skip to Main Content

Thứ Hai Tuần XV – Mùa Thường Niên – Lm. Anmai, CSsR

Tin Mừng

Mt 10,34 – 11,1

Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

10 34 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất ; Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo. 35 Quả vậy, Thầy đến để gây chia rẽ giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, giữa con dâu với mẹ chồng. 36 Kẻ thù của mình chính là người nhà.

37 “Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. 38 Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. 39 Ai tìm giữ mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được.

40 “Ai đón tiếp anh em là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy.

41 “Ai đón tiếp một ngôn sứ, vì người ấy là ngôn sứ, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc ngôn sứ ; ai đón tiếp một người công chính, vì người ấy là người công chính, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc công chính.

42 “Và ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu.”

11 1 Khi Đức Giê-su ra chỉ thị cho mười hai môn đệ xong, Người rời chỗ đó, đi dạy dỗ và rao giảng trong các thành thị trong miền.

Lựa Chọn Dứt Khoát – Theo Chúa Hay Theo Trần Gian

Sự hiện diện của Chúa Giêsu trong lịch sử nhân loại là một lời mời gọi mạnh mẽ, đồng thời là một thách đố lớn lao dành cho mỗi người. Ngài không đến để để con người lơ lửng giữa lằn ranh, nhưng để buộc chúng ta phải đưa ra một lựa chọn rõ ràng và dứt khoát: hoặc là chọn Ngài, hoặc là chạy theo ma quỷ; hoặc là hướng về Nước Trời, hoặc là đắm mình trong những cám dỗ của trần gian. Lựa chọn này không chỉ đơn thuần là một quyết định trong khoảnh khắc, mà là một định hướng sâu sắc, ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống của chúng ta. Hai con đường được mở ra trước mặt: một dẫn đến sự sống đời đời, và một dẫn đến sự hủy diệt. Chúa Giêsu không cho phép chúng ta mập mờ hay đứng giữa hai lằn ranh. Ngài phán: “Không ai có thể làm tôi hai chủ” (Mt 6,24). Vì thế, đứng trước Ngài, mỗi người phải xác định rõ ràng mình thuộc về ai và sẽ bước đi trên con đường nào.

Con đường của trần gian là con đường của sự ích kỷ, nơi con người đặt bản thân mình làm trung tâm của mọi sự. Đây là con đường mà người ta không ngừng tìm cách thu tích của cải, danh vọng, quyền lực và sự thoải mái cho riêng mình, bất chấp mọi giá phải trả. Lịch sử nhân loại đã chứng kiến không ít những tấm gương đau lòng về lối sống này. Một trong những biểu tượng rõ nét nhất chính là Pha-ra-ô, vị vua quyền lực của Ai Cập. Để bảo vệ ngai vàng và gia tăng sự giàu có, Pha-ra-ô không ngần ngại ra lệnh giết chết các bé trai Do Thái, nhằm ngăn chặn sự phát triển của dân tộc này. Hơn thế nữa, ông biến toàn thể dân Do Thái thành nô lệ, bóc lột sức lao động của họ để xây dựng những công trình vĩ đại, nhằm tôn vinh sự vương giả của mình. Hành động của Pha-ra-ô không chỉ là sự tàn nhẫn mà còn là biểu hiện của một tâm hồn bị chi phối bởi lòng tham và dục vọng quyền lực. Ông đại diện cho những con người chỉ biết sống cho mình, sẵn sàng chà đạp người khác để đạt được mục đích cá nhân.

Tuy nhiên, sự nguy hiểm của trần gian không chỉ nằm ở những hành động bạo lực công khai. Nó còn trở nên tinh vi hơn khi khoác lên mình lớp áo của sự đạo đức giả. Dân Do Thái thời xưa là một ví dụ điển hình cho sự mâu thuẫn này. Họ tỏ ra sốt sắng trong việc thờ phượng Thiên Chúa, dâng lên Ngài vô số lễ vật, tổ chức những nghi thức tôn giáo long trọng. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đạo đức ấy, họ lại tiếp tục sống trong tội lỗi, áp bức và bóc lột đồng loại. Họ biến việc thờ phượng thành một hình thức để che đậy sự bất công và lòng tham của mình. Qua ngôn sứ I-sa-i-a, Thiên Chúa đã nghiêm khắc cảnh báo họ rằng một lối sống như vậy không thể làm đẹp lòng Ngài. Chúa không cần những lễ vật bề ngoài nếu trái tim con người vẫn đầy dẫy sự gian ác. Lời cảnh báo ấy vẫn còn vang vọng đến hôm nay, nhắc nhở chúng ta rằng đức tin chân chính không chỉ là những nghi thức bên ngoài, mà phải được thể hiện qua tình yêu thương, sự công bằng và lòng nhân ái đối với tha nhân.

Con đường của trần gian không chỉ dừng lại ở sự bất công hay đạo đức giả, mà còn lan tỏa qua những cám dỗ tinh tế hơn, khiến con người dần xa rời Thiên Chúa. Đó là sự cám dỗ của sự dễ dãi, của việc chạy theo những thú vui tạm thời, hay của việc đặt niềm tin vào những giá trị phù phiếm của thế gian. Người ta có thể bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng, của sự ganh đua, hay của những lo toan vật chất, đến mức quên mất ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Những cám dỗ này thường không xuất hiện một cách lộ liễu, mà len lỏi vào cuộc sống hàng ngày, khiến con người dần dần đánh mất sự nhạy bén thiêng liêng. Một người có thể không công khai chống lại Thiên Chúa, nhưng qua cách sống chỉ biết lo cho bản thân, họ đã vô tình chọn con đường của trần gian, xa rời ánh sáng của Nước Trời.

Ngược lại, con đường của Chúa Giêsu là con đường của sự từ bỏ, hy sinh và yêu thương. Theo Chúa không phải là một lời mời gọi đến sự dễ dãi hay thoải mái, nhưng là một thách đố đòi hỏi chúng ta phải từ bỏ tất cả những gì ngăn cản chúng ta đến với Ngài. Chúa Giêsu đã nói rõ: “Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo” (Mt 16,24). Sự từ bỏ này không chỉ giới hạn ở những thứ vật chất, mà còn bao gồm cả những mối quan hệ thân thiết nhất như cha mẹ, anh em, con cái, hay thậm chí là chính mạng sống của mình. Đây là một hành trình đòi hỏi sự can đảm, niềm tin tuyệt đối và một trái tim sẵn sàng dâng hiến. Người môn đệ của Chúa không sống để thu tích cho mình, nhưng sống để cho đi, để trở nên giống Thầy mình, Đấng đã hiến mạng sống vì nhân loại. Sự từ bỏ này không phải là mất mát, mà là một sự giải thoát, giúp con người thoát khỏi những ràng buộc của dục vọng và ích kỷ, để tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc sống trong Thiên Chúa.

Kết quả của hai con đường này khác nhau một trời một vực. Những ai chạy theo trần gian, chỉ lo chiếm đoạt và bóc lột, sẽ không bao giờ tìm được sự bình an đích thực. Cuộc sống của họ bị chi phối bởi sự bất an, lo lắng và nghi ngờ. Những nhà độc tài, dù quyền lực ngập trời, luôn sống trong nỗi sợ hãi bị lật đổ. Những người tham lam, dù giàu có đến đâu, vẫn không bao giờ cảm thấy đủ. Dục vọng là một vòng xoáy không có điểm dừng, khiến tâm hồn con người mãi mãi bất an. Hơn nữa, trong viễn cảnh cánh chung, những gì họ tích lũy được bằng sự bất công sẽ tan biến khi họ đối diện với sự phán xét của Thiên Chúa. Của cải, danh vọng, quyền lực – tất cả chỉ là hư không trước nhan thánh Chúa. Tệ hơn nữa, họ sẽ phải chịu sự xét xử và hình phạt vì những tội ác đã gây ra.

Ngược lại, những ai chọn con đường của Chúa Giêsu, dù phải từ bỏ nhiều thứ, lại được ban tặng một món quà vô giá: sự bình an sâu thẳm trong tâm hồn. Đây không phải là thứ bình an tạm bợ của thế gian, nhưng là bình an đến từ việc thoát khỏi vòng kiềm tỏa của dục vọng, tham lam và ích kỷ. Người môn đệ của Chúa tìm thấy niềm vui trong sự đơn sơ, trong việc sống cho người khác, và trên hết, trong việc được chính Chúa làm gia nghiệp. Sự bình an này không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài, nhưng bắt nguồn từ mối tương quan sâu sắc với Thiên Chúa. Một người sống theo tinh thần của Chúa có thể đối diện với những khó khăn, thử thách, thậm chí là đau khổ, nhưng vẫn giữ được sự an bình trong tâm hồn, bởi họ biết rằng mình đang đi trên con đường dẫn đến sự sống đời đời.

Hơn nữa, trong đời sống vĩnh cửu, những ai trung thành với Chúa sẽ nhận được phần thưởng lớn lao mà Thiên Chúa dành sẵn. Chúa Giêsu đã hứa: “Ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này dù chỉ một chén nước lã vì danh Thầy, kẻ ấy sẽ không mất phần thưởng” (Mt 10,42). Mỗi hành động bác ái, dù nhỏ bé đến đâu, đều được Chúa ghi nhớ và ban thưởng xứng đáng. Không có cử chỉ yêu thương nào là vô ích trong mắt Thiên Chúa. Ngay cả những hy sinh thầm lặng, những việc làm âm thầm vì lợi ích của người khác, cũng đều được Chúa nhìn thấy và đánh giá cao. Phần thưởng ấy không chỉ là những ân ban trong đời sau, mà còn là niềm vui và ý nghĩa mà người môn đệ cảm nhận được ngay trong cuộc sống hiện tại.

Sống theo tinh thần của Chúa không chỉ mang lại phần thưởng cá nhân, mà còn góp phần kiến tạo hòa bình cho thế giới. Khi một người sống quên mình, nghĩ đến người khác, họ gieo mầm hòa bình trong gia đình, cộng đoàn và xã hội. Hòa bình ấy không chỉ là sự vắng bóng chiến tranh, mà là sự hiện diện của tình yêu, công lý và lòng thương xót. Một thế giới đầy những con người sống theo tinh thần này sẽ là một thế giới tràn ngập ánh sáng của Nước Trời. Người môn đệ của Chúa trở thành khí cụ của hòa bình, mang lại hy vọng và sự chữa lành cho những vết thương của nhân loại. Họ là ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, là muối ướp cho đời, như lời Chúa Giêsu đã dạy (x. Mt 5,13-14).

Vì vậy, mỗi chúng ta được mời gọi để nhìn lại chính mình và đặt câu hỏi: Tôi đang đi trên con đường nào? Tôi đang chọn Chúa hay đang chạy theo những cám dỗ của trần gian? Lựa chọn theo Chúa không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng là con đường duy nhất dẫn đến sự sống đích thực. Hãy can đảm từ bỏ những gì trói buộc chúng ta, để trái tim được tự do yêu mến Chúa và phục vụ tha nhân. Hãy để Chúa Giêsu dẫn dắt chúng ta, để chúng ta có thể nếm trải sự bình an của Ngài ngay từ hôm nay và mãi mãi trong đời sau. Hãy nhớ rằng, mỗi bước đi theo Chúa là một bước tiến gần hơn đến Nước Trời, nơi mà mọi hy sinh của chúng ta sẽ được đền bù bằng niềm vui vĩnh cửu. Amen.

Back To Top