng theo thánh Gioan dẫn chúng ta đến với những lời tâm tình cuối cùng của Chúa Giêsu trước khi Người bước vào cuộc khổ nạn. Ngài không nói về vinh quang, không miêu tả những phép lạ lộng lẫy, nhưng dành trọn lời hứa trân quý nhất cho các môn đệ: “Khi Đấng Bảo Trợ đến, Đấng mà Thầy sẽ sai đến từ nơi Chúa Cha, Người là Thần Khí sự thật, sẽ làm chứng về Thầy” (Ga 15,26). Ở giây phút ấy, Chúa Giêsu không dạy cho các ông một lý thuyết xa vời, nhưng trao ban chính Con Người của Người, là Đấng Bảo Trợ, là Thần Chân Lý, để các ông có thể mang lấy chứng tá phục sinh của Người giữa dòng đời còn lắm lẫn lộn dối gian.
Tuy nhiên, Người cũng không che giấu cho các ông biết rằng chứng tá ấy sẽ phải chịu thử thách: “Cũng chính anh em làm chứng vì anh em đã ở với Thầy từ buổi đầu” (Ga 15,27), và “người ta sẽ trục xuất các con khỏi hội đường, họ sẽ giết các con, và tưởng rằng họ đang dâng lạy Thiên Chúa” (Ga 16,2). Tình yêu của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ là tình yêu không bảo hộ các ông khỏi gian nan, nhưng trao ban nghị lực phi thường để các ông có thể đứng vững trong cơn bão bách hại. Đấng Bảo Trợ sẽ không xóa đi con đường Thập Giá, nhưng sẽ ban ơn để con đường đó trở nên hành trình nên thánh, để trong đau khổ vẫn tỏa ra ánh sáng hy vọng.
Chúng ta, những Kitô hữu hôm nay, cũng không ít lần đối diện với những “thù ghét của thế gian”: khi lời chứng của ta bị xem như chuyện hão huyền; khi cuộc sống hằng ngày cứ dồn ta vào những ưu tiên trần tục, khiến đức tin dễ dàng chao đảo; khi những thành công giả tạo vung vãi vinh quang chóng qua, còn ngay trong tâm hồn lại dấy lên bâng khuâng thiếu vắng bình an. Có khi chúng ta tự hỏi: liệu lời tuyên xưng “Thầy là Ánh Sáng” có còn sức mạnh để soi đường; liệu niềm tin vào Đấng đã sống lại có đủ giữ vững trái tim trong những cơn sợ hãi thường tình.
Chính lúc ấy, lời hứa về Thần Khí sự thật trở nên chiếc neo vững chắc cho đức tin chúng ta. Ngài không chỉ đến như một nguồn sức mạnh, nhưng Ngài là chính SỰ THẬT, đưa chúng ta vào mối tương giao sống động với Chúa Cha và Chúa Con. Khi tâm hồn mỏi mệt vì những toan tính, Ngài nhắc nhớ Lời Chúa, thổi vào tim hơi ấm của tình yêu cứu độ. Khi loài người khước từ con đường thập giá, Ngài khơi lên ở chúng ta lòng quảng đại dấn thân, để biết vui nhận lấy những mất mát vì danh Người, và cảm nghiệm sâu xa rằng trong sự yếu đuối, “ơn của Ngài đủ cho chúng ta” (2 Cr 12,9).
Ơn gọi là môn đệ là ơn gọi làm chứng không chỉ bằng lời, nhưng “bằng hành động, việc làm, lời ăn tiếng nói”. Chứng tá ấy không phải là hoa thơm màu sắc, nhưng là sức quy tụ từ đời sống khiêm nhường quảng đại, lúc kiên trung vững bền giữa cơn thử thách. Như thánh Phaolô đã cảm nghiệm: “Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng!” (1 Cr 9,16). Chúng ta được mời gọi không đợi đến lúc tất cả thuận lợi mới cất lên lời tán tụng, nhưng phải phó thác bản thân cho Thần Khí, để mọi việc làm của chúng ta trở nên dấu chỉ sống động của Tin Mừng Phục Sinh.
Giữa thế giới nhiều khi xem việc loan báo Tin Mừng là sai lầm lãng phí thời gian, chúng ta hãy để Thần Khí “dẫn đưa đến sự thật trọn hảo” (Ga 14,17). Đừng sợ bị người đời xem là “ngu dại” khi ta bày tỏ lòng tin; đừng chùn bước vì những lời công kích cho rằng ta đang tự huyễn hoặc. Chính trong giây phút ta cam đảm làm chứng, Thiên Chúa thể hiện quyền năng, biến những cánh cửa khép chặt thành ngõ mở đưa người ta đến với Người.
Chúng ta cũng đừng quên: chứng tá quan trọng nhất không phải là những bài diễn thuyết sắc bén, nhưng là khuôn mặt hiền từ, là cử chỉ yêu thương không ngừng. Bất cứ ai đã trải nghiệm tình thương của Thiên Chúa, không thể không chia sẻ; ai cảm nhận được bình an của Chúa Phục Sinh, sẽ không ngăn lòng mang bình an ấy đến cho người khác. Dẫu biết rằng đường lội ngược dòng thường gập ghềnh, nhưng mỗi bước chân táo bạo bước theo Chúa, mỗi lần dấn thân phục vụ vì tình yêu, là mỗi lần Thần Khí hoạt động, làm cho Lời Chúa sinh hoa kết quả.
Trong đời sống thường nhật, khi phải đối diện với cám dỗ tiêu cực – bảo vệ lợi ích riêng, né tránh trách nhiệm, hoặc tỏ ra nhẫn nhục giả tạo để được an nhàn –, chúng ta được mời gọi thở ra lời cầu nguyện nguyện xin Thần Khí soi dẫn: Xin cho chúng con thực sự sống sự thật của Tin Mừng. Khi thương tích của thất bại và yếu đuối còn nhói buốt, xin cho chúng con biết cậy nhờ ơn trợ giúp vô biên. Khi niềm hy vọng bị lung lạc, xin cho chúng con nghe lại nhịp đập dịu dàng của Lời Chúa, để lòng không còn xao xuyến, nhưng an tâm tin tưởng.
Cuối cùng, chúng ta hãy nhớ: chứng tá giữa đời không phải là trận chiến đơn độc. Chúa Giêsu đã hứa ban Thần Khí, và qua Bí tích Thánh Thể, chúng ta đón nhận Ngài mỗi ngày. Cộng đoàn Giáo Hội là thân thể Ngài, nơi chúng ta hiệp nhất với nhau trong lời ca tụng, nơi ta tiếp thêm sức cho nhau qua chia sẻ Tin Mừng và chia sẻ cuộc sống. Trong hành trình mạo hiểm của đức tin, xin cho chúng ta luôn mở lòng đón nhận nhau, để cùng nhau làm chứng cho Chúa Giêsu Phục Sinh, cho đến khi Ngài đến tận cuối con đường lịch sử, để đưa chúng ta vào vinh quang với Người.
Lm. Anmai, CSsR
THẦN KHÍ SỰ THẬT VÀ CHỨNG NHÂN TÌNH YÊU
Anh chị em thân mến, hôm nay Lời Chúa mời gọi chúng ta chiêm ngắm dung mạo của Đấng Bảo Trợ, Chúa Thánh Thần, Đấng Sự Thật mà Chúa Cha sẽ sai đến, “để làm chứng về Thầy” (Ga 15,26). Chúa Giêsu sắp rời bỏ các môn đệ, bước vào cuộc khổ nạn, để rồi qua mầu nhiệm Phục sinh, mở ra một hành trình cứu độ mới: hành trình của Giáo Hội được dẫn đưa bởi Thánh Thần. Hôm nay, khi thế giới vẫn còn đầy rẫy những ngộ nhận về Thiên Chúa và những bách hại nhắm vào các tín hữu, chúng ta được mời gọi thức tỉnh trong đời chứng tá, nhờ chính sức mạnh và sự nâng đỡ của Đấng Bảo Trợ.
Tin Mừng hôm nay diễn tả tâm trạng bồn chồn lo lắng nơi các môn đệ: Thầy sẽ đi đâu, chúng con biết đường nào mà theo? Liệu khi không còn thấy Thầy ở cạnh, lòng chúng con có vững vàng không? Chúa Giêsu nhân biết niềm sợ ấy, đã hứa: “Khi Đấng Bảo Trợ đến… Người sẽ làm chứng về Thầy. Cả anh em nữa, anh em cũng làm chứng, vì anh em ở với Thầy từ đầu” (Ga 15,26–27). Lời hứa ấy không chỉ là lời an ủi nhất thời, nhưng còn là cam kết căn bản cho đời sống Giáo Hội. Bởi vì, nếu chỉ dựa vào sức người, ai có thể vững tin giữa muôn trùng sóng gió bách hại? Nếu chỉ nương tựa vào hiểu biết của xác thịt, ai có thể nhận ra tình yêu Chúa ẩn sâu nơi thập giá? Chính Thánh Thần – Đấng Sự Thật – sẽ soi dẫn chúng ta nhớ lại lời Chúa, làm chứng qua từng chuyển động nội tâm, và ban cho chúng ta sức mạnh để dấn thân.
Xem lại biến cố Công vụ Tông Đồ, chúng ta thấy cụ thể cách Chúa Thánh Thần hoạt động. Khi thánh Phaolô và các bạn đặt chân lên đất Macedonia, họ gặp được bà Lyđia, một phụ nữ “tôn thờ Thiên Chúa”, chuyên buôn bán vải điều ở Thyatira. Bà nghe Lời rao giảng, “Chúa đã mở lòng bà để bà chú ý đến những lời Phaolô nói” (Cv 16,14). Ơn mở lòng ấy là công trình của Thánh Thần: Người không gượng ép, nhưng khơi dậy nơi con người khát vọng gặp gỡ Đấng Sự Thật. Bà Lyđia không giữ mãi phúc lành ấy cho riêng mình, nhưng mời các tông đồ về ở nhà, chia sẻ không gian và thời gian, để cộng đoàn đầu tiên được hình thành. Hành động đầy quảng đại của bà là dấu chỉ đầu tiên cho thấy, khi được Thánh Thần soi dẫn, đức tin phải chuyển hóa thành sẻ chia, hiến dâng, và đồng hành.
Chúa Giêsu nói rõ: “Thầy đã nói với anh em những điều ấy, để anh em khỏi bị vấp ngã. Họ sẽ khai trừ anh em khỏi hội đường, sẽ đến giờ kẻ nào giết anh em cũng tưởng mình phụng thờ Thiên Chúa… nhưng Thầy đã nói với anh em những điều ấy, để khi đến giờ họ hành động, anh em nhớ lại là Thầy đã nói với anh em rồi” (Ga 16,1–4a). Lời cảnh báo này mạnh mẽ, bởi nó không tránh né thực tế bách hại: Giáo Hội sẽ bị hiểu lầm, bị loại trừ, thậm chí các môn đệ sẽ bị xem là kẻ thù của Thiên Chúa. Thế nhưng, chính giữa bóng tối ấy, Thánh Thần sẽ làm chứng về Thiên Chúa Cha và Chúa Con, soi sáng ý nghĩa thập giá thành biểu tượng tình yêu huyền nhiệm.
Sự bách hại, theo Chúa Giêsu, không phải là thất bại của Tin Mừng, nhưng là dấu chỉ cho thấy sự mù quáng của những ai “không biết Chúa Cha và cũng chẳng biết Thầy” (Ga 16,3). Khi khổ đau ập đến, môn đệ nào trung tín sẽ trở nên giống Thầy Chịu Đóng Đinh, để rồi muôn thế hệ sau vẫn nhận ra gương mặt yêu thương của Thiên Chúa. Máu các tín hữu qua bao thế kỷ, tuôn đổ âm thầm hay công khai, không bao giờ rơi xuống đất vô ích. Ngược lại, từng giọt máu nhỏ nhoi ấy đã tác thành hoa trái đức tin, mở rộng nước Chúa, và thúc đẩy lòng quảng đại phục vụ.
Mỗi chúng ta hôm nay, những môn đệ của Chúa Giêsu trong thế kỷ XXI, có thể không đối diện với lao tù hay lên án tử hình, nhưng lại bị bách hại dưới muôn hình vạn trạng: sự dèm pha, xa lánh, hiểu lầm, áp lực của cơ chế, thậm chí sự cám dỗ của tiền bạc và danh vọng. Trước nguy cơ đó, chúng ta phải xét lại thái độ chứng nhân: không tự hào kiêu căng, không khúm núm quy thuận trước thế lực chống đối, nhưng giữ tâm hồn khiêm tốn và mạnh mẽ dấn thân. Trong sự yếu đuối mỏng manh của xác phàm, chúng ta cảm nghiệm sâu sắc quyền năng của Chúa Thánh Thần. Chính Ngài nâng đỡ khi chúng ta run sợ, soi sáng khi chúng ta lạc lối, và an ủi khi chúng ta chịu thiệt thòi.
Làm chứng cho Chúa Giêsu không phải là đợi chờ những hoàn cảnh lý tưởng, nhưng sẵn sàng mang cuộc thương khó của Người nơi thân mình. Sẵn lòng đón nhận sự chống đối, để nhờ đó thế gian nhận ra một nguồn hạnh phúc siêu việt: niềm vui của kẻ chịu gian nan vì sự thật, bình an của con tim được thanh lọc qua thử thách, và tình yêu chiến thắng hận thù. Người bách hại tưởng mình đang chặn đứng Tin Mừng, nhưng thực ra họ trao cho chúng ta tấm vé chứng nhân đích thực, để qua đời sống chúng ta, dù bị vùi dập, Lời Chúa lại vang lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Chúa Thánh Thần, Đấng sửa soạn tâm hồn và dẫn dắt sứ vụ, còn là Đấng ban năng lực để chúng ta vươn lên trong phục vụ. Chính Người đã biến đổi bà Lyđia từ một nữ thương gia thành tu hội gia đình thu nhỏ, nơi đức tin được nuôi dưỡng qua bữa ăn Thánh Thể và sẻ chia tinh thần. Liệu hôm nay, ngôi nhà của anh chị em có còn là “nơi cầu nguyện” cho hội thánh địa phương? Công ty ta có còn là nơi loan báo Tin Mừng qua thái độ công bằng, phục vụ người lao động? Gia đình ta có còn dành thời gian đích thực để lắng nghe Lời Chúa và san sẻ với những anh chị em kém may mắn?
Anh chị em thân mến, mỗi ngày chúng ta thức dậy, hãy mời Chúa Thánh Thần ngự vào: xin Người soi sáng đầu óc chúng ta để nhận ra đâu là chân lý; xin Người thắp lên trong tim chúng ta ngọn lửa yêu mến Đấng đã yêu đến cùng; xin Người củng cố bước chân chúng ta, để dù đối diện áp lực, chúng ta vẫn trung kiên đi trên con đường Tin Mừng. Đừng sợ bách hại, vì chính khi bị bách hại, chúng ta được chứng thực như kẻ đồng công với Chúa Con.
Tin Mừng hôm nay kết thúc bằng lời hứa hẹn và trách nhiệm song hành: “Cả anh em nữa, anh em cũng làm chứng, vì anh em ở với Thầy ngay từ đầu” (Ga 15,27). Thánh Thần là Đấng ghi khắc Lời Chúa trong lòng trí chúng ta, để chúng ta không bao giờ quên sứ mạng cao cả ấy. Dẫu có gian nan, dẫu phải hi sinh, chúng ta vẫn hân hoan, bởi đã được chọn làm chứng nhân cho Tình Yêu Chân Thực, Đấng đã đến không phải để luận phạt thế gian, nhưng để cứu độ thế gian.
Nguyện xin ơn Thánh Thần luôn ngự trị trong lòng mỗi Kitô hữu, để mọi lời chúng ta nói, mọi việc chúng ta làm đều trở thành dấu chỉ tình yêu Thiên Chúa giữa muôn trùng thử thách. Khi ấy, chúng ta sẽ thực sự trở thành những “hòm chứa sự thật” mà thế gian này cần, để hòa bình và hy vọng được gieo vãi khắp nơi. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
THẦN CHÂN LÝ: NGỌN LỬA MỆNH MÔN TRUYỀN GIÁO
Anh chị em thân mến, trong niềm vui Phục Sinh đang lan tỏa khắp Hội Thánh, hôm nay Giáo Hội mời gọi chúng ta chiêm ngắm vai trò cao cả của Chúa Thánh Thần—Đấng Thần Chân Lý—mà Chúa Giêsu đã ban cho các tông đồ và qua các ngài, để hoạt động trên khắp thế gian. Sứ điệp của Thần Khí không phải là một lời rao giảng sáo rỗng, nhưng là hơi thở sống động của chính Thiên Chúa, khiến Hội Thánh không ngừng tỏa lan Tin Mừng. Tựa như ngọn lửa ban đầu cháy sáng trên đỉnh Simôn Phêrô tại ngày Hiện Xuống, Thần Chân Lý đó biến đổi từng lòng người, thổi phồng đức tin yếu ớt thành can đảm thiêng liêng và thúc đẩy sứ mệnh truyền giáo lan rộng đến mọi miền trái đất.
Chúng ta hãy nhớ rằng thời kỳ Giáo Hội sơ khai, các Nhà truyền giáo không hề rập khuôn theo bộ máy nhân sự hay chiến lược lợi nhuận trần thế, nhưng luôn tuân theo hướng dẫn êm ái và tế nhị của Chúa Thánh Thần. Trong ngài hội tụ mọi phẩm chất: khôn ngoan mà khiêm nhường, đơn sơ mà thánh thiện, bình dân mà cao siêu. Chính tính chất linh động ấy giúp các chứng nhân Tin Mừng có khả năng “nhập gia tùy tục” để rao giảng trong văn hóa đa dạng mà không làm mất đi chiều sâu thần học. Họ không tô son trát phấn bằng lời nói hoa mỹ, không phô trương qua các tiết mục bên lề, nhưng dùng chính đời sống tín thác, phục vụ và hy sinh để Đấng Phù Trợ chuẩn bị trước lòng người cho sứ điệp cứu độ.
Anh chị em thân yêu, ngày nay chúng ta cũng đang đối diện với thách đố lớn: nhiều nơi truyền giáo rơi vào tình trạng “tục hoá thánh thiêng,” khi lời rao giảng trở nên lố lăng, chiêu trò, hoặc biến chân lý thành một thứ ý thức hệ khô khan. Thậm chí, một số nơi biến việc yêu mến Chúa thành thú vui giải trí, biến hòa hợp thành thủ tục hời hợt. Đó là lúc chúng ta cần nhìn lại gương mẫu các chứng nhân xưa, để nhờ ơn Chúa Thánh Thần, khôi phục lại đức đơn sơ, lòng khiêm tốn và lòng nhiệt thành thực sự. Bởi chỉ khi Tin Mừng được loan báo bởi con người đã thực sự biến đổi nội tâm, thì quyền năng Phục Sinh mới có thể bừng sáng giữa trần gian.
Chúa Giêsu phán với các môn đệ rằng: “Thầy ban cho anh em Thần Chân Lý, và Thần Chân Lý ấy sẽ dẫn anh em đến hết thảy chân lý” (Ga 16,13). Thần Chân Lý không chỉ đưa chúng ta vào chiều sâu mầu nhiệm Ba Ngôi, nhưng còn giúp Hội Thánh hiểu rõ sứ mạng của mình: làm chứng cho Con Một Thiên Chúa, Đấng đã đến để chịu chết và phục sinh. Loan báo sự thật không phải để trói buộc tự do con người, mà để giải phóng họ khỏi quyền lực tội lỗi và cho họ được sống dồi dào trong tình yêu Thiên Chúa. Chỉ có đời sống đích thực gắn bó với Thần Chân Lý mới có đủ uy lực để chinh phục tâm hồn con người.
Ngắm nhìn thánh Phaolô trong sách Công Vụ Tông Đồ, ta thấy ông rao giảng đầy mạnh mẽ, nhưng cũng đầy ân cần và tế nhị. Khi đối diện với nhóm người Do Thái khó tính, ông khởi sự từ Kinh Thánh của họ; khi đứng trước dân ngoại, ông dùng triết lý Hy Lạp để khai mở cho họ hiểu mầu nhiệm Phục Sinh. Tất cả là nhờ tiếng nói bên trong thúc bách ông chính là lời khích lệ và chỉ dẫn của Chúa Thánh Thần. Như vậy, linh hoạt trong cách thức không có nghĩa bỏ mất chân lý, mà là để Thần Khí tỏ mình qua mỗi phương ngữ văn hóa, làm cho Tin Mừng trở nên gần gũi và dễ tiếp thu.
Anh chị em thân mến, con tim của sứ mạng truyền giáo chính là mối liên hệ thân tình với Chúa Thánh Thần. Mỗi lần chúng ta tham dự Thánh Lễ, rước Mình Máu Thánh Chúa, dâng lễ, chúng ta mời Thần Linh ngự vào tâm hồn, soi sáng và đổi mới bản thân. Nhờ đó, đời chứng tá của chúng ta không còn chỉ là những lời lẽ suông, nhưng là dấu chỉ sinh động của tình yêu Phục Sinh: lòng quảng đại chia sẻ, niềm vui tha thứ, sự phục vụ khiêm nhường và can đảm chịu đựng thử thách. Chính nhờ Thần Chân Lý hoạt động, lửa Phục Sinh không những giữ ấm tâm hồn chúng ta, mà còn truyền cho bao người đang khô cằn khát khao ánh sáng chân lý.
Trong sứ mạng truyền giáo, đặc sủng Thần Chân Lý còn ban cho mỗi tín hữu những ơn riêng: ơn khôn ngoan để nhận ra ý Chúa trong mọi hoàn cảnh; ơn hiểu biết để khám phá mọi chiều sâu mầu nhiệm; ơn nghị lực để kiên vững trước bách hại; ơn truyền giảng để rao giảng hiệu quả; ơn chữa lành để phục vụ những tâm hồn tổn thương. Những ơn này không dành cho một nhóm ưu tú, nhưng cho mọi Kitô hữu, để mỗi người theo vai trò cá nhân và hoàn cảnh được đóng góp xây dựng Hội Thánh thành một thân thể hiệp nhất, giàu tính hiệp thông.
Biết bao thử thách đang chờ đợi: thế lực tiêu thụ hóa con người, chủ nghĩa tương đối phủ nhận chân lý, chủ nghĩa cá nhân làm lu mờ bổn phận bác ái. Nhưng Chúa Thánh Thần—Đấng Sự Thật—vẫn hiện diện giữa chúng ta, dạy bảo, khích lệ và củng cố. Khi chúng ta để Ngài hướng dẫn, Ngài sẽ phán: “Hãy nói lời nào, làm việc nào tôi minh chứng tình yêu và quyền năng của Con Thiên Chúa.” Nhờ đó, Hội Thánh không còn run sợ trước những luận điệu sai lầm, mà tự tin ngẩng đầu loan báo Tin Mừng cho mọi dân nước.
Anh chị em thân mến, hãy can đảm đáp lại lời mời gọi “Ra khơi” của Chúa Giêsu. Làm chứng cho Thần Chân Lý không đòi chúng ta phải có giọng nói hào hùng, khung cảnh lộng lẫy, hay truyền thông ồn ào, nhưng đòi chúng ta có tấm lòng quảng đại, sẵn sàng chia sẻ niềm tin qua từng cử chỉ yêu thương. Khiêm nhường bước theo Thần Khí, chúng ta sẽ nhận ra những con đường Thiên Chúa đã chuẩn bị, những tâm hồn đang khao khát tình yêu đích thực, và bằng lời cầu nguyện cũng như hành động, chúng ta góp phần xây dựng Nước Trời nơi trần gian.
Cuối cùng, anh chị em thân mến, xin mỗi người chúng ta hôm nay hãy khẩn cầu Chúa Thánh Thần: “Lạy Thần Linh Chân Lý, xin đến và chiếu soi con; xin nhắc con nhớ Lời Chúa, soi dẫn con bước đi trong đường nhân ái; xin ban cho con can đảm làm chứng cho Con Chúa bằng đời con; xin củng cố Hội Thánh để sứ mạng truyền giáo không ngừng lan rộng.” Khi đón nhận Thần Chân Lý, ta không chỉ làm chứng cho quá khứ, nhưng sống động hiện diện quyền năng Phục Sinh ngay trong đời hôm nay. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
THẦN KHÍ CHÂN LÝ VÀ SỨ MẠNG LÀM NHÂN CHỨNG
Khi Ðức Giêsu chuẩn bị kết thúc cuộc hành trình trần gian, Người không để các môn đệ bơ vơ trước giờ thử thách. Trong Bữa Tiệc Ly, Người loan báo với họ về Đấng Phù Trợ sẽ đến từ nơi Chúa Cha: “Thầy sẽ xin Chúa Cha ban cho các con Ðấng Phù Trợ khác, để ở với các con mãi mãi, Thần Khí sự thật” (Ga 14,16–17). Chúa Giêsu gọi Ngài là Thần Khí Chân Lý, vì chính Thần Khí dẫn đưa chúng ta vào toàn sự thật, “sẽ làm chứng về Thầy, lại sẽ dạy các con mọi sự và nhắc các con nhớ lại tất cả những gì Thầy đã nói với các con” (Ga 14,26).
Từ lời loan báo đó, chúng ta thấy rõ ba chiều kích của sứ mạng Thần Khí trong đời sống Kitô hữu. Thứ nhất, Ngài làm chứng cho Con Thiên Chúa: mọi lời giảng dạy, mọi phép lạ, mọi thao thức của Ðức Giêsu đều được Thần Khí tôn vinh như chân lý sống động. Thứ hai, Ngài soi sáng lương tâm mỗi môn đệ, giúp phân biệt điều thuận ý Chúa và điều trái lòng Người. Thứ ba, Ngài trao ban khả năng để chúng ta làm chứng sống động về Tin Mừng: lời nói và hành động của chúng ta sẽ trở thành bằng chứng sống cho tình yêu cứu độ của Chúa.
Chính bởi thế, không có Thần Khí, con người không thể tự mình nhận ra chiều sâu mầu nhiệm cứu độ. Chúng ta có thể hiểu ngôn từ, nghiên cứu Thánh Kinh, nhưng chỉ Thần Khí mới khai mở cho tâm hồn thấy được Thầy Giêsu là Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu thương cho đến cùng và đã chiến thắng sự chết. Sự thinh lặng của Chúa trước câu hỏi “Sự thật là gì?” mà Phi-la-tô đặt ra (Ga 18,38) không phải là dấu hiệu của bất lực, nhưng chỉ rõ rằng sự thật không thể bị neo đậu trong lời nói trần thế; sự thật cần được tỏ hiện, và Ðức Giêsu chính là sự tỏ hiện ấy.
Khi Thần Khí xuống trên các tông đồ trong ngày lễ Ngũ Tuần, họ được biến đổi. Những kẻ khiếp sợ ngày xưa trở nên can đảm, không ngại tù đày, không sợ bách hại, mà nhiệt thành rao giảng Tin Mừng. Sự hy sinh tính mạng của các vị tử đạo qua các thế kỷ chính là hoa trái của Thần Khí Chân Lý, bởi mỗi giọt máu tuôn đổ là lời chứng hùng hồn: “Chúa Giêsu Kitô là Chúa, Đấng sống lại từ cõi chết” (Rm 10,9).
Nhưng sứ mạng làm chứng ấy không chỉ dành cho một số ít anh hùng đức tin. Mỗi người tín hữu đều được mời gọi trở thành “người nhân chứng” trong bối cảnh đời sống hàng ngày: trong gia đình, nơi làm việc, trong các mối quan hệ xã hội. Thánh Thần không chỉ tôn vinh sự thánh thiện hảo hạng, nhưng Ngài đồng hành với kẻ yếu hèn nhất, nâng đỡ những tâm hồn mỏi mệt, và ban cho chúng ta sức mạnh để vượt thắng cám dỗ nói dối, gian lận, và vô cảm.
Chúng ta thường e ngại đón nhận sự thật, vì sợ bị mất lòng, sợ phải trả giá trong các mối quan hệ. Thế nhưng, đau đớn không đến từ sự thật, mà đến từ dối trá. Khi sống giả dối, chúng ta tự giam mình trong nhà gương vỡ: hình ảnh của chính mình và tha nhân bị méo mó, thông tin bị bóp méo, và niềm tin nhanh chóng tiêu tan. Sự thật được tôn vinh không chỉ là tôn trọng chân lý, nhưng là tôn trọng phẩm giá con người, vì mỗi chúng ta đều được sáng tạo theo hình ảnh Thiên Chúa, vẹn toàn và đáng được lắng nghe.
Chúa Giêsu đã dạy: “Ai yêu mến Thầy, kẻ ấy sẽ giữ lời Thầy” (Ga 14,23). Giữ lời Người không phải là ghi nhớ từng câu từng chữ, nhưng là để lời ấy sống động trong đời ta, khiến ta dám trung thực trong lời nói, dám minh bạch trong hành động, và dám đón nhận trách nhiệm xây dựng sự hiệp nhất. Trong cộng đoàn, mỗi khi chúng ta nói lên nhu cầu, khó khăn, hoặc khiêm tốn nhận lỗi lầm, chúng ta đang để Thần Khí soi sáng mối quan hệ, để tình yêu chân thật phát sinh.
Chúng ta hãy nhìn vào bức tranh lớn hơn: trong chính Thánh Lễ, Thần Khí làm cho bánh và rượu trở nên Thân Mình và Máu Chúa, dấu chỉ cao trọng của tình yêu và chân lý. Chỉ khi chúng ta lãnh nhận Thánh Thể trong tâm hồn thanh tẩy, chúng ta mới được biến đổi để thành chứng nhân đích thực. Thánh Thể không chỉ nuôi dưỡng thể xác, nhưng huấn luyện tâm linh, làm cho chúng ta nên một với Con Thiên Chúa trong sự trung tín và phục vụ.
Không thể nói đến Thần Khí mà không nói đến hy sinh. Các môn đệ sẽ bị thế gian hắt hủi, sẽ có những cuộc bách hại khốc liệt. Nhưng chính trong những giây phút khổ đau ấy, Thần Khí làm mới quyết tâm: “Kiếp sau vẫn còn yêu, dù có mất tất cả” – như lời thơ đã vang lên. Khi sợ hãi trước làn sóng bão táp cuộc đời, chúng ta hãy để Thần Khí dẫn lối, cho chúng ta bình tâm trước phong ba, và can đảm gieo trồng hạt giống Tin Mừng vào lòng người.
Lạy Chúa Thánh Thần, xin cho chúng con luôn biết năng chạy đến với Ngài, trong mỗi Thánh Lễ, mỗi lần xưng tội, mỗi khi cầu nguyện thinh lặng. Xin cho chúng con đón nhận hồng ân Thần Khí để được biến đổi từ bên trong, để trở thành dụng cụ bình an, dụng cụ chân lý, và dụng cụ tình yêu trong thế gian.
Trong lời kết, chúng ta hãy thấu hiểu rằng chứng tá về Đức Giêsu không yêu cầu ta phải có học hàm, chứng chỉ, hay quyền bính. Chứng tá trước hết là sống trung thực: nói lời “cảm ơn” đúng lúc, nói lời “xin lỗi” khi vấp ngã, dám thú nhận bất toàn và dám trao ban tha thứ. Đó là con đường đơn sơ, nhưng thánh thiêng, vì được Thần Khí tác động.
Hôm nay, Chúa mời gọi ta đứng lên, để trái tim trổi khúc hoan ca yêu thương hiệp nhất, nhận lãnh hồng ân Thần Khí dạt dào, và bước đi nhân chứng giữa thế gian. Vượt qua sóng gió bão dông, chúng ta dựng xây cuộc sống ấm nồng yêu thương. Bình tâm con bước muôn phương thái hòa, bởi Thần Khí soi sáng giữ gìn, ban cho đức ái thực hiện, đức tin vẹn toàn, làm cho đời tươi đẹp với nhiều hồng ân. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
ĐẤNG BẢO TRỢ VÀ NGUỒN BÌNH AN
Hôm nay, trong bầu khí linh thánh của Tuần VI Phục Sinh, lời Chúa Giêsu vang lên như ánh sáng rọi vào đêm tối lòng người: “Thầy sẽ xin Chúa Cha, và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác đến ở cùng với anh em mãi” (Ga 14,16). Đó không phải là lời hứa qua loa, bâng quơ, nhưng là khẳng quyết chắc chắn của Con Thiên Chúa, là mạc khải tuyệt vời về sứ mạng của Chúa Thánh Thần – Đấng Bảo Trợ và Thần Khí sự thật.
Ngay khi chuẩn bị lên đường chịu khổ nạn, Chúa Giêsu đã nhìn thấu tâm can các môn đệ: họ lo âu, hoang mang, sợ hãi và chán nản. Chính Ngài, Đấng Thầy nhân hậu, không muốn các ông mồ côi trong cuộc đời đầy giông bão. Vì thế, Người sai đi Đấng Bảo Trợ – Thánh Thần, để thế gian này thấy rõ sai lầm của mình, nhưng quan trọng hơn, để mỗi tâm hồn tín hữu được dẫn đến sự thật toàn diện. Thánh Thần sẽ nhìn thấu mọi sâu thẳm trong lòng, sẽ nâng đỡ khi chúng ta yếu lòng, sẽ soi sáng để chúng ta không lạc lối trước những lời dối trá của thế gian.
Hinh ảnh Đấng Bảo Trợ phát xuất từ Chúa Cha, Thần Khí sự thật, không chỉ làm chứng về Chúa Giêsu Phục Sinh, mà còn là người đồng hành, an ủi, dạy dỗ và sai chúng ta ra đi làm chứng. “Khi Đấng Bảo Trợ đến, Người sẽ làm chứng về Thầy; và anh em cũng làm chứng, vì anh em ở với Thầy từ ban đầu” (Ga 15,26-27). Lời này khơi lên trong mỗi tín hữu trách nhiệm phải trở thành khí cụ của Thánh Thần, để đời sống chúng ta là lời tuyên xưng sống động về tình yêu cứu độ.
Ngày lễ Ngũ Tuần, biến cố Thánh Thần hiện xuống dưới hình lưỡi lửa, các tông đồ được tràn đầy ơn Chúa. Họ từ những kẻ chùn bước, sợ hãi, bỗng trở nên hăng say rao giảng Tin Mừng cho muôn dân. Tiếng lạ mà họ nói không phải đơn thuần là năng lực ngoại ngữ, nhưng là biểu tượng cho sức mạnh siêu nhiên, để Hội Thánh ra đời với sứ mạng phổ quát. Các ông đã dám hy sinh mạng sống vì lời chứng: Phêrô, Giacôbê, Phaolô và biết bao vị tử đạo khác đã đổ máu làm chứng cho Đức Giêsu.
Chính vì vậy, ơn gọi Kitô hữu hôm nay không chỉ đòi hỏi niềm tin nội tâm, mà phải gắn liền với lời chứng bằng tông đồ và bác ái. Chúa Thánh Thần không chỉ thắp lửa đức tin, mà còn truyền động để chúng ta dấn thân phục vụ, để Tin Mừng không chỉ là ý tưởng, nhưng trở thành hành động, hy sinh và tình yêu cụ thể. Trong xã hội hiện đại, khi con người dễ bị lôi cuốn bởi tiền tài, danh vọng, khi thử thách đức tin đến từ chỗ bát nháo của truyền thông, sự khắc nghiệt của cơm áo gạo tiền, thì tiếng gọi của Thần Khí vẫn vang vọng trong thinh lặng: “Anh em đừng sợ, Ta ở cùng anh em” (Is 43,5).
Thực tế cuộc sống có những lúc trải thảm hoa lộng lẫy, dụ dỗ ta bước vào hào nhoáng của thế tục, nhưng bên trong tâm hồn lại khắc khoải, trống trải. Những thỏa mãn ngắn ngủi không đem lại bình an đích thực. Chỉ có Chúa Thánh Thần đem lại bình an bền vững, bình an đưa chúng ta về bến bờ hạnh phúc trường cửu. Khi cảm thấy mệt mỏi, chán chường, hãy dừng lại, mời Thần Khí ngự vào tâm hồn, để được biến đổi từ bên trong.
Sách Giáo lý Công giáo dạy rằng Thánh Thần ban bảy ơn trọng đại: khôn ngoan, hiểu biết, mưu lược, sức mạnh, tri thức, lòng đạo đức và kính sợ Chúa. Hãy cầu xin mỗi ngày: “Lạy Chúa Thánh Thần, xin đến và ngự trong con. Xin ban cho con khôn ngoan để nhận biết thánh ý Chúa; hiểu biết để đào sâu Lời Chúa; mưu lược để đi đúng lộ trình giữa hang cạm bẫy; sức mạnh để kiên trì bất chấp thử thách; tri thức để vững tin trước những ý thức hệ lạc hướng; lòng đạo đức để sống tốt đời đẹp đạo; lòng kính sợ Chúa để không dẫm lên tội lỗi.”
Chúa Giêsu đã hứa: “Thầy không để anh em mồ côi, Thầy đến cùng anh em” (Ga 14,18). Đó là lời bảo đảm về sự hiện diện liên lỉ của Ngài nơi Thần Khí. Không còn bóng hình hữu hình như ngày xưa nữa, nhưng sự hiện diện ấy sâu xa hơn, thâm tín hơn: Người ngự trong tâm hồn, soi dẫn mọi quyết định, an ủi mọi nỗi buồn, canh giữ chúng ta khỏi sa ngã.
Điều then chốt là chúng ta có biết lắng nghe và đáp lời Thần Khí không? Đừng để gió đời khuấy động tâm hồn yên ổn; đừng để hung tín của loài sói đe dọa đức tin nhỏ bé. Thay vào đó, hãy đón nhận ánh sáng Thánh Thần mỗi sáng thức dậy, trong phút giây tĩnh mịch trước bàn thờ; hãy thưa: “Lạy Chúa, xin Thần Khí của Chúa soi tỏ lòng con. Xin dạy con biết phân định, xin trao cho con can đảm làm chứng.”
Là chứng nhân của Thần Khí sự thật, ta không chỉ nói về tình yêu Thiên Chúa, mà còn sống tình yêu ấy qua việc khiêm nhường phục vụ, qua sự hy sinh thầm lặng. Có thể đó là gương mẫu trong gia đình, khi người cha người mẹ dành thời gian dạy dỗ con cái, chứ không chỉ kiếm tiền; là hoạt động bác ái tại giáo xứ, chăm lo người neo đơn; là giữ vững đạo đức nơi công sở, không chạy theo bất chính. Mỗi cử chỉ chân thành, mỗi lời nói thật thà đều là chứng tá sống động cho Đấng Bảo Trợ.
Chúng ta cũng cần tập nhận xét và suy gẫm mọi biến cố trong cuộc sống, để nhận biết dấu chỉ ơn soi sáng của Thánh Thần. Khi gặp ngõ cụt trong công việc hay mối quan hệ, đừng vội tuyệt vọng, nhưng hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa Thánh Thần, xin dẫn con ra khỏi mê lộ”; khi phải quyết định quan trọng, đừng để tính toán toan tính chi phối, nhưng xin “lạy Chúa Thánh Thần, xin cho con biết ý Chúa”. Dần dần, chúng ta sẽ nhận ra sự quan phòng của Người, và được bình an nội tâm ngay cả giữa phong ba.
Ước gì, mỗi ngày chúng ta để cho Thần Khí hướng dẫn, để lời nói, việc làm, mọi cử chỉ đều phản chiếu sự thật và tình yêu của Thiên Chúa. Là những người đã lãnh nhận ơn Thánh Thần, chúng ta dám can đảm tuyên xưng đức tin, dám sống sự thật trong đời sống cá nhân và cộng đồng. Khi nào còn sống trên trần gian, chúng ta còn mang sứ mạng làm chứng, để ánh sáng Phục Sinh không ngừng lan tỏa.
Lạy Chúa Thánh Thần, xin làm mới chúng con trong từng hơi thở, để suốt cuộc đời này, chúng con không bao giờ thiếu bình an, không bao giờ ngừng làm chứng về Chúa Giêsu Phục Sinh. Amen.
Lm. Anmai, CSsR