Cầu nguyện liên ANRÊ tiếng Hy lạp có nghĩa là…
TRỞ NÊN MÔN ĐỆ CHÚA GIÊSU
Chúa Nhật thứ Mười Ba Mùa Quanh Năm
1 V 19:16,19-21; Tv 16:1-2-5,7-8,9-10,11; Gl 5:1,13-18; Lc 9:51-62
TRỞ NÊN MÔN ĐỆ CHÚA GIÊSU
Chúa Giêsu ngày xưa cũng có một sức hút ghê gớm đối với người dân. Bao quanh Người có lúc là một đám đông không đếm nổi, có khi là một bữa ăn tối với hơn năm ngàn người đàn ông. Người ta theo Chúa vì phong cách gần gũi của Ngài, những bài giảng nảy lửa như một nhà lãnh đạo, những lời mời gọi như một nhà cách mạng. Nhiều người trẻ ngày xưa nhìn Chúa Giêsu như một thần tượng hấp dẫn, một biểu tượng của sự tự do, một nhà cải cách xã hội. Vì thế, có nhiều người trẻ say mê bước theo Chúa Giêsu.
Tuy nhiên, Chúa Giêsu không lợi dụng sự nhiệt tình của người dân. Ngài không tạo cho họ những ảo tưởng, không hứa hẹn một cuộc cách mạng xã hội, sứ mạng của Ngài hoàn toàn khác với những gì dân chúng đang nghĩ về Ngài. Con đường của Chúa Giêsu là con đường yêu thương chứ không phải là bạo lực. Sứ mạng của Ngài là giải thoát và cứu độ con người khỏi nguyên nhân gây ra đau khổ, là ma quỷ và tội lỗi, đem lại cho con người tự do. Vì thế, những ai tin theo và muốn trở nên môn đệ của Ngài cũng sẽ phải đi cùng một con đường với Ngài.
Tin Mừng cho thấy, gần tới ngày Đức Giêsu được rước lên trời, Ngài nhất quyết đi lên Giêrusalem. Tại đó, Chúa Giêsu đã chấp nhận bước vào cuộc hành trình thập giá vì yêu thương con người. Khi nói Chúa Giêsu nhất quyết đi lên Giêrusalem, tức là Ngài ý thức rõ ràng về cuộc khổ hình thập giá phía trước mà Ngài sẽ trải qua bắt đầu từ Galilêa, ngang qua Samaria và lên đến đỉnh cao là Giêrusalem..
Tuy nhiên, khi Ngài đi ngang qua Samaria, dân làng tỏ ra không quan tâm, không nuốn đón tiếp Ngài, họ công khai từ chối Chúa. Giacôbê và Gioan đã nổi giận vì thấy Thầy mình bị từ chối. Các ông cứ tưởng rằng các ông theo Chúa thì mọi người sẽ kính nể, sẽ tôn trọng các ông. Tính tự ái nổi lên, các ông thưa : Thưa Thầy, thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy chúng nó không ? Các ông đã muốn mượn danh Chúa để thị uy, muốn nhân danh Chúa để làm điều ác. Chúa Giêsu đã không đồng ý với suy nghĩ và hành động của các ông. Ngài quay lại quở mắng các ông vì lời đề nghị và sự nóng nảy đó. Rồi Thầy trò đi sang làng khác. Đó là cách trả lời của Chúa Giêsu.
Liền sau đó, có kẻ chủ động đến xin với Chúa : Thưa Thầy, Thầy đi đâu tôi cũng xin theo Thầy. Chúa Giêsu trả lời : Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có nơi gối đầu. Câu trả lời cho thấy, việc theo Chúa không thể là quyết định bồng bột, cũng không phải là sự thúc đẩy bởi ảo tưởng như theo một thần tượng, theo Chúa không phải để tìm kiếm một chỗ dựa kinh tế hoặc tìm kiếm một vị trí quyền lực. Nhưng, để làm môn đệ của Chúa phải chấp nhận từ bỏ, thoát khỏi ràng buộc của vật chất và những cám dỗ của trần gian. Theo Chúa là dám bước đi trong vô định, dám đặt trọn tương lai trong bàn tay của Chúa, không có sự tính toán thiệt hơn theo thói đời nữa.
Kế đến là một người khác được Đức Giêsu mời gọi: Anh hãy theo tôi. Chắc hẳn người này đã có một đời sống thích hợp, nên Đức Giêsu đã ngỏ lời với anh. Tuy nhiên, anh đã không quảng đại đủ. Anh thưa: Xin cho tôi về chôn cất cha tôi trước đã. Một lời xin xem ra thật chính đáng, nhưng Chúa Giêsu đã trả lời anh: Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết. Còn anh hãy đi loan báo Nước Thiên Chúa. Trả lời như thế, Chúa Giêsu cho thấy việc loan báo Tin Mừng sự sống thì quan trọng hơn sự chết, việc đáp trả lời mời gọi của Chúa phải là quyết định dứt khoát, không thể nấn ná.
Người tiếp theo được gọi đã đưa ra một lý do: Tôi sẽ theo Thầy, nhưng xin cho tôi về từ biệt gia đình trước đã. Chúa trả lời: Ai cầm cày mà còn ngó lại đàng sau thì không xứng đáng với Nước Thiên Chúa. Chúa không phủ nhận tình cảm gia đình, Chúa cũng không từ chối bổn phận thảo hiếu làm con, nhưng Chúa cho thấy sự cấp bách của lời mời gọi. Việc chọn theo Chúa Giêsu, đáp trả lời mời gọi làm môn đệ và là người loan báo Nước Trời phải là ưu tiên trên mọi ưu tiên, không vì bất cứ lý do gì có thể trì hoãn sứ mạng này. Theo Chúa là một quyết định dứt khoát không tiếc nuối để có thể bước vào cùng một hành trình với Chúa.
“Anh hãy theo tôi! Người ấy thưa: Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã. Đức Giêsu bảo: Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa” (Lc 9,60-61).
Lần này chính Chúa mời gọi anh theo Người, nhưng anh ta lại xin phép về chôn cất cha mình đã. Chúa bảo: hãy để kẻ chết chôn kẻ chết. Ở đây, Chúa Giêsu không có ý nói rằng chữ hiếu đối với cha mẹ là không quan trọng và đi theo Chúa là hết bổn phận thảo hiếu cha mẹ. Nhưng ai muốn làm môn đệ Chúa phải biết ưu tiên tìm kiếm Nước Trời, chọn Chúa là trên hết, và không được do dự.
Chúng ta không thể đi theo Chúa nếu cứ chờ cho đến khi cha mình qua đời rồi mới theo. Theo Chúa phải biết đặt lại trật tự giá trị: Chúa là trên hết, là ưu tiên hàng đầu, vì Chúa và vì Nước Trời, còn mọi thứ khác là thứ yếu. Muốn theo Chúa phải biết hy sinh những thứ khác để chọn Chúa và lời mời gọi của Người. Ai chần chừ thì không thể theo Chúa được. Đây là trường hợp cần có sự đáp trả của con người đúng thời điểm Chúa gọi. Ai muốn theo Chúa phải biết nắm bắt cơ hội Chúa trao và đáp trả cách dứt khoát, không do dự, không chần chừ.
Chúa Giêsu đã đưa ra hai con đường và mời gọi mỗi người chúng ta lựa chọn (“đường rộng” và “đường hẹp”). Sống cho gia đình và thân nhân, hay là sống sứ vụ tông đồ để loan báo Tin mừng? Đứng trước lời mời gọi ấy của Đức Giêsu, anh thanh niên rất thông minh và lanh lẹ muốn chọn cả hai nên đã vội vàng “mặc cả” với Chúa rằng: “Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã” (Lc 9, 59).
Thực sự thì mong muốn của anh ta là rất tốt, về chôn cất cha và chu toàn việc gia đình trước đã rồi sau đó sẽ chọn sứ vụ tông đồ. Nhưng Đức Kitô đã trả lời anh ta một cách dứt khoát và mạnh mẽ rằng: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết. Còn anh, anh hãy đi loan báo triều đại nước Thiên Chúa” (Lc 9, 60). Không dễ chút nào khi chúng ta rơi vào thế phải chọn một và từ bỏ một.
Và cũng chẳng dễ chút nào cho chúng ta nhận biết cái nào là quạn trong nhất và cái nào là phụ thuộc để mà lựa và chọn. Chúa Giêsu cũng đã quả quyết mạnh mẽ với các môn đệ rằng: “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đằng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa” (Lc 9, 62). Đây là một xác quyết mạnh mẽ và là một đòi hỏi triệt để đối với người môn đệ Chúa: phải chọn lựa một cách cương quyết và dứt khoát. Thực ra, điều này không có nghĩa rằng Đức Kitô đòi buộc ta phải phải từ bỏ gia đình và sự thảo kính cha mẹ khi theo Chúa, nhưng Ngài muốn dạy ta phải đặt trọng tâm vào ưu tiên chính và phải dứt khoát trong sự chọn lựa.Lời mời gọi bước theo Chúa là lời mời gọi gỡ bỏ mọi thứ ràng buộc, dù là những ràng buộc chính đáng nhất để có thể sống hoàn toàn tự do thanh thoát.
Thực tế, chúng ta đang bị biết bao lực cản và trói buộc khiến chúng ta không thể bước theo con đường của Đức Giêsu. Ràng buộc đó có thể là những lo toan của cuộc sống, của cơm ăn áo mặc, công ăn việc làm khiến chúng ta không còn thời giờ và cũng không còn chỗ cho Chúa trong tâm hồn. Có những người để cho các mối quan hệ xã hội, bạn hữu ràng buộc khiến họ bỏ quên gia đình, và quên việc sống theo Tin Mừng.
Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta biết những điều kiện căn bản để theo Chúa Giêsu, đó là sống khó nghèo, phải dứt khoát theo Chúa và biết từ bỏ những quyến luyến ràng buộc.