skip to Main Content

Thứ Bảy Tuần XVI – Mùa Thường Niên – Lm. Anmai, CSsR

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

24 Khi ấy, Đức Giê-su trình bày cho dân chúng nghe dụ ngôn sau đây : “Nước Trời ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. 25 Khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. 26 Khi lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện. 27 Đầy tớ mới đến thưa chủ nhà rằng : ‘Thưa ông, không phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng ông sao ? Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy ?’ 28 Ông đáp : ‘Kẻ thù đã làm đó !’ Đầy tớ nói : ‘Vậy ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không ?’ 29 Ông đáp : ‘Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa. 30 Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt : Hãy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi’.”

Cỏ Lùng và Lúa Tốt: Sự Nhẫn Nại của Thiên Chúa

Trong thửa ruộng cuộc đời, cỏ lùng và lúa tốt luôn tồn tại song hành, khiến lòng người không khỏi băn khoăn, thắc mắc. Cỏ lùng ở đâu mà ra? Vì sao trong một thế giới được tạo dựng bởi Thiên Chúa tốt lành, lại có những điều xấu xa, những dấu vết của sự vẩn đục len lỏi giữa những điều trong ngần? Câu chuyện về cỏ lùng và lúa tốt không chỉ là một dụ ngôn trong Tin Mừng, mà còn là một lời mời gọi sâu sắc để chúng ta nhìn vào chính mình, nhìn vào thế giới, và nhận ra sự nhẫn nại vô biên của Thiên Chúa.

Câu chuyện bắt đầu từ sự ngỡ ngàng của các đầy tớ khi phát hiện cỏ lùng trong ruộng lúa. Thửa ruộng ấy, theo họ biết, đã được gieo giống tốt, được chăm chút cẩn thận. Vậy mà, khi lúa mọc lên, trổ bông, cỏ lùng bất ngờ xuất hiện, chen lẫn giữa những cây lúa xanh tươi. Hình ảnh này thật gần gũi với cuộc sống chúng ta. Có bao giờ chúng ta tự hỏi: tại sao trong gia đình, trong cộng đoàn, trong xã hội, nơi chúng ta kỳ vọng chỉ có yêu thương và tốt lành, lại xuất hiện những bất hòa, những điều trái ý, những hành vi sai lệch? Cỏ lùng không chỉ là biểu tượng của cái ác bên ngoài, mà còn là những yếu đuối, những cám dỗ, những góc khuất trong tâm hồn mỗi người.

Vậy cỏ lùng từ đâu mà có? Dụ ngôn kể rằng, trong khi mọi người đang ngủ, kẻ thù đã đến gieo cỏ lùng vào ruộng lúa. Kẻ thù ấy có thể là Thần Dữ, là những tác động xấu xa từ thế giới bên ngoài, luôn tìm cách phá hoại những gì tốt đẹp. Nhưng, điều đáng suy nghĩ hơn, là cỏ lùng không chỉ đến từ bên ngoài. Nó còn nảy sinh từ chính sự ưng thuận, sự chiều theo của con người trước cám dỗ. Mỗi lần chúng ta để lòng mình nghiêng theo sự ích kỷ, kiêu ngạo, hay thù hận, chúng ta vô tình gieo thêm một hạt giống cỏ lùng vào thửa ruộng tâm hồn. Cỏ lùng không tự nhiên mà có, nó cần một mảnh đất, một sự đồng lõa, dù chỉ là nhỏ bé, từ chính chúng ta.

Trước sự hiện diện của cỏ lùng, các đầy tớ trong dụ ngôn đã vội vàng đề nghị: “Ông có muốn chúng tôi nhổ cỏ lùng đi không?” Câu hỏi này phản ánh một khuynh hướng rất con người: chúng ta muốn loại bỏ ngay lập tức những gì không hoàn hảo, những gì làm chúng ta khó chịu. Chúng ta mơ về một Giáo Hội toàn bích, một xã hội chỉ có những người tốt, một thế giới không còn bóng dáng của cái ác. Tâm trạng này không xa lạ. Có những lúc, chúng ta giống như Gioan và Giacôbê, nóng nảy đòi xin lửa từ trời thiêu đốt cả một ngôi làng chỉ vì họ không đón tiếp Chúa. Nhưng, Thiên Chúa không hành động theo cách của chúng ta. Ngài trả lời: “Đừng, sợ rằng khi nhổ cỏ lùng, các ngươi lại làm hư rễ lúa. Cứ để cả hai cùng lớn lên cho đến mùa gặt.”

Lời đáp của Thiên Chúa là một bài học sâu sắc về sự nhẫn nại. Ngài không vội vàng tiêu diệt cỏ lùng, không vì sự hiện diện của cái ác mà phủ nhận giá trị của cái thiện. Thay vào đó, Ngài chấp nhận để lúa và cỏ lùng cùng lớn lên. Điều này không có nghĩa là Thiên Chúa dung túng cái ác, nhưng Ngài nhìn xa hơn, Ngài tin vào khả năng hoán cải của con người. Cỏ lùng, dù không thể biến thành lúa, nhưng con người, dù có lầm lỡ, vẫn có thể thay đổi, vẫn có thể trở nên tốt lành. Sự nhẫn nại của Thiên Chúa là biểu hiện của tình yêu, là niềm hy vọng lớn lao vào sự tự do và lòng thiện chí của con người.

Sự nhẫn nại ấy còn là lời mời gọi chúng ta nhìn lại chính mình. Trong mỗi người, cỏ lùng và lúa tốt không phải là hai thực thể tách biệt, mà là hai chiều kích đan xen trong cùng một tâm hồn. Có những lúc chúng ta làm điều tốt, nhưng trong lòng vẫn le lói chút kiêu ngạo, chút toan tính. Có những lúc chúng ta yêu thương, nhưng vẫn không tránh khỏi những ý nghĩ ích kỷ. Thiên Chúa biết rõ điều đó, và Ngài vẫn chấp nhận chúng ta như chúng ta là. Ngài không vội vàng nhổ bỏ những yếu đuối trong ta, nhưng kiên nhẫn chờ đợi, thanh luyện ta từng ngày, để những gì là cỏ lùng dần dần được biến đổi, để tâm hồn ta ngày càng trở nên giống lúa tốt.

Nhưng, sự nhẫn nại của Thiên Chúa không đồng nghĩa với sự thờ ơ. Là Kitô hữu, chúng ta được mời gọi để sống tích cực, để xây dựng một thế giới yêu thương và công bằng. Tuy nhiên, cách thức của chúng ta không phải là bạo lực hay sự loại trừ. Thay vì dùng sức mạnh để tiêu diệt kẻ thù, chúng ta được mời gọi để biến đổi trái tim họ bằng tình yêu. Đức Giêsu, Đấng đã bị sự dữ nuốt chửng trên thập giá, nhưng cuối cùng đã chiến thắng bằng tình yêu, là mẫu gương sáng ngời cho chúng ta. Ngài dạy chúng ta rằng, sức mạnh lớn nhất không nằm ở sự hủy diệt, mà ở khả năng biến đổi, ở niềm tin rằng tình yêu có thể làm tan chảy những trái tim chai đá nhất.

Hành trình sống đức tin của chúng ta, vì thế, là hành trình học cách sống với cỏ lùng, cả trong thế giới, trong cộng đoàn, và trong chính tâm hồn mình. Chúng ta không ngây thơ trước sự dữ, nhưng cũng không để mình bị cuốn vào sự nóng nảy hay tuyệt vọng. Chúng ta tin rằng, trong kế hoạch của Thiên Chúa, mọi sự đều có ý nghĩa. Ngài chờ đợi đến mùa gặt, không phải vì Ngài bất lực, nhưng vì Ngài yêu thương. Và trong khi chờ đợi, Ngài mời gọi chúng ta cùng Ngài gieo những hạt giống yêu thương, kiên nhẫn, và hy vọng.

Cuối cùng, dụ ngôn về cỏ lùng và lúa tốt nhắc chúng ta rằng, sự thánh thiện của Thiên Chúa không nằm ở sự hoàn hảo bề ngoài, nhưng ở tình yêu kiên nhẫn, ở niềm tin bất diệt vào con người. Mỗi ngày, chúng ta được mời gọi để sống trong niềm tin ấy, để trở thành những cây lúa tốt, không chỉ bằng cách tránh xa cỏ lùng, nhưng bằng cách để tình yêu của Thiên Chúa lớn lên trong ta, lan tỏa đến những người xung quanh. Và khi mùa gặt đến, chúng ta sẽ thấy rằng, sự nhẫn nại của Thiên Chúa không bao giờ là vô ích, vì tình yêu của Ngài luôn dẫn đưa mọi sự đến sự viên mãn.

Back To Top