skip to Main Content

Thứ Năm Tuần XV – Mùa Thường Niên – Lm. Anmai, CSsR

Tin Mừng

Tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

28 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói : “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. 29 Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. 30 Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”

Lời Mời Gọi Đến Với Đức Giêsu Để Tìm Sự Nghỉ Ngơi

Sống làm người ở đời, không ai có thể tránh khỏi những gánh nặng. Gánh nặng không chỉ là những bao tải nặng trĩu trên vai người bốc vác ở cảng, mà là một phần không thể tách rời của phận người. Mỗi người, trong hành trình cuộc sống, đều phải mang trên vai mình những gánh nặng khác nhau. Có người mang gánh nặng của gia đình, với những trách nhiệm chăm lo cho cha mẹ, vợ chồng, con cái. Có người mang gánh nặng của nghề nghiệp, với những áp lực công việc, những đòi hỏi về thời gian và năng lực. Có người mang gánh nặng của tuổi tác, khi sức khỏe suy giảm, khi những ký ức của quá khứ trỗi dậy, hay khi nỗi lo âu về tương lai ngày càng lớn. Gánh nặng không chỉ đến từ những khó khăn bên ngoài, mà còn từ những nỗi buồn đau của quá khứ, những vết thương lòng chưa lành, và những bất an về một tương lai chưa rõ ràng. Dường như, không ai có thể tự mình vác nổi tất cả những gánh nặng ấy. Trong những giây phút mệt mỏi, chúng ta nhận ra rằng mình cần đến người khác, cần đến một điểm tựa, một nơi nương tựa để tìm lại sự bình an và sức mạnh.

Đức Giêsu, trong thời đại của Ngài, đã nhìn thấy những con người đang oằn mình dưới những gánh nặng của cuộc sống. Ngài thấy những người dân lao động vất vả mưu sinh, những người nghèo khổ bị xã hội bỏ rơi, và đặc biệt, Ngài thấy những con người bị đè nặng bởi những gánh nặng tôn giáo. Thời bấy giờ, các kinh sư và người Pharisêu đã đặt ra hơn 600 điều luật chi li, phức tạp, khiến việc giữ Luật Chúa – vốn là nguồn vui và hạnh phúc – lại trở thành “những gánh nặng chất lên vai người ta” (Mt 23,4). Những luật lệ ấy, thay vì dẫn con người đến gần Thiên Chúa, lại khiến họ cảm thấy ngột ngạt, mệt mỏi, và xa cách với tình yêu của Ngài. Đức Giêsu, với trái tim đầy lòng thương xót, đã nhìn thấy nỗi đau của những con người ấy. Ngài không chỉ nhìn thấy, mà còn đưa ra một lời mời gọi đầy yêu thương: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28).

Lời mời gọi của Đức Giêsu không chỉ dành cho những người sống cách đây hai ngàn năm, mà còn vang vọng đến chúng ta hôm nay. Ngài mời gọi tất cả những ai đang vất vả, những ai đang mệt mỏi vì gánh nặng của cuộc đời, những ai chưa là môn đệ của Ngài, và cả những ai đã bước theo Ngài nhưng đang cảm thấy kiệt sức. Lời hứa của Ngài thật ngọt ngào: Ngài sẽ ban cho họ sự nghỉ ngơi trong tâm hồn. Sự nghỉ ngơi mà Đức Giêsu nói đến không chỉ là sự thư giãn tạm thời, không chỉ là một giấc ngủ ngon hay một kỳ nghỉ ngắn ngày. Đó là sự bình an sâu xa, sự bình an của những người được cứu độ, những người được sống trong các mối phúc ngay từ đời này, và bắt đầu nếm cảm niềm vui của ngày Sabát vĩnh cửu – ngày mà con người được nghỉ ngơi trong tình yêu và sự hiện diện của Thiên Chúa.

Lời mời gọi của Đức Giêsu được diễn tả qua ba mệnh lệnh đầy ý nghĩa: “Hãy đến với tôi; hãy mang ách của tôi; hãy học với tôi” (Mt 11,28-29). Trước hết, Ngài mời gọi chúng ta “đến với Ngài”. Đây là một lời mời gọi cá vị, trực tiếp, và đầy yêu thương. Đức Giêsu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo, phải mạnh mẽ, hay phải tự mình gỡ bỏ mọi gánh nặng trước khi đến với Ngài. Ngài chỉ đơn giản mời gọi chúng ta đến, với tất cả những yếu đuối, những mệt mỏi, và những gánh nặng của mình. Đến với Đức Giêsu là đến với một người Thầy hiền hậu, một người bạn đồng hành, và một Đấng cứu độ luôn sẵn sàng dang tay đón nhận chúng ta. Ngài không hứa sẽ xóa bỏ mọi gánh nặng, nhưng Ngài hứa sẽ ở bên chúng ta, nâng đỡ chúng ta, và ban cho chúng ta sức mạnh để vượt qua.

Thứ hai, Đức Giêsu mời gọi chúng ta “mang ách của Ngài”. Trong Cựu Ước, ách là biểu tượng của Luật Thiên Chúa ban cho Môsê, tượng trưng cho sự gắn bó giữa con người và Thiên Chúa. Tuy nhiên, ách của Đức Giêsu không giống như những luật lệ nặng nề của các kinh sư và người Pharisêu. Ách của Ngài chính là lời giáo huấn của Ngài, đặc biệt là những lời dạy trong Bài Giảng trên Núi (Mt 5-7). Những lời dạy ấy, thoạt nhìn, có vẻ đòi hỏi khắt khe hơn cả Luật Môsê. Đức Giêsu không chỉ yêu cầu chúng ta tránh giết người, mà còn phải tránh cả những cơn giận dữ trong lòng (Mt 5,21-22). Ngài không chỉ yêu cầu chúng ta tránh ngoại tình, mà còn phải giữ tâm hồn trong sạch (Mt 5,27-28). Vậy tại sao Đức Giêsu lại nói rằng “ách của tôi êm ái và gánh của tôi nhẹ nhàng” (Mt 11,30)?

Sự êm ái và nhẹ nhàng của ách Đức Giêsu không đến từ việc Ngài giảm bớt những đòi hỏi, mà đến từ tình yêu mà Ngài khơi dậy trong lòng chúng ta. Khi chúng ta yêu mến Đức Giêsu, khi chúng ta bị thu hút bởi trái tim hiền hậu và khiêm nhường của Ngài, thì việc sống theo lời Ngài không còn là một gánh nặng, mà trở thành một niềm vui. Tình yêu làm cho mọi sự trở nên nhẹ nhàng. Một người mẹ thức khuya chăm sóc con nhỏ không cảm thấy nặng nề, vì tình yêu dành cho con khiến cô ấy sẵn sàng hy sinh. Cũng vậy, khi chúng ta yêu mến Đức Giêsu, chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui trong việc sống theo lời Ngài, dù lời ấy có đòi hỏi chúng ta từ bỏ chính mình hay bước đi trên con đường hẹp.

Thứ ba, Đức Giêsu mời gọi chúng ta “học với Ngài”. Làm môn đệ của Ngài không chỉ là việc nghe lời Ngài, mà còn là học cách sống như Ngài. Đức Giêsu là một người Thầy hiền hậu và khiêm nhường, và Ngài mời gọi chúng ta học từ chính gương sáng của Ngài. Ngài đã vác lấy gánh nặng của nhân loại, đã chịu đau khổ và chết trên thập giá vì yêu thương chúng ta. Khi chúng ta học với Ngài, chúng ta học cách mang gánh nặng của mình với lòng tin cậy và phó thác, học cách yêu thương và tha thứ, học cách khiêm nhường và phục vụ. Việc học với Đức Giêsu không phải là một hành trình dễ dàng, nhưng đó là một hành trình đầy ý nghĩa, dẫn chúng ta đến sự tự do và niềm vui đích thực.

Nhiều người trong chúng ta có thể tự hỏi: Tại sao việc giữ đạo, theo đạo, sống đạo đôi khi lại trở thành một gánh nặng? Tại sao có những lúc chúng ta cảm thấy mệt mỏi, ngột ngạt, hay mất đi niềm vui khi bước theo Đức Giêsu? Có lẽ, đó là vì chúng ta đã để cho những luật lệ bên ngoài, những áp lực xã hội, hay những kỳ vọng không cần thiết đè nặng lên vai mình. Có lẽ, chúng ta đã quên rằng việc sống đạo không phải là việc tuân giữ một danh sách các quy tắc, mà là sống trong một mối tương quan yêu thương với Đức Giêsu. Khi chúng ta để tình yêu dẫn dắt, khi chúng ta đến với Đức Giêsu với một tâm hồn rộng mở, chúng ta sẽ tìm thấy sự tự do và niềm vui. Việc cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, hay thực hành các nhân đức không còn là những nghĩa vụ nặng nề, mà trở thành những cơ hội để gặp gỡ và ở lại với Đấng yêu thương chúng ta.

Lời mời gọi của Đức Giêsu hôm nay là một lời mời gọi đầy hy vọng. Ngài không hứa sẽ xóa bỏ mọi gánh nặng trong cuộc đời chúng ta, vì gánh nặng là một phần của phận người. Nhưng Ngài hứa sẽ đồng hành với chúng ta, sẽ ban cho chúng ta sự nghỉ ngơi và bình an trong tâm hồn. Ngài mời gọi chúng ta đến với Ngài, mang ách của Ngài, và học với Ngài, để chúng ta có thể tìm thấy ý nghĩa trong những khó khăn, sức mạnh trong những yếu đuối, và niềm vui trong những hy sinh. Hôm nay, chúng ta hãy đáp lại lời mời gọi ấy. Hãy đến với Đức Giêsu, mang gánh nặng của mình đến trước mặt Ngài, và để Ngài bồi dưỡng tâm hồn chúng ta. Hãy để tình yêu của Ngài biến đổi gánh nặng của chúng ta thành một hành trình yêu thương, một hành trình dẫn chúng ta đến sự sống đời đời trong Nước Trời.

 

Back To Top