skip to Main Content

10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Năm Tuần V Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)

Ở LẠI TRONG TÌNH YÊU THƯƠNG CỦA CHÚA

Tin Mừng hôm nay (Ga 15,9-17) mở ra một chân trời mới, nơi tình yêu thương của Chúa Giê-su dành cho các môn đệ được tỏ lộ cách sâu sắc: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy” (Ga 15,9). Lời mời gọi này không chỉ là một lời khuyên, mà là một lời kêu gọi tha thiết, mang tính nền tảng trong đời sống đức tin của mỗi Ki-tô hữu. Tình yêu thương mà Chúa Giê-su nói đến không phải là một cảm xúc thoáng qua, mà là một mối tương quan bền vững, sâu sắc, bắt nguồn từ chính tình yêu của Chúa Cha dành cho Chúa Con.

Mối tương quan giữa Chúa Cha và Chúa Con là một mẫu mực hoàn hảo của tình yêu. Chúa Cha yêu thương Chúa Con cách trọn vẹn, và Chúa Con, trong sự vâng phục và hiệp thông tuyệt đối, đáp lại tình yêu ấy. Từ mối tương quan thần linh này, Chúa Giê-su muốn kéo các môn đệ – và cả chúng ta hôm nay – vào trong dòng chảy của tình yêu ấy. Ngài không chỉ yêu thương chúng ta như một người thầy, một người bạn, mà còn yêu thương chúng ta như chính Chúa Cha yêu thương Ngài. Đây là một tình yêu vượt trên mọi giới hạn, một tình yêu hiến dâng, sẵn sàng hy sinh mạng sống vì người mình yêu.

Lời mời gọi “hãy ở lại trong tình thương của Thầy” là một thách đố lớn lao. Ở lại không chỉ đơn thuần là ở gần, mà là sống sâu sắc trong mối tương quan với Chúa, để tình yêu của Ngài thấm đẫm mọi suy nghĩ, lời nói và hành động của chúng ta. Làm thế nào để chúng ta có thể ở lại trong tình yêu ấy? Chúa Giê-su đã chỉ rõ: “Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người” (Ga 15,10). Giữ các điều răn không phải là một sự ràng buộc, mà là cách chúng ta đáp lại tình yêu của Chúa, là cách chúng ta để tình yêu ấy hướng dẫn cuộc đời mình.

Thể hiện lòng yêu thương Thiên Chúa là một hành trình đòi hỏi sự dấn thân và ý thức sâu sắc. Khi yêu mến một ai đó, chúng ta thường quan tâm đến mọi điều liên quan đến người ấy. Chúng ta tìm hiểu sở thích, mong muốn, và cố gắng làm những điều khiến người ấy vui lòng. Tình yêu dành cho Thiên Chúa cũng tương tự. Thánh Gioan Maria Vianney đã từng chia sẻ: “Yêu Chúa hết tâm hồn, tức là chỉ yêu một mình Người, tức là làm cho Người hiện diện trong những gì chúng ta yêu mến. Chúng ta không thể yêu Chúa mà không chứng tỏ điều ấy”. Lời dạy này nhắc nhở chúng ta rằng tình yêu dành cho Thiên Chúa không thể chỉ là những lời nói suông, mà phải được thể hiện qua hành động cụ thể.

Vậy, chúng ta thể hiện tình yêu với Thiên Chúa như thế nào? Trước hết, đó là qua việc lắng nghe Lời Chúa. Mỗi ngày, khi chúng ta mở Kinh Thánh, đọc và suy niệm Lời Chúa, chúng ta đang mở lòng mình để Chúa nói với chúng ta. Lời Chúa không chỉ là những dòng chữ trên trang giấy, mà là lời sống động, có sức mạnh biến đổi tâm hồn. Giống như những lá thư tình của người yêu gửi từ xa, Lời Chúa mang đến sự an ủi, hướng dẫn và khơi dậy trong chúng ta niềm khao khát được gặp gỡ Chúa. Đọc Lời Chúa với tâm tình yêu thương, chúng ta sẽ thấy những lời ấy thấm sâu vào tâm hồn, trở thành nguồn mạch nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng.

Thứ hai, tình yêu dành cho Thiên Chúa được thể hiện qua việc sống theo thánh ý Ngài. Chúa Giê-su là tấm gương sáng ngời về sự vâng phục thánh ý Chúa Cha. Ngài đã nói: “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy” (Ga 4,34). Khi chúng ta sống theo các điều răn của Chúa, khi chúng ta chọn yêu thương, tha thứ, và phục vụ người khác, chúng ta đang làm đẹp lòng Chúa. Mỗi hành động nhỏ bé, từ việc giúp đỡ một người gặp khó khăn đến việc dành thời gian cầu nguyện, đều là những cách để chúng ta nói với Chúa rằng: “Con yêu mến Ngài”.

Cuối cùng, tình yêu dành cho Thiên Chúa được thể hiện qua việc yêu thương tha nhân. Chúa Giê-su đã dạy: “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15,13). Yêu thương tha nhân không chỉ là một hành động nhân ái, mà còn là cách chúng ta phản chiếu tình yêu của Chúa trong thế giới. Khi chúng ta mở lòng với những người xung quanh, khi chúng ta chia sẻ niềm vui và nâng đỡ những người đau khổ, chúng ta đang làm cho tình yêu của Chúa trở nên hữu hình.

Điểm nổi bật của Ki-tô giáo là giáo huấn về tình yêu thương. Chúa Giê-su không chỉ dạy chúng ta yêu thương, mà Ngài còn sống tình yêu ấy qua chính cuộc đời của Ngài. Ngài đã rửa chân cho các môn đệ, Ngài đã tha thứ cho những kẻ làm hại Ngài, và Ngài đã hiến mạng sống mình trên thập giá để cứu độ nhân loại. Nhưng làm sao chúng ta có thể duy trì tình yêu thương ấy trong một thế giới đầy thách đố, nơi mà sự ích kỷ, hận thù và chia rẽ thường lấn át?

Câu trả lời nằm ở mối tương quan mật thiết với Chúa. Trong suốt cuộc đời tại thế, Chúa Giê-su luôn cầu nguyện với Chúa Cha, lắng nghe và thực hành theo thánh ý Ngài. Ngài đã nói: “Thầy không tự mình làm bất cứ điều gì, nhưng chỉ làm những gì Thầy thấy Chúa Cha làm” (Ga 5,19). Cầu nguyện là hơi thở của đời sống Ki-tô hữu. Qua cầu nguyện, chúng ta kết nối với Chúa, nhận được sức mạnh và ánh sáng để sống theo Lời Ngài. Mỗi lần chúng ta quỳ xuống trước Chúa, chúng ta đang mở lòng để Ngài đổ tràn tình yêu và ân sủng vào tâm hồn mình.

Ngoài ra, việc suy niệm Lời Chúa là một cách thiết thực để duy trì tình yêu thương. Lời Chúa không chỉ hướng dẫn chúng ta, mà còn làm mới tâm hồn chúng ta mỗi ngày. Khi chúng ta đọc Kinh Thánh với lòng yêu mến, chúng ta sẽ thấy những lời ấy trở nên sống động, chạm đến những ngóc ngách sâu thẳm trong tâm hồn. Lời Chúa giúp chúng ta nhận ra rằng mọi hành động yêu thương, dù nhỏ bé đến đâu, đều có giá trị trước mặt Thiên Chúa. Chẳng hạn, khi chúng ta tha thứ cho người làm tổn thương mình, khi chúng ta kiên nhẫn lắng nghe một người đang cần sự chia sẻ, chúng ta đang sống theo Lời Chúa và làm cho tình yêu của Ngài lan tỏa.

Thánh Tôma Aquinô đã từng nói: “Yêu mến Chúa thì cao trọng hơn nhận biết Ngài”. Nhận biết Chúa là điều quan trọng, nhưng tình yêu dành cho Ngài phải vượt trên tri thức. Tình yêu ấy được thể hiện qua một đời sống dấn thân, qua việc sống theo các điều răn và đặt Chúa làm trung tâm của mọi sự. Thánh Grêgôriô cũng khẳng định: “Sống theo luật, là sống theo Chúa”. Khi chúng ta sống theo luật Chúa, tức là sống trong tình yêu, sự thật và công lý, chúng ta đang làm cho vương quốc của Chúa được hiện diện ngay trong thế giới này.

Chúa Giê-su đã nói: “Các điều đó, Thầy đã nói với anh em để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn” (Ga 15,11). Niềm vui mà Chúa nói đến không phải là thứ niềm vui chóng qua của thế gian, mà là niềm vui sâu sắc, bền vững, xuất phát từ việc sống trong tình yêu của Ngài. Khi chúng ta ở lại trong tình yêu Chúa, khi chúng ta lắng nghe Lời Ngài và sống theo thánh ý Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy ý nghĩa và hạnh phúc đích thực.

Hãy tưởng tượng niềm vui của một người nhận được lá thư từ người yêu sau thời gian xa cách. Mỗi dòng chữ, mỗi lời bày tỏ đều mang lại sự ấm áp và hy vọng. Lời Chúa cũng vậy. Khi chúng ta đọc Kinh Thánh, suy niệm và áp dụng Lời Chúa vào cuộc sống, chúng ta đang đón nhận những “lá thư tình” từ Thiên Chúa. Những lời ấy khơi dậy trong chúng ta niềm hy vọng về ngày trùng phùng, ngày chúng ta được gặp Chúa diện đối diện trong vinh quang.

Hơn nữa, niềm vui của việc ở lại trong tình yêu Chúa còn được nhân lên khi chúng ta chia sẻ tình yêu ấy với người khác. Mỗi hành động yêu thương, dù là một nụ cười, một lời an ủi, hay một việc làm bác ái, đều là cách chúng ta làm cho niềm vui của Chúa trở nên trọn vẹn. Khi chúng ta sống vì người khác, khi chúng ta hy sinh vì lợi ích của tha nhân, chúng ta đang bước đi trên con đường mà Chúa Giê-su đã đi, và chúng ta sẽ cảm nhận được niềm vui sâu sắc mà chỉ tình yêu đích thực mới có thể mang lại.

Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta bước vào mối tương quan tình yêu với Chúa Giê-su, một tình yêu bắt nguồn từ Chúa Cha và được trao ban cho chúng ta cách nhưng không. Để ở lại trong tình yêu ấy, chúng ta được mời gọi lắng nghe Lời Chúa, sống theo thánh ý Ngài, và yêu thương tha nhân như chính Chúa đã yêu thương chúng ta. Tình yêu dành cho Thiên Chúa không chỉ là một lý thuyết, mà là một đời sống, một hành trình đòi hỏi sự dấn thân và lòng trung thành.

Hãy để Lời Chúa thấm sâu vào tâm hồn, để tình yêu của Ngài hướng dẫn mọi suy nghĩ và hành động của chúng ta. Như Thánh Gioan Maria Vianney đã nói, chúng ta không thể yêu Chúa mà không chứng tỏ điều ấy. Và như Thánh Tôma Aquinô nhắc nhở, yêu mến Chúa là điều cao trọng nhất. Vậy, mỗi ngày, hãy dành thời gian lắng nghe Chúa, cầu nguyện với Ngài, và mang tình yêu của Ngài đến với thế giới. Đó chính là cách chúng ta ở lại trong tình thương của Thầy, và tìm thấy niềm vui trọn vẹn mà Ngài đã hứa ban.

Lm. Anmai, CSsR

TÌNH YÊU THƯƠNG

Tin Mừng hôm nay, dù chỉ gói gọn trong ba câu ngắn ngủi (Ga 15,9-11), nhưng chứa đựng một thông điệp cốt lõi và sâu sắc: tình yêu thương. Đây là những lời tâm huyết cuối cùng của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ trước khi Người bước vào cuộc khổ nạn. Những lời này không chỉ là lời dạy bảo, mà còn là di chúc thiêng liêng, là kim chỉ nam cho đời sống đức tin của mỗi Kitô hữu.

Chúa Giêsu mở đầu bằng một lời cam kết đầy yêu thương: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy” (Ga 15,9). Lời khẳng định này thật sự kỳ diệu và vượt quá sức tưởng tượng của con người. Tình yêu mà Chúa Cha dành cho Chúa Giêsu là tình yêu tuyệt đối, vĩnh cửu, và hoàn hảo. Vậy mà Chúa Giêsu lại tuyên bố rằng Người yêu thương các môn đệ – tức là mỗi người chúng ta – với chính tình yêu ấy. Điều này cho thấy giá trị cao quý của con người trong mắt Thiên Chúa. Là môn đệ của Chúa, chúng ta được mời gọi để sống trong tình yêu ấy, được hưởng niềm hạnh phúc vô biên khi biết rằng mình được Thiên Chúa yêu thương như chính Con Một của Ngài.

Tình yêu của Chúa Giêsu không chỉ là một lời nói suông, mà là tình yêu được thể hiện qua hành động. Người đã sống trọn vẹn trong tình yêu của Chúa Cha, luôn vâng phục và trung thành với thánh ý Cha. Chính vì thế, Người mời gọi chúng ta noi gương Người, sống trong tình yêu của Người bằng cách “ở lại trong tình thương của Thầy”. Đây không phải là một lời mời gọi mơ hồ, mà là một lời kêu gọi cụ thể, kèm theo một điều kiện rõ ràng: “Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy” (Ga 15,10).

Điều kiện này nhắc nhở chúng ta rằng tình yêu đích thực không chỉ là cảm xúc, mà còn là một sự dấn thân, một lựa chọn sống theo các giới răn của Chúa. Giới răn của Chúa Giêsu không phải là những gánh nặng, mà là con đường dẫn chúng ta đến với sự sống viên mãn. Giới răn ấy được tóm gọn trong hai điều: yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, và yêu thương tha nhân như chính mình (Mt 22,37-39). Khi sống theo giới răn này, chúng ta sẽ được ở lại trong tình thương của Chúa, được kết hiệp mật thiết với Người, như cành nho gắn liền với cây nho (Ga 15,5).

Trong đoạn Tin Mừng này, Chúa Giêsu đã thiết lập một sự bình đẳng đáng kinh ngạc giữa hai mối tương quan: mối tương quan giữa Người với Chúa Cha, và mối tương quan giữa Người với các môn đệ. Người khẳng định rằng tình yêu mà Người dành cho chúng ta cũng giống như tình yêu mà Chúa Cha dành cho Người. Điều này cho thấy Chúa Giêsu đã nâng phẩm giá con người lên một tầm cao mới: con người không chỉ là thụ tạo, mà còn được mời gọi trở thành bạn hữu của Chúa, được yêu thương như chính Người được Chúa Cha yêu thương.

Tuy nhiên, để sống trong mối tương quan thân mật này, chúng ta cần đáp lại tình yêu của Chúa bằng sự trung thành và vâng phục. Chúa Giêsu đã nêu gương khi Người trung thành tuân giữ các giới răn của Chúa Cha, ngay cả khi điều đó dẫn Người đến thập giá. Cũng vậy, chúng ta được mời gọi tuân giữ các giới răn của Chúa Giêsu, không phải như một sự ép buộc, mà như một cách bày tỏ tình yêu và lòng biết ơn đối với Người. Khi chúng ta sống trung thành với lời Chúa, chúng ta không chỉ ở lại trong tình thương của Người, mà còn được tham dự vào chính đời sống của Thiên Chúa, được chia sẻ niềm vui và bình an của Người.

Thiên Chúa là Cha yêu thương tất cả mọi người, không phân biệt người lành hay kẻ dữ, người công chính hay tội lỗi. Tuy nhiên, Người có cách hiện diện đặc biệt với những ai yêu mến và tuân giữ lời Người. Những người sống trong tình yêu sẽ cảm nhận được sự hiện diện của Chúa một cách rõ ràng hơn, sâu sắc hơn. Ngược lại, những ai khép lòng, sống xa cách Chúa, sẽ khó nhận ra tình yêu và sự hiện diện của Người trong cuộc đời mình. Điều này không phải vì Chúa thiên vị, mà vì chính chúng ta tự đặt mình ra khỏi vòng tay yêu thương của Người khi không đáp lại lời mời gọi của Người.

Lời cuối cùng của Chúa Giêsu trong đoạn Tin Mừng này là một lời hứa đầy hy vọng: “Các điều ấy Thầy đã nói với anh em, để anh em hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được trọn vẹn” (Ga 15,11). Niềm vui mà Chúa Giêsu ban tặng không phải là thứ niềm vui chóng qua của thế gian, mà là niềm vui sâu xa, bền vững, xuất phát từ tình yêu của Thiên Chúa. Niềm vui ấy là kết quả của một đời sống kết hiệp với Chúa, một đời sống được nuôi dưỡng bởi tình yêu và sự vâng phục.

Chúa Giêsu đã từng nói: “Thầy ban bình an của Thầy cho anh em, Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian” (Ga 14,27). Bình an và niềm vui mà Chúa ban tặng không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài, không bị chi phối bởi giàu nghèo, thành công hay thất bại. Đó là niềm vui của một tâm hồn được lấp đầy bởi tình yêu Thiên Chúa, một tâm hồn biết rằng mình được yêu thương và được mời gọi để yêu thương.

Để minh họa cho niềm vui này, chúng ta có thể nhớ lại câu chuyện được chia sẻ trong một buổi học tập của một Liên Huynh với 300 đoàn viên tham dự. Anh giảng huấn đã kể về thời bao cấp ở miền Bắc, khi cuộc sống khó khăn khiến con người phải sống trong sự nghi kỵ và sợ hãi. Khi đi tàu, đi xe, mỗi người phải luôn cảnh giác, khư khư giữ chặt túi đồ vì sợ bị trộm cắp. Mọi người xung quanh đều bị xem như những mối đe dọa, như kẻ thù. Nhưng trong buổi học tập ấy, anh khẳng định rằng nhờ niềm tin vào Chúa, anh cảm nhận được một tình yêu và sự tin tưởng giữa những người hiện diện, dù chỉ mới gặp nhau vài lần. Anh nói: “Em tin yêu các anh các chị, và các anh các chị cũng tin yêu em, vì chúng ta cùng có niềm tin yêu Chúa. Nơi đây, em đang được hưởng niềm vui hoan lạc bình an, chẳng phải lo lắng giữ chặt túi đồ như xưa nữa.”

Niềm vui ấy không dừng lại ở đó. Khi trở về nhà, anh tiếp tục được sống trong tình yêu của cha mẹ, con cái, anh em, bạn bè, và cả những người chưa từng gặp mặt nhưng vẫn tin yêu nhau vì cùng niềm tin. Anh đặt câu hỏi đầy ý nghĩa: “Nếu Chúa không ban cho ta tình yêu, mà chỉ để lại trong ta sự bất mãn, thất vọng, ghen tương, thù oán… thì cuộc đời này sẽ đau khổ biết chừng nào?” Câu hỏi ấy nhắc nhở chúng ta rằng chính tình yêu của Chúa là nguồn mạch của niềm vui và bình an, là sức mạnh giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và thử thách của cuộc sống.

Lời dạy của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay không chỉ là một lý thuyết cao siêu, mà là một lời mời gọi cụ thể để chúng ta sống tình yêu trong đời sống hằng ngày. Tình yêu ấy được thể hiện qua những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa: một lời nói khích lệ, một cử chỉ quan tâm, một sự tha thứ, hay một việc làm bác ái. Khi chúng ta sống yêu thương, chúng ta không chỉ làm cho cuộc sống của mình và của người khác trở nên tốt đẹp hơn, mà còn góp phần xây dựng một thế giới công bằng, hòa bình, và tràn đầy niềm vui.

Trong bối cảnh xã hội hôm nay, khi con người dễ bị cuốn vào vòng xoáy của sự ganh đua, ích kỷ, và chia rẽ, lời mời gọi của Chúa Giêsu càng trở nên cấp thiết. Chúng ta được kêu gọi để trở thành những chứng nhân của tình yêu, để mang niềm vui và bình an của Chúa đến với mọi người. Điều này đòi hỏi chúng ta phải sống trung thành với các giới răn của Chúa, phải biết từ bỏ cái tôi để mở lòng với tha nhân, và phải luôn tin tưởng vào tình yêu vô biên của Thiên Chúa.

Tin Mừng hôm nay, dù ngắn gọn, nhưng chứa đựng một kho tàng thiêng liêng quý giá: tình yêu thương. Qua những lời tâm huyết của Chúa Giêsu, chúng ta được mời gọi để sống trong tình yêu của Người, để trung thành tuân giữ các giới răn của Người, và để chia sẻ niềm vui trọn vẹn mà Người ban tặng. Tình yêu của Chúa là nguồn mạch của mọi ơn lành, là sức mạnh giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách, và là ánh sáng dẫn đường cho cuộc đời chúng ta.

Xin Chúa Giêsu, Đấng đã yêu thương chúng ta đến cùng, ban cho chúng ta ơn can đảm và sức mạnh để sống trọn vẹn trong tình yêu của Người. Xin cho chúng ta biết mang tình yêu ấy đến với mọi người, để thế giới này trở thành một nơi tràn đầy niềm vui, bình an, và hy vọng. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

YÊU THƯƠNG THEO TIN MỪNG

Trong cuộc sống thường nhật, con người luôn tìm cách kiến tạo niềm vui cho nhau, đặc biệt là cho những người mình yêu thương và những người yêu thương mình. Họ sẵn sàng hy sinh, trao ban cho nhau thời gian, sức khỏe, tiền bạc, và cả những điều quý giá nhất trong cuộc đời. Những hành động ấy không chỉ là sự sẻ chia vật chất mà còn là biểu hiện của tình yêu chân thành, sâu sắc, vượt qua những giới hạn của bản thân để mang lại hạnh phúc cho người khác. Trong Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đã nói với các môn đệ những lời đầy tâm huyết, những lời chứa đựng tình yêu vô bờ và khát vọng mang lại niềm vui trọn vẹn cho nhân loại: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người. Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn” (Ga 15,9-11).

Những lời này không chỉ là một lời dạy bảo mà còn là một lời mời gọi, một lời khích lệ để các môn đệ và tất cả chúng ta hôm nay sống trong tình yêu của Ngài. Tình yêu mà Đức Giêsu nói đến không phải là một cảm xúc thoáng qua, mà là một sự dấn thân trọn vẹn, một sự trao ban vô điều kiện, giống như tình yêu mà Chúa Cha đã dành cho Ngài. Đức Giêsu mời gọi chúng ta “ở lại” trong tình thương của Ngài, nghĩa là sống gắn bó mật thiết với Ngài, để tình yêu của Ngài trở thành nguồn mạch nuôi dưỡng đời sống chúng ta. Và cách để “ở lại” trong tình thương ấy chính là giữ các điều răn của Ngài, sống theo những giá trị mà Ngài đã truyền dạy.

Những giây phút Thầy trò quây quần bên nhau thật chứa chan tình yêu, gần gũi hơn bao giờ hết. Trong những khoảnh khắc ấy, Đức Giêsu đã mở lòng, nói những lời yêu thương, bày tỏ nỗi lòng và những thao thức sâu xa của Ngài. Ngài dặn đi dặn lại các môn đệ: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu anh em.” Ngài không chỉ nói bằng lời, mà còn lấy chính đời sống và tình yêu của Ngài làm khuôn mẫu. Tình yêu của Ngài dành cho các môn đệ sâu sắc đến mức họ khó có thể tưởng tượng nổi. Ngài coi họ không chỉ là học trò, mà còn là những người bạn thân thiết, những người mà Ngài sẵn sàng trao ban tất cả, kể cả mạng sống của mình.

Tình yêu của Đức Giêsu là tình yêu hy sinh, tình yêu quên mình. Ngài đã hiến dâng mạng sống vì yêu thương nhân loại, một hành động mà trước mắt người đời có thể bị coi là thất bại, là sự thua cuộc thảm hại. Nhưng chính trong sự hy sinh ấy, Ngài đã tìm thấy niềm vui trọn vẹn, bởi Ngài đã sống trọn vẹn trong tình yêu của Chúa Cha, giữ các điều răn của Cha và ở lại trong tình thương của Người. Niềm vui của Ngài không nằm ở những thành công trần thế, không nằm ở danh vọng hay quyền lực, mà ở việc hoàn toàn vâng phục và sống cho tình yêu.

Ngài dạy các môn đệ, và cũng dạy chúng ta hôm nay, rằng để có được niềm vui trọn vẹn, chúng ta cần “ở lại trong tình thương của Thầy”. Điều này có nghĩa là sống theo gương mẫu của Ngài, yêu thương nhau như Ngài đã yêu thương chúng ta. Điều răn mà Ngài truyền dạy thật đơn giản nhưng cũng đầy thách thức: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu anh em.” Yêu như Ngài đã yêu là yêu đến mức cao nhất, yêu đến độ sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì người mình yêu.

Trong thực tại cuộc sống hôm nay, có lẽ ít ai trong chúng ta được mời gọi hy sinh đến mức đánh đổi cả mạng sống vì tình yêu. Tuy nhiên, tình yêu mà Đức Giêsu mời gọi không chỉ dừng lại ở những hành động lớn lao, mà còn được thể hiện qua những việc làm nhỏ bé, giản dị trong đời sống thường nhật. Khi chúng ta dành thời gian lắng nghe một người đang cần được chia sẻ, khi chúng ta nói những lời yêu thương để khích lệ người khác, khi chúng ta phục vụ, chăm sóc, hay hy sinh những tiện nghi của bản thân để mang lại niềm vui cho người xung quanh, đó chính là lúc chúng ta đang sống trong tình thương của Thầy.

Những hành động ấy, dù nhỏ bé, lại mang ý nghĩa to lớn. Một lời nói tử tế có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng ai đó. Một cử chỉ quan tâm có thể khơi dậy niềm hy vọng. Một sự hy sinh âm thầm có thể trở thành nguồn động lực để người khác tiếp tục bước đi trong cuộc sống. Những điều này không chỉ mang lại niềm vui cho người nhận, mà còn giúp chính chúng ta cảm nhận được niềm vui sâu sắc, niềm vui trọn vẹn mà Đức Giêsu đã hứa ban.

Tuy nhiên, sống trong tình yêu của Đức Giêsu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Có những lúc, khi chúng ta hy sinh, quên mình để giúp đỡ người khác, chúng ta có thể bị coi là dại khờ, bị chê bai hay bị hiểu lầm. Người đời có thể nhìn những hành động yêu thương ấy như một sự yếu đuối, một sự thua thiệt. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, chúng ta được mời gọi nhìn lên Đức Giêsu, Đấng đã bị thế gian chế giễu khi Ngài hy sinh trên thập giá. Sự hy sinh của Ngài, dù bị coi là thất bại trước mắt người đời, lại là nguồn mạch của ơn cứu độ và niềm vui vĩnh cửu.

Để sống trong tình thương của Đức Giêsu và có được niềm vui trọn vẹn, chúng ta cần học cách yêu thương như Ngài đã yêu. Yêu thương không chỉ là cảm xúc, mà là một quyết định, một hành động, một lối sống. Yêu thương như Đức Giêsu là yêu mà không toan tính, không mong đợi được đáp trả. Là sẵn sàng tha thứ, sẵn sàng mở lòng, sẵn sàng trao ban ngay cả khi bản thân phải chịu thiệt thòi.

Trong cuộc sống thường nhật, chúng ta có thể thực hiện điều này qua những việc làm cụ thể. Chẳng hạn, dành thời gian để trò chuyện với một người thân trong gia đình, lắng nghe những tâm sự của họ mà không phán xét. Hoặc giúp đỡ một người hàng xóm đang gặp khó khăn, dù điều đó có thể khiến chúng ta mất đi chút thời gian nghỉ ngơi. Hay đơn giản là mỉm cười và nói lời cảm ơn với những người đang phục vụ chúng ta, từ người giao hàng đến nhân viên cửa hàng. Những hành động nhỏ bé ấy, khi được thực hiện với tình yêu, sẽ trở thành những viên gạch xây dựng một cuộc sống đầy ý nghĩa và niềm vui.

Hơn nữa, để “ở lại trong tình thương của Thầy”, chúng ta cần nuôi dưỡng mối tương quan mật thiết với Đức Giêsu qua cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa, và tham dự Thánh lễ. Chính trong những giây phút kết hiệp với Ngài, chúng ta được tiếp thêm sức mạnh để yêu thương, để tha thứ, và để sống theo các điều răn của Ngài. Qua đó, chúng ta không chỉ tìm thấy niềm vui cho chính mình, mà còn trở thành nguồn vui cho những người xung quanh.

Kết luận

Lời mời gọi của Đức Giêsu hôm nay là một lời mời gọi yêu thương, một lời mời gọi sống trong tình thương của Ngài để tìm thấy niềm vui trọn vẹn. Tình yêu của Ngài là khuôn mẫu, là nguồn mạch, và là đích đến của đời sống chúng ta. Dù trong những giây phút khó khăn hay trong những khoảnh khắc bình an, chúng ta được mời gọi sống yêu thương, hy sinh, và trao ban như Ngài đã làm.

Hãy để tình yêu của Đức Giêsu thấm đẫm cuộc sống chúng ta, để mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi suy nghĩ của chúng ta đều trở thành một lời chứng sống động về tình yêu ấy. Khi chúng ta sống trong tình thương của Ngài, giữ các điều răn của Ngài, và yêu thương nhau như Ngài đã yêu, chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui sâu sắc, niềm vui không phai mờ, niềm vui trọn vẹn mà Ngài đã hứa ban. Và qua đó, chúng ta không chỉ làm cho cuộc sống của chính mình trở nên ý nghĩa, mà còn góp phần làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, ngập tràn tình yêu và niềm vui.

Lm. Anmai, CSsR

TÌNH YÊU VÀ NIỀM VUI CỦA THIÊN CHÚA

Những lời của Đức Giêsu là một mặc khải rạng ngời, mang đến cho chúng ta niềm vui sâu sắc: “Thầy đã nói với anh em để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được đầy tràn”. Đây không chỉ là một lời mời gọi, mà còn là một lời hứa thấm đẫm sự dịu dàng, lòng nhân từ và tình yêu vô biên của Thiên Chúa. Lời hứa này mở ra cho chúng ta một viễn cảnh về sự viên mãn, an vui và bình an, dành cho những ai sẵn lòng đặt trọn niềm tin vào Ngài. Trong thế giới đầy biến động và đau khổ, lời mời gọi này như một ngọn đèn soi sáng, dẫn dắt chúng ta vượt qua những khó khăn để tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

Tuy nhiên, niềm vui mà Đức Giêsu hứa ban không phải lúc nào cũng đến ngay tức khắc. Mặc khải này cho chúng ta biết rằng chúng ta là bạn hữu của Thiên Chúa, được Ngài yêu thương vô điều kiện, nhưng đôi khi, điều đó dường như không đủ để xoa dịu những nỗi đau, sự thất vọng hay những bất công mà chúng ta phải đối mặt. Tin Mừng, với tất cả sự cao quý của nó, đôi khi chỉ trao cho chúng ta một “tấm vé nhỏ” với dòng chữ: “Cười đi, Chúa yêu bạn đấy”. Nhưng ngay sau đó, chúng ta lại bị cuốn vào những nỗi buồn, sự cô đơn, hay những thử thách khắc nghiệt của cuộc đời. Đây là một nghịch lý mà nhiều người cảm thấy khó hiểu: làm sao niềm vui của Thiên Chúa có thể trở thành niềm vui của chúng ta, khi thế giới xung quanh vẫn đầy rẫy khổ đau, bất công và những điều trái ý?

Nghịch lý này khiến chúng ta đôi khi chỉ biết mỉm cười – một nụ cười có thể là chế diễu, ngây ngô, hay thậm chí là bất lực. Tình yêu của Thiên Chúa, dù được ca tụng là nguồn vui bất tận, đôi khi dường như quá xa vời, hư ảo, giống như một câu chuyện tình trong tiểu thuyết đầy mùi nước hoa hồng. Những lời hứa về niềm vui của Đức Giêsu có thể trở nên xa xỉ, không thực tế, khi chúng ta đối diện với những khó khăn cụ thể: một gia đình tan vỡ, một căn bệnh hiểm nghèo, hay những bất công xã hội không thể giải quyết. Trong những khoảnh khắc ấy, chúng ta cảm thấy như đang lạc lối giữa sa mạc, khát khao tìm kiếm nguồn nước mát lành nhưng chỉ gặp những ảo ảnh lừa dối.

Chúng ta thường bị cản trở trong nỗ lực tìm hiểu thực chất của tình yêu Thiên Chúa, bởi lẽ tình yêu ấy vượt quá sự hiểu biết thông thường của con người. Dù chúng ta có cố gắng tìm tòi, suy tư, hay thậm chí đổ mồ hôi và công sức để lý giải, tình yêu của Thiên Chúa vẫn là một mầu nhiệm sâu thẳm. Ngay cả những học giả uyên thâm, những nhà thần học tài ba, hay những triết gia lỗi lạc từ khắp nơi trên thế giới – dù là người Mỹ, người Pháp hay bất kỳ ai – cũng không thể giải thích trọn vẹn bản chất của tình yêu này bằng lý trí hay khoa học. Tình yêu Thiên Chúa không phải là một công thức toán học hay một định luật vật lý có thể đo lường, phân tích. Nó giống như ngọn lửa mà Môsê nhìn thấy trong bụi gai: cháy mãi mà không bao giờ tàn lụi, hiện hữu mà không thể nắm bắt hoàn toàn.

Chính sự bí ẩn này làm cho tình yêu Thiên Chúa trở nên vừa khó hiểu vừa quyến rũ. Nó mời gọi chúng ta bước vào một hành trình đức tin, nơi mà trái tim, chứ không phải lý trí, trở thành phương tiện để cảm nghiệm. Tình yêu ấy không cần được giải thích, nhưng cần được sống, được trải nghiệm, và được đón nhận bằng một tâm hồn rộng mở.

Tình yêu của Thiên Chúa, khi được thấu hiểu và đón nhận, sẽ trở thành nguồn vui vô tận. Đây là tình yêu bác ái, một tình yêu dẫn dắt chúng ta đến sự kết hợp trọn vẹn với Thiên Chúa, giúp chúng ta hoàn thiện bản tính con người và đạt đến sự viên mãn. Tuy nhiên, hành trình này không hề dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, hy sinh, và một niềm tin vững chắc vào kế hoạch của Thiên Chúa, ngay cả khi chúng ta không thể nhìn thấy đích đến.

Chính Đức Giêsu đã chỉ cho chúng ta con đường ấy: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người hy sinh mạng sống vì bạn hữu mình” (Ga 15,13). Lời dạy này không chỉ là một câu nói mang tính lý thuyết, mà là một lời mời gọi cụ thể để sống tình yêu ấy trong đời sống hằng ngày. Tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta không phải là một cảm xúc thoáng qua hay một trạng thái tâm lý tạm thời. Nó là một cam kết sâu sắc, một giao ước vĩnh cửu, được xác nhận qua sự hy sinh của Đức Kitô trên thập giá. Tình yêu ấy đòi hỏi chúng ta cũng phải sống như những người bạn thực sự của Ngài, sẵn sàng yêu thương, tha thứ, và hy sinh cho tha nhân, ngay cả khi điều đó đi ngược lại với lợi ích cá nhân của chúng ta.

Tuy nhiên, con đường này không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Có những lúc chúng ta cảm thấy khô khan, nghi ngờ, hay thậm chí mất niềm tin. Những khó khăn của cuộc sống – từ những vấn đề cá nhân như sự mất mát, đau khổ, đến những bất công lớn hơn trong xã hội – có thể khiến chúng ta tự hỏi: “Tình yêu của Thiên Chúa ở đâu giữa những điều này?” Những lúc ấy, chúng ta cần nhớ rằng niềm vui mà Đức Giêsu hứa ban không phải là sự vắng bóng của đau khổ, mà là sự hiện diện của Thiên Chúa giữa đau khổ. Niềm vui ấy giống như dòng nước mát lành chảy giữa sa mạc khô cằn, không xóa tan sa mạc, nhưng mang lại sức sống để chúng ta tiếp tục hành trình.

Nếu chúng ta thực sự hiểu được mặc khải rằng Thiên Chúa đã gọi chúng ta làm bạn hữu của Ngài, mời gọi chúng ta tham dự vào gia nghiệp của Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy một nguồn hy vọng mạnh mẽ. Hy vọng này không chỉ giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, mà còn thúc đẩy chúng ta trở nên tốt hơn, sống trung thành hơn với tình yêu của Thiên Chúa. Điều này đòi hỏi chúng ta phải sống như những người bạn thực sự của Đức Giêsu, mang tình yêu của Ngài vào thế giới qua những hành động cụ thể: yêu thương những người khó yêu, tha thứ cho những người làm tổn thương chúng ta, và hy sinh vì lợi ích của người khác.

Tình yêu đích thực, như Đức Giêsu đã dạy, không chỉ là cảm xúc, mà là một sự cam kết trọn đời. Nó giống như giao ước mà Thiên Chúa đã ký kết với dân Israel, và sau này được hoàn tất qua giao ước mới trong máu của Đức Kitô. Giao ước này không bao giờ bị phá vỡ từ phía Thiên Chúa, ngay cả khi chúng ta yếu đuối, sa ngã hay quay lưng lại với Ngài. Tình yêu của Ngài là nguồn sinh lực dồi dào, gắn kết chúng ta với Ngài một cách chặt chẽ, và mang lại cho chúng ta niềm vui sâu lắng, không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài.

Đến một lúc nào đó, khi chúng ta thực sự đón nhận tình yêu này, những khô khan, nghi ngờ và sợ hãi sẽ tan biến. Chúng ta sẽ vui mừng xưng tụng: “Thiên Chúa yêu thương chúng ta!” Niềm vui này không chỉ là một cảm giác thoáng qua, mà là một trạng thái sâu lắng, đọng lại trong tâm hồn như một dòng suối mát lành. Nó là niềm vui của sự kết hiệp mật thiết với Đấng đã hy sinh mạng sống vì chúng ta, Đấng đã yêu thương chúng ta bằng một tình yêu vô điều kiện, không bao giờ phai nhạt.

Niềm vui mà Đức Giêsu hứa ban không phải là một trạng thái cảm xúc nhất thời, mà là một thực tại thiêng liêng, sâu sắc và bền vững. Nó là kết quả của sự kết hiệp với Thiên Chúa, của việc sống trong tình yêu và làm bạn hữu của Ngài. Hành trình đến với niềm vui này có thể đầy gian truân, nhưng cũng là hành trình của hy vọng, của sự khám phá và của sự biến đổi. Trong thế giới đầy đau khổ và bất công, tình yêu của Thiên Chúa là ngọn đèn soi sáng, là nguồn sức mạnh giúp chúng ta đứng vững và tiếp tục tiến bước.

Hãy để lời của Đức Giêsu vang vọng trong tâm hồn chúng ta: “Thầy đã nói với anh em để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được đầy tràn”. Đây là lời mời gọi để chúng ta sống trọn vẹn trong tình yêu của Thiên Chúa, để chúng ta trở thành những chứng nhân của niềm vui, và để chúng ta mang niềm vui ấy đến với thế giới. Khi chúng ta sống như những người bạn của Đức Giêsu, yêu thương và hy sinh như Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui trọn vẹn – niềm vui không chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, mà là niềm vui trường tồn, mãi mãi.

Lm. Anmai, CSsR

SỐNG TRỌN VẸN TÌNH YÊU

Chúa Giêsu, qua đời sống và lời dạy của Ngài, đã kêu mời mỗi người chúng ta sống trọn vẹn tình yêu, một tình yêu không giới hạn, không điều kiện, và phản ánh tình yêu tuyệt hảo của Thiên Chúa Cha. Ngài đã khẳng định: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12). Đây không chỉ là một lời mời gọi, mà còn là một thách đố lớn lao, đòi hỏi chúng ta phải sống vượt lên trên những giới hạn của bản thân, vượt qua những cám dỗ của ích kỷ, thù hận và vô cảm để trở nên những chứng nhân sống động của tình yêu Chúa trong thế giới.

Tình yêu mà Chúa kêu mời không phải là thứ tình cảm thoáng qua hay cảm xúc nhất thời. Đó là tình yêu dấn thân, hy sinh, và luôn hướng đến thiện ích của người khác. Tình yêu ấy được thể hiện qua từng hành động nhỏ bé nhưng chứa đựng ý nghĩa lớn lao: một nụ cười chân thành, một lời nói động viên, một cử chỉ sẻ chia, hay đơn giản là sự hiện diện bên cạnh những người đang cần sự an ủi. Khi sống trọn vẹn tình yêu, chúng ta không chỉ làm đẹp cho cuộc đời mình mà còn trở thành ánh sáng chiếu soi cho những người xung quanh, giúp họ nhận ra rằng tình yêu của Chúa luôn hiện diện và hoạt động trong cuộc sống.

Tuy nhiên, để sống tình yêu ấy, chúng ta cần để Chúa hướng dẫn và biến đổi trái tim mình. Từ vườn địa đàng, nơi tổ tiên loài người đã đánh mất tình yêu nguyên sơ vì sự kiêu ngạo và bất tuân, con người đã phải đối diện với những vết thương của thù hận, chia rẽ và ích kỷ. Những vết thương ấy vẫn còn ảnh hưởng đến chúng ta hôm nay, khiến lòng người trở nên chai cứng, dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy của ganh ghét, đố kỵ và vô cảm. Nhưng Lời Chúa, như ngọn lửa sưởi ấm, đã đến để đánh thức tình yêu trong trái tim chúng ta. Lời Ngài hướng dẫn chúng ta sống trong tình yêu, không chỉ trong những khoảnh khắc đặc biệt, mà còn trong mọi giây phút của đời thường.

Tình yêu của Chúa không phải là điều gì xa vời hay trừu tượng. Ngài mời gọi chúng ta sống tình yêu ngay trong những thực tại bình dị của cuộc sống: trong gia đình, nơi làm việc, trong cộng đoàn, và thậm chí với những người xa lạ mà chúng ta gặp gỡ. Tình yêu ấy cần được thể hiện qua từng khía cạnh của con người chúng ta: trong ánh mắt, lời nói, đôi tay, và cả những bước chân.

Trong ánh mắt: Một ánh mắt yêu thương có sức mạnh chữa lành những vết thương lòng. Khi chúng ta nhìn người khác bằng ánh mắt của Chúa, chúng ta không chỉ thấy họ như những con người bình thường, mà còn như những anh chị em được Chúa yêu thương. Ánh mắt ấy không phán xét, không lên án, nhưng tràn đầy sự cảm thông và hy vọng.

Trong lời nói: Lời nói có thể dựng xây hoặc phá hủy. Tình yêu của Chúa mời gọi chúng ta sử dụng lời nói để mang lại niềm vui, hy vọng và sự khích lệ. Một lời động viên đúng lúc có thể làm thay đổi cả một cuộc đời. Chúng ta được mời gọi để chia sẻ niềm vui, an ủi nỗi buồn, và nói những lời xây dựng hòa bình.

Trong đôi tay: Đôi tay của chúng ta là công cụ để trao ban. Một cái nắm tay, một cái ôm, hay một hành động giúp đỡ cụ thể có thể nói lên tình yêu hơn ngàn lời nói. Tình yêu của Chúa thúc đẩy chúng ta mở rộng đôi tay để nâng đỡ những người đang đau khổ, để chia sẻ những gì chúng ta có, dù là vật chất hay tinh thần.

Trong đôi chân: Tình yêu không đứng yên, mà luôn chuyển động. Chúa mời gọi chúng ta bước đi đến với tha nhân, đặc biệt là những người bị bỏ rơi, bị lãng quên. Đôi chân của tình yêu sẵn sàng đi đến những nơi khó khăn, sẵn sàng vượt qua những rào cản để mang tình yêu của Chúa đến với mọi người.

Sống tình yêu trong đời thường không đòi hỏi chúng ta phải làm những điều vĩ đại. Đôi khi, chỉ cần một hành động nhỏ bé nhưng xuất phát từ trái tim chân thành cũng đủ để lan tỏa tình yêu của Chúa. Những nghĩa cử ấy, dù nhỏ bé, sẽ góp phần biến đổi thế giới, mang lại sự thuận hòa và niềm vui cho mọi người.

Chúa Giêsu không chỉ kêu mời chúng ta sống tình yêu, mà còn mời gọi chúng ta trở thành những chứng nhân sống động của tình yêu Ngài. Một chứng nhân của tình yêu là người để cho tình yêu của Chúa thấm nhuần từng ngóc ngách của đời sống mình, từ suy nghĩ, lời nói, đến hành động. Tình yêu ấy không chỉ dừng lại ở việc cảm nhận, mà phải được thể hiện qua những việc làm cụ thể, qua sự bao dung, tha thứ, và lòng quảng đại.

Tình yêu của Chúa không giới hạn trong vòng tròn của gia đình hay bạn bè. Ngài mời gọi chúng ta mở rộng trái tim để yêu thương cả những người xa lạ, những người khác biệt, và thậm chí là những người đã làm tổn thương chúng ta. Yêu thương kẻ thù, tha thứ cho những ai xúc phạm, và cầu nguyện cho những người làm hại chúng ta là những biểu hiện cao cả nhất của tình yêu Chúa. Đây là một thách đố lớn, nhưng cũng là con đường dẫn chúng ta đến sự tự do và bình an đích thực.

Khi chúng ta sống tình yêu của Chúa, chúng ta trở thành những nhịp cầu nối kết giữa Chúa và con người. Chúng ta mang ánh sáng hy vọng đến với những tâm hồn đang chìm trong bóng tối của hận thù, tuyệt vọng và cô đơn. Tình yêu của Chúa, khi được lan tỏa qua chúng ta, có sức mạnh chữa lành những vết thương, xoa dịu những đau khổ, và làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Hơn nữa, sống tình yêu không chỉ mang lại niềm vui cho người khác, mà còn làm cho chính chúng ta được hạnh phúc. Như Chúa Giêsu đã nói: “Cho thì có phúc hơn nhận” (Cv 20,35). Khi chúng ta trao ban tình yêu mà không mong đợi đền đáp, chúng ta sẽ nhận được niềm vui sâu sắc và sự bình an mà thế gian không thể ban tặng. Tình yêu ấy sẽ giúp chúng ta vượt qua những thử thách, khó khăn và đau khổ, để sống một cuộc đời thanh thản, tràn đầy ý nghĩa.

Lm. Anmai, CSsR

TÌNH CHÚA YÊU THƯƠNG TA

Đức Giê-su mời gọi chúng ta hãy ở lại trong tình thương của Ngài: Ngài yêu thương chúng ta bằng chính tình yêu mà Chúa Cha đã yêu Ngài. Tất cả những gì Đức Giê-su lãnh nhận từ nơi Cha, Ngài đã trao ban cho chúng ta, không giữ lại gì cho mình. Đức Giê-su dạy chúng ta biết chia sẻ tình thương với anh em. Chính nhờ sống yêu thương mà chúng ta có được niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn.

Có một tác giả đã viết trong một bài ca của ông như sau: “Dù anh lấy bầu trời làm giấy, lấy nước biển làm mực, đốn cây rừng làm bút viết, và dùng con người trên thế giới trải qua mọi thời đại làm người viết, thì anh cũng không bao giờ diễn tả hết được tình yêu Thiên Chúa”. Đây là một kiểu nói có tính cách khoa đại, nhưng không phải là không đúng sự thật, vì Kinh Thánh nói: ”Từ muôn thưở Chúa đã yêu con”, “Chúa yêu con từ khi con chưa có tuổi, từ khi chưa có sao trời”. Nếu xét về hiện hữu thì con người chẳng hơn gì sự có mặt của muôn tinh tú trong thái dương hệ bao la này. Nhưng vũ trụ bao la ấy một ngày kia sẽ trở về hư không như lời Kinh Thánh: ”Trời đất này sẽ qua đi”. Nhưng khi mọi sự qua đi, thì chính con người sẽ tồn tại mãi mãi, tồn tại cả xác lẫn hồn (Lm. Phạm Văn Phượng).

”Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy” (Ga 15,9).

Theo kinh nghiệm, hễ đã yêu thương ai, hẳn chúng ta muốn sống bên cạnh người ấy để chia sẻ và lấy sở thích của người ấy làm của mình. Tình yêu giữa con người với nhau còn như thế, huống nữa là tình yêu giữa Thiên Chúa và con người. Đức Giê-su đã rất mực yêu thương các môn đệ, Ngài muốn họ luôn ở với Ngài cũng như Ngài hằng ở với Thiên Chúa; Ngài muốn họ thực hành Lời Ngài cũng như Ngài luôn vâng phục lệnh truyền của Cha Ngài. Đó là điều được ghi lạitrong bài Tin Mừng hôm nay (Mỗi ngày một tin vui).

Ở lại trong tình yêu là luôn hướng về nhau: Nghĩa là dù phải “xa mặt nhưng không cách lòng”, không gian địa lý hay thời gian cách biệt cũng không thể tách rời hai con tim đang hướng về nhau. Cũng thế, khi Kitô hữu yêu mến Đức Ki-tô thì luôn luôn nhớ và kết hiệp với Người mọi nơi mọi lúc trong mọi sinh hoạt của cuộc sống.

Ở lại trong tình yêu là giữ lời nhau: Khi yêu nhau thật lòng người ta không quản ngại thực hiện những gì đòi hỏi phải có dành cho nhau; cam kết những ràng buộc trong tình yêu.

Chúa Cha rất hài lòng về Chúa Con khi phán: ”Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các con hãy vâng nghe lời Người”. Ki-tô hữu không thể nói yêu Chúa mà không giữ giới răn của Chúa. Ki-tô hữu yêu Chúa là làm theo ý Chúa và giữ điều răn Chúa. Bởi vì như Đức Giê-su đã nói rõ điều kiện: ”Nếu các con giữ điều răn của Thầy, các con ở lại trong tình yêu của Thầy, như Thầy đã giữ các điêu răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người” (Ga 15,10).

Trong bữa Tiệc ly, Đức Giê-su biết rằng mình chẳng còn ở lại một cách hữu hình với các môn đệ được bao lâu nữa, do đó, để tránh cho các môn đệ cảnh xa mặt cách lòng, Đức Giê-su mời gọi và truyền dạy các ông một phương cách mới để duy trì tình yêu đối với Ngài, đó là tuân giữ các lệnh truyền của Ngài như Ngài đã tuân giữ các lệnh truyền của Chúa Cha và luôn kết hợp với Ngài. Đức Giê-su chia sẻ cho các môn đệ kinh nghiệm sống của Ngài với Chúa Cha và lấy đó làm lý tưởng cho cuộc sống đức tin của các môn đệ trong thời gian sau biến cố Phục sinh, thời gian của sự dấn thân làm chứng cho Ngài. Người làm chứng cho Chúa phải sống kết hợp với Chúa, tuân giữ các lệnh truyền của Ngài, và quan trong nhất là lệnh truyền: ”Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con”.

Như Đức Giê-su đã mời gọi: ”Hãy ở lại trong tình thương của Thầy”, đó là cội nguồn của tình yêu phát xuất từ Chúa Cha qua Đức Giê-su tuôn chảy đến nhân loại: Tất cả những gì Đức Giê-su lãnh nhận từ nơi Cha. Ngài đã trao ban cho chúng ta, không giữ lại gì cho mình. Và nhân loại cũng phải trao cho nhau như Đức Giê-su đã truyền: Biết chia sẻ tình thương với anh em. Chính nhờ sống yêu thương mà chúng ta có được niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn.

Lm. Anmai, CSsR

YÊU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Như Cha đã yêu mến Thầy, Thầy cũng yêu mến các con. Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy. Nếu các con tuân giữ lệnh Thầy truyền, các con sẽ ở trong tình yêu của Thầy, cũng như Thầy đã giữ lệnh truyền của Cha Thầy, nên Thầy ở lại trong tình yêu của Người. Thầy nói với các con điều đó, để niềm vui của Thầy ở trong các con, và niềm vui của các con được trọn vẹn.”

Đức Giêsu, trước khi bước vào cuộc khổ nạn, đã trao lại cho các môn đệ một di chúc thiêng liêng. Đó là di chúc của tình yêu. Tình yêu của Đức Giêsu không chỉ là tình yêu của người Thầy dành cho học trò, mà còn là tình yêu của Đấng Cứu Thế dành cho nhân loại. Tình yêu ấy bắt nguồn từ Chúa Cha và tuôn trào đến nhân loại qua Đức Giêsu. Để sống trong tình yêu ấy, Đức Giêsu nhấn mạnh rằng các môn đệ phải “ở lại” trong tình yêu của Ngài. “Ở lại” không chỉ là một trạng thái tĩnh tại mà là một sự dấn thân, một sự sống động và gắn kết không rời với Chúa. Điều này đòi hỏi các môn đệ phải tuân giữ lệnh truyền của Thầy, tức là lệnh truyền yêu thương. Đây chính là lệnh truyền căn bản, là mệnh lệnh cốt lõi của đời sống người Kitô hữu.

Trong mối tương quan giữa cây nho và cành nho, Chúa Giêsu ví mình là cây nho, còn các môn đệ là cành nho. Một cành nho chỉ có thể sống và sinh hoa trái nếu nó ở lại trong cây nho. Cũng vậy, người Kitô hữu chỉ có thể sống và sinh hoa trái nếu họ ở lại trong tình yêu của Đức Giêsu. Tình yêu ấy không phải là một cảm xúc thoáng qua mà là một sự sống động và bền vững, được nuôi dưỡng bởi sự gắn bó mật thiết với Chúa.

Khi Chúa Giêsu nói: “Nếu các con tuân giữ lệnh Thầy truyền, các con sẽ ở trong tình yêu của Thầy,” Ngài không chỉ đặt ra một điều kiện mà còn chỉ cho các môn đệ con đường để duy trì tình yêu ấy. Lệnh truyền yêu thương không phải là một điều dễ dàng, nhưng chính nhờ tuân giữ nó mà chúng ta mới thật sự ở lại trong tình yêu của Chúa. Đó là một tình yêu vô điều kiện, một tình yêu sẵn sàng hy sinh và trao ban, không đòi hỏi sự đền đáp.

Thế nhưng, Đức Giêsu không chỉ nói về tình yêu mà còn nói về niềm vui. Ngài nói: “Thầy nói với các con điều đó, để niềm vui của Thầy ở trong các con, và niềm vui của các con được trọn vẹn.” Điều này cho thấy rằng niềm vui đích thực chỉ có thể tìm thấy khi ta sống trong tình yêu thương. Niềm vui mà Chúa Giêsu hứa ban không phải là niềm vui hời hợt, chóng qua mà là niềm vui bền vững, vĩnh cửu. Đó là niềm vui phát sinh từ sự hiệp thông với Chúa và sự hòa hợp với anh chị em mình.

Thế giới hôm nay đầy dẫy những tiếng cười hời hợt, những nụ cười giả tạo, những niềm vui tạm bợ. Con người lao vào tìm kiếm hạnh phúc trong vật chất, danh vọng, quyền lực, nhưng cuối cùng vẫn không cảm nhận được niềm vui trọn vẹn. Đó là vì họ chưa ở lại trong tình yêu của Chúa. Nếu chúng ta biết yêu thương như Chúa đã yêu, nếu chúng ta biết sống hy sinh, nhường nhịn, tha thứ và phục vụ, thì chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui đích thực trong Chúa.

Nhưng làm sao để ở lại trong tình yêu của Chúa? Chúa Giêsu đã chỉ cho chúng ta con đường cụ thể: tuân giữ các lệnh truyền của Ngài. Điều này đòi hỏi chúng ta phải lắng nghe Lời Chúa, sống theo Lời Chúa và không ngừng cầu nguyện để tìm sức mạnh thiêng liêng. Lời Chúa chính là nguồn dinh dưỡng, là dòng nước sống giúp chúng ta luôn xanh tươi và trổ sinh hoa trái.

Nguyện xin Chúa giúp chúng ta biết “ở lại” trong tình yêu của Ngài, biết sống yêu thương và tha thứ, biết hy sinh và phục vụ, để chúng ta có thể tìm được niềm vui trọn vẹn trong cuộc sống. Xin cho mỗi chúng ta luôn là những cành nho gắn liền với cây nho Giêsu, để chúng ta có thể sinh hoa trái yêu thương và mang lại niềm vui cho mọi người xung quanh.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC GIÊSU MỜI GỌI CHÚNG TA Ở LẠI TRONG TÌNH YÊU CỦA NGÀI

Đức Giêsu mời gọi chúng ta hãy ở lại trong tình thương của Ngài: Ngài yêu thương chúng ta bằng chính tình yêu mà Chúa Cha đã yêu Ngài. Tất cả những gì Đức Giêsu lãnh nhận từ nơi Cha, Ngài đã trao ban cho chúng ta, không giữ lại gì cho mình. Đức Giêsu dạy chúng ta biết chia sẻ tình thương với anh em. Chính nhờ sống yêu thương mà chúng ta có được niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn.

Một tác giả đã từng viết trong một bài ca của mình rằng: “Dù anh lấy bầu trời làm giấy, lấy nước biển làm mực, đốn cây rừng làm bút viết, và dùng con người trên thế giới trải qua mọi thời đại làm người viết, thì anh cũng không bao giờ diễn tả hết được tình yêu Thiên Chúa.” Đây là một kiểu nói có tính cách khoa đại, nhưng không phải là không đúng sự thật, vì Kinh thánh đã nhấn mạnh: “Từ muôn thuở Chúa đã yêu con”, “Chúa yêu con từ khi con chưa có tuổi, từ khi chưa có sao trời.”

Thật vậy, nếu xét về hiện hữu, con người chẳng hơn gì sự có mặt của muôn tinh tú trong thái dương hệ bao la này. Nhưng vũ trụ bao la ấy một ngày kia sẽ trở về hư không như lời Kinh thánh: “Trời đất này sẽ qua đi.” Nhưng khi mọi sự qua đi, thì chính con người sẽ tồn tại mãi mãi, tồn tại cả xác lẫn hồn. Đó là sự thật mà Lm. Phạm Văn Phượng đã khẳng định.

“Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy” (Ga 15, 9). Câu nói này là lời mời gọi không chỉ cho các môn đệ thời Đức Giêsu mà còn cho tất cả chúng ta hôm nay. Đức Giêsu đã yêu thương các môn đệ bằng một tình yêu không giữ lại gì cho mình, như một dòng suối tình yêu tuôn chảy từ Chúa Cha đến với Ngài, rồi từ Ngài lan tỏa đến chúng ta. Đó là tình yêu vĩnh cửu và không bao giờ vơi cạn.

Theo kinh nghiệm sống thực tế, khi yêu thương ai, chúng ta thường muốn ở gần người ấy, muốn được sống bên cạnh họ, muốn chia sẻ với họ mọi niềm vui nỗi buồn. Tình yêu giữa con người với nhau còn như thế, huống chi là tình yêu giữa Thiên Chúa và con người. Đức Giêsu không chỉ yêu thương các môn đệ bằng lời nói mà còn bằng cả cuộc sống, bằng cái chết và sự phục sinh của Ngài. Ngài đã ở lại với các môn đệ không chỉ bằng sự hiện diện hữu hình mà còn bằng sự kết hiệp tâm linh.

Ở lại trong tình yêu là luôn hướng về nhau. Nghĩa là dù phải “xa mặt nhưng không cách lòng”, không gian địa lý hay thời gian cách biệt cũng không thể tách rời hai con tim đang hướng về nhau. Đối với Kitô hữu, điều này có nghĩa là luôn nhớ và kết hiệp với Đức Kitô mọi nơi mọi lúc trong mọi sinh hoạt của cuộc sống.

Ở lại trong tình yêu là giữ lời nhau. Khi yêu nhau thật lòng, người ta không quản ngại thực hiện những gì đòi hỏi phải có dành cho nhau. Đối với Kitô hữu, việc giữ lời Chúa không chỉ là một nghĩa vụ mà còn là một biểu hiện của tình yêu đối với Đức Kitô. Chính Ngài đã nói rõ điều kiện: “Nếu các con giữ điều răn của Thầy, các con ở lại trong tình yêu của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người” (Ga 15, 10).

Trong bữa Tiệc Ly, Đức Giêsu biết rằng mình sẽ sớm lìa xa các môn đệ về thể xác. Để tránh cho các môn đệ khỏi rơi vào cảnh xa mặt cách lòng, Đức Giêsu đã mời gọi các ông hãy luôn ở lại trong tình yêu của Ngài bằng cách tuân giữ các lệnh truyền của Ngài. Đó là cách duy trì mối liên kết mật thiết giữa Ngài và các môn đệ, và cũng là cách để các môn đệ tiếp tục sống trong tình yêu của Ngài sau khi Ngài về cùng Chúa Cha.

Người làm chứng cho Chúa phải sống kết hợp với Chúa, tuân giữ các lệnh truyền của Ngài, và quan trọng nhất là lệnh truyền: “Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con.” Đây không chỉ là một lời mời gọi, mà còn là một lệnh truyền mang tính cách sống còn đối với đời sống Kitô hữu.

Như Đức Giêsu đã mời gọi: “Hãy ở lại trong tình thương của Thầy,” đó là cội nguồn của tình yêu phát xuất từ Chúa Cha qua Đức Giêsu tuôn chảy đến nhân loại. Tất cả những gì Đức Giêsu lãnh nhận từ nơi Cha, Ngài đã trao ban cho chúng ta, không giữ lại gì cho mình. Và nhân loại cũng phải trao cho nhau như Đức Giêsu đã truyền: Biết chia sẻ tình thương với anh em. Chính nhờ sống yêu thương mà chúng ta có được niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn.

Đức Giêsu muốn chúng ta sống trong tình yêu như Ngài đã sống, yêu thương như Ngài đã yêu. Bởi lẽ, tình yêu của Thiên Chúa không chỉ dừng lại ở việc ban tặng mà còn kêu gọi sự đáp trả. Chúa đã yêu chúng ta trước, và Ngài mời gọi chúng ta hãy yêu thương nhau để thực sự sống trong tình yêu của Ngài. Và chỉ khi nào chúng ta sống trong tình yêu ấy, chúng ta mới có thể đạt đến niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn mà Đức Giêsu đã hứa ban.

Lm. Anmai, CSsR

SỐNG TRỌN VẸN TÌNH YÊU

Chúa Giêsu kêu mời chúng ta hãy sống trọn vẹn tình yêu, theo mẫu mực tuyệt hảo như Thiên Chúa yêu thương. Ta hãy giữ giới răn của Chúa Giêsu để sống trong tình yêu của Người.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, không có lời mời gọi nào êm dịu và ngọt ngào cho bằng tiếng gọi của tình yêu. Sự ngọt ngào ấy còn tuyệt diệu hơn nữa khi có tiếng gọi của tình yêu từ chính Chúa.

Nhưng lạy Chúa, từ vườn địa đàng, nơi phủ ngập tình yêu của Chúa, tổ tiên loài người đã đánh mất tình yêu. Lòng con người hóa nên chai cứng và thù hận đã bóp nghẹt con tim. Tình trạng ấy đang ảnh hưởng trên đời sống con hôm nay.

Lời Chúa đã đánh thức tình yêu con sống dậy, và hướng dẫn con biết sống trong tình yêu của Chúa. Tình yêu ấy cần được sống trong đời thường. Tình yêu ấy sẽ biến đổi con thành người sống trong thuận hoà. Tình yêu ấy luôn ẩn dấu trong trái tim để hướng dẫn con sống đời yêu thương cụ thể. Tình yêu ấy lắng đọng trong đôi mắt để con nhìn người khác là anh em. Tình yêu ấy luôn ngập tràn trên môi miệng để con biết nói lời dựng xây, biết chia sẻ niềm vui nỗi buồn với kẻ khác. Tình yêu ấy luôn hiện diện trên đôi tay để con biết sẵn sàng cho đi những nghĩa cử cao đẹp. Và tình yêu ấy luôn tiến bước trên đôi chân để con sẵn sàng đi đến với mọi người.

Lạy Chúa, xin dạy con sống tình yêu chia sẻ như Chúa, để đời con tràn đầy niềm vui hạnh phúc, vì “kẻ cho thì có phúc hơn người nhận”. Amen.

Chúa Giêsu kêu mời chúng ta hãy để cho tình yêu của Ngài thấm nhuần từng ngóc ngách trong đời sống chúng ta. Tình yêu ấy không chỉ dừng lại ở việc cảm nhận mà còn phải được thể hiện bằng hành động cụ thể. Đó là những hành động nhỏ bé nhưng chứa đựng tấm lòng yêu thương, sự bao dung và lòng tha thứ. Tình yêu ấy không chỉ dành cho người thân, bạn bè mà còn phải mở rộng đến cả những người xa lạ, thậm chí là những người làm tổn thương chúng ta.

Khi chúng ta để tình yêu của Chúa lan tỏa, chúng ta sẽ trở nên những chứng nhân sống động của Tin Mừng. Chúng ta sẽ trở thành những nhịp cầu nối kết giữa Chúa và con người, mang lại ánh sáng hy vọng cho những ai đang sống trong tối tăm của hận thù và vô cảm. Tình yêu của Chúa sẽ giúp chúng ta vượt qua những thử thách, khó khăn, và đau khổ để sống một cuộc đời thanh thản, bình an và tràn đầy niềm vui.

Lạy Chúa, xin dạy con biết nhìn mọi sự bằng ánh mắt yêu thương của Chúa. Xin cho con đừng quá bận tâm đến những lỗi lầm của người khác mà quên đi những thiếu sót của chính mình. Xin cho con biết nhận ra những điều tốt đẹp nơi mọi người, biết lắng nghe tiếng kêu than của những tâm hồn đau khổ, biết mở rộng vòng tay đón nhận những ai đang cần sự giúp đỡ.

Xin Chúa dạy con biết sống khiêm nhường và phục vụ như Chúa Giêsu đã sống và phục vụ. Xin cho con luôn giữ lòng yêu thương, không để những giận hờn, đố kỵ và ganh ghét làm mờ đi hình ảnh của Chúa trong lòng con. Xin cho con biết sống vì người khác, biết trao ban mà không mong nhận lại, biết yêu thương mà không mong được đáp trả.

Lạy Chúa, xin biến đổi con thành khí cụ yêu thương của Ngài. Xin giúp con trở thành cánh tay nối dài của Chúa trên trần gian này. Xin cho con biết lan tỏa tình yêu của Chúa đến mọi nơi, để mọi người nhận ra rằng: Chỉ có tình yêu là nguồn cội của mọi sự sống và bình an.

Lm. Anmai, CSsR

VỀ TÌNH YÊU VÀ NIỀM VUI CỦA THIÊN CHÚA

Những lời của Đức Giêsu là một mặc khải rạng ngời, mang đến cho chúng ta niềm vui sâu sắc: “Thầy đã nói với anh em để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được đầy tràn”. Đây không chỉ là một lời mời gọi, mà còn là một lời hứa thấm đẫm sự dịu dàng, lòng nhân từ và tình yêu vô biên của Thiên Chúa. Lời hứa này mở ra cho chúng ta một viễn cảnh về sự viên mãn, an vui và bình an, dành cho những ai sẵn lòng đặt trọn niềm tin vào Ngài. Trong thế giới đầy biến động và đau khổ, lời mời gọi này như một ngọn đèn soi sáng, dẫn dắt chúng ta vượt qua những khó khăn để tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

Tuy nhiên, niềm vui mà Đức Giêsu hứa ban không phải lúc nào cũng đến ngay tức khắc. Mặc khải này cho chúng ta biết rằng chúng ta là bạn hữu của Thiên Chúa, được Ngài yêu thương vô điều kiện, nhưng đôi khi, điều đó dường như không đủ để xoa dịu những nỗi đau, sự thất vọng hay những bất công mà chúng ta phải đối mặt. Tin Mừng, với tất cả sự cao quý của nó, đôi khi chỉ trao cho chúng ta một “tấm vé nhỏ” với dòng chữ: “Cười đi, Chúa yêu bạn đấy”. Nhưng ngay sau đó, chúng ta lại bị cuốn vào những nỗi buồn, sự cô đơn, hay những thử thách khắc nghiệt của cuộc đời. Đây là một nghịch lý mà nhiều người cảm thấy khó hiểu: làm sao niềm vui của Thiên Chúa có thể trở thành niềm vui của chúng ta, khi thế giới xung quanh vẫn đầy rẫy khổ đau, bất công và những điều trái ý?

Nghịch lý này khiến chúng ta đôi khi chỉ biết mỉm cười – một nụ cười có thể là chế diễu, ngây ngô, hay thậm chí là bất lực. Tình yêu của Thiên Chúa, dù được ca tụng là nguồn vui bất tận, đôi khi dường như quá xa vời, hư ảo, giống như một câu chuyện tình trong tiểu thuyết đầy mùi nước hoa hồng. Những lời hứa về niềm vui của Đức Giêsu có thể trở nên xa xỉ, không thực tế, khi chúng ta đối diện với những khó khăn cụ thể: một gia đình tan vỡ, một căn bệnh hiểm nghèo, hay những bất công xã hội không thể giải quyết. Trong những khoảnh khắc ấy, chúng ta cảm thấy như đang lạc lối giữa sa mạc, khát khao tìm kiếm nguồn nước mát lành nhưng chỉ gặp những ảo ảnh lừa dối.

Chúng ta thường bị cản trở trong nỗ lực tìm hiểu thực chất của tình yêu Thiên Chúa, bởi lẽ tình yêu ấy vượt quá sự hiểu biết thông thường của con người. Dù chúng ta có cố gắng tìm tòi, suy tư, hay thậm chí đổ mồ hôi và công sức để lý giải, tình yêu của Thiên Chúa vẫn là một mầu nhiệm sâu thẳm. Ngay cả những học giả uyên thâm, những nhà thần học tài ba, hay những triết gia lỗi lạc từ khắp nơi trên thế giới – dù là người Mỹ, người Pháp hay bất kỳ ai – cũng không thể giải thích trọn vẹn bản chất của tình yêu này bằng lý trí hay khoa học. Tình yêu Thiên Chúa không phải là một công thức toán học hay một định luật vật lý có thể đo lường, phân tích. Nó giống như ngọn lửa mà Môsê nhìn thấy trong bụi gai: cháy mãi mà không bao giờ tàn lụi, hiện hữu mà không thể nắm bắt hoàn toàn.

Chính sự bí ẩn này làm cho tình yêu Thiên Chúa trở nên vừa khó hiểu vừa quyến rũ. Nó mời gọi chúng ta bước vào một hành trình đức tin, nơi mà trái tim, chứ không phải lý trí, trở thành phương tiện để cảm nghiệm. Tình yêu ấy không cần được giải thích, nhưng cần được sống, được trải nghiệm, và được đón nhận bằng một tâm hồn rộng mở.

Tình yêu của Thiên Chúa, khi được thấu hiểu và đón nhận, sẽ trở thành nguồn vui vô tận. Đây là tình yêu bác ái, một tình yêu dẫn dắt chúng ta đến sự kết hợp trọn vẹn với Thiên Chúa, giúp chúng ta hoàn thiện bản tính con người và đạt đến sự viên mãn. Tuy nhiên, hành trình này không hề dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, hy sinh, và một niềm tin vững chắc vào kế hoạch của Thiên Chúa, ngay cả khi chúng ta không thể nhìn thấy đích đến.

Chính Đức Giêsu đã chỉ cho chúng ta con đường ấy: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người hy sinh mạng sống vì bạn hữu mình” (Ga 15,13). Lời dạy này không chỉ là một câu nói mang tính lý thuyết, mà là một lời mời gọi cụ thể để sống tình yêu ấy trong đời sống hằng ngày. Tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta không phải là một cảm xúc thoáng qua hay một trạng thái tâm lý tạm thời. Nó là một cam kết sâu sắc, một giao ước vĩnh cửu, được xác nhận qua sự hy sinh của Đức Kitô trên thập giá. Tình yêu ấy đòi hỏi chúng ta cũng phải sống như những người bạn thực sự của Ngài, sẵn sàng yêu thương, tha thứ, và hy sinh cho tha nhân, ngay cả khi điều đó đi ngược lại với lợi ích cá nhân của chúng ta.

Tuy nhiên, con đường này không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Có những lúc chúng ta cảm thấy khô khan, nghi ngờ, hay thậm chí mất niềm tin. Những khó khăn của cuộc sống – từ những vấn đề cá nhân như sự mất mát, đau khổ, đến những bất công lớn hơn trong xã hội – có thể khiến chúng ta tự hỏi: “Tình yêu của Thiên Chúa ở đâu giữa những điều này?” Những lúc ấy, chúng ta cần nhớ rằng niềm vui mà Đức Giêsu hứa ban không phải là sự vắng bóng của đau khổ, mà là sự hiện diện của Thiên Chúa giữa đau khổ. Niềm vui ấy giống như dòng nước mát lành chảy giữa sa mạc khô cằn, không xóa tan sa mạc, nhưng mang lại sức sống để chúng ta tiếp tục hành trình.

Nếu chúng ta thực sự hiểu được mặc khải rằng Thiên Chúa đã gọi chúng ta làm bạn hữu của Ngài, mời gọi chúng ta tham dự vào gia nghiệp của Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy một nguồn hy vọng mạnh mẽ. Hy vọng này không chỉ giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, mà còn thúc đẩy chúng ta trở nên tốt hơn, sống trung thành hơn với tình yêu của Thiên Chúa. Điều này đòi hỏi chúng ta phải sống như những người bạn thực sự của Đức Giêsu, mang tình yêu của Ngài vào thế giới qua những hành động cụ thể: yêu thương những người khó yêu, tha thứ cho những người làm tổn thương chúng ta, và hy sinh vì lợi ích của người khác.

Tình yêu đích thực, như Đức Giêsu đã dạy, không chỉ là cảm xúc, mà là một sự cam kết trọn đời. Nó giống như giao ước mà Thiên Chúa đã ký kết với dân Israel, và sau này được hoàn tất qua giao ước mới trong máu của Đức Kitô. Giao ước này không bao giờ bị phá vỡ từ phía Thiên Chúa, ngay cả khi chúng ta yếu đuối, sa ngã hay quay lưng lại với Ngài. Tình yêu của Ngài là nguồn sinh lực dồi dào, gắn kết chúng ta với Ngài một cách chặt chẽ, và mang lại cho chúng ta niềm vui sâu lắng, không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài.

Đến một lúc nào đó, khi chúng ta thực sự đón nhận tình yêu này, dnhững khô khan, nghi ngờ và sợ hãi sẽ tan biến. Chúng ta sẽ vui mừng xưng tụng: “Thiên Chúa yêu thương chúng ta!” Niềm vui này không chỉ là một cảm giác thoáng qua, mà là một trạng thái sâu lắng, đọng lại trong tâm hồn như một dòng suối mát lành. Nó là niềm vui của sự kết hiệp mật thiết với Đấng đã hy sinh mạng sống vì chúng ta, Đấng đã yêu thương chúng ta bằng một tình yêu vô điều kiện, không bao giờ phai nhạt.

Niềm vui mà Đức Giêsu hứa ban không phải là một trạng thái cảm xúc nhất thời, mà là một thực tại thiêng liêng, sâu sắc và bền vững. Nó là kết quả của sự kết hiệp với Thiên Chúa, của việc sống trong tình yêu và làm bạn hữu của Ngài. Hành trình đến với niềm vui này có thể đầy gian truân, nhưng cũng là hành trình của hy vọng, của sự khám phá và của sự biến đổi. Trong thế giới đầy đau khổ và bất công, tình yêu của Thiên Chúa là ngọn đèn soi sáng, là nguồn sức mạnh giúp chúng ta đứng vững và tiếp tục tiến bước.

Hãy để lời của Đức Giêsu vang vọng trong tâm hồn chúng ta: “Thầy đã nói với anh em để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được đầy tràn”. Đây là lời mời gọi để chúng ta sống trọn vẹn trong tình yêu của Thiên Chúa, để chúng ta trở thành những chứng nhân của niềm vui, và để chúng ta mang niềm vui ấy đến với thế giới. Khi chúng ta sống như những người bạn của Đức Giêsu, yêu thương và hy sinh như Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui trọn vẹn – niềm vui không chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, mà là niềm vui trường tồn, mãi mãi.

Lm. Anmai, CSsR

YÊU NHƯ CHÚA YÊU

Người đời thường nói: “Yêu là khổ, không yêu thì lỗ, thà chịu khổ chứ không chịu lỗ.” Nhưng cái khổ lớn nhất không phải là yêu mà là bị người mình yêu từ chối tình yêu. Đúng vậy, yêu mà bị phản bội thì đau tê tái lòng. Chúa Giêsu yêu thương chúng ta đến nỗi đã thí mạng mình vì chúng ta và mong muốn chúng ta đáp lại tình yêu của Ngài. Nhưng nhân loại hình như đã hờ hững trước tình yêu của Chúa. Vì thế Ngài tha thiết kêu mời chúng ta: “Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy.”

Vì tình yêu, Chúa Giêsu chấp nhận sinh ra mang thân phận con người để ở giữa loài người chúng ta. Ngài đã từ bỏ thiên quốc vinh hiển, mặc lấy thân xác yếu đuối của loài người, chịu đói khát, mệt mỏi, và chịu đựng những đau khổ hằng ngày như bao người khác. Tất cả chỉ vì Ngài muốn chúng ta hiểu rằng tình yêu của Thiên Chúa không chỉ là lời nói suông mà là tình yêu thực tế, tình yêu hy sinh và tận tụy.

Vì tình yêu, Chúa Giêsu đã chấp nhận chịu đói, chịu khát… và bôn ba đi khắp các nẻo đường đất nước Do-thái để rao giảng Tin Mừng, làm phép lạ cứu chữa những ai đau khổ. Ngài không tìm kiếm sự an nhàn, không đòi hỏi danh vọng, không màng đến lợi lộc. Ngài chỉ khao khát được trao ban tình yêu của Chúa Cha cho nhân loại và mời gọi mọi người đáp lại tình yêu ấy.

Cũng chính vì yêu, Chúa Giêsu đã chấp nhận đi vào con đường thập giá, chịu đau khổ và sẵn sàng đón nhận cái chết đau thương vì tội lỗi chúng ta. Ngài đã bị đánh đập, bị sỉ nhục, bị khinh bỉ và cuối cùng bị treo trên cây thập giá như một kẻ phạm tội. Nhưng chính trong cái chết ấy, tình yêu của Ngài đã đạt đến đỉnh cao. Đó là tình yêu vô điều kiện, không toan tính, không đòi hỏi đền đáp. Đó là tình yêu sẵn sàng chết để cứu chuộc tội lỗi của nhân loại.

Rồi Chúa đã phục sinh vinh hiển mang lại niềm vui và hy vọng lớn lao cho tất cả chúng ta. Ngài không chỉ ở lại trong chúng ta qua các Bí tích mà còn muốn chúng ta luôn nhớ đến Ngài qua từng hành động yêu thương cụ thể. Đặc biệt, với sáng kiến tuyệt diệu, Ngài đã thiết lập các Bí tích, nhất là Bí tích Thánh Thể, để qua đó ở lại mãi với chúng ta. Thánh Thể chính là món quà tình yêu mà Chúa Giêsu đã để lại cho nhân loại – một món quà không hề phai nhạt, không bao giờ thay đổi. Khi chúng ta tham dự Thánh lễ, là chúng ta đang tái diễn lại tình yêu của Chúa Giêsu, đang sống lại mầu nhiệm cứu độ của Ngài.

Tình yêu Chúa thật quá cao vời, sẵn sàng chấp nhận mọi gian lao đau khổ, ngay cả hy sinh tính mạng để được “ở lại” với chúng ta. Vì thế, Chúa cũng mong mỏi chúng ta đáp lại tình yêu của Ngài. Nhưng đáp lại tình yêu của Chúa không chỉ là những lời nói suông, không chỉ là những hành động bề ngoài. Đáp lại tình yêu của Chúa là thực sự sống theo giới răn yêu thương, là sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng tha thứ, sẵn sàng chia sẻ với người khác.

Ở lại trong tình thương của Chúa, được thể hiện qua việc tuân giữ giới răn của Ngài. Không ai có thể nói tôi yêu mến Chúa mà không thực hiện lời Ngài. Kinh nghiệm cho thấy, khi ta yêu mến ai thì bất cứ việc to, việc nhỏ, việc nặng, việc nhẹ người ấy nhờ ta, ta sẵn sàng làm, có khi người ấy không nhờ ta cũng làm miễn sao đẹp lòng người mình yêu. Như thế muốn ở lại trong tình yêu Chúa, chúng ta phải thực hành lời Chúa, nghĩa là thực hiện điều Chúa truyền dạy, mà lời dạy của Chúa là giới răn yêu thương.

Mỗi người chúng ta sẽ có được niềm vui trọn vẹn, nếu chúng ta biết sống giới răn yêu thương, mà chính Chúa đã làm gương đi trước cho chúng ta. Thế nhưng, trong xã hội ngày hôm nay niềm vui trọn vẹn này dường như đang bị mất dần mất mòn đi, khi mà sự thờ ơ, vô cảm đang xâm chiếm lòng trí con người, gây ra biết bao nhiêu thảm kịch trong đời sống. Lòng người đã trở nên cứng cỏi, chai sạn trước nỗi đau của người khác. Sự thờ ơ, vô cảm đã khiến tình yêu bị bóp nghẹt và làm cho lòng người trở nên lạnh lẽo, cô độc.

Vậy hôm nay, Chúa Giêsu một lần nữa nhắc nhở chúng ta: “Hãy ở lại trong tình thương của Thầy.” Ở lại không chỉ là sống gần Ngài, mà còn là sống theo tinh thần của Ngài. Hãy để cho tình yêu Chúa chiếm ngự lòng ta, biến đổi ta, làm cho ta biết yêu thương như Chúa đã yêu. Đừng để lòng mình bị chi phối bởi những thứ phù phiếm, đừng để sự hận thù, ghen ghét, ích kỷ làm mất đi niềm vui trọn vẹn mà Chúa Giêsu đã hứa ban.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn biết sống trong tình thương của Ngài. Xin cho chúng con luôn biết tuân giữ giới răn yêu thương, để nhờ đó, chúng con có thể ở lại trong Ngài và có được niềm vui trọn vẹn mà Chúa đã hứa. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

Back To Top