skip to Main Content

Suy niệm Thứ Năm tuần XIX – Mùa Thường Niên (của Lm. Anmai, CSsR) Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời: Niềm Hy Vọng Của Loài Người

Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. 40 Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào bà Ê-li-sa-bét. 41 Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy Thánh Thần. 42 Bà Ê-li-sa-bét kêu lớn tiếng và nói rằng : “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. 43 Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này ? 44 Quả thật, này tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vì vui sướng. 45 Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.”

46 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói :

“Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa,
47thần trí tôi hớn hở vui mừng
vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
48Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới ;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.
49Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả,
danh Người thật chí thánh chí tôn !
50Đời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
51Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
52Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
53Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
54Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người,
55như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì Người nhớ lại lòng thương xót
dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
và cho con cháu đến muôn đời.”

56 Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà.

 

 

 

 

15 tháng 8

Niềm Vui Của Lễ Trọng

 

Hôm nay, ngày 15 tháng 8, toàn thể Giáo Hội hân hoan cử hành Lễ trọng Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời. Đây là một trong những ngày lễ cao cả nhất dành cho Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Thiên Chúa của chúng ta. Lễ này không chỉ là một kỷ niệm, mà còn là một lời tuyên xưng mạnh mẽ về niềm tin của chúng ta vào quyền năng và lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Chúng ta tin rằng, sau khi hoàn tất cuộc đời dương thế, Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ của Chúa Giêsu, đã được cất nhắc cả hồn lẫn xác lên trời hưởng vinh quang.

Biến cố này không phải là một sự kiện đơn lẻ, tách rời khỏi cuộc đời của Đức Mẹ, mà là đỉnh cao, là hoa trái trọn vẹn của một đời sống hoàn toàn vâng phục, khiêm nhường, và tràn đầy đức tin. Mẹ Maria, ngay từ thuở ban đầu, đã được Thiên Chúa chuẩn bị một cách đặc biệt để trở thành Đấng cưu mang Ngôi Lời nhập thể. Mẹ được gìn giữ khỏi vết nhơ nguyên tội, được ban cho đặc ân đồng trinh trọn đời, và cuối cùng, được cất nhắc về trời, trở thành Nữ Vương trời đất, là Đấng chuyển cầu quyền thế cho chúng ta trước ngai tòa Thiên Chúa.

Tin Mừng hôm nay, trích từ sách Luca, chương 1, từ câu 39 đến câu 56, đưa chúng ta về với biến cố Truyền Tin và cuộc viếng thăm đầy yêu thương của Đức Mẹ đến nhà bà Ê-li-sa-bét. Đây là một đoạn Tin Mừng tuyệt vời, không chỉ cho thấy sự khiêm nhường, lòng bác ái của Đức Mẹ, mà còn hé mở cho chúng ta thấy những dấu chỉ đầu tiên của vinh quang mà Mẹ sẽ được hưởng.

Cuộc Viếng Thăm Đầy Yêu Thương: Lòng Bác Ái Vội Vã Của Mẹ

“Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào bà Ê-li-sa-bét.” (Lc 1,39-40)

Sau khi được sứ thần Gáp-ri-en truyền tin về việc mình sẽ thụ thai bởi phép Chúa Thánh Thần, và cũng được biết bà chị họ Ê-li-sa-bét đã cao tuổi mà lại mang thai được sáu tháng, Đức Maria đã không chần chừ. Mẹ “vội vã” lên đường. Từ “vội vã” ở đây không chỉ diễn tả sự nhanh chóng về mặt thể lý, mà còn nói lên sự mau mắn của một trái tim tràn đầy tình yêu và lòng bác ái. Mẹ không nghĩ đến sự mệt mỏi của một hành trình dài, không nghĩ đến những khó khăn, nguy hiểm của một cô gái trẻ phải đi xa một mình. Điều duy nhất thúc đẩy Mẹ là tình yêu thương, là mong muốn được chia sẻ niềm vui và phục vụ người chị họ đang cần sự giúp đỡ.

Trong cuộc sống của chúng ta, đôi khi chúng ta cũng nhận được những tin vui, những ơn lành từ Chúa. Nhưng liệu chúng ta có “vội vã” để chia sẻ niềm vui đó, để phục vụ những người xung quanh như Đức Mẹ không? Hay chúng ta thường giữ lại cho riêng mình, hoặc chần chừ vì những toan tính cá nhân? Lòng bác ái của Đức Mẹ là một bài học quý giá cho chúng ta về tinh thần phục vụ vô vị lợi, về sự quan tâm chân thành đến nhu cầu của tha nhân.

Và khi Đức Mẹ cất tiếng chào, một điều kỳ diệu đã xảy ra: “Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy Thánh Thần.” (Lc 1,41)

Đây không phải là một tiếng chào thông thường. Tiếng chào của Mẹ Maria mang theo sự hiện diện của chính Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế đang ngự trong cung lòng Mẹ. Tiếng chào ấy đã làm cho Gioan Tẩy Giả, dù còn trong bụng mẹ, cũng phải nhảy mừng vì nhận ra Đấng Cứu Độ. Và bà Ê-li-sa-bét, nhờ được đầy Thánh Thần, đã cất tiếng ca tụng Mẹ Maria một cách đầy linh ứng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc.” (Lc 1,42)

Lời chúc phúc này không chỉ là lời của Ê-li-sa-bét, mà là lời của chính Chúa Thánh Thần. Mẹ Maria được chúc phúc vì Mẹ đã cưu mang Đấng Cứu Thế, và Mẹ cũng được chúc phúc vì Mẹ là người phụ nữ đầu tiên đã tin vào lời hứa của Thiên Chúa.

Em Thật Có Phúc, Vì Đã Tin”: Nền Tảng Của Vinh Quang Mẹ

“Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này? Quả thật, này tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vì vui sướng. Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.” (Lc 1,43-45)

Lời của bà Ê-li-sa-bét đã chạm đến cốt lõi của sự vĩ đại nơi Đức Maria: đó chính là đức tin của Mẹ. Mẹ Maria không chỉ là Mẹ Thiên Chúa theo nghĩa sinh học, mà Mẹ còn là Mẹ Thiên Chúa theo nghĩa thiêng liêng, vì Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng vào lời của Thiên Chúa. Trong khi ông Da-ca-ri-a, cha của Gioan, đã nghi ngờ lời sứ thần và bị câm, thì Đức Maria, một thiếu nữ trẻ, lại hoàn toàn phó thác vào ý Chúa. Mẹ đã thưa “xin vâng” một cách trọn vẹn, dù Mẹ không hiểu hết mọi sự.

Đức tin của Mẹ Maria là một đức tin sống động, một đức tin hành động. Mẹ tin không phải chỉ bằng lý trí, mà bằng cả con tim. Mẹ tin rằng “Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.” Chính đức tin ấy đã biến Mẹ thành một thụ tạo độc đáo, xứng đáng để Thiên Chúa thực hiện những điều cao cả nơi Mẹ.

Đối với chúng ta, bài học về đức tin của Mẹ Maria là vô cùng quan trọng. Trong cuộc sống, chúng ta thường đối mặt với những thử thách, những điều không như ý muốn. Đôi khi, chúng ta dễ dàng nản lòng, nghi ngờ quyền năng và lòng thương xót của Thiên Chúa. Nhưng Mẹ Maria đã dạy chúng ta rằng, chính trong những lúc khó khăn nhất, chúng ta càng phải bám chặt vào đức tin, tin rằng Thiên Chúa luôn yêu thương và sẽ thực hiện những điều tốt đẹp nhất cho những ai tin cậy vào Người. Đức tin không phải là một sự mù quáng, mà là một sự phó thác hoàn toàn vào Đấng Tối Cao, Đấng quyền năng và đầy lòng nhân ái.

Kinh Magnificat: Bài Ca Của Người Nữ Tỳ Khiêm Nhường

“Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: ‘Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi. Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc. Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn! Đời nọ tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người. Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng. Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường. Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư, người giàu có, lại đuổi về tay trắng. Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người, như đã hứa cùng cha ông chúng ta, vì Người nhớ lại lòng thương xót dành cho tổ phụ Áp-ra-ham và cho con cháu đến muôn đời.'” (Lc 1,46-55)

Trước lời chúc phúc của Ê-li-sa-bét, Đức Maria đã không tự mãn hay kiêu hãnh. Thay vào đó, Mẹ đã cất lên một bài ca ngợi khen Thiên Chúa, một bài ca mà chúng ta gọi là Kinh Magnificat. Bài ca này không chỉ là lời tạ ơn cá nhân của Mẹ, mà còn là một bản tuyên ngôn về vương quyền của Thiên Chúa, về công lý và lòng thương xót của Người.

Trong Kinh Magnificat, chúng ta thấy rõ sự khiêm nhường sâu sắc của Đức Mẹ: “Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới.” Mẹ tự nhận mình là “nữ tỳ hèn mọn”, nhưng chính sự khiêm nhường ấy đã khiến Thiên Chúa đoái thương và thực hiện những điều “cao cả” nơi Mẹ. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, Thiên Chúa không tìm kiếm những người tài giỏi, quyền thế theo tiêu chuẩn thế gian, mà Người tìm kiếm những tâm hồn khiêm tốn, biết vâng phục và phó thác.

Bài ca Magnificat còn là một bài ca mang tính cách mạng, một bản tuyên ngôn về công lý của Thiên Chúa. Mẹ Maria đã ca ngợi Thiên Chúa là Đấng “dẹp tan phường lòng trí kiêu căng,” “hạ bệ những ai quyền thế,” “nâng cao mọi kẻ khiêm nhường,” “ban của đầy dư cho kẻ đói nghèo,” và “đuổi người giàu có về tay trắng.” Đây là một tầm nhìn về vương quốc Thiên Chúa, nơi mà những giá trị của thế gian bị đảo lộn, nơi mà công lý và lòng thương xót ngự trị.

Kinh Magnificat là lời mời gọi chúng ta hãy sống một cuộc đời biết ngợi khen Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh, biết khiêm nhường nhận ra thân phận yếu hèn của mình, và biết dấn thân cho công lý, cho những người nghèo khổ, bị áp bức. Khi chúng ta sống như vậy, chúng ta cũng đang hát lên bài ca Magnificat của riêng mình, và chúng ta cũng đang góp phần vào việc xây dựng vương quốc Thiên Chúa ngay trên trần gian này.Ý Nghĩa Của Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời: Niềm Hy Vọng Cho Nhân Loại

Vậy, Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời có ý nghĩa gì đối với chúng ta? Tín điều này, được Đức Giáo Hoàng Piô XII công bố vào năm 1950, không chỉ là một sự kiện vinh quang dành riêng cho Đức Mẹ, mà còn là một dấu chỉ hy vọng lớn lao cho toàn thể nhân loại.

Mẹ Maria là hoa trái đầu mùa của ơn cứu độ: Mẹ là người đầu tiên được hưởng trọn vẹn ơn phục sinh và vinh quang mà Chúa Kitô đã giành được cho chúng ta. Mẹ là hình ảnh tiên báo về số phận vinh quang mà mỗi người chúng ta sẽ được hưởng vào ngày sau hết, khi thân xác chúng ta sẽ được phục sinh và kết hợp lại với linh hồn để cùng hưởng phúc vĩnh cửu với Thiên Chúa. Điều này củng cố niềm tin của chúng ta vào sự phục sinh của thân xác và sự sống đời sau.

Khẳng định phẩm giá của thân xác con người: Tín điều Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời cho thấy Thiên Chúa không chỉ cứu chuộc linh hồn chúng ta, mà cả thân xác chúng ta nữa. Thân xác con người, dù yếu đuối và phải chịu sự hư nát của cái chết, nhưng vẫn mang phẩm giá cao quý vì được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa và được mời gọi để cùng hưởng vinh quang với Người. Điều này mời gọi chúng ta hãy tôn trọng thân xác mình và thân xác người khác, coi đó là đền thờ của Chúa Thánh Thần.

Mẹ Maria là Đấng chuyển cầu quyền thế: Khi về trời, Mẹ Maria không xa cách chúng ta, mà trái lại, Mẹ càng gần gũi và quyền thế hơn để chuyển cầu cho chúng ta. Mẹ là Nữ Vương trời đất, là Mẹ của Giáo Hội, Mẹ của mỗi người chúng ta. Mẹ luôn lắng nghe lời cầu nguyện của con cái mình và chuyển cầu cùng Con của Mẹ là Chúa Giêsu. Chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng và chạy đến với Mẹ trong mọi khó khăn, thử thách của cuộc đời.

  1. Nguồn an ủi và hy vọng: Trong một thế giới đầy dẫy lo âu, đau khổ và sự chết, Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời mang đến cho chúng ta một nguồn an ủi và hy vọng lớn lao. Mẹ Maria đã chiến thắng sự chết và được về với Chúa. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng cuộc đời trần thế chỉ là một cuộc lữ hành tạm bợ, và đích đến cuối cùng của chúng ta là quê hương vĩnh cửu trên trời.Sống Lễ Đức Mẹ Lên Trời Trong Đời Sống Của Chúng Ta

Kính thưa quý ông bà và anh chị em,

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời không chỉ là một ngày để chúng ta chiêm ngắm vinh quang của Đức Mẹ, mà còn là lời mời gọi chúng ta hãy sống xứng đáng với những ơn phúc mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta qua Đức Mẹ. Chúng ta được mời gọi để:

Sống đức tin mạnh mẽ như Mẹ Maria: Hãy tin tưởng tuyệt đối vào lời hứa của Thiên Chúa, ngay cả khi chúng ta không hiểu hết mọi sự. Hãy phó thác cuộc đời mình trong bàn tay quan phòng của Người, như Mẹ Maria đã thưa “xin vâng.”

Thực hành lòng khiêm nhường và bác ái: Hãy noi gương Đức Mẹ, luôn sẵn sàng phục vụ tha nhân với lòng yêu thương chân thành, không toan tính. Hãy nhận ra thân phận “nữ tỳ hèn mọn” của mình, để Thiên Chúa có thể thực hiện những điều cao cả nơi chúng ta.

Hát lên bài ca Magnificat trong đời sống: Hãy biết ngợi khen Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh, dù là vui mừng hay đau khổ. Hãy dấn thân cho công lý, cho những người nghèo khổ, để vương quốc Thiên Chúa được hiển trị ngay trên trần gian này.

Sống với niềm hy vọng vào sự sống đời sau: Hãy luôn hướng về quê hương vĩnh cửu, nơi mà chúng ta sẽ được đoàn tụ với Thiên Chúa và với Đức Mẹ. Niềm hy vọng này sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.

 

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời là một ngày lễ của niềm vui, của hy vọng và của tình yêu. Chúng ta hãy cùng với Đức Mẹ, cất cao lời ngợi khen Thiên Chúa vì những kỳ công Người đã thực hiện nơi Mẹ, và cũng là nơi mỗi người chúng ta.

Xin Đức Mẹ Maria Hồn Xác Lên Trời, Nữ Vương trời đất và là Mẹ của chúng con, luôn gìn giữ, che chở và chuyển cầu cho chúng con, để chúng con cũng được ơn sống một đời trọn vẹn đức tin, khiêm nhường và bác ái như Mẹ, và một ngày kia, chúng con cũng được cùng Mẹ hưởng phúc vinh quang trên Thiên Đàng.

 

 Lm. Anmai, CSsR

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời: Niềm Hy Vọng Của Loài Người

Hôm nay, trong niềm hân hoan của toàn thể Giáo hội, chúng ta cùng nhau cử hành Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, một trong những đại lễ trọng kính Đức Trinh Nữ Maria. Đây không chỉ là một ngày lễ đơn thuần mà còn là một mầu nhiệm đức tin sâu sắc, chạm đến tận cùng niềm hy vọng của mỗi người Kitô hữu về cuộc sống vĩnh cửu. Mầu nhiệm này khẳng định rằng Đức Trinh Nữ Maria, sau khi hoàn tất cuộc đời trần thế, đã được Thiên Chúa cất nhắc cả hồn lẫn xác về trời, tham dự vào vinh quang phục sinh của Con mình là Đức Giêsu Kitô.

Để hiểu rõ hơn về ý nghĩa và tầm quan trọng của Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, chúng ta cùng nhìn lại lịch sử hình thành và phát triển của tín điều này trong lòng Giáo hội. Niềm tin vào việc Đức Mẹ được cất nhắc về trời đã có từ rất sớm trong truyền thống Kitô giáo, ngay từ những thế kỷ đầu tiên. Mặc dù không được Kinh Thánh tường thuật chi tiết, nhưng niềm tin này đã được lưu truyền qua các thế hệ, được thể hiện rõ nét trong phụng vụ, trong các bài viết của các Giáo phụ, và trong lòng đạo đức bình dân của các tín hữu. Các tài liệu ngụy thư như “Sách về sự an nghỉ của Đức Mẹ” (Liber Requiei Mariae), dù không được Giáo hội chính thức công nhận, nhưng đã phản ánh niềm tin phổ biến về biến cố này từ thế kỷ thứ 3 hoặc thứ 4. Thánh Gregory thành Tours, một Giáo phụ Tây phương qua đời năm 594, cũng đã làm chứng cho truyền thống này khi viết về việc các tông đồ tụ họp quanh Đức Maria khi Mẹ sắp lìa đời, và Chúa Giêsu đã đến đón lấy linh hồn Mẹ, sau đó truyền lệnh đưa thi thể Mẹ lên thiên đàng.

Niềm tin này không ngừng được củng cố và phát triển qua các thế kỷ. Các nhà thần học vĩ đại như Thánh Albertô, Bônaventura, Tôma Aquinô, và nhiều vị khác đã đóng góp vào việc suy tư và làm sáng tỏ chân lý này. Dòng Phanxicô, với các thần học gia như chân phước Jean Duns Scot, cũng đã có những đóng góp quan trọng trong việc thúc đẩy niềm tin vào tín điều Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời. Trải qua hàng ngàn năm, niềm tin này đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống đức tin của Giáo hội, được thể hiện qua các lễ kính, các bài giảng, và lòng sùng kính của giáo dân.

Đỉnh điểm của quá trình phát triển này là vào ngày 1 tháng 11 năm 1950, khi Đức Giáo Hoàng Piô XII, qua Tông hiến “Munificentissimus Deus” (Thiên Chúa vô cùng đại lượng), đã long trọng công bố tín điều Đức Maria hồn xác lên trời là một chân lý buộc mọi người Công giáo phải tin. Tông hiến này không phải là một “phát minh” mới, mà là sự công bố chính thức một chân lý đã được Giáo hội tin tưởng và tôn kính từ ngàn xưa. Đức Piô XII đã dựa trên bốn lý do chính để định tín: thứ nhất là truyền thống không gián đoạn về việc Đức Maria an nghỉ và được rước lên trời; thứ hai là niềm tin này sống động trong sinh hoạt phụng vụ của Giáo hội; thứ ba là bằng chứng phủ định về việc không có ngôi mộ nào của Đức Maria được tìm thấy; và thứ tư là sự đồng thuận của toàn thể Giáo hội, từ các Giáo phụ, các Đức Giáo Hoàng, đến các nhà thần học và giáo dân. Việc định tín này đã khẳng định một cách rõ ràng và dứt khoát về đặc ân cao cả mà Thiên Chúa đã ban cho Mẹ Maria.

Vậy, ý nghĩa của Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời là gì đối với chúng ta? Trước hết, đây là hệ quả tất yếu của các đặc ân mà Thiên Chúa đã ban cho Đức Trinh Nữ Maria. Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, Đấng đã cưu mang Ngôi Lời nhập thể. Mẹ được ơn Vô Nhiễm Nguyên Tội ngay từ giây phút đầu tiên được thụ thai, nghĩa là Mẹ không hề mắc tội tổ tông truyền và được giữ gìn khỏi mọi vết nhơ của tội lỗi trong suốt cuộc đời. Mẹ cũng là Trinh Nữ trọn đời, cả trước, trong và sau khi sinh Chúa Giêsu. Với một thân xác và linh hồn hoàn toàn tinh tuyền, không vướng bận tội lỗi, Mẹ xứng đáng được Thiên Chúa cất nhắc về trời cả hồn lẫn xác, không phải chịu sự hư nát của thân xác như hậu quả của tội nguyên tổ. Thân xác của Mẹ, đã từng là cung điện cho Ngôi Lời Thiên Chúa, không thể bị hư nát trong mồ. Biến cố Mẹ lên trời hồn xác hoàn thành sự thánh thiện và huân nghiệp của Mẹ, là đỉnh cao của cuộc đời Mẹ liên đới với mầu nhiệm Nhập Thể Cứu thế của Chúa Giêsu.

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời cũng là một niềm an ủi và hy vọng tràn trề cho mỗi người chúng ta. Mẹ Maria là hình ảnh tiên trưng của Giáo hội và của mỗi Kitô hữu. Công đồng Vatican II đã khẳng định: “Nếu như Thân mẫu của Đức Giêsu được vinh hiển hồn xác trên trời là hình ảnh và khởi đầu của Hội thánh phải được hoàn tất ở đời sau thì ngay trên trần gian này Người cũng tỏa sáng như dấu chỉ của hy vọng vững vàng và của niềm an ủi cho dân Chúa đang lữ hành cho tới ngày Chúa đến.” Mẹ là người đầu tiên được hưởng vinh quang phục sinh trọn vẹn, là “hoa trái đầu mùa” của ơn cứu độ mà Chúa Kitô đã mang lại. Mẹ cho chúng ta thấy rằng, cuộc đời trần thế này không phải là cùng đích, mà là một cuộc lữ hành hướng về quê hương vĩnh cửu trên trời. Nếu chúng ta sống cuộc đời thánh thiện, vâng phục ý Chúa như Mẹ, chúng ta cũng sẽ được hưởng phần phúc vinh quang với Mẹ và với Chúa.

Trong đoạn Tin Mừng Luca mà chúng ta vừa nghe (Lc 1:39-56), chúng ta thấy được những dấu chỉ đầu tiên của sự thánh thiện và đặc ân mà Thiên Chúa đã dành cho Đức Maria, đồng thời cũng là nền tảng cho tín điều Mẹ Hồn Xác Lên Trời. “Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào bà Ê-li-sa-bét.” Sự “vội vã” của Mẹ không phải là sự hấp tấp, mà là sự mau mắn đáp lại tiếng gọi của ân sủng, là lòng nhiệt thành muốn chia sẻ niềm vui và ơn phúc mà Mẹ đã lãnh nhận. Mẹ mang trong mình Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế, và Mẹ vội vã lên đường để phục vụ, để mang Chúa đến cho người khác. Hành động này cho thấy Mẹ là một người nữ đầy lòng bác ái, luôn nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến mình.

Khi Mẹ Maria chào bà Ê-li-sa-bét, một điều kỳ diệu đã xảy ra: “Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy Thánh Thần.” Đây là một dấu hiệu rõ ràng về sự hiện diện của Thiên Chúa nơi Mẹ Maria và nơi hài nhi Gioan Tẩy Giả trong lòng bà Ê-li-sa-bét. Hài nhi Gioan, dù còn trong bụng mẹ, đã nhận ra Đấng Cứu Thế và nhảy mừng. Bà Ê-li-sa-bét, được đầy Thánh Thần, đã kêu lớn tiếng và nói rằng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?” Lời của bà Ê-li-sa-bét là lời tiên tri, xác nhận tước vị cao cả của Đức Maria là “Thân Mẫu Chúa tôi”, tức là Mẹ Thiên Chúa. Đây là tước vị nền tảng cho mọi đặc ân khác của Mẹ, bao gồm cả việc Mẹ được hồn xác lên trời. Bởi vì Mẹ đã cưu mang và sinh ra Đấng là nguồn sự sống, Đấng đã chiến thắng sự chết, nên thân xác Mẹ không thể bị quyền lực của sự chết giam hãm.

Bà Ê-li-sa-bét tiếp tục ca ngợi Đức Maria: “Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.” Lời khen này nhấn mạnh đức tin phi thường của Đức Maria. Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng vào lời Thiên Chúa, dù lời đó vượt quá sự hiểu biết và kinh nghiệm của con người. Chính đức tin này đã làm cho Mẹ trở thành người có phúc, và cũng chính đức tin ấy đã dẫn Mẹ đến vinh quang thiên quốc.

Đáp lại lời ca ngợi của bà Ê-li-sa-bét, Đức Maria đã cất lên bài ca Magnificat, một bài ca ngợi khen Thiên Chúa vĩ đại và đầy ý nghĩa: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.” Bài ca này không chỉ là lời tạ ơn cá nhân của Mẹ mà còn là tiếng nói của toàn thể nhân loại, của những người khiêm nhường và nghèo khó, những người tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Mẹ nhận ra rằng Thiên Chúa đã “đoái thương nhìn tới phận nữ tỳ hèn mọn” của Mẹ, và từ nay, “hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc.” Lời tiên tri này đã ứng nghiệm qua hàng ngàn năm lịch sử Giáo hội, khi hàng tỷ người Kitô hữu trên khắp thế giới luôn ngợi khen và tôn vinh Mẹ Maria.

Bài ca Magnificat tiếp tục ca tụng quyền năng và lòng thương xót của Thiên Chúa: “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn! Đời nọ tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người. Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng. Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường. Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư, người giàu có, lại đuổi về tay trắng. Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người, như đã hứa cùng cha ông chúng ta, vì Người nhớ lại lòng thương xót dành cho tổ phụ Áp-ra-ham và cho con cháu đến muôn đời.” Bài ca này cho thấy một Thiên Chúa công chính, Đấng nâng cao những người khiêm nhường và hạ bệ những kẻ kiêu căng, Đấng lấp đầy những tâm hồn đói khát công lý và tình yêu. Đức Maria, trong sự khiêm nhường tột cùng của mình, đã trở thành công cụ của Thiên Chúa để thực hiện những điều cao cả ấy. Chính sự khiêm nhường và vâng phục tuyệt đối của Mẹ đã làm cho Mẹ xứng đáng được Thiên Chúa tôn vinh cách đặc biệt, bằng việc cất nhắc Mẹ cả hồn lẫn xác về trời.

“Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà.” Thời gian ba tháng ở lại với bà Ê-li-sa-bét là thời gian Mẹ Maria tiếp tục sống trong sự phục vụ và chia sẻ niềm vui Tin Mừng. Đây là hình ảnh của Mẹ luôn đồng hành với Giáo hội, với mỗi người chúng ta trong cuộc lữ hành đức tin.

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời không chỉ là một sự kiện trong quá khứ mà còn là một thực tại sống động, ảnh hưởng đến đời sống đức tin của chúng ta hôm nay. Mẹ Maria là mẫu gương tuyệt vời của đức tin, đức cậy và đức ái. Mẹ đã sống một cuộc đời hoàn toàn phó thác vào ý Chúa, luôn “xin vâng” trong mọi hoàn cảnh, dù là khi đón nhận sứ điệp Truyền Tin đầy mầu nhiệm, hay khi đứng dưới chân thập giá chứng kiến cái chết đau thương của Con mình. Chính sự vâng phục trọn vẹn này đã đưa Mẹ đến vinh quang thiên quốc.

Khi mừng kính Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, chúng ta được mời gọi noi gương Mẹ. Chúng ta được mời gọi sống một cuộc đời biết lắng nghe và thực thi Lời Chúa, biết khiêm nhường phục vụ anh chị em, và biết đặt trọn niềm tin tưởng vào Thiên Chúa. Cuộc đời của Mẹ Maria là một minh chứng hùng hồn cho thấy Thiên Chúa luôn yêu thương và tôn vinh những ai khiêm tốn, những ai tín thác vào Người. Mẹ là dấu chỉ của niềm hy vọng, nhắc nhở chúng ta rằng cuộc đời này chỉ là tạm bợ, và quê hương đích thực của chúng ta là trên trời.

Trong bối cảnh thế giới đầy biến động và thử thách hôm nay, niềm tin vào Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Mẹ là “ngôi sao hy vọng” dẫn đường cho chúng ta trên biển đời giông tố. Mẹ đã được về trời, nghĩa là Mẹ đang sống và đang cầu bầu cho chúng ta trước ngai Thiên Chúa. Chúng ta có thể tin tưởng chạy đến với Mẹ trong mọi khó khăn, thử thách, vì Mẹ là Mẹ nhân lành, luôn lắng nghe và chuyển cầu cho con cái mình.

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời cũng là lời mời gọi chúng ta sống cuộc đời thánh thiện ngay từ bây giờ. Nếu chúng ta cố gắng sống theo gương Mẹ Maria, xa lánh tội lỗi, thực hành các nhân đức, thì chúng ta cũng sẽ được hưởng phần phúc vinh quang mà Thiên Chúa đã dành sẵn cho những người con của Người. Mẹ là người đi trước, mở đường cho chúng ta, và Mẹ đang chờ đợi chúng ta trên thiên đàng.

Xin Đức Trinh Nữ Maria Hồn Xác Lên Trời, Mẹ của Thiên Chúa và Mẹ của chúng ta, luôn đồng hành, che chở và hướng dẫn chúng ta trên con đường lữ hành đức tin, để một ngày kia, chúng ta cũng được cùng Mẹ và các thánh hưởng phúc vinh quang vĩnh cửu trong Nước Trời. Amen.

 

Back To Top