Thứ tư tuần 25 Tn SỨ VỤ RAO GIẢNG: LỜI…

Suy niệm Thứ Ba tuần XIX – Mùa Thường Niên (của Lm. Anmai, CSsR)
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
1 Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?” 2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và nói : “Thầy bảo thật anh em : nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.
4 “Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.
5 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.
10 “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này ; quả thật, Thầy nói cho anh em biết : các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.
12 “Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
TRỞ NÊN NHƯ TRẺ NHỎ
Tin Mừng Mát-thêu trình bày cho chúng ta một đoạn giáo huấn sâu sắc và đầy thách thức của Chúa Giê-su. Các môn đệ, trong tâm trí vẫn còn vướng bận những suy nghĩ trần tục về địa vị và quyền lực, đã đến hỏi Chúa Giê-su một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại chạm đến tận cùng bản chất của Nước Trời: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời?”
Câu hỏi này không chỉ là thắc mắc của các môn đệ ngày xưa, mà còn là câu hỏi vang vọng trong tâm hồn mỗi người chúng ta hôm nay. Trong một thế giới luôn đề cao sự thành công, danh vọng, và quyền lực, chúng ta thường vô thức tìm kiếm vị trí “lớn nhất”, “quan trọng nhất”. Chúng ta khao khát được công nhận, được tôn vinh, được đứng trên người khác. Nhưng Chúa Giê-su, Đấng đã đến để lật đổ mọi giá trị trần gian, lại đưa ra một câu trả lời hoàn toàn bất ngờ, một câu trả lời đi ngược lại mọi lẽ thường tình của con người. Ngài không chỉ trả lời bằng lời nói, mà còn bằng một hành động đầy ý nghĩa, một cử chỉ làm thay đổi hoàn toàn cách nhìn của chúng ta về sự vĩ đại đích thực.
Để trả lời câu hỏi của các môn đệ, Chúa Giê-su đã gọi một em nhỏ đến, đặt em vào giữa các ông và nói: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.”
Lời dạy này của Chúa Giê-su là một cú sốc đối với các môn đệ, và cũng là một lời mời gọi đầy thách thức cho chúng ta. Trong xã hội Do Thái thời bấy giờ, trẻ em không có địa vị xã hội, không có quyền lợi, không được coi trọng. Chúng là những người bé mọn, yếu đuối, hoàn toàn phụ thuộc vào người lớn. Thế mà Chúa Giê-su lại chọn hình ảnh một em nhỏ làm mẫu mực cho sự vĩ đại trong Nước Trời.
Vậy, trở nên như trẻ nhỏ nghĩa là gì?
Trước hết, đó là sự khiêm nhường và đơn sơ. Trẻ nhỏ không có sự kiêu căng, không có tham vọng quyền lực, không tính toán hơn thua. Chúng sống trong sự đơn sơ, chân thật, và hoàn toàn tin tưởng vào cha mẹ. Để vào Nước Trời, chúng ta phải từ bỏ mọi sự kiêu ngạo, mọi tham vọng cá nhân, mọi toan tính vị kỷ. Chúng ta phải nhận ra sự yếu đuối, giới hạn của bản thân, và hoàn toàn phó thác vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa. Sự vĩ đại trong Nước Trời không nằm ở việc chúng ta làm được bao nhiêu điều lớn lao, đạt được bao nhiêu thành công, mà ở chỗ chúng ta biết hạ mình xuống, trở nên bé nhỏ trước mặt Chúa và trước mặt anh chị em.
Thứ hai, đó là sự tin tưởng và phó thác tuyệt đối. Trẻ nhỏ hoàn toàn tin tưởng vào cha mẹ mình. Chúng không lo lắng về ngày mai, không bận tâm về những gánh nặng cuộc đời, vì chúng biết rằng cha mẹ sẽ lo liệu mọi sự. Tương tự như vậy, để vào Nước Trời, chúng ta phải có một đức tin mạnh mẽ, một sự phó thác hoàn toàn vào Thiên Chúa. Chúng ta phải tin rằng Ngài là Cha yêu thương, Đấng luôn quan tâm và chăm sóc chúng ta. Sự lo lắng, bồn chồn, và tính toán của chúng ta thường xuất phát từ việc chúng ta chưa thực sự tin tưởng vào quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa. Trở nên như trẻ nhỏ là sống trong sự bình an và thanh thản, vì biết rằng mình đang ở trong vòng tay yêu thương của Cha trên trời.
Sau khi mời gọi các môn đệ trở nên như trẻ nhỏ, Chúa Giê-su tiếp tục mở rộng giáo huấn của Ngài về tầm quan trọng của việc đón tiếp những người bé mọn: “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.” Và Ngài còn cảnh báo: “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”
Lời dạy này của Chúa Giê-su cho thấy một mối liên hệ sâu sắc giữa việc đón tiếp người bé mọn và việc đón tiếp chính Ngài. “Em nhỏ” ở đây không chỉ đơn thuần là trẻ em theo nghĩa đen, mà còn là hình ảnh tượng trưng cho tất cả những người yếu đuối, dễ bị tổn thương, bị bỏ rơi, bị lãng quên trong xã hội: những người nghèo khổ, bệnh tật, người già neo đơn, người khuyết tật, người di dân, người bị gạt ra ngoài lề xã hội, những người bị khinh thường, bị coi là vô dụng.
Khi chúng ta đón tiếp, quan tâm, và phục vụ những người bé mọn này vì danh Chúa, chúng ta không chỉ làm một việc bác ái đơn thuần, mà chúng ta đang đón tiếp chính Chúa Giê-su. Ngài đồng hóa mình với những người bé nhỏ nhất, yếu đuối nhất trong xã hội. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, tình yêu đối với Thiên Chúa không thể tách rời khỏi tình yêu đối với tha nhân, đặc biệt là những người anh chị em kém may mắn hơn chúng ta.
Lời cảnh báo “chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này” là một lời nhắc nhở nghiêm khắc về thái độ của chúng ta. Đôi khi, chúng ta dễ dàng coi thường, bỏ qua, hoặc thậm chí khinh miệt những người mà chúng ta cho là thấp kém hơn mình về địa vị, tài năng, hay của cải. Nhưng Chúa Giê-su khẳng định rằng, mỗi người bé mọn đều có một giá trị vô cùng lớn lao trong mắt Thiên Chúa. Họ không hề bị lãng quên, mà ngược lại, còn được các thiên thần trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha. Điều này cho thấy sự quan phòng đặc biệt và tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa dành cho những người yếu đuối và khiêm tốn.
Để minh họa cho tình yêu vô biên và lòng xót thương của Thiên Chúa dành cho những người bé mọn và những người lầm lạc, Chúa Giê-su đã kể dụ ngôn về con chiên lạc: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
Dụ ngôn này vẽ nên hình ảnh một Thiên Chúa không ngừng tìm kiếm và yêu thương. Người mục tử có một trăm con chiên, nhưng khi một con đi lạc, ông không ngần ngại bỏ lại chín mươi chín con an toàn trên núi để đi tìm con chiên duy nhất bị mất. Điều này cho thấy giá trị của mỗi cá nhân trong mắt Thiên Chúa. Dù chỉ là một trong một trăm, nhưng con chiên lạc vẫn được quan tâm và tìm kiếm bằng tất cả tình yêu thương.
Sự vui mừng của người mục tử khi tìm thấy con chiên lạc lớn hơn cả niềm vui vì chín mươi chín con không bị lạc. Điều này nói lên rằng, Thiên Chúa không chỉ vui mừng khi chúng ta sống đúng đường, mà Ngài còn vui mừng gấp bội khi một người lầm lạc biết quay về, khi một người yếu đuối được nâng đỡ, khi một người bé mọn được tìm thấy và được yêu thương. Đây là một thông điệp đầy hy vọng cho tất cả chúng ta, đặc biệt là những ai đang cảm thấy mình yếu đuối, tội lỗi, hoặc đã đi lạc khỏi con đường của Chúa.
Dụ ngôn con chiên lạc kết thúc bằng một khẳng định đầy quyền năng và tình yêu: “Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.” Lời khẳng định này là cốt lõi của toàn bộ bài Tin Mừng hôm nay. Nó cho chúng ta thấy một Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi con cái mình, một Thiên Chúa luôn khao khát sự sống và ơn cứu độ cho mỗi người.
Thiên Chúa không muốn bất cứ ai trong chúng ta phải hư mất. Ngài không muốn bất cứ ai phải lạc lối, phải xa rời Ngài. Tình yêu của Ngài là tình yêu kiên nhẫn, bền bỉ, không ngừng tìm kiếm và kêu gọi chúng ta trở về. Ngài không bao giờ từ bỏ chúng ta, ngay cả khi chúng ta đã đi lạc rất xa. Ngài luôn mở rộng vòng tay đón đợi, giống như người cha trong dụ ngôn người con hoang đàng, luôn ngóng trông và sẵn sàng tha thứ.
Điều này cũng có nghĩa là, trong Giáo hội và trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta phải thể hiện chính lòng xót thương đó của Thiên Chúa. Chúng ta không được phép bỏ rơi, khinh thường, hay xa lánh bất cứ ai, đặc biệt là những người yếu đuối, lầm lạc, hay những người đang gặp khó khăn. Mỗi người trong chúng ta đều là một con chiên quý giá trong mắt Thiên Chúa, và mỗi người đều xứng đáng được yêu thương, được quan tâm, và được đưa về đoàn chiên của Ngài.
Thứ nhất, hãy tự vấn về sự khiêm nhường của bản thân. Chúng ta có thực sự khao khát trở nên bé nhỏ trong mắt Chúa không? Hay chúng ta vẫn còn chạy theo những giá trị trần tục về địa vị, danh vọng, và quyền lực? Sự khiêm nhường không phải là tự ti, mà là nhận ra đúng vị trí của mình trước mặt Thiên Chúa và trước mặt tha nhân. Đó là sống trong sự thật, không giả dối, không khoe khoang, không tìm kiếm sự chú ý. Chỉ khi chúng ta thực sự khiêm nhường, chúng ta mới có thể đón nhận được ân sủng của Thiên Chúa và trở nên lớn nhất trong Nước Trời.
Thứ hai, hãy mở rộng vòng tay đón tiếp những người bé mọn. Trong gia đình, trong giáo xứ, trong cộng đồng, có những ai đang là “em nhỏ” cần được chúng ta quan tâm, giúp đỡ? Đó có thể là những người già yếu, những em bé mồ côi, những người bệnh tật, những người nghèo đói, những người bị xã hội lãng quên. Việc phục vụ những người bé mọn này không chỉ là một bổn phận bác ái, mà còn là một đặc ân, vì qua họ, chúng ta đang đón tiếp chính Chúa Giê-su. Hãy nhớ lời Chúa: “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” (Mt 25:40).
Thứ ba, hãy trở thành những người mục tử đi tìm chiên lạc. Trong cuộc sống, chúng ta có thể gặp gỡ những người đã đi lạc khỏi con đường đức tin, những người đang sống trong tội lỗi, những người đã mất niềm hy vọng. Chúng ta có sẵn lòng bỏ lại “chín mươi chín con chiên” đang an toàn để đi tìm kiếm “một con chiên lạc” đó không? Việc loan báo Tin Mừng, việc chia sẻ niềm hy vọng, việc thể hiện lòng xót thương của Thiên Chúa cho những người đang lầm lạc là một sứ mạng quan trọng của mỗi Kitô hữu. Chúng ta được mời gọi trở thành những khí cụ của lòng thương xót Chúa, để đưa những người đang lạc lối trở về với đoàn chiên của Ngài.
Bài Tin Mừng hôm nay là một lời mời gọi mạnh mẽ đến sự hoán cải và biến đổi. Chúa Giê-su không chỉ muốn chúng ta hiểu về Nước Trời, mà Ngài muốn chúng ta sống theo những giá trị của Nước Trời ngay từ bây giờ. Sự vĩ đại đích thực không nằm ở địa vị hay quyền lực, mà nằm ở sự khiêm nhường, đơn sơ, và lòng yêu thương phục vụ những người bé mọn.
Chúng ta hãy xin Chúa ban cho chúng ta ơn khiêm nhường, để chúng ta biết hạ mình xuống, trở nên như trẻ nhỏ, hoàn toàn tin tưởng và phó thác vào tình yêu quan phòng của Ngài. Xin Chúa mở rộng trái tim chúng ta, để chúng ta biết yêu thương và đón tiếp tất cả những người bé mọn, những người yếu đuối, những người đang cần đến tình yêu và sự giúp đỡ của chúng ta. Và xin Chúa ban cho chúng ta lòng nhiệt thành của người mục tử, để chúng ta không ngừng tìm kiếm và đưa những con chiên lạc trở về với đoàn chiên của Chúa.
Với một Thiên Chúa đầy lòng xót thương, Đấng không muốn cho một ai trong chúng ta phải hư mất, chúng ta luôn có niềm hy vọng. Dù chúng ta có yếu đuối, có lầm lạc đến đâu, thì tình yêu của Ngài vẫn luôn rộng mở để đón nhận chúng ta trở về. Hãy tin tưởng vào lòng xót thương của Ngài, và hãy sống xứng đáng với tình yêu cao cả đó.
Nguyện xin Thiên Chúa, Cha chúng ta, Đấng ngự trên trời, luôn gìn giữ và ban bình an cho tất cả quý ông bà và anh chị em. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
TRỞ NÊN BÉ MỌN
Trong dòng chảy hối hả của cuộc đời, giữa biết bao lo toan, tính toán, và những khát vọng thầm kín, chúng ta thường xuyên đối diện với câu hỏi về giá trị, về vị trí của mình. Ai là người quan trọng nhất? Ai được công nhận nhiều nhất? Ai sẽ đứng đầu? Những câu hỏi này không phải là mới mẻ, mà đã từng vang vọng trong tâm trí của những người thân cận nhất với Đức Giê-su, chính các môn đệ của Người. Tin Mừng Thánh Mát-thêu hôm nay thuật lại một cách sống động khoảnh khắc ấy: “Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng: ‘Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời?’” Một câu hỏi rất đỗi con người, rất đời thường, phản ánh một khao khát tự nhiên về sự ưu việt, về một vị thế nổi bật. Nó cho thấy ngay cả những người đã đi theo Chúa, đã chứng kiến biết bao phép lạ và lời giảng dạy của Người, vẫn còn mang trong mình những suy nghĩ, những chuẩn mực của thế gian về sự vĩ đại.
Thế nhưng, câu trả lời của Đức Giê-su lại hoàn toàn đảo ngược mọi dự đoán, mọi quan niệm thông thường. Người không bắt đầu bằng việc liệt kê những công trạng, những thành tích, hay những chức vụ cao trọng. Thay vào đó, một hành động đơn giản nhưng đầy ý nghĩa đã diễn ra: “Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông.” Rồi Người cất tiếng, với một sự khẳng định dứt khoát, một lời bảo thật đầy uy quyền: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.”
Lời này như một tiếng sét đánh ngang tai các môn đệ, và cũng là một lời mời gọi sâu sắc, một thách thức lớn lao cho mỗi chúng ta. Trở lại mà nên như trẻ nhỏ. Đây không phải là một sự thụt lùi về mặt trí tuệ, kinh nghiệm sống, hay sự trưởng thành. Trái lại, đó là một cuộc “cách mạng” thực sự trong tâm hồn, một sự lột xác để mặc lấy một tâm thế mới, một thái độ sống hoàn toàn khác biệt với những gì thế gian thường đề cao. Trẻ nhỏ, trong mắt Đức Giê-su, không phải là biểu tượng của sự ngây thơ thiếu hiểu biết, mà là hình ảnh của sự đơn sơ, hồn nhiên, không toan tính, không kiêu căng, và đặc biệt là sự hoàn toàn tin tưởng, phó thác.
Hãy nhìn vào một đứa trẻ. Chúng sống trọn vẹn trong hiện tại, không vướng bận quá nhiều vào quá khứ hay lo lắng thái quá về tương lai. Chúng không bận tâm đến địa vị xã hội, không mưu cầu danh vọng, không chất chứa những định kiến hay thành kiến. Lòng chúng trong sáng, dễ tha thứ, dễ quên đi những giận hờn. Chúng hoàn toàn phụ thuộc vào cha mẹ, tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu và sự chăm sóc của người lớn. Khi đói, chúng khóc; khi vui, chúng cười; khi sợ hãi, chúng tìm đến vòng tay chở che. Sự yếu đuối và giới hạn của bản thân không phải là điều đáng che giấu, mà là một phần tự nhiên của sự tồn tại.
Trở nên như trẻ nhỏ, theo lời Đức Giê-su, chính là chấp nhận sự yếu đuối, sự giới hạn của bản thân mình. Đó là nhận ra rằng chúng ta không thể tự mình làm được mọi sự, không thể tự mình đạt được sự cứu rỗi, không thể tự mình trở nên vĩ đại theo cách của Thiên Chúa. Đó là sự khiêm nhường sâu sắc, là nhận ra rằng mọi thứ chúng ta có, mọi ân huệ chúng ta nhận được, mọi hơi thở chúng ta hít vào đều đến từ Thiên Chúa, Đấng là Cha của chúng ta. Khi chúng ta thực sự khiêm tốn, coi mình như không, như em nhỏ này, đặt mình vào vị trí của người hoàn toàn phụ thuộc vào tình yêu và lòng thương xót của Chúa, thì chính lúc đó, chúng ta mới thực sự lớn lên trong ân sủng của Thiên Chúa. Và chỉ khi đó, chúng ta mới có thể trở thành người lớn nhất trong Nước Trời theo cách mà Người mong muốn.
Sự “trở lại” mà Đức Giê-su nói đến không chỉ là một sự thay đổi bề ngoài, mà là một sự biến đổi tận căn trong tâm hồn. Đó là sự từ bỏ cái tôi kiêu ngạo, sự tự mãn, những tham vọng trần tục, và quay về với Thiên Chúa bằng một trái tim đơn sơ, rộng mở. Đó là sự sẵn sàng đón nhận Lời Chúa, vâng phục ý Chúa như một đứa trẻ vâng lời cha mẹ mình, không nghi ngờ, không chất vấn. Trong đời sống cầu nguyện, trở nên như trẻ nhỏ là biết thưa chuyện với Chúa một cách chân thành, không giả dối, không che đậy những yếu đuối hay tội lỗi của mình. Trong các mối quan hệ, đó là biết lắng nghe, biết tha thứ, biết yêu thương vô vị lợi, không tính toán thiệt hơn. Trong những thử thách, đó là biết phó thác hoàn toàn vào sự quan phòng của Chúa, tin rằng Người luôn ở bên và sẽ dẫn dắt chúng ta vượt qua mọi khó khăn.
Và không chỉ dừng lại ở việc trở nên như trẻ nhỏ trong tâm hồn, Đức Giê-su còn mở rộng lời dạy của Người về thái độ của chúng ta đối với những kẻ bé mọn trong xã hội. Người nói: “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.” Lời này là một lời mời gọi hành động cụ thể, một sự cụ thể hóa của tinh thần khiêm nhường. Những kẻ bé mọn ở đây không chỉ giới hạn là những đứa trẻ theo nghĩa đen. Họ còn là những người yếu thế, những người bị gạt ra bên lề xã hội, những người bị coi thường, bị lãng quên, những người cần được yêu thương và nâng đỡ.
Hãy nghĩ đến những người nghèo khổ, những người không có đủ cơm ăn áo mặc, không có nơi nương tựa. Hãy nghĩ đến những người bệnh tật, những người đang chịu đựng đau đớn thể xác và tinh thần, những người cảm thấy cô đơn, bị bỏ rơi. Hãy nghĩ đến những người già yếu, những người không còn khả năng tự chăm sóc bản thân, cần đến sự quan tâm và lòng kiên nhẫn của chúng ta. Hãy nghĩ đến những người khuyết tật, những người bị phân biệt đối xử, những người bị tước đi cơ hội để sống một cuộc đời trọn vẹn. Thậm chí, những kẻ bé mọn còn có thể là những người mà chúng ta cảm thấy khó chấp nhận, khó yêu thương, những người có lỗi lầm, những người đã từng làm tổn thương chúng ta. Bởi vì, trong mắt Thiên Chúa, tất cả đều là con cái của Người, tất cả đều cần đến tình yêu và lòng thương xót.
Khi chúng ta mở lòng ra để đón tiếp, để phục vụ những người bé mọn này, chúng ta không chỉ làm một việc bác ái đơn thuần, một hành động nhân đạo. Mà hơn thế nữa, chúng ta đang đón tiếp chính Đức Giê-su. Bởi vì Người đã đồng hóa mình với những người bé nhỏ nhất, yếu đuối nhất trong anh em chúng ta. Người đã từng nói: “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,40). Mỗi hành động yêu thương, mỗi cử chỉ quan tâm dành cho họ đều là một hành động yêu thương dành cho Thiên Chúa. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng tình yêu Thiên Chúa không phải là một khái niệm trừu tượng, xa vời, mà được thể hiện cụ thể, hữu hình qua tình yêu thương anh chị em, đặc biệt là những người yếu đuối nhất, những người cần được nâng đỡ nhất. Đó có thể là một bữa ăn chia sẻ, một lời an ủi, một sự lắng nghe chân thành, một nụ cười động viên, hay đơn giản chỉ là sự hiện diện của chúng ta bên cạnh họ.
Đức Giê-su tiếp tục cảnh báo chúng ta một cách mạnh mẽ: “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.” Lời cảnh báo này nhấn mạnh giá trị vô cùng quý giá của mỗi linh hồn, dù là bé mọn nhất, vô danh nhất trong mắt thế gian. Mỗi người, dù là ai, dù ở vị trí nào, dù có vẻ tầm thường đến đâu, đều là hình ảnh của Thiên Chúa, đều được Thiên Chúa yêu thương và trân trọng một cách đặc biệt. Sự hiện diện của các thiên thần, những vị sứ giả của Thiên Chúa, không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha vì những kẻ bé mọn, cho thấy sự quan tâm đặc biệt, sự bảo vệ thiêng liêng mà Thiên Chúa dành cho những người bị lãng quên, những người mà thế gian thường bỏ qua.
Chúng ta không có quyền coi thường, khinh dể, hay phán xét bất cứ ai. Bởi vì mỗi người đều mang trong mình một phẩm giá cao quý, một giá trị thiêng liêng không thể thay thế, được ban tặng bởi chính Đấng Tạo Hóa. Tinh thần này đòi hỏi chúng ta phải có một cái nhìn mới mẻ về con người, không dựa trên địa vị xã hội, tài sản, danh tiếng, hay những thành công bề ngoài, mà dựa trên phẩm giá cao quý mà Thiên Chúa đã ban cho mỗi người. Nó mời gọi chúng ta vượt qua mọi định kiến, mọi sự phân biệt đối xử, để nhìn thấy nơi mỗi người một người anh, người chị, một người con của Chúa, một hữu thể đáng được yêu thương và tôn trọng.
Để làm rõ hơn về tình yêu và sự quan tâm không giới hạn của Thiên Chúa dành cho từng người, đặc biệt là những người yếu đuối và lầm lạc, Đức Giê-su đã kể một dụ ngôn quen thuộc nhưng đầy ý nghĩa: dụ ngôn con chiên lạc. “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
Dụ ngôn này là một hình ảnh tuyệt vời về lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Người mục tử không bỏ rơi bất cứ ai, dù chỉ là một con chiên lạc. Người sẵn sàng bỏ lại tất cả những gì an toàn, những gì đã có trong tay – chín mươi chín con chiên đang ở trên núi – để dấn thân đi tìm kiếm, để cứu vớt một linh hồn đang lầm lạc, đang gặp nguy hiểm. Sự kiên trì của người mục tử, sự dấn thân không mệt mỏi của Người để tìm kiếm con chiên duy nhất bị lạc, cho thấy tình yêu của Thiên Chúa là một tình yêu cá vị, một tình yêu không ngừng tìm kiếm, một tình yêu không bao giờ bỏ cuộc.
Và niềm vui của Người khi tìm được con chiên lạc còn lớn hơn niềm vui vì chín mươi chín con chiên không bị lạc. Điều này không có nghĩa là Thiên Chúa ít yêu thương những người công chính, những người đang sống trong ân sủng của Người. Mà nó muốn nhấn mạnh sự mãnh liệt của tình yêu Thiên Chúa dành cho những người đang lạc lối, những người đang cần được cứu vớt. Mỗi người chúng ta đều là con chiên quý giá trong mắt Thiên Chúa, và Người không muốn cho một ai trong chúng ta phải hư mất. Dù chúng ta có lầm lạc đến đâu, dù chúng ta có sa ngã bao nhiêu lần, Thiên Chúa vẫn không ngừng tìm kiếm và chờ đợi chúng ta trở về. Người luôn sẵn lòng tha thứ và đón nhận chúng ta vào vòng tay yêu thương của Người.
Dụ ngôn này cũng là một lời mời gọi chúng ta hãy noi gương Thiên Chúa. Nếu Thiên Chúa là Đấng mục tử nhân lành, không ngừng tìm kiếm con chiên lạc, thì chúng ta, những người con của Người, cũng được mời gọi trở thành những mục tử nhỏ bé trong đời sống của mình. Chúng ta được mời gọi hãy có một trái tim biết quan tâm, biết tìm kiếm những người đang lạc lối, những người đang cần được đưa về với đàn chiên của Chúa. Đó có thể là một người bạn đang chìm trong tuyệt vọng, một thành viên trong gia đình đang xa rời đức tin, một người đồng nghiệp đang gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ. Thay vì phán xét, thay vì bỏ mặc, chúng ta được mời gọi hãy dấn thân, hãy đưa tay ra, hãy nói lời yêu thương, lời tha thứ, để kéo họ trở về với ánh sáng của Chúa. Niềm vui trên trời khi một người tội lỗi ăn năn trở lại cũng là niềm vui mà chúng ta được chia sẻ khi chúng ta trở thành khí cụ của lòng thương xót Chúa.
Vậy, kính thưa quý ông bà và anh chị em, bài Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta điều gì trong cuộc sống thường ngày? Trước hết, đó là lời mời gọi trở lại với sự đơn sơ, khiêm nhường của trẻ thơ. Trong một thế giới đầy rẫy sự cạnh tranh, tham vọng, và những cái tôi quá lớn, lời mời gọi này như một làn gió mát lành, nhắc nhở chúng ta về giá trị thực sự của cuộc sống. Đó không phải là những gì chúng ta tích lũy được, không phải là những danh hiệu chúng ta đạt được, không phải là những gì chúng ta sở hữu, mà là sự gắn bó mật thiết với Thiên Chúa, là sự phó thác hoàn toàn vào tình yêu quan phòng của Người. Khi chúng ta sống khiêm nhường, chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra ân sủng của Thiên Chúa đang hoạt động trong cuộc đời mình, và chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui thực sự trong sự phục vụ, trong sự cho đi mà không mong đền đáp. Sự khiêm tốn giúp chúng ta nhận ra rằng mọi tài năng, mọi thành công đều là hồng ân từ Chúa, và chúng ta chỉ là những người quản lý trung tín những hồng ân đó.
Thứ hai, bài học mời gọi chúng ta mở rộng trái tim để đón tiếp và phục vụ những người bé mọn. Trong cộng đồng, trong gia đình, trong xã hội, luôn có những người cần đến tình yêu thương, sự giúp đỡ, sự lắng nghe của chúng ta. Đừng bao giờ coi thường hay bỏ qua bất cứ ai, bởi vì trong mỗi người bé mọn, chúng ta đang gặp gỡ chính Đức Ki-tô. Hãy để tình yêu thương của chúng ta được thể hiện qua những hành động cụ thể, dù là nhỏ bé nhất, dành cho những người yếu thế. Một lời động viên chân thành, một cử chỉ quan tâm, một sự giúp đỡ thiết thực đều có thể mang lại niềm hy vọng và ánh sáng cho những cuộc đời đang chìm trong bóng tối. Hãy nhớ rằng, mỗi người chúng ta đều là một “em nhỏ” trong mắt Thiên Chúa, và chúng ta cũng cần được yêu thương, được đón nhận. Khi chúng ta cho đi, chúng ta cũng đang nhận lại.
Cuối cùng, dụ ngôn con chiên lạc nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương vô bờ bến của Thiên Chúa dành cho mỗi người chúng ta. Dù chúng ta có lầm lạc đến đâu, dù chúng ta có sa ngã bao nhiêu lần, Thiên Chúa vẫn không ngừng tìm kiếm và chờ đợi chúng ta trở về. Người luôn sẵn lòng tha thứ và đón nhận chúng ta vào vòng tay yêu thương của Người. Điều này mang lại cho chúng ta niềm hy vọng lớn lao và sự bình an trong tâm hồn, biết rằng chúng ta không bao giờ bị bỏ rơi. Đồng thời, nó cũng thúc đẩy chúng ta hãy noi gương Thiên Chúa, hãy trở thành những mục tử tốt lành, biết quan tâm, tìm kiếm và đưa những anh chị em đang lạc lối trở về với con đường của Chúa.
Kính thưa quý ông bà và anh chị em, bài Tin Mừng hôm nay không chỉ là một lời dạy, mà còn là một lời mời gọi sống, một lời mời gọi biến đổi. Một lời mời gọi sống một cuộc đời khiêm nhường, đơn sơ, biết yêu thương và phục vụ những người bé mọn, và luôn tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Khi chúng ta thực sự sống theo những lời dạy này, chúng ta sẽ không còn bận tâm đến việc ai là người lớn nhất trong Nước Trời, bởi vì chúng ta sẽ được ở trong Nước Trời, được sống trong tình yêu của Thiên Chúa, được chia sẻ niềm vui của Người, và đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất mà không một danh vọng hay địa vị nào trên trần gian có thể sánh bằng.
Xin Chúa ban cho mỗi chúng ta ơn biết trở nên như trẻ nhỏ, để tâm hồn chúng ta luôn đơn sơ, khiêm tốn và tràn đầy tình yêu thương. Xin cho chúng ta luôn biết mở rộng trái tim để đón tiếp và phục vụ những người bé mọn, nhìn thấy hình ảnh Chúa nơi họ. Và xin cho chúng ta luôn tin tưởng vào lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa, Đấng không muốn cho một ai trong chúng ta phải hư mất, hầu chúng ta xứng đáng được vào Nước Trời và sống mãi trong vinh quang của Người. Amen.
Lm. Anmai, CSsR