skip to Main Content

Thứ Bảy Tuần XV – Mùa Thường Niên – Lm. Anmai, CSsR

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

14 Khi ấy, nhóm Pha-ri-sêu ra khỏi hội đường, bàn bạc để tìm cách giết Đức Giê-su.

15 Biết vậy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó. Dân chúng theo Người đông đảo và Người chữa lành hết. 16 Người cấm họ không được tiết lộ Người là ai. 17 Như thế là để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đã nói : 18 Đây là người Tôi Trung Ta đã tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu : Ta hài lòng về Người. Ta sẽ cho Thần Khí Ta ngự trên Người. Người sẽ loan báo công lý trước muôn dân. 19 Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường. 20 Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng, 21 và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người.

ĐỨC GIÊSU – NGƯỜI TÔI TRUNG ÂM THẦM VÀ KHIÊM HẠ

Hình ảnh Đức Giêsu trong Tin Mừng là một bức tranh đầy màu sắc, vừa rực rỡ uy quyền, vừa dịu dàng khiêm hạ. Chúng ta đã từng thấy Ngài tỏa sáng với quyền năng vô song trong Bài Giảng trên núi, nơi Ngài công bố những chân lý vượt thời gian, định hình đời sống đức tin của nhân loại (Mt 5-7). Chúng ta cũng chứng kiến quyền năng của Ngài qua các phép lạ, từ việc chữa lành người bệnh, làm người chết sống lại, đến việc khiến gió yên biển lặng (Mt 8-9). Nhưng Tin Mừng hôm nay lại mở ra một khía cạnh khác của Đức Giêsu – một con người ở vào thế yếu, chọn sự âm thầm và khiêm hạ giữa những cơn bão tố của sự chống đối và đe dọa. Khi biết nhóm Pharisêu âm mưu giết Ngài, Ngài không đối đầu mà lặng lẽ lánh đi (Mt 12,15). Hành động này không phải là sự trốn chạy hèn nhát, nhưng là biểu hiện của một trái tim vâng phục thánh ý Chúa Cha, chỉ đón nhận cái chết khi thời điểm của Cha đã định.

Sự lánh đi của Đức Giêsu không phải là điều hiếm hoi. Ngài từng rút lui khi nghe tin Gioan Tẩy Giả bị nộp và bị giết (Mt 4,12; 14,13). Ngài dạy các môn đệ: “Khi người ta bách hại anh em trong thành này, thì hãy trốn sang thành khác” (Mt 10,23). Đây không phải là sự né tránh trách nhiệm, mà là sự khôn ngoan của một vị Thầy biết rằng sứ vụ của mình không nằm ở việc đối đầu bạo lực bằng bạo lực, nhưng ở việc hoàn thành kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa. Đức Giêsu không tìm kiếm sự đối kháng hay danh vọng, mà chọn con đường của sự vâng phục và kiên nhẫn. Ngài biết rằng thời gian của Ngài sẽ đến, và khi ấy, Ngài sẽ đón nhận thập giá, không phải để chứng minh sức mạnh, mà để thể hiện tình yêu vô biên của Thiên Chúa dành cho nhân loại.

Đức Giêsu, dù có tiếng tăm lẫy lừng, lại luôn chọn sự âm thầm. Ngài chữa lành cho đám đông theo Ngài, nhưng yêu cầu họ giữ kín, không loan truyền (Mt 12,16). Ngài từ chối những phô trương rầm rộ, những biểu dương hoành tráng. Ngay từ đầu sứ vụ, khi bị ma quỷ cám dỗ nhảy xuống từ nóc Đền Thờ để thu hút sự chú ý của dân chúng, Ngài đã cương quyết khước từ (Mt 4,5-7). Sự âm thầm này không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là một chọn lựa có ý thức, phản ánh bản chất của một vị Thiên Chúa khiêm hạ, không dùng quyền năng để áp đặt hay gây ấn tượng. Đến cuối đời, khi bị treo trên thập giá, Ngài cũng không bước xuống để khiến kẻ thù phải kinh ngạc và tin phục. Ngài chọn chịu đau khổ, chịu nhục nhã, để hoàn tất sứ vụ cứu độ bằng con đường của tình yêu và hy sinh.

Ngay cả sự Phục Sinh, đỉnh cao của mầu nhiệm cứu độ, cũng được Đức Giêsu thực hiện trong sự âm thầm. Ngài không hiện ra giữa quảng trường đông người để phô bày chiến thắng, không xuất hiện trước Philatô, Caipha hay Hêrốt để đòi lại công lý. Thay vào đó, Ngài chỉ hiện ra với các môn đệ, những con người bé mọn, yếu đuối, nhưng trung thành (1 Cr 15,5-8). Sự Phục Sinh của Ngài là một mầu nhiệm thầm lặng, nhưng đầy sức mạnh, âm thầm biến đổi lòng người và lan tỏa khắp thế giới. Từ một nhóm nhỏ các môn đệ, Giáo hội của Ngài đã âm thầm lớn lên qua hơn hai mươi thế kỷ, không dựa vào quyền lực thế gian hay bạo lực, mà dựa vào sức mạnh của tình yêu, lòng khiêm hạ và sự phục vụ.

Hình ảnh Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay phản ánh rõ nét khuôn mặt của Người Tôi Trung được ngôn sứ Isaia tiên báo (Is 42,1-4). Người Tôi Trung này là người được Thiên Chúa yêu mến, tuyển chọn và ban Thần Khí, để mang Tin Mừng đến với muôn dân. Ngài loan báo công lý, nhưng không bằng cách ồn ào hay áp đặt. “Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường” (Mt 12,19). Đức Giêsu đã sống trọn vẹn vai trò của Người Tôi Trung này. Ngài không dùng quyền năng của Chúa Cha để đe dọa hay trừng phạt, mà để phục vụ, chữa lành và nâng đỡ những con người đau khổ. Ngài không bẻ gãy cây lau bị giập, không dập tắt tim đèn leo lét (Mt 12,20). Trái lại, Ngài nâng niu những mầm sống mong manh, khơi dậy những thiện chí còn ẩn giấu, và mang hy vọng đến cho những người bị xã hội ruồng bỏ – như người thu thuế, người tội lỗi, hay những kẻ bị coi là ô uế.

Sự khiêm hạ và âm thầm của Đức Giêsu không phải là dấu hiệu của sự thất bại, mà là sức mạnh của một tình yêu vượt trên mọi giới hạn. Ngài đến với những người bị loại trừ, không phán xét họ, nhưng chìa tay nâng họ dậy. Ngài không tìm kiếm vinh quang cho riêng mình, mà hướng mọi sự về vinh quang của Chúa Cha. Cách Ngài loan báo Tin Mừng là một lời mời gọi dịu dàng, không ép buộc, nhưng đầy sức thuyết phục, bởi nó bắt nguồn từ một trái tim yêu thương. Ngài không dùng quyền năng để áp đảo, mà dùng tình yêu để chinh phục. Chính sự âm thầm này đã làm cho Tin Mừng của Ngài lan tỏa khắp thế giới, thấm sâu vào lòng người và biến đổi các dân tộc.

Giáo hội của Đức Giêsu, dù nhỏ bé và thường đối diện với những thử thách, cũng được mời gọi sống theo tinh thần của Người Tôi Trung. Qua hơn hai ngàn năm, Giáo hội đã chọn con đường của sự khiêm hạ và phục vụ, từ chối sử dụng quyền lực thế gian hay bạo lực để áp đặt đức tin. Các Kitô hữu đầu tiên, dù sống giữa những cuộc bách hại khốc liệt, đã âm thầm làm chứng cho Đức Giêsu bằng đời sống yêu thương và hy sinh. Họ không tìm cách lật đổ đế quốc Rôma, nhưng đã biến đổi nó từ bên trong bằng sức mạnh của Tin Mừng. Ngày nay, Giáo hội vẫn tiếp tục sứ vụ này, mang Tin Mừng đến mọi ngõ ngách của thế giới, không bằng vũ lực, nhưng bằng những hành động yêu thương, những cử chỉ khiêm nhường và sự dấn thân phục vụ.

Lời nhắn nhủ của Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI trong buổi triều yết các Giám mục Việt Nam ngày 27-6-2009 là một kim chỉ nam quý giá: “Trong tinh thần đối thoại và hợp tác tôn trọng nhau, chỉ mong Giáo hội có thể góp phần xứng đáng vào sinh hoạt quốc gia, vào việc phục vụ tất cả người dân.” Lời này nhắc nhở chúng ta rằng vai trò của Giáo hội không phải là tìm kiếm quyền lực hay danh vọng, mà là trở thành dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa giữa lòng thế giới. Giáo hội được mời gọi xây dựng một xã hội công bằng, liên đới và bình đẳng, không bằng cách áp đặt, mà bằng cách sống như Đức Giêsu – âm thầm, khiêm hạ, và luôn hướng đến việc phục vụ tha nhân.

Sự âm thầm của Đức Giêsu là một bài học sâu sắc cho mỗi người chúng ta. Trong một thế giới ưa chuộng sự phô trương, nơi con người thường chạy theo danh vọng, quyền lực và sự công nhận, Đức Giêsu mời gọi chúng ta chọn con đường ngược lại: con đường của sự khiêm hạ và phục vụ. Ngài dạy chúng ta rằng giá trị của một con người không nằm ở những gì họ đạt được trước mắt thế gian, mà ở cách họ yêu thương và nâng đỡ những người xung quanh. Một hành động yêu thương nhỏ bé, một lời nói an ủi, hay một sự hy sinh thầm lặng, khi được thực hiện với lòng khiêm tốn, có thể mang lại sự thay đổi lớn lao, không chỉ cho người nhận mà còn cho chính chúng ta.

Hơn nữa, sự âm thầm của Đức Giêsu nhắc nhở chúng ta rằng Thiên Chúa thường làm việc trong sự thinh lặng. Ngài không cần đến những tiếng vang lớn hay những màn trình diễn hoành tráng để thực hiện kế hoạch của mình. Ngài hành động qua những con người bé mọn, những cử chỉ đơn sơ, và những trái tim rộng mở. Khi chúng ta chọn sống như Người Tôi Trung, chúng ta trở thành những kênh dẫn ân sủng, mang ánh sáng của Thiên Chúa đến cho thế giới. Chúng ta được mời gọi nâng niu những “cây lau bị giập”, khơi dậy những “tim đèn leo lét”, bằng cách yêu thương, tha thứ và đồng hành với những người đang đau khổ, bị bỏ rơi hay mất hy vọng.

Sống theo tinh thần của Đức Giêsu đòi hỏi chúng ta phải có lòng can đảm và sự kiên nhẫn. Con đường của sự âm thầm và khiêm hạ không phải lúc nào cũng dễ dàng, vì nó đi ngược lại với những giá trị của thế gian. Chúng ta có thể đối diện với sự hiểu lầm, chống đối, hay thậm chí là thất bại trong mắt người đời. Nhưng Đức Giêsu đã cho chúng ta một tấm gương sáng ngời: Ngài không tìm kiếm vinh quang cho riêng mình, mà tìm vinh quang cho Chúa Cha; Ngài không dùng quyền năng để áp đảo, mà dùng tình yêu để cứu độ. Chính sự âm thầm và khiêm hạ của Ngài đã làm nên cuộc cách mạng lớn nhất trong lịch sử – cuộc cách mạng của tình yêu, biến đổi thế giới từ bên trong.

Vì vậy, mỗi chúng ta được mời gọi để nhìn lại đời sống mình và tự hỏi: Tôi có đang sống như Đức Giêsu, Người Tôi Trung âm thầm và khiêm hạ? Tôi có sẵn lòng từ bỏ sự phô trương, danh vọng để chọn con đường phục vụ? Trong gia đình, cộng đoàn hay xã hội, tôi có đang nâng niu những mầm sống mong manh, khơi dậy những thiện chí còn ẩn giấu? Hãy để Đức Giêsu dẫn dắt chúng ta, để chúng ta có thể sống như Ngài, mang Tin Mừng đến cho thế giới bằng những hành động yêu thương và khiêm nhường. Xin cho chúng ta biết noi gương Ngài, trở thành những người tôi trung bé mọn, góp phần xây dựng một thế giới công bằng, liên đới và tràn đầy tình yêu. Amen.

Back To Top