✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. 1 Một hôm,…

10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Sáu Tuần V Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)
HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG CÁC CON
Hôm nay, trong phụng vụ Thứ Sáu Tuần V Phục sinh, chúng ta tiếp tục chiêm ngắm lệnh truyền cao cả nhất của Chúa Giêsu: “Các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến các con” (Ga 15,12). Lời mời gọi này không chỉ dừng ở phạm trù tư tưởng, mà là nền tảng cho toàn bộ đời sống kitô hữu. Ngài nói: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình” (Ga 15,13). Chính nơi thập giá, Đức Kitô đã tỏ cho chúng ta biết tình yêu ấy đích thực là gì, và mời gọi mỗi người chúng ta trở thành bạn hữu của Người, để chúng ta thi hành điều Thầy truyền.
Tình yêu mà Chúa Giêsu trao ban là tình yêu phục vụ đến cùng. Thầy đã không ngại chạm vào đau khổ của nhân loại, đã tiến vào tận cùng bóng đêm tội lỗi và chết chóc, để đem sức sống mới về cho chúng ta. Tình yêu ấy không tính toán, không toan lo thiệt hơn, không đòi hỏi đền đáp. Chúa đã chọn đi con đường nghịch lý: để trở nên lớn lao, phải hạ mình; để được sống, phải chết cho anh em. Từ trần gian này, Người đã vén mở một tương lai vĩnh cửu, mời gọi chúng ta sống hòa mình trong tình yêu vô điều kiện ấy, yêu không chỉ những người dễ yêu, mà cả kẻ thù, những người đang mang trong mình vết thương ghê gớm nhất.
Khi gọi các môn đệ là bạn hữu, Chúa Giêsu đã nhấn mạnh tới sự hiệp thông thân tình. Bạn hữu không chỉ là người cộng tác, mà còn là người được chia sẻ mọi điều thầm kín. “Tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết” (Ga 15,15). Như vậy, tình yêu của chúng ta không phải là tình yêu lẻ loi, mà là sự thông dự vào mầu nhiệm Thiên Chúa Ba Ngôi: Cha yêu Con, Con yêu chúng ta, và mời gọi chúng ta yêu nhau. Chính nơi sự trao ban ấy, chúng ta được nâng lên thành bạn hữu của Thiên Chúa, trở thành “con cái sự sống” và “công trình của Tình Yêu” trong thế giới.
Tình yêu của người môn đệ gắn liền với việc thi hành điều Thầy truyền. Yêu không phải là cảm xúc thoáng qua, mà là sự lựa chọn, sự hy sinh và thực hành. Yêu là có mặt bên nhau trong buồn vui, là nâng đỡ khi anh em yếu đuối, chia sẻ khi họ nghèo khó. Yêu là nhẫn nại tha thứ khi họ vấp ngã, sẵn sàng làm hòa dù đã bị tổn thương. Yêu là đón nhận người khác như họ vốn có, không gán ghép điều kiện, không phân biệt giai cấp, địa vị, sắc tộc.
Thực hành tình yêu này trong cuộc sống cụ thể cũng đồng nghĩa với việc canh tân bản thân. Trước tiên, chúng ta phải chịu để Chúa thanh luyện con tim, xóa bỏ thành kiến, kiêu ngạo, ngăn cách. Khi con tim được tẩy sạch, yêu sẽ không còn là hình thức, mà là dòng suối mát lành nối kết mọi người thành một gia đình nhân loại. Chúa nói rõ: “Không phải các con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con” (Ga 15,16). Chúng ta được chọn để ra đi và mang lại hoa trái. Hoa trái ấy chính là những hành vi yêu thương làm chứng cho Tin Mừng: lòng từ, sự hi sinh, niềm hy vọng.
Trong gia đình, tình yêu kiểu Chúa Giêsu tạo nên bờ vai để con trẻ tựa nương, nơi cha mẹ kiên trì dạy dỗ, nơi ông bà trao truyền truyền thống đạo đức. Tình yêu ấy giúp vợ chồng kiên trì bên nhau khi thử thách ập đến, không buông bỏ dù những ngày gian nan nhất. Tình yêu đó thúc đẩy con cái hiếu thảo, biết báo đáp công ơn sinh thành. Khi gia đình yêu thương nhau theo gương Chúa Kitô, họ trở thành hiền thê của Giáo Hội, chiếu tỏa quang minh phục vụ cho xã hội.
Trong xã hội rộng lớn, tình yêu kitô hữu mang sức mạnh hòa giải. Nơi những tâm hồn căm thù, bằng nhân từ, sự tha thứ, chúng ta có thể xây dựng lại niềm tin. Nơi những tâm hồn tuyệt vọng, bằng lời chia sẻ và hành động cụ thể, chúng ta đem hy vọng. Nơi những tâm hồn xa lạ, bằng tấm lòng quảng đại, chúng ta kiến tạo tình bạn mới. Bằng chứng là biết bao sáng kiến bác ái, giáo dục, y tế, xóa nghèo đã khởi phát từ mầm thiện, phát triển thành mạng lưới yêu thương không biên giới.
Tình yêu như Chúa truyền không dễ thực hiện, vì nó đòi hỏi chúng ta từ bỏ chính mình. Nhưng Chúa cũng ban Thần Khí, để chúng ta không đơn độc. Người hứa rằng khi chúng ta xin Cha nhân danh Thầy, Người sẽ ban cho chúng ta (Ga 15,16). Cầu nguyện là động lực, là mối dây kết nối với nguồn yêu thương vô bờ. Thường xuyên chiêm ngắm Chúa trên thập giá, noi gương Người, chúng ta được tái sinh, được tràn đầy nghị lực yêu thương.
Hôm nay, Giáo Hội mời gọi chúng ta tự hỏi: tôi có yêu theo lệnh truyền của Chúa không? Tôi có sẵn sàng hy sinh “thí mạng” cho bạn hữu không? Đôi khi, tình yêu bị đong đếm bằng lợi ích, bằng cảm xúc thoáng qua. Chúa mời gọi chúng ta khác: yêu đến cùng, yêu vô vị lợi, yêu bằng quyết tâm cả đời. Đến khi nằm xuống mồ, chúng ta mới nhận ra giá trị cuộc đời không đo bằng thành tựu, uy tín, mà bằng những mối dây liên kết của yêu thương.
Chính vì thế, mỗi bí tích chúng ta cử hành – Thánh Thể, Hòa Giải, Rửa Tội – đều là nguồn mạch tuôn đổ tình yêu ấy. Rước Mình Máu Thánh, chúng ta kết hợp với hy tế của Chúa, để trở nên tấm bánh bẻ ra cho anh em. Xin cho bí tích này làm bùng cháy tâm hồn chúng ta, để sứ vụ yêu thương phát huy sức mạnh. Nhờ lòng thương xót của Thiên Chúa, chúng ta cũng trở nên chứng nhân của lòng thương xót đó trên trần gian.
Ước gì hôm nay, trong ngày Thứ Sáu Tuần V Phục sinh, từng cộng đoàn chúng ta đổi thay cách nhìn: không còn đặt lợi ích cá nhân hay phe nhóm lên trên, nhưng xem nhau là bạn hữu được Chúa chọn. Mỗi lời nói, cử chỉ, hành động mang dấu ấn yêu thương sẵn sàng hy sinh. Xin cho mỗi gia đình, giáo xứ, hội đoàn trở thành mảnh đất màu mỡ, nơi hạt giống Tin Mừng nảy sinh hoa trái đức ái.
Lạy Chúa Giêsu, xin củng cố đức tin cho chúng con, để chúng con luôn sống lệnh truyền của Chúa. Xin dạy chúng con yêu thật, yêu sâu, yêu đến cùng. Khi nhìn thấy người nghèo, xin cho chúng con mở rộng tay chia sẻ; khi đối diện với kẻ thù, xin cho chúng con mở lòng tha thứ; khi gặp người cô đơn, xin cho chúng con chào đón bằng nụ cười hiền hậu. Nhờ Thánh Thể Chúa, xin biến đổi con tim chúng con, để chúng con bước đi như chứng nhân tình yêu, mang lại dấu chỉ hồng ân nơi mọi cuộc hành trình.
Amen.
Lm. Anmai, CSsR
BÀI HỌC YÊU THƯƠNG
Khi bước vào chiều sâu của Phụng vụ hôm nay, chúng ta được mời gọi trở lại cội nguồn của mạc khải: tình yêu. Không phải tình yêu trừu tượng hay tình yêu đầy điều kiện, nhưng chính là tình yêu mà Chúa Giê-su trao ban bằng tất cả tấm lòng. Trước khi từ biệt các môn đệ thân yêu, Ngài đã trao cho họ điều răn cuối cùng: “Đây là điều răn của Thầy, các con hãy yêu thương nhau”. Lời mệnh lệnh ấy không chỉ là chỉ dẫn đạo đức, nhưng là di chúc, là tâm nguyện cuối cùng mà Con Thiên Chúa trao lại cho những người bạn đồng hành. Tình yêu ấy là chìa khóa mở ra cánh cửa Nước Trời và là dấu chỉ để người ta nhận ra môn đệ của Ngài.
Tình yêu Chúa muốn chúng ta sống là tình yêu không phân biệt, không loại trừ. Yêu mà không hề tính toán thiệt hơn, không mong đền đáp, nhưng chia sẻ, cảm thông và xót thương mọi hoàn cảnh. Không phải một tình yêu hời hợt nơi môi miệng, nhưng là tình yêu chân thật, gắn liền với hành động. Nếu chỉ dùng lời nói, thì tình yêu dễ trở nên sáo rỗng; hành động hy sinh mới thực sự chứng tỏ giá trị của lòng yêu mến. Chính Thánh Gio-an đã nhắc nhở: “Chúng ta đừng yêu nhau nơi đầu môi chót lưỡi, nhưng phải yêu thương cách chân thật và bằng việc làm” (1Ga 3,18).
Thực hành điều răn yêu thương thì đòi hỏi chúng ta phải yêu như Chúa đã yêu. Chúa Cha đã thương yêu Con Một đến nỗi sai Ngài đến thế gian để chúng ta được sống, và chính Con Một ấy đã tự hiến mình làm của lễ đền tội cho chúng ta. Tình yêu ấy không trừ ai ra ngoài và không giới hạn trong bất cứ ranh giới nào. Tình yêu vô vị lợi, tình yêu cứu độ, tình yêu đổi mới con người. Khi chúng ta yêu như vậy, chúng ta không chỉ tuân giữ điều răn, mà còn đem lại sự sống đích thực cho anh em mình.
Vượt lên trên mọi khái niệm thông thường, Chúa còn kêu gọi yêu đến tận cùng: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình”. Tình yêu ấy được minh chứng một cách tuyệt hảo qua sự hy sinh của Đức Ki-tô trên Thập giá. Ngài không chỉ chấp nhận cái chết, nhưng còn chọn cái chết nhục nhã nhất để tỏ bày tình yêu vô cùng dành cho nhân loại. Thánh Gia-cô-bê và thánh Gio-an đều nhắc chúng ta rằng, nếu Chúa đã thí mạng vì chúng ta, thì chúng ta cũng phải sẵn sàng thí mạng cho anh em (1Ga 3,16). Tình yêu đích thực không chùn bước trước hy sinh, mà sẵn sàng chịu đau để mang lại sự sống cho người khác.
Giữa thế gian đầy thử thách, mỗi chúng ta thường trải qua những giây phút băn khoăn về mức độ hy sinh cho người khác. Có người dễ hy sinh cho người thân, nhưng lại ngần ngại trước người xa lạ. Có người sẵn sàng chia sẻ vật chất, nhưng lại ngại chia sẻ thời gian và sự hiện diện. Thật ra, hy sinh càng lớn, tình yêu càng cao thượng; nhưng chính sự hy sinh bình thường, hằng ngày mới cho thấy con tim của chúng ta có đồng hành với Chúa hay không. Chia sẻ một bữa ăn cho người nghèo, thăm hỏi một người bệnh, tha thứ cho kẻ xúc phạm mình… đó đều là những cách thực hành điều răn yêu thương.
Để minh họa một tình yêu hy sinh theo cách thế loài người, cuốn tiểu thuyết “Anh phải sống” của Khái Hưng cho chúng ta một hình ảnh đầy xúc động. Trong cơn lũ dữ, hai vợ chồng bám vào một khúc cây nhỏ, chỉ một người có thể sống sót. Người chồng bảo người vợ: “Em hãy sống để lo cho các con.” Người vợ cũng tha thiết: “Anh phải sống.” Cuối cùng, người vợ buông tay trả lại khúc cây cho chồng, chấp nhận cái chết để người chồng và con cái có cơ hội sống. Hành động ấy là minh chứng sinh động cho lời Chúa: tình yêu phải sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì người mình yêu.
Hình ảnh hy sinh của người vợ trong truyện phản ánh một chân lý đức tin: Thiên Chúa đã chọn cách nhập thể, làm người giữa chúng ta, và chấp nhận hy sinh trên Thập giá để cứu độ nhân loại. Một Thiên Chúa toàn năng có thể ban ơn tha thứ mà không cần phải nhập thể, nhưng Ngài muốn chúng ta cảm nhận sâu xa tình yêu ấy theo cách thế con người, trải qua những giây phút đau đớn, sợ hãi và hy sinh.
Khi đứng trước Thập giá, Chúa Giêsu đã đối diện tột cùng nỗi khắc khoải của con người: bị người đời bỏ rơi, bị bạn hữu chối từ, phải chịu đựng đau khổ tột độ. Nhưng Ngài vẫn yêu và tha thứ, vẫn xin Chúa Cha tha cho kẻ tội lỗi. Đó là mẫu gương để chúng ta noi theo: không bao giờ phản bội, không bao giờ chán nản trước thử thách, và luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay yêu thương.
Điều răn yêu thương không chỉ áp dụng trong khung cảnh “lý tưởng” mà còn phải thấm nhập vào mọi tương quan hằng ngày: gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí cả những người mình không ưa. Khi chúng ta yêu thương cách vô vị lợi, thì ngay cả những mối quan hệ khó khăn nhất cũng có thể được chữa lành. Tình yêu chân thật làm cho con tim con người được thanh tẩy, sự thù hận và ghen ghét biến mất, và lòng nhân ái được canh tân.
Trong cơn đại dịch vừa qua, chúng ta đã chứng kiến bao hy sinh thầm lặng: y bác sĩ xông pha nơi tuyến đầu, tình nguyện viên phục vụ cách xa gia đình, những bàn tay âm thầm may khẩu trang, nấu cơm cho người cách ly. Tất cả đều là những dấu chỉ sống động của tình yêu Chúa gửi đến thế gian. Chính những hành động bé nhỏ ấy đã biến khổ đau thành niềm hy vọng, khiến chúng ta nhận ra rằng yêu thương không phải là điều xa vời, mà là sức mạnh vĩ đại có thể làm nên kỳ tích.
Mỗi lần chúng ta thực hành yêu thương, chúng ta đang cộng tác với công cuộc cứu độ của Chúa Kitô. Chúng ta không chỉ là người nhận, nhưng còn là ngôi mộ sống lan tỏa tình yêu. Khi cho đi, chúng ta nhận lại nhiều hơn; khi hy sinh, chúng ta được làm giàu tâm hồn; khi yêu thương, chúng ta được trở nên đồng hình đồng dạng với Đức Ki-tô.
Vậy, điều răn yêu thương không chỉ là một mệnh lệnh cứng nhắc, nhưng là con đường hạnh phúc viên mãn. Khi yêu như Chúa đã yêu, chúng ta được tham dự vào sự sống thần linh và niềm vui của Người. Đó là lời mời gọi vượt lên trên mọi giới hạn của thế gian, vượt lên trên nỗi sợ hy sinh, để sống một cuộc đời viên mãn và thánh thiện.
Lạy Chúa Giê-su, xin ban cho chúng con ơn nhận biết và thực hành điều răn yêu thương. Xin cho con tim chúng con luôn được nung nấu bởi tình yêu vô vị lợi, sẵn sàng phục vụ và hy sinh cho anh em. Giúp chúng con trở nên dấu chỉ sống động của tình yêu Chúa giữa thế gian này, để nhờ đó, mọi người nhận ra rằng chúng con là bạn hữu của Chúa, vì chúng con tuân giữ điều Chúa truyền. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY YÊU MẾN NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU CÁC CON
Trong bầu khí hân hoan của Mùa Phục Sinh, bài Tin Mừng hôm nay vang lên như một lời mời gọi sâu thẳm và mãnh liệt: “Các con hãy yêu mến nhau như Thầy đã yêu mến các con” (Ga 15,12). Đây không chỉ là một huấn lệnh bình thường, nhưng chính là di chúc cuối cùng Chúa Giêsu dành cho các môn đệ trước khi Người bước vào cuộc Khổ Nạn. Tình yêu mà Người ban tặng vượt lên trên mọi giới hạn, xóa bỏ mọi rào cản giữa Thiên Chúa và con người, giữa anh em với nhau. Đó là tình yêu vô vị lợi, dấn thân hy sinh và chữa lành những tấm lòng đang tan vỡ.
Từ ngàn xưa, ông bà ta đã khắc ghi trong ca dao tục ngữ lời dạy về sức mạnh của tình yêu: “Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.” Câu ca ấy hé lộ chân lý đơn sơ nhưng thực tại: chỉ khi có tình yêu đích thực, con người mới vượt qua mọi gian nan, thử thách, mới tìm đến nhau và hàn gắn những khoảng cách. Tình yêu Kitô – tình yêu Thiên Chúa – còn lớn lao hơn thế, bởi Thiên Chúa không chỉ yêu thương khát khao, nhưng đã “không tiếc Con Một,” đã trở nên người phàm, sống giữa kiếp đau thương để chữa lành vết thương trần gian.
Thánh Anphongsô đã từng khuyên: “Chúng ta hãy yêu nhau bằng trái tim của Thiên Chúa.” Trái tim ấy là trái tim của Đấng hiến mình, từ bỏ quyền năng để trở nên phục vụ. Nhờ vậy, tình yêu không còn là những cảm xúc thoáng đến rồi đi, nhưng trở thành sự sẻ chia, là hành động cụ thể dấn thân phục vụ những người thiệt thòi nhất. Thánh Pierre đã từng nhận định: “Người ta chỉ tạo được hạnh phúc cho mình bằng cách săn sóc đến hạnh phúc của người khác.” Khi chúng ta sống vì người khác, chúng ta thực sự gặp được hạnh phúc đích thực.
“Mến Chúa và yêu người” chính là lời nhắc nhở mỗi Kitô hữu rằng đức tin không chỉ là mối tương giao cá nhân với Thiên Chúa, nhưng còn là động lực thúc đẩy chúng ta mở rộng vòng tay đến mọi người, nhất là những ai đang cần chúng ta. Tình yêu Chúa kêu mời chúng ta vượt qua chính mình: vượt qua cái tôi ích kỷ, vượt qua sự lạnh nhạt vô cảm, để dấn thân phục vụ những anh em lương tâm đang khắc khoải.
Có lần chúng tôi theo chân các soeur Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn đến Suối Nho – Định Quán, nơi những mái nhà cô quạnh ẩn mình giữa thung lũng. Ở đó, chúng tôi gặp mẹ già quên nhớ ngày tháng, gặp cha tật nguyền nhờn thuốc men, gặp đôi kẻ mang gánh nặng bệnh thần kinh bẩm sinh. Họ sống kiếp mưu sinh bằng đồng công nhật, trong túp lều tạm bợ, một phần quà nhỏ chỉ đem lại niềm vui mong manh trước cuộc sống khắc nghiệt. Giây phút thăm viếng ấy, nhìn ánh mắt mơ hồ của mẹ già, tôi hiểu rõ: chỉ tình yêu trao ban mới có thể hàn gắn những tâm hồn khô cằn.
Tình yêu ấy không chỉ dừng lại trong phút chốc, nhưng còn mời gọi chúng ta cam kết lâu dài. Như Chúa Giêsu thiết lập Bí tích Thánh Thể, biến bánh và rượu thành Mình và Máu mình, để thị tỏa tình yêu vĩnh cửu. Chén Thánh mời gọi chúng ta uống vào chính sự sống của Đấng Phục Sinh, để niềm yêu thương của Người trở nên máu thịt trong chúng ta. Khi tham dự Thánh Lễ và đón rước Mình Máu Chúa, chúng ta được biến đổi, được trao ban sứ mạng: “Các con hãy thương mến nhau.”
Thiên Chúa đã không chỉ dạy về tình yêu, nhưng đã thực thi tình yêu một cách dứt khoát: Người chấp nhận sống nghèo, chấp nhận cái chết trên thập giá, để cứu độ con người. Tấm thập giá trở thành biểu tượng cao cả nhất của tình yêu. Chính từ đó, các tín hữu tìm được sức mạnh và gương mẫu hy sinh. Mọi hành động bác ái, chăm sóc, phục vụ dù nhỏ bé, khi thực hiện nhân danh Thập Giá, trở nên tham dự vào mầu nhiệm tình yêu Thánh giá cứu độ.
Trong những ngày này, chúng ta được mời gọi nghĩ đến bao gia đình gặp khó khăn, những bệnh nhân đang đau đớn trên giường bệnh, những người già neo đơn, trẻ em mồ côi. Mỗi việc thăm viếng, chia sẻ, mỗi nụ cười, mỗi cái nắm tay đều là biểu lộ tình yêu của Chúa, là cánh tay thiện xứ chạm đến trái tim anh chị em. Đó chính là chứng tá sống động của Lời Chúa hôm nay.
Tình yêu vô vị lợi còn thúc đẩy chúng ta vượt lên trên những khác biệt. Khi xã hội ngày càng phân hóa, khi chủng tộc, địa vị, địa phương có thể chia rẽ con người, Tin Mừng kêu gọi “yêu nhau” vượt trên mọi rạn nứt. Tình yêu Kitô không phân biệt màu da, hoàn cảnh, tín ngưỡng. Chính Chúa Giêsu đã đến với các bệnh phong, với người thu thuế, với dân ngoại, để minh chứng rằng tình yêu vượt qua mọi cái nhìn thành kiến.
Có những lúc chúng ta dễ bị cuốn vào công việc, vào lo toan cá nhân, để rồi quên mất trách nhiệm bác ái. Lời Chúa hôm nay đánh thức tâm hồn chúng ta: tình yêu không phải là khái niệm trừu tượng, nhưng là lệnh truyền cụ thể: “hãy yêu mến nhau.” Yêu mến ở đây bao hàm cả lời nói và việc làm. Không chỉ nói “tôi thương anh,” nhưng còn phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, chia sẻ nỗi lo cơm áo, sức khoẻ, tinh thần.
Tịnh độ Phật giáo có khái niệm “phục vụ cứu khổ,” trong Kitô giáo chúng ta cũng có tinh thần phục vụ “đến với người đau khổ.” Nhưng Kitô hữu có một sức mạnh đặc biệt: lời cầu nguyện liên lỉ và sự hiện diện của Mình Thánh. Mỗi hy sinh, dù là âm thầm, dù là nhìn không thấy, được Thiên Chúa ghi nhận và đắp bồi tràn đầy ân phúc.
Nhìn lại cuộc đời Thánh Phanxicô Assisi, ta thấy hình ảnh sống động của tình yêu nghèo khó. Ngài từ bỏ mọi của cải, sống với thiên nhiên và người nghèo, để minh chứng tình yêu như Chúa Giêsu dấu mình trong Mình Thánh Phục Sinh và giữa kẻ cùng khổ. Ngài đã nói: “Hãy cầu nguyện như thể mọi việc đều tuỳ thuộc vào Chúa, nhưng hãy làm việc như thể mọi việc đều tuỳ thuộc vào mình.” Tình yêu mến Chúa dẫn đến bác ái phục vụ, và bác ái phục vụ thực sự là bằng chứng tình yêu mến Chúa.
Anh chị em thân mến, Lời Chúa hôm nay như một tấm gương soi để chúng ta nhìn lại mình. Ta đã yêu thương chân thành chưa? Ta đã vượt qua chính mình để dang rộng vòng tay chưa? Ta đã đặt nhu cầu của người khác ngang hàng với chính mình chưa? Mỗi khi tham dự Thánh Lễ, ta nhận biết rằng mình được yêu đến tận cùng, và từ đó lại phải chia sẻ tình yêu ấy. Chén Thánh không bao giờ khô cạn; Mình Máu Thánh luôn tuôn đổ để nuôi sống đời sống Kitô hữu dấn thân.
Hãy bắt đầu từ những cử chỉ đơn sơ nhất: một lời hỏi thăm ân cần, một bữa cơm share cùng người nghèo, một chiếc áo mới trao cho trẻ thơ, một buổi thăm bệnh đem lại niềm hy vọng. Dẫu con người có nhỏ bé, nhưng khi hành động nhân danh Thập Giá, chúng ta làm cho tình yêu Kitô trở nên hữu hình, làm cho Tin Mừng Phục Sinh tỏa lan giữa đời.
Nguyện xin Chúa Phục Sinh, Đấng đã yêu đến tận cùng, ban sức mạnh để mỗi tâm hồn chúng ta thực thi điều Thầy truyền: “Hãy yêu mến nhau như Thầy đã yêu mến các con.” Với tình yêu đích thực, chúng ta sẽ là chứng nhân sống động của Tin Mừng, khiến muôn người nhận ra Chúa nơi cộng đoàn yêu thương và phục vụ. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH YÊU LÀ MỆNH LỆNH
Hôm nay, trong niềm hân hoan của tuần vọng Phục Sinh, chúng ta lắng nghe lời Chúa Giêsu trao ban cho các môn đệ trước khi Ngài lên đường vào Vườn Dầu: “Đây là lệnh truyền của Thầy: các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến các con” (Ga 15,12). Lời mệnh lệnh ấy không chỉ là một khuyến dụ, mà còn là biểu đồ sống động cho mọi tín hữu: tình yêu không phải là điều tùy chọn, mà là nền tảng và mục đích của toàn bộ đời sống Kitô hữu.
Chúa Giêsu, Đấng “vì yêu thế gian đã chấp nhận làm người phàm, chịu mọi gian khổ, cuộc sống khó nghèo, và hy sinh trên thập giá để hoàn tất công trình cứu chuộc nhân loại”, chính Ngài là gốc mối của tình yêu huynh đệ. Khi chúng ta chiêm ngắm Thập Giá, ta thấy một tình yêu không tính toán, không đòi hỏi bù đắp, một tình yêu sẵn sàng trao ban chính mạng sống mình. Đó là tình yêu kỳ diệu, vượt trên lý trí con người, động lực thúc đẩy chúng ta hăng say làm việc bác ái, không chùn bước trước khó khăn, vất vả.
Chúng ta biết bao câu chuyện cảm động về lòng hy sinh của người cha, người mẹ dành cho con cái: người cha tặng đôi mắt cho con mù, người mẹ hiến trái tim mình để con được sống. Những tấm gương ấy cho thấy khi yêu thương, người ta có thể vượt qua mọi giới hạn thể xác và tinh thần. Tuy nhiên, Chúa Kitô còn mời gọi chúng ta vượt ra khỏi vòng gia đình, vượt ra khỏi giới hạn thân thuộc để mở rộng trái tim yêu mến đến mọi người cần đến mình. Thánh Gioan Kim Khẩu đã từng chia sẻ: “Ta phải có đức thương yêu hơn là có nhiều tài trí”. Lời khuyên của ngài nhắc nhở rằng kiến thức và khả năng chỉ thực sự trở nên giá trị khi được định hướng và thúc đẩy bởi tình yêu.
Sứ điệp Tin Mừng hôm nay không dừng lại ở lời kêu gọi, mà còn cho chúng ta thấy tấm gương cao cả của Đấng Cứu Thế: “Các con là bạn hữu của Thầy, nếu các con thi hành những điều Thầy truyền” (Ga 15,14). Tình bạn mà Chúa Giêsu dành cho chúng ta không phải là tình cảm hời hợt, mà là sự liên kết sâu xa trong đời sống thần linh: tình yêu, sự tin tưởng, và việc chia sẻ bí quyết tình yêu mà Chúa Cha đã dành cho Con. Khi ta thi hành điều răn ấy, ta trở nên bạn hữu đích thực của Ngài, được dự phần vào tình yêu vô biên của Thiên Chúa.
Nhưng làm sao để thể hiện tình yêu ấy trong đời thường? Trước hết, tình yêu Kitô giáo là tình yêu tha thứ. Có khi trong cuộc sống, chúng ta bị xúc phạm, làm tổn thương bởi lời nói hay hành động thiếu suy nghĩ của người khác. Thử hỏi, liệu có thể tha thứ cho kẻ đã xúc phạm mình không? Chính tình yêu thương như Chúa làm mới giúp chúng ta có lòng vị tha, nhân ái, và nhìn thấy ở anh chị em mình hình ảnh của Thiên Chúa. Thánh Grêgôriô thành Nyssê chia sẻ: “Tha thứ một sự bất công, là nâng mình lên tột đỉnh của nhân đức, là vượt trên bản tính tự nhiên, là bắt chước Thiên Chúa”. Khi thanh tẩy lòng mình khỏi hận thù, ta nâng phẩm giá của tình yêu lên cao hơn mọi phán xét công bằng trần thế.
Khi đối diện với những khuyết điểm, thiếu sót nơi người khác, chúng ta được mời gọi “nhìn sự lành, đừng trông sự xấu”, như lời kinh nghiệm của thánh Jeanne de Chantal. Trong đời sống cộng đoàn, nếu ai cũng kè kè soi mói lỗi lầm, sẽ không bao giờ có hòa bình và niềm vui. Khi chúng ta cố gắng khám phá và tôn vinh những điều tốt nơi nhau, thì tình yêu mới được thúc đẩy, và cộng đoàn mới nên vững mạnh.
Không chỉ tha thứ và nhìn nhận điều thiện, tình yêu còn được thể hiện qua hành động phục vụ. Chúa Giêsu đặt Con Người ngang hàng với kẻ hèn mọn: “Thầy đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mc 10,45). Đem tình yêu biến thành những việc làm cụ thể: chăm sóc người già neo đơn, nâng đỡ người thất nghiệp, săn sóc người bệnh tật, dọn dẹp nhà cửa cho người khuyết tật, hoặc đơn giản là lắng nghe tâm sự của kẻ đau buồn. Tất cả đều là những cánh tay yêu thương nối dài Thân Mình Chúa giữa thế gian.
Tình yêu thúc đẩy chúng ta vượt qua chính mình: vượt qua những ích kỷ, vượt qua những nỗi sợ phải đánh mất thời gian hay tài lực; vượt qua cả nỗi ngại gặp gỡ những người “khó ưa”. Bởi nếu yêu, người ta có thể trèo bao nhiêu núi cũng không mệt, lội bao nhiêu sông cũng không nản, như ông bà ta có câu ca: “Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”. Tình yêu Kitô giáo còn mạnh mẽ hơn thế, vì nó không chỉ là cảm xúc, mà là ơn của Chúa Thánh Thần tác động vào tâm hồn, khiến chúng ta yêu mến như Ngài đã yêu.
Chúng ta hãy để Lời Chúa hôm nay khơi dậy trong mỗi người một ngọn lửa mới: ngọn lửa của tình yêu bất vụ lợi, sẵn sàng băng qua mọi giới hạn để đến với tha nhân. Khi cộng đoàn chúng ta sống tình yêu đó, chúng ta trở nên chứng nhân sống động cho Tin Mừng và là dấu chỉ vững chắc cho thế gian thấy sức mạnh của tình yêu Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, xin biến đổi lòng con, để con không chỉ nói yêu thương bằng môi miệng, nhưng bằng cả cuộc đời, bằng mọi hành động cụ thể, bất chấp gian khó và hy sinh. Xin cho con luôn ghi nhớ rằng, mỗi lần con yêu thương anh chị em là con đang yêu Chúa, vì “ai yêu mến anh em là yêu mến Thầy, và ai không yêu mến anh em là không yêu mến Thầy” (1 Ga 4,20). Amen.
Lm. Anmai, CSsR
CÁC CON HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG CÁC CON
Hôm nay, Tin Mừng nhắc lại mệnh lệnh căn bản và tối hậu của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12). Đó không chỉ là một lời dạy mang tính khuyến khích, mà còn là lời trăn trối, là di chúc thiêng liêng mà Đấng Cứu Thế trao ban trước khi Ngài tiến vào cuộc Tử Nạn. Tình yêu ấy vượt lên trên mọi quy chuẩn của lẽ phải trần gian, là tình yêu sẵn sàng hy sinh, tha thứ, không tính toán, không điều kiện – bởi “Thiên Chúa là Tình Yêu” (1 Ga 4,16).
Thiên Chúa, Đấng dựng nên muôn loài, đã trao ban cho mọi tạo vật vẻ đẹp, trật tự và ân sủng để tỏ bày tình yêu của Ngài. Trong mọi bụi hoa, chuyền cỏ, rừng cây, chim muông, các phần tử vũ trụ đều nhắc nhớ: tình yêu Thiên Chúa vẹn toàn và bao la. Nhưng chỉ có con người – được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa và hữu linh bất tử – mới được mời gọi phản chiếu tình yêu ấy một cách ý thức, tự do và trách nhiệm. Thiên Chúa đã phó thác cho con người sứ mạng làm chủ trái đất, để trái đất trở thành ngôi nhà chung, nơi mọi người sống hiệp nhất dưới mái ấm tình yêu Cha trên trời.
Thế nhưng, trái đất chúng ta ngày càng biểu lộ rõ nỗi thống khổ khi con người quay lưng lại với nhau: sự ganh ghét, chia rẽ, bạo lực, bất công và tội lỗi lộng hành. Nhà chung Thiên Chúa trở nên hoang tàn khi tình yêu bị lãng quên. Chính vì thế, Lời Chúa hôm nay vang lên như ngọn hải đăng soi lối cho Giáo Hội và cho toàn thế gian: nếu không có tình yêu thì không có Giáo Hội, không có chứng tá của người Kitô hữu trước mặt thế nhân.
Đối với các tông đồ, sứ mệnh xây dựng Nước Trời càng đòi buộc hơn vì họ là những chứng nhân sống cho Tình Yêu đến cùng của Đức Giêsu: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình” (Ga 15,13). Chính Đức Giêsu đã tự nguyện đón nhận đau khổ và cái chết để làm chứng cho tình yêu cứu độ. Thân phận đau khổ ấy Ngài trao cho các môn đệ chia sẻ – không phải để nhận lấy vinh quang trần thế, nhưng để cho vương quốc tình yêu của Thiên Chúa bắt đầu ngay giữa lịch sử con người.
Người môn đệ chân chính được nhận diện qua chính dấu chỉ yêu thương nhau: “Cứ dấu yêu thương nhau này, người ta sẽ nhận biết anh em là môn đệ Thầy” (Ga 13,35). Trái lại, thiếu tình yêu thì dù có trăm ngàn thành tựu, cũng không phải thừa tác viên của Tin Mừng. Lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay nhắc nhở mỗi người tín hữu chúng ta hãy kiên trì xét mình: trong lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành động, đã có dấu chỉ yêu thương hay chưa?
Yêu thương không phải là một cảm xúc thoáng qua, nhưng là một lối sống. Yêu thương không chỉ bằng lời nói hoa mỹ, nhưng bằng hành động hy sinh, phục vụ, tha thứ và xây dựng. Yêu thương đòi hỏi sự kiên nhẫn, chịu đựng nhọc nhằn và chấp nhận hy sinh, giống như Thầy Giêsu đã chịu khổ hình để cho chúng ta được tự do.
Giữa thế gian phức tạp hôm nay, khi con người dễ dàng coi thường lẫn nhau và sẵn sàng loại trừ những ai trái ý, lời mời gọi yêu thương của Chúa càng trở nên cấp thiết. Đó là lời mời gọi mọi tín hữu noi gương Thầy Cứu Thế: với lòng tôn trọng con người khác, bất kể địa vị, giai cấp hay dân tộc; với trái tim rộng mở đón nhận người lầm lỗi; với bàn tay sẵn sàng nâng đỡ kẻ yếu; với đôi môi sẵn sàng an ủi người buồn khổ.
Thiên Chúa đã cho chúng ta một gia đình đức tin, mà Thánh Gioan khẳng định nơi bức thư: “Ai nói mình ở trong ánh sáng, mà lại ghét bỏ anh em mình, thì vẫn nằm trong bóng tối” (1 Ga 2,9). Gia đình ấy không phải chỉ gói gọn trong giáo xứ, giáo phận, nhưng lan tỏa đến toàn thể nhân loại, vì Thiên Chúa tha thiết mong ước “mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý” (1 Tm 2,4).
Khi đối diện với người anh em, xin đừng coi họ là người lạ, nhưng là anh chị em cùng một Cha trên trời. Xin đừng khép lòng trước những kẻ ngang trái, nhưng hãy mở rộng vòng tay, chia sẻ cơm bánh, tình yêu thương và lời cầu nguyện. Xin đừng ác cảm trước người khác đức tin, nhưng hãy tôn trọng tự do lương tâm và tình trạng mỗi người.
Giáo Hội hôm nay cần những chứng nhân yêu thương. Mỗi lần chúng ta tha thứ cho ai đó, là chúng ta tái hiện cảnh Giao Ước tình yêu giữa Thiên Chúa và nhân loại. Mỗi lần chúng ta quảng đại chia sẻ cho người túng thiếu, là chúng ta trao ban bánh sự sống cho người anh em đói khát. Mỗi lần chúng ta cầu nguyện cho kẻ thù, là chúng ta nắm tay với Thầy giữa cuộc khổ nạn.
Ước chi mỗi thành phần trong Hội Thánh, từ hàng Giáo phẩm đến tu sĩ, giáo dân, từng gia đình và từng cá nhân, luôn cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của lệnh truyền yêu thương. Đừng để những công việc lu bù hằng ngày che khuất Lời Chúa. Đừng để sự bộn bề gợi lên tính ích kỷ, so đo, ganh ghét. Đừng để những khác biệt văn hóa, ngôn ngữ, thói quen làm vỏ bọc chia rẽ tình thân.
Thay vào đó, chúng ta hãy để Tin Mừng tình yêu dẫn bước. Hãy dành thời gian gặp gỡ, lắng nghe và thấu hiểu nhau. Hãy dành đôi tay chăm sóc khi người đau yếu, cô đơn. Hãy dành lời nói khích lệ khi người thất vọng, hoang mang. Hãy dành trái tim cảm thông khi người vấp ngã, yếu lòng.
Như vậy, sứ mệnh xây dựng Nước Trời – vương quốc tình yêu – sẽ trở thành hiện thực sống động. Không phải bằng quyền lực chính trị, không phải bằng danh tiếng trần thế, nhưng bằng những hành động cụ thể: biết chia sẻ, biết tha thứ, biết hy sinh. Bằng cách đó, mỗi người môn đệ của Chúa Giêsu sẽ trở nên minh chứng sống động cho lời hứa: “Chính anh em là muối đất, là ánh sáng thế gian” (Mt 5,13-14).
Hôm nay, hãy để Lời Chúa thấm nhập tâm hồn, đừng để nó chỉ dừng lại ở tai nghe. Hãy tự hỏi: trong tuần qua, ta đã yêu thương ai? Ta đã bỏ qua cơ hội nào để thể hiện lòng thương xót? Ta đã tha thứ cho ai chưa, hay còn nặng nề hận thù? Ta đã giúp đỡ người nào khi họ cần, hay đã làm ngơ?
Và quyết tâm nghề mới: từ hôm nay, hãy sống mỗi ngày như một sứ mạng yêu thương. Hãy biến mọi lời cầu nguyện thành động lực phục vụ. Hãy biến mọi Bí Tích rước lễ thành sức mạnh lội ngược dòng ích kỷ. Hãy biến mọi giờ chầu Mình Thánh Chúa thành nguồn năng lượng chinh phục lòng mình để yêu như Chúa yêu.
Kết thúc bài giảng, chúng ta cùng dâng lời cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, xin ban ơn để chúng con biết yêu thương nhau cách trọn vẹn, không tính toán so đo, như chính Chúa đã yêu thương chúng con. Xin làm cho tâm hồn chúng con trở nên đồng cảm với mọi người, biết xót thương và nâng đỡ. Xin cho chúng con trở nên muối mặn, ánh sáng chiếu soi giữa thế gian u tối. Nhờ tình yêu của Chúa, xin cho Nước Trời được hiện diện nơi lòng chúng con và lan tỏa khắp thế giới. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG ANH EM
Trong phụng vụ Thứ Sáu Tuần V Phục sinh hôm nay, Giáo Hội dẫn chúng ta đến trước lời truyền dạy trọng đại của Chúa Giêsu: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã thương yêu anh em.” Lời này vang lên như một mệnh lệnh không thể thiếu trong đời sống kitô hữu, không đơn thuần chỉ là lời khuyên, mà là hệ quy chiếu cho mọi hành động, mọi tương quan, mọi chọn lựa của mỗi người tín hữu. Yêu thương, theo tiêu chuẩn của Chúa, không phải là tình cảm nhạt nhẽo mà là dấn thân, hy sinh đến tận cùng.
Chúng ta nhận ra ngay điều Chúa Giêsu đề cao: tình yêu mang tính hy tế và cứu độ. Ngài đã yêu đến độ thí mạng vì bạn hữu. Thập giá không chỉ là nơi Chúa chịu đau khổ, nhưng còn là biểu tượng của tình yêu vẹn toàn, tình yêu không tính toán, tình yêu dám vượt qua mọi giới hạn của quyền lực trần gian. Khi chúng ta suy ngẫm về con đường đến Calvê, ta nhìn thấy Ngài quỳ gối dưới gánh nặng của tội lỗi nhân gian, nhưng vẫn không buông bỏ, vẫn hướng mắt lên Cha, để xin cho chúng ta ân sủng được sống.
Như thế, giới luật yêu thương là giới luật của sự phục vụ. Người môn đệ không được phép chọn con đường tiện lợi cho riêng mình, nhưng phải bước đi con đường đầy chông gai, con đường của sự trao ban. “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình.” Chính lời này mời gọi chúng ta đặt mình vào vị thế của “kẻ làm tôi tớ”: hết lòng phục vụ, sẵn sàng vâng nghe thánh ý Chúa Cha, để qua đó làm vinh danh Thiên Chúa và đem lại sự sống cho anh em.
Chúa Giêsu còn nâng vai trò của các môn đệ lên địa vị cao trọng hơn cả: từ tôi tớ lên thành bạn hữu. “Thầy không còn gọi các con là tôi tớ, vì tôi tớ không biết việc chủ làm; Thầy gọi các con là bạn hữu.” Ý tưởng này cho thấy sự thân tình sâu sắc giữa Thiên Chúa và con người. Bạn hữu không chỉ chia sẻ quyền lợi mà còn chia sẻ bí mật, kinh nghiệm, sứ mệnh. Như Chúa đã cho chúng ta biết mọi sự Người nghe nơi Cha, giờ đây Người tin tưởng trao ban cho chúng ta, để chúng ta ra đi và sinh hoa kết trái.
Quả thật, sứ vụ yêu thương là cơ hội để mỗi tín hữu thể hiện rằng mình không chỉ có mặt trong cộng đoàn, mà còn được mời gọi thấu hiểu, chia sẻ và đồng hành cùng người khác. Chúng ta được chọn không phải để ở yên trong an toàn, nhưng để ra đi. Ra đi đến với người nghèo khổ, người thất vọng, người bệnh tật, đến với những tâm hồn cô đơn và khắc khoải. Ở đấy, yêu thương trở thành dấu chỉ của Tin Mừng, trở thành ánh sáng soi chiếu trong đêm tối của thế giới.
Khi chúng ta nhìn vào thực tại đầy rẫy những chia lìa và oán giận, lệnh truyền yêu thương của Chúa càng có ý nghĩa bức thiết. Bao nhiêu gia đình tan vỡ vì không chịu tha thứ, bao nhiêu tình bạn đổ vỡ vì cái tôi quá lớn, bao nhiêu cộng đoàn chia rẽ vì ích kỷ và tham lam. Nhưng Thiên Chúa vẫn kiên nhẫn với chúng ta, Ngài vẫn nhẫn nại, muôn đời vẫn không thôi mở rộng vòng tay tha thứ. Đó chính là gương mẫu để chúng ta học theo: khi anh em lỡ sa ngã, chúng ta không lên án mà dang tay nâng đỡ.
Chúng ta hãy mời gọi lòng mình tự vấn: Tôi có thực sự tha thứ cho người đã xúc phạm đến mình hay không? Tôi có sẵn sàng đặt lợi ích của người khác lên trên, chấp nhận chịu thiệt để giữ gìn hòa khí không? Tha thứ không có nghĩa là quên đi, nhưng là giải thoát cho chính mình khỏi xiềng xích của hận thù. Mở lòng tha thứ là một cách để chúng ta chấp nhận được tình yêu cứu độ mà Chúa đã dành cho, và tiếp tục mang tình yêu ấy lan tỏa.
Yêu thương theo gương Chúa Giêsu còn là chia sẻ những của cải Chúa ban cho chúng ta. Khi anh em túng thiếu, chúng ta cho đi; khi anh em thiếu tri thức, chúng ta dạy dỗ; khi anh em thiếu niềm hy vọng, chúng ta khích lệ. Mỗi hành vi bác ái, dù nhỏ bé, đều mang sức mạnh kết nối con người với nhau và với Thiên Chúa. Mỗi bữa cơm thiện nguyện, mỗi cuộc thăm viếng bệnh nhân, mỗi phút lắng nghe tâm sự của người bạn, đều là hạt giống đem đến “hoa trái tồn tại”.
Thiên Chúa là Đấng thánh thiện và đáng kính vô cùng, nhưng Ngài vẫn kiên nhẫn với chúng ta, không bỏ rơi một ai. Sống theo gương Ngài, chúng ta cũng phải chịu đựng những tật xấu ở đồng loại, phải vượt lên trên khuynh hướng phán xét để đem nhẫn nại và lòng khoan dung. Khi được mời gọi làm chứng cho lòng thương xót, chúng ta không chỉ nói lời thứ tha, mà còn tạo không gian an bình cho nhau, để mỗi tâm hồn được chữa lành và đổi mới.
Lẽ nào chúng ta còn kiêu căng, còn xét nét, còn đóng cửa lòng trước những khổ đau của tha nhân? Lẽ nào chúng ta còn tự cho mình quyền hơn thua, hờn giận, bực tức? Chúa Giêsu dạy chúng ta: “Anh em hãy yêu thương nhau.” Yêu thương không phải là lựa chọn, mà là điều kiện sống còn của người tin. Bởi nếu thiếu yêu thương, chúng ta trở thành âm thanh chói tai trong cộng đoàn, biến tình liên đới thành khoảng trống lạnh lẽo.
Thi hành giới luật yêu thương đòi hỏi chúng ta không chỉ hành động cốt ở bên ngoài, mà còn phải biến đổi từ bên trong: tâm hồn phải được thanh tẩy, ý hướng phải được tinh luyện, trí khôn phải được hướng về chân lý. Chỉ khi lòng chúng ta chan chứa tình yêu, chúng ta mới có thể yêu thương cách vô vị lợi, mới có thể dấn thân hy sinh mà không than vãn, mới có thể làm bạn hữu đích thực của Chúa.
Chúa Giêsu đã chọn và mời gọi các môn đệ xưa, và hôm nay vẫn mời gọi mỗi người chúng ta: hãy tiếp bước ra đi, vượt ra khỏi chính mình, mang yêu thương đến cho mọi người. Ngài muốn chúng ta sinh hoa kết trái, hoa trái của tình yêu, hoa trái của hy vọng, hoa trái của niềm vui. Đó là những dấu chỉ cho thấy chúng ta thực sự bước theo Chúa, thực sự là môn đệ của Người.
Chúng ta hãy ngước mắt lên thập giá, nơi ghi dấu tình yêu cứu độ, để lấy đó làm động lực và khuôn mẫu. Thập giá không chỉ là nơi Chúa chết, nhưng là bàn tiệc của tình yêu, nơi chúng ta rước Mình Máu Thánh làm thức ăn nuôi dưỡng tâm hồn. Nhờ Thánh Thể, chúng ta được tham dự vào mầu nhiệm yêu thương, để mỗi ngày được biến đổi và sai đi làm chứng cho tình yêu.
Gia đình Kitô hữu không phải là nơi dành cho kẻ mạnh mà là nơi đón nhận kẻ yếu, không phải cho kẻ hoàn hảo mà là nơi các tội nhân được chữa lành. Trong tình yêu phục vụ, chúng ta trở thành dụng cụ của ơn cứu độ. Mỗi hành động, dù khiêm tốn, nhưng xuất phát từ tình yêu, đều góp phần xây dựng Nước Chúa trên trần gian.
Hôm nay, mỗi nhóm, mỗi gia đình, mỗi cộng đoàn được mời gọi sống lời truyền dạy: yêu thương như Thầy đã yêu thương. Tình yêu ấy không kết thúc nơi mộ đá bị lăn; tình yêu ấy vượt qua sự dữ, chiến thắng tử thần, để biến đổi thế giới. Chúng ta hãy can đảm bám chặt lấy tình yêu phục vụ, để trong mọi tình huống, chúng ta luôn chọn yêu thương, tha thứ, phục vụ.
Lạy Chúa Giêsu, xin làm mới trái tim chúng con, để giới luật yêu thương của Chúa trở thành hơi thở, bước đi, và ánh nhìn của chúng con. Xin cho chúng con dám hy sinh, dám phục vụ, dám chấp nhận thiệt thòi, để niềm vui phục sinh ngập tràn trong mỗi hành động. Xin cho chúng con không ngừng ra đi, không ngừng trao ban, không ngừng yêu như Thầy đã yêu. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
YÊU THƯƠNG LÀ SỰ SỐNG MỚI TRONG ĐỨC KITÔ
Trước khi bước vào cuộc tử nạn, Chúa Giêsu quỳ gối bên bữa Tiệc Ly, trao cho các môn đệ mệnh lệnh cuối cùng và thiêng liêng nhất: “Đây là lệnh truyền của Thầy: các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến các con.” Trong ba chữ “yêu thương nhau” ấy ẩn chứa muôn vàn mầu nhiệm của sự sống và sự chết, của hy sinh và phục sinh, của hy vọng và đổi mới. Khi nói về yêu thương, ta nhắc đến chính sự sống—vì chỉ có yêu thương mới đem lại sự sống đích thực—và cũng nhắc đến cái chết—vì chỉ tình yêu hy sinh cao cả mới chiến thắng tội lỗi và sự chết.
Thánh Gioan đã không chút nghi ngờ khi viết: “Chúng ta sống vì yêu, và cũng sẽ chết vì yêu.” Đúng thế, Đức Kitô đã dạy chúng ta qua chính con đường Ngài chọn: yêu đến cùng, yêu cho dẫu tấm thân rã nát giữa đinh gai, yêu cho dẫu trái tim rướm máu trên Thập giá. Và Ngài đã vượt qua từ cõi chết đến cõi sống, để minh chứng trọn vẹn: tình yêu có quyền năng hạ bệ sự chết và mở ra lối vào sự sống vĩnh cửu cho nhân loại.
Vì yêu thương, Chúa truyền lệnh mới
Chính Ngài trao, gởi tới anh em
YÊU THƯƠNG Chúa đã cho đem
Cùng nhau đón nhận cho thêm mặn nồng
Lệnh truyền ấy không chỉ là một khẩu lệnh, nhưng là tấm di chúc, là “ý Chúa Cha” nung nấu trong lòng Con Một, để Ngài ban chính mạng sống mình làm của lễ đền tội. Khi Ngài phán “các con hãy yêu thương nhau,” đó chính là mời gọi chúng ta bước vào mối hiệp thông sâu thẳm với Thiên Chúa và với nhau. Tình yêu của Con Thiên Chúa không biệt phân: Ngài yêu cả kẻ lành lẫn kẻ dữ, yêu đến độ tự nguyện trao ban tất cả cho kẻ tội lỗi.
Lệnh truyền này chân thành tha thiết
Để mọi người hiểu biết YÊU THƯƠNG
Cùng nhau tiến bước chung đường
Hài hòa thân thiện vấn vương nghĩa tình
Qua dụ ngôn cây nho và cành, Chúa Giêsu đã khẳng định: “Các con hãy ở lại trong Thầy, như Thầy ở lại trong Chúa Cha.” Sự gắn bó này không phải là gắn bó đơn thuần về mặt luân lý, nhưng là sự hiệp nhất về huyết nhục thiêng liêng, để nhờ đó những nhánh nho được no tròn trái, và những tâm hồn Kitô hữu mới tỏa ngát hương tình yêu phục vụ.
Chúa Giêsu cho chúng ta thấy: qua Ngài, mối hiệp thông giữa Thiên Chúa và chúng ta rất bền chặt. Chúng ta cũng được đón nhận tình yêu thương của Chúa nhờ tuân giữ các giới răn của Ngài. Trong Ðức Giêsu, chúng ta được kết hợp mật thiết với nhau như các cành cây gắn liền với thân cây và kết nối với nhau. Chính vì thế, Ngài mời gọi chúng ta yêu mến nhau như Ngài đã yêu mến chúng ta, đến độ hy sinh cả mạng sống vì bạn hữu.
Lệnh truyền đó quang minh chính trực
Giúp mọi người dạ thực lòng ngay
YÊU THƯƠNG thật sự như Thầy
Tận tâm phục vụ tràn đầy thiết tha
Chúng ta thường lầm tưởng rằng “yêu” chỉ là cảm xúc thăng hoa; nhưng Chúa đã chứng minh “yêu” là một ý chí chọn lựa: chọn tha thứ khi bị xúc phạm, chọn phục vụ khi bị thiệt thòi, chọn hy sinh khi được mời gọi. Khi chúng ta thực hành yêu như thế, chúng ta mới thực sự mang dấu ấn môn đệ Chúa, và mới thấm nhuần mệnh lệnh thiêng liêng Ngài trao.
Lệnh truyền đó: chính là lẽ sống
Để lấp đầy chỗ trống xưa nay
YÊU THƯƠNG phủ kín tràn đầy
Kết liên sum họp ngất ngây tình người
Nhìn lại cuộc đời Chúa Giêsu, ta thấy ba đặc tính của tình yêu Ngài: “yêu như Cha đã yêu,” “yêu cho đến tận cùng,” và “yêu bằng hành động.” Tha nhân được sống nhờ Ngài hy sinh trên Thập giá; chúng ta cũng được mời gọi sẵn sàng trao tặng bản thân cho anh em—dù là trong những việc nhỏ nhất, đơn sơ nhất—như chia sẻ bữa ăn, lời cầu nguyện, nụ cười cảm thông.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta hãy yêu mến Chúa để được sống trong tình yêu thương của Ngài, đồng thời cũng phải biết yêu thương anh em đồng loại bằng cách chân thành phục vụ, sẵn sàng tha thứ và mở rộng tấm lòng nhân hậu với mọi người. Tất cả chúng ta phải xứng đáng là chứng nhân của tình yêu thương, vì đó là điều răn Chúa đã trăn trối cho các môn đệ, và là tiêu chuẩn để nhận diện ai là môn đệ đích thực của Ngài.
Lệnh truyền Chúa: cho đời hạnh phúc
YÊU THƯƠNG rồi hát khúc hoan ca
Điểm tô cuộc sống mặn mà
Nhìn nhau ánh mắt chan hòa niềm tin
Xét cho cùng, yêu thương không thể diễn tả hết bằng lời. Tình yêu đích thật là sự cảm nhận sâu thẳm trong trái tim, được bộc lộ qua mỗi hy sinh, mỗi phục vụ, mỗi tiếng xin lỗi và mỗi cử chỉ tha thứ. Khi chúng ta “yêu như Chúa đã yêu,” chúng ta chứng kiến phép lạ chuyển hóa: lòng thù hận hóa thành tình hòa giải, trái tim khép kín mở ra đón nhận, và những tâm hồn rạn nứt được hàn gắn.
Cùng đan kết giữ gìn luôn nhớ
Lòng bảo lòng xin chớ đừng quên
YÊU THƯƠNG đời sẽ đẹp thêm
Lệnh truyền của Chúa êm đềm biết bao
Hôm nay, giữa bao bận rộn lo toan, chúng ta có thể lãng quên mệnh lệnh yêu thương. Nhưng từng lần nhìn đến Thập giá, chúng ta được nhắc nhớ: chính ở đó, Thiên Chúa đã thu tóm mọi tình yêu của nhân loại. Đó là tấm gương để chúng ta soi mình: mỗi đau khổ, mỗi giới hạn, mỗi khó khăn trong đời đều trở nên cơ hội để yêu thương hơn, phục vụ hơn, và hy sinh hơn.
Sinh hoạt phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta khởi đi bằng việc xét mình: liệu chúng ta đã yêu như Chúa đã yêu? Liệu trong gia đình, chúng ta có tha thứ cho nhau kịp thời? Liệu trong xóm làng, chúng ta có biết chia sẻ miếng cơm manh áo? Liệu trong giáo xứ, chúng ta có can đảm lên tiếng cho sự thật và công lý? Mỗi lần từ chối ích kỷ, mỗi lần lựa chọn phục vụ, là chúng ta thực hành điều răn “hãy yêu thương nhau.”
Lạy Chúa Giêsu,
Xin ban cho chúng con con tim của Chúa,
Để chúng con biết yêu như Chúa đã yêu;
Xin cho chúng con dũng khí hy sinh và phục vụ,
Để mỗi ngày sống của chúng con trở thành lời chứng yêu thương,
Cho những ai đang khát khao tình nghĩa và hy vọng.
Amen.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH BẠN TRONG CHÚA KITÔ: MỘT TAY NẮM LẤY CHÚA, MỘT TAY NẮM LẤY ANH EM
Trong không khí hân hoan của Mùa Phục Sinh, chúng ta lắng nghe Lời Chúa hôm nay trong Tin Mừng theo thánh Gioan: “Điều Thầy dạy anh em là hãy yêu thương nhau” (Ga 15,17). Đó không chỉ là một mệnh lệnh bình thường, nhưng chính là di chúc của Chúa Giêsu dành cho những người bạn hữu, những môn đệ thân tín trước khi Người bước vào cuộc Khổ Nạn. Tình yêu mà Ngài trao ban không chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng là động lực để chúng ta xây dựng mối tương giao bền vững, trở nên bạn hữu đích thực của Chúa và của nhau.
Chúa Giêsu đã gọi các môn đệ là bạn hữu: “Thầy không còn gọi các con là tôi tớ, nhưng là bạn hữu” (Ga 15,15). Thật diệu kỳ khi Đấng Tạo Hóa cao cả vì yêu thương chúng ta mà trở nên người phàm, sống giữa chúng ta, để thiết lập một tình bạn siêu nhiên. Trong tình bạn này, chúng ta được mời gọi chia sẻ bí tích Mình Máu Thánh, được gặp gỡ và thân thiết với chính Thiên Chúa, như hai người bạn tâm giao trong đời thường.
Tình bạn đích thực không chỉ gói gọn ở cảm giác thân thuộc, mà còn bao hàm bốn yếu tố: quý trọng nhau, tin tưởng nhau, chấp nhận nhau và tha thứ cho nhau. Những người bạn thân họ vui buồn sẻ chia, san sẻ niềm vui nỗi buồn, tôn trọng tự do và chấp nhận những khuyết điểm. Đó cũng chính là mẫu gương Chúa Giêsu dành cho Giuđa mặc dù Người biết trước sự phản bội, dành cho Phêrô dù ông chối Thầy ba lần, vẫn yêu thương và tha thứ.
Chúng ta hãy suy ngẫm hình ảnh hai người bạn gắn bó: họ dành thời gian bên nhau, cùng chia sẻ từng bước đời, họ tự do bộc lộ tâm tình mà không e dè. Tương tự, chúng ta được mời gọi sống trong tình bạn với Chúa: cầu nguyện, chiêm ngắm Lời Chúa, xưng tội và rước lễ, để trái tim chúng ta luôn kết hiệp với Ngài. Từ đó, tình bạn ấy lan tỏa ra tình yêu anh em.
Sống trong Chúa Kitô là sống tình bạn. Khi một tay chúng ta nắm lấy Chúa, tay kia nắm lấy anh em, chúng ta thực thi đúng tinh thần Tin Mừng. Không ai có thể gặp gỡ Chúa mà không gặp gỡ anh em, cũng như không thể yêu thương anh em chân thành nếu không để chân mình đụng chạm đến tấm Thánh Giá, nơi Chúa trao ban tình yêu cứu độ.
Thiên Chúa, Đấng đã yêu cho đến tận cùng, mời gọi chúng ta tham dự vào mầu nhiệm Thập Giá: hy sinh vì nhau, sẵn sàng xả thân phục vụ. Trong gia đình, trong giáo xứ, trong cộng đoàn – mỗi cử chỉ nhường nhịn, mỗi lời chia sẻ, mỗi giọt mồ hôi mến thương đều là dấu chỉ của tình bạn Kitô. Chúng ta không chỉ cho đi của cải, nhưng còn cho đi thời gian, sức lực và ưu tư để đỡ nâng nhau.
Hãy nghĩ đến hình ảnh Chúa Giêsu rửa chân cho các môn đệ. Đó là cử chỉ người bạn chịu hạ mình để phục vụ bạn hữu. Khi chúng ta cúi xuống rửa chân anh em, chúng ta làm sống lại mệnh lệnh yêu thương: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” Không có việc phục vụ nào nhỏ: một lời thăm hỏi, một bữa cơm sẻ chia, một ít đồng tiền giúp đỡ những người túng thiếu, điều ấy góp phần xây dựng tình bạn Kitô giữa đời.
Tình bạn trong Chúa còn đo lường bằng lòng tin tưởng. Chúa Giêsu đã giao cho chúng ta những trách nhiệm: gieo Tin Mừng, rao giảng chân lý, làm chứng nhân cho Ngài giữa thế gian. Người trông cậy nơi chúng ta như trông cậy những người bạn đích thực, sẵn sàng cùng Người đi khắp nẻo đường, không bước đi ngược chiều thế gian.
Chấp nhận nhau và tha thứ cho nhau là dấu chỉ cao đẹp của tình bạn. Khi chúng ta nhận ra anh em có những khiếm khuyết, dễ buồn giận hay vấp ngã, hãy nhớ đến Giuđa và Phêrô. Chúa Giêsu không loại trừ họ khỏi cộng đoàn bạn hữu, nhưng nâng đỡ và mời gọi họ hoán cải. Cũng vậy, khi anh em phạm lỗi, chúng ta nắm lấy tay họ, kéo họ ra khỏi bóng tối, để cùng nhau tiếp bước trong ánh sáng Phục Sinh.
Phát triển tình bạn đòi hỏi sự kiên nhẫn và thời gian. Không thể trong ngày một ngày hai xây dựng được mối quan hệ bền chặt. Tình bạn với Chúa và anh em được vun đắp qua từng ngày: lời kinh tối sớm, việc lành thầm lặng, giờ Chầu Thánh Thể, lời chúc lành và an ủi. Mỗi giây phút ấy là từng viên gạch xây nền cho ngôi nhà tình bạn.
Chúng ta còn nhớ câu ca dao: “Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.” Thật vậy, không khó để vượt qua gian truân nếu giữa hai con tim có tình yêu. Càng thân thiết, chúng ta càng cảm thấy sức mạnh vượt thắng nghịch cảnh. Trong thực tại, khi gặp người nghèo khổ, người bệnh tật hay người bị loại trừ, hãy dùng một tay nắm lấy Chúa, tay kia nắm lấy họ, để vượt qua mọi rào cản và chia sẻ tình thương vô vị lợi.
Một cộng đoàn Kitô thật sự là cộng đoàn bạn hữu: mọi thành viên đồng cảm, tương trợ, chia sẻ và cùng nhau hướng về Chúa Phục Sinh. Nếu chúng ta chỉ là những cá nhân độc lập, thiếu liên kết yêu thương, thì dù có đầy đủ hình thức thờ phượng cũng thiếu đi sức mạnh truyền giáo. Tình bạn Kitô làm cho cộng đoàn trở thành thân thể duy nhất với Chúa Giêsu – đầu là Ngài, các chi là chúng ta.
Trong đời sống hôn nhân, tình bạn giữa vợ chồng là nền tảng vững chắc. Khi vợ chồng là bạn, họ sẻ chia niềm vui nỗi buồn, tôn trọng tự do, tha thứ cho nhau. Đó chính là phản ánh mối tình giữa Chúa Giêsu và Hội Thánh. Mỗi gia đình Kitô hữu nên là một tu xá tình bạn, nơi mọi thành viên cảm thấy an toàn để bộc bạch tâm tình và nhận được trao gửi tình thương.
Tại sao tình bạn lại mạnh mẽ đến thế? Vì tình bạn đặt cơ sở trên sự thật. Bạn chỉ thân thiết với người mà bạn biết rõ, bạn tin tưởng và tôn trọng. Bạn không sống dựa trên những lời hứa hão hay bề ngoài giả dối. Bạn mời gọi nhau sống trong sự thật của Tin Mừng, nâng đỡ nhau bước chân hoán cải và nên thánh trong đời thường.
Chúa Giêsu hứa: “Ai giữ giới răn Thầy, người ấy ở lại trong tình yêu của Thầy” (Ga 15,10). Giới răn ở đây chính là mệnh lệnh yêu thương. Khi chúng ta thực thi mệnh lệnh ấy, chúng ta không những sống tình bạn với Ngài, mà còn mời gọi anh em bước vào cung lòng tình bạn ấy. Mỗi cánh cửa tâm hồn mở ra để đón nhận yêu thương đều là nơi Chúa ngự đến.
Trong cử hành Thánh Lễ hôm nay, khi chúng ta rước Mình Máu Chúa, hãy nhớ rằng đó là dấu chỉ tình bạn sâu xa. Đó không chỉ là Bí tích, nhưng là mối tương quan bạn hữu sống động. Bằng việc rước lễ, chúng ta gắn kết với Chúa và với nhau, trở thành chứng nhân tình yêu giữa thế gian.
Anh chị em thân mến, Lời Chúa hôm nay như ngọn lửa thắp lên nhiệt huyết yêu thương. Hãy để ngọn lửa ấy cháy bừng trong tim, lan tỏa qua hành động: thăm viếng, an ủi, cho đi và xây dựng. Sống một tay nắm lấy Chúa, một tay nắm lấy anh em, chúng ta sẽ không bao giờ lẻ loi, nhưng luôn có Người bạn trung thành đồng hành.
Nguyện xin Chúa Phục Sinh, Đấng là bạn hữu chân thật, ban ơn để chúng ta trở nên bạn hữu trung tín, luôn yêu thương và phục vụ nhau như Thầy đã yêu thương chúng ta. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY YÊU THƯƠNG ANH EM
Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã sống, đã chết và đã sống lại vì yêu thương con người, hôm nay một lần nữa mời gọi chúng ta bước vào mầu nhiệm tình yêu cứu độ. Ngài đã vượt qua ngưỡng cửa tử thần để minh chứng rằng tình yêu Thiên Chúa không bị giới hạn bởi sự chết chóc hay gian truân. Bằng chính tình yêu đó, Ngài trao ban cho chúng ta “lệnh truyền” – không chỉ là điều răn, nhưng là lề luật của Nước Trời: “Các con hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương các con” (Ga 15,12). Lời mệnh lệnh vừa thân thương vừa mãnh liệt ấy đặt tình yêu lên trên mọi thứ – tình yêu trở thành quy chuẩn cho mọi hành động, mọi thái độ, mọi quan hệ trong đời sống Kitô hữu.
Tình yêu của Chúa Giêsu không phải là tình yêu hời hợt hay dựa trên cảm xúc nhất thời, nhưng là tình yêu sẵn sàng hy sinh cho kẻ khác, “không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình” (Ga 15,13). Trên Thập Giá, Ngài đã trao ban mạng sống của chính mình để chuộc tội cho nhân loại, để những ai tin nhận được thanh tẩy và trở nên bạn hữu của Ngài. Khi Ngài tuyên bố: “Các con là bạn hữu của Thầy, nếu các con thực hiện những điều Thầy truyền dạy” (Ga 15,14), Ngài cho thấy tình bạn với Thiên Chúa không chỉ dừng ở cung cách tình cảm, nhưng phải được minh chứng qua đời sống yêu thương cụ thể.
Hơn ai hết, chúng ta ý thức mình được gọi để bước theo Con Chiên chịu chết, noi gương Ngài trong thái độ hiến thân và phục vụ. Nhưng yêu thương như Chúa yêu thì dễ hiểu mà khó thực hiện; ai trong chúng ta cũng biết đến tình yêu, nhưng yêu không tính toán, yêu bất chấp, yêu đến hy sinh mạng sống cho anh chị em, thì chính Chúa Giêsu đã làm và chúng ta phải dấn thân để bắt chước. Muốn yêu như Ngài, trước hết chúng ta phải học buông bỏ “cái tôi” ích kỷ, học tước bỏ mọi toan tính riêng, để nhìn nhau bằng ánh mắt của Thiên Chúa, nơi đó mỗi người đều quý giá, đều là đối tượng của tình yêu vô biên.
Thứ tha là bước khởi đầu không thể thiếu của tình yêu chân thực. Khi bị xúc phạm, dù tổn thương tinh thần hay thiệt hại vật chất, phản ứng tự nhiên của chúng ta là trả đũa, là chối bỏ, là thù hận. Nhưng Chúa Giêsu đã dạy: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34). Ngài tự nguyện mang lấy mọi bất công để tỏ bày lòng thương xót, khiến chúng ta nhận ra rằng tha thứ không chỉ là ân huệ ban phát cho kẻ khác, nhưng là ân sủng giải phóng chính tâm hồn mình khỏi xiềng xích hận thù. Nhờ được Thiên Chúa thứ tha trước, chúng ta được khích lệ để rộng lòng khoan dung với anh chị em mình.
Chúng ta sống trong cộng đoàn Hội Thánh, nơi mỗi người mang trong mình những vết thương, những khuyết điểm, những nỗi sợ và những khát vọng. Thánh Grêgôriô thành Nyssê từng nhận định: “Tha thứ một sự bất công là nâng mình lên tột đỉnh của nhân đức, vượt trên bản năng tự nhiên, bắt chước Thiên Chúa.” Khi chúng ta chọn tha thứ, chúng ta làm chứng nhân cho tình yêu phục sinh, cho sự sống chiến thắng hận thù, cho nhựa sống thánh thần tràn ngập tâm hồn và làm cho cộng đoàn nên đồng nhất.
Không chỉ tha thứ, chúng ta còn được mời gọi “nhìn sự lành, đừng trông sự xấu” trong anh em, theo kinh nghiệm của thánh Jeanne de Chantal. Trong cuộc sống, nếu cứ chú ý mãi đến khuyết điểm của nhau, chỉ trích và xét nét, thì cộng đoàn không bao giờ xây dựng được lòng hiệp nhất. Nhưng khi chúng ta chọn khám phá và tôn vinh những điều tốt đẹp, những khả năng và ân ban nơi nhau, thì tình yêu nảy sinh, niềm vui tràn trề, và Hội Thánh thực sự trở nên hình ảnh sống động của Mình Chúa.
Tình yêu Kitô giáo còn được thể hiện qua phục vụ. Chúa Giêsu xác định: “Thầy đến để phục vụ, không phải để được phục vụ” (Mc 10,45). Mỗi cử chỉ nâng đỡ người nghèo, chăm sóc người bệnh, đến với người cô đơn, thăm viếng kẻ tù đầy, đều là bàn tay Chúa chạm vào thế giới. Khi chúng ta phục vụ anh em, chúng ta chạm đến chính trái tim Chúa Kitô, và cộng đoàn trở nên dấu chỉ hy vọng cho thế gian.
Thực thi lệnh truyền yêu thương cũng đòi hỏi chúng ta vượt qua những ngại ngùng tự nhiên: ngại mở rộng lòng với “kẻ lạ”, ngại dấn thân khi thiếu điều kiện, ngại gặp gỡ khi e sợ bị tổn thương. Thế nhưng, tình yêu không cho phép ranh giới: “Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.” Khi chúng ta yêu như Chúa đã yêu, mọi giới hạn tan biến, mọi rào cản sụp đổ, và tình huynh đệ đích thực được hiển hiện.
Trên hành trình yêu thương ấy, chúng ta biết mình yếu đuối, dễ vấp ngã, lại cần đến ơn Chúa Thánh Thần canh tân tâm hồn. Xin Ngài ban sức mạnh để chúng ta luôn sống Lời Chúa, luôn thống hối khi sa ngã, và luôn khát khao làm mới tình yêu mỗi ngày. Ơn Chúa làm cho chúng ta có thể vượt qua “cái tôi” đầy hẹp hòi, để trái tim rộng mở đón nhận và trao ban.
Khi nhìn lại mầu nhiệm Phục Sinh, chúng ta tin chắc rằng tình yêu đã chiến thắng sự chết, tình yêu đưa Con Thiên Chúa đi vào vinh quang, và tình yêu ấy giờ đây được mời gọi lan tỏa nơi chúng ta. Mỗi cộng đoàn, mỗi gia đình, mỗi cá nhân nếu thực sự sống lệnh truyền yêu thương, sẽ trở thành dấu chỉ sống động của Tin Mừng Phục Sinh giữa thế gian u tối.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, xin biến đổi lòng con, để con không chỉ nói yêu thương bằng môi miệng, nhưng bằng cả cuộc đời và hành động phục vụ cụ thể. Xin cho con luôn sẵn sàng tha thứ vô điều kiện, can đảm gặp gỡ những người xa lạ, và quảng đại dấn thân vì ơn cứu độ. Xin cho con luôn nhớ rằng mỗi lần con yêu anh em, là con đang yêu Chúa, vì Chúa phán: “Ai yêu thương anh em là yêu Thầy, và ai không yêu thương anh em là không yêu Thầy” (1 Ga 4,20). Amen.
Lm. Anmai, CSsR
BẠN HỮU CỦA CHÚA
Trở nên bạn hữu với Thiên Chúa, có thể nói, là một điều vượt quá sức tưởng tượng đối với thân phận và suy luận thông thường của con người. Bởi lẽ, tình bạn đặt nền tảng trên sự bình đẳng giữa những người bạn hữu; còn giữa con người với Thiên Chúa là cả một khoảng cách vô biên của thân phận thụ tạo với Đấng Tạo dựng nên mình. Thế nhưng, điều tưởng chừng như không thể đó lại trở nên có thể đối với Thiên Chúa. Thật vậy, Chúa Giê-su đã khẳng định cách rõ ràng: “Anh em là bạn hữu của Thầy” (Ga 15,15). Hạnh phúc biết bao cho con người khi có Chúa Giê-su, Ngôi Hai Thiên Chúa, làm bạn! Và như một hệ luận, để trở nên bạn hữu “tri âm, tri kỷ” với Chúa Giê-su, con người, cách riêng những Ki-tô hữu, cần có đời sống gắn bó thân tình với Chúa và trung thành thực thi những điều làm vui lòng Người.
Bạn và tôi, có lẽ, có những cảm nghiệm khác nhau khi sống tình bạn với Chúa. Riêng tôi, mỗi lần dừng bước bên Mình Thánh Chúa, tôi cảm thấy như được đón nhận vào một mối tương giao cá vị sâu thẳm, nơi Đấng Tạo Hóa mời gọi tâm hồn tôi ngỏ cùng Người. Có những lúc tôi đơn sơ tâm sự dưới bóng cung thánh, có lúc tôi bâng khuâng trong lời kinh chiều. Dù cách nào, điều đó cho tôi nhận ra rằng tình bạn không chỉ đến qua lý trí, mà đến qua cảm nghiệm nội tâm, qua những khoảnh khắc thinh lặng đượm bóng Thánh Thể. Chính qua Thánh Thể, Chúa Giê-su tự hiến mình làm bạn đường, bạn chia sẻ, bạn đồng hành.
Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta chiêm ngắm hình ảnh cây nho và cành nho. Cành nho chỉ sống được khi liên kết mật thiết với thân nho; nếu lìa thân, cành sẽ héo tàn. Tương tự, chúng ta chỉ là bạn hữu của Chúa khi gắn bó, ở lại trong tình yêu của Người (Ga 15,4). Đó không phải là một liên kết hình thức, nhưng là sống mỗi ngày theo nhịp sống của Chúa: qua việc giữ giới răn, qua lời cầu nguyện, qua việc lắng nghe Lời Chúa và thực thi Lời ấy trong hành động bác ái. Mỗi khi chúng ta hiệp thông Thánh Thể, chúng ta được mời gọi trở nên một với Chúa, để rồi từ cội nguồn ấy, chúng ta tỏa ra sức sống mới, trái tốt yêu thương và phục vụ.
Tình bạn đích thực luôn đòi hỏi cam kết và trung tín. Bạn hữu Chúa không phải là những kẻ đến rồi đi, mà là những tấm lòng tin tưởng và bền bỉ. “Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu các con làm những điều Thầy truyền” (Ga 15,14). Điều Thầy truyền không xa lạ: đó là mệnh lệnh yêu thương. Yêu thương không gói gọn trong cảm xúc nhất thời, mà là lựa chọn mỗi ngày, là tự nguyện hy sinh, là tha thứ và là phó thác. Chúng ta yêu thương nhau như Chúa đã yêu thương chúng ta, nghĩa là dám quên mình vì bạn hữu, dám chia sẻ nỗi đau, dám nâng đỡ nhau trên bước đường đức tin.
Bạn hữu Chúa cũng là những người thân tín trong hành trình thiêng liêng. Trong Tin Mừng Gioan, Chúa Giê-su không còn gọi các môn đệ là tôi tớ, vì tôi tớ không biết việc chủ làm; Ngài gọi họ là bạn hữu, vì Ngài đã cho họ biết những gì Ngài nghe từ Chúa Cha (Ga 15,15). Chúng ta cũng được mời gọi tham gia vào mầu nhiệm giao ước thiêng liêng ấy: Thiên Chúa không ẩn mình nơi nơi cao xa, nhưng chia sẻ tất cả với kẻ tín nhiệm, với những ai dám nghe và vâng theo. Khi chúng ta mở lòng lắng nghe Lời Chúa và để Lời ấy biến đổi đời sống, chúng ta bước vào круг bạn hữu, nơi không còn ngăn cách, nơi chúng ta được Chúa xưng tên, được Chúa mời gọi, và được Chúa trao ban sứ mạng thiêng liêng.
Chúa Giê-su đã chọn các tông đồ và trao sứ vụ cho họ: loan báo Tin Mừng, rửa tội, trao ban ơn Thánh Thần. Nhưng trước hết, Ngài mời gọi họ trở nên bạn hữu: vì chính tình bạn ấy sẽ nuôi dưỡng mọi sứ mạng. Khi đặt niềm tin vào Chúa, khi giữ mối tương giao cá vị, họ mới có thể sẵn sàng “thiết lập Nước Trời” bằng sức mạnh yêu thương. Chúng ta hôm nay cũng vậy: nếu chỉ làm việc tông đồ bằng sức người, bằng nhiệt huyết nhất thời, chúng ta dễ héo úa và bỏ cuộc. Nhưng khi chúng ta làm việc tông đồ từ chỗ là bạn hữu, là cành gắn bó với thân nho, thì chúng ta luôn được nâng đỡ, luôn sinh hoa kết quả, và công trình ơn cứu độ được lan tỏa khắp muôn nơi.
Tình bạn với Chúa còn thể hiện qua cầu nguyện. Bạn hữu thường có thói quen trò chuyện tâm tình, chia sẻ vui buồn, kế hoạch và căng thẳng. Chúng ta cũng được mời gọi không ngừng “nói chuyện” với Chúa qua cầu nguyện cá nhân và cộng đoàn. Có những lúc chúng ta bê trễ cầu nguyện, bận rộn công việc tông đồ, quên mất cần phải lắng nghe Chúa, quên phải mời Chúa tham dự vào mọi kế hoạch và thử thách. Hãy nhớ, cầu nguyện không phải là bổn phận khô khan, mà là giây phút đôi ta cùng tĩnh lặng bên nhau, cùng chia sẻ, cùng lắng nghe. Từ cầu nguyện, chúng ta lãnh nhận sức mạnh, sự khôn ngoan, và lòng can đảm để tiếp tục hành trình.
Bạn hữu Chúa cũng chia sẻ niềm vui và nỗi khổ cùng Người. Chúa Giê-su khẳng định: “Vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc” (Rm 12,15). Khi chúng ta vui mừng vì ơn lành, hãy biết dâng lời tạ ơn với Chúa và chia vui cùng anh em; khi chúng ta vất vả trong những giờ phút khổ đau, hãy đem mọi ưu phiền, mọi thử thách vào trong Trái Tim Chúa Thánh, để nhờ sự kết hiệp với Chúa, chúng ta không đơn độc. Tình bạn ấy giúp chúng ta cảm nhận được bàn tay dịu dàng nâng đỡ, cho dù thử thách có lớn đến đâu.
Tình bạn thân tình còn đòi hỏi lòng trung tín. Bạn hữu Chúa không được lung lay bởi ngôn từ xu nịnh hay lời hứa ảo. Chúng ta có thể gặp những cám dỗ muốn bỏ Chúa để theo các “thần tượng” trần thế: danh vọng, quyền lực, tiền bạc. Nhưng tình bạn đích thực với Chúa thúc đẩy chúng ta chọn giữ vững đức tin, bất chấp lời mời gọi thuận lợi hay dễ dãi. Như Thánh Phaolô dám tuyên xưng: “Tôi sống, nhưng không phải tôi sống, mà Đấng ngự trong tôi sống” (Gl 2,20). Đó là dấu chỉ bạn hữu: tự nguyện mất mình để cho Chúa sống trong lòng chúng ta.
Bạn hữu Chúa cũng không ngần ngại làm chứng cho Người. Bạn thân thường muốn giới thiệu bạn mình với người khác. Chúng ta, những người đã được đón nhận tình yêu Chúa, cũng được mời gọi làm chứng: trong lời nói, trong gương sáng đời sống, trong hành động bác ái. Khi chúng ta chung tay giúp đỡ người nghèo, an ủi kẻ đau khổ, tha thứ cho kẻ thù, chúng ta chính là để cho thế gian thấy tình yêu Thiên Chúa hiện hữu giữa họ. Sứ điệp Tin Mừng không chỉ là lời lẽ, nhưng là chứng tá của cuộc đời được biến đổi nhờ tình bạn với Chúa.
Cuối cùng, trái tim bạn hữu Chúa luôn hướng tới hiệp nhất. Trong gia đình tông đồ nguyên thủy, Thánh Thần đã khơi lên tình hiệp thông mạnh mẽ, đến nỗi “mọi người chung lòng chung ý” (Cv 4,32). Chúng ta hôm nay cũng cần vun đắp sự hiệp nhất: giữa các thành phần trong Giáo Hội, giữa giáo sĩ và giáo dân, giữa các giáo phận, thậm chí giữa các Kitô hữu khác truyền thống. Tình bạn với cùng một Chúa mời gọi chúng ta vượt qua biên giới chia rẽ, để cùng tiến bước xây dựng Nước Trời ngay giữa nhân gian.
Lạy Chúa Giê-su, Bạn hữu chí thân, xin làm cho chúng con luôn nhận ra ơn gọi cao quý làm bạn của Ngài. Xin ban ơn để chúng con biết gắn bó mật thiết với Ngài qua cầu nguyện, qua Thánh Thể, và qua việc thực hành mệnh lệnh yêu thương. Xin cho chúng con đừng để thử thách hay cám dỗ nào xô ngã, nhưng luôn trung tín bước theo con đường Ngài đã vạch ra. Nhờ đó, chúng con sẽ sinh nhiều hoa trái yêu thương, trở thành chứng tá sống động cho tình bạn thần linh giữa Thiên Chúa và nhân loại. Amen.
Lm. Anmai, CSsR