skip to Main Content

Thứ Hai Tuần XVI – Mùa Thường Niên

Thứ Hai Tuần XVI – Mùa Thường Niên

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

38 Khi ấy, có mấy kinh sư và mấy người Pha-ri-sêu nói với Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ.” 39 Người đáp : “Thế hệ gian ác và ngoại tình này đòi dấu lạ. Nhưng chúng sẽ không được dấu lạ nào, ngoài dấu lạ ngôn sứ Giô-na. 40 Quả thật, ông Giô-na đã ở trong bụng kình ngư ba ngày ba đêm thế nào, thì Con Người cũng sẽ ở trong lòng đất ba ngày ba đêm như vậy. 41 Trong cuộc phán xét, dân thành Ni-ni-vê sẽ trỗi dậy cùng với thế hệ này và sẽ kết án họ, vì xưa dân ấy đã sám hối khi nghe ông Giô-na rao giảng ; mà đây thì còn hơn ông Giô-na nữa. 42 Trong cuộc phán xét, nữ hoàng Phương Nam sẽ đứng lên cùng với thế hệ này, và bà sẽ kết án họ, vì xưa bà đã từ tận cùng trái đất đến nghe lời khôn ngoan của vua Sa-lô-môn ; mà đây thì còn hơn vua Sa-lô-môn nữa.”

Dấu Lạ Đức Tin Và Sự Hoán Cải

Trong hành trình đức tin, con người thường khao khát những dấu lạ, những điều kỳ diệu để củng cố niềm tin hoặc thỏa mãn sự hiếu kỳ. Người Do Thái thời Chúa Giêsu cũng không ngoại lệ khi họ đòi xem dấu lạ từ Ngài (Mt 12,38). Óc hiếu kỳ, thích thú với những điều mới lạ, là một phần tự nhiên của con người. Tuy nhiên, Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta nhìn sâu hơn vào ý nghĩa của các dấu lạ. Những phép lạ Thiên Chúa thực hiện không phải để biểu diễn, không nhằm làm vui mắt hay gây ấn tượng, mà hướng đến một mục đích cao cả hơn: nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng, dẫn con người đến với ơn cứu độ. Trong tất cả các dấu lạ, dấu lạ lớn lao nhất chính là đức tin – một đức tin sống động, dẫn đến hành động và sự hoán cải toàn diện, để con người thực sự được biến đổi và sống trong sự kết hợp với Thiên Chúa.

Thiên Chúa, từ thuở ban đầu, đã thực hiện vô số kỳ công để bày tỏ tình yêu và quyền năng của Ngài. Những kỳ công ấy không phải là những màn trình diễn để thỏa mãn sự tò mò, mà luôn gắn liền với đời sống con người, đặc biệt là đời sống thiêng liêng. Khi dân Do Thái đối diện với hiểm nguy trước đội quân Ai Cập hùng mạnh, họ rơi vào tình thế như “mành chỉ treo chuông” (Xh 14). Không có sức mạnh nào của con người có thể đối chọi với kẻ thù. Nhưng chính trong lúc tuyệt vọng ấy, đức tin đã trở thành chìa khóa mở ra dấu lạ vĩ đại. Dân Do Thái, với lòng tin tưởng vào Thiên Chúa, đã vâng lời và “ngồi im”, để Ngài hành động. Và kỳ diệu thay, Thiên Chúa đã rẽ Biển Đỏ, cho họ vượt qua khô chân, thoát khỏi ách nô lệ và bước vào con đường tự do. Dấu lạ này không chỉ là một sự kiện vật chất, mà là một lời mời gọi dân chúng đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa, để Ngài dẫn dắt họ đến với ơn cứu độ.

Tuy nhiên, Thiên Chúa chỉ thực hiện dấu lạ khi con người đáp lại bằng đức tin. Không có đức tin, dấu lạ sẽ trở nên vô nghĩa, như một màn trình diễn thoáng qua không để lại bất kỳ dấu ấn nào trong tâm hồn. Câu chuyện về ngôn sứ Giôna và dân thành Ni-ni-vê là một minh chứng rõ ràng (Gn 3). Giôna trở thành dấu lạ cho dân Ni-ni-vê không phải chỉ vì ông đã sống sót sau ba ngày trong bụng cá, mà vì dân chúng có đức tin. Họ đã lắng nghe lời cảnh báo của ông, tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa, và quyết tâm thay đổi đời sống. Nếu Ni-ni-vê không có đức tin, không ăn năn sám hối, thì dấu lạ của Giôna sẽ chỉ là một câu chuyện kỳ bí, không mang lại ơn cứu độ. Đức tin của họ đã biến Giôna thành dấu chỉ của sự hoán cải, dẫn cả một thành phố quay về với Thiên Chúa. Ngược lại, nếu thiếu đức tin, những dấu lạ dù kỳ diệu đến đâu cũng sẽ trở thành vô ích, không thể chạm đến trái tim con người hay thay đổi vận mệnh thiêng liêng của họ.

Đức tin, để thực sự trở thành dấu lạ, không thể chỉ là một cảm xúc thoáng qua hay một sự đồng ý lý thuyết. Đức tin phải dẫn đến hành động, phải là một sự dấn thân cụ thể trong cuộc sống. Tin không phải là ngồi chờ “sung rụng”, chờ đợi Thiên Chúa làm mọi sự mà không cần sự cộng tác của con người. Trong câu chuyện vượt qua Biển Đỏ, Môsê đã phải giơ gậy lên trên biển, và dân Ít-ra-en đã phải can đảm bước xuống lòng biển, dù trước mặt là nước sâu và phía sau là quân thù (Xh 14,15-16). Hành động này là biểu hiện của đức tin sống động, một sự tin cậy tuyệt đối vào Thiên Chúa, kết hợp với sự sẵn sàng dấn thân. Tương tự, dân Ni-ni-vê không chỉ tin vào lời cảnh báo của Giôna, mà còn hành động bằng việc ăn chay, đền tội và từ bỏ nếp sống tội lỗi. Nữ hoàng Sê-ba, vì khao khát sự khôn ngoan của vua Salômôn, đã từ bỏ sự an nhàn của quê hương, vượt qua sóng gió biển khơi để đến Giu-đa (1 V 10). Những hành động này cho thấy đức tin đích thực luôn đi đôi với sự hy sinh, quyết tâm và sự dấn thân để đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa.

Hơn thế nữa, đức tin không chỉ dừng lại ở hành động, mà phải dẫn đến một sự thay đổi sâu sắc trong đời sống. Dấu lạ vượt qua Biển Đỏ không chỉ là một sự giải thoát thể lý cho dân Ít-ra-en, mà còn mở ra một hành trình mới, nơi họ ký kết giao ước với Thiên Chúa, cam kết sống theo Lời Ngài (Xh 19-20). Ngôn sứ Mi-kha đã nhắc nhở dân rằng đức tin vào Thiên Chúa đòi hỏi một sự hoán cải toàn diện: không chỉ dâng lễ vật như bò bê, mà phải “thực thi công bằng, quý yêu nhân nghĩa, và khiêm nhường bước đi với Thiên Chúa” (Mk 6,8). Dân Ni-ni-vê, sau khi được cứu độ, đã thay đổi nếp sống, trở nên tiết độ, đức hạnh, công bình và bác ái. Nữ hoàng Sê-ba, sau khi chứng kiến sự khôn ngoan của Salômôn, đã mang những gì mình học được về áp dụng trong xứ sở của mình, làm phong phú thêm đời sống của dân chúng. Đức tin đích thực luôn dẫn đến một sự biến đổi, khiến con người sống đẹp ý Chúa hơn, yêu thương tha nhân hơn, và trở nên giống hình ảnh của Ngài hơn.

Chúa Giêsu, trong mầu nhiệm tử nạn và phục sinh, là dấu lạ lớn lao nhất mà Thiên Chúa ban tặng cho nhân loại. Ngài đã nằm trong mồ ba ngày, giống như Giôna trong bụng cá, và đã sống lại để mang ơn cứu độ cho toàn thể nhân loại (Mt 12,40). Dấu lạ này không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà là một mầu nhiệm thay đổi vận mệnh của mỗi người chúng ta. Qua cái chết và sự phục sinh của Ngài, Chúa Giêsu đã mở ra con đường dẫn đến sự sống đời đời, ban tặng tình yêu, hy vọng và sự tha thứ cho nhân loại. Tuy nhiên, dấu lạ vĩ đại này chỉ thực sự trở thành ý nghĩa khi chúng ta đón nhận nó bằng đức tin. Nếu không có đức tin, mầu nhiệm Phục Sinh sẽ chỉ là một câu chuyện xa xôi, không thể chạm đến trái tim hay biến đổi cuộc đời chúng ta. Đức tin vào Chúa Giêsu đòi hỏi chúng ta không chỉ tin rằng Ngài đã sống lại, mà còn phải để dấu lạ ấy thấm sâu vào cuộc sống, thúc đẩy chúng ta hoán cải và sống theo tinh thần của Ngài.

Hành động đầu tiên của đức tin là hoán cải – một sự từ bỏ tội lỗi và những thói quen cũ để quay về với Thiên Chúa. Hoán cải không phải là một hành động đơn lẻ, mà là một quá trình liên tục, đòi hỏi chúng ta nhìn nhận sự yếu đuối của mình, xin ơn tha thứ, và quyết tâm sống theo ý Chúa. Như dân Ni-ni-vê đã từ bỏ nếp sống tội lỗi, chúng ta cũng được mời gọi từ bỏ những gì ngăn cản chúng ta đến với Chúa: sự ích kỷ, kiêu ngạo, tham lam, hay sự vô cảm. Hoán cải không chỉ là việc tránh làm điều xấu, mà còn là việc tích cực làm điều tốt, sống với tình yêu và lòng nhân ái, để trở nên dấu chỉ của sự hiện diện của Chúa trong thế giới.

Hành động của đức tin không dừng lại ở hoán cải, mà phải dẫn chúng ta đến một sự dấn thân sâu sắc hơn: cùng chết với Chúa để được cùng sống với Ngài. Thánh Phaolô đã nói: “Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20). Cùng chết với Chúa có nghĩa là chết cho tội lỗi, chết cho những dục vọng xác thịt, chết cho cái tôi ích kỷ, để sống một đời sống mới theo Thần Khí. Đây là một hành trình đòi hỏi sự hy sinh và can đảm, bởi nó yêu cầu chúng ta từ bỏ những gì quen thuộc, thoải mái, để bước theo con đường của Chúa Giêsu – con đường của thập giá và tình yêu. Nhưng chính trong sự chết đi này, chúng ta tìm thấy sự sống đích thực, một sự sống tràn đầy ân sủng, niềm vui và bình an mà chỉ Thiên Chúa mới có thể ban tặng.

Dấu lạ đức tin mà Chúa Giêsu mời gọi chúng ta không phải là những phép lạ ngoạn mục để gây ấn tượng, mà là một đời sống được biến đổi bởi tình yêu của Ngài. Trong thế giới hôm nay, chúng ta thường bị cám dỗ tìm kiếm những dấu lạ bên ngoài – những thành công, danh vọng, hay những trải nghiệm cảm xúc mạnh mẽ – để củng cố niềm tin. Nhưng Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta rằng dấu lạ lớn nhất nằm trong trái tim của những ai tin cậy Ngài, dấn thân sống theo Lời Ngài, và để Ngài biến đổi cuộc đời mình. Một hành động yêu thương nhỏ bé, một sự tha thứ chân thành, hay một đời sống công bằng và khiêm nhường, có thể trở thành dấu lạ mạnh mẽ, làm chứng cho quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa giữa lòng thế giới.

Vì vậy, mỗi chúng ta được mời gọi để nhìn lại đức tin của mình và tự hỏi: Tôi có thực sự tin vào Chúa Giêsu như dấu lạ lớn lao nhất trong cuộc đời tôi? Đức tin của tôi có dẫn tôi đến hành động, đến sự hoán cải, và đến một đời sống được biến đổi? Hãy xin Chúa ban cho chúng ta một đức tin sống động, để chúng ta không chỉ tìm kiếm dấu lạ bên ngoài, mà còn trở thành dấu lạ cho người khác qua cách chúng ta sống, yêu thương và phục vụ. Xin cho chúng ta biết noi gương dân Ít-ra-en, dân Ni-ni-vê, và nữ hoàng Sê-ba, dấn thân hành động vì đức tin, và để mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Chúa Giêsu biến đổi chúng ta, để chúng ta thực sự “cùng chết với Ngài và cùng sống với Ngài” trong vinh quang đời đời. Amen.

Back To Top