skip to Main Content

10 bài suy niệm Thứ Hai Tuần XVII – Mùa Thường Niên (của Lm. Anmai, CSsR)

TẤT CẢ BỘT DẬY MEN

Bài Tin Mừng hôm nay, dụ ngôn về men và bột, như một lời mời gọi sâu sắc, mở ra cho chúng ta những suy tư về sứ mạng loan báo Tin Mừng trong thế giới đương đại. Một người phụ nữ đã lấy men trộn vào ba đấu bột, và cả khối bột ấy đều dậy men. Đây không chỉ là một hình ảnh đơn thuần về sự phát triển của Nước Trời, mà còn là một minh họa sống động cho việc hội nhập văn hóa – một thách đố lớn lao, nhưng cũng đầy hứa hẹn, của Giáo hội trong thời đại chúng ta.

Hội nhập văn hóa, một khái niệm không ngừng được thảo luận và đặt ra nhiều câu hỏi trong công cuộc truyền giáo. Làm thế nào để Tin Mừng, vốn mang trong mình một chân lý phổ quát và siêu việt, có thể bén rễ sâu trong lòng mỗi nền văn hóa cụ thể, mà không làm mất đi bản chất của nó? Ngược lại, làm thế nào để những giá trị tốt đẹp, những tinh hoa của văn hóa bản địa có thể được nâng đỡ, được biến đổi và trở thành những phương tiện hữu hiệu để sống Tin Mừng một cách trọn vẹn hơn? Đây là một hành trình đòi hỏi không chỉ trí tuệ uyên thâm mà còn là một tình yêu quảng đại, một sự kiên nhẫn vượt thời gian.

Trong bối cảnh ấy, gương của cha Matteo Ricci, vị tu sĩ Dòng Tên lừng danh, trở thành một điểm tựa quý giá cho chúng ta. Nhân dịp kỷ niệm 400 năm ngày ngài qua đời, Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI đã đặc biệt vinh danh công lao của cha. Với một thiện cảm sâu sắc đối với văn hóa và tôn giáo Trung Hoa, cha Matteo Ricci đã không ngừng nỗ lực để Tin Mừng có thể hòa mình vào dòng chảy truyền thống của mảnh đất này. Ngài không đến để phá bỏ, mà để bổ sung, để làm phong phú thêm những nét đẹp đã có. Cha Matteo không chỉ là một nhà truyền giáo, mà còn là một học giả uyên bác, một nho gia hiểu biết tường tận Khổng giáo. Chính sự am hiểu sâu sắc ấy đã giúp ngài có thể chấp nhận việc cúi mình tôn kính Khổng Tử và các bậc tổ tiên, một hành động mà nhiều người đương thời có thể coi là mâu thuẫn với niềm tin Kitô giáo.

Hơn thế nữa, cha Matteo Ricci còn dùng kiến thức khoa học của mình để phục vụ. Ông là người đầu tiên vẽ bản đồ thế giới với Trung Hoa nằm ở vị trí trung tâm, một hành động thể hiện sự tôn trọng và đồng cảm sâu sắc với nền văn minh mà ông đang dấn thân. Mười năm cuối đời sống tại Bắc Kinh, cha đã viết sách biện giáo, kết giao với nhiều học giả trong triều đình và dần dần đưa họ đến với Kitô giáo. Cách truyền giáo của cha Matteo Ricci không ồn ào, không phô trương, mà thấm đẫm sự kiên nhẫn, lòng thấu hiểu và tình yêu thương, giống như cách men được trộn vào bột.

Dụ ngôn về men và bột mà Đức Giêsu kể cho chúng ta nghe hôm nay thực sự rất gần gũi với cách làm của cha Matteo Ricci. Ba đấu bột, một khối lượng rất lớn, khoảng 50 ký bột, đủ để làm bánh cho cả trăm người ăn. Điều đáng chú ý ở đây là quá trình trộn men vào bột. Một lượng men nhỏ bé được người phụ nữ trộn đều với khối bột khổng lồ. Đây là một công việc vất vả, đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên trì, được thực hiện hoàn toàn bằng tay. Khi đã được trộn nhuyễn, ta không còn phân biệt được đâu là men, đâu là bột nữa. Men dường như biến mất, hòa tan vào khối bột.

Tuy nhiên, chính sự biến mất tạm thời ấy lại là tiền đề cho một sự biến đổi kỳ diệu. Quy trình lên men đòi hỏi thời gian, và trong thời gian đó, men âm thầm phát huy sức mạnh tiềm ẩn của nó. Dần dần, cả khối bột bắt đầu dậy men, nở ra, phồng lên. Chỉ đến lúc ấy, ta mới thực sự nhận ra sự hiện diện ẩn dấu và tác động mạnh mẽ của men trong bột. Khi chúng ta thưởng thức những tấm bánh thơm ngon, chẳng ai nhìn thấy men nữa, bởi vì men đã hoàn toàn biến đổi, trở thành một phần không thể tách rời của chiếc bánh. Nhưng nếu không có men, thì cũng chẳng thể có được những tấm bánh ấy.

Đức Giêsu dùng dụ ngôn này để nói về Nước Trời. Khởi đầu, Nước Trời có vẻ nhỏ bé, khiêm tốn, chỉ là một hạt cải bé tí hon, một nhúm men nhỏ bé. Nhưng với thời gian, với sự kiên trì và tác động âm thầm, nó sẽ lan tỏa, phát triển và gây nên một ảnh hưởng lớn lao, tốt lành. Điều này đặc biệt đúng với tình hình Giáo hội Công giáo tại Việt Nam. Tỷ lệ người Công giáo tại Việt Nam không đông, chỉ là một lượng men nhỏ bé trong một biển bột lớn lao của dân tộc.

Thế nhưng, nếu chúng ta, những người Công giáo Việt Nam, biết khiêm tốn hiện diện và phục vụ giữa lòng dân tộc mình, biết tôn trọng những giá trị văn hóa và tâm linh cao đẹp của đồng bào, chúng ta hoàn toàn có hy vọng làm cho khuôn mặt của Công giáo trở nên phong phú hơn, dễ mến hơn và hấp dẫn hơn. Giống như men phải chấp nhận bị chôn vùi, biến mất trong đống bột, chúng ta cũng phải sẵn sàng hòa mình vào mọi nơi, mọi ngành nghề, mọi lĩnh vực nghiên cứu của xã hội. Không phải để đánh mất căn tính của mình, mà để trở thành một phần của cộng đồng, để lan tỏa những giá trị Tin Mừng một cách tự nhiên, hữu cơ.

Tuy nhiên, chúng ta cũng phải kiên nhẫn chờ đợi men phát huy tác dụng. Sứ mạng truyền giáo không phải là một cuộc đua tranh giành số lượng, không phải là một công trình mang lại kết quả tức thì. Nó đòi hỏi sự bền bỉ, lòng tin và một cái nhìn dài hạn. Nếu chúng ta không làm cho đất nước này trở thành một tấm bánh thơm ngon hơn, nếu môi trường chúng ta đang sống, đang làm việc không có gì tiến bộ, không công bằng hơn, huynh đệ hơn, hạnh phúc hơn, trong sạch hơn… thì có lẽ, chúng ta cần phải tự vấn lương tâm mình: liệu chúng ta có còn là thứ men tốt không?

Việc là men giữa đời đòi hỏi chúng ta phải không ngừng biến đổi chính mình, phải liên tục thanh luyện để trở nên tinh tuyền hơn, hiệu quả hơn. Men không chỉ làm bột nở ra, mà còn làm cho bột trở nên xốp, thơm ngon hơn. Cũng vậy, sự hiện diện của người Công giáo giữa lòng xã hội phải mang lại những giá trị tích cực, phải làm cho cuộc sống của những người xung quanh trở nên tốt đẹp hơn, nhân văn hơn.

Dụ ngôn men và bột là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về sức mạnh của những điều nhỏ bé, về sự cần thiết của sự khiêm tốn và kiên nhẫn trong sứ mạng loan báo Tin Mừng. Chúng ta được mời gọi trở thành men giữa đời, không phải bằng sự nổi trội hay phô trương, mà bằng sự hiện diện âm thầm, khiêm tốn nhưng đầy tình yêu thương và sự phục vụ. Hãy để cuộc sống của chúng ta, cách chúng ta đối xử với nhau và với thế giới, trở thành thứ men làm dậy men cả khối bột khổng lồ của xã hội, để Nước Trời ngày càng hiển hiện rõ nét hơn trong cuộc sống của chúng ta và của những người xung quanh.

Ước gì Lời Chúa hôm nay soi sáng và hướng dẫn chúng ta trên hành trình trở thành những người men tốt lành, góp phần làm cho thế giới này ngày càng trở nên một “tấm bánh thơm ngon” hơn trong mắt Thiên Chúa. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

Hạt Cải và Nắm Men – Sức Mạnh của Sự Bé Nhỏ

Khi chúng ta lật giở những trang sử thánh, tâm trí chúng ta ngập tràn những hình ảnh về quyền năng vĩ đại của Thiên Chúa. Thời xa xưa, Chúa đã làm biết bao việc kỳ diệu, những việc lớn lao không gì sánh nổi. Ngài giải phóng dân Ít-ra-en khỏi ách nô lệ Ai Cập, một cuộc giải thoát lẫy lừng với những điềm thiêng dấu lạ, mà đỉnh điểm là việc dân Ngài vượt qua Biển Đỏ. Kỳ tích đó đã khiến người Ai Cập run sợ và các dân tộc xung quanh kinh hoàng. Trên ngọn Xi-nai, uy phong của Chúa được bày tỏ giữa khói lửa mịt mù và sấm chớp kinh hoàng. Mô-sê, tôi tớ Ngài, mặt sáng như mặt trời nhờ tiếp xúc với Thiên Nhan. Và thật yêu thương, Chúa đã ban Lề Luật cho dân Ngài, Mười Điều Răn vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay. Tất cả những việc ấy đều thể hiện một Thiên Chúa uy nghi, quyền phép, hành động với những dấu hiệu phi thường, hiển nhiên, khiến con người phải kính sợ và thán phục.

Thế nhưng, tình yêu bao la của Thiên Chúa dành cho dân Ngài lại thường xuyên bị phản bội. Chúa yêu thương dân Ngài, muốn dân luôn ở bên Ngài, như chiếc đai lưng thắt chặt vào thân mình, hoặc như Ngài mang dân trên vai như trên cánh phượng hoàng. Hình ảnh chiếc đai lưng trong Kinh Thánh mang một ý nghĩa sâu sắc. Một chiếc đai lưng tốt là vật bất ly thân, vừa là trang sức, vừa là vật dụng cần thiết để giữ chặt y phục, thậm chí để cất giữ tiền bạc và những vật quý giá. Chúa muốn dân Ngài cũng gắn bó với Ngài như thế, trở thành một phần thân thể của Ngài, nơi Ngài cất giữ những điều quý báu nhất. Thế nhưng, thật đáng buồn, khi lìa xa Chúa, dân Ngài trở nên giống như chiếc đai lưng mục nát, không còn giá trị sử dụng, chỉ còn là thứ bỏ đi. Điều này cho thấy sự mong manh, yếu đuối của con người khi không còn nương tựa vào Thiên Chúa, nguồn mạch của sự sống và mọi điều tốt lành. Sự phản bội không chỉ là một hành động đơn lẻ, mà là một chuỗi dài những lần chối bỏ tình yêu thương và ơn cứu độ của Thiên Chúa, khiến cho mối tương giao giữa Thiên Chúa và dân Ngài bị rạn nứt.

Đến thời sau hết, một sự chuyển đổi vĩ đại đã diễn ra trong lịch sử cứu độ. Chúa đã cho Con Một Ngài giáng trần, không phải để tiếp tục những việc lớn lao, những cuộc phô trương quyền năng hiển nhiên như xưa, mà để khai mở Nước Trời theo một cách hoàn toàn mới: thông qua những việc bé nhỏ, âm thầm. Thiên Chúa, Đấng toàn năng, vô biên, nay trở nên bé nhỏ, hữu hạn trong hình hài một hài nhi, một con người bình thường. Nước Trời không còn là một vương quốc hiển hiện với những biểu tượng quyền lực bên ngoài, mà là một thực tại ẩn mình trong đời thường, như hạt cải nhỏ bé, như nắm men âm thầm.

Hạt cải, bé xíu đến mức gần như không đáng kể, nhưng khi gieo xuống đất lại trở thành cây cao bóng cả, nơi muôn loài chim trời trú ngụ. Điều này nói lên sức mạnh tiềm tàng, phi thường ẩn chứa trong những gì dường như vô cùng nhỏ bé. Hạt cải tượng trưng cho khởi đầu khiêm tốn của Nước Trời, một khởi đầu không có vẻ gì là vĩ đại, nhưng lại có khả năng phát triển mạnh mẽ, vươn cao và mang lại sự sống, sự che chở cho tất cả. Tương tự, nắm men, một lượng rất nhỏ, nhưng có khả năng làm dậy cả một thúng bột lớn, biến chúng thành bánh thơm ngon. Men tượng trưng cho sự biến đổi, sự lan tỏa âm thầm nhưng mạnh mẽ. Nó không phô trương, không làm ồn ào, nhưng tác động từ bên trong, biến đổi toàn bộ bản chất của khối bột. Nắm men Nước Trời cũng vậy, nó len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống, biến đổi thế giới từ bên trong, biến thế giới thành “bánh thơm ngon”, thành “rượu mới tràn trề sự sống và hạnh phúc”. Đây chính là lời mời gọi chúng ta hãy nhìn nhận giá trị của những điều nhỏ bé, những hành động âm thầm, bởi chính trong những điều đó, sức mạnh của Thiên Chúa đang hoạt động và lan tỏa.

Và như hạt lúa phải mục nát để sinh muôn ngàn bông hạt, Chúa Giêsu, Hạt Giống Thần Thiêng, đã chấp nhận sự hy sinh, cái chết trên thập giá để mang lại sự sống đời đời cho toàn thể nhân loại. Con đường Ngài đã mở là con đường của sự hạ mình, sự phục vụ, sự hiến dâng. Người môn đệ của Chúa được mời gọi tiếp tục đi trên con đường đó, không phải bằng những hành động vĩ đại làm rung chuyển thế giới, mà bằng những việc làm khiêm nhường, âm thầm trong đời sống thường ngày. Trong một thế giới kiêu ngạo luôn đề cao hiệu quả và thành công, nơi mà người ta thường đánh giá giá trị con người bằng những thành tựu vật chất, những danh vọng hão huyền, người môn đệ Chúa được mời gọi làm chứng về sự bé nhỏ và khiêm nhường. Điều này không có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ những khát vọng thành công, mà là chúng ta cần định nghĩa lại ý nghĩa của thành công, của giá trị cuộc sống theo tinh thần của Tin Mừng.

Sự bé nhỏ khiêm nhường ấy chính là con đường dẫn đến sự tự do đích thực, công bình và bác ái. Thế giới ích kỷ ngày nay đang rất cần sự quảng đại quên mình, cần những con người biết cho đi mà không mong nhận lại. Một thế giới lạnh lùng, vô cảm, nơi mà sự kết nối giữa con người ngày càng lỏng lẻo, lại cần tình yêu quan tâm chăm sóc, những cử chỉ nhỏ bé của sự ân cần và đồng cảm. Thế giới ưa chuộng thành tích kỳ vĩ, những điều khoa trương, nổi bật lại đang cần những con người bé nhỏ làm việc âm thầm, không phô trương, không tìm kiếm vinh quang cho bản thân. Chính những công việc thầm lặng đó, được thực hiện với tình yêu và đức tin, mới thực sự mang lại giá trị bền vững và ý nghĩa sâu sắc.

Và một thế giới đang yêu chuộng vàng bạc đến mức thờ lạy nó, chạy theo vật chất phù du mà quên đi những giá trị thiêng liêng, lại đang cần những con người biết vượt trên vật chất, nâng cao những giá trị của Nước Trời. Đó là những giá trị của tình yêu, của sự thật, của công lý, của lòng trắc ẩn, của đức tin và hy vọng. Chúng ta được mời gọi trở thành những chứng nhân cho những giá trị ấy, không phải bằng lời nói suông, mà bằng chính cuộc sống của mình.

Cuối cùng, thế giới đang lìa xa Chúa như những chiếc đai lưng mục nát, không còn gắn bó với nguồn mạch sự sống, đang cần được phục hồi. Sự phục hồi ấy không đến từ những phép lạ to lớn, mà đến từ những con người biết gắn bó với Chúa, như những chiếc đai lưng thắt chặt vào Ngài. Khi chúng ta kết hợp mật thiết với Chúa, chúng ta sẽ trở nên những khí cụ hữu ích trong tay Ngài, được Ngài sử dụng để phục hồi và biến đổi thế giới. Đó chính là những giá trị giúp phục hồi thế giới, những giá trị của Tin Mừng được sống và lan tỏa qua những con người bé nhỏ, khiêm nhường. Đó chính là cây cao bóng cả che chở thế giới, một nơi trú ẩn an lành cho những linh hồn mệt mỏi, lạc lối. Đó chính là chất men làm sống lại thế giới, biến đổi sự mục nát, vô vị thành sự sống động, thơm ngon.

Mỗi chúng ta, dù là ai, ở vị trí nào, đều có thể trở thành hạt cải, nắm men trong tay Chúa. Hãy để sức mạnh của sự bé nhỏ, của tình yêu khiêm nhường được lan tỏa qua cuộc đời chúng ta, để Nước Trời thực sự hiện diện và biến đổi thế giới này.

Lm. Anmai, CSsR

HÃY TIN TƯỞNG VÀO SỨC MẠNH TIỀM ẨN CỦA NHỮNG ĐIỀU NHỎ BÉ

Tin Mừng mời gọi chúng ta chiêm nghiệm về hai dụ ngôn tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng những giáo huấn sâu sắc về Nước Trời: dụ ngôn hạt cải và dụ ngôn nắm men. Hai hình ảnh quen thuộc này không chỉ là những minh họa sinh động cho thực tại thiêng liêng, mà còn là lời công bố đầy hy vọng về sự lớn mạnh của Nước Thiên Chúa giữa lòng thế giới. Khi suy niệm về chúng, chúng ta được mời gọi nhìn lại hành trình đức tin của mình, cũng như vai trò của Giáo Hội trong công cuộc loan báo Tin Mừng.

Dụ ngôn hạt cải, trước hết, nói với chúng ta về sự khởi đầu khiêm tốn. Một hạt cải, bé nhỏ đến nỗi gần như vô hình, lại có thể phát triển thành một cây lớn, đủ sức để chim trời đến trú ngụ. Điều này phản ánh chính xác hành trình của Nước Trời. Khi Chúa Giêsu bắt đầu sứ vụ rao giảng, Nước Trời không xuất hiện với sự hùng vĩ hay quyền lực trần thế như người Do Thái mong đợi. Thay vào đó, nó đến trong sự thầm lặng, nơi một người thợ mộc khiêm nhường từ Nadarét, nơi những lời giảng dạy nhẹ nhàng, và nơi những phép lạ không phô trương. Các môn đệ đầu tiên, những ngư dân và người thu thuế, cũng không phải là những nhân vật có ảnh hưởng hay quyền lực trong xã hội. Tất cả đều nhỏ bé, đều khiêm tốn, nhưng lại là khởi điểm cho một vương quốc vĩ đại.

Giáo Hội sơ khai cũng mang trong mình dấu ấn của hạt cải. Từ một nhóm nhỏ các tín hữu tụ họp trong căn phòng trên lầu, Giáo Hội đã dần dần lan rộng, vượt qua mọi biên giới địa lý và văn hóa. Sự tăng trưởng này không đến từ sức mạnh quân sự hay quyền lực chính trị, mà từ sức mạnh của Lời Chúa và chứng tá của các Kitô hữu. Họ sống một cuộc đời đơn sơ, nghèo khó, nhưng tình yêu thương và đức tin của họ đã trở thành ngọn lửa âm ỉ, rồi bùng cháy mạnh mẽ, thu hút những tâm hồn khao khát chân lý và sự sống. Hình ảnh chim trời đến trú ngụ trên cành cây cải lớn không chỉ nói về sự mở rộng của Nước Trời, mà còn hàm ý về việc các dân ngoại, những người không thuộc dân Israel, cũng được mời gọi và đón nhận vào cộng đồng đức tin. Đây là một sự mặc khải phi thường, phá vỡ những rào cản truyền thống, cho thấy Nước Trời là vương quốc của tất cả mọi người, không phân biệt chủng tộc hay nguồn gốc.

Nếu dụ ngôn hạt cải nói về sự tăng trưởng theo chiều rộng, thì dụ ngôn nắm men lại tập trung vào chiều sâu, vào sự biến đổi từ bên trong. Một nắm men nhỏ bé, khi được trộn vào cả khối bột, sẽ làm cho toàn bộ khối bột dậy lên. Men, trong bối cảnh này, biểu trưng cho ơn thánh của Thiên Chúa, cho sứ điệp của Chúa Giêsu, và cho chính sự hiện diện của Nước Trời trong tâm hồn con người. Nắm men ấy không hoạt động ồn ào hay phô trương; nó âm thầm, lặng lẽ thấm nhập và biến đổi.

Sức mạnh của men Nước Trời nằm ở khả năng biến đổi từ cốt lõi. Cũng như men làm thay đổi cấu trúc của bột, ơn thánh của Chúa Kitô có sức mạnh thay đổi tận gốc rễ con người chúng ta. Khi Lời Chúa được gieo vào tâm hồn, khi Mình Thánh Chúa được lãnh nhận, chúng không chỉ đơn thuần là những nghi thức bên ngoài. Chúng là men thiêng, thấm nhập vào từng ngóc ngách của tâm hồn, biến đổi những tư tưởng, lời nói, và hành động của chúng ta. Sự biến đổi này không phải lúc nào cũng rõ ràng hay tức thì. Đôi khi, nó là một quá trình dài, đòi hỏi sự kiên nhẫn và cộng tác của chúng ta. Nhưng chắc chắn, nếu chúng ta mở lòng đón nhận, Lời Chúa và Mình Chúa sẽ làm cho chúng ta ngày càng trở nên giống Chúa Giêsu hơn.

Chính Chúa Giêsu đã sống và thể hiện sức mạnh của men Nước Trời. Ngài không đến để lôi kéo sự chú ý bằng quyền lực hay sự khoa trương. Ngài đến trong sự khiêm tốn, giảng dạy bằng dụ ngôn và yêu thương bằng hành động. “Nước Thiên Chúa ở giữa các ngươi” – lời khẳng định của Ngài cho thấy Nước Trời không phải là một vương quốc xa xôi hay một thực thể chỉ tồn tại ở tương lai. Nước Trời đã hiện diện ngay giữa chúng ta, trong lời Ngài, trong hành động của Ngài, và trong mỗi tâm hồn biết đón nhận Ngài. Sự hiện diện ấy là men ủ, đang âm thầm làm dậy lên một thế giới mới, một xã hội mới dựa trên tình yêu và công lý.

Cả hai dụ ngôn này đều thách thức những quan niệm thông thường về sức mạnh và thành công. Chúng ta thường có xu hướng tìm kiếm những điều vĩ đại, những sự kiện hoành tráng, những kết quả tức thì. Nhưng Chúa Giêsu lại cho thấy Nước Trời bắt đầu từ những điều nhỏ bé, từ sự khiêm tốn, và từ một quá trình tăng trưởng không ngừng nghỉ, cả về chiều rộng lẫn chiều sâu. Điều này đặc biệt ý nghĩa trong bối cảnh truyền giáo của Giáo Hội. Sứ vụ loan báo Tin Mừng không phải lúc nào cũng gặt hái được những thành công vang dội hay những cuộc cải đạo hàng loạt. Đôi khi, đó là công việc của sự kiên trì, của việc gieo vãi hạt giống trong âm thầm, của việc để men tình yêu Chúa thấm nhập từ từ vào lòng người.

Đối với mỗi Kitô hữu, bài học từ hạt cải và nắm men cũng là một lời mời gọi sống đức tin một cách chân thật và khiêm nhường. Chúng ta không cần phải làm những điều phi thường để làm chứng cho Nước Trời. Đôi khi, một hành động bác ái nhỏ bé, một lời nói cảm thông, một thái độ tha thứ, một nụ cười chân thành cũng có thể là hạt giống, là men để Nước Chúa lớn lên trong lòng người khác. Điều quan trọng là chúng ta sống trọn vẹn ơn gọi của mình, để tình yêu Chúa Kitô được thể hiện qua cuộc đời chúng ta, như hạt cải bé nhỏ lớn lên thành cây, như nắm men âm thầm làm dậy cả khối bột.

Chúng ta cũng được mời gọi suy tư về vai trò của Giáo Hội trong thế giới hôm nay. Giáo Hội, Dân Chúa, chính là hạt giống và men của Nước Trời giữa thế gian này. Giáo Hội được mời gọi tiếp tục sứ mạng của Chúa Giêsu, loan báo Tin Mừng bằng cả lời nói và hành động. Điều này đòi hỏi Giáo Hội phải luôn ý thức về sự khởi đầu khiêm tốn của mình, không ngừng đổi mới từ bên trong, và luôn mở rộng vòng tay đón nhận tất cả mọi người. Sứ mạng của Giáo Hội không phải là thiết lập một vương quốc trần thế, mà là chuẩn bị cho sự hoàn tất của Nước Chúa trong vinh quang.

Sự bất tương xứng giữa khởi đầu và kết thúc mà dụ ngôn hạt cải và nắm men nhấn mạnh là một nguồn hy vọng lớn lao. Điều đó cho chúng ta thấy rằng ngay cả những nỗ lực nhỏ bé nhất, khi được thực hiện trong đức tin và tình yêu, cũng có thể mang lại những kết quả vĩ đại vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Chúng ta có thể cảm thấy mình quá nhỏ bé, quá yếu đuối để tạo ra sự khác biệt lớn lao. Nhưng Chúa Giêsu dạy chúng ta rằng chính từ sự nhỏ bé ấy, từ sự ẩn mình ấy, Nước Trời lại có thể phát triển mạnh mẽ nhất.

Mỗi khi chúng ta tham dự Thánh Lễ, chúng ta không chỉ là những người nghe Lời Chúa hay đón nhận Mình Thánh Chúa. Chúng ta còn được mời gọi trở thành hạt giống và men của Nước Trời. Lời Chúa được gieo vào lòng chúng ta, và Mình Thánh Chúa biến đổi chúng ta từ bên trong. Chúng ta được sai đi để mang hạt giống ấy, mang nắm men ấy vào thế giới, vào gia đình, vào công việc, vào mọi mối quan hệ của chúng ta. Sứ mạng của chúng ta là để Nước Trời được lan rộng và phát triển, không phải bằng sức mạnh của con người, mà bằng quyền năng của Thiên Chúa.

Trong hành trình đức tin, chúng ta hãy luôn nhớ đến ý nghĩa sâu sắc của hai dụ ngôn này. Hãy tin tưởng vào sức mạnh tiềm ẩn của những điều nhỏ bé, vào sự biến đổi âm thầm mà ơn Chúa mang lại. Hãy không ngừng cầu nguyện và hành động để Dân Chúa, tức là Giáo Hội, thực sự trở thành dấu chỉ sống động của hạt giống và men của Nước Trời trong thế gian này. Cho đến ngày Nước Chúa được hoàn tất trong vinh quang, chúng ta được mời gọi sống trọn vẹn sứ mạng của mình, với một trái tim khiêm nhường như hạt cải, và một tinh thần biến đổi như nắm men. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

BIẾT NHÌN THẤY TẦM VÓC THIÊN CHÚA TRONG SỰ BÉ NHỎ

Trong hành trình đức tin của chúng ta, mỗi tuần Phụng Vụ là một nhịp điệu, một lời mời gọi sâu sắc để chiêm nghiệm Mầu Nhiệm Thiên Chúa. Hôm nay, Lời Chúa từ Phúc Âm Mátthêu đưa chúng ta đến với hai dụ ngôn quen thuộc nhưng chứa đựng một chân lý vĩ đại: dụ ngôn hạt cải và nắm men. Hai hình ảnh nhỏ bé, tưởng chừng đơn giản này, lại là chìa khóa để vén mở toàn bộ lịch sử cuộc đời và sứ điệp của Đức Giêsu, đồng thời phác họa nên một tầm vóc Thiên Chúa cho Thân Thể nhiệm màu của Người.

Đức Giêsu nói: “Nước Trời cũng giống như chuyện hạt cải người nọ lấy gieo vào ruộng mình. Tuy nó là loại nhỏ nhất trong tất cả hạt giống, nhưng khi lớn lên, thì lại là thứ lớn nhất; nó trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được.” Và dụ ngôn nắm men: “Nước Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba đấu bột, cho đến khi tất cả bột dậy men.” (Mt. 13, 31-33). Có thể nói, hai dụ ngôn này gói gọn tất cả những gì Chúa Giêsu muốn mạc khải về Nước Trời.

Chúng ta sẽ mắc phải một sai lầm lớn nếu chỉ đơn thuần hiểu các dụ ngôn này theo nghĩa đen của “chủ nghĩa chiến thắng” hay thu hẹp nó vào phạm vi đời sống thiêng liêng cá nhân. Khi Đức Giêsu nói về “Nước Thiên Chúa”, Người không chỉ nghĩ đến từng cá nhân riêng lẻ. Hơn thế nữa, Người đang nhìn thấy Thân Thể Mầu Nhiệm của Người – tức là Giáo Hội – trong toàn bộ tiến trình khổ nạn và phục sinh, một Thân Thể không ngừng lớn lên và phát triển. Đây là một cái nhìn mang tính toàn thể, vượt lên trên những giới hạn cá nhân, để ôm trọn một thực thể sống động, đang lớn mạnh theo kế hoạch của Thiên Chúa.

Thân Thể Mầu Nhiệm ấy, cũng như bất kỳ sinh vật sống nào, sẽ trải qua những cơn khủng hoảng. Đó là những cơn khủng hoảng của sự phát triển, của việc định hình bản sắc. Ta có thể hình dung những “nổi loạn” để tỏ tính độc lập tự chủ, những cơn “bừng dậy của tuổi trưởng thành” nhưng lại phủ nhận chính sự trưởng thành đó, không dám nhận trách nhiệm, thậm chí từ chối cả những niềm vui và đặc ân của tuổi ấy. Giáo Hội, trong dòng chảy lịch sử hai ngàn năm, cũng không thoát khỏi quy luật này. Những cuộc ly giáo, những phong trào cải cách, những giai đoạn suy thoái hay bừng nở đức tin, tất cả đều là những “cơn đau” của sự trưởng thành, những dấu chỉ của một Thân Thể đang không ngừng vươn lên. Chúng ta không thể nhìn lại lịch sử Giáo Hội mà không nhận ra những thách thức nội tại, những sai lầm của con người, nhưng đồng thời cũng thấy được sức sống mãnh liệt của ân sủng Thiên Chúa luôn nâng đỡ, thanh tẩy và phát triển Thân Thể ấy.

Một thoáng nhớ lại lịch sử Giáo Hội như thế, cho ta thấy rõ rằng tất cả chúng ta là Nước Thiên Chúa. Giáo Hội không phải là một tổ chức xa vời, mà là chính chúng ta, những người đã được rửa tội, đã được kêu gọi hiệp thông trong Đức Kitô. Khi khẳng định như vậy, thiết tưởng ta không nên kết án lời cự tuyệt mạnh mẽ của những người khác, cho rằng đó là sự tự kiêu tự đại về ưu thế, về chủng tộc được tuyển chọn của họ. Có lẽ đó chỉ là thái độ của một số cá nhân thôi, chứ không phải là giáo huấn của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu, Đấng đã đến để cứu chuộc toàn thể nhân loại, không bao giờ dạy chúng ta tự cao tự đại hay loại trừ bất kỳ ai. Ngược lại, Người mời gọi chúng ta khiêm nhường nhận ra hồng ân được làm con cái Thiên Chúa và sống tinh thần phục vụ, yêu thương.

Cây hạt cải, khi lớn lên, trở thành “cây lớn nhất, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được.” Hình ảnh này thật đẹp và mang ý nghĩa sâu sắc. Cây ấy đón nhận mọi loài chim chóc, không hề có sự phân biệt. Cây không loại trừ một con chim nào, nhưng che chở tất cả, là nơi có muôn màu muôn vẻ thanh bình. Điều này nói lên tính phổ quát, tính bao trùm của Nước Thiên Chúa. Nước Trời không dành riêng cho một dân tộc, một giai cấp, hay một nhóm người nào. Nước Trời mở rộng vòng tay đón nhận tất cả những ai khao khát tìm về ánh sáng và sự bình an của Thiên Chúa. Trong Nước Trời, không có sự kỳ thị về chủng tộc, giới tính, hay địa vị xã hội. Tất cả đều được mời gọi, tất cả đều được đón nhận. Nơi đó, mọi người tìm thấy sự bình an, nơi nương náu tâm hồn, giống như những chú chim tìm về tổ ấm trên cành cây.

Hạt giống Phúc Âm ấy, nắm men bé nhỏ kia chính là Đức Kitô. Người đã gieo mình vào lòng thế giới, vào lòng nhân loại, để lớn lên và biến đổi mọi sự. Và Nước Trời chính là lẽ sống của ta, là nguyên lý cho ta tìm được hạnh phúc và tình yêu đích thực. Nếu chúng ta nhận ra điều này, cuộc sống của chúng ta sẽ không còn đơn thuần là chuỗi ngày mưu sinh vật chất. Nó sẽ trở thành một cuộc lữ hành đầy ý nghĩa, hướng về một mục đích cao cả hơn, một tình yêu vĩnh cửu.

Cuộc sống Kitô hữu không chỉ là việc giữ luật hay thực hành các nghi lễ. Cuộc sống đó là một sự biến đổi từ nội tâm, để ta trở thành những “tế bào sống động” của Thân Thể Đức Kitô. Một người hoàn toàn hiến thân cho Nước Thiên Chúa, để cho Nước ấy biến đổi, tái tạo mình, thì đúng là tấm men vùi trong môi trường người ấy sống và ảnh hưởng tốt đến môi trường ấy. Sức sống nơi người ấy tác động đến tất cả những người chung quanh. Điều này không nhất thiết phải là những biến cố lịch sử lớn lao mới có tác động mạnh mẽ đến đời sống con người. Ngược lại, cả đến những sinh hoạt rất đời thường vẫn diễn ra hằng ngày cũng khiến chúng ta cảm nhận được sức sống này.

Hãy nghĩ đến một nụ cười chân thành, một lời động viên đúng lúc, một hành động giúp đỡ âm thầm. Những điều nhỏ bé ấy, xuất phát từ một trái tim đầy tràn yêu thương, có thể lan tỏa năng lượng tích cực, thay đổi bầu khí xung quanh, và tác động sâu sắc đến tâm hồn người khác. Khi một người có trái tim đầy tràn yêu thương thì tình yêu của người ấy luôn bộc lộ và tỏa lan sang người khác vậy. Đó chính là cách Nước Trời lớn lên trong thế giới này – không ồn ào, không phô trương, nhưng âm thầm và mạnh mẽ, như hạt cải nhỏ bé vươn lên thành cây đại thụ, như nắm men bé nhỏ làm dậy cả đấu bột.

Để trở thành những “tế bào của con người” đúng nghĩa, những men ủ và hạt giống sinh sôi của Nước Trời, chúng ta được mời gọi sống lời mời gọi của Đức Giêsu một cách triệt để. Điều đó có nghĩa là:

Thứ nhất, sống Tin Mừng cách chân thực. Tin Mừng không chỉ là những lời dạy hay ho, mà là một lối sống, một thái độ sống. Sống Tin Mừng là đặt Thiên Chúa làm trung tâm, là yêu thương tha nhân như chính mình, là thực thi công lý và bác ái. Điều này đòi hỏi sự từ bỏ cái tôi ích kỷ, vượt lên trên những toan tính cá nhân để hướng về điều thiện hảo chung.

Thứ hai, sẵn sàng biến đổi. Nắm men chỉ có thể làm dậy bột khi nó chấp nhận tan ra trong bột. Hạt cải chỉ có thể lớn lên khi nó chấp nhận vùi mình xuống đất và “chết đi” chính mình. Để Nước Trời lớn lên trong chúng ta và qua chúng ta, chúng ta phải sẵn sàng để Lời Chúa thấm nhập và biến đổi con người mình. Đó là một quá trình liên tục, đòi hỏi sự khiêm tốn, lắng nghe, và can đảm nhìn nhận những thiếu sót để hoàn thiện bản thân.

Thứ ba, lan tỏa tình yêu. Tình yêu là bản chất của Thiên Chúa, và cũng là dấu hiệu nhận biết những người thuộc về Nước Trời. Khi trái tim chúng ta đầy tràn yêu thương, chúng ta sẽ tự nhiên tỏa lan sự bình an, niềm vui, và hy vọng cho những người xung quanh. Không cần phải làm những điều vĩ đại, chỉ cần sống mỗi ngày với một trái tim mở rộng, sẵn sàng trao ban và đón nhận.

Cuộc đời của mỗi Kitô hữu là một chứng tá sống động cho Nước Trời. Mỗi hành động yêu thương, mỗi lời nói chân thật, mỗi sự tha thứ, mỗi sự kiên nhẫn trong thử thách, đều là những “hạt giống” Nước Trời được gieo vào lòng thế giới. Và dù đôi khi chúng ta cảm thấy mình bé nhỏ, yếu ớt, nhưng chính trong sự bé nhỏ ấy, sức mạnh của Thiên Chúa lại càng được biểu lộ rõ ràng.

Vậy thì, thưa quý ông bà và anh chị em, hãy để dụ ngôn hạt cải và nắm men thôi thúc chúng ta. Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của những hành động nhỏ bé được thực hiện với tình yêu lớn lao. Đừng bao giờ nghĩ rằng đời sống đức tin của chúng ta chỉ gói gọn trong những nghi lễ nhà thờ. Hãy ý thức rằng mỗi chúng ta là một phần của Thân Thể Mầu Nhiệm Đức Kitô, là những tế bào sống động của Nước Trời.

Chúng ta được mời gọi để trở thành những men ủ, những hạt giống mang sự sống, mang ánh sáng và tình yêu đến cho thế giới này. Hãy để sức sống của Thiên Chúa chảy tràn trong chúng ta, biến đổi chúng ta, và thông qua chúng ta, biến đổi những người xung quanh, biến đổi cả xã hội. Bởi vì, Nước Trời không phải là một điều gì đó xa vời, mà đang lớn lên từng ngày trong mỗi con tim biết yêu thương, mỗi bàn tay biết phục vụ, và mỗi cuộc đời biết sống theo ý Chúa.

Chúng ta hãy cùng cầu nguyện, xin Chúa ban cho chúng ta ơn biết nhìn thấy tầm vóc Thiên Chúa trong sự bé nhỏ, ơn biết sống khiêm nhường nhưng mãnh liệt, và ơn biết lan tỏa tình yêu của Người đến mọi ngóc ngách của cuộc đời. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

SỨC MẠNH CỦA ĐIỀU NHỎ BÉ: BÀI HỌC TỪ PHẬT GIÁO VÀ DỤ NGÔN NƯỚC TRỜI

Nhà Phật có câu: “Hãy nhìn một em bé Xin người chớ xem thường Trong em có chất liệu Của một bậc đế vương”

Hay: “Hãy nhìn một đốm lửa Xin người chớ xem thường Dù nhỏ bằng đầu đũa Đốt cả rừng lẫn nương.”

Những câu thơ này gói gọn một chân lý sâu sắc: giá trị và tiềm năng không nằm ở kích thước hay vẻ ngoài. Một mầm sống bé nhỏ có thể vươn lên thành cây đại thụ, một tia lửa li ti có thể bùng cháy thành đại hỏa hoạn. Điều này hoàn toàn tương đồng với ý nghĩa mà Đức Giêsu muốn gửi gắm qua dụ ngôn “men trong bột” (Mt 13, 31-35) để ám chỉ Nước Trời.

Nước Trời, theo lời Đức Giêsu, được khởi đi từ những gì nhỏ bé, đơn sơ, âm thầm trong sự khiêm tốn. Giống như hạt cải nhỏ nhất trong các loại hạt giống, hay một chút men ẩn mình trong cả một đấu bột. Thế nhưng, khi hội đủ điều kiện thuận lợi, hạt cải sẽ trở thành cây to lớn, và men sẽ làm cho cả khối bột dậy lên. Điều này tượng trưng cho một sự thật vĩ đại: Nước Trời sẽ lớn mạnh và lan rộng khắp nơi, khiến cho quyền lực của thế gian và ma quỷ có mạnh đến đâu cũng không thể thắng nổi.

Qua hình ảnh này, Đức Giêsu muốn dạy chúng ta một bài học cốt lõi: hãy bắt đầu hành trình tìm kiếm và sống những giá trị Tin Mừng trong sự khiêm tốn và âm thầm. Chân lý và Nước Trời không phải là những thứ phô trương, ồn ào. Chúng chỉ đến với những người thực sự đơn sơ, chân thành, những tâm hồn sẵn sàng đón nhận và vun trồng những hạt giống nhỏ bé của Lời Chúa trong cuộc sống hàng ngày.

Điều này đòi hỏi mỗi Kitô hữu phải vượt qua cám dỗ của sự phô trương, của việc tìm kiếm công nhận từ bên ngoài. Thay vào đó, hãy tập trung vào việc sống Lời Chúa một cách chân thật, âm thầm thực hành bác ái, sự tha thứ, và tình yêu thương trong từng hành động nhỏ nhất. Chính những hành động “nhỏ” ấy, khi được thực hiện với lòng khiêm tốn và chân thành, sẽ trở thành nền tảng vững chắc cho sự phát triển của Nước Trời trong tâm hồn mỗi người và trong cộng đồng.

Mỗi người Kitô hữu, ngay từ ngày lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, chúng ta đều được mời gọi trở nên chứng tá của Tin Mừng thông qua đời sống gương sáng của mình. Chúng ta được ban cho ơn huệ để trở thành những “men” được trộn vào “bột” của thế gian. Men không tự hiện ra bên ngoài khối bột mà phải hòa tan, thấm sâu vào từng hạt bột để làm cho khối bột dậy lên. Tương tự, người Kitô hữu không cần phải làm những điều vĩ đại, chói lọi để rao giảng Tin Mừng. Thay vào đó, hãy sống Tin Mừng một cách chân thật, âm thầm thấm nhuần những giá trị của Chúa vào môi trường sống của mình.

Điều này có nghĩa là mỗi lời nói, mỗi việc làm, mỗi thái độ của chúng ta đều có thể trở thành một chứng tá sống động. Từ cách chúng ta đối xử với gia đình, hàng xóm, đồng nghiệp, đến cách chúng ta phản ứng trước những bất công, khó khăn. Sự kiên nhẫn, lòng trắc ẩn, sự tha thứ, niềm vui trong thử thách – tất cả những điều đó, dù nhỏ bé, khi được sống chân thực, sẽ có sức mạnh biến đổi những người xung quanh, giống như men làm dậy cả một khối bột.

Mong sao mỗi chúng ta ý thức sâu sắc điều đó và thi hành cách xuất sắc vai trò của mình như “men” được trộn vào trong bột và làm cho bột dậy men. Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhất: một lời động viên, một nụ cười cảm thông, một hành động giúp đỡ vô vị lợi. Chính những điều tưởng chừng như không đáng kể ấy lại là hạt giống của Nước Trời, mang theo sức mạnh biến đổi cả thế giới.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho mỗi người chúng con biết mau mắn đón nhận thánh ý Chúa và sẵn sàng ra đi loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống của mình. Nhờ đó, chính chúng con được biến đổi, và những ai gặp chúng con cũng được biến đổi theo. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỂ NƯỚC CHÚA PHÁT TRIỂN: SỨC MẠNH TỪ HẠT CẢI VÀ NẮM MEN

Trong hành trình đức tin của chúng ta, có những lúc chúng ta cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt trước những thách thức to lớn của cuộc đời và của sứ mạng loan báo Tin Mừng. Chúng ta nhìn vào thế giới đầy rẫy những bóng tối của tội lỗi, của hưởng thụ vật chất, của bất công và bạo lực, và tự hỏi: Liệu một hạt cải bé tí tẹo, một nắm men nhỏ nhoi có thể làm nên điều gì vĩ đại? Bài Tin Mừng hôm nay, với dụ ngôn hạt cải và nắm men, cùng với sứ điệp sâu sắc và lời cầu nguyện chân thành, mời gọi chúng ta suy tư về vai trò của mình trong công cuộc phát triển Nước Chúa, một Nước được gieo trồng trong khiêm tốn nhưng lại lớn mạnh vĩ đại.

Sứ điệp mà chúng ta muốn cùng nhau chiêm nghiệm hôm nay thật đơn sơ nhưng đầy quyền năng: Người Kitô hữu như là những hạt cải và nắm men được Thiên Chúa gieo vào trần gian để làm cho Nước Chúa phát triển. Đây không phải là một sự so sánh ngẫu nhiên hay một hình ảnh thi vị, mà là một chân lý sâu xa về bản chất của Nước Trời và về vai trò của mỗi người chúng ta. Nước Trời không đến trong sự ồn ào, phô trương, hay bằng những cuộc cách mạng dữ dội, mà nó lớn lên từ những điều nhỏ bé, âm thầm, từ sự biến đổi từ bên trong.

Hãy cùng suy tư về hình ảnh hạt cải. Hạt cải là loại hạt nhỏ nhất trong tất cả các hạt giống. Khi gieo xuống đất, nó dường như biến mất, hòa mình vào lòng đất tối tăm. Nhưng từ sự biến mất ấy, một sự sống mới trỗi dậy. Cây cải lớn lên, vươn cao, trở thành một cây lớn đến nỗi chim trời có thể đến làm tổ trên cành của nó. Sự phát triển của Nước Trời cũng vậy. Khởi đầu, chỉ với một nhóm Mười Hai tông đồ nhỏ bé, được Chúa Giêsu gieo vào một dân tộc Do Thái nhỏ bé, giữa một đế quốc La Mã hùng mạnh. Nhóm người ấy không có quyền lực, không có của cải, không có vũ khí, chỉ có Lời Chúa và tình yêu thương. Thế nhưng, chính từ sự khởi đầu khiêm tốn ấy, một phong trào vĩ đại đã ra đời, lan tỏa khắp nơi, vượt qua mọi biên giới địa lý, văn hóa, và thời gian.

Ngày nay, khắp mọi nơi trên thế giới, người ta đã biết đến và đang nhìn thấy Giáo hội của Chúa. Dù thế giới còn đầy dẫy những bóng tối của tội lỗi, của hưởng thụ vật chất, của bất công, bạo lực, nhưng ánh sáng của chân lý Phúc Âm trong Giáo Hội đang trở thành niềm hy vọng cho thế giới vươn lên. Giáo hội không phải là một tổ chức quyền lực hay một tập đoàn kinh tế, mà là Dân Chúa, là cộng đoàn của những người tin, được mời gọi trở thành chứng nhân cho Tình Yêu của Thiên Chúa. Và mỗi người chúng ta, dù là giáo dân, tu sĩ hay linh mục, đều là một hạt cải nhỏ bé được gieo vào mảnh đất trần gian này.

Chúng ta là những hạt cải của sự khiêm nhường. Giống như hạt cải phải chấp nhận tan biến trong đất để nảy mầm, chúng ta cũng được mời gọi từ bỏ cái tôi kiêu ngạo, những tham vọng cá nhân để sống cho Tin Mừng. Khiêm nhường không phải là tự ti, mà là nhận biết đúng vị trí của mình trước Thiên Chúa và trước tha nhân. Chính sự khiêm nhường sẽ mở lòng chúng ta ra để đón nhận ân sủng Chúa, để Chúa có thể hành động qua chúng ta.

Chúng ta cũng là những hạt cải của lòng quảng đại, hăng say và nhiệt tình. Một hạt cải không giữ lấy sự sống cho riêng mình, mà nó bung nở, vươn lên để ban phát bóng mát và nơi trú ẩn. Lòng quảng đại của người Kitô hữu thể hiện qua việc chúng ta sẵn sàng chia sẻ thời gian, tài năng, và của cải của mình cho công cuộc Nước Chúa. Sự hăng say và nhiệt tình không phải là sự bốc đồng nhất thời, mà là ngọn lửa tình yêu được nung nấu trong tim, thúc đẩy chúng ta dấn thân không mệt mỏi cho sứ mạng loan báo Tin Mừng, để Chúa có thể đến với mọi người, mọi nơi.

Bên cạnh hạt cải, Đức Giêsu còn dùng hình ảnh nắm men. Men, một lượng nhỏ bé, được trộn vào một khối bột rất lớn. Men dường như biến mất trong bột, không còn nhận ra sự hiện diện riêng biệt của nó. Nhưng chính sự hòa tan ấy lại là khởi đầu của một quá trình biến đổi kỳ diệu. Men âm thầm làm việc, làm cho cả khối bột dậy lên, nở phồng, sẵn sàng để trở thành những chiếc bánh thơm ngon. Hình ảnh này nói lên một cách sâu sắc về sự tác động âm thầm nhưng mạnh mẽ của Nước Trời trong lòng thế giới.

Người Kitô hữu được mời gọi trở thành nắm men thấm sâu vào môi trường chúng ta đang sống. Nắm men của lòng bác ái, bao dung, công bằng, của tinh thần trách nhiệm. Lòng bác ái không chỉ là cho đi vật chất, mà còn là sự thấu hiểu, cảm thông, và yêu thương vô điều kiện. Bao dung là khả năng chấp nhận sự khác biệt, tha thứ lỗi lầm, và xây dựng sự hiệp nhất. Công bằng là sống đúng với lương tâm, tôn trọng quyền lợi của người khác, và đấu tranh cho những người yếu thế. Tinh thần trách nhiệm là ý thức về vai trò và bổn phận của mình trong gia đình, trong cộng đồng, và trong xã hội.

Khi chúng ta sống những giá trị này một cách chân thành và kiên định, chúng ta đang âm thầm làm dậy lên một cuộc sống mới khi mọi người biết yêu thương nhau. Giống như men làm cho bột biến đổi, chúng ta cũng được mời gọi làm biến đổi môi trường xung quanh mình. Một gia đình Kitô giáo sống yêu thương, hiệp nhất sẽ là nắm men cho cả khu phố. Một công sở có những người Kitô hữu sống trung thực, tận tâm sẽ là nắm men cho cả một ngành nghề. Một xã hội có những công dân Kitô hữu sống công bằng, trách nhiệm sẽ là nắm men cho cả một quốc gia. Sự biến đổi này không đến từ những lời rao giảng suông, mà từ chính đời sống chứng tá của chúng ta.

Tuy nhiên, lạy Chúa Giêsu, được như thế không phải là điều đơn giản. Con chỉ là một con người yếu đuối và ích kỷ, đức tin yếu kém và lòng mến lạnh nhạt. Chúng con thường bị cuốn theo những cám dỗ của thế gian, bị chi phối bởi những lo toan vật chất, và dễ dàng nản lòng trước những khó khăn. Chúng con nhận ra rằng, để trở thành hạt cải trổ sinh hoa trái hay nắm men làm dậy men cả khối bột, chúng con cần đến ân sủng và sức mạnh của Chúa.

Nhưng con tin sức mạnh của ơn thánh Chúa sẽ biến đổi con. Lịch sử cứu độ đã chứng minh điều đó. Chúa đã biến đổi những ngư phủ chất phác thành những cột trụ của Giáo hội, biến đổi một Saolô hung hãn thành Phaolô tông đồ nhiệt thành. Chúa không cần những người hoàn hảo, Chúa chỉ cần những trái tim khiêm nhường, biết tin tưởng và phó thác nơi Chúa.

Xin cho con biết khiêm nhường và tin tưởng phó thác nơi Chúa. Khiêm nhường để nhận ra giới hạn của mình, để không tự mãn với những thành công nhỏ bé, và để luôn mở lòng đón nhận sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần. Tin tưởng phó thác để không hoang mang lo sợ trước những thử thách, để luôn vững tin vào quyền năng và tình yêu quan phòng của Thiên Chúa.

Con sẽ cố gắng hết khả năng, phần còn lại con tin Chúa sẽ hoàn tất tốt đẹp. Đây là thái độ của một người môn đệ đích thực. Chúng ta không ngồi chờ Chúa làm tất cả, mà chúng ta phải dấn thân, phải nỗ lực hết sức mình. Nhưng chúng ta cũng không tự kiêu cho rằng mình có thể làm được mọi sự bằng sức riêng. Chúng ta làm phần của mình, và tin tưởng rằng Chúa sẽ bổ khuyết những thiếu sót, sẽ làm cho những nỗ lực nhỏ bé của chúng ta sinh hoa kết quả dồi dào.

Con tin rằng sức mạnh Nước Trời sẽ bắt đầu trong âm thầm khiêm tốn, nhưng sẽ phát triển từ từ theo thời gian, và cuối cùng sẽ đạt tới kết quả lớn lao tốt đẹp. Đây là niềm hy vọng của chúng ta. Nước Trời không phải là một vương quốc trần thế với những biểu hiện quyền lực bên ngoài, mà là một thực tại thiêng liêng, một sự biến đổi từ bên trong tâm hồn con người và từ bên trong xã hội. Sự phát triển của Nước Trời có thể không ồn ào, không được truyền thông ca ngợi, nhưng nó diễn ra một cách chắc chắn, bền vững, và cuối cùng sẽ đạt đến sự viên mãn trong ngày Chúa quang lâm.

Lạy Chúa, con tin vào quyền năng Chúa. Xin trợ giúp con. Đây là lời cầu nguyện xuất phát từ tận đáy lòng của một người con tin tưởng vào Cha mình. Chúng ta tin vào quyền năng của Chúa, quyền năng đã tạo dựng vũ trụ, quyền năng đã phục sinh Chúa Giêsu từ cõi chết, và quyền năng đang hoạt động trong cuộc đời chúng ta. Với niềm tin ấy, chúng ta xin Chúa trợ giúp, để chúng ta có thể vượt qua những yếu đuối của bản thân, những cám dỗ của thế gian, và trở thành những chứng nhân đích thực cho Nước Trời.

Xin Chúa biến đổi chúng con, những hạt cải bé nhỏ, để chúng con trổ sinh những cành lá sum suê, là nơi nương náu cho những tâm hồn mệt mỏi. Xin Chúa biến đổi chúng con, những nắm men khiêm tốn, để chúng con làm dậy lên một cuộc sống mới, một xã hội tràn đầy tình yêu thương, công bằng và bình an. Tất cả là để Nước Chúa được phát triển, được hiển trị trong lòng mỗi người và trong toàn thể vũ trụ.

Lm. Anmai, CSsR

GƯƠNG SÁNG KITÔ HỮU: SỨC MẠNH BIẾN ĐỔI ÂM THẦM

Trong hành trình đức tin của mình, chúng ta thường tìm kiếm những phép lạ hiển nhiên, những dấu chỉ vĩ đại để củng cố niềm tin. Tuy nhiên, Lời Chúa hôm nay lại mở ra một chân trời mới, mời gọi chúng ta chiêm nghiệm về sức mạnh âm thầm, lặng lẽ của hạt cải và nắm men, ẩn chứa trong chính cuộc sống đời thường của mỗi Kitô hữu. Đây không phải là những câu chuyện về quyền năng vang dội của Thiên Chúa như thuở giải phóng dân Ít-ra-en khỏi ách nô lệ Ai Cập, khi Ngài tách Biển Đỏ, hay khi Ngài bày tỏ uy nghi trên ngọn Xi-nai với sấm chớp và khói lửa mịt mù. Mà là một Thiên Chúa trở nên bé nhỏ, ẩn mình trong những gì khiêm tốn nhất, để Nước Trời được khai mở và lan tỏa theo một cách khác: bằng gương sáng Kitô hữu.

Quả vậy, lịch sử Giáo hội sơ khai đã chứng minh điều này một cách hùng hồn. Đạo Công giáo không được truyền bá bằng những cuộc tranh biện dài dòng, những cuộc chiến luận triết học phức tạp. Trái lại, chính tấm gương trong trắng của các Kitô hữu, một tấm gương đi ngược lại với tính ích kỷ, bất công, thương luân bại lý của người đời, đã có sức hấp dẫn mãnh liệt, khiến ngay cả những linh hồn có ác cảm sâu sắc nhất với Công giáo cũng phải thay đổi. Câu chuyện về Fabiola, cô con gái của ông Fabiô trong tác phẩm nổi tiếng của Đức Hồng y Wiseman, là một minh chứng sống động.

Fabiola, một người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu La Mã, ban đầu có thể đã mang trong mình định kiến về “tà đạo” Kitô giáo. Thế nhưng, cô đã hết sức bỡ ngỡ khi chứng kiến những tình cảm cao thượng, những nhân đức anh hùng nơi một số người thuộc mọi tầng lớp xã hội – từ giới quý tộc đến những người nô lệ. Họ thể hiện lòng bác ái, sự xả kỷ, tính nhã nhặn, ngọt ngào, tiết độ, tôn trọng công bình và trinh tiết. Những đức tính ấy không phải là những điều thường thấy trong xã hội La Mã đầy rẫy sự sa đọa và bạo lực lúc bấy giờ. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là khi Fabiola dần dần khám phá ra rằng tất cả những con người cô ca tụng, những người có lối sống đạo đức và mẫu mực đó, đều theo thứ tôn giáo mà trước đây cô từng bị rỉ rón vào tai là một thứ tà giáo, một mối nguy hại cho xã hội. Chính sự mâu thuẫn giữa những gì cô được nghe và những gì cô tận mắt chứng kiến đã tác động mạnh mẽ đến tâm hồn cô. Từ giây phút đó, một ánh sáng đức tin đã soi chiếu, và cô đã xin gia nhập Công giáo. Đây là một bài học sâu sắc cho chúng ta: Lời rao giảng hiệu quả nhất đôi khi không phải là lời nói, mà là cuộc sống, là tấm gương sáng của chính chúng ta.

Hai dụ ngôn hạt cải và men trong bột mà Chúa Giêsu kể lại cho chúng ta hôm nay mở ra một cái nhìn rất lạc quan về thực tại Nước Trời nơi tấm lòng của mỗi kiếp nhân sinh được Thiên Chúa cứu độ. Dù chỉ là một niềm tin nhỏ bé và ít ỏi như hạt cải, nhưng một khi vượt qua được những trở ngại để vươn lên, hạt cải Nước Trời sẽ trở thành một cây lớn, làm chỗ nương tựa cho cuộc sống. Niềm tin này không chỉ dừng lại ở việc chấp nhận một vài giáo lý, mà nó thực sự giúp con người luôn vươn lên phát triển tâm linh và cuộc sống. Hạt giống đức tin có những khả năng không ngờ: khi được gieo xuống đất, hạt giống bé tí xíu mọc lên thành một cây to. Thật ra, tác nhân chính của sự việc, đó là Thiên Chúa. Chính Người làm nảy sinh điều bất ngờ, làm cho những gì nhỏ bé nhất cũng có thể phát triển mạnh mẽ và trổ sinh hoa trái.

Cộng với niềm tin nhỏ bé được nuôi dưỡng, con người có men của lòng mến Nước Trời. Lòng mến này không phải là thứ tình cảm hời hợt, mà là một sức mạnh nội tại có khả năng biến đổi “bột” – tức là kiếp nhân sinh – một cách mãnh liệt. Từ đó, nó cho ra những tấm bánh thơm ngon cho nhân gian và làm của lễ dâng lên Thiên Chúa. Hình ảnh nắm men gợi lên sự biến đổi từ bên trong, không phô trương nhưng rất hiệu quả. Men len lỏi vào từng hạt bột, làm cho toàn bộ khối bột dậy lên, trở nên xốp mềm và thơm ngon. Cũng vậy, lòng mến khi được ươm mầm trong tâm hồn sẽ dần dần biến đổi con người từ bên trong, làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên ý nghĩa hơn, đáng sống hơn, và trở thành một món quà dâng lên Thiên Chúa.

Trong cuộc sống hằng ngày, nếu mỗi Kitô hữu ý thức được rằng từng lời nói, hành động nhỏ bé của mình đều có sức mạnh như men, như hạt cải, thì Nước Trời sẽ được lớn lên, mau chóng lan rộng trong tâm hồn mọi người. Sức mạnh này không phải do tài năng hay sự khôn ngoan của chúng ta, mà là do ân sủng của đức tin và lòng mến lan tỏa. Đôi khi chúng ta nghĩ rằng mình cần phải làm những điều phi thường mới có thể làm chứng cho Chúa, nhưng thực ra, chính những hành động bác ái đơn sơ, những lời nói dịu dàng, một nụ cười thân thiện, một sự quan tâm chân thành… lại có sức mạnh lay động lòng người hơn bất cứ bài giảng hùng hồn nào. Đó chính là cách Nước Trời lớn lên một cách âm thầm nhưng vững chắc trong thế giới này.

Thật thế, nếu chúng ta luôn nuôi dưỡng niềm tin hạt cải và lòng mến dậy men, chúng ta sẽ cảm nghiệm được tâm tình của thánh Phaolô: “Tất cả mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý” (1Tm 2,4). Niềm tin dù nhỏ bé như hạt cải vẫn đủ sức để chúng ta vươn lên trước những thử thách, để chúng ta không nản lòng khi đối diện với những khó khăn của cuộc đời. Lòng mến sống động như men dậy bột sẽ thôi thúc chúng ta hành động vì tình yêu, vì lợi ích của anh chị em, và vì vinh quang Thiên Chúa. Nó sẽ biến đổi chúng ta trở nên những con người quảng đại, biết cho đi mà không tính toán, biết yêu thương vô điều kiện.

Mong thay, một niềm tin được nuôi dưỡng dù chỉ bằng hạt cải, nhưng đủ sức để khai mở Nước Trời trong tâm hồn và biến đổi cuộc đời chúng ta thành chứng tá sống động. Và mong thay, một lòng mến sống động như men dậy bột, có khả năng lan tỏa, biến đổi không chỉ bản thân mỗi người, mà còn cả những người xung quanh, để thế giới này ngày càng trở nên thấm đẫm tình yêu Thiên Chúa, trở thành một “tấm bánh thơm ngon” dâng lên Đấng Tạo Hóa. Xin cho mỗi Kitô hữu chúng ta trở thành những hạt cải âm thầm, những nắm men khiêm tốn, nhưng lại mang trong mình sức mạnh biến đổi to lớn của Nước Trời.

Lm. Anmai, CSsR

HẠT CẢI, NẮM MEN: SỰ KHIÊM TỐN KHỞI ĐẦU, SỰ BIẾN ĐỔI VÔ BIÊN CỦA NƯỚC TRỜI

Hôm nay, Tin Mừng của Chúa Giêsu mời gọi chúng ta chiêm nghiệm hai dụ ngôn quen thuộc nhưng đầy sức mạnh: dụ ngôn hạt cải và dụ ngôn nắm men. Hai hình ảnh này, dù nhỏ bé và dường như tầm thường, lại ẩn chứa những chân lý sâu sắc về bản chất và sự phát triển của Nước Trời. Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta rằng Nước Thiên Chúa không đến trong sự phô trương hay quyền lực, mà khởi đầu từ những điều khiêm tốn nhất, để rồi lớn mạnh phi thường và biến đổi tất cả. Sự bất tương xứng giữa khởi đầu và kết thúc chính là điểm nhấn mà Chúa muốn chúng ta suy gẫm, để nhận ra sức mạnh vô biên của Người.

Dụ ngôn hạt cải, trước hết, nói với chúng ta về sự khởi đầu khiêm tốn và sự tăng trưởng phi thường của Nước Trời theo chiều rộng. Hãy hình dung một hạt cải nhỏ bé, thậm chí có thể lọt qua kẽ tay mà không ai để ý. Nhưng khi được gieo xuống đất, hạt giống ấy nảy mầm và vươn lên thành một cây lớn, cao đến ba thước ở vùng giáp hồ Tibêria, đủ lớn để chim trời có thể đến trú ngụ dưới tán lá của nó. Điều này khác xa với những cây rau cải mà chúng ta thường thấy ở Việt Nam. Hình ảnh này là một minh họa tuyệt vời cho khởi điểm của Nước Trời. Khi Chúa Giêsu bắt đầu sứ vụ rao giảng, Nước Trời chỉ hiện diện nơi một nhóm nhỏ các môn đệ, những người bình thường không có quyền thế hay địa vị trong xã hội. Họ quanh quẩn trong một vùng đất nhỏ bé là Palestin.

Thế nhưng, nhìn lại lịch sử Giáo Hội, chúng ta thấy rõ ràng sự ứng nghiệm của dụ ngôn này. Từ một nhóm nhỏ bé đó, trải qua bao thăng trầm, thử thách, Giáo Hội đã vươn lên mạnh mẽ, lan rộng khắp nơi trên thế giới. Ngày nay, có hơn một tỷ người Công giáo hiện diện ở mọi châu lục, mọi quốc gia. Điều này minh chứng cho sự phát triển phi thường, vượt mọi giới hạn mà Nước Trời đã đạt được. Chức năng của Nước Trời, của Giáo Hội, không chỉ là lớn mạnh về số lượng mà còn là trở thành “bóng mát cho đời”, nơi nương náu cho mọi người giữa “bão táp mưa sa của cuộc đời”. Giáo Hội là mái ấm, là điểm tựa tinh thần cho những tâm hồn mệt mỏi, những người đang tìm kiếm ý nghĩa và bình an. Mỗi Kitô hữu chúng ta, với tư cách là thành viên của Nước Trời, đều có nghĩa vụ thiêng liêng là truyền giáo và sống chứng nhân. Không phải là những lời rao giảng hùng hồn hay những công trình vĩ đại, mà chính đời sống chứng nhân của chúng ta, sự sống đức tin mỗi ngày, sẽ góp phần làm cho Nước Trời lớn mạnh, trở thành nơi nương náu cho nhiều người hơn nữa.

Song song với dụ ngôn hạt cải, Chúa Giêsu kể dụ ngôn nắm men để nhấn mạnh đến sự tăng trưởng của Nước Trời theo chiều sâu, tức là sự biến đổi bên trong. Nếu ai đã từng quan sát quá trình làm bánh, làm rượu, sẽ hiểu rõ công dụng của men. Một nắm men nhỏ bé, khi được trộn vào ba đấu bột, sẽ âm thầm thấm nhập và làm cho cả khối bột dậy lên. Men không hoạt động ồn ào hay phô trương, nhưng sức mạnh của nó là không thể phủ nhận. Nó là một chất xúc tác, có khả năng thấm nhập và biến đổi hoàn toàn những gì nó được trộn vào.

Dụ ngôn này minh họa cách thức Nước Trời và Giáo Hội thâm nhập vào nhân loại và thế giới. Chân lý của Nước Trời, bản chất của Giáo Hội, không phải là một thực thể tách biệt, mà là một sức mạnh thấm nhập vào mọi hoàn cảnh và môi trường sống của con người. Điều này có nghĩa là mỗi Kitô hữu phải là “chất men” trong xã hội. Chúng ta không chỉ là những người giữ đạo ở nhà thờ, mà còn phải mang Tin Mừng vào mọi ngõ ngách của cuộc sống: vào gia đình, vào công sở, vào các mối quan hệ xã hội, vào nền văn hóa. Chúng ta phải “trộn lẫn” vào đời sống thường ngày, không để mình “nằm yên” như cục men vô dụng. Chính nhờ đời sống chứng nhân của chúng ta, nhờ cách chúng ta sống đức tin một cách chân thật, lương thiện và yêu thương, mà chúng ta sẽ giúp mọi thứ xung quanh mình biến đổi theo tinh thần Tin Mừng, hướng tới một nền văn minh tình thương.

Chân lý Nước Trời chính là Lời Chúa. Lời Chúa không chỉ là những câu chữ trên giấy, mà là sức sống, là men thiêng có khả năng biến đổi tận sâu thẳm tâm hồn con người. Khi Lời Chúa được đón nhận và thấm nhập vào lòng, nó sẽ thay đổi tư duy, thái độ, và hành động của chúng ta. Từ đó, sự biến đổi cá nhân sẽ dẫn đến sự biến đổi của cộng đồng và xã hội. Chúng ta không chỉ mong đợi một sự thay đổi từ bên ngoài, mà phải bắt đầu từ sự biến đổi bên trong chính mình, để rồi trở thành tác nhân của sự thay đổi lớn lao hơn.

Như vậy, qua hai hình ảnh khiêm tốn là hạt cải và nắm men, Chúa Giêsu muốn ám chỉ rằng Nước Trời được khởi đi từ những gì nhỏ bé, âm thầm và khiêm tốn. Khởi đầu của Nước Trời không phải là một cuộc cách mạng vũ trang hay một đế chế hùng mạnh. Thay vào đó, nó bắt đầu bằng những con người đơn sơ, bằng những hành động âm thầm của đức tin và tình yêu. Nhưng một khi đã hội đủ những cơ hội thuận tiện – tức là được đón nhận vào lòng người và được sống động qua đời sống chứng nhân – Nước ấy sẽ lớn mạnh và lan rộng khắp nơi. Sức mạnh của Nước Trời không nằm ở quyền lực trần thế, mà ở chính quyền năng của Thiên Chúa, đến nỗi “quyền lực của thế gian và ma quỷ có mạnh đến đâu cũng không thể thắng nổi.” Đây là lời hứa đầy hy vọng cho chúng ta.

Chúa Giêsu dạy chúng ta một bài học quan trọng: hãy bắt đầu hành trình đi tìm và sống những giá trị Tin Mừng trong sự khiêm tốn và âm thầm. Đừng tìm kiếm sự phô trương, đừng khao khát những thành công vang dội tức thì. Chân lý Nước Trời chỉ đến với những tâm hồn thực sự đơn sơ, chân thành, những người sẵn sàng mở lòng đón nhận hạt giống bé nhỏ và để nắm men tình yêu Chúa thấm nhập vào cuộc đời mình. Chính trong sự khiêm tốn và đơn sơ đó, chúng ta mới thực sự gặp được chân lý và kinh nghiệm Nước Trời hiện diện ngay giữa cuộc đời.

Mỗi Kitô hữu là một phần không thể thiếu của Giáo Hội, và vì thế, mỗi người chúng ta đều có sứ mạng thiêng liêng là góp phần làm phát triển đạo Chúa. Chúng ta được mời gọi trở thành “chất men” trong xã hội loài người. Điều này không có nghĩa là chúng ta phải làm những việc phi thường hay vĩ đại. Đơn giản hơn, đó là việc hằng ngày dùng chính đời sống đạo đức, lương thiện, đầy tình yêu thương của mình để biến đổi thế giới này trở nên tốt lành hơn, hoàn hảo hơn theo ý Chúa. Mỗi lời nói tử tế, mỗi hành động bác ái, mỗi sự tha thứ, mỗi sự kiên nhẫn trong thử thách – tất cả đều là những hạt cải nhỏ bé, những nắm men âm thầm đang góp phần xây dựng Nước Trời ngay tại trần gian này, cho tới ngày Nước Chúa được hoàn tất trong vinh quang.

Vậy thì, anh chị em thân mến, chúng ta hãy sống với niềm tin vững chắc vào sức mạnh tiềm ẩn của những điều nhỏ bé và sự biến đổi âm thầm của ơn thánh Chúa. Chúng ta hãy để hạt cải đức tin của mình nảy mầm và lớn lên, để nắm men Tin Mừng thấm nhập và biến đổi cuộc đời chúng ta, cũng như cuộc đời những người xung quanh. Chúng ta có sẵn sàng trở thành hạt giống và men của Nước Trời trong thế giới hôm nay không?

Lm. Anmai, CSsR

NƯỚC TRỜI: HẠT CẢI NẢY MẦM, MEN THẤM ĐẪM – BÓNG MÁT CHO ĐỜI

Trong dòng chảy miên viễn của thời gian Phụng Vụ, mỗi tuần lễ lại mở ra cho chúng ta một cánh cửa mới để chiêm ngắm mầu nhiệm Thiên Chúa, để lắng nghe Lời Người vang vọng trong tâm hồn. Hôm nay, Chúa Giêsu, bằng những dụ ngôn đơn sơ mà sâu sắc, lại một lần nữa vén mở cho chúng ta chân lý về Nước Trời. Hai dụ ngôn về hạt cải và nắm men, tưởng chừng nhỏ bé, lại chứa đựng một tầm vóc vĩ đại, phác họa nên chức năng và bản chất của Nước Trời, của Hội Thánh, của Dân Thiên Chúa trong dòng lịch sử nhân loại.

Chúa Giêsu nói: “Nước Trời cũng giống như chuyện hạt cải người nọ lấy gieo vào ruộng mình. Tuy nó là loại nhỏ nhất trong tất cả hạt giống, nhưng khi lớn lên, thì lại là thứ lớn nhất; nó trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được.” Và Người tiếp lời: “Nước Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba đấu bột, cho đến khi tất cả bột dậy men.” (Mt. 13, 31-33). Những hình ảnh quen thuộc này không chỉ là những câu chuyện kể đơn thuần, mà là những viên ngọc quý chứa đựng ý nghĩa thần học sâu xa, mời gọi chúng ta suy tư về sự hiện diện và tác động của Thiên Chúa trong thế giới.

Chức năng cốt lõi của Nước Trời, của Hội Thánh, của Dân Thiên Chúa là phải lớn lên và trở thành bóng mát cho đời, cho mọi người nương ẩn giữa bão táp mưa sa của cuộc đời. Đây không phải là một sự lớn mạnh theo kiểu thế tục, tìm kiếm quyền lực hay sự thống trị, mà là một sự tăng trưởng mang tính hữu cơ, sinh học, thấm đẫm ân sủng. Chân lý Nước Trời – tức là bản chất Hội Thánh – phải thấm nhập vào nhân loại và thế giới trong mọi hoàn cảnh và môi trường, như ánh sáng xua tan bóng tối, như men làm dậy cả khối bột.

Trước hết, chúng ta chiêm nghiệm về sự tăng trưởng của Nước Trời. Hình ảnh cây cải ở xứ Palestin khác xa với cây rau cải quen thuộc ở Việt Nam. Hạt cải ở đó thuộc loại hạt rất nhỏ khi gieo xuống, nhưng khi mọc lên, nó lại trở thành một cây cao lớn, đủ sức để chim trời đến nương náu dưới tán lá. Điều này minh họa một cách sống động cho sự khởi đầu khiêm tốn của Nước Trời.

Nước Trời ban đầu thật bé nhỏ, chỉ vỏn vẹn trên dưới vài chục người với Chúa Giêsu và các môn đệ, quanh quẩn trong xứ Palestin nhỏ bé. Một nhóm người không có quyền lực, không có của cải, không có vũ khí, chỉ có Lời rao giảng và tình yêu thương. Thế nhưng, trải qua lịch sử thăng trầm của hai ngàn năm, qua biết bao thử thách, bách hại, và cả những sai lầm của con người, Hội Thánh – hiện thân hữu hình của Nước Trời – đã lớn mạnh không ngừng. Từ một nhóm nhỏ bé, đến bây giờ Hội Thánh có trên một tỷ người có mặt khắp nơi trên thế giới, trở thành một cộng đồng toàn cầu, đa dạng về văn hóa, chủng tộc, nhưng hiệp nhất trong Đức Kitô. Sự lớn mạnh này không phải do sức mạnh của con người, mà là do quyền năng của Thiên Chúa, do sức sống của hạt giống Tin Mừng được gieo vãi.

Sự lớn lên này không chỉ dừng lại ở con số thành viên hay sự hiện diện địa lý. Nó còn mang một chiều kích sâu xa hơn. Mọi thành viên trong “Nước Trời” là chúng ta đều có nghĩa vụ truyền giáo và sống chứng nhân để làm cho Nước Trời lớn mạnh. Truyền giáo không chỉ là việc rao giảng bằng lời nói, mà còn là việc sống Tin Mừng mỗi ngày, để cuộc đời chúng ta trở thành một chứng tá sống động cho tình yêu Thiên Chúa. Xét về phương diện cá nhân, chính mỗi người chúng ta cũng phải lớn lên trong Đức Tin, trong Thánh Thần và trong đời sống đạo. Sự lớn lên này là một hành trình liên tục, từ bỏ con người cũ để mặc lấy con người mới trong Đức Kitô, từ bỏ những thói hư tật xấu để sống theo Lời Chúa, từ đó làm cho Hội Thánh từ địa phương đến hoàn vũ cũng được lớn lên. Mỗi Kitô hữu là một tế bào sống động của Thân Thể Đức Kitô. Khi mỗi tế bào phát triển khỏe mạnh, toàn bộ cơ thể sẽ mạnh mẽ và lớn mạnh.

Và khi Nước Trời lớn lên, chức năng của nó là trở thành bóng mát che chở. Cây cải lớn mạnh để chim trời đến nương náu. Nước Trời, Hội Thánh, Kitô hữu chúng ta phải là bóng mát cho đời, là nơi đáng tin tưởng cho mọi người tìm lại được an bình nội tâm. Giữa cuộc đời đầy rẫy những bão táp, phong ba, những lo toan, áp lực, những đau khổ thể xác và tinh thần, con người luôn khao khát tìm kiếm một nơi nương tựa, một bến bờ bình an. Hội Thánh, với sứ mạng được Chúa trao phó, phải là nơi đó. Chúng ta có bổn phận làm cho thế giới thêm bình an và xoa dịu mọi đau thương của nhân loại. Điều này đòi hỏi chúng ta phải sống tinh thần bác ái, phục vụ, sống tình liên đới với những người đau khổ, yếu thế, mang đến cho họ niềm hy vọng và sự chữa lành. Bóng mát của Nước Trời không chỉ là sự an ủi tinh thần, mà còn là hành động cụ thể, là sự dấn thân để xây dựng một thế giới công bằng, yêu thương hơn.

Tiếp theo, chúng ta suy tư về sự thâm nhập của Nước Trời. Dụ ngôn nắm men là một hình ảnh sống động khác. Nếu ai đã từng xem cách thức ủ bột, ủ cơm hay ủ trái cây để làm rượu, thì sẽ không lạ gì về công dụng của men. Men là một loại chất xúc tác, hai công dụng chính của nó là: thấm nhập và biến đổi những gì men được trộn vào. Một chút men nhỏ bé có thể làm dậy cả một khối bột lớn, biến đổi nó từ một khối bột cứng nhắc thành một khối bột mềm mại, nở phồng, sẵn sàng để làm bánh.

Chân lý Nước Trời, bản chất Hội Thánh là phải thấm nhập vào nhân loại và thế giới trong mọi hoàn cảnh và môi trường. Nước Trời không phải là một thực thể tách biệt, đứng ngoài xã hội, mà phải là một yếu tố tích cực, thẩm thấu vào mọi ngóc ngách của đời sống con người. Ngay nơi bản thân Kitô hữu, chúng ta phải chấp nhận được trộn lẫn vào mọi ngõ ngách của cuộc sống, để nhờ đời sống chứng nhân, chúng ta sẽ giúp mọi thứ biến đổi theo Tin Mừng. Chúng ta không thể là những cục men nằm yên vô dụng, tách biệt khỏi thế giới, mà phải dấn thân vào đời, sống giữa lòng xã hội, mang ánh sáng Tin Mừng đến cho những nơi tối tăm nhất, mang tình yêu đến cho những nơi khô cằn nhất.

Sự thấm nhập này dẫn đến sự biến đổi. Chân lý Nước Trời là Lời Chúa, có sức biến đổi tâm hồn mọi người. Lời Chúa không phải là những quy tắc khô khan, mà là sức sống, là ánh sáng, là chân lý có khả năng thay đổi tận căn con người. Từ đó, nó biến đổi thế giới theo nền văn minh tình thương. Khi mỗi cá nhân được biến đổi bởi Lời Chúa, họ sẽ mang sự biến đổi đó ra xã hội, góp phần xây dựng một nền văn minh dựa trên tình yêu, công lý, và hòa bình.

Mỗi Kitô hữu được mời gọi sống chứng nhân, nghĩa là bằng đời sống đạo tốt lành của mình làm lay động và biến đổi những tâm hồn nguội lạnh, cũng như có sức thu hút lương dân trở về với Chúa. Chúng ta không cần phải làm những điều phi thường hay vĩ đại. Đôi khi, chỉ một nụ cười chân thành, một lời nói an ủi, một hành động giúp đỡ âm thầm, một sự kiên nhẫn trong thử thách, cũng đủ sức làm lay động một tâm hồn, gieo vào đó hạt giống Tin Mừng. Để rồi, cả thế giới cũng được “dậy men” Tin Mừng, được biến đổi bởi sức sống của Lời Chúa và tình yêu của Người.

Thưa quý vị, hai dụ ngôn hạt cải và nắm men không chỉ là những câu chuyện kể, mà là một lời mời gọi khẩn thiết gửi đến mỗi người chúng ta. Chúng ta được mời gọi để trở thành những hạt cải nhỏ bé nhưng mang trong mình sức sống vươn lên thành cây đại thụ, trở thành bóng mát che chở cho muôn người. Chúng ta được mời gọi để trở thành những nắm men nhỏ bé nhưng có sức thấm đẫm và biến đổi cả một khối bột, làm cho thế giới này tràn đầy hương vị Tin Mừng.

Để thực hiện được sứ mạng cao cả này, chúng ta cần liên tục nuôi dưỡng đời sống đức tin của mình. Hãy để Lời Chúa thấm nhập vào tâm hồn, biến đổi tư tưởng và hành động của chúng ta. Hãy sống tình yêu thương, bác ái, và phục vụ trong mọi hoàn cảnh, để cuộc đời chúng ta trở thành một chứng tá sống động cho Nước Trời. Đừng ngại dấn thân vào đời, đừng sợ bị “trộn lẫn” vào những môi trường khác nhau, bởi chính trong sự dấn thân đó, sức mạnh biến đổi của Tin Mừng mới được thể hiện rõ nét nhất.

Hãy nhớ rằng, Nước Trời không phải là một vương quốc xa vời ở một nơi nào đó, mà đang lớn lên và hiện diện ngay giữa chúng ta, ngay trong mỗi con tim biết yêu thương, mỗi bàn tay biết hành động vì công lý, mỗi cuộc đời biết sống theo ý Chúa. Mỗi người Kitô hữu là một viên gạch sống động xây nên Nước Trời, là một tia sáng nhỏ bé góp phần chiếu rọi ánh sáng Tin Mừng vào thế giới.

Xin Chúa ban cho chúng ta ơn biết nhận ra giá trị của sự bé nhỏ, ơn biết sống khiêm nhường nhưng đầy sức sống, và ơn biết dấn thân để Nước Trời của Người ngày càng lớn mạnh và thấm đẫm vào mọi ngóc ngách của cuộc đời, trở thành bóng mát che chở và nguồn hy vọng cho tất cả mọi người. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

TỪ HẠT CẢI NHỎ BÉ ĐẾN BÓNG MÁT VĨ ĐẠI: SỨ MỆNH MEN TIN MỪNG GIỮA ĐỜI

Cuộc sống thường nhật đôi khi khiến chúng ta lướt qua những điều tưởng chừng nhỏ bé mà không mấy bận tâm. Chúng ta dễ dàng bị cuốn vào những gì vĩ đại, rực rỡ, mà quên đi rằng khởi nguồn của mọi sự lớn lao lại thường nằm ở những gì khiêm tốn nhất. Hôm nay, Tin Mừng của Chúa Giêsu một lần nữa mời gọi chúng ta chiêm nghiệm về lẽ thật sâu sắc này qua dụ ngôn hạt cải và nắm men, những hình ảnh tuy đơn sơ nhưng lại hàm chứa ý nghĩa khôn cùng về Nước Trời và sứ mệnh của mỗi chúng ta.

Hãy cùng nhìn lại hình ảnh hạt cải mà Chúa Giêsu nhắc đến. Đây không phải là loại rau cải quen thuộc trong bữa ăn của chúng ta, mà là một giống cây cải vùng giáp hồ Ti-bê-ri-a, có thể vươn cao đến ba mét. Cao lớn đến mức chim trời có thể đến làm tổ trên cành. Thế nhưng, khởi đầu của nó chỉ là một hạt giống vô cùng nhỏ bé, gần như không đáng kể. Hình ảnh này là một phép ẩn dụ tuyệt vời để diễn tả Hội Thánh thời sơ khai. Một nhóm nhỏ các môn đệ, có khi chỉ trên dưới vài chục người, cùng Chúa Giêsu quanh quẩn trong xứ Palestin, bị bách hại, bị coi thường. Ai có thể ngờ rằng từ một khởi đầu khiêm tốn đến thế, Hội Thánh lại có thể phát triển thành một Giáo Hội lan rộng cho mọi sắc tộc, mọi ngôn ngữ như ngày nay? Trải qua lịch sử thăng trầm của biết bao thế kỷ, đối mặt với không ít phong ba bão táp, đến giờ này, Hội Thánh đã có trên một tỷ người, hiện diện khắp nơi trên thế giới. Sự lớn mạnh phi thường này là minh chứng sống động nhất cho quyền năng của Thiên Chúa, Đấng đã gieo hạt giống Nước Trời và không ngừng nuôi dưỡng để nó trổ sinh hoa trái dồi dào.

Qua dụ ngôn hạt cải, Chúa Giêsu không chỉ cho chúng ta thấy sự phát triển kỳ diệu của Nước Trời, mà còn chỉ rõ chức năng cốt lõi của Nước Trời, của Hội Thánh, của Dân Thiên Chúa: đó là phải lớn lên và trở thành bóng mát cho đời, là nơi để mọi người nương ẩn giữa bão táp mưa sa của cuộc đời.

Trước hết, là việc lớn lên. Đây là một mệnh lệnh thiêng liêng và một trách nhiệm cao cả của mỗi Kitô hữu. Chúng ta có nghĩa vụ truyền giáo và sống chứng nhân để làm cho Nước Trời không ngừng lớn mạnh. Truyền giáo không chỉ là việc rao giảng Lời Chúa bằng lời nói, mà còn bằng chính cuộc sống của chúng ta. Mỗi hành động bác ái, mỗi lời nói yêu thương, mỗi sự tha thứ đều là một cách chúng ta gieo vãi hạt giống Tin Mừng. Xét về phương diện cá nhân, chính mỗi người chúng ta cũng phải lớn lên trong Đức Tin, trong Thánh Thần và trong đời sống đạo. Đức tin không phải là một trạng thái tĩnh, mà là một hành trình không ngừng phát triển, đào sâu mối tương quan với Thiên Chúa. Lớn lên trong Thánh Thần là để Thánh Thần hướng dẫn, biến đổi chúng ta ngày càng trở nên giống Chúa Giêsu hơn. Sống đạo không phải chỉ là giữ luật, mà là sống một đời sống thấm đẫm các giá trị Tin Mừng. Khi mỗi cá nhân chúng ta lớn lên, thì Hội Thánh trong gia đình, đến giáo phận và cả hoàn vũ cũng sẽ được lớn lên một cách tự nhiên và hữu cơ. Một cây cổ thụ vĩ đại được tạo nên từ vô số tế bào nhỏ bé cùng phát triển.

Song song với việc lớn lên, Hội Thánh còn phải là bóng mát che chở cho đời. Giữa một thế giới đầy biến động, bất an và khổ đau, Hội Thánh phải là nơi đáng tin cậy, là chốn bình yên để mọi người tìm lại được an bình nội tâm. Đó là trách nhiệm mà Chúa Giêsu đã trao phó cho chúng ta. Chúng ta không chỉ lo cho phần rỗi linh hồn mình, mà còn có bổn phận làm cho thế giới thêm bình an và xoa dịu mọi đau thương của nhân loại. Bóng mát của Hội Thánh là bóng mát của tình yêu thương, lòng trắc ẩn, của sự công bằng và hòa giải. Đó là nơi người yếu đuối được nâng đỡ, người cô đơn tìm thấy sự hiệp thông, người bị tổn thương được chữa lành. Để làm được điều đó, mỗi chúng ta cần phải trở thành những cánh tay nối dài của Chúa, mang bình an đến những tâm hồn bất ổn, mang niềm hy vọng đến những cuộc đời tuyệt vọng.

Bên cạnh dụ ngôn hạt cải, Tin Mừng hôm nay còn nhắc đến dụ ngôn nắm men. Nắm men là hình ảnh nói đến sự phát triển âm thầm của Nước Trời từ bên trong, với những giá trị Tin Mừng lặng lẽ tác động và thay đổi thế giới, cho đến khi cả thế giới dậy men Tin Mừng. Nếu ai đã từng xem cách thức ủ bột để làm bánh, ủ cơm hay ủ trái cây để làm rượu, thì sẽ không lạ gì về công dụng diệu kỳ của men. Men là một loại chất xúc tác, nó không tự tạo ra sản phẩm mới mà biến đổi những thành phần đã có sẵn. Hai công dụng chính của nó là: thấm nhập và biến đổi những gì men được trộn vào.

Trước hết là thấm nhập. Bản chất Hội Thánh là phải thấm nhập vào nhân loại và thế giới trong mọi hoàn cảnh và môi trường. Hội Thánh không phải là một thực thể tách biệt khỏi cuộc đời, cũng không phải là một pháo đài đóng kín. Trái lại, Hội Thánh được mời gọi dấn thân, được trộn lẫn vào dòng chảy của cuộc sống. Điều này có nghĩa là ngay nơi bản thân mỗi người Kitô hữu, chúng ta phải chấp nhận được trộn lẫn vào mọi ngõ ngách của cuộc sống, dù là nơi làm việc, trong gia đình, trong các mối quan hệ xã hội, hay cả trong những lĩnh vực văn hóa, khoa học. Chúng ta không thể rút lui khỏi thế giới vì sợ hãi những xấu xa của nó. Thay vào đó, chúng ta được mời gọi hiện diện như một chất men, để nhờ đời sống chứng nhân của mình, chúng ta sẽ giúp mọi thứ biến đổi theo Tin Mừng. Sự thấm nhập này đòi hỏi lòng dũng cảm, sự khôn ngoan và một trái tim luôn mở ra để đón nhận và phục vụ.

Và chính từ sự thấm nhập, men sẽ thực hiện công dụng thứ hai: biến đổi. Lời Chúa có sức biến đổi tâm hồn mọi người, từ đó biến đổi thế giới theo nền văn minh tình thương. Khi Tin Mừng được sống chân thật trong cuộc đời mỗi Kitô hữu, nó sẽ tạo ra một sức hút mãnh liệt, một năng lượng biến đổi không ngừng. Mỗi người Kitô hữu được mời gọi sống chứng nhân, nghĩa là bằng đời sống đạo tốt lành của mình làm lay động và biến đổi những tâm hồn nguội lạnh. Khi người khác nhìn thấy tình yêu thương, sự tha thứ, niềm hy vọng và bình an toát ra từ cuộc đời chúng ta, họ sẽ được thôi thúc tìm hiểu về nguồn gốc của những giá trị ấy. Đời sống chứng nhân của chúng ta cũng có sức thu hút lương dân trở về với Chúa, để cả thế giới cũng được “dậy men” Tin Mừng. Đây là một quá trình âm thầm, lặng lẽ, nhưng hiệu quả vô cùng. Giống như men không cần tạo ra tiếng ồn để làm bột dậy, người Kitô hữu không cần phải làm những điều phi thường để biến đổi thế giới. Chỉ cần sống đúng với căn tính của mình, sống trọn vẹn Lời Chúa trong đời sống hàng ngày, chúng ta đã trở thành những tác nhân biến đổi mạnh mẽ nhất.

Kính thưa quý ông bà và anh chị em, dụ ngôn hạt cải và nắm men không chỉ là những câu chuyện kể mà là lời mời gọi khẩn thiết từ chính Đức Giêsu. Chúa mời gọi chúng ta nhìn nhận giá trị của những điều nhỏ bé, nhận ra sức mạnh biến đổi từ những khởi đầu khiêm tốn. Đồng thời, Chúa nhắc nhở chúng ta về sứ mệnh cao cả của mỗi người Kitô hữu: phải không ngừng lớn lên trong đức tin và trở thành bóng mát che chở cho đời; phải trở thành chất men thấm nhập và biến đổi thế giới bằng chính đời sống chứng nhân của mình.

Mong sao mỗi chúng ta ý thức sâu sắc điều đó và thi hành cách xuất sắc vai trò của mình. Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhất, những điều tưởng chừng như không đáng kể trong cuộc sống hàng ngày. Một lời cầu nguyện chân thành, một nụ cười thân thiện, một hành động giúp đỡ thầm lặng, một sự kiên nhẫn trong thử thách – tất cả những điều đó, khi được thực hiện với tình yêu và đức tin, sẽ trở thành những hạt cải lớn lên thành cây đại thụ, trở thành những nắm men làm dậy cả khối bột Tin Mừng trong thế giới của chúng ta.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho mỗi người chúng con biết mau mắn đón nhận thánh ý Chúa và sẵn sàng ra đi loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống của mình. Nhờ đó, chính chúng con được biến đổi mỗi ngày, và những ai gặp chúng con cũng được biến đổi theo, để Nước Chúa ngày càng lan rộng và mọi người được tìm thấy bình an đích thực trong Ngài. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

Back To Top