TRẢI NGHIỆM ĐỨC TIN Tin Mừng kể cho chúng ta…

10 bài suy niệm thứ Bảy tuần III Mùa Chay (của lm. Anmai, CSsR)
SỰ KHIÊM NHƯỜNG LÀ CON ĐƯỜNG DẪN TỚI SỰ CÔNG CHÍNH
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu giới thiệu cho chúng ta hai nhân vật, hai con người đến Đền thờ để cầu nguyện, nhưng lại có sự khác biệt rõ rệt trong tâm hồn và thái độ. Dù cả hai đều tham dự vào một hành động tôn thờ Thiên Chúa, nhưng tình trạng tinh thần của họ lại không giống nhau. Chúng ta có thể nhận thấy rằng, người Pharisêu và người thu thuế, dù ở cùng một nơi, làm cùng một việc, nhưng cách họ đối diện với Thiên Chúa và chính bản thân lại hoàn toàn khác biệt. Điều này mở ra cho chúng ta một bài học sâu sắc về sự khiêm nhường, sự tự nhận thức và tấm lòng biết ăn năn hối cải.
Người Pharisêu, trong mắt của người đời, có vẻ là một người đạo đức, nghiêm túc tuân theo các điều luật tôn giáo. Ông ta tự hào vì không tham lam, không gian dối, không ngoại tình, ăn chay và dâng tiền cho Đền thờ. Những hành động này không sai, thậm chí có thể nói là rất tốt. Tuy nhiên, Chúa Giêsu lại chỉ ra rằng ông ta đã lầm lẫn khi cảm thấy mình là người công chính, không có tội. Trong khi đó, người thu thuế, một nhân vật bị xã hội khinh miệt và coi là tội lỗi, lại thể hiện một thái độ hoàn toàn khác biệt. Ông không dám ngẩng đầu lên nhìn Thiên Chúa, mà chỉ biết đứng từ xa và cầu xin: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con vì con là kẻ có tội” (Lc 18:13). Mặc dù ông ta không thể tự mình thực hiện những hành vi đạo đức giống như người Pharisêu, nhưng chính sự nhận thức về tội lỗi của mình đã làm cho ông trở nên gần gũi hơn với Thiên Chúa.
Chúa Giêsu đã đưa ra một kết luận đầy bất ngờ: “Người thu thuế trở về nhà được nên công chính, còn người Pharisêu thì không” (Lc 18:14). Lý do không phải vì người Pharisêu làm điều sai trái, mà vì ông ta không nhận thức được sự cần thiết của việc ăn năn. Người Pharisêu đã đánh mất đi sự khiêm nhường, sự nhạy bén trước tiếng gọi của Thiên Chúa. Ông ta tưởng mình không cần sự tha thứ, trong khi người thu thuế, dù tội lỗi, lại nhận thức được sự cần thiết của lòng thương xót và sự tha thứ của Thiên Chúa. Đây là điểm mấu chốt của bài học mà Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh: Lòng khiêm nhường và sự ăn năn mới là điều Thiên Chúa tìm kiếm nơi mỗi người chúng ta.
Ngày nay, trong xã hội hiện đại, chúng ta dễ dàng rơi vào sự tự mãn, tự hào về những thành tựu của mình. Chúng ta thường đánh giá người khác qua hành động và những tiêu chuẩn bên ngoài, mà quên mất rằng Thiên Chúa không nhìn vào bề ngoài, mà nhìn vào lòng người. Chúa Giêsu không chỉ dạy chúng ta về việc làm những điều tốt, mà còn dạy chúng ta về sự nhận thức và ăn năn về tội lỗi của mình. Cảm giác tội lỗi không phải là một thứ xấu xa hay đáng xấu hổ. Trái lại, đó là một dấu hiệu cho thấy lương tâm của chúng ta vẫn còn sống động, vẫn biết phản ánh những sai trái trong cuộc sống của mình. Cảm giác tội lỗi là một phần quan trọng trong hành trình trở lại với Thiên Chúa, vì nó nhắc nhở chúng ta về sự yếu đuối của mình và kêu gọi chúng ta tìm kiếm sự tha thứ.
Đức Thánh Cha Benedict XVI, trong tác phẩm “Lương tâm và sự thật”, đã viết: “Cảm giác tội lỗi này làm xáo trộn sự bình tĩnh giả tạo của lương tâm và có thể được gọi là lời phàn nàn của lương tâm về sự tồn tại tự mãn của tôi.” Chính sự đau đớn này của lương tâm là một điều cần thiết, như một dấu hiệu cảnh báo của Thiên Chúa. Cảm giác tội lỗi không phải để làm chúng ta cảm thấy tự ti hay buồn bã, mà để giúp chúng ta nhận thức và thay đổi. Nếu không có sự giày vò của lương tâm, chúng ta sẽ sống trong một thế giới tưởng tượng, nơi không có sự tha thứ và không có sự thay đổi.
Chúa Giêsu không có ý phủ nhận rằng người Pharisêu có những phẩm hạnh tốt đẹp. Ngược lại, Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh rằng những phẩm hạnh này cần phải đi kèm với sự nhận thức về tội lỗi và sự khiêm nhường. Người Pharisêu không thể thấu hiểu Thiên Chúa và con người vì ông ta đã tự cho mình là hoàn hảo, không cần đến sự tha thứ. Trong khi đó, người thu thuế, dù có tội lỗi, lại sẵn sàng thừa nhận sự yếu đuối và kêu gọi sự tha thứ. Đó chính là lý do tại sao người thu thuế được trở về nhà trong tình trạng công chính.
Khi chúng ta nhìn vào cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng thấy mình dễ dàng rơi vào cái bẫy của sự tự mãn. Chúng ta thường tự hào về những việc làm đạo đức, những thành tựu trong cuộc sống mà quên mất rằng chúng ta vẫn là những con người yếu đuối, cần sự tha thứ của Thiên Chúa. Sự tự mãn này có thể dẫn đến một lương tâm im lặng, nơi chúng ta không còn nhận thức được những thiếu sót của mình và không tìm kiếm sự tha thứ. Trong khi đó, nếu chúng ta biết nhìn nhận mình là tội nhân và kêu xin sự thương xót của Thiên Chúa, chúng ta sẽ luôn mở lòng để đón nhận tình yêu và sự tha thứ của Ngài.
Sự khiêm nhường và lòng ăn năn là chìa khóa dẫn đến sự công chính. Chúng ta không thể tự mình tạo dựng nên sự công chính. Chính Thiên Chúa, qua lòng thương xót của Ngài, mới có thể thanh tẩy chúng ta khỏi tội lỗi và ban cho chúng ta ơn cứu độ. Chúng ta cần phải nhận thức rằng, dù chúng ta có sống tốt, có làm nhiều việc tốt đẹp, nhưng nếu thiếu đi sự khiêm nhường và lòng ăn năn, chúng ta sẽ không thể thấu hiểu được Thiên Chúa và tình yêu của Ngài.
Hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi mỗi người chúng ta nhìn vào chính mình, nhận thức về tội lỗi và sự cần thiết của sự tha thứ. Ngài không chỉ dạy chúng ta về việc làm những điều tốt, mà còn dạy chúng ta về sự ăn năn và lòng khiêm nhường. Chúng ta không thể tự cứu mình, nhưng qua sự nhận thức về tội lỗi và kêu gọi sự thương xót của Thiên Chúa, chúng ta sẽ được công chính hóa. Hãy sống khiêm nhường, hãy biết ăn năn và hãy để lương tâm giày vò chúng ta, vì đó là con đường dẫn đến sự thánh thiện và sự gần gũi với Thiên Chúa.
Trong suốt Mùa Chay này, chúng ta hãy để cho lương tâm của mình không ngừng thúc giục, không ngừng kêu gọi sự ăn năn. Đó là cách để chúng ta chuẩn bị tâm hồn cho việc đón nhận ơn cứu độ mà Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta. Chỉ khi biết nhận ra sự yếu đuối của mình và kêu xin lòng thương xót của Ngài, chúng ta mới có thể trở thành những người thực sự công chính trong mắt Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
CẦU NGUYỆN VỚI TẤM LÒNG KHIÊM NHƯỜNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Luca 18:9-14) là một bài học sâu sắc về tấm lòng khiêm nhường trong đời sống cầu nguyện và trong cuộc sống hàng ngày của người tín hữu. Dụ ngôn Chúa Giêsu kể về hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người tự hào về công chính của mình, trong khi người kia lại hạ mình xuống, nhận thức được sự yếu đuối và tội lỗi của bản thân. Đây là một thông điệp mạnh mẽ về cách chúng ta nhìn nhận bản thân và mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa.
Câu chuyện này mở ra trước mắt chúng ta hai hình mẫu người cầu nguyện: một người tự mãn và một người khiêm nhường. Người Pha-ri-sêu trong dụ ngôn, mặc dù có vẻ ngoài tuân thủ đúng các giới luật tôn giáo, lại là người tự kiêu, tự mãn. Ông ta đứng thẳng, dõng dạc nguyện cầu, tự hào về những việc mình làm: ăn chay, dâng một phần mười thu nhập, không tham lam, không bất chính, không ngoại tình. Những điều này có vẻ là những hành động đáng ngưỡng mộ, nhưng chính thái độ tự mãn của ông mới là điều đáng lo ngại. Ông không nhận thức được rằng sự công chính của mình chỉ là sự tuân thủ bề ngoài mà thiếu đi sự khiêm nhường và lòng yêu thương thực sự.
Ngược lại, người thu thuế, mặc dù là một nghề bị khinh thường trong xã hội thời đó, lại có một tấm lòng khiêm nhường và nhận ra sự yếu đuối của mình. Ông đứng đằng xa, không dám ngước mắt lên trời, chỉ biết đấm ngực và cầu xin Thiên Chúa thương xót mình. Sự hối lỗi của ông không chỉ là sự thể hiện ngoài mặt mà là một cử chỉ của trái tim chân thành. Ông nhận ra mình là tội nhân và vì vậy, không dám tự cho mình là công chính.
Sự khác biệt giữa hai người này chính là ở chỗ: một người tự hào về bản thân và coi mình là người xứng đáng, trong khi người kia lại nhận thức rằng mình không xứng đáng, chỉ biết phó thác mọi sự cho lòng thương xót của Thiên Chúa. Chính sự khiêm nhường của người thu thuế đã làm cho ông trở thành mẫu mực của sự công chính, bởi vì ông đã biết nhận ra và chấp nhận bản thân với tất cả những yếu đuối và tội lỗi của mình.
Chúa Giêsu kết thúc dụ ngôn bằng một lời khuyên quan trọng: “Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.” Đây là một chân lý vĩnh cửu trong mối quan hệ giữa con người và Thiên Chúa, cũng như trong các mối quan hệ giữa con người với nhau. Sự khiêm nhường không phải là tự hạ thấp mình, mà là nhận thức đúng đắn về bản thân và về sự cần thiết phải phụ thuộc vào Thiên Chúa. Khi chúng ta hạ mình xuống trước mặt Thiên Chúa, chúng ta không chỉ nhận ra sự yếu đuối của mình mà còn mở lòng đón nhận ân sủng của Ngài.
Chúng ta không thể có một mối quan hệ đích thực với Thiên Chúa nếu chúng ta không biết khiêm nhường. Khiêm nhường là thái độ căn bản của một người tín hữu. Khiêm nhường không có nghĩa là chúng ta phải tự coi mình là kém cỏi hay không xứng đáng, mà là sự nhận thức rằng chúng ta cần đến Thiên Chúa và sự giúp đỡ của Ngài trong cuộc sống. Khiêm nhường là khả năng nhìn nhận sự thật về mình, không phải sự tự mãn, không phải sự kiêu căng, mà là sự khiêm tốn trong lòng. Khiêm nhường là trái tim luôn hướng về Thiên Chúa, luôn tìm kiếm sự giúp đỡ từ Ngài và luôn biết rằng chính Ngài là Đấng duy nhất có thể cứu độ chúng ta.
Trong cuộc sống thường ngày, chúng ta cũng có thể gặp phải những cám dỗ của tự mãn và kiêu ngạo. Có khi chúng ta tự hào về những thành tựu của mình, về những công việc mình làm, về những phẩm hạnh mà chúng ta cho là tốt đẹp. Tuy nhiên, chúng ta phải luôn nhớ rằng tất cả những gì chúng ta có, từ khả năng đến công việc, đều là ân sủng của Thiên Chúa. Chính Ngài là Đấng ban cho chúng ta tất cả những điều đó, và vì thế, chúng ta không thể tự cho mình là công chính nếu không có sự giúp đỡ của Ngài. Cái nhìn khiêm nhường giúp chúng ta nhận ra sự thật về bản thân và về Thiên Chúa, từ đó mở rộng trái tim để đón nhận tình yêu thương vô bờ bến của Ngài.
Dụ ngôn này cũng mời gọi chúng ta suy ngẫm về mối quan hệ của chúng ta với những người xung quanh. Chúng ta có thể tự hào về bản thân, nhưng liệu chúng ta có thể nhìn nhận và đối xử với người khác bằng cái nhìn khiêm nhường? Liệu chúng ta có thể yêu thương, tha thứ và giúp đỡ người khác mà không nhìn họ qua lăng kính của sự tự mãn hay phân biệt? Chính khi chúng ta hạ mình xuống, khi chúng ta biết nhìn nhận sự yếu đuối của người khác, chúng ta mới có thể thực sự yêu thương họ như Thiên Chúa yêu thương chúng ta.
Trong Mùa Chay này, lời mời gọi của Chúa Giêsu là lời mời gọi đến với một tấm lòng khiêm nhường. Chúng ta được mời gọi hạ mình xuống trước Thiên Chúa, nhận ra sự yếu đuối của mình và khao khát sự thương xót của Ngài. Mùa Chay là thời gian để chúng ta soi lại cuộc sống, để chúng ta canh tân mối quan hệ của mình với Thiên Chúa và với anh chị em xung quanh. Hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta một tấm lòng khiêm nhường, biết nhận ra sự bất toàn của mình và khao khát được nên công chính trước mặt Ngài.
Khiêm nhường không phải là một hành động bề ngoài, mà là một thái độ sống động trong lòng. Khi chúng ta khiêm nhường, chúng ta không chỉ nhận ra sự bất toàn của mình mà còn mở rộng trái tim để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa. Chính sự khiêm nhường này sẽ làm cho chúng ta trở nên những người được Thiên Chúa yêu thương và tôn vinh, vì “ai hạ mình sẽ được tôn lên”.
Lm. Anmai, CSsR
SỰ KHIÊM NHƯỜNG VÀ LÒNG TIN CẬY VÀO LÒNG THA THỨ CỦA CHÚA
Mùa Chay là dịp để chúng ta nhìn lại chính mình, để nhận thức rõ hơn về thân phận con người của chúng ta trước mặt Thiên Chúa. Qua những lời mời gọi của Giáo hội, chúng ta được khuyến khích gia tăng cầu nguyện, ăn chay và làm việc bác ái, nhưng trên hết, Mùa Chay là một trường dạy cầu nguyện, nơi mỗi tín hữu được mời gọi thanh luyện lòng mình, sửa đổi thái độ trong cuộc sống, và đặc biệt là trong cầu nguyện. Cầu nguyện trong mùa Chay không phải là một thói quen đơn thuần, mà là một sự thức tỉnh, một sự trở về với Chúa, một sự sám hối chân thành và sâu sắc.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu kể dụ ngôn về hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người là Biệt phái và một người là thu thuế. Câu chuyện này không chỉ là một lời chỉ trích đối với những người tự mãn, tự cao, mà còn là lời mời gọi chúng ta nhìn lại thái độ cầu nguyện của chính mình. Người Biệt phái lên đền thờ, đứng thẳng người và tự hào kể ra những thành tích của mình: “Lạy Thiên Chúa, con tạ ơn Ngài, vì con không như những người khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hay như tên thu thuế này.” Ngược lại, người thu thuế đứng đằng xa, không dám ngước mắt lên trời, mà chỉ đấm ngực và cầu nguyện: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.”
Chúa Giêsu kết luận: “Tôi nói cho các ông biết, người này, chứ không phải người kia, đã được trở về nhà, vì ai tự cao sẽ bị hạ xuống, còn ai khiêm nhường sẽ được tôn lên.” Dụ ngôn này không chỉ phản ánh sự khác biệt giữa hai người trong cách cầu nguyện mà còn là một bài học sâu sắc về thái độ sống của mỗi chúng ta trước mặt Thiên Chúa. Người Biệt phái tự mãn vì những việc lành của mình, còn người thu thuế nhận thức được sự tội lỗi của mình và không dám cậy vào công nghiệp của mình, mà chỉ cậy vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Chính thái độ sám hối của người thu thuế mới là điều Thiên Chúa mong muốn ở chúng ta.
Mùa Chay mời gọi chúng ta nhận thức rõ về thân phận tội lỗi của mình. Qua việc cầu nguyện và sám hối, chúng ta nhìn nhận rằng tất cả những gì chúng ta có đều là ân huệ của Thiên Chúa. Không có gì chúng ta có thể tự hào về bản thân, vì chính Thiên Chúa đã ban cho chúng ta tất cả. Mỗi khi cầu nguyện, chúng ta được mời gọi để nhận ra sự nhỏ bé của mình trước mặt Thiên Chúa và không ngừng mở lòng ra đón nhận tình thương tha thứ của Ngài.
Cầu nguyện trong Mùa Chay không phải là một sự thách thức, một hành động ép buộc, mà là sự trở về với Chúa, là một hành trình đi vào lòng thương xót của Ngài. Chúa Giêsu không yêu cầu chúng ta phải có những thành tích to lớn, những việc làm đầy công đức, nhưng Ngài yêu cầu chúng ta một trái tim khiêm tốn, một tâm hồn sám hối, luôn biết quay về với Thiên Chúa và tin tưởng vào tình yêu tha thứ của Ngài.
Trong dụ ngôn này, người thu thuế là hình mẫu của sự khiêm nhường và lòng tin cậy. Mặc dù ông là người tội lỗi, nhưng ông không cố gắng che giấu tội lỗi của mình, mà thẳng thắn nhận ra và tin tưởng vào lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa. Đó là thái độ mà Chúa Giêsu mong muốn nơi mỗi chúng ta: một thái độ biết nhìn nhận sự tội lỗi của mình, biết cậy nhờ vào tình yêu tha thứ của Chúa, và không ngừng tìm kiếm sự hòa giải với Thiên Chúa.
Mùa Chay là thời gian thích hợp để chúng ta đi vào sự tĩnh lặng và tự hỏi mình: “Lòng mình có thực sự khiêm nhường trước mặt Thiên Chúa không? Tôi có nhận thức đúng về thân phận tội lỗi của mình và lòng thương xót vô bờ của Chúa không?” Khi chúng ta tự đặt mình vào vị trí của người thu thuế, chúng ta sẽ nhận ra rằng không có gì để tự hào về bản thân mình, mà tất cả chúng ta đều cần đến lòng thương xót của Chúa.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta có thể dễ dàng rơi vào cái bẫy của sự tự mãn và kiêu ngạo, đặc biệt là khi chúng ta thành công trong công việc hay trong đời sống đạo đức. Nhưng chính trong những lúc ấy, chúng ta cần nhớ lại lời dạy của Chúa Giêsu: “Ai tự cao sẽ bị hạ xuống, còn ai khiêm nhường sẽ được tôn lên.” Sự khiêm nhường không phải là sự hèn nhát hay tự ti, mà là sự nhận thức rõ về thân phận con người của mình trước mặt Thiên Chúa. Khiêm nhường là mở lòng ra với sự tha thứ của Ngài, để nhận được sự cứu độ mà Ngài dành cho chúng ta.
Mùa Chay cũng là dịp để chúng ta cầu nguyện cho những anh chị em đang sống trong tội lỗi, những người chưa nhận thức được sự cần thiết của sự sám hối và tha thứ. Chúng ta được mời gọi không chỉ cầu nguyện cho chính mình, mà còn cho những người xung quanh, để mọi người đều có thể nhận được lòng thương xót của Thiên Chúa và được hòa giải với Ngài.
Chúa Giêsu luôn chờ đợi sự trở về của mỗi người chúng ta. Dù chúng ta có sống trong tội lỗi hay thất bại, Ngài luôn mở rộng vòng tay đón nhận chúng ta, như người cha trong dụ ngôn người con hoang đàng. Chúa không bao giờ từ chối những ai biết sám hối và quay về với Ngài. Chính vì thế, Mùa Chay là dịp để chúng ta hồi tâm, để nhận ra rằng mỗi người chúng ta đều cần đến sự tha thứ của Thiên Chúa, và trong Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy sự tự do đích thực.
Cầu nguyện trong Mùa Chay phải là cầu nguyện với lòng khiêm nhường, với sự ăn năn sám hối, và với niềm tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu tha thứ của Chúa. Chính tình yêu này sẽ chữa lành mọi vết thương trong lòng chúng ta và giúp chúng ta trở nên những người con trung thành của Chúa. Khi chúng ta cầu nguyện như người thu thuế trong đền thờ, chúng ta sẽ cảm nhận được sự thánh thiện và quyền năng của Thiên Chúa, và hơn hết, chúng ta sẽ được thỏa mãn trong sự hòa giải và bình an mà Ngài ban tặng.
Xin Chúa giúp chúng ta luôn sống trong tâm tình sám hối chân thành, để mỗi lời cầu nguyện của chúng ta đều được Thiên Chúa đón nhận, và qua đó, chúng ta được trở nên những người con trung tín của Ngài, luôn biết khiêm nhường, luôn tin tưởng vào lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa, và sống trong sự tự do đích thực của những người được tha thứ.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY KHIÊM NHƯỜNG VÀ THÀNH TÂM HOÁN CẢI
Khi Chúa Giêsu giảng dạy trên đất Palestine, một trong những nhóm người mà Người thường xuyên quở trách là các kinh sư và người Pharisêu. Họ là những người mang trong mình lòng tự cao tự đại, tự cho mình là công chính, nhưng lại thiếu một trái tim khiêm tốn và chân thành trước mặt Thiên Chúa. Họ thờ phượng Chúa bằng những hành động hình thức, mà không thực sự để cho lời cầu nguyện và việc thờ phượng làm thay đổi cuộc đời và tâm hồn họ. Tin Mừng hôm nay, qua dụ ngôn về người Pharisêu và người thu thuế, chính là một lời nhắc nhở về sự quan trọng của việc sống khiêm nhường và thành tâm hoán cải.
Dụ ngôn này khắc họa hai hình ảnh đối lập nhau trong cách thức cầu nguyện. Người Pharisêu, đứng một mình, ngẩng cao đầu, tự mãn khoe khoang về những việc đạo đức mà ông đã làm. Ông ăn chay hai lần mỗi tuần, đóng thuế thập phân cho đền thờ, những việc đó trong mắt người đời là những hành động công chính, đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, trong lòng ông, điều ông làm không phải để thờ phượng Thiên Chúa mà là để tự nâng cao mình, để người khác phải thán phục và tôn vinh. Ông nhìn người thu thuế, một kẻ bị xã hội khinh miệt vì những hành động gian lận, với ánh mắt khinh khi, coi thường và tự hào vì bản thân mình tốt hơn.
Ngược lại, người thu thuế không dám ngẩng mặt lên trời, mà chỉ biết cúi đầu, thừa nhận sự yếu đuối và tội lỗi của mình. Trong khi người Pharisêu khoe khoang những công trạng của mình, người thu thuế chỉ biết tha thiết cầu xin: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con, vì con là kẻ tội lỗi.” Cái tâm hồn khiêm tốn, nhận thức rõ mình là tội nhân của người thu thuế đã chạm đến lòng Thiên Chúa, và chính Thiên Chúa đã nghe lời cầu nguyện của ông.
Chúa Giêsu không lên án những việc đạo đức mà người Pharisêu làm, nhưng Người chỉ trích thái độ kiêu ngạo, tự mãn trong việc làm của ông. Người muốn nhấn mạnh rằng, những hành động đạo đức, dù là ăn chay hay đóng thuế thập phân, chỉ có giá trị khi chúng xuất phát từ một tấm lòng khiêm nhường, không phải từ sự khoe khoang hay mong muốn được người khác tán dương. Chúa Giêsu dạy chúng ta rằng, chỉ khi chúng ta cầu nguyện với một tâm hồn khiêm nhường, nhận ra sự yếu đuối của mình, và kêu cầu lòng thương xót của Thiên Chúa, chúng ta mới thật sự được công chính.
Đặt mình trước sự đối diện giữa người Pharisêu và người thu thuế, chúng ta phải tự hỏi: Chúng ta đang đứng ở đâu? Trong cuộc sống hằng ngày, liệu chúng ta có mang trong mình một thái độ tự mãn, tự cho mình là công chính, hay chúng ta biết khiêm tốn nhìn nhận sự yếu đuối và tội lỗi của mình? Dụ ngôn này không chỉ là lời cảnh tỉnh cho những ai tự mãn về những việc làm đạo đức của mình, mà còn là lời mời gọi mỗi người trong chúng ta mở lòng ra để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa. Thiên Chúa không cần những hành động bên ngoài mà không có tấm lòng chân thành. Người cần một trái tim biết khiêm nhường, biết ăn năn và hoán cải.
Chúng ta có thể tự hỏi, nếu mình là người Pharisêu, thì làm sao để thoát khỏi sự kiêu ngạo và tự mãn đó? Điều đầu tiên, chúng ta phải nhận ra rằng sự công chính không phải là thứ mà chúng ta có thể tự mình đạt được qua những việc làm ngoài mặt. Sự công chính là một ơn của Thiên Chúa, là kết quả của một đời sống khiêm nhường, thành tâm hoán cải và cậy trông vào lòng thương xót của Người. Mùa Chay là thời gian thuận tiện để chúng ta tự kiểm điểm lại mình, để nhận ra những khuyết điểm, lỗi lầm của mình và quyết tâm sửa đổi. Nếu chúng ta thật lòng ăn năn, Thiên Chúa sẽ không bao giờ từ chối chúng ta. Ngược lại, Người sẽ ban cho chúng ta một tâm hồn mới, một trái tim khiêm tốn và đầy lòng yêu mến.
Với những ai đã và đang sống như người thu thuế trong dụ ngôn, đừng bao giờ tuyệt vọng. Thiên Chúa luôn sẵn sàng tha thứ cho chúng ta. Nếu chúng ta biết khiêm nhường, nhận ra tội lỗi của mình và thành tâm trở lại với Chúa, Người sẽ đón nhận chúng ta như người cha nhân hậu đón đứa con hoang đàng trở về. Không có tội lỗi nào quá lớn để Thiên Chúa không thể tha thứ, chỉ cần chúng ta chân thành, biết xin lỗi và tin tưởng vào lòng thương xót vô biên của Ngài.
Mùa Chay là dịp để mỗi người chúng ta làm lại cuộc đời, để canh tân tâm hồn và thay đổi cách sống. Đừng để những thói quen tự mãn, kiêu ngạo chi phối đời sống đạo đức của chúng ta. Hãy để ân sủng của Thiên Chúa đổi mới chúng ta từ bên trong. Hãy biết lắng nghe lời mời gọi của Chúa để sống một đời sống khiêm tốn, đầy lòng yêu thương và tôn thờ Thiên Chúa trong tâm hồn. Khi đó, chúng ta sẽ thực sự trở nên những con người công chính, xứng đáng với tình yêu của Thiên Chúa.
Như vậy, bài học từ dụ ngôn này là một lời kêu gọi mỗi chúng ta hãy sống khiêm tốn và thành tâm trong việc thờ phượng Thiên Chúa. Chúng ta không chỉ làm những việc đạo đức vì muốn được người khác nhìn nhận, mà còn vì muốn thờ phượng Thiên Chúa và phục vụ anh chị em mình. Chỉ khi chúng ta sống với một trái tim khiêm nhường và chân thành, Thiên Chúa mới thực sự có thể tác động vào cuộc đời chúng ta và biến đổi chúng ta thành những con người công chính, xứng đáng với tình thương của Ngài.
Mùa Chay là cơ hội để mỗi người chúng ta suy gẫm và đổi mới bản thân. Chúng ta hãy cộng tác với ân sủng của Thiên Chúa để sống một đời sống xứng đáng với những gì Ngài mong đợi nơi chúng ta.
Lm. Anmai, CSsR
SỰ KHIÊM NHƯỜNG VÀ LÒNG THƯƠNG XÓT CỦA CHÚA
Hôm nay, qua bài Tin Mừng Luca 18, 9-14, chúng ta được chứng kiến một câu chuyện rất gần gũi và đầy ẩn ý, qua đó Đức Giêsu dạy cho chúng ta một bài học quan trọng về sự khiêm nhường và lòng thương xót của Thiên Chúa. Dụ ngôn về người biệt phái và người thu thuế là một trong những lời dạy sâu sắc của Chúa, mời gọi chúng ta không chỉ nhìn nhận bản thân mình một cách chính xác, mà còn cần phải đối diện với tình yêu và sự tha thứ vô biên của Thiên Chúa, ngay cả khi chúng ta cảm thấy mình không xứng đáng.
Trong dụ ngôn, Đức Giêsu kể rằng có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm biệt phái, người kia là người thu thuế. Cả hai đều đến với Thiên Chúa, nhưng thái độ và tâm trạng của họ khi đến lại hoàn toàn khác nhau. Người biệt phái đứng thẳng, tự mãn và khoe khoang về những hành động công chính của mình: ông ăn chay hai lần mỗi tuần, dâng cúng một phần mười thu nhập của mình. Ông tự hào về những việc làm này và cảm thấy mình xứng đáng hơn những người khác. Trong khi đó, người thu thuế lại đứng xa, không dám ngước nhìn lên trời, chỉ cúi đầu sám hối và cầu xin lòng thương xót của Thiên Chúa.
Bài học đầu tiên mà Chúa muốn dạy chúng ta chính là về thái độ tự mãn của người biệt phái. Trong mắt ông, sự công chính của mình là điều đáng tự hào và ông cảm thấy mình vượt trội hơn những người khác. Tuy nhiên, chính sự tự cao tự đại này lại làm mờ mắt ông, khiến ông không nhận ra sự cần thiết của lòng thương xót và sự tha thứ của Thiên Chúa. Ông chỉ tập trung vào những công việc bên ngoài mà quên đi sự cần thiết của một tâm hồn khiêm nhường và hối cải.
Điều này nhắc nhở chúng ta về những khi chúng ta cũng tự hào về những việc làm đạo đức của mình. Chúng ta có thể nghĩ rằng chúng ta đã sống tốt, làm những việc đúng đắn, thậm chí có thể cảm thấy mình hơn người khác vì những hành động đó. Tuy nhiên, sự tự hào này không phải là điều Thiên Chúa mong đợi. Thiên Chúa không nhìn vào vẻ bề ngoài hay những hành động mà chúng ta làm để tìm kiếm sự khen thưởng, mà Ngài nhìn vào tấm lòng của mỗi người. Tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta không phụ thuộc vào những việc làm bên ngoài mà chúng ta thực hiện, mà là một tình yêu không điều kiện, là một tình yêu tha thứ và bao dung.
Người thu thuế, mặc dù mang trong mình tiếng xấu và có thể bị coi là một người tội lỗi, nhưng ông lại là hình mẫu của một người khiêm nhường và biết ăn năn sám hối. Ông không khoe khoang, không tự mãn với những hành động của mình. Thay vào đó, ông đến với Thiên Chúa trong một tâm trạng hối cải sâu sắc, nhận thức rõ ràng về sự yếu đuối và tội lỗi của bản thân. Lời cầu nguyện của ông không phải là lời tự mãn, mà là lời cầu xin lòng thương xót, một lời cầu nguyện xuất phát từ sự khiêm nhường và lòng ăn năn thực sự.
Chúng ta cũng có thể học được từ người thu thuế một bài học quan trọng về sự khiêm nhường trong mối quan hệ với Thiên Chúa. Khi chúng ta nhận ra những yếu đuối và thiếu sót của mình, chúng ta không cần phải cảm thấy xấu hổ hay thất vọng. Thực tế, chính trong sự nhận thức về tội lỗi của mình, chúng ta lại càng nhận thấy được lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Chúa không bao giờ bỏ rơi những ai kêu cầu Ngài trong sự khiêm nhường và ăn năn. Đúng như lời Đức Giêsu đã nói: “Tôi đến không phải để kêu gọi những người công chính, nhưng để kêu gọi những người tội lỗi ăn năn sám hối.”
Lời dạy của Đức Giêsu không chỉ là một lời cảnh tỉnh đối với những người tự mãn như người biệt phái, mà còn là một niềm hy vọng cho những kẻ tội lỗi, những người luôn cảm thấy mình không xứng đáng nhận được tình thương của Thiên Chúa. Trong mắt Thiên Chúa, không có ai là quá tội lỗi để không thể nhận được sự tha thứ, miễn là họ đến với Ngài trong sự khiêm nhường và thành tâm sám hối. Đức Giêsu luôn sẵn sàng đón nhận tất cả những ai thành tâm trở về với Ngài, dù họ đã phạm phải bao nhiêu lỗi lầm đi chăng nữa.
Điều này cũng khích lệ chúng ta trong cuộc sống hằng ngày. Đôi khi chúng ta có thể cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ xứng đáng với tình yêu của Thiên Chúa. Chúng ta có thể cảm thấy thất vọng về chính mình khi nhìn vào những yếu đuối và thất bại trong cuộc sống. Tuy nhiên, chúng ta đừng bao giờ quên rằng Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót, Ngài luôn sẵn sàng tha thứ và đón nhận chúng ta về trong vòng tay yêu thương của Ngài. Chúng ta chỉ cần đến với Ngài trong sự khiêm nhường, nhận thức rõ ràng về những sai lầm của mình và khao khát được thay đổi.
Dụ ngôn này cũng là lời nhắc nhở chúng ta không nên xét đoán người khác. Thật dễ dàng để chúng ta tự cho mình là đúng và phê phán những người xung quanh, nhưng chúng ta cần nhớ rằng chỉ Thiên Chúa mới có quyền xét xử và Ngài sẽ xét xử chúng ta không dựa trên những tiêu chuẩn bên ngoài, mà trên tấm lòng và sự chân thành trong mối quan hệ với Ngài. Khi chúng ta xét đoán người khác, chúng ta có thể vô tình rơi vào tình trạng tự cao tự đại, giống như người biệt phái trong dụ ngôn. Thay vì vậy, chúng ta hãy học cách yêu thương, cảm thông và hỗ trợ những người xung quanh trong hành trình tìm kiếm Thiên Chúa.
Cuối cùng, dụ ngôn này mời gọi chúng ta mỗi ngày sống với lòng khiêm nhường và lòng thương xót, không chỉ đối với Thiên Chúa mà còn đối với nhau. Khi chúng ta khiêm nhường, chúng ta không chỉ nhận ra sự yếu đuối của mình mà còn mở lòng để nhận được tình yêu và sự tha thứ của Thiên Chúa. Khi chúng ta sống với lòng thương xót, chúng ta trở thành công cụ truyền tải tình yêu của Thiên Chúa cho những người xung quanh. Chúng ta không phải là những người công chính tự mãn, mà là những kẻ tội lỗi được Thiên Chúa yêu thương và tha thứ. Và chính trong sự khiêm nhường và lòng thương xót, chúng ta sẽ thấy được sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc sống của mình.
Cầu xin Chúa ban cho chúng ta một tấm lòng khiêm nhường, luôn nhận ra sự cần thiết của lòng thương xót của Ngài và biết chia sẻ tình yêu đó với mọi người. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
KHIÊM NHƯỜNG VÀ TÌNH THƯƠNG CỦA THIÊN CHÚA
Ngày nay, trong xã hội chúng ta, nhiều người trong chúng ta vẫn có cái nhìn lệch lạc về sự khiêm nhường và lòng quảng đại. Đôi khi, chúng ta không thể nhận ra rằng chính sự tự hào về việc mình khiêm nhường hoặc làm những việc tốt là một hình thức của kiêu ngạo, một hình thức che đậy bản ngã. Câu chuyện về người giáo dân mà tôi vừa kể là một minh họa điển hình cho những điều chúng ta cần lưu ý trong đời sống tâm linh. Ông giáo dân này nổi tiếng vì lòng quảng đại và sự giúp đỡ của mình đối với người nghèo, nhưng chính lúc về già, ông lại xin một đặc ân đầy sự tự mãn và tự hào, đó là được chôn ở gầm bàn thờ khi qua đời. Mặc dù ông ta không hề tính toán thiệt hơn khi làm việc thiện, nhưng hành động xin một đặc ân như vậy cho thấy ông vẫn thiếu sự khiêm nhường chân thật, bởi vì ông không nhận thức được rằng hành động tốt của mình không phải để thể hiện bản thân, mà là để làm vinh danh Thiên Chúa.
Câu chuyện này phản ánh rõ ràng tinh thần của người Pharisêu trong dụ ngôn mà Chúa Giêsu đã kể trong Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu nói về hai người lên đền thờ cầu nguyện: một là Pharisêu, và một là thu thuế. Hai người này đại diện cho hai thái cực trong xã hội Do Thái thời bấy giờ. Người Pharisêu tự hào về những hành động tốt của mình, cho rằng mình không có tội và sống theo đúng lề luật. Ông tự nhìn nhận mình như một mẫu mực cho mọi người và phê phán người khác, đặc biệt là người thu thuế, một trong những người bị xã hội khinh bỉ và coi là tội lỗi vì họ cộng tác với đế quốc La Mã để thu thuế, gây áp bức cho nhân dân.
Lời cầu nguyện của người Pharisêu thật sự là một lời tự ca tụng mình, đầy kiêu ngạo và không có sự tự nhận thức. Ông ta không chỉ cảm thấy mình là người tốt mà còn coi thường người khác. Khi ông ta nói rằng mình không gian tham, không gian dối, không ngoại tình và còn dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của mình, ông ta không hiểu rằng sự công chính thật sự không phải đến từ những hành động bên ngoài, mà đến từ một trái tim khiêm nhường và biết nhận thức sự yếu đuối của mình. Ông ta đã bỏ qua một yếu tố quan trọng trong mối quan hệ với Thiên Chúa: đó là lòng khiêm nhường và sự ăn năn.
Ngược lại, người thu thuế, dù bị xã hội khinh miệt và coi là tội nhân, lại không tự kiêu, không tự hào về những gì mình làm, mà chỉ biết đứng xa xa, không dám ngẩng đầu lên, đấm ngực và cầu nguyện với một tấm lòng thống hối: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Đây là hình ảnh của một tâm hồn khiêm nhường và biết nhận thức về tội lỗi của mình. Người thu thuế không phô trương công đức của mình, mà chỉ kêu xin lòng thương xót của Thiên Chúa, vì ông biết rằng mình không thể tự cứu mình. Chúa Giêsu, trong dụ ngôn này, đã khẳng định rằng người thu thuế trở về nhà được nên công chính, vì ông ta đã thực sự nhận thức về tội lỗi của mình và ăn năn, trong khi người Pharisêu lại không được Thiên Chúa nhận lời vì sự kiêu ngạo và thiếu khiêm nhường trong lòng.
Sứ điệp mà Chúa Giêsu muốn gửi đến chúng ta hôm nay rất rõ ràng: chúng ta không nên tự cao tự đại, coi thường người khác khi cầu nguyện hay trong cuộc sống hàng ngày. Trong khi chúng ta đang đứng trước mặt Thiên Chúa, không phải là lúc để chúng ta so sánh mình với người khác, mà là lúc để chúng ta nhận thức về tội lỗi và sự cần thiết của sự tha thứ. Nếu chúng ta không thể nhận thức được tội lỗi của mình, không thể khiêm nhường trước Thiên Chúa, thì dù chúng ta có làm bao nhiêu điều tốt đẹp, những hành động đó cũng không có giá trị trước mặt Ngài.
Lời cầu nguyện của người thu thuế, mặc dù đơn sơ và không có những lời hoa mỹ, lại phản ánh một tâm hồn chân thật, khiêm nhường và sẵn sàng đón nhận sự thương xót của Thiên Chúa. Chính vì vậy, Chúa Giêsu đã tuyên bố rằng người thu thuế trở về nhà được nên công chính. Điều này cho thấy rằng sự công chính không đến từ những thành tích hay hành động bên ngoài, mà từ một trái tim khiêm nhường và sẵn sàng ăn năn.
Sự khiêm nhường là một đức tính quan trọng trong đời sống Kitô hữu. Chúng ta không thể làm được gì nếu thiếu sự khiêm nhường. Khiêm nhường là khả năng nhận ra sự yếu đuối và tội lỗi của mình, và biết rằng mọi điều tốt đẹp chúng ta có đều là hồng ân của Thiên Chúa. Không có gì trong cuộc sống này có thể làm chúng ta xứng đáng trước mặt Thiên Chúa, nhưng chính lòng khiêm nhường và sự ăn năn sẽ đưa chúng ta đến gần với Ngài.
Trong suốt Mùa Chay này, chúng ta được mời gọi nhìn nhận lại cuộc đời mình, để nhận thức về tội lỗi và sự cần thiết của sự tha thứ. Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta trở nên khiêm nhường và chân thật trong mọi việc chúng ta làm. Chúng ta hãy mở lòng ra để đón nhận sự thương xót của Thiên Chúa, vì Ngài là Đấng đầy lòng từ bi và nhân hậu, luôn sẵn sàng tha thứ cho những ai thật lòng ăn năn và quay trở về với Ngài.
Chúng ta đừng bao giờ quên rằng, lòng khiêm nhường là con đường dẫn đến sự công chính và là chìa khóa để mở ra cánh cửa của sự tha thứ. Chỉ khi chúng ta nhận thức về tội lỗi của mình và kêu xin sự thương xót của Thiên Chúa, chúng ta mới có thể trở thành những người thực sự công chính. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta rằng: “Ai tự hạ mình sẽ được nâng lên.” Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta sự khiêm nhường thật sự trong lòng để chúng ta có thể sống xứng đáng với tình yêu và sự tha thứ của Ngài.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết nhận ra sự yếu đuối của mình, biết ăn năn và khiêm nhường trước mặt Chúa, để chúng con luôn được đón nhận sự tha thứ và tình thương của Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
CẦU NGUYỆN VỚI TẤM LÒNG KHIÊM NHƯỜNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Luca 18:9-14) là một bài học sâu sắc về tấm lòng khiêm nhường trong đời sống cầu nguyện và trong cuộc sống hàng ngày của người tín hữu. Dụ ngôn Chúa Giêsu kể về hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người tự hào về công chính của mình, trong khi người kia lại hạ mình xuống, nhận thức được sự yếu đuối và tội lỗi của bản thân. Đây là một thông điệp mạnh mẽ về cách chúng ta nhìn nhận bản thân và mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa.
Câu chuyện này mở ra trước mắt chúng ta hai hình mẫu người cầu nguyện: một người tự mãn và một người khiêm nhường. Người Pha-ri-sêu trong dụ ngôn, mặc dù có vẻ ngoài tuân thủ đúng các giới luật tôn giáo, lại là người tự kiêu, tự mãn. Ông ta đứng thẳng, dõng dạc nguyện cầu, tự hào về những việc mình làm: ăn chay, dâng một phần mười thu nhập, không tham lam, không bất chính, không ngoại tình. Những điều này có vẻ là những hành động đáng ngưỡng mộ, nhưng chính thái độ tự mãn của ông mới là điều đáng lo ngại. Ông không nhận thức được rằng sự công chính của mình chỉ là sự tuân thủ bề ngoài mà thiếu đi sự khiêm nhường và lòng yêu thương thực sự.
Ngược lại, người thu thuế, mặc dù là một nghề bị khinh thường trong xã hội thời đó, lại có một tấm lòng khiêm nhường và nhận ra sự yếu đuối của mình. Ông đứng đằng xa, không dám ngước mắt lên trời, chỉ biết đấm ngực và cầu xin Thiên Chúa thương xót mình. Sự hối lỗi của ông không chỉ là sự thể hiện ngoài mặt mà là một cử chỉ của trái tim chân thành. Ông nhận ra mình là tội nhân và vì vậy, không dám tự cho mình là công chính.
Sự khác biệt giữa hai người này chính là ở chỗ: một người tự hào về bản thân và coi mình là người xứng đáng, trong khi người kia lại nhận thức rằng mình không xứng đáng, chỉ biết phó thác mọi sự cho lòng thương xót của Thiên Chúa. Chính sự khiêm nhường của người thu thuế đã làm cho ông trở thành mẫu mực của sự công chính, bởi vì ông đã biết nhận ra và chấp nhận bản thân với tất cả những yếu đuối và tội lỗi của mình.
Chúa Giêsu kết thúc dụ ngôn bằng một lời khuyên quan trọng: “Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.” Đây là một chân lý vĩnh cửu trong mối quan hệ giữa con người và Thiên Chúa, cũng như trong các mối quan hệ giữa con người với nhau. Sự khiêm nhường không phải là tự hạ thấp mình, mà là nhận thức đúng đắn về bản thân và về sự cần thiết phải phụ thuộc vào Thiên Chúa. Khi chúng ta hạ mình xuống trước mặt Thiên Chúa, chúng ta không chỉ nhận ra sự yếu đuối của mình mà còn mở lòng đón nhận ân sủng của Ngài.
Chúng ta không thể có một mối quan hệ đích thực với Thiên Chúa nếu chúng ta không biết khiêm nhường. Khiêm nhường là thái độ căn bản của một người tín hữu. Khiêm nhường không có nghĩa là chúng ta phải tự coi mình là kém cỏi hay không xứng đáng, mà là sự nhận thức rằng chúng ta cần đến Thiên Chúa và sự giúp đỡ của Ngài trong cuộc sống. Khiêm nhường là khả năng nhìn nhận sự thật về mình, không phải sự tự mãn, không phải sự kiêu căng, mà là sự khiêm tốn trong lòng. Khiêm nhường là trái tim luôn hướng về Thiên Chúa, luôn tìm kiếm sự giúp đỡ từ Ngài và luôn biết rằng chính Ngài là Đấng duy nhất có thể cứu độ chúng ta.
Trong cuộc sống thường ngày, chúng ta cũng có thể gặp phải những cám dỗ của tự mãn và kiêu ngạo. Có khi chúng ta tự hào về những thành tựu của mình, về những công việc mình làm, về những phẩm hạnh mà chúng ta cho là tốt đẹp. Tuy nhiên, chúng ta phải luôn nhớ rằng tất cả những gì chúng ta có, từ khả năng đến công việc, đều là ân sủng của Thiên Chúa. Chính Ngài là Đấng ban cho chúng ta tất cả những điều đó, và vì thế, chúng ta không thể tự cho mình là công chính nếu không có sự giúp đỡ của Ngài. Cái nhìn khiêm nhường giúp chúng ta nhận ra sự thật về bản thân và về Thiên Chúa, từ đó mở rộng trái tim để đón nhận tình yêu thương vô bờ bến của Ngài.
Dụ ngôn này cũng mời gọi chúng ta suy ngẫm về mối quan hệ của chúng ta với những người xung quanh. Chúng ta có thể tự hào về bản thân, nhưng liệu chúng ta có thể nhìn nhận và đối xử với người khác bằng cái nhìn khiêm nhường? Liệu chúng ta có thể yêu thương, tha thứ và giúp đỡ người khác mà không nhìn họ qua lăng kính của sự tự mãn hay phân biệt? Chính khi chúng ta hạ mình xuống, khi chúng ta biết nhìn nhận sự yếu đuối của người khác, chúng ta mới có thể thực sự yêu thương họ như Thiên Chúa yêu thương chúng ta.
Trong Mùa Chay này, lời mời gọi của Chúa Giêsu là lời mời gọi đến với một tấm lòng khiêm nhường. Chúng ta được mời gọi hạ mình xuống trước Thiên Chúa, nhận ra sự yếu đuối của mình và khao khát sự thương xót của Ngài. Mùa Chay là thời gian để chúng ta soi lại cuộc sống, để chúng ta canh tân mối quan hệ của mình với Thiên Chúa và với anh chị em xung quanh. Hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta một tấm lòng khiêm nhường, biết nhận ra sự bất toàn của mình và khao khát được nên công chính trước mặt Ngài.
Khiêm nhường không phải là một hành động bề ngoài, mà là một thái độ sống động trong lòng. Khi chúng ta khiêm nhường, chúng ta không chỉ nhận ra sự bất toàn của mình mà còn mở rộng trái tim để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa. Chính sự khiêm nhường này sẽ làm cho chúng ta trở nên những người được Thiên Chúa yêu thương và tôn vinh, vì “ai hạ mình sẽ được tôn lên”.
Lm. Anmai, CSsR
SỰ KHIÊM NHƯỜNG VÀ LÒNG TIN CẬY VÀO LÒNG THA THỨ CỦA CHÚA
Mùa Chay là thời gian mà Giáo hội mời gọi chúng ta dừng lại, tự nhìn nhận lại chính mình trong ánh sáng của tình yêu và lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Đây là một mùa của sám hối và trở về, nơi chúng ta được mời gọi thanh luyện tâm hồn, dọn dẹp những ngóc ngách tội lỗi và khiêm nhường hướng về Thiên Chúa trong cầu nguyện. Tuy nhiên, trong sự sám hối này, điều quan trọng không chỉ là sự ăn năn, mà còn là thái độ khiêm nhường trong cầu nguyện, biết nhìn nhận sự yếu đuối của mình và tin cậy vào lòng thương xót của Thiên Chúa.
Chúng ta nghe Đức Giêsu kể dụ ngôn hai người lên đền thờ cầu nguyện: một người là Pharisêu, tự mãn về sự công chính của mình, và một người là thu thuế, tội lỗi, nhưng lại biết cậy nhờ vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Câu chuyện này không phải chỉ xảy ra trong thời của Đức Giêsu, mà là câu chuyện của con người mọi thời đại, trong đó có chúng ta. Câu chuyện này mời gọi chúng ta tự hỏi chính mình: “Khi cầu nguyện, tôi có thật sự đến với Thiên Chúa với một trái tim khiêm nhường, hay tôi đến để tự thỏa mãn với những gì mình đã làm?”
Người Pharisêu trong dụ ngôn không xin gì cho mình, ông chỉ tạ ơn Thiên Chúa vì những việc ông đã làm: không như kẻ tội lỗi, không tham lam, không ngoại tình, và đặc biệt, ông đã vượt qua những quy định của Luật mà thực hiện ăn chay và dâng cúng. Ông tưởng rằng những việc đạo đức này sẽ làm ông xứng đáng trước mặt Thiên Chúa. Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là những việc ông làm, mà là thái độ của ông trước mặt Thiên Chúa. Ông đến với Thiên Chúa không phải để cầu xin lòng thương xót, mà để phô trương những công trạng của mình. Đó là sự tự mãn, và điều này khiến ông không thể nhận được sự tha thứ của Thiên Chúa.
Người thu thuế, ngược lại, không dám ngẩng mặt lên, mà đứng xa xa, cúi đầu, đấm ngực và cầu xin Thiên Chúa thương xót. Anh không tự hào về những việc mình làm, mà nhận ra mình chỉ là một tội nhân, bất xứng trước mặt Thiên Chúa. Chính vì sự khiêm nhường và lòng tin cậy vào lòng thương xót của Thiên Chúa mà anh thu thuế được Thiên Chúa làm cho nên công chính. Câu chuyện này khiến chúng ta suy nghĩ về cách chúng ta cầu nguyện và sống đạo đức trong cuộc sống hàng ngày.
Đức Giêsu kết luận: “Tôi nói cho các ông biết, người này, chứ không phải người kia, đã được trở về nhà, vì ai tự cao sẽ bị hạ xuống, còn ai khiêm nhường sẽ được tôn lên.” Thật ra, người Pharisêu không được gì, không phải vì ông không làm việc tốt, mà là vì ông không cầu xin gì. Ông đến với Thiên Chúa không phải để nhận sự tha thứ, mà để khoe khoang về những việc đạo đức của mình. Còn người thu thuế, dù là một tội nhân, nhưng lại đến với Thiên Chúa với lòng khiêm nhường, tin cậy vào lòng thương xót của Ngài, và đó là lý do anh được tha thứ.
Câu chuyện này mời gọi chúng ta xét lại thái độ sống và cầu nguyện của mình. Liệu chúng ta có đến với Thiên Chúa trong sự khiêm nhường, nhận thức rõ sự yếu đuối và tội lỗi của mình, hay chúng ta tự mãn và tin rằng những việc tốt của mình sẽ khiến Thiên Chúa phải hài lòng? Thiên Chúa không cần chúng ta khoe khoang về những việc làm đạo đức, Ngài chỉ cần một trái tim khiêm nhường, biết nhận thức được sự yếu đuối của mình và cậy nhờ vào tình yêu tha thứ của Ngài.
Không có gì tội lỗi hơn khi chúng ta nghĩ rằng mình không cần đến lòng thương xót của Thiên Chúa. Sự tự mãn là một cám dỗ lớn mà chúng ta dễ dàng rơi vào. Khi chúng ta tự cho mình là tốt đẹp, là công chính, chúng ta dễ dàng khinh thường người khác, không nhận ra sự cần thiết của sự tha thứ và tình yêu của Thiên Chúa. Chính trong Mùa Chay này, chúng ta được mời gọi không chỉ nhận ra sự yếu đuối của mình, mà còn học cách sống khiêm nhường, biết tha thứ và đón nhận sự tha thứ của Thiên Chúa.
Mùa Chay là dịp để chúng ta nhìn lại cuộc sống của mình, để nhận thức được những cám dỗ mà chúng ta dễ dàng sa vào, như sự tự mãn và khinh thường người khác. Chúng ta cần nhớ rằng, khi cầu nguyện, chúng ta không đến để khoe khoang về những việc làm của mình, mà để khiêm tốn nhận ra sự cần thiết của lòng thương xót của Thiên Chúa. Chính trong sự khiêm nhường đó, chúng ta mới có thể đón nhận được sự tha thứ và trở nên những người công chính trước mặt Thiên Chúa.
Thiên Chúa là Đấng yêu thương và tha thứ, Ngài luôn mở rộng vòng tay chào đón chúng ta, dù chúng ta có tội lỗi đến đâu. Chính sự khiêm nhường và lòng tin cậy vào tình thương tha thứ của Ngài là chìa khóa giúp chúng ta được tự do khỏi gánh nặng tội lỗi. Trong Mùa Chay này, chúng ta hãy dành thời gian để cầu nguyện với một tâm hồn khiêm nhường, không tự mãn, nhưng luôn tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa, để Ngài làm cho chúng ta trở nên công chính và thánh thiện trong tình yêu của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
KHIÊM NHƯỜNG VÀ LÒNG TIN CÂY VÀO LÒNG THƯƠNG XÓT CỦA CHÚA
Trong dụ ngôn Chúa Giêsu kể về người Pharisêu và người thu thuế, chúng ta thấy rõ sự đối lập giữa hai hình ảnh này. Nhìn bề ngoài, ai cũng phải thừa nhận rằng người Pharisêu là người công chính, đạo đức. Ông thuộc vào một tầng lớp xã hội cao quý, được mọi người kính trọng. Là người thực hành các lễ nghi tôn giáo nghiêm ngặt, ông ăn chay mỗi tuần hai lần, đóng thuế thập phân cho đền thờ, làm nhiều việc lành hơn cả luật đòi hỏi. Như vậy, với những hành động bên ngoài, ông có vẻ là một người rất đạo đức, rất được Thiên Chúa yêu thương. Tuy nhiên, thái độ của ông trong việc cầu nguyện lại cho thấy một thực tế hoàn toàn khác. Người Pharisêu đứng thẳng, tự cao tự đại, khoe khoang về những công trạng của mình. Ông không thực sự cầu nguyện, mà chỉ muốn mọi người nhìn thấy ông là người công chính, và tự hào về bản thân.
Ngược lại, người thu thuế bị xã hội khinh miệt, coi là kẻ tội lỗi công khai. Ông là người bị coi là phản quốc, vì làm việc cho ngoại bang để hà hiếp dân chúng. Đồng thời, nghề thu thuế của ông cũng gắn liền với tham nhũng và gian dối. Thái độ của ông trong nhà thờ khác hoàn toàn với người Pharisêu. Người thu thuế không đứng thẳng, mà quì xuống, tỏ lòng sám hối, chỉ nài xin Thiên Chúa tha tội. Ông không khoe khoang về những việc mình làm, mà chỉ bày tỏ sự khiêm nhường, nhận ra mình là kẻ tội lỗi và cần sự tha thứ.
Vậy tại sao kết quả lại hoàn toàn trái ngược với những gì ta thấy bên ngoài? Người Pharisêu, dù làm nhiều việc đạo đức, nhưng lại mang trong mình sự kiêu ngạo và tự mãn. Ông không cầu nguyện với lòng khiêm tốn, mà chỉ tự hào về những việc mình đã làm. Ngược lại, người thu thuế không dám tự hào, mà chỉ thành tâm cầu xin Thiên Chúa tha thứ cho mình. Và chính vì sự khiêm nhường và lòng tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa mà người thu thuế được nên công chính, còn người Pharisêu thì không.
Chúa Giêsu kết luận rằng: “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.” Đây là một lời dạy rất quan trọng cho mỗi người chúng ta. Chúng ta không có quyền tự hào về những việc lành mình làm, vì tất cả đều là ân sủng của Thiên Chúa. Mọi sự chúng ta có đều là của Chúa, và tất cả đều phải trả về cho Chúa. Chúng ta chỉ là những đầy tớ vô dụng, không có gì để tự hào. Đó chính là thái độ khiêm tốn mà Chúa mong muốn từ chúng ta.
Chúa Giêsu cũng dạy rằng: “Ta muốn tình yêu chứ không cần hy lễ, thích được các ngươi nhận biết hơn là được của lễ toàn thiêu.” Thiên Chúa là tình yêu vô cùng, và Người chỉ cần chúng ta đến với Người bằng tình yêu, chứ không phải bằng những hành động hình thức bên ngoài. Người thu thuế đã đến với Chúa bằng một trái tim khiêm tốn, nghèo công phúc, không tự hào về những gì mình làm, mà chỉ tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Vì vậy, ông được nên công chính.
Trong Thư Rôma 3, 27, thánh Phaolô viết: “Người ta được nên công chính vì tin, chứ không phải vì làm những gì Luật dạy.” Những người Biệt phái tự hào vì mình tuân giữ luật lệ một cách nghiêm ngặt. Họ nghĩ rằng sự công chính của mình đến từ những hành động bên ngoài, từ việc tuân thủ các quy định của Luật Môisê. Tuy nhiên, người thu thuế lại không tự hào về những gì mình làm, mà chỉ tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Chính lòng tin vào Thiên Chúa, sự khiêm nhường và ăn năn tội lỗi của ông đã khiến ông được công chính.
Mùa Chay là thời gian thuận lợi để mỗi người chúng ta nhận thức lại sự yếu đuối và tội lỗi của mình. Chúng ta không thể tự mình đạt được ơn cứu độ, và chỉ có Thiên Chúa mới có thể tha thứ cho chúng ta. Cũng giống như người thu thuế trong dụ ngôn, chúng ta phải biết nhìn nhận sự tội lỗi của mình, hạ mình xuống trước Thiên Chúa, và cầu xin ơn tha thứ. Chúng ta phải tin tưởng vào lòng thương xót vô biên của Chúa, và cậy trông vào ơn sủng của Người để được cứu độ.
Mùa Chay là cơ hội để mỗi người chúng ta thay đổi cuộc sống, sống khiêm nhường và tin vào tình yêu của Thiên Chúa. Chúng ta không thể tự mình đạt được sự công chính, nhưng chỉ khi chúng ta sống với lòng khiêm tốn và sự ăn năn tội lỗi, Thiên Chúa sẽ đón nhận chúng ta và ban cho chúng ta ơn cứu độ. Cũng giống như người thu thuế trong dụ ngôn, chúng ta hãy mở lòng ra, tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa và nài xin Người tha thứ cho chúng ta. Khi đó, chúng ta sẽ được nên công chính, và tình yêu của Thiên Chúa sẽ biến đổi cuộc đời chúng ta.
Với ân sủng của Thiên Chúa, không có gì là không thể thực hiện được. Chúng ta chỉ cần vững tin vào Người, và Người sẽ dẫn dắt chúng ta đi trên con đường công chính. Hãy sống khiêm tốn, nhận ra sự yếu đuối của mình và cầu xin ơn tha thứ. Hãy để mùa Chay này trở thành thời gian canh tân tâm hồn, để chúng ta sống xứng đáng với tình yêu vô biên của Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
SỰ KHIÊM NHƯỜNG VÀ LÒNG THƯƠNG XÓT CỦA CHÚA
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu kể cho chúng ta một dụ ngôn về hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người là biệt phái tự mãn và một người thu thuế khiêm nhường. Đây là một bài học quan trọng về sự khiêm nhường, lòng thương xót và sự công chính thật sự trước mặt Thiên Chúa. Qua câu chuyện này, Chúa muốn nhắc nhở chúng ta về thái độ trong đời sống tâm linh, đặc biệt trong mùa Chay này, khi chúng ta được mời gọi sống khiêm nhường và ăn năn sám hối.
Đức Giêsu bắt đầu câu chuyện bằng cách mô tả hai người đàn ông lên đền thờ cầu nguyện. Người biệt phái đứng thẳng, tự hào về những việc đạo đức mà ông làm: ăn chay, dâng cúng và tránh xa các tội lỗi. Trong khi đó, người thu thuế lại đứng đằng xa, không dám ngước mắt lên trời, chỉ cúi đầu và đấm ngực cầu xin lòng thương xót của Thiên Chúa.
Điều đầu tiên mà chúng ta cần nhận ra là thái độ của người biệt phái. Ông đứng thẳng, nhìn xung quanh với sự tự hào về những việc làm của mình. Ông cảm thấy mình tốt hơn những người khác, đặc biệt là người thu thuế mà ông cho là tội lỗi. Ông khoe khoang về sự công chính của mình, tự cho mình là một người xứng đáng được Thiên Chúa chúc phúc vì những việc tốt mà ông đã làm. Tuy nhiên, Đức Giêsu không chỉ ra những việc làm của ông là sai trái. Trái lại, việc ông ăn chay, dâng cúng và sống đạo đức là điều đáng khen ngợi. Nhưng điều đáng trách là sự tự mãn, sự tự cho mình là công chính, mà không nhận ra rằng công chính trước mặt Thiên Chúa không phải là kết quả của những việc làm bên ngoài, mà là từ một tâm hồn khiêm nhường, ăn năn và sám hối.
Chúng ta có thể thấy rằng, trong cuộc sống của mình, đôi khi chúng ta cũng dễ dàng rơi vào tình trạng giống như người biệt phái trong dụ ngôn này. Chúng ta có thể tự hào về những việc tốt mà mình làm: tham gia các công tác từ thiện, giúp đỡ người khác, sống ngay thẳng, hoặc thậm chí là đi lễ và cầu nguyện thường xuyên. Tuy nhiên, nếu chúng ta không chú trọng đến sự khiêm nhường và lòng ăn năn trước mặt Thiên Chúa, thì tất cả những hành động đó chỉ là vẻ bề ngoài mà không có giá trị thực sự trước mặt Ngài. Thiên Chúa không tìm kiếm những hành động bên ngoài mà là một tấm lòng chân thành, khiêm nhường và luôn biết nhận thức được sự yếu đuối, tội lỗi của mình.
Ngược lại, người thu thuế trong dụ ngôn này là hình mẫu của sự khiêm nhường và sám hối. Dù ông làm nghề thu thuế và bị xem là kẻ tội lỗi, nhưng khi đến đền thờ cầu nguyện, ông không tự hào về những gì mình đã làm. Ông không đứng thẳng tự mãn, mà đứng xa, cúi đầu và đấm ngực ăn năn. Lời cầu nguyện của ông đơn giản nhưng rất sâu sắc: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Đây là một lời cầu nguyện khiêm nhường, đầy lòng sám hối, và thể hiện sự nhận thức rõ ràng về tình trạng tội lỗi của mình.
Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, dù chúng ta có là ai, dù chúng ta có tội lỗi đến đâu, chỉ cần đến với Thiên Chúa trong sự khiêm nhường và ăn năn, Ngài sẽ luôn mở rộng vòng tay đón nhận và tha thứ. Lòng thương xót của Thiên Chúa không bao giờ thiếu sót, và Ngài luôn sẵn sàng tha thứ cho những ai thành tâm sám hối, dù tội lỗi của họ có lớn đến đâu. Đức Giêsu đã đến không phải để cứu chữa những người tự xưng là công chính, mà để cứu chữa những người tội lỗi, những người nhận ra sự yếu đuối và bất lực của mình.
Câu chuyện này cũng là một lời nhắc nhở cho chúng ta trong mùa Chay này. Mùa Chay là thời gian đặc biệt để chúng ta nhìn lại cuộc sống của mình, để nhận ra những sai lầm, thiếu sót và tội lỗi của mình. Đây là thời gian để chúng ta hạ mình xuống, giống như người thu thuế trong dụ ngôn, và kêu xin lòng thương xót của Thiên Chúa. Đừng bao giờ cảm thấy mình quá tội lỗi để không thể nhận được sự tha thứ của Thiên Chúa. Ngài là Đấng giàu lòng thương xót, và Ngài luôn sẵn sàng tha thứ cho những ai biết ăn năn sám hối.
Tuy nhiên, dụ ngôn này cũng không chỉ nhắm đến những người tội lỗi, mà còn là lời cảnh tỉnh cho những ai tự cho mình là công chính. Chúng ta đừng vội vàng xét đoán người khác hay tự mãn với những việc mình làm. Khi chúng ta tự cao, tự mãn và coi mình là công chính hơn người khác, chúng ta sẽ rơi vào vết xe đổ của người biệt phái trong dụ ngôn. Thiên Chúa không nhìn vào vẻ bề ngoài hay những hành động mà chúng ta thực hiện, mà Ngài nhìn vào tấm lòng của mỗi người. Chỉ khi chúng ta hạ mình xuống, khiêm nhường trước mặt Thiên Chúa và nhận thức rõ ràng về sự yếu đuối của mình, chúng ta mới có thể thực sự trở thành những người công chính.
Lời dạy của Đức Giêsu trong dụ ngôn này cũng là một lời mời gọi chúng ta sống trong sự khiêm nhường và biết sống với lòng thương xót đối với những người xung quanh. Chúng ta không nên xét đoán hay khinh bỉ những người khác vì những lỗi lầm của họ, mà hãy học cách tha thứ và cảm thông với họ. Khi chúng ta sống với lòng thương xót, chúng ta sẽ trở thành những chứng nhân của tình yêu Thiên Chúa trong thế giới này. Chính trong sự khiêm nhường và lòng thương xót, chúng ta sẽ phản ánh được hình ảnh của Thiên Chúa, Đấng giàu lòng thương xót và tha thứ.
Chúng ta hãy cùng cầu nguyện xin Chúa ban cho chúng ta một tấm lòng khiêm nhường và biết sống với lòng thương xót, để chúng ta không chỉ nhận được sự tha thứ của Ngài, mà còn có thể chia sẻ tình yêu thương ấy với những người xung quanh. Xin Chúa giúp chúng ta biết sống trong sự khiêm nhường, luôn nhận ra sự yếu đuối và tội lỗi của mình, và không ngừng tìm kiếm sự tha thứ và lòng thương xót của Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR