Thứ tư tuần 25 Tn SỨ VỤ RAO GIẢNG: LỜI…

10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Sáu tuần XI TN (của Lm. Anmai, CSsR)
KHO TÀNG VÀ CON MẮT: HAI CON ĐƯỜNG, MỘT CHÂN LÝ
Tin Mừng theo Thánh Mát-thêu (6,19-23) là một lời dạy đầy sâu sắc của Chúa Giêsu, gói gọn trong hai hình ảnh tưởng chừng riêng biệt nhưng lại hòa quyện để dẫn ta đến một chân lý duy nhất: kho tàng và con mắt. Kho tàng là những gì ta coi là quý giá nhất trong cuộc đời, là đích đến mà ta hướng lòng mình tới. Con mắt, trong bối cảnh này, không chỉ là cơ quan thị giác, mà còn là ánh nhìn nội tâm, là lương tâm, là cách ta nhận định và định hướng hành động. Một bên phản ánh giá trị ta đặt vào cuộc sống, một bên là ánh sáng soi đường để ta bước đi đúng hướng. Cả hai, dù khác nhau, lại cùng dẫn ta đến câu hỏi cốt lõi: Ta đang sống vì điều gì, và ánh nhìn của ta có đủ sáng để nhận ra kho tàng thật sự?
Con người, từ cổ chí kim, luôn khao khát tìm kiếm một điểm tựa, một điều gì đó mang lại ý nghĩa và sự an toàn giữa dòng đời bấp bênh. Đối với nhiều người, kho tàng quý giá nhất dường như là của cải vật chất: tiền bạc, vàng bạc, nhà cửa, danh vọng. Những thứ này mang lại cảm giác an tâm, như thể chúng có thể bảo vệ ta khỏi những bất định của cuộc sống. Người ta lao vào tích lũy, chồng chất của cải, nghĩ rằng càng sở hữu nhiều, cuộc sống sẽ càng vững chắc. Nhưng Chúa Giêsu, với cái nhìn thấu suốt, đã cảnh báo: “Anh em đừng tích trữ cho mình kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách để lấy đi” (Mt 6,19).
Của cải trần gian, dù quý giá đến đâu, cũng mang trong mình mầm mống của sự hủy hoại. Mối mọt gặm nhấm, thời gian làm hao mòn, và những biến cố bất ngờ – từ thiên tai, khủng hoảng kinh tế, đến lòng tham của con người – có thể khiến mọi thứ tan biến trong chớp mắt. Hơn nữa, của cải vật chất không chỉ dễ mất, mà còn kéo theo những hệ lụy tinh thần: lo lắng, sợ hãi mất mát, hoặc kiêu ngạo đến mức quên đi mục đích tối hậu của đời sống. Người đặt kho tàng ở tiền bạc thường sống trong bất an, bị trói buộc bởi chính những gì họ sở hữu. Họ có thể giàu có về vật chất, nhưng tâm hồn lại nghèo nàn, trống rỗng.
Ngược lại, Chúa Giêsu mời gọi ta hướng lòng về một kho tàng bền vững: “Hãy tích trữ kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không đào ngạch khoét vách để lấy đi” (Mt 6,20). Kho tàng trên trời không phải là những thứ hữu hình, mà là những giá trị vĩnh cửu: những hành động yêu thương, những việc lành, những khoảnh khắc ta sống vì Chúa và vì tha nhân. Mỗi lần ta chia sẻ với người nghèo, an ủi kẻ đau khổ, hay làm việc vì tình yêu, ta đang xây dựng một kho tàng không ai có thể cướp mất. Đó là kho tàng vượt qua giới hạn của thời gian, không bị cái chết chấm dứt, và mang lại cho ta sự bình an thật sự.
Câu chuyện về người phú hộ và Lazarô trong Tin Mừng (Lc 16,19-31) minh họa rõ nét chân lý này. Người phú hộ, với kho tàng là sự giàu sang, chỉ hưởng thụ được niềm vui ngắn ngủi trong đời này. Nhưng Lazarô, dù nghèo khó và bị khinh miệt, lại được vinh quang đời đời vì lòng trung tín và khiêm nhường. Cũng vậy, cuộc đời của công chúa Diana là một bài học sống động: bà sở hữu tiền tài, danh vọng, và vẻ đẹp, nhưng tất cả những thứ ấy không thể mang theo khi bà rời khỏi thế gian. Điều còn lại là những việc thiện bà đã làm, những lần bà dang tay giúp đỡ người bất hạnh – đó mới là kho tàng thật sự của bà.
Bên cạnh hình ảnh kho tàng, Chúa Giêsu còn nói về con mắt: “Con mắt là đèn cho thân thể. Nếu mắt anh sáng, thì toàn thân anh sẽ sáng. Nếu mắt anh xấu, thì toàn thân anh sẽ tối” (Mt 6,22-23). Con mắt ở đây không chỉ là khả năng nhìn thấy thế giới bên ngoài, mà còn là ánh nhìn nội tâm, là lương tâm, là cách ta đánh giá và phân biệt điều gì là quan trọng. Một cái nhìn đúng đắn sẽ soi sáng cả cuộc đời ta, giúp ta nhận ra đâu là kho tàng thật, đâu là những giá trị phù du. Ngược lại, một cái nhìn lệch lạc sẽ khiến ta chìm trong bóng tối, chạy theo những ảo ảnh không mang lại hạnh phúc thật.
Một người có “con mắt sáng” là người biết nhìn đời bằng đức tin, biết đặt ưu tiên vào những gì thuộc về Chúa. Họ nhận ra rằng giá trị của một con người không nằm ở những gì họ sở hữu, mà ở cách họ sống và yêu thương. Họ biết phân biệt giữa điều thiện và điều ác, giữa kho tàng trên trời và cám dỗ dưới đất. Ngược lại, một “con mắt xấu” là ánh nhìn bị che mờ bởi lòng tham, sự ích kỷ, hay sự mê muội trước danh lợi. Người có cái nhìn như thế sẽ dễ dàng lạc lối, sống một cuộc đời đầy mâu thuẫn và bất an.
Câu chuyện về viên ngọc quý của vị tu sĩ là một ví dụ điển hình. Viên ngọc, tưởng chừng là giải pháp cho sự nghèo khó, lại trở thành gánh nặng, trói buộc tâm hồn vị tu sĩ trong lo lắng và sợ hãi. Chỉ khi buông bỏ viên ngọc, trả nó về với tự do, vị tu sĩ mới tìm thấy sự thanh thản và nhận ra kho tàng thật sự: một lương tâm trong sáng, một tâm hồn tự do, và một cuộc sống siêu thoát khỏi danh lợi. Viên ngọc quý không phải là vấn đề, nhưng cách vị tu sĩ nhìn nó – như một kho tàng duy nhất – đã khiến cuộc đời ông rơi vào bóng tối.
Kho tàng và con mắt, dù là hai hình ảnh khác nhau, lại cùng dẫn ta đến một chân lý: Kho tàng ở đâu, lòng ta ở đó. Trái tim con người là trung tâm của mọi suy nghĩ, cảm xúc, và hành động. Nơi ta đặt kho tàng sẽ quyết định hướng đi của trái tim ta. Nếu ta đặt niềm tin vào của cải trần gian, lòng ta sẽ bị trói buộc, dễ bối rối trước mọi nguy cơ mất mát. Nhưng nếu ta hướng lòng về kho tàng trên trời, trái tim ta sẽ được giải thoát, trở nên thanh thản và rộng mở để sống vì những giá trị cao đẹp.
Câu hỏi “Tôi đang đặt kho tàng ở đâu?” là một lời mời gọi nội tâm mà mỗi người cần đối diện mỗi ngày. Để trả lời, ta chỉ cần nhìn vào cách mình sống: Ta có lo lắng không yên khi tài sản bị đe dọa? Ta có dành thời gian cho cầu nguyện, cho việc giúp đỡ tha nhân? Những gì ta ưu tiên – tiền bạc, danh vọng, hay tình yêu và lòng bác ái – sẽ tiết lộ kho tàng thật sự của ta. Và kho tàng ấy, đến lượt nó, sẽ định hình ánh nhìn của ta. Một người đặt kho tàng trên trời sẽ có một “con mắt sáng”, biết nhìn đời bằng đức tin, biết nhận ra sự hiện diện của Chúa trong mọi sự. Ngược lại, một người chỉ chăm chăm vào của cải sẽ có một “con mắt xấu”, khiến cả cuộc đời chìm trong bóng tối.
Sống với kho tàng trên trời không có nghĩa là khước từ mọi niềm vui trần thế. Chúa không yêu cầu ta sống trong nghèo đói hay từ bỏ mọi thứ mình có. Điều Người muốn là ta biết sử dụng những gì mình được ban – tài năng, thời gian, của cải – để phục vụ cho mục đích cao cả hơn. Một người giàu có vẫn có thể tích trữ kho tàng trên trời nếu họ biết chia sẻ tài sản của mình. Một người bận rộn vẫn có thể sống cho Chúa nếu họ biết dành thời gian để cầu nguyện và làm việc lành. Tất cả tùy thuộc vào trái tim ta: nó đang hướng về đâu, và nó đang tìm kiếm điều gì.
Trong thế giới hôm nay, lời dạy của Chúa Giêsu càng trở nên cấp thiết. Giữa một xã hội đầy cám dỗ, nơi người ta bị cuốn vào vòng xoáy của tiêu thụ, cạnh tranh, và chạy theo danh lợi, ta dễ dàng quên đi những giá trị vĩnh cửu. Quảng cáo, mạng xã hội, và những áp lực xã hội không ngừng thúc đẩy ta đặt kho tàng ở những thứ hào nhoáng nhưng phù du. Nhưng chính trong bối cảnh đó, lời mời gọi của Chúa vang lên như một ánh sáng dẫn đường: “Hãy tích trữ kho tàng trên trời”. Đó là lời mời gọi ta sống khác đi, sống sâu sắc hơn, sống với một mục đích cao cả hơn.
Lm. Anmai, CSsR
KHO TÀNG VÀ CON MẮT
Tin Mừng Thứ Sáu Tuần XI Thường Niên (Mt 6,19-23):
“Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi được. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.”
Lời dạy của Chúa Giêsu trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu là một lời mời gọi sâu sắc, vừa thân thương vừa thách thức, mở ra cho chúng ta một hành trình chiêm nghiệm về ý nghĩa cuộc sống. Qua hai hình ảnh đầy sức mạnh – kho tàng và con mắt – Chúa Giêsu dẫn dắt chúng ta nhìn vào chính tâm hồn mình, đặt câu hỏi về những gì thực sự quan trọng và định hướng cách chúng ta sống. Kho tàng là biểu tượng của những giá trị ta trân quý nhất, còn con mắt là ánh sáng của lương tri, phản chiếu cách ta nhìn nhận thế giới và chính mình. Lời Chúa hôm nay không chỉ là một bài học, mà còn là một tấm gương, một trắc nghiệm lương tâm, thúc đẩy chúng ta sống sao cho xứng đáng với ơn gọi làm con cái Thiên Chúa.
Kho tàng, trong ý nghĩa sâu xa, không chỉ là những gì chúng ta sở hữu, mà là những gì chúng ta xem là quý giá nhất, là mục tiêu của mọi khát vọng và nỗ lực. Đó có thể là tiền bạc, danh vọng, quyền lực, sự nghiệp, hay những mối quan hệ mang lại lợi ích. Nhưng cũng có thể là những giá trị thiêng liêng: đức tin, lòng bác ái, sự tha thứ, tình yêu thương vô vị lợi, hay khát vọng sống cho Nước Trời. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta tự vấn: Kho tàng của tôi là gì? Điều gì khiến tôi thao thức, say mê, và sẵn sàng hy sinh để đạt được? Điều gì tôi sợ mất nhất?
Câu hỏi này không dễ trả lời, vì nó đòi hỏi sự thành thật với chính mình. Khi chúng ta thức dậy mỗi sáng, điều gì chiếm lấy tâm trí ta? Khi cầu nguyện hay ngồi suy tư, trái tim ta hướng về đâu? Những nỗi bận tâm nào trỗi dậy trong lòng? Câu trả lời sẽ tiết lộ kho tàng đích thực của tâm hồn ta. Nếu kho tàng của ta là tiền bạc, ta sẽ sống trong lo âu, tính toán, và bất an vì những thứ có thể mất đi bất cứ lúc nào. Nếu kho tàng là danh vọng, ta sẽ kiệt sức trong cuộc chạy đua để được công nhận. Nhưng nếu kho tàng là Thiên Chúa và những giá trị của Tin Mừng, ta sẽ tìm thấy bình an, ý nghĩa và niềm vui sâu sắc, ngay cả giữa những thử thách của cuộc đời.
Chúa Giêsu khuyên: “Đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất.” Người không phủ nhận nhu cầu vật chất hay tầm quan trọng của việc chuẩn bị cho cuộc sống hiện tại. Người chỉ muốn chúng ta nhận ra sự mong manh của những giá trị trần thế. Tiền bạc có thể bị mối mọt ăn mòn, của cải có thể bị trộm cắp lấy đi, danh vọng có thể tan biến như mây khói. Những thứ ấy không phải là nền tảng vững chắc để xây dựng một cuộc đời ý nghĩa. Ngược lại, kho tàng trên trời – đức tin, lòng cậy trông, đức ái, và những việc lành – là những giá trị trường tồn, không gì có thể hủy hoại. Tích trữ kho tàng trên trời là đầu tư cho sự sống vĩnh cửu, là con đường dẫn ta đến hạnh phúc đích thực.
Kế tiếp, Chúa Giêsu sử dụng hình ảnh “con mắt là đèn của thân xác” để nói về lương tri và cách chúng ta nhìn nhận cuộc sống. Con mắt không chỉ giúp ta nhìn thấy thế giới bên ngoài, mà còn là cửa sổ của tâm hồn, phản ánh những giá trị ta trân trọng và cách ta đối xử với tha nhân. Một con mắt sáng là biểu tượng của một lương tri trong sạch, một tâm hồn ngay thẳng, biết yêu thương và trân trọng sự thật. Ngược lại, một con mắt tối là dấu hiệu của một lương tri mờ đục, bị chi phối bởi ích kỷ, toan tính, và cái nhìn thiển cận.
Người có con mắt sáng biết nhìn thấy giá trị của tha nhân, nhận ra dấu ấn của Thiên Chúa trong mọi sự, và hướng lòng về những gì cao cả. Họ không chỉ nhìn đời bằng đôi mắt thể xác, mà còn bằng đôi mắt của đức tin, biết tìm kiếm ý nghĩa sâu xa trong những điều bình dị. Ngược lại, người có con mắt tối chỉ nhìn đời qua lăng kính lợi ích cá nhân. Họ có thể thấy rõ đồng tiền, nhưng lại mù lòa trước nỗi đau của người bên cạnh. Họ có thể tính toán chi li cho lợi ích của mình, nhưng lại không thấy được giá trị của sự hy sinh hay lòng quảng đại.
Câu chuyện về em bé khiếm thị được mẹ trao cây Thánh Giá là một minh chứng sống động cho ý nghĩa của “con mắt tâm hồn”. Dù đôi mắt thể xác không nhìn thấy ánh sáng, em bé vẫn giữ được ngọn đèn rạng ngời trong tâm hồn nhờ đức tin và tình yêu. Cây Thánh Giá, như lời người mẹ nói, là “đèn của tâm hồn”, soi sáng con đường em đi, giúp em vượt qua bóng tối của thể xác để sống trong ánh sáng của Thiên Chúa. Hình ảnh này nhắc nhở chúng ta rằng ánh sáng đích thực không chỉ đến từ đôi mắt thể xác, mà từ một lương tri đặt nền trên đức tin, hy vọng và tình yêu.
Chúa Giêsu cảnh báo: “Nếu ánh sáng trong anh em lại trở thành bóng tối, thì bóng tối ấy sẽ lớn lao biết chừng nào!” (Mt 6,23). Đây là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ. Khi lương tri của chúng ta bị mờ đục, khi chúng ta đặt kho tàng sai chỗ, cuộc sống của ta sẽ rơi vào bóng tối. Một người có thể đến nhà thờ, đọc kinh cầu nguyện, nhưng nếu ra khỏi đó lại sống ích kỷ, tranh giành, hay thờ ơ với tha nhân, thì ánh sáng trong họ đã trở thành bóng tối. Một người có thể nói lời yêu thương trước mặt Chúa, nhưng nếu về nhà lại đối xử thô bạo với gia đình, thì con mắt tâm hồn của họ đã bị che mờ.
Thật đáng buồn khi chúng ta để kho tàng trần thế lấn át kho tàng trên trời. Thật đau xót khi con mắt tâm hồn, đáng lẽ phải sáng ngời ánh sáng Tin Mừng, lại trở nên u tối vì những toan tính nhỏ nhen. Cuộc sống như thế không chỉ thiếu ý nghĩa, mà còn dẫn ta đến sự trống rỗng và đau khổ. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta kiểm tra lại con mắt của mình: Ánh sáng trong ta có còn rạng ngời không? Lương tri của ta có còn được dẫn dắt bởi sự thật và tình yêu không? Hay chúng ta đang để mình bị cuốn theo những giá trị tạm bợ, để bóng tối lấn át ánh sáng?
Lời dạy của Chúa Giêsu không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là một lời mời gọi đầy yêu thương. Người mời chúng ta sống với một tâm thế khác biệt: sống hướng về kho tàng trên trời, sống với con mắt tâm hồn sáng ngời ánh sáng Tin Mừng. Điều này không có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ mọi thứ trần thế, mà là đặt chúng vào đúng vị trí. Tiền bạc, của cải, danh vọng là phương tiện, không phải mục đích. Chúng ta được mời gọi sử dụng những ân ban ấy để phục vụ Thiên Chúa và tha nhân, để tích trữ kho tàng trên trời qua những hành động yêu thương, tha thứ và bác ái.
Mỗi ngày, chúng ta có vô số cơ hội để tích trữ kho tàng trên trời. Một lời nói an ủi, một cử chỉ giúp đỡ, một hành động tha thứ – tất cả những điều ấy đều là những viên ngọc quý mà chúng ta gửi gắm vào ngân hàng thiên quốc. Những kho tàng này không chỉ làm giàu có tâm hồn chúng
Lm. Anmai, CSsR
KHO TÀNG VĨNH CỬU VÀ ĐÔI MẮT TÂM LINH
Trên hành trình trần thế, mấy ai không mê tiền mê bạc, không say đắm danh vọng, quyền lực, nhà cao cửa rộng, phú quý vinh sang? Cuộc sống hiện đại với những tiện nghi và quảng cáo rầm rộ càng làm cho lòng người dễ bị lôi kéo và cuốn hút vào cơn lốc của chủ nghĩa tiêu dùng. Người ta lao vào ăn ngon, mặc đẹp, tìm kiếm sự nổi bật, sự công nhận của xã hội. Ai cũng muốn mình trở thành trung tâm, cái rốn của vũ trụ, được mọi người ngưỡng mộ và tung hô.
Thế nhưng, càng đạt được, người ta lại càng thấy chưa đủ. Lòng tham của con người như một chiếc túi không đáy, càng đổ vào thì lại càng thấy trống rỗng. Điều này không phải là mới lạ gì. Xưa đã vậy, nay vẫn thế. Từ ngàn xưa, con người đã mơ ước tìm được kho báu, một khối tài sản khổng lồ có thể giúp họ đổi đời, vươn lên và kiểm soát số phận của mình.
Câu chuyện về những người đi tìm kho báu không chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích mà còn là hiện thực trong đời sống hôm nay. Như trường hợp một người đàn ông từng xin phép khai thác “4.000 tấn vàng” nghi chôn giấu tại Núi Tàu (Bình Thuận), hay một người khác lại xin khai quật kho báu 3 tấn vàng dưới lòng sông Cà Ty, được cho là do quân đội Nhật chôn cất từ xưa. Câu chuyện trở nên bi hài khi chính mẹ của người xin phép đã lên tiếng can ngăn và chia sẻ sự bất ngờ về hành động của con mình.
Nhưng rồi, chúng ta phải tự hỏi: những kho báu đó, nếu có thật, liệu có mang lại hạnh phúc đích thực không? Những gì con người lao tâm khổ tứ tìm kiếm ở trần gian, đến cuối cùng có giúp họ sống mãn nguyện và bình an không?
Chúng ta hãy chiêm ngắm gương của Alexander Đại đế, người từng thống trị một đế quốc rộng lớn, giàu có và lẫy lừng tiếng tăm. Nhưng khi nằm trên giường bệnh, ông đã nhận ra sự vô nghĩa của tất cả. Ông trăn trối ba điều thật sâu sắc:
Thứ nhất, ông muốn các bác sĩ khiêng quan tài để cho mọi người thấy rằng, dù y học có tiến bộ tới đâu cũng không thể thắng nổi cái chết. Không một ai, kể cả những thầy thuốc tài ba nhất, có thể cưỡng lại lưỡi hái tử thần.
Thứ hai, ông muốn rải vàng bạc, châu báu trên đường đến nghĩa địa để mọi người hiểu rằng: dù cả đời có lao nhọc tích trữ, thì cũng chẳng thể mang theo được một chút gì khi lìa khỏi cõi đời này.
Thứ ba, ông muốn đôi tay mình để trống ra ngoài quan tài, để nói với nhân loại rằng: ta sinh ra tay trắng, và ra đi cũng tay trắng.
Đó là nhận thức sâu sắc, nhưng lại đến từ một người không có niềm tin vào đời sau. Còn chúng ta, những người tin vào Đức Kitô, chúng ta xác tín rằng chết không phải là hết, mà là một cuộc trở về với Đấng Tạo Hóa. Chúng ta sinh ra để rồi được trở về, được sống trong hạnh phúc vĩnh cửu, nếu biết chọn đúng kho tàng.
Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay (Mt 6,19-23) đã cảnh báo chúng ta không nên tích trữ kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Ngài mời gọi chúng ta hướng lòng về kho tàng trên trời, nơi không có gì có thể phá đổ hay đánh cắp được. Vì sao vậy? Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.
Chúa còn nhấn mạnh đến vai trò của đôi mắt: “Con mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt anh sáng, thì toàn thân anh sẽ sáng; còn nếu mắt anh xấu, thì toàn thân anh sẽ tối.” Điều này nhắc ta rằng, ánh sáng của tâm hồn, của sự khôn ngoan và phân định đúng đắn, chính là điều thiết yếu để không bị lầm đường lạc lối.
Kho tàng trên trời không phải là điều gì trừu tượng hay xa vời. Đó chính là tình yêu, sự tha thứ, lòng bác ái, sự dấn thân phục vụ, và nhất là tương quan thân mật với Thiên Chúa qua Lời Ngài và Thánh Thể. Đó là những giá trị vĩnh cửu không thể hao mòn theo năm tháng. Đức Thánh Cha Phanxicô đã từng nói: “Tất cả chúng ta cần phải nhìn nhau với cặp mắt yêu thương của Đức Kitô, và phải học cách ôm lấy những người nghèo khổ, để cho họ thấy sự gần gũi, cảm tình và lòng yêu thương của chúng ta.”
Kho tàng trên trời cũng hiện diện ngay trong đời sống thường nhật của mỗi người. Gia đình là kho tàng vô giá mà Chúa trao ban. Nơi đó, chúng ta học yêu thương, tha thứ, chăm sóc và hy sinh cho nhau. Một gia đình ấm êm là hình ảnh sống động của thiên đàng tại thế. Vì thế, ta cần gìn giữ gia đình như một kho báu thiêng liêng, không thể đánh đổi bằng bất kỳ giá trị vật chất nào.
Tuy nhiên, biết được kho báu thật nhưng để giữ được nó không dễ. Bản tính con người mỏng dòn, dễ sa ngã, bị cám dỗ bởi những hạnh phúc mau qua. Những thứ hào nhoáng, hấp dẫn và cụ thể của trần gian khiến ta dễ bị mê hoặc. Trong khi đó, kho báu đích thực thì lại đòi hỏi sự hy sinh, từ bỏ, sự kiên trì và đức tin.
Do đó, Thiên Chúa đã ban cho ta một đôi mắt tâm linh, đôi mắt của đức tin, để có thể nhận ra con đường dẫn tới hạnh phúc thật. Chúng ta phải không ngừng thanh luyện đôi mắt đó bằng đời sống cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa và tham dự các bí tích. Đôi mắt tâm linh sáng suốt sẽ giúp ta phân định điều đúng sai, điều lành thánh và điều tội lỗi, điều chóng qua và điều tồn tại đời đời.
Ai có đôi mắt tâm linh trong sáng sẽ không bị lệch lạc trong việc chọn lựa. Họ biết dừng lại khi thấy mình đang chạy theo kho tàng giả tạo. Họ biết quay đầu khi thấy mình đang đắm chìm trong các giá trị phù phiếm. Họ biết sống đơn sơ, khiêm tốn và sống cho tha nhân.
Vì thế, sống giữa thế gian với muôn ngàn lời mời gọi, ta cần chọn cho mình một định hướng rõ ràng. Không thể có hai kho tàng. Không thể vừa phụng sự Thiên Chúa vừa phục vụ tiền của. Phúc Âm không trung lập. Chúa Giêsu không chấp nhận sự nửa vời. Hoặc chọn Chúa, hoặc chọn của cải thế gian. Hoặc sống vì nước trời, hoặc sống vì trần thế.
Ước gì mỗi chúng ta hôm nay được thức tỉnh để không lao mình vào những điều hư ảo. Ước gì lời Chúa vang lên như một hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc ta hãy tích trữ cho mình những kho tàng bền vững. Ước gì đôi mắt tâm linh của chúng ta luôn trong sáng, để ta nhìn ra đâu là điều đẹp lòng Chúa, đâu là con đường dẫn tới sự sống muôn đời.
Lạy Chúa Giêsu, con xin dâng lên Chúa lòng khao khát sống trọn vẹn cho Chúa. Xin cho con không bị mê hoặc bởi kho tàng trần gian, nhưng biết dùng những gì con có để phục vụ Chúa và anh em. Xin giúp con luôn biết nhìn đời bằng đôi mắt đức tin, để dù sống giữa thế gian, con vẫn luôn hướng lòng về trời cao. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
MỤC ĐÍCH ĐỜI NGƯỜI LÀ TRỞ VỀ VỚI THIÊN CHÚA
“Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát và kẻ trộm không khoét vách lấy đi được. Vì kho tàng anh em ở đâu, thì lòng anh em cũng ở đó” (Mt 6,19-21).
Trong hành trình sống của con người, có biết bao nhiêu mục đích được vạch ra: xây dựng gia đình, thành đạt trong sự nghiệp, bảo đảm tài chính, đóng góp cho xã hội… Nhưng Tin Mừng hôm nay cho ta một lời dạy căn bản: hãy tích trữ kho tàng trên trời. Điều đó không có nghĩa là phủ nhận cuộc sống đời này, nhưng là một lời mời gọi đặt đúng vị trí của đời sống trần gian: nó chỉ là con đường, chứ không phải cứu cánh. Nếu lầm tưởng đời này là cùng đích, chúng ta sẽ mãi băn khoăn, lo toan, và đánh mất phương hướng. Chúa Giêsu đã cho thấy: sống mà không hướng về trời là một đời sống dang dở, dù có vẻ thành công ở đời.
Thật vậy, ai trong chúng ta mà chưa từng một lần tự hỏi: tôi sống để làm gì? Tôi cố gắng vì điều gì? Những gì tôi đang tìm kiếm, có giúp tôi đến gần với Thiên Chúa hơn không? Có lẽ, giữa những tất bật của công việc, của trách nhiệm, của những kế hoạch dài hạn, chúng ta nhiều khi đã quên mất rằng đời sống này ngắn ngủi và mong manh. Tất cả những gì ta sở hữu hôm nay, mai này có thể thuộc về người khác. Vậy đâu là thứ tồn tại vĩnh viễn? Câu trả lời là: những gì được làm vì lòng yêu mến Thiên Chúa và vì tình yêu thương dành cho anh em.
Thánh Âu-tinh, một con người từng thành đạt ở đời, có danh tiếng, có địa vị, nhưng cuối cùng ngài vẫn cảm thấy lòng mình bất an. Ngài đã thú nhận: “Lòng tôi còn khắc khoải mãi cho tới khi được nghỉ yên trong Chúa”. Câu nói ấy không chỉ là tâm tình riêng của một vị thánh, mà còn là kinh nghiệm chung của mọi con người thành thật với chính mình. Những bất an, khắc khoải, trống rỗng trong lòng ta nhiều khi xuất phát từ việc ta đang tích trữ những kho tàng chóng qua, đang đặt hy vọng vào những thứ tạm bợ. Khi mục đích đời sống không đặt nơi Thiên Chúa, tất yếu tâm hồn ta sẽ thiếu vắng sự bình an.
Chúa Giêsu mời gọi ta đổi hướng: đừng tập trung vào kho tàng dưới đất, nhưng hãy xây dựng kho tàng trên trời. Ngài không bảo ta thôi không làm việc, không tìm kế sinh nhai, nhưng dạy ta phải biết thứ tự ưu tiên: hãy chọn phần tốt nhất, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Người trước tiên. Hãy nhớ rằng cuộc sống thể lý chỉ là một phần rất nhỏ, trong khi cuộc sống linh hồn là vĩnh cửu. Mỗi hành vi bác ái, mỗi hy sinh âm thầm, mỗi việc công chính vì Chúa, chính là những viên gạch xây dựng kho tàng trên trời.
Trong thực tế đời sống, đôi khi ta cảm thấy bất công khi người sống gian dối lại thành công, còn người lương thiện lại gặp nhiều khó khăn. Nhưng Lời Chúa dạy ta đừng nhìn đời bằng con mắt trần gian, mà hãy nhìn bằng ánh sáng đức tin. Mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt ta sáng, cả thân thể ta sẽ sáng; nhưng nếu mắt ta mù lòa vì tham vọng, vì thù hận, vì lòng ích kỷ, thì đời sống ta sẽ chìm trong bóng tối. Đó là lý do tại sao Chúa Giêsu nối kết hai ý tưởng: kho tàng và con mắt. Vì kho tàng mà ta chọn sẽ điều hướng cái nhìn và toàn thể đời sống của ta.
Với cái nhìn đó, ta sẽ thấy rõ hơn đâu là những giá trị thật. Những điều gì hôm nay khiến ta phải hy sinh, mất mát, nhưng nếu làm vì yêu thương và công chính, thì chúng sẽ trở thành phần thưởng trên trời. Ngược lại, những gì hôm nay giúp ta thăng tiến, được ngợi khen, nhưng không xuất phát từ đức ái và chân lý, thì rồi cũng sẽ tiêu tan. Bởi vì kho tàng ở đâu, thì lòng ta ở đó. Nếu lòng ta thuộc về Thiên Chúa, thì mọi sự sẽ được đặt đúng chỗ.
Lời cầu nguyện chân thành hôm nay cũng là một hướng dẫn quý báu cho ta. Lạy Chúa, Chúa đã in trong lòng con khát vọng về Chúa. Quả thật, khát vọng ấy đã có từ khi con được dựng nên. Bao lần con tìm kiếm, nhưng chỉ khi quay về với Chúa, lòng con mới được nghỉ yên. Bao lần con vui vì thành công, nhưng niềm vui ấy không trọn nếu không được Chúa chúc lành. Bao lần con thắng thế, nhưng lại xao xuyến vì đã thiếu công bằng và yêu thương. Tất cả cho thấy: chỉ có Chúa mới là cứu cánh đích thực của đời con.
Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta: không ai có thể làm tôi hai chủ. Chúng ta không thể vừa yêu mến Thiên Chúa, vừa lệ thuộc của cải trần gian. Điều này không có nghĩa là người Kitô hữu phải nghèo nàn, sống vô trách nhiệm, nhưng là sống với tinh thần tự do nội tâm, làm chủ được của cải, biết dùng nó như phương tiện để phục vụ Thiên Chúa và tha nhân. Như thế, ngay cả khi sống giữa trần thế, tâm hồn ta vẫn thuộc về trời cao.
Sống như vậy là sống trong đức tin. Đức tin không chỉ là tin Chúa hiện hữu, mà là xác tín rằng Ngài là kho tàng quý giá nhất, là đích điểm đời ta. Đức tin giúp ta vượt qua thử thách, giữ lòng trung tín giữa nghịch cảnh. Đức tin giúp ta sống nghèo mà không cảm thấy thiếu, sống giàu mà không kiêu căng, sống thành đạt mà vẫn khiêm nhường, sống thất bại mà không tuyệt vọng.
Trong thế giới hôm nay, rất dễ để ta bị cuốn vào guồng máy mưu sinh, cạnh tranh, tích lũy. Nhưng Lời Chúa hôm nay là tiếng gọi thức tỉnh: hãy xét lại mục đích đời mình. Hãy hỏi lòng: tôi đang tích trữ kho tàng gì? Tôi có thực sự đang đi về với Chúa không? Mỗi ngày sống có làm tôi gần Chúa hơn không? Nếu câu trả lời là “không”, thì ta cần điều chỉnh hướng đi.
Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì Ngài vẫn nhắc ta mỗi ngày, để ta đừng lạc hướng. Xin Ngài cho ta luôn nhớ rằng đời này chỉ là tạm, đời sau mới là vĩnh cửu. Xin cho ta biết sống tốt hôm nay bằng sự công chính, bác ái, trung tín, để mai này ta được thấy mặt Chúa, hưởng hạnh phúc vĩnh hằng.
Lạy Chúa, xin giúp con yêu mến Chúa trên hết mọi sự. Xin đừng để con mê mãi với những điều chóng qua. Xin cho con luôn chọn Chúa là kho tàng đời con. Dù nghèo khó hay giàu sang, dù thành công hay thất bại, xin cho con luôn tìm kiếm Chúa, sống cho Chúa và chết trong Chúa. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
KHO TÀNG VĨNH CỬU – ĐÂU LÀ NƠI LÒNG TA HƯỚNG VỀ?
Lời Chúa trong ngày Thứ Sáu tuần XI Thường Niên dẫn chúng ta đến một trong những mệnh lệnh thiêng liêng và sâu xa nhất trong sứ điệp của Đức Giêsu: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất… nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời.” Đó không chỉ là lời khuyên đạo đức, mà là một nguyên lý sống mang tính định hướng đời người: sống là để chọn kho tàng đích thực, chọn điểm tựa cho cả cuộc hiện sinh. Trong một thế giới quay cuồng với tích trữ – tiền bạc, chức quyền, danh lợi – thì lời mời gọi của Chúa Giêsu như một hồi chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ cho những ai còn khát khao tìm kiếm điều không hư nát.
Thật vậy, tiền bạc, danh vọng, của cải… tất cả đều có thể bị bào mòn theo thời gian. Của cải hôm nay có thể trở thành tro bụi ngày mai. Điều tưởng như nắm chắc trong tay lại có thể vuột mất chỉ trong tích tắc. Đó là quy luật bất toàn và mong manh của kiếp người. Sống khôn ngoan không phải là tích góp thật nhiều thứ chóng qua, nhưng là biết đầu tư vào những giá trị vĩnh cửu, những điều thuộc về Thiên Chúa và nước trời.
Thánh Phaolô trong bài đọc thứ nhất cũng đã chia sẻ một cách rất thật về hành trình sống đức tin của ngài: chịu đòn, bị tù, lênh đênh trên biển, bị phản bội, đói khát… Nhưng ngài không lấy đó làm điều than phiền, mà còn tự hào về những yếu đuối ấy, vì trong tất cả những điều ấy, ngài vẫn giữ một nỗi ray rứt duy nhất: mối bận tâm lo cho tất cả các Hội Thánh. Một người chọn sống cho Chúa và Hội Thánh thì mọi đau khổ không còn là gánh nặng, mà là phương tiện để nên thánh.
Chúng ta cũng được mời gọi bước theo gương của thánh nhân, nhưng không phải bằng những thành tích bề ngoài, mà bằng một lối sống âm thầm tích trữ kho tàng trên trời qua những hành động bác ái, chia sẻ, yêu thương. Những gì ta giữ lại thì sớm muộn cũng qua đi. Những gì ta cho đi vì tình yêu đích thực thì lại được tích trữ trên trời như một kho báu không ai có thể đánh cắp.
Chúa Giêsu dạy: “Kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó”. Đây là một câu nói rất ngắn, nhưng hàm chứa cả một chân lý sống. Nó chất vấn tận đáy lòng mỗi người: lòng tôi đang hướng về điều gì? Tôi đang đầu tư cho điều gì? Sự bám víu của tôi vào những điều chóng qua hay là một sự hướng lòng về cõi trường sinh? Mỗi người trong chúng ta phải tự trả lời điều đó bằng chính đời sống của mình.
Đáng buồn thay, xã hội hôm nay không ngừng cổ vũ cho việc tích lũy vật chất. Người ta có thể đánh đổi cả lương tâm, nhân phẩm, và cả mạng sống để giữ một chức vụ, một món tiền, một hình ảnh đẹp với người đời. Và rồi, khi tay trắng ra đi, họ để lại gì? Một kho tàng dưới đất bị thời gian đục khoét, hay một kho tàng thiêng liêng được ghi khắc trong lòng Thiên Chúa?
Lời Chúa hôm nay không lên án việc lo xa hay dự phòng cho tương lai, nhưng Chúa nhắc chúng ta rằng kho tàng trần thế không phải là cứu cánh. Chúng chỉ là phương tiện, không phải mục tiêu cuối cùng. Chúa Giêsu không dạy ta phải nghèo nàn vật chất, nhưng Người dạy ta sống tự do trước của cải. Tự do đó được biểu hiện qua tinh thần chia sẻ, dấn thân, sẵn sàng cho đi – nhất là cho đi những gì quý giá nhất: thời gian, sự lắng nghe, lòng cảm thông, và sự tha thứ.
Khi dạy về con mắt như là đèn của thân thể, Chúa Giêsu đang muốn nói đến lương tâm con người. Con mắt sáng là người có nội tâm ngay lành, sống rộng lượng và cởi mở. Con mắt tối là kẻ khép kín, ích kỷ, và chỉ biết đến bản thân mình. Một người có lương tâm sáng thì cuộc đời họ tỏa sáng – không phải bằng ánh sáng của sân khấu, mà bằng ánh sáng của sự thiện, lòng trung tín và đời sống yêu thương.
Nếu ánh sáng nơi ta trở thành bóng tối – nghĩa là nếu những hành động, ý hướng và quyết định của ta chỉ xoay quanh bản thân và lợi ích của mình – thì cả đời sống ta sẽ lạc lối. Đó là một bóng tối nguy hiểm, vì ta tưởng là đang đi đúng hướng, nhưng thực chất lại rời xa Thiên Chúa.
Giới hạn của con người không chỉ là cái chết, mà còn là khả năng mù lòa thiêng liêng khi đánh đổi lương tâm để lấy tiện nghi vật chất. Bi kịch lớn nhất không phải là nghèo khổ, mà là khi người ta mất khả năng cảm thấu những điều cao quý, không còn khao khát điều thiêng liêng, không còn hướng về cõi vĩnh cửu.
Kho tàng trên trời là điều rất thật, và nó đang được xây dựng mỗi ngày từ những việc rất nhỏ: một lời an ủi đúng lúc, một bữa cơm sẻ chia cho người nghèo, một tiếng cầu nguyện cho người đau khổ, một hành động tha thứ cho người xúc phạm. Những điều ấy không được ghi nhận trên mạng xã hội, nhưng được ghi lại trong Sổ Sự Sống.
Cả Tây phương lẫn Đông phương đều có câu: “Có thực mới vực được đạo”. Nhưng “cái thực” đó là gì? Có người tích cóp cả đời mà không có hạnh phúc. Có người sống nghèo khó, nhưng lại bình an vì biết sống yêu thương. Vậy cái thực giúp vực đạo, giúp sống đạo chính là tình yêu, là lòng quảng đại, là việc sống đúng với giá trị con người được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa.
Đừng quên rằng vào phút cuối đời, Thiên Chúa sẽ không hỏi chúng ta: “Con đã có bao nhiêu tiền?”, mà hỏi: “Con đã yêu mến thế nào? Con có chia sẻ, có tha thứ, có sống vì anh chị em mình không?” Và khi đó, chỉ những gì ta cho đi trong tình yêu mới có thể đứng lên làm chứng cho ta.
Giáo Hội hôm nay rất cần những con người biết ray rứt vì phần rỗi các linh hồn như thánh Phaolô, biết sống ánh sáng đức tin như lời Chúa Giêsu mời gọi, và biết dùng của cải đời này để xây kho tàng đời sau. Đó không phải là lý tưởng xa vời, mà là ơn gọi thiết thực dành cho từng người chúng ta: linh mục, tu sĩ, giáo dân, người trẻ hay già, giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay đau yếu – ai cũng có thể tích trữ kho tàng vĩnh cửu nếu sống bằng tình yêu.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết chọn Chúa làm kho tàng duy nhất của đời mình. Xin đừng để lòng chúng con vướng bận những thứ mau qua mà quên mất cùng đích cuộc đời. Xin cho con mắt tâm hồn chúng con luôn sáng để nhìn thấy điều đẹp ý Chúa, và cho trái tim chúng con biết ray rứt vì phần rỗi của anh em mình. Nhờ đó, mỗi ngày sống của chúng con sẽ là một bước tiến về Trời – nơi kho tàng vĩnh cửu đang chờ đón chúng con. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
KHO TÀNG TRÊN TRẦN GIAN VÀ TÂM NHÌN HƯỚNG VÀO TRỜI CAO
Tin Mừng Thứ Sáu Tuần XI Thường Niên (Mt 6,19-21) mà Chúa Giê-su gửi đến chúng ta hôm nay không chỉ là một lời khuyên bảo giản đơn, mà là một lời mời gọi sâu sắc, một tiếng nói lay động tâm hồn, thúc đẩy mỗi người tín hữu dừng lại, suy ngẫm và định hướng lại cuộc sống của mình. Lời Chúa phán: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.” Đây là một lời dạy mang tính cách mạng, đòi hỏi chúng ta phải nhìn sâu vào lòng mình, xem xét những gì chúng ta đang theo đuổi và đặt câu hỏi: Liệu kho tàng của chúng ta nằm ở đâu?
Trong bối cảnh xã hội hiện đại, con người dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy của chủ nghĩa tiêu dùng, nơi mà của cải vật chất, danh vọng, quyền lực và sự thoải mái trở thành những mục tiêu tối thượng. Những “kho tàng dưới đất” này, dù hấp dẫn và lấp lánh, lại mang tính tạm bợ, dễ bị hủy hoại bởi thời gian, bởi những biến cố bất ngờ, hoặc bởi chính sự mong manh của lòng người. Của cải, thay vì là phương tiện để phục vụ con người và giúp con người hướng tới những giá trị cao quý như chân, thiện, mỹ, lại trở thành ông chủ khắc nghiệt, trói buộc con người trong sự ích kỷ, tham lam và lo âu.
Chúa Giê-su, qua Tin Mừng, mời gọi chúng ta nhìn nhận lại vai trò của của cải trong cuộc sống. Ngài không phủ nhận giá trị của những nhu cầu vật chất, bởi chính Ngài đã từng sống giữa những con người nghèo khó, chia sẻ những bữa ăn đơn sơ và hiểu rõ những khó khăn của kiếp người. Tuy nhiên, Ngài nhấn mạnh rằng của cải chỉ là phương tiện, không phải là cứu cánh. Khi chúng ta đặt lòng mình vào những kho tàng chóng qua, chúng ta đánh mất đi ý nghĩa đích thực của cuộc sống, để rồi rơi vào vòng xoáy của sự trống rỗng, bất an và mất phương hướng.
Xã hội hôm nay chứng kiến biết bao con người chạy theo những giá trị phù du: tiền bạc, địa vị, danh tiếng. Những thứ này, dù có thể mang lại niềm vui tạm thời, lại không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Chúng ta thấy những cuộc khủng hoảng tinh thần, những căn bệnh tâm lý gia tăng, những mối quan hệ tan vỡ, tất cả đều bắt nguồn từ việc con người đặt trái tim mình vào những kho tàng không bền vững. Lời Chúa hôm nay như một hồi chuông cảnh tỉnh, kêu gọi chúng ta thoát ra khỏi sự mê hoặc của thế gian để hướng tới một kho tàng trường tồn.
Chúa Giê-su tiếp tục dẫn dắt chúng ta vào một hình ảnh khác, đó là ánh sáng và con mắt: “Đèn của thân thể là con mắt. Vậy nếu mắt anh tốt, thì toàn thân anh sẽ sáng. Nhưng nếu mắt anh xấu, thì toàn thân anh sẽ tối. Vậy nếu ánh sáng nơi anh lại là bóng tối, thì bóng tối đó sẽ lớn lao biết chừng nào!” (Mt 6,22-23). Ở đây, Chúa không chỉ nói về con mắt thể xác, mà còn nói về con mắt tâm hồn, con mắt của đức tin. Con mắt này quyết định cách chúng ta nhìn nhận thế giới, định hướng cuộc sống và lựa chọn những giá trị để theo đuổi.
Nếu con mắt đức tin của chúng ta sáng trong, chúng ta sẽ nhìn thấy ánh sáng của sự thật, nhận ra đâu là những giá trị trường tồn và đâu là những thứ phù du. Ngược lại, nếu con mắt đức tin bị che mờ bởi lòng tham, sự kiêu ngạo, hay những dục vọng trần thế, chúng ta sẽ lạc lối trong bóng tối, không còn nhận ra đâu là con đường dẫn tới sự sống đích thực. Con mắt đức tin chính là ngọn đèn soi sáng, giúp chúng ta vượt qua những cám dỗ, những thử thách và những cơn bão tố của cuộc đời.
Để có một con mắt đức tin sáng trong, chúng ta cần cầu xin Chúa thanh tẩy tâm hồn mình. Lời cầu nguyện của Thánh Vịnh vang lên như một khát khao sâu xa: “Lạy Chúa, xin ban cho con được thấy.” Chúng ta cần xin Chúa mở mắt tâm hồn, giúp chúng ta nhìn thấy ánh sáng của Tin Mừng, nhìn thấy vẻ đẹp của tình yêu, lòng thương xót và sự công bằng. Chỉ khi con mắt đức tin được thanh tẩy, chúng ta mới có thể nhận ra rằng kho tàng đích thực không nằm ở những gì chúng ta sở hữu, mà ở tình yêu vô biên của Thiên Chúa, Đấng đã trao ban chính Con Một của Ngài để cứu độ chúng ta.
Vậy, làm thế nào để tích trữ kho tàng trên trời? Chúa Giê-su không để chúng ta trong sự mơ hồ. Ngài dạy rằng kho tàng trên trời được xây dựng qua những hành động yêu thương, sự quảng đại, lòng khiêm nhường và sự dấn thân cho công lý. Người tích trữ kho tàng trên trời là người biết sử dụng của cải để gieo mầm yêu thương, xây dựng hòa bình, chia sẻ với những người nghèo khổ và sống vì Nước Trời. Đó là người sẵn sàng từ bỏ những lợi ích cá nhân, chấp nhận thiệt thòi, thậm chí hy sinh, để làm sáng danh Thiên Chúa và mang lại niềm vui cho anh em.
Sống vì kho tàng trên trời không có nghĩa là khinh miệt của cải vật chất hay từ bỏ mọi trách nhiệm trần thế. Trái lại, đó là sống với một tâm thế tự do, không để của cải chi phối, không để lòng tham làm chủ, mà biết sử dụng mọi sự Chúa ban để phục vụ cho những mục đích cao cả. Một người cha biết dùng tiền bạc để nuôi dạy con cái trong đức tin và lòng nhân ái, một người doanh nhân biết chia sẻ lợi nhuận để giúp đỡ cộng đồng, một người trẻ biết dành thời gian và tài năng để phục vụ những người bất hạnh – tất cả đều đang tích trữ kho tàng trên trời.
Hơn nữa, kho tàng trên trời không chỉ là những việc làm bên ngoài, mà còn là sự biến đổi nội tâm. Đó là hành trình hoán cải, từ bỏ những thói quen ích kỷ, những tư tưởng hẹp hòi, để mặc lấy tâm tình của Chúa Giê-su: khiêm nhường, yêu thương và hy sinh. Khi chúng ta sống theo tinh thần này, chúng ta trở thành ánh sáng cho thế gian, như Chúa đã kêu gọi: “Ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời” (Mt 5,16).
Cuối cùng, Tin Mừng hôm nay dẫn chúng ta đến một chân lý nền tảng: Kho tàng đích thực của chúng ta chính là Đức Giê-su Ki-tô. Ngài là Người nghèo khó, không có chỗ tựa đầu, nhưng lại giàu có đến mức trao ban sự sống dư dật cho nhân loại. Ngài là ánh sáng thật, soi chiếu mọi bóng tối của lòng người. Ngài là con đường dẫn chúng ta đến với Thiên Chúa, đến với thành Giê-ru-sa-lem trên trời, nơi không còn đau khổ, không còn nước mắt, không còn sự chết, mà chỉ có tình yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa.
Hướng lòng về Đức Giê-su, chúng ta được mời gọi sống như Ngài: yêu thương mà không toan tính, phục vụ mà không mong đền đáp, và hy sinh vì hạnh phúc của tha nhân. Khi chúng ta đặt Đức Giê-su làm trung tâm cuộc đời, mọi sự khác – của cải, danh vọng, thành công – sẽ tìm thấy vị trí đúng đắn của nó. Chúng ta sẽ không còn bị trói buộc bởi những kho tàng dưới đất, mà được tự do bay cao, hướng về kho tàng vĩnh cửu trên trời.
Lm. Anmai, CSsR
KHO TÀNG Ở ĐÂU, LÒNG ANH Ở ĐÓ
Cuộc sống con người trên cõi đời này thật ngắn ngủi và đầy bất định. Sự mong manh của kiếp người hiện ra ngay từ những giây phút đầu tiên của sự sống: sinh ra trong đau đớn, lớn lên giữa muôn vàn thử thách, và rồi khi nhắm mắt xuôi tay, chẳng ai mang theo được gì. Dẫu có sống bao lâu, con người vẫn không ngừng bị nhắc nhở về sự tạm bợ của mình. Một tai nạn bất ngờ, một cơn bệnh nan y, một dịch bệnh lan tràn, một mối quan hệ đổ vỡ, hay một tin tức tang chế đột ngột – tất cả như những tiếng chuông cảnh tỉnh, rung lên giữa dòng đời tưởng chừng êm ả. Cuộc sống, như một bản nhạc, lúc cao trào, lúc trầm lắng, nhưng chẳng bao giờ cho ta cảm giác an toàn tuyệt đối.
Chính vì sự bấp bênh ấy, con người luôn khao khát tìm kiếm một điểm tựa vững chắc, một nơi trú ẩn an toàn giữa cơn bão cuộc đời. Đối với nhiều người, của cải vật chất dường như là câu trả lời. Tiền bạc, vàng bạc, đất đai, nhà cửa – những thứ ấy mang lại cảm giác yên tâm, như thể chúng có thể bảo vệ ta khỏi mọi bất trắc. Càng tích lũy nhiều, con người càng nghĩ rằng mình có thể sống mà không phải lo lắng. Những chiếc két sắt đầy ắp, những tài khoản ngân hàng với con số dài dằng dặc, hay những căn nhà lộng lẫy – tất cả như một lời hứa hẹn về sự ổn định, về một cuộc sống không còn phải sợ hãi trước ngày mai.
Nhưng Chúa Giêsu, trong sự khôn ngoan vượt thời gian của Người, đã đưa ra một góc nhìn hoàn toàn trái ngược. Người không tin rằng của cải trần gian có thể mang lại sự an toàn thực sự. Những gì chúng ta xem là “chắc chắn” thật ra chỉ là tạm bợ, bởi chúng mang trong mình mầm mống của sự hủy hoại. Mối mọt gặm nhấm, thời gian làm hao mòn, và kẻ trộm rình rập – không có kho tàng vật chất nào có thể thoát khỏi những kẻ thù vô hình này. Ngày xưa, một bức vách đất sét cũng đủ để kẻ trộm khoét thủng và cướp đi tất cả. Ngày nay, dù công nghệ có tiên tiến đến đâu, những hiểm họa như thiên tai, khủng hoảng kinh tế, hay lòng tham của con người vẫn có thể khiến mọi của cải tan biến trong chớp mắt.
Với một lời dạy đầy thâm thúy, Đức Giêsu mời gọi chúng ta hướng lòng mình về một kho tàng bền vững hơn: “Hãy tích trữ kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát và kẻ trộm không đào ngạch khoét vách để lấy đi”. Kho tàng trên trời không phải là vàng bạc hay châu báu, mà là những việc lành, những hành động bác ái, những khoảnh khắc ta sống vì Chúa và vì tha nhân. Mỗi đồng tiền ta chia sẻ với người nghèo, mỗi lời an ủi ta dành cho kẻ đau khổ, mỗi hành động ta thực hiện vì tình yêu – tất cả đều được ghi lại trong “kho tàng” vĩnh cửu, nơi không một thế lực nào có thể cướp mất. Đó là những giá trị không bị thời gian làm phai nhạt, không bị hoàn cảnh làm lung lay, và không bị cái chết chấm dứt.
Câu nói “Kho tàng ở đâu, lòng anh ở đó” không chỉ là một lời khuyên, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Trái tim con người là trung tâm của mọi suy nghĩ, cảm xúc và hành động. Nơi ta đặt kho tàng của mình sẽ quyết định hướng đi của trái tim ta. Nếu ta đặt niềm tin vào của cải trần gian, lòng ta sẽ mãi bị trói buộc vào những thứ tạm bợ, dễ khiến ta lo âu mỗi khi có nguy cơ mất mát. Ngược lại, nếu ta hướng lòng về kho tàng trên trời, trái tim ta sẽ được giải thoát, trở nên thanh thản và rộng mở để sống vì những giá trị cao đẹp. Một trái tim đặt ở Thiên Chúa sẽ luôn tìm thấy niềm vui trong việc làm điều thiện, ngay cả giữa những khó khăn của cuộc đời.
Câu hỏi mà mỗi người cần tự đặt ra cho mình mỗi ngày là: Trái tim ta đang ở đâu? Nó đang gắn bó với điều gì? Đang bám víu vào kho tàng nào? Để trả lời câu hỏi này, ta chỉ cần nhìn vào cách mình sống. Nếu ta lo lắng không yên mỗi khi tài sản bị đe dọa, có lẽ lòng ta đang bị trói chặt vào những thứ dưới đất. Nhưng nếu ta tìm thấy bình an trong việc sống vì Chúa và vì anh em, đó là dấu hiệu rằng trái tim ta đang hướng về trời. Một trái tim hướng thượng sẽ không ngừng tìm cách làm điều lành, không ngừng mở rộng để yêu thương và chia sẻ, bởi nó biết rằng kho tàng thật sự không nằm ở những gì ta sở hữu, mà ở những gì ta trao đi.
Chúa Giêsu còn dùng một hình ảnh đầy ý nghĩa để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhìn nhận đúng đắn: “Con mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt anh sáng, thì toàn thân anh sẽ sáng. Nếu mắt anh xấu, thì toàn thân anh sẽ tối”. Con mắt ở đây không chỉ là cơ quan thị giác, mà còn là cách ta nhìn nhận cuộc sống, cách ta đánh giá những gì quan trọng. Một cái nhìn đúng đắn sẽ giúp ta thấy được giá trị thật của mọi sự. Nhìn đúng để nhận ra đâu là tạm bợ, đâu là vĩnh cửu. Nhìn đúng để thấy được sự hiện diện của Thiên Chúa trong đời sống. Nhìn đúng để phân biệt giữa điều thiện và điều ác, giữa kho tàng trên trời và cám dỗ dưới đất.
Một cái nhìn sai lệch, trái lại, sẽ khiến cả cuộc đời ta chìm trong bóng tối. Nếu ta chỉ nhìn thấy giá trị ở tiền bạc, danh vọng, hay lạc thú, ta sẽ dễ dàng lạc lối, chạy theo những ảo ảnh không bao giờ mang lại hạnh phúc thật. Nhưng khi ta học cách nhìn bằng con mắt đức tin, ta sẽ thấy rằng mọi sự trong cuộc đời này – dù là niềm vui hay đau khổ – đều có ý nghĩa khi được đặt trong bàn tay của Thiên Chúa. Một cái nhìn sáng suốt sẽ dẫn ta đến với Đức Giêsu Kitô, Đấng là kho tàng tuyệt đối, là nguồn mạch của mọi sự tốt lành và bền vững.
Hơn nữa, việc đặt kho tàng trên trời không có nghĩa là ta phải từ bỏ mọi thứ ở đời này. Chúa không yêu cầu ta sống trong nghèo đói hay khước từ mọi niềm vui trần thế. Điều Người muốn là ta biết sử dụng những gì mình có – tài năng, thời gian, của cải – để phục vụ cho mục đích cao cả hơn. Một người giàu có vẫn có thể tích trữ kho tàng trên trời nếu họ biết chia sẻ tài sản của mình với người khác. Một người bận rộn vẫn có thể sống cho Chúa nếu họ biết dành thời gian để cầu nguyện và giúp đỡ tha nhân. Tất cả tùy thuộc vào trái tim ta: nó đang hướng về đâu, và nó đang tìm kiếm điều gì.
Cuộc sống hiện đại hôm nay càng làm cho lời dạy của Chúa Giêsu trở nên cấp thiết. Giữa một thế giới đầy cám dỗ, nơi mà người ta bị cuốn vào vòng xoáy của tiêu thụ và cạnh tranh, ta dễ dàng quên đi những giá trị vĩnh cửu. Quảng cáo, mạng xã hội, và những áp lực xã hội không ngừng thúc đẩy ta chạy theo những thứ hào nhoáng nhưng phù du. Nhưng chính trong bối cảnh đó, lời mời gọi của Chúa Giêsu vang lên như một ánh sáng dẫn đường: “Hãy tích trữ kho tàng trên trời”. Đó là lời mời gọi ta sống khác đi, sống sâu sắc hơn, sống với một mục đích cao cả hơn.
Xin Chúa Giêsu, Đấng là kho tàng thật sự của đời ta, giúp chúng ta biết đặt trái tim mình vào tay Người. Xin Người hướng dẫn những lo toan, ước mơ, và hành động của ta, để tất cả đều được xây dựng trên nền tảng của Tình Yêu Vĩnh Cửu. Xin cho con mắt đức tin của ta luôn sáng tỏ, để ta biết nhận ra giá trị thật giữa muôn vàn cám dỗ. Và xin cho cuộc đời ta, dù ngắn ngủi và mong manh, được tràn đầy ánh sáng của Người, để mỗi bước ta đi là một bước tiến gần hơn đến kho tàng trên trời.
Kho tàng ở đâu, lòng ta ở đó. Xin cho lòng ta luôn thuộc về Chúa. Xin cho con mắt ta luôn thấy được kho tàng thiên quý. Và xin cho toàn thể cuộc sống ta trở thành một bài ca ngợi khen Thiên Chúa, Đấng là nguồn mạch của mọi sự thiện hảo. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
KHO TÀNG Ở ĐÂU, LÒNG TA Ở ĐÓ
“Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất… nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời… Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó” (Mt 6,19-21).
Lời dạy của Chúa Giêsu trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu vang lên như một tiếng chuông đánh thức giữa dòng chảy hối hả của cuộc sống. Trong một thế giới không ngừng thúc giục con người chạy theo vật chất, danh vọng và sự an toàn tạm bợ, lời Chúa mang một sức mạnh nghịch lý, đầy thách thức nhưng cũng tràn ngập ánh sáng. Người không chỉ mời gọi chúng ta dừng lại để suy nghĩ về những gì thực sự quan trọng, mà còn hướng dẫn chúng ta sống một cuộc đời ý nghĩa, hướng về những giá trị trường tồn.
Kho tàng, trong ý nghĩa sâu xa, không chỉ là những gì chúng ta sở hữu, mà là những gì chúng ta xem là quý giá nhất, là đích đến của mọi nỗ lực và khát vọng. Kho tàng có thể là tiền bạc, danh vọng, sự nghiệp, hay những mối quan hệ trần thế mà chúng ta đặt trọn niềm tin. Nhưng Chúa Giêsu nhắc nhở rằng kho tàng không chỉ dừng lại ở những thứ hữu hình. Nó có thể là Thiên Chúa, Tin Mừng, tình yêu thương, sự tha thứ, lòng bác ái, hay một đời sống phục vụ vì lợi ích của tha nhân. Lời dạy “kho tàng ở đâu, lòng ở đó” như một tấm gương phản chiếu, buộc chúng ta phải đối diện với chính mình: Điều gì đang chiếm giữ trái tim ta? Điều gì đang dẫn dắt suy nghĩ, hành động và cả những giấc mơ của ta?
Kho tàng định hình con người chúng ta. Nếu kho tàng của ta là tiền bạc, ta sẽ sống trong lo toan, tính toán và bất an vì những thứ có thể mất đi bất cứ lúc nào. Nếu kho tàng là danh vọng, ta sẽ kiệt sức trong cuộc đua không hồi kết để được người khác công nhận. Nhưng nếu kho tàng của ta là Thiên Chúa và những giá trị của Nước Trời, ta sẽ tìm thấy sự bình an, ý nghĩa và niềm vui sâu sắc, ngay cả giữa những thử thách của cuộc đời. Kho tàng không chỉ là đích đến, mà còn là la bàn định hướng, quyết định chúng ta là ai và sẽ đi về đâu.
Khi Chúa Giêsu khuyên “đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất”, Người không phủ nhận nhu cầu vật chất hay tầm quan trọng của việc chuẩn bị cho cuộc sống hiện tại. Người không bảo chúng ta sống buông thả, không lo lắng gì cho ngày mai. Thay vào đó, Người muốn chúng ta nhìn xa hơn, vượt lên trên những giá trị tạm bợ để hướng tới những gì trường tồn. Tiền bạc, của cải, danh vọng – tất cả những thứ này đều có thể bị mối mọt, rỉ sét hay trộm cắp lấy đi. Chúng không phải là nền tảng vững chắc để xây dựng một cuộc đời ý nghĩa.
Sống chỉ để tích trữ dưới đất là sống như những kẻ không có linh hồn, như những người chỉ biết chạy theo những thứ sẽ tan biến. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta sống như con cái của Thiên Chúa, như những người mang trong mình khát vọng về gia tài thiên quốc. Điều này không có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ mọi thứ trần thế, mà là đặt chúng vào đúng vị trí: Những thứ ấy là phương tiện, không phải mục đích. Chúng ta được mời gọi sử dụng của cải, tài năng và thời gian để phục vụ Thiên Chúa và tha nhân, để tích trữ “kho tàng trên trời” – kho tàng của lòng bác ái, sự tha thứ, và tình yêu.
Chúa Giêsu tiếp tục dạy rằng “con mắt là đèn của thân xác” (Mt 6,22). Đây là một hình ảnh đầy ý nghĩa, vì con mắt không chỉ giúp chúng ta nhìn thấy thế giới bên ngoài, mà còn phản ánh thế giới bên trong – nhân cách, tâm hồn và những giá trị mà chúng ta trân trọng. Một ánh mắt trong sáng, chân thành thường là dấu hiệu của một tâm hồn ngay thẳng, biết yêu thương và trân trọng sự thật. Ngược lại, một ánh mắt u tối, đầy toan tính và ích kỷ thường tiết lộ một tâm hồn bị bóng tối chi phối, mù lòa trước ánh sáng của Tin Mừng.
Con mắt không chỉ là cửa sổ của tâm hồn, mà còn là cách chúng ta nhìn nhận cuộc sống. Người có “con mắt sáng” biết nhìn thấy giá trị của tha nhân, biết nhận ra dấu ấn của Thiên Chúa trong mọi sự, và biết hướng lòng về những gì cao cả. Ngược lại, người có “con mắt tối” chỉ nhìn đời qua lăng kính thiệt hơn, lợi ích cá nhân, và những toan tính nhỏ nhen. Họ có thể thấy rõ đồng tiền, nhưng lại mù lòa trước nỗi đau của người bên cạnh. Họ có thể tính toán chi li cho lợi ích của mình, nhưng lại không thấy được giá trị của sự hy sinh hay lòng quảng đại.
Khi “ánh sáng trong ta trở nên bóng tối” (Mt 6,23), đó là lúc chúng ta đánh mất chính mình. Đó là khi chúng ta đặt kho tàng sai chỗ, chạy theo những ảo ảnh của thế gian thay vì ánh sáng của Thiên Chúa. Một cuộc sống như thế không chỉ thiếu ý nghĩa, mà còn dẫn ta đến sự trống rỗng và đau khổ. Thật đáng buồn khi chúng ta có thể khóc lóc thống hối trong nhà thờ, nhưng lại lạnh lùng, tranh giành ngoài chợ đời. Thật đáng tiếc khi chúng ta có thể dâng lời ca tụng Đức Mẹ trong nhà nguyện, nhưng lại thờ ơ, thiếu tôn trọng với những người thân yêu trong gia đình. Khi ánh sáng trong ta trở nên bóng tối, không gì đau xót hơn.
Lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay là một lời mời gọi cấp bách: Hãy xem lại kho tàng của mình. Hãy kiểm tra ánh sáng trong con mắt của mình. Hãy tự hỏi: Trái tim ta đang hướng về đâu? Chúng ta đang sống vì điều gì? Những gì chúng ta theo đuổi có thực sự mang lại hạnh phúc lâu dài, hay chỉ là những ảo ảnh tạm thời?
Sống hướng về Nước Trời không có nghĩa là từ bỏ mọi thứ trần thế, mà là sống với một tâm thế khác biệt. Đó là sống với lòng quảng đại, biết chia sẻ của cải thay vì tích trữ. Đó là sống với lòng khiêm nhường, biết đặt Thiên Chúa và tha nhân lên trên lợi ích cá nhân. Đó là sống với niềm hy vọng, biết rằng những gì chúng ta gieo trồng bằng tình yêu và lòng tốt sẽ không bao giờ mất đi, mà sẽ trở thành “kho tàng trên trời” – kho tàng không mối mọt, không rỉ sét, không trộm cắp nào có thể lấy đi.
Mỗi ngày, chúng ta có cơ hội để tích trữ kho tàng trên trời. Một lời nói yêu thương, một hành động tha thứ, một cử chỉ giúp đỡ – tất cả những điều ấy đều là những viên ngọc quý mà chúng ta gửi gắm vào ngân hàng thiên quốc. Những kho tàng này không chỉ làm giàu có tâm hồn chúng ta, mà còn lan tỏa ánh sáng đến những người xung quanh, giúp thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Chúa Giêsu không chỉ dạy chúng ta về kho tàng, mà còn trao cho chúng ta tự do để lựa chọn: Chúng ta muốn đặt trái tim mình ở đâu? Chúng ta muốn ánh sáng hay bóng tối? Chúng ta muốn sống cho những gì tạm bợ hay cho những gì trường tồn? Lời dạy của Người là một lời mời gọi đầy yêu thương, nhưng cũng là một thách thức đòi hỏi chúng ta phải thay đổi, phải can đảm từ bỏ những gì kéo ta xa Thiên Chúa.
Hãy sống sao cho khi rời khỏi cõi đời này, chúng ta không mang theo những kho tàng dưới đất – những thứ sẽ tan biến như cát bụi. Thay vào đó, hãy mang theo một tâm hồn đầy ắp những vốn liếng yêu thương, những hành động bác ái, và một đời sống đã được dâng hiến cho Thiên Chúa và tha nhân. Vì cuối cùng, kho tàng ở đâu, lòng ta ở đó. Và chỉ khi kho tàng của ta được đặt ở Nước Trời, trái tim ta mới thực sự tìm thấy bình an và hạnh phúc vĩnh cửu.
Lm. Anmai, CSsR
TÍCH TRỮ KHO TÀNG TRÊN TRỜI
Lời Chúa trong ngày Thứ Sáu tuần XI Thường niên mời gọi chúng ta suy niệm sâu xa về sự chọn lựa trong đời sống: chọn lựa kho tàng trên trời hay kho tàng dưới đất. Đây không phải là một lời khuyên thông thường hay một bài học luân lý đơn giản. Trái lại, đây là một lời mời gọi mang tính quyết định cho vận mệnh đời đời của mỗi người. Đức Giêsu, với ánh mắt xuyên thấu tâm hồn con người, đã chỉ rõ: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát và kẻ trộm không khoét vách lấy đi” (Mt 6,19-20). Câu nói ngắn gọn nhưng hàm chứa một chân lý thâm sâu: nơi kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.
Con người từ bản tính đã có khuynh hướng tìm sự bảo đảm cho cuộc sống. Tích trữ trở thành một phương thức phòng ngừa, một chiến lược sống. Người ta tích trữ của cải, tiền bạc, bất động sản, cổ phiếu, vàng bạc, thậm chí tích trữ cả ảnh hưởng và quyền lực. Mọi sự đều hướng đến một mục tiêu chung: an toàn, hưởng thụ và đảm bảo tương lai. Trong bối cảnh xã hội hiện đại, tích trữ còn đi kèm với đầu cơ: thu gom những thứ hôm nay có vẻ vô dụng, nhưng biết đâu ngày mai sẽ đem lại lợi nhuận lớn. Người khôn ngoan thế gian không chỉ sống cho hiện tại, mà còn hoạch định tương lai bằng các hình thức đầu tư lâu dài. Có người đầu tư vào đất đai, có người đầu tư vào con người như bà Giơ-hô-se-va đã bồng Gio-át vào Đền Thờ để cứu mạng cậu khỏi bàn tay tàn bạo của nữ hoàng A-than-gia. Sáu năm sau, Gio-át trở thành vua cai trị Ít-ra-en. Một hành động nhỏ, một lựa chọn đúng, mang lại hoa trái lớn lao và bền vững.
Tuy nhiên, Đức Giêsu không đánh giá cao kiểu tích trữ như thế. Ngài chỉ ra tính mong manh, bấp bênh và tạm thời của tất cả những gì thuộc về trần thế. Của cải dù nhiều đến đâu cũng không thoát khỏi quy luật tiêu hao: mối mọt, rỉ sét, mục nát, và nguy cơ bị đánh cắp. Ngày xưa, mối mọt đã là nỗi ám ảnh cho những ai sở hữu nhà cửa, áo quần, lúa thóc. Ngày nay, con người có thể xây nhà kiên cố, cất giữ của cải trong ngân hàng, bảo hiểm tài sản với công nghệ hiện đại, nhưng sự mong manh vẫn hiện diện: khủng hoảng kinh tế, chiến tranh, thiên tai, dịch bệnh, tất cả có thể xóa sổ tài sản một cách bất ngờ. Của cải vật chất tự nó đã mang mầm mống hư nát. Đầu tư vào những thứ đó chẳng khác gì xây nhà trên cát. Chỉ một cơn mưa lớn, một dòng nước xiết, tất cả có thể đổ sụp trong phút chốc.
Chúa Giêsu không bảo chúng ta sống vô trách nhiệm hay không lo nghĩ đến ngày mai. Nhưng Ngài kêu gọi ta hướng đến một thứ kho tàng không thể bị mất, không bị hủy hoại, không phụ thuộc vào thời thế. Đó là kho tàng trên trời. Kho tàng này không nằm trong ngân hàng, không gắn với tài khoản số, không cần két sắt. Nó nằm trong tâm hồn mỗi người, được tích lũy từng ngày bằng các hành động yêu thương, hy sinh, phục vụ, tha thứ, và sống công chính. Kho tàng đó chính là đời sống thiêng liêng, đời sống gắn bó với Chúa, là lòng tin, lòng mến, là tình yêu dành cho tha nhân, là những giọt mồ hôi đổ ra để xây dựng Nước Trời giữa trần gian.
Để giúp chúng ta hiểu rõ hơn về sự chọn lựa này, Hội Thánh hôm nay còn cho chúng ta nghe lời thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Côrintô: “Không kể các điều khác, còn có nỗi ray rứt hằng ngày của tôi là mối bận tâm lo cho tất cả các Hội Thánh”. Một lời chứng sống động cho thấy ông đã từ bỏ tất cả những ưu thế, phẩm giá, quyền lợi của mình để theo Chúa. Ngài chấp nhận bị đánh đòn, bị ném đá, bị đắm tàu, bị đói khát, trần truồng và nguy hiểm vì lòng yêu mến Đức Kitô và vì công cuộc loan báo Tin Mừng. Từng bước chân của thánh nhân là từng viên ngọc quý xây dựng kho tàng trên trời. Mỗi hy sinh của ngài là một hành động đầu tư cho đời sống vĩnh cửu.
Chúng ta hôm nay cũng đứng trước một chọn lựa tương tự. Chúng ta có thể đầu tư cả đời cho sự nghiệp, tài sản, tiện nghi và danh tiếng, nhưng một ngày kia khi nhắm mắt xuôi tay, tất cả sẽ trở thành phù vân. Hoặc chúng ta có thể chấp nhận thua thiệt, lặng lẽ sống trung tín với Thiên Chúa, làm việc thiện mà không cần ai biết đến, dấn thân phục vụ trong âm thầm – đó chính là cách đầu tư cho vĩnh cửu. Kho tàng trên trời không chỉ là phần thưởng sau khi chết, nhưng ngay trong cuộc sống này, người biết tích trữ kho tàng thiêng liêng sẽ cảm nhận được một bình an sâu xa, một niềm vui âm ỉ, một tự do nội tâm mà không gì trên đời có thể sánh được.
Tuy nhiên, chọn lựa này không dễ. Bởi lẽ, kho tàng trần thế là thứ thấy được, sờ được, đo được, kiểm kê được. Còn kho tàng trên trời lại vô hình, chỉ có thể cảm nhận bằng đức tin. Kho tàng trần thế mang lại hiệu quả tức thì, còn kho tàng trên trời chỉ thấy kết quả trong tương lai. Kho tàng trần thế quyến rũ giác quan, còn kho tàng trên trời đòi hỏi tâm hồn siêu thoát. Chính vì thế, chúng ta cần ánh sáng để nhìn rõ, cần một đôi mắt sáng để biết đâu là giá trị thật. Đức Giêsu nói: “Đèn của thân thể là con mắt. Nếu mắt anh sáng thì toàn thân anh sẽ sáng. Nếu mắt anh xấu thì toàn thân anh sẽ tối” (Mt 6,22-23). Mắt ở đây không chỉ là con mắt thể lý, mà là cái nhìn của tâm hồn, là khả năng phân định đúng sai, là cặp mắt đức tin để nhận ra giá trị đích thực.
Một đôi mắt đức tin sẽ không bị mê hoặc bởi hào nhoáng thế gian. Một cặp mắt thánh thiện sẽ biết cảm thông, biết nhìn thấy Chúa nơi người nghèo, người bệnh, người bị bỏ rơi. Một cái nhìn công chính sẽ thấy rằng tích trữ lòng yêu mến, lòng trung tín, sự khiêm nhường và lòng thương xót mới là của cải vĩnh cửu. Ngược lại, nếu mắt bị mờ tối bởi lòng tham, bởi thói ích kỷ, bởi sự kiêu ngạo, thì người ta sẽ chọn lựa sai lầm, xây dựng đời mình trên bóng tối.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con ánh sáng của Thánh Thần, để đôi mắt linh hồn chúng con được soi sáng. Xin giúp chúng con biết khôn ngoan chọn lựa kho tàng trên trời, dù điều đó đòi hỏi từ bỏ, hy sinh, và chấp nhận thua thiệt trong hiện tại. Xin cho chúng con biết sống đơn sơ, siêu thoát, luôn hướng về Chúa và sống cho tha nhân. Xin đừng để chúng con bị cuốn vào vòng xoáy của chủ nghĩa tiêu thụ, của cái tôi ích kỷ, của lối sống vật chất hời hợt. Xin giúp chúng con tích lũy từng ngày những viên ngọc quý giá: yêu thương, tha thứ, hy sinh, phục vụ và cầu nguyện.
Xin cho chúng con hiểu rằng mỗi lần từ chối sự dữ là một lần đặt thêm một viên đá quý vào kho tàng trên trời. Mỗi khi biết sống nhẫn nhịn, hiền hòa, chia sẻ và quảng đại là chúng con đang làm giàu cho chính linh hồn mình. Xin đừng để chúng con đánh đổi cả cuộc đời mình chỉ để gom góp những điều tạm bợ chóng qua.
Xin cho con khôn ngoan, có đôi mắt sáng để biết chọn lựa, chấp nhận những đau khổ thiệt thòi ở đời này, đó chính là tích trữ kho tàng trên trời, để sau này được hưởng hạnh phúc đích thực trong Nhà Cha, nơi hạnh phúc vững bền mãi mãi. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
“NỖI RAY RỨT VÌ HỘI THÁNH VÀ KHO TÀNG TRÊN TRỜI”
Trong hành trình loan báo Tin Mừng, thánh Phaolô đã viết một câu rất cảm động và cũng đầy sức đánh động lương tâm những ai đang dấn thân vì Chúa: “Không kể các điều khác, còn có nỗi ray rứt hằng ngày của tôi là mối bận tâm lo cho tất cả các Hội Thánh”. Đây không chỉ là lời chia sẻ của một nhà truyền giáo kiệt xuất, nhưng là tiếng lòng thổn thức của một người cha thiêng liêng yêu thương các cộng đoàn con cái mình đã dày công xây dựng bằng nước mắt, máu, và cả tù đày.
Và hôm nay, Lời Chúa trong phụng vụ Thứ Sáu tuần XI Thường Niên cũng dẫn chúng ta đi vào chiều sâu của đời sống thiêng liêng: giữa những chọn lựa của cuộc đời, đâu là kho tàng thực sự? Giữa những ánh sáng giả tạo, đâu là ánh sáng thật sự soi đường? Và giữa những trách nhiệm trần thế, đâu là nỗi ray rứt thánh thiện mà chúng ta cần phải có như thánh Phaolô?
Thánh Phaolô kể lại một loạt những gian nan mà ngài đã phải trải qua: bị đánh, bị tù, bị đắm tàu, lênh đênh trên biển cả, đói khát, trần truồng, bị phản bội bởi những người giả danh là anh em. Nếu chúng ta dừng lại ở đây để suy ngẫm, ta sẽ thấy đây không đơn giản là những thống kê về các biến cố đau khổ, nhưng là một dòng chảy của tình yêu. Chính vì yêu Đức Kitô và Hội Thánh của Ngài, nên thánh nhân mới chấp nhận mọi gian khổ đó với niềm hãnh diện, vì “nếu phải tự hào, thì tôi sẽ tự hào về những yếu đuối của tôi”.
Ở đây, ta khám phá một nguyên lý nền tảng của đời sống Kitô hữu: không phải sự mạnh mẽ, tài giỏi, hay thành công bên ngoài làm cho con người đáng giá trong mắt Thiên Chúa, nhưng là sự yếu đuối được dâng hiến trong tình yêu, sự kiên vững trong thử thách vì lòng trung tín, và sự sẵn sàng chấp nhận thua thiệt vì ích lợi của người khác.
Đó cũng chính là tinh thần mà Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ trong bài Tin Mừng hôm nay: “Đừng tích trữ kho tàng dưới đất… Nhưng hãy tích trữ kho tàng trên trời”. Vì sao vậy? Vì kho tàng ở đâu thì lòng ta ở đó. Ta không thể vừa yêu mến Chúa, vừa bị ràng buộc bởi những của cải mau qua. Không thể vừa nói yêu mến Hội Thánh mà tâm trí ta chỉ hướng về những tham vọng địa vị, tiền bạc hay những điều hào nhoáng thế gian.
Và Chúa Giêsu tiếp tục đưa chúng ta đi sâu hơn bằng một hình ảnh cụ thể: con mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt ta sáng, toàn thân sẽ sáng. Nhưng nếu mắt ta tối, thì toàn thân sẽ bị bóng tối bao phủ. Mắt ở đây không chỉ là giác quan thể lý, mà là biểu tượng của cái nhìn đức tin. Có cái nhìn sáng, nghĩa là nhìn mọi sự bằng ánh sáng của Tin Mừng. Ngược lại, nếu cái nhìn bị lệch lạc vì tham vọng, ghen tương, ích kỷ, thù hận… thì bóng tối sẽ tràn ngập tâm hồn.
Thật vậy, biết bao nhiêu đau khổ, chia rẽ, bất công trong Hội Thánh và trong xã hội hôm nay không phải bắt nguồn từ những vấn đề to lớn, mà nhiều khi chỉ từ một cái nhìn sai, một tâm địa tối. Một linh mục có thể rao giảng hay, nhưng nếu lòng chỉ lo tích lũy danh vọng, thì dẫu có hàng trăm bài giảng vẫn không giúp ai hoán cải. Một người giáo dân có thể làm nhiều việc bác ái, nhưng nếu mục đích chỉ để được ca tụng, thì ánh sáng nơi họ đã hóa ra bóng tối.
Trong khi đó, thánh Phaolô lại cho thấy ánh sáng đích thực phải phát xuất từ trái tim bị ray rứt vì yêu mến Hội Thánh. Chính tình yêu này làm cho người tông đồ không ngơi nghỉ, không thỏa mãn, luôn thao thức, luôn đau đáu vì phần rỗi các linh hồn. Người ấy chấp nhận mọi cực khổ để Hội Thánh được lớn lên, để những con chiên bé nhỏ được nuôi dưỡng bằng Lời Chúa, để cộng đoàn được sống hiệp nhất, nên thánh.
Thật đáng suy gẫm khi ta đặt câu hỏi: Tôi có ray rứt gì cho Hội Thánh không? Hay tôi chỉ bận tâm cho những dự án cá nhân, những tranh đấu cho danh phận, những hơn thua trong giáo xứ, trong cộng đoàn? Tôi có thao thức vì linh hồn người khác, hay chỉ thấy khó chịu khi họ làm mình mất lòng? Tôi có là ánh sáng hay tôi đang để những bóng tối của thành kiến, ghen ghét, vật chất… làm mờ đi sứ mạng Kitô hữu của mình?
Chúa Giêsu không lên án của cải, cũng không đòi người ta phải sống khổ hạnh, nhưng Người cảnh báo ta đừng để lòng mình thuộc về kho tàng chóng qua. Và chính cái nhìn tâm linh sẽ là nơi đo lường sự sáng tối nơi linh hồn ta. Mắt có sáng thì mới nhìn ra giá trị đích thực của tha nhân. Mắt có sáng thì mới thấy con đường phục vụ là con đường dẫn đến Nước Trời. Mắt có sáng thì mới nhận ra khuôn mặt Chúa Giêsu nơi những người khổ đau, bị bỏ rơi, và nơi chính anh chị em mình.
Trong một thời đại mà “ánh sáng giả tạo” tràn lan khắp nơi – từ mạng xã hội, từ dư luận, từ truyền thông đầy thao túng – thì người Kitô hữu càng cần có con mắt sáng của đức tin. Và như thánh Phaolô, ta cần có một tấm lòng luôn “ray rứt” không vì danh lợi bản thân, nhưng vì phần rỗi các linh hồn.
Hãy nhìn vào Đức Kitô trên thập giá. Có ai yếu đuối hơn Người lúc ấy không? Nhưng cũng không ai yêu thương đến cùng như Người. Và từ tình yêu tự hiến đó, Hội Thánh đã được khai sinh. Từ tình yêu ấy, từng người trong chúng ta đã được cứu độ.
Vậy thì sống đời Kitô hữu không phải là tìm chỗ đứng, nhưng là bước theo Người Tôi Tớ. Không phải là chạy theo kho tàng dưới đất, mà là tích trữ kho tàng trên trời. Không phải để mắt bị lóa bởi ánh sáng ảo, mà phải giữ con mắt tâm linh luôn sáng để thấy được giá trị thật.
Chúng ta cần cầu xin Chúa cho mình được ánh sáng đức tin chiếu soi, để nhìn mọi sự như Chúa nhìn. Và nhất là, xin cho lòng ta biết “ray rứt” như thánh Phaolô, một sự ray rứt không làm ta bất an nhưng làm ta sống trọn vẹn hơn cho Hội Thánh, cho Tin Mừng, và cho phần rỗi các linh hồn.
Thật đáng sợ khi người Kitô hữu không còn biết ray rứt vì linh hồn người khác. Đó là dấu hiệu cho thấy trái tim đã dần trở nên chai đá, thờ ơ, sống đạo theo thói quen chứ không còn là sự kết hiệp mật thiết với Chúa. Vì thế, thánh Augustinô nói: “Lạy Chúa, xin đừng để con an nghỉ khi vẫn còn có ai chưa được cứu rỗi”.
Cuối cùng, lời Chúa hôm nay không chỉ mời gọi ta hoán cải bản thân, mà còn kêu gọi ta hãy dùng ánh sáng đức tin để trở thành người gìn giữ, bảo vệ và xây dựng Hội Thánh trong đời sống hằng ngày. Hãy bắt đầu bằng việc làm cho mắt tâm hồn mình sáng lên nhờ Lời Chúa, Thánh Thể và các bí tích. Hãy biết tích trữ kho tàng thiêng liêng là bác ái, khiêm nhường, cầu nguyện, hy sinh. Và hãy để lòng mình ray rứt không phải vì mất tiền, mất danh, nhưng vì Hội Thánh còn những nơi thiếu mục tử, vì nhiều linh hồn vẫn còn lạc xa ân sủng.
Khi ấy, ta sẽ sống không còn cho mình, nhưng sống cho Đức Kitô và cho Hội Thánh của Ngài. Và như thánh Phaolô, ta có thể hân hoan mà nói: “Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi”. Khi đó, kho tàng của ta sẽ ở trên trời, và lòng ta sẽ thuộc trọn về Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con một ánh mắt trong sáng để thấy được giá trị thật của Nước Trời. Xin cho con một con tim biết ray rứt vì phần rỗi các linh hồn. Xin cho con một cuộc đời dấn thân vì Hội Thánh, như thánh Phaolô xưa đã sống, đã yêu, và đã hy sinh. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
KHO TÀNG Ở ĐÂU, LÒNG Ở ĐÓ
Lời Chúa trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu hôm nay (Mt 6,19-23) vang lên như một lời mời gọi sâu sắc, thúc đẩy mỗi người Kitô hữu nhìn lại hành trình đức tin và những chọn lựa căn bản định hình cuộc đời mình. Chúa Giêsu dạy: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, nơi kẻ trộm khoét vách và lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, nơi trộm cắp không đào ngạch và lấy đi được. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó” (Mt 6,19-21). Những lời này không chỉ là một lời khuyên, mà còn là một lời thử thách đối với tâm hồn mỗi người: Chúng ta đang sống cho điều gì? Trái tim chúng ta đang hướng về đâu? Kho tàng mà chúng ta tìm kiếm có thực sự bền vững, hay chỉ là những thứ phù du sẽ tan biến theo thời gian?
Tin Mừng hôm nay đặt ra một câu hỏi nền tảng: Làm thế nào để chúng ta, những Kitô hữu sống giữa một thế giới đầy cám dỗ vật chất, danh vọng và quyền lực, có thể giữ được ánh nhìn nội tâm trong sáng, để chọn kho tàng thiên quốc thay vì những giá trị tạm bợ của trần gian? Để trả lời câu hỏi này, bài giảng sẽ khai triển ba chiều kích chính: (1) Ý nghĩa của kho tàng trần thế và kho tàng thiên quốc, (2) Vai trò của “con mắt tinh thần” trong việc định hướng chọn lựa, và (3) Những hướng dẫn thực tiễn để sống lời mời gọi của Chúa trong đời sống hằng ngày. Qua đó, bài giảng sẽ cung cấp một nền tảng linh đạo sâu sắc, đồng thời đưa ra những áp dụng cụ thể, giúp người Kitô hữu sống đức tin cách trọn vẹn giữa lòng thế giới hôm nay.
Khi Chúa Giêsu cảnh báo về việc “tích trữ kho tàng dưới đất,” Ngài đang nói đến những thực tại mà con người thường coi là quý giá, nhưng lại dễ bị hủy hoại bởi thời gian và hoàn cảnh. Những kho tàng này có thể bao gồm tiền bạc, tài sản, danh vọng, quyền lực, hay thậm chí là những mối quan hệ được xây dựng trên lợi ích cá nhân. Đặc điểm chung của chúng là tính tạm bợ: “mối mọt làm hư nát, kẻ trộm khoét vách và lấy đi” (Mt 6,19). Trong bối cảnh xã hội hôm nay, chúng ta dễ dàng nhận thấy con người đang chạy theo những giá trị này với một tốc độ chóng mặt. Từ việc tích lũy tài sản để đảm bảo an ninh cá nhân, đến việc theo đuổi danh tiếng trên mạng xã hội, con người dường như bị cuốn vào một vòng xoáy không hồi kết, nơi hạnh phúc được đo lường bằng những gì hữu hình và tức thời.
Tuy nhiên, Chúa Giêsu không phủ nhận giá trị của những nhu cầu vật chất cơ bản. Ngài không yêu cầu chúng ta sống khắc khổ hay từ bỏ hoàn toàn của cải. Thay vào đó, Ngài mời gọi chúng ta nhìn nhận sự giới hạn của chúng. Tiền bạc có thể mua được một ngôi nhà, nhưng không mua được một gia đình hạnh phúc. Danh vọng có thể mang lại sự ngưỡng mộ, nhưng không đảm bảo sự bình an trong tâm hồn. Khi chúng ta đặt trái tim mình vào những kho tàng trần thế, chúng ta dễ rơi vào cạm bẫy của sự lo lắng, ganh đua, và cuối cùng là sự trống rỗng nội tâm.
Một ví dụ điển hình là câu chuyện về vua Salômôn trong Cựu Ước. Dù sở hữu sự giàu có và khôn ngoan vượt bậc, ông vẫn rơi vào sự trống rỗng khi chạy theo những thú vui trần thế (x. Gv 2,1-11). Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, dù kho tàng trần thế có hấp dẫn đến đâu, nó không thể lấp đầy khát vọng sâu xa của con tim con người – khát vọng về ý nghĩa, tình yêu và sự vĩnh cửu.
Trái ngược với kho tàng trần thế, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hướng lòng về “kho tàng trên trời,” nơi không có sự hủy hoại hay mất mát. Nhưng kho tàng thiên quốc là gì? Theo thần học Kitô giáo, kho tàng này không chỉ là phần thưởng mai sau trên thiên đàng, mà còn là những giá trị thiêng liêng chúng ta có thể sống và trải nghiệm ngay trong cuộc đời này. Đó là tình yêu thương, lòng quảng đại, sự tha thứ, đức tin, và sự kết hiệp với Thiên Chúa. Những giá trị này không bị thời gian làm phai mờ, không bị hoàn cảnh lấy đi, và quan trọng hơn, chúng mang lại ý nghĩa sâu sắc cho cuộc sống.
Chúa Giêsu nhấn mạnh: “Kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó” (Mt 6,21). Câu nói này cho thấy mối liên hệ chặt chẽ giữa trái tim và những gì chúng ta coi là quý giá. Khi chúng ta đặt kho tàng của mình vào Thiên Chúa và các giá trị của Nước Trời, trái tim chúng ta được tự do khỏi những lo toan trần thế, và được lấp đầy bởi niềm vui và bình an mà thế gian không thể ban tặng. Thánh Augustinô đã diễn tả điều này một cách sâu sắc: “Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên con cho Chúa, và tâm hồn con sẽ không ngừng khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa.”
Một tấm gương sáng ngời về việc tích trữ kho tàng thiên quốc là thánh Phanxicô Assisi. Dù sinh ra trong một gia đình giàu có, ngài đã từ bỏ tất cả để sống nghèo khó và phục vụ người khác, vì ngài nhận ra rằng kho tàng thật sự nằm ở tình yêu Thiên Chúa và sự phục vụ anh em. Cuộc đời của ngài là minh chứng rằng, khi chúng ta đặt lòng mình vào kho tàng thiên quốc, chúng ta không chỉ tìm thấy niềm vui trong hiện tại, mà còn chuẩn bị cho mình một gia sản vĩnh cửu trên trời.
Sống giữa thế giới hôm nay, người Kitô hữu thường phải đối mặt với sự căng thẳng giữa kho tàng trần thế và kho tàng thiên quốc. Xã hội hiện đại, với sự phát triển của công nghệ và truyền thông, không ngừng thúc đẩy chúng ta theo đuổi những giá trị vật chất. Quảng cáo, mạng xã hội, và văn hóa tiêu dùng liên tục gieo vào tâm trí chúng ta ý tưởng rằng hạnh phúc nằm ở việc sở hữu nhiều hơn, thành công hơn, hay nổi tiếng hơn. Trong bối cảnh này, lời mời gọi của Chúa Giêsu trở nên cấp bách hơn bao giờ hết: Làm thế nào để chúng ta giữ được sự cân bằng, để trái tim mình không bị lệ thuộc vào những thứ phù du?
Căng thẳng này không chỉ là vấn đề cá nhân, mà còn là vấn đề cộng đoàn. Các gia đình, cộng đoàn giáo xứ, và thậm chí cả Giáo hội, đều phải đối diện với câu hỏi: Làm thế nào để sống các giá trị Tin Mừng trong một thế giới bị chi phối bởi chủ nghĩa vật chất? Câu trả lời nằm ở việc huấn luyện con tim và ánh mắt tinh thần, để nhận ra đâu là kho tàng thật sự đáng để chúng ta dâng hiến cuộc đời mình.
Trong phần tiếp theo của Tin Mừng, Chúa Giêsu nói: “Đèn của thân thể là con mắt. Nếu mắt anh sáng, thì toàn thân anh sẽ sáng. Nếu mắt anh tối, thì toàn thân anh sẽ tối” (Mt 6,22-23). Ở đây, “con mắt” không chỉ là cơ quan thể lý, mà còn là biểu tượng của ánh nhìn nội tâm – cách chúng ta nhận thức và đánh giá thế giới xung quanh. Con mắt tinh thần là khả năng phân định của chúng ta, giúp chúng ta nhận ra đâu là giá trị thật, đâu là ảo ảnh. Nếu con mắt tinh thần sáng tỏ, chúng ta sẽ biết đặt lòng mình vào kho tàng thiên quốc. Ngược lại, nếu con mắt bị mờ đục bởi tham lam, ích kỷ, hay kiêu ngạo, chúng ta sẽ lạc lối trong bóng tối của những giá trị trần thế.
Trong truyền thống Kitô giáo, con mắt tinh thần được liên kết chặt chẽ với lương tâm và sự phân định thiêng liêng. Thánh Inhaxiô Loyola, trong các bài linh thao của mình, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phân định để nhận ra đâu là tiếng nói của Thiên Chúa và đâu là cám dỗ của ma quỷ. Một con mắt tinh thần sáng tỏ đòi hỏi sự cầu nguyện, suy tư, và một đời sống gắn bó với Lời Chúa. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể nhìn thấy rõ ràng những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống.
Chúa Giêsu cảnh báo: “Nếu ánh sáng trong anh lại là bóng tối, thì bóng tối ấy sẽ lớn lao biết chừng nào!” (Mt 6,23). Một con mắt tinh thần tối tăm là một tâm hồn bị che mờ bởi những giá trị sai lầm. Trong thế giới hôm nay, có nhiều yếu tố làm mờ con mắt tinh thần của chúng ta. Chẳng hạn, văn hóa tiêu dùng có thể khiến chúng ta đánh giá một con người dựa trên những gì họ sở hữu, thay vì phẩm giá nội tại của họ. Chủ nghĩa cá nhân có thể khiến chúng ta chỉ quan tâm đến lợi ích riêng, mà quên đi nhu cầu của tha nhân. Và sự tràn lan của thông tin sai lệch trên mạng xã hội có thể làm lệch lạc nhận thức của chúng ta về sự thật.
Một ví dụ cụ thể là câu chuyện về người thanh niên giàu có trong Tin Mừng (Mt 19,16-22). Anh ta đến với Chúa Giêsu để tìm kiếm sự sống đời đời, nhưng khi được mời gọi từ bỏ của cải để theo Ngài, anh ta đã buồn rầu bỏ đi. Con mắt tinh thần của anh bị mờ đục bởi sự gắn bó với tài sản, khiến anh không thể nhìn thấy kho tàng lớn hơn mà Chúa Giêsu đang mời gọi. Câu chuyện này là lời cảnh tỉnh cho mỗi người chúng ta: Liệu có điều gì trong cuộc sống đang làm mờ mắt tinh thần của chúng ta, ngăn cản chúng ta hướng lòng về Thiên Chúa?
Để có một con mắt tinh thần sáng tỏ, chúng ta cần nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng qua các thực hành cụ thể. Trước hết, cầu nguyện là chìa khóa để giữ cho con mắt tinh thần luôn trong sáng. Qua cầu nguyện, chúng ta mở lòng mình ra với ánh sáng của Thiên Chúa, để Ngài soi chiếu và hướng dẫn các chọn lựa của chúng ta. Thứ hai, việc suy niệm Lời Chúa giúp chúng ta huấn luyện tâm trí để nhận ra những giá trị của Nước Trời. Thứ ba, việc tham dự Thánh Thể và lãnh nhận các bí tích, đặc biệt là bí tích Hòa Giải, giúp thanh tẩy tâm hồn khỏi những cám dỗ và tội lỗi làm mờ con mắt tinh thần.
Ngoài ra, cộng đoàn đức tin đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ chúng ta giữ con mắt sáng tỏ. Khi chúng ta sống trong một cộng đoàn giáo xứ, nơi mọi người chia sẻ cùng một niềm tin và giá trị, chúng ta được khích lệ và nâng đỡ để hướng lòng về kho tàng thiên quốc.
Lm. Anmai, CSsR