AN TỬ VÀ TRỢ TỬ: PHÂN ĐỊNH RANH GIỚI LUÂN…
Suy niệm Thứ Bảy tuần XIX – Mùa Thường Niên (của Lm. Anmai, CSsR) ĐƠN SƠ NHƯ TRẺ NHỎ
13 Khi ấy, người ta dẫn trẻ em đến với Đức Giê-su, để Người đặt tay trên chúng và cầu nguyện. Các môn đệ la rầy chúng. 14 Nhưng Đức Giê-su nói : “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng.” 15 Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi đó.
TRẺ THƠ VÀ NƯỚC TRỜI
Dẫn nhập
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Hôm nay, khi chúng ta quy tụ nơi đây để cử hành Thánh Lễ, trái tim chúng ta được mời gọi hướng về một chân lý đơn sơ nhưng vô cùng sâu sắc mà Tin Mừng theo Thánh Matthêu (Mt 19,13-15) vừa công bố. Trong đoạn Tin Mừng ngắn ngủi này, Đức Giê-su đã vẽ nên một bức tranh sống động về Nước Trời, một bức tranh không dành cho những người quyền thế, thông thái, hay giàu có, mà dành cho những ai mang trong mình tâm hồn của một đứa trẻ. Đây không chỉ là một lời mời gọi, mà còn là một lời thách thức, một lời mặc khải về bản chất của tình yêu Thiên Chúa và con đường dẫn đến sự sống vĩnh cửu.
Trong cuộc sống hối hả và phức tạp của thế giới hiện đại, chúng ta thường có xu hướng đánh giá mọi thứ dựa trên sự thành công, địa vị, hay những giá trị vật chất. Chúng ta dễ dàng quên đi những điều cốt lõi, những giá trị thiêng liêng mà Thiên Chúa muốn trao ban. Đoạn Tin Mừng hôm nay như một làn gió mát lành thổi vào tâm hồn chúng ta, nhắc nhở chúng ta về sự trong sáng, đơn sơ, và lòng tin cậy phó thác – những phẩm chất mà dường như chúng ta đã đánh mất trên hành trình trưởng thành.
“Khi ấy, người ta dẫn trẻ em đến với Đức Giê-su, để Người đặt tay trên chúng và cầu nguyện. Các môn đệ la rầy chúng.”
Hình ảnh này thật quen thuộc trong cuộc sống. Các bậc cha mẹ, những người thân yêu luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái mình. Họ tin rằng Đức Giê-su, vị Thầy đầy quyền năng và lòng nhân ái, có thể ban phúc lành cho những đứa trẻ. Họ muốn con mình được chạm vào Người, được Người cầu nguyện và chúc phúc. Đây là một hành động của đức tin và tình yêu thương.
Thế nhưng, phản ứng của các môn đệ lại hoàn toàn khác. Họ “la rầy chúng”. Tại sao vậy? Có lẽ, các môn đệ nghĩ rằng Đức Giê-su đang bận rộn với những công việc quan trọng hơn, như giảng dạy cho đám đông, chữa lành bệnh tật, hay tranh luận với các kinh sư và người Pha-ri-sêu. Trong mắt họ, trẻ em chỉ là những người nhỏ bé, không quan trọng, không có khả năng hiểu biết sâu sắc về giáo huấn của Thầy. Chúng có thể gây ồn ào, làm phiền, và làm gián đoạn công việc của Đức Giê-su.
Phản ứng này của các môn đệ cho thấy một sự hiểu lầm sâu sắc về sứ mạng của Đức Giê-su và bản chất của Nước Trời. Họ vẫn còn bị mắc kẹt trong những suy nghĩ trần tục, những quy tắc xã hội, nơi mà giá trị của một người được đo bằng tuổi tác, địa vị, hay khả năng đóng góp. Họ chưa nhận ra rằng Nước Trời không phải là một vương quốc của quyền lực hay sự ưu việt, mà là một vương quốc của tình yêu, của sự khiêm nhường và của lòng tin cậy.
Sự “la rầy” của các môn đệ cũng là hình ảnh của chính chúng ta nhiều lúc. Chúng ta thường có xu hướng đặt ra những rào cản, những tiêu chuẩn riêng của mình để quyết định ai là người xứng đáng đến với Chúa, ai là người được Chúa yêu thương. Chúng ta có thể vô tình ngăn cản những người yếu kém, những người bị gạt ra ngoài lề xã hội, hay những người mà chúng ta cho là “không đủ tốt” để đến gần Thiên Chúa. Chúng ta quên mất rằng tình yêu của Chúa là vô bờ bến, và cánh cửa Nước Trời luôn rộng mở cho tất cả mọi người, không phân biệt.
“Nhưng Đức Giê-su nói: ‘Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng’.”
Lời nói của Đức Giê-su như một tiếng sét đánh ngang tai các môn đệ. Người không chỉ sửa sai họ, mà còn mặc khải một chân lý hoàn toàn mới mẻ, đi ngược lại với mọi quan niệm thông thường của xã hội bấy giờ. Người khẳng định quyền được đến với Người của trẻ em, và hơn thế nữa, Người còn tuyên bố rằng chính những đứa trẻ này là hình mẫu cho những ai muốn vào Nước Trời.
“Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng.” Đây là một mệnh lệnh rõ ràng, một lời mời gọi đầy yêu thương. Đức Giê-su muốn nói với chúng ta rằng không ai, không một điều gì được phép ngăn cản một người đến với Thiên Chúa. Tình yêu của Chúa là tình yêu vô điều kiện, luôn rộng mở đón chào tất cả mọi người, đặc biệt là những người bé mọn, yếu đuối, hay bị bỏ rơi.
Lời mời gọi này cũng là một lời nhắc nhở cho Giáo Hội và cho mỗi Kitô hữu chúng ta. Chúng ta có đang tạo điều kiện thuận lợi để mọi người, đặc biệt là những người trẻ, những người yếu thế, được đến gần Chúa không? Hay chúng ta đang vô tình dựng lên những bức tường của sự phán xét, của những quy tắc cứng nhắc, hay của sự thờ ơ, khiến họ cảm thấy bị xa lánh và không thuộc về?
Đức Giê-su không chỉ nói suông. Người còn hành động. Người đã dành thời gian cho những đứa trẻ, lắng nghe chúng, và ban phúc lành cho chúng. Hành động này của Người là một bài học quý giá về sự ưu tiên. Đối với Đức Giê-su, không có ai là quá nhỏ bé hay quá không quan trọng để được Người quan tâm. Mỗi linh hồn đều có giá trị vô cùng lớn lao trong mắt Thiên Chúa.
Đây là trọng tâm của đoạn Tin Mừng. Đức Giê-su không nói Nước Trời là của trẻ em, mà là của “những ai giống như chúng.” Vậy, những phẩm chất nào của trẻ thơ mà chúng ta cần học hỏi để được vào Nước Trời?
- Lòng tin cậy phó thác tuyệt đối: Một đứa trẻ hoàn toàn tin tưởng vào cha mẹ mình. Chúng không lo lắng về ngày mai, không đặt câu hỏi về sự chu cấp của cha mẹ. Chúng sống trong hiện tại, với một niềm tin đơn sơ và trọn vẹn. Để vào Nước Trời, chúng ta cũng cần có lòng tin cậy phó thác như thế vào Thiên Chúa, tin rằng Người luôn yêu thương, quan phòng và chăm sóc chúng ta trong mọi hoàn cảnh. Chúng ta cần buông bỏ những lo âu, tính toán của bản thân và để Chúa dẫn dắt.
- Sự khiêm nhường và không tự mãn: Trẻ em không có sự kiêu ngạo hay tự mãn. Chúng không bận tâm đến địa vị xã hội hay những thành tựu cá nhân. Chúng sẵn sàng học hỏi, sẵn sàng nhận lỗi và không ngại thể hiện sự yếu đuối của mình. Để vào Nước Trời, chúng ta cần gạt bỏ cái tôi, sự kiêu căng, và nhận ra rằng tất cả những gì chúng ta có đều là hồng ân từ Thiên Chúa. Sự khiêm nhường mở lối cho ân sủng của Chúa tuôn đổ vào lòng chúng ta.
- Sự đơn sơ và trong trắng: Trẻ em nhìn thế giới với đôi mắt trong sáng, không bị vẩn đục bởi những toan tính, mưu lợi hay thành kiến. Chúng sống một cách chân thật, không giả dối. Để vào Nước Trời, chúng ta cần thanh tẩy tâm hồn khỏi những dục vọng trần tục, những ý nghĩ xấu xa, và sống một cuộc đời đơn sơ, trong sạch, hướng về Thiên Chúa.
- Khả năng tha thứ và quên đi lỗi lầm: Trẻ em có thể cãi nhau, giận dỗi, nhưng sau đó chúng nhanh chóng làm hòa và quên đi mọi chuyện. Chúng không giữ mối hận thù hay oán giận. Để vào Nước Trời, chúng ta cần học cách tha thứ cho người khác và cho chính mình, buông bỏ những gánh nặng của quá khứ để tâm hồn được tự do và bình an.
- Lòng khao khát và sự ngạc nhiên: Trẻ em luôn tò mò, khao khát khám phá thế giới xung quanh. Chúng dễ dàng ngạc nhiên trước những điều nhỏ bé và đơn giản nhất. Để vào Nước Trời, chúng ta cần giữ trong mình lòng khao khát Thiên Chúa, khao khát sự thật, sự công chính, và luôn biết ngạc nhiên trước những kỳ công của Người trong cuộc sống.
Những phẩm chất này không phải là sự ngây thơ hay thiếu hiểu biết, mà là một trạng thái tâm hồn cần được vun đắp và gìn giữ. Chúng ta không thể quay ngược thời gian để trở thành một đứa trẻ về mặt thể chất, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tái tạo lại tâm hồn trẻ thơ trong chính mình.
“Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi đó.”
Hành động “đặt tay” của Đức Giê-su là một cử chỉ đầy ý nghĩa. Trong Kinh Thánh, đặt tay là dấu chỉ của sự chúc phúc, sự chữa lành, sự trao ban Thánh Thần, và sự chuyển giao quyền năng. Khi Đức Giê-su đặt tay trên những đứa trẻ, Người không chỉ ban phúc lành cho chúng mà còn trao ban cho chúng sự hiện diện của Người, tình yêu của Người, và quyền năng của Người. Đây là một hành động của sự gần gũi, của tình phụ tử, và của sự quan tâm sâu sắc.
Việc Đức Giê-su cầu nguyện cho những đứa trẻ cũng cho thấy tầm quan trọng của lời cầu nguyện. Người không chỉ nói, mà còn hành động, và cầu nguyện là một phần không thể thiếu trong hành động của Người. Lời cầu nguyện là cầu nối giữa con người và Thiên Chúa, là cách chúng ta bày tỏ lòng tin cậy và nhận lãnh ân sủng.
Hành động này của Đức Giê-su cũng là một lời mời gọi chúng ta hãy noi gương Người. Chúng ta có đang đặt tay chúc phúc cho con cái, cho những người thân yêu, cho những người yếu đuối xung quanh mình không? Chúng ta có đang cầu nguyện cho họ, xin Chúa ban ân sủng và bình an cho họ không? Đôi khi, một cử chỉ đơn giản của tình yêu thương, một lời cầu nguyện chân thành có thể mang lại sức mạnh và niềm hy vọng lớn lao cho những người đang cần.
Bài học từ Tin Mừng hôm nay có ý nghĩa sâu sắc đối với đời sống Kitô hữu của chúng ta trong thế giới hiện đại.
- Bảo vệ và Yêu thương Trẻ em: Lời Đức Giê-su nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm thiêng liêng trong việc bảo vệ, chăm sóc và giáo dục trẻ em. Trẻ em là món quà quý giá mà Thiên Chúa ban tặng cho chúng ta. Chúng ta cần tạo ra một môi trường an toàn, yêu thương, nơi chúng có thể lớn lên trong đức tin và phát triển toàn diện. Điều này đòi hỏi chúng ta phải lên án và chống lại mọi hình thức lạm dụng, bỏ bê, hay bóc lột trẻ em. Chúng ta cần lắng nghe tiếng nói của chúng, tôn trọng phẩm giá của chúng, và hướng dẫn chúng trên con đường công chính.
- Tái khám phá Tâm hồn Trẻ thơ trong chính mình: Đối với người lớn, bài học này là một lời mời gọi trở về với sự đơn sơ, chân thật, và lòng tin cậy. Trong một thế giới đầy rẫy phức tạp, toan tính, và lo âu, chúng ta dễ dàng đánh mất đi sự trong sáng của tâm hồn. Chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy của sự nghiệp, tiền bạc, và những mối bận tâm trần thế. Đức Giê-su mời gọi chúng ta hãy dừng lại, hít thở sâu, và nhìn lại chính mình. Chúng ta có còn tin tưởng vào Chúa một cách tuyệt đối không? Chúng ta có còn khiêm nhường trước mặt Người không? Chúng ta có còn khả năng ngạc nhiên trước những vẻ đẹp của tạo hóa và những hồng ân nhỏ bé trong cuộc sống không?
Để tái khám phá tâm hồn trẻ thơ, chúng ta cần:
- Cầu nguyện đơn sơ: Tránh những lời cầu nguyện phức tạp, hoa mỹ. Hãy nói chuyện với Chúa như một đứa trẻ nói chuyện với cha mẹ mình, với tất cả sự chân thật và tin cậy.
- Thực hành khiêm nhường: Sẵn sàng nhận lỗi, xin lỗi, và phục vụ người khác mà không mong đợi sự đền đáp.
- Sống trong hiện tại: Buông bỏ những lo lắng về quá khứ và tương lai, tập trung vào giây phút hiện tại và những hồng ân Chúa ban.
- Tha thứ và yêu thương: Mở lòng tha thứ cho những người đã làm tổn thương chúng ta, và yêu thương mọi người như Chúa đã yêu thương chúng ta.
- Tìm kiếm niềm vui trong những điều nhỏ bé: Học cách trân trọng những niềm vui đơn giản trong cuộc sống, như tiếng chim hót, ánh nắng ban mai, hay nụ cười của một người bạn.
- Loại bỏ những “môn đệ” ngăn cản: Trong cuộc sống đức tin của chúng ta, đôi khi chính những “môn đệ” trong tâm hồn chúng ta lại là rào cản. Đó có thể là sự kiêu ngạo, sự ích kỷ, sự phán xét, sự thiếu tha thứ, hay sự sợ hãi. Chúng ta cần nhận diện và loại bỏ những thái độ, những suy nghĩ tiêu cực này để tâm hồn chúng ta được tự do đến với Chúa. Giáo Hội cũng cần tự vấn: liệu có những quy tắc, những truyền thống nào đang vô tình ngăn cản những người yếu thế, những người trẻ, hay những người khác biệt đến với Chúa không? Chúng ta được mời gọi trở nên một Giáo Hội cởi mở, bao dung, và luôn sẵn sàng đón tiếp tất cả mọi người.
Bài học về trẻ thơ và Nước Trời cũng có một sự kết nối sâu sắc với Bí tích Thánh Thể mà chúng ta đang cử hành. Trong Bí tích Thánh Thể, Đức Giê-su hiện diện một cách khiêm tốn dưới hình bánh và rượu, trở nên lương thực nuôi dưỡng linh hồn chúng ta. Để đón nhận Người một cách xứng đáng, chúng ta cần có một tâm hồn đơn sơ, tin cậy, và khao khát như trẻ thơ.
Khi chúng ta rước Mình và Máu Thánh Chúa, chúng ta không chỉ đón nhận một biểu tượng, mà là chính Đức Giê-su Kitô, Đấng đã tự hạ mình đến tột cùng vì tình yêu chúng ta. Để đón nhận Người, chúng ta cần gạt bỏ mọi sự kiêu căng, mọi sự tự mãn, và đến với Người với một trái tim khiêm nhường, đầy lòng tin. Giống như trẻ thơ hoàn toàn tin tưởng vào sự chu cấp của cha mẹ, chúng ta cũng cần tin tưởng vào sự nuôi dưỡng thiêng liêng mà Chúa ban qua Bí tích Thánh Thể.
Thánh Thể là nguồn mạch của sự sống, là nơi chúng ta được biến đổi để ngày càng trở nên giống Chúa hơn. Khi chúng ta đón nhận Chúa Giê-su trong Thánh Thể, Người ban cho chúng ta sức mạnh để sống một cuộc đời đơn sơ, yêu thương, và phó thác như những đứa trẻ, để chúng ta xứng đáng thừa hưởng Nước Trời.
Đoạn Tin Mừng hôm nay là một lời mời gọi tha thiết từ Đức Giê-su. Người mời gọi chúng ta hãy trở về với tâm hồn trẻ thơ, với sự đơn sơ, tin cậy, khiêm nhường, và trong trắng. Đây không phải là một sự thụt lùi, mà là một bước tiến vĩ đại trên con đường nên thánh. Bởi vì, chính trong sự đơn sơ ấy, chúng ta mới thực sự tìm thấy Thiên Chúa, tìm thấy bình an, và tìm thấy con đường dẫn đến Nước Trời.
Ước gì mỗi người chúng ta, sau khi lắng nghe Lời Chúa hôm nay, sẽ can đảm nhìn lại chính mình, thanh tẩy tâm hồn, và vun đắp những phẩm chất của trẻ thơ. Xin cho chúng ta biết mở lòng đón nhận tất cả mọi người, đặc biệt là những người bé mọn, yếu đuối, và bị gạt ra ngoài lề xã hội, để không ai bị ngăn cấm đến với Đức Giê-su.
Và khi chúng ta ra về từ bàn tiệc Thánh Thể này, xin cho chúng ta mang theo tâm hồn trẻ thơ ấy vào cuộc sống, để chúng ta trở thành những chứng nhân sống động của tình yêu Thiên Chúa, loan báo Tin Mừng Nước Trời cho mọi người, và xứng đáng được thừa hưởng gia nghiệp vĩnh cửu mà Chúa đã hứa ban cho những ai giống như trẻ thơ.
ĐƠN SƠ NHƯ TRẺ NHỎ
Dưới ánh sáng Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mát-thêu, chương 19, câu 13-15, hôm nay chúng ta cùng suy niệm về tình yêu đặc biệt của Chúa dành cho trẻ em và bài học quý giá về sự đơn sơ, khiêm hạ mà Người muốn gửi gắm đến mỗi người chúng ta.
Đoạn Tin Mừng này mở ra với một khung cảnh thật cảm động: người ta dẫn những trẻ em đến với Chúa Giê-su để Người đặt tay trên chúng và cầu nguyện. Hành động này cho thấy niềm tin sâu sắc của những người cha, người mẹ vào quyền năng và lòng nhân lành của Chúa Giê-su. Họ tin rằng việc Chúa đặt tay và cầu nguyện sẽ mang lại phước lành, sự chữa lành, và bình an cho con cái mình. Trong xã hội Do Thái cổ đại, trẻ em thường không có địa vị cao, thậm chí còn bị coi là không quan trọng. Thế nhưng, đối với những người cha mẹ này, con cái họ là báu vật, và họ muốn mang báu vật ấy đến với Đấng Cứu Thế. Điều này cũng cho thấy một khao khát thiêng liêng nơi họ, muốn con cái mình được lớn lên trong ân sủng của Thiên Chúa.
Tuy nhiên, phản ứng của các môn đệ lại trái ngược hoàn toàn. Họ “la rầy chúng,” tức là họ quát mắng, xua đuổi những trẻ em này. Hành động của các môn đệ có thể xuất phát từ nhiều lý do. Có thể họ nghĩ rằng Chúa Giê-su đang bận rộn với những công việc quan trọng hơn, như giảng dạy, chữa bệnh cho người lớn, hoặc tranh luận với các kinh sư, người Pha-ri-sêu. Trẻ em, trong suy nghĩ của họ, chỉ là những đối tượng gây phiền nhiễu, làm mất thời gian của Thầy mình. Cũng có thể, các môn đệ vẫn còn mang nặng tư tưởng về địa vị, về sự quan trọng trong xã hội. Trong cái nhìn của họ, những người lớn, có địa vị, có học thức mới xứng đáng đến gần Chúa, chứ không phải những đứa trẻ bé bỏng, non nớt và không có tiếng nói.
Thái độ của các môn đệ cho chúng ta thấy một thực tế đáng buồn, đó là sự chai sạn của tâm hồn khi bị cuốn vào những lo toan, tính toán trần tục, khi bị chi phối bởi những suy nghĩ về quyền lực, địa vị, và sự quan trọng. Họ đã quên mất ý nghĩa thực sự của Nước Trời, quên mất rằng Thiên Chúa không nhìn theo cách nhìn của con người. Họ đã đánh mất đi sự đơn sơ, khiêm tốn mà lẽ ra họ phải có khi bước theo Chúa.
Và rồi, chính giữa sự ngăn cản ấy, tiếng nói đầy quyền năng và yêu thương của Chúa Giê-su vang lên: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng.” Lời này của Chúa là một lời khiển trách nhẹ nhàng nhưng thấm thía đối với các môn đệ, đồng thời là một sự mặc khải tuyệt vời về bản chất của Nước Trời. Chúa Giê-su không chỉ cho phép trẻ em đến với mình, mà Người còn khẳng định rằng Nước Trời thuộc về những người có tâm hồn giống như trẻ thơ.
Điều này có ý nghĩa gì? Trẻ em mang những đặc tính gì mà Chúa Giê-su lại coi đó là hình ảnh của những người xứng đáng vào Nước Trời?
Thứ nhất, đó là sự đơn sơ và tin tưởng tuyệt đối. Trẻ em sống một cách chân thật, không giả dối, không tính toán. Chúng dễ dàng tin tưởng vào người lớn, vào những gì được dạy dỗ, không nghi ngờ hay chất vấn nhiều. Trong mối tương quan với Thiên Chúa, sự đơn sơ này biểu hiện ở việc đón nhận Lời Chúa một cách trọn vẹn, không đặt ra quá nhiều câu hỏi lý luận hay điều kiện. Tin tưởng như trẻ thơ có nghĩa là phó thác hoàn toàn vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa, không lo lắng cho ngày mai, không quá bận tâm đến những gì mình sẽ ăn, sẽ mặc, mà chỉ đặt trọn niềm tin vào Cha trên trời.
Thứ hai, là sự khiêm tốn và lệ thuộc. Trẻ em tự nhận mình yếu đuối, cần được người lớn che chở, hướng dẫn. Chúng không kiêu ngạo hay tự mãn về khả năng của mình. Trong đời sống thiêng liêng, khiêm tốn là nhận ra sự bé mọn của mình trước Thiên Chúa vĩ đại, là ý thức rằng mình không thể làm được gì nếu không có ơn Chúa. Lệ thuộc vào Chúa có nghĩa là luôn tìm kiếm ý Chúa, vâng phục thánh ý Người, và nhận ra rằng mọi ân huệ đều đến từ Người.
Thứ ba, là tấm lòng rộng mở, dễ tha thứ. Trẻ em giận hờn chóng quên, dễ dàng tha thứ và làm lành sau những cuộc cãi vã. Chúng không ôm giữ oán hận hay thù ghét. Đây là một phẩm chất thiết yếu cho người muốn vào Nước Trời, vì Nước Trời là Nước của tình yêu và sự tha thứ. Nếu chúng ta không tha thứ cho anh em, thì Cha trên trời cũng sẽ không tha thứ cho chúng ta.
Thứ tư, là sự trong trắng, vô tội. Dù không hoàn toàn vô tội, nhưng trẻ em thường được coi là biểu tượng của sự tinh tuyền, không vướng bận nhiều bởi những toan tính, dục vọng của thế gian. Muốn vào Nước Trời, chúng ta được mời gọi thanh tẩy tâm hồn, từ bỏ những thói hư tật xấu, và sống một cuộc đời trong sạch, thánh thiện.
Sau khi dạy dỗ các môn đệ, Chúa Giê-su đã thực hiện điều mà những người cha mẹ kia mong muốn: “Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi đó.” Hành động đặt tay của Chúa Giê-su không chỉ là một cử chỉ âu yếm, yêu thương, mà còn là một dấu chỉ của quyền năng. Qua việc đặt tay, Chúa truyền ban ơn phúc, chữa lành, và chúc lành. Đây là một hành động mang tính thiêng liêng sâu sắc, khẳng định rằng trẻ em cũng là những đối tượng quan trọng trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa, và chúng có thể lãnh nhận ân sủng từ Người. Chúa không chỉ nói suông, mà Người đã hành động để chứng minh tình yêu và sự quan tâm của mình đối với những người bé mọn nhất.
Bài Tin Mừng hôm nay là một lời mời gọi sâu sắc cho mỗi người chúng ta, dù ở độ tuổi nào, địa vị nào, hãy trở về với tâm hồn trẻ thơ. Điều này không có nghĩa là chúng ta phải sống ngây thơ, thiếu hiểu biết, mà là chúng ta phải sống với sự đơn sơ, khiêm tốn, tin tưởng, và tấm lòng rộng mở như một đứa trẻ.
Trong cuộc sống hiện đại đầy phức tạp, con người thường bị cuốn vào vòng xoáy của danh vọng, tiền tài, quyền lực, khiến tâm hồn trở nên chai sạn, tính toán, và đầy lo lắng. Chúng ta dễ dàng đánh mất đi sự bình an nội tâm, sự vui tươi hồn nhiên. Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta hãy dừng lại, nhìn vào những đứa trẻ, và học hỏi từ chúng. Hãy học cách tin tưởng Chúa một cách vô điều kiện, học cách phó thác mọi lo âu cho Người. Hãy học cách tha thứ và yêu thương một cách chân thật, không vụ lợi. Hãy học cách khiêm tốn nhận ra sự yếu đuối của mình và hoàn toàn lệ thuộc vào ân sủng của Thiên Chúa.
Đối với các bậc làm cha mẹ, ông bà, đoạn Tin Mừng này là một lời nhắc nhở quan trọng về trách nhiệm trong việc giáo dục con cái. Hãy dẫn dắt con cái đến với Chúa, đừng ngăn cấm chúng. Hãy tạo điều kiện cho con cái được tiếp cận với Lời Chúa, với các bí tích, với đời sống đức tin. Đồng thời, hãy là tấm gương sáng về đức tin, lòng yêu mến Chúa và sự khiêm tốn cho con cái noi theo. Cha mẹ có trách nhiệm hun đúc trong tâm hồn con cái những giá trị thiêng liêng, để chúng có thể lớn lên không chỉ về thể xác mà còn về tâm linh, để chúng có thể giữ được tấm lòng đơn sơ, trong trắng như Chúa Giê-su hằng mong muốn.
Đối với những người phục vụ trong Giáo Hội, đặc biệt là các linh mục, tu sĩ, giáo lý viên, và những người hoạt động tông đồ, lời Chúa hôm nay là một lời kêu gọi hãy dành sự quan tâm đặc biệt cho trẻ em. Đừng coi thường hay gạt bỏ chúng. Hãy lắng nghe chúng, hướng dẫn chúng, và yêu thương chúng bằng chính tình yêu mà Chúa Giê-su đã dành cho chúng. Trẻ em là tương lai của Giáo Hội, là những mầm non đức tin cần được chăm sóc, nuôi dưỡng để lớn lên và sinh hoa trái.
Cuối cùng, đoạn Tin Mừng này cũng là một niềm hy vọng lớn lao cho tất cả chúng ta. Dù chúng ta đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu tội lỗi, bao nhiêu gánh nặng của cuộc đời, thì cánh cửa Nước Trời vẫn rộng mở cho những ai biết quay trở về với tấm lòng đơn sơ, khiêm tốn, tin tưởng như trẻ thơ. Chúa Giê-su mời gọi chúng ta hãy gạt bỏ mọi sự kiêu căng, mọi sự toan tính, mọi sự giả dối để đón nhận Người bằng một trái tim chân thành.
Nguyện xin Chúa Giê-su, Đấng yêu thương trẻ thơ, ban cho mỗi người chúng ta ơn trở về với sự đơn sơ, khiêm tốn, và tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu quan phòng của Người, để chúng ta xứng đáng được vào Nước Trời, Nước của những tâm hồn bé mọn. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
