skip to Main Content

Niềm vui không ai lấy mất được

19.5 Thứ Sáu trong tuần thứ Sáu Mùa Phục Sinh

Cv 18:9-18; Tv 47:2-3,4-5,6-7; Ga 16:20-23

Niềm vui không ai lấy mất được

Các môn đệ được Chúa căn dặn “Thầy ra đi thì ích lợi hơn cho các con” (Ga 16, 7). Đó là một cuộc biệt ly. Có cuộc biệt ly nào mà không buồn, không xót, không thương. Cuộc chia ly ở đâu đâu cũng buồn khổ hết. Chia ly ở bên đường, bến đò, ga xe, phi trường, nghĩa địa… đều da diết, đều chết đi trong lòng một ít, và đối với các tông đồ hẳn không phải là ít, vì họ đã từ bỏ tất cả để đi theo Ngài.

Trở đi mắc núi, trở về mắc sông. Giờ đây, Chúa ra đi, đi sang một thế giới khác hẳn. Chúng ta thử tưởng tượng các môn đệ lúc ấy bơ vơ biết như thế nào. Cùng lắm họ mới theo đạo Chúa được ba năm. Với ba năm theo Chúa chập chững, giờ đây mất Chúa. Kẻ âm người dương. Từ đây một người Do thái với 33 tuổi tên là Giêsu, sẽ biến khỏi sân khấu lịch sử của nhân loại, với không gian, thời gian khí hậu của miền Palestin. Cho nên các tông đồ buồn khổ là phải lẽ. Từ đây, lấy ai làm trụ cột mà dựa dẫm, lấy đâu làm nơi nương tựa cho những ngày mệt mỏi đời tông đồ. Chính Chúa Giêsu đã thấy họ buồn và Chúa xác nhận rằng: “Vì Ta đã nói thế nên ưu phiền tràn ngập lòng các ngươi” (c.6).

Đó là một nỗi buồn nhân loại thấm thía. Nhưng Chúa Giêsu nói rằng phải vượt qua như thế như nỗi buồn khổ của một người mẹ sinh con (c.21). Giây phút chờ đợi đứa con ra đời với biết bao nhiêu là lo lắng hồi hộp, cho sự sống cả mẹ lẫn con và cho cả tương lai đứa con… Nhưng khi đứa con ra chào đời thì nó trở thành niềm vui tràn ngập vì đã cộng tác vào chương trình sáng tạo và tiếp tục dòng dõi nhân loại. Người mẹ vui hẳn lên vì tương lai huy hoàng đang chờ đón con mình, và tương lai của người mẹ như được bảo đảm hơn vì có thêm gậy chống cho tuổi đời.

Cũng tương tự như thế, các môn đệ buồn rầu trước cuộc ra đi của Đấng đã chịu đóng đinh vì mình. Họ lo âu cho tương lai đời họ sẽ đi về đâu, số phận của họ Con Tạo sẽ xoay vần ra sao. Nỗi lo âu có trên một phạm vi nhân loại rất là hữu lý, có vẻ là khôn ngoan, lo xa nữa. nhưng Chúa nói đó chỉ là nỗi lo âu tạm bợ thôi. Cũng như xưa kia các môn đệ lo lắng làm sao ra của ăn nơi hoang địa, thì Chúa đã ban bánh hóa ra nhiều 2 lần. Nơi vườn cây dầu, các môn đệ lo sợ  sống những giây phút căng thẳng… Nhưng rồi Chúa đã phục sinh hiện đến giữa họ, ban an bình, lấy lại niềm tin hy vọng. Nay niềm vui chưa trọn thì Chúa lại về Trời. Sự vui qua sự sầu lại tới là thường thế đó.

Nhưng các môn đệ đâu có ngờ Chúa về Trời mà vẫn còn ở lại với họ và những người kế tiếp họ cho đến tận thế. Ngài vẫn sống, nhưng sống cách thiêng liêng vượt trên mọi điều kiện không gian, thời gian. Chính nhờ đó các môn đệ không còn cảm thấy lo sợ và họ còn vui mừng đón nhận cái chết như chính Chúa nữa, vì họ biết có phần tốt nhất đang dành cho họ trên Trời.

Đời sống người Kitô hữu luôn luôn bao gồm nhưng lúc chờ đợi với ít nhiều buồn thảm và những lúc gặp gỡ vui mừng. Như một đợt sóng có lúc hạ xuống. Đời sống con cái Chúa cũng bồng bềnh trong đau khổ và niềm vui như vậy. Xin đừng quên lời Chúa: “Nỗi vui mừng của các con không ai giật mất được” (c.22). Niềm vui của chúng ta là niềm vui đã được Chúa cứu chuộc, không còn bị án nào nữa. Chúng ta đã được thâu nhập vào Giáo hội cùng phép rửa tội, được Chúa huấn luyện bằng lời Chúa, được Ngài nuôi dưỡng bằng Mình Ngài. Mỗi ngày sống chúng ta vui mừng vì sẽ được về gần trời.

Thông thường, đau khổ được coi là hình phạt dành cho những kẻ gây ra tội ác. Nếu hình phạt chưa đến với họ, thì đời con đời cháu sẽ phải gánh chịu: “Đời cha ăn mặn đời con khát nước, Cha ăn nho xanh con ghê răng”.

Chúa Giêsu đã có cái nhìn lạc quan về đau khổ. Với Ngài, đau khổ không hướng về quá khứ, nhưng mở cửa cho tương lai. Con người không tuyệt vọng trong đau khổ, nhưng hy vọng vui mừng vì thành quả của đau khổ. Người đàn bà sinh con thì ưu phiền, nhưng sinh con rồi thì quên hết cơn đau, vì niềm vui đã có một người con sinh ra đời. Đoạn đường dẫn đến Núi Sọ được dệt bằng đau khổ tủi nhục của tuyệt vọng, nhưng lại mở lối cho vinh quang Phục Sinh.

Trước nỗi buồn của các môn đệ vì sự ra đi của Ngài, chúa Giêsu vẫn không bỏ dở công trình cứu chuộc của Thiên Chúa. Ngài mời gói các ông đừng lắng đọng trong buồn phiền khổ sầu, nhưng hướng về niềm vui tương lai: “Bây giờ các con phải ưu phiền, nhưng Ta sẽ gặp lại các con, lòng các con sẽ vui mừng, và nỗi vui mừng của các con không ai giựt mất được”.

Niềm vui chỉ có được khi chúng ta sống trong hy vọng và mong chờ. Tôi có hy vọng, mong chờ gì nơi Chúa không ? Có Chúa là niềm vui vì Chúa có một chỗ đứng quan trọng trong đời sống các Tông Đồ; còn tôi, Chúa có chỗ đứng nào trong đời tôi không ? và biết bao nhiêu câu hỏi ta có thể đặt ra cho chính mình trước niềm vui phục sinh của các Tông Đồ.

Lời nhắn nhủ của Chúa Giêsu cũng được gửi đến mỗi người Kitô hữu chúng ta: chỉ than trách hoặc đặt câu hỏi thì đau khổ vẫn mãi là đau khổ, nhưng chỉ khi hướng về Thập giá, chúng ta sẽ khám phá ra ý nghĩa và giá trị của đau khổ. Ước gì Thập giá là ánh sáng soi đường chúng ta trong những tăm tối cuộc đời, và qua thập giá, chúng ta sẽ tới ánh sáng.

Back To Top