14.11 Thứ Năm trong tuần thứ Ba Mươi-Hai Mùa Quanh…
NÀY LÀ DÒNG DÕI NHỮNG NGƯỜI TÌM CHÚA
NÀY LÀ DÒNG DÕI NHỮNG NGƯỜI TÌM CHÚA
Các Thánh là những người đói và khát sự công chính, theo ngôn ngữ Kinh Thánh là khát khao sự thánh thiện. Vì khao khát, nên Thiên Chúa đã cho các ngài thỏa chí toại lòng đúng như Chúa Giêsu công bố : “Phúc cho những ai đói khát điều công chính, vì họ sẽ được no thoả” (Mt 5, 6).
Trong sổ bộ các thánh, ta thấy nhiều đấng nhiều bậc và nhiều kiểu cách nên thánh. Ta thấy có thánh tông đồ, thánh tử đạo, thánh hiển tu, thánh đông trinh, thánh ẩn tu … và chung chung là các thánh nam và các thánh nữ.
Như câu Thánh Vịnh đáp ca trong Thánh Lễ các Thánh : ” Này là dòng dõi những người tim Chúa, đây là những người mong bệ kiến Người. Một đời lòng ngay không hề gian dối. Giữa bao hận thù luôn sống mến yêu”.
Các Thánh là những người sống lòng mến trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời. Các thánh là những người sống trọn vẹn lòng mến mà Chúa đòi hỏi hay mời gọi : “Cứ dấu này mà người ta nhận ra anh em là môn đệ của Thầy đó là anh em yêu thương nhau”.
“Anh em yêu thương nhau như Thầy !” chứ không phải yêu thương như kiểu của người đời. Như Thầy nghĩa là yêu với một tình yêu nhưng không, cho đi vô vị lợi , không tính toán. Cho đi đến độ hủy mình ra không như Thầy đã hủy mình ra không vậy.
Con đường nên Thánh không gì khác là con đường ước ao nên công chính, nên trọn lành trong tình yêu thương của Chúa.
Ta thấy không phải nhất thiết phải ở trong 4 bức tường của tu viện hay phải đổ máu đào nhưng đơn giản là khát khao sống công chính và yêu thương có lẽ là đủ.
Ngày 18 tháng 10 năm 2015, cha mẹ thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu là đôi vợ chồng tiên khởi được phong thánh cùng nhau. Đó là hồng ân cao cả mà Thiên Chúa dành cho các ngài. Từ đây danh xưng của ông-Louis Martin và bà-Zélie Guérin sẽ được nhiều gia đình biết đến như “chứng tá ngoại thường của linh đạo vợ chồng và gia đình!” Là người con trong một gia đình có cha mẹ thánh thiện như thế, Têrêsa dĩ nhiên hạnh phúc biết chừng nào! Nhờ vậy mà thánh nữ mới có được cảm thức yêu mến và nguyện trót đời dâng mình cho Thiên Chúa từ rất sớm.
Cuộc sống của cha mẹ Têrêsa dưới thế trần luôn được tình yêu Thiên Chúa tỏa bóng mát. Trong đời lứa đôi, đúng là Thiên Chúa an bài se duyên cho hai người thành hôn (13-7-1858) nên nghĩa vợ chồng. Nhân kỷ niệm 150 năm ngày thành hôn của các ngài, ngày 19 tháng 10 năm 2008, Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI tuyên phong Chân Phước cho các ngài tại Vương Cung Thánh Đường Têrêsa vào Chúa Nhật Truyền Giáo. Dịp ấy người ta nhắc nhiều đến đời sống gia đình của các ngài! Louis ước mơ là linh mục tốt lành, Zélie cũng khát khao là ma-sơ thánh thiện; nhưng Thiên Chúa lại muốn kết hợp các ngài trong một tổ ấm uyên ương để sinh được chín bông hoa trắng ngần. Bốn bông hoa vừa nở thì Thiên Đàng đã ngắt ngay lấy, còn năm bông sau lần lượt dâng cho Dòng Kín và Dòng Thăm Viếng.
Têrêsa hằng cảm ơn cha mẹ đã hướng dẫn con cái biết cách yêu mến Chúa Giêsu và rất hạnh phúc trong mái ấm gia đình của mình.
Một chiều hoàng hôn nọ Têrêsa theo cha đi dạo, rồi vào nhà thờ viếng Mình Thánh. Viếng xong cha chỉ cho Têrêsa xem bên trong song sắt kia, hằng có các ma-sơ thánh thiện cầu nguyện cả ngày. Rồi ở tư gia, Têrêsa vẫn được ngồi bên cha trong giờ kinh nguyện của gia đình. Têrêsa chỉ cần nhìn cha cũng đủ biết được cách mà các thánh cầu nguyện. Cứ thế ngày qua ngày, Têrêsa và các chị là những cây hoa hồng được cha mẹ gieo trồng, chăm sóc và chính Thiên Chúa làm cho những đóa hồng nở tươi sắc thắm, ngập tràn hương thơm!
Gia đình hạnh phúc là vậy, vui mừng là thế, nhưng Têrêsa phải mất đi người mẹ dịu hiền khi tuổi mới lên bốn. Ôi! Căn bệnh ung thư kéo dài khiến bà đau mệt, chỉ đợi mong Thiên Đàng. Ngày 28 tháng 8 năm 1877, mẹ Têrêsa đã lìa đời ở tuổi 46. Cha bế Têrêsa vào phòng để hôn mẹ lần cuối. “Vậy là mẹ về với Chúa trước con!” Têrêsa nhớ hoài những lần mẹ khiển trách một cách nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm khắc trước những lỗi lầm của con cái. Mẹ dạy dỗ và hướng dẫn mấy chị em Têrêsa cầu nguyện. Từ thuở còn thơ, Têrêsa được mẹ tập làm những việc hy sinh bé nhỏ để dâng lên Chúa, làm đẹp lòng Người. Và hàng tỷ tỷ gương lành, lời sáng của bà luôn đọng lại trong trái tim của Têrêsa. Cảm ơn mẫu gương một người mẹ dịu dàng thánh thiện!
Theo lời khuyên của bà trước lúc lâm chung, ông Louis đem gia đình mình về thành Lisieux. Louis dành trọn thời gian chăm lo và giáo dục con cái. Ước mong cho các con thành những người yêu mến Chúa Giêsu nồng cháy luôn là động lực để ông hăng say nguyện cầu và ra sức hướng dẫn các con. Sau khi lần lượt các con theo nhau vào Dòng, Louis ở một mình sống âm thầm cầu nguyện. Năm 1887, ông bị đột quỵ và chấn thương thần kinh. Suốt 7 năm chia sẻ thập giá với Chúa Giêsu, Louis đã từ trần ngày 29 tháng 7 năm 1894. Thế là hai ông bà phấn khởi trùng phùng trên Thiên Quốc!
Lễ tuyên thánh cho các ngài diễn ra trong dịp Thượng Hội đồng Giám mục về gia đình vào tháng 10 cách đây 3 năm. Điều ấy cho thấy Giáo hội muốn đặt các ngài làm mẫu gương sáng ngời cho các gia đình trong thời đại hôm nay. Chắc hẳn lối sống của các ngài xứng đáng là con đường cho bậc làm cha mẹ trong các gia đình Công Giáo. Xứng đáng vì các ngài đã chu toàn sứ mạng trong ơn gọi gia đình như lòng Chúa ước mong. Để hôm nay, Giáo hội luôn tạ ơn Thiên Chúa về mối tình và cung cách sống đời gia đình của cha mẹ! Bởi, các ngài được những ơn riêng cho bậc sống của mình trong Dân Chúa (x. LG 11). “Ân sủng đặc biệt của bí tích Hôn Phối kiện toàn tình yêu vợ chồng của các ngài, củng cố sự hiệp nhất bất khả phân ly của họ. Nhờ ân sủng này, “các ngài giúp nhau nên thánh trong đời sống hôn nhân, trong việc đón nhận và giáo dục con cái”. (GLHTCG, 1641).
Nếu người ta nhận xét về thánh Têrêsa: “Đằng sau những việc nhỏ bé của con người thấp hèn ấy lại ẩn chứa một tình yêu cao cả”, thì chính tình yêu ấy cha mẹ Têrêsa đã vun xới cho ngài. Cách duy nhất để Têrêsa chứng tỏ tình yêu của mình là gieo rắc muôn đóa hồng xuống trần gian; mỗi hoa hồng là những hy sinh bé nhỏ, mỗi cái nhìn, mỗi lời nói và thực hiện mọi việc làm bé nhỏ với tình yêu lớn. Và chúng ta tin rằng hôm nay đây hai thánh nhân cũng tỏa ngát hương hoa hồng xuống từng gia đình dưới thế. Chúng ta xin cả nhà của thánh Têrêsa cho mỗi gia đình trở nên thiên đường hạnh phúc, nên mái nhà yêu thương và nên gia đình thánh thiện!
Và ta còn nhớ Chân phước Carlo Acutis, bổn mạng của các lập trình viên.
Chân phước Carlo Acutis sinh ngày 3 tháng 5 năm 1991 tại thành phố Milan của nước Ý. Cậu là con trai duy nhất của ông bà Antonio và Andrea Acutis. Từ nhỏ, cậu đã tỏ ra là một cậu bé thông minh và nhanh nhẹn. Cậu bập bẹ học nói chỉ sau 3 tháng chào đời, và khi mới 5 tháng tuổi, cậu đã có thể nói những câu thoại ngắn. Khi vừa mới chập chững biết đi, cậu đã tỏ ra rất năng động và luôn chào hỏi mọi người trên đường. Chỉ mới bốn tuổi, cậu đã cho thấy lòng yêu mến Chúa Giêsu và Mẹ Maria cách đặc biệt nơi mình. Hằng ngày khi được mẹ cho đi dạo, Carlo thường nài nỉ mẹ dắt cậu vào nhà thờ để thăm Chúa Giêsu và hôn tượng chịu nạn. Cậu thường hái hoa và đặt dưới chân tượng Đức Mẹ trong khuôn viên giáo xứ. Ba mẹ rất ngạc nhiên trước lòng sùng kính của cậu con trai mình, bởi vì từ lâu họ đã không còn thực hành đời sống Kitô hữu nữa. Khi ấy, được đánh động bởi lòng sốt mến của cậu bé, mẹ Carlo đã quyết định quay lại với đời sống đức tin và trở thành một giáo lý viên. Khi mới lên sáu, Carlo thường theo mẹ đến các lớp giáo lý của bà. Mọi người trong lớp rất cảm mến tâm hồn vui tươi và quảng đại của cậu. Họ nói với mẹ cậu rằng, Carlo quả là một người đặc biệt; chắc chắn Thiên Chúa phải có một kế hoạch quan trọng cho cậu bé. Linh mục chánh xứ, sau khi gặp gỡ Carlo, đã quyết định cho cậu chịu rước lễ lần đầu khi cậu vừa tròn bảy tuổi. Từ đó trở đi, Carlo thường xuyên tham dự thánh lễ và cầu nguyện hằng ngày với chuỗi mân côi. Carlo được nhận vào học tại một trường Dòng Tên. Mặc dù rất thông minh, nhưng cậu không bao giờ để bạn bè phải ghanh tị, vì cậu có lối suy nghĩ tích cực và hài hước; đồng thời luôn cố gắng giúp đỡ mọi người. Từ nhỏ, cậu bé Carlo đã rất say mê công nghệ. Khi ấy, mẹ cậu đã mua những cuốn sách của bậc đại học và bắt đầu dạy cậu lập trình. Chỉ mới 9 tuổi, cậu bé đã có thể viết những ứng dụng đơn giản trên máy tính. Sau đó, cậu còn học thêm về thiết kế và dàn dựng phim hoạt hình.
Carlo đã sống một cuộc đời bình thường như bao thiếu niên khác ở thế kỉ 21. Cậu luôn mỉm cười và khôi hài với bạn bè, thậm chí còn làm những thước phim ngắn về họ, hoặc cùng nhau chơi những trò chơi điện tử. Đôi khi cậu nói nhiều trong lớp, và đôi lúc cũng còn say mê ăn uống. Tuy nhiên cậu nhận thức được những điểm yếu của mình và luôn nỗ lực khắc phục chúng. Cậu thường xuyên đi xưng tội, ghi nhật ký hằng ngày để phản tỉnh về những hành vi của mình và để cải thiện bản thân. Cậu đã từng nói, bạn có thể thắng hàng ngàn trận chiến thì tại sao bạn không thể chiến thắng những đam mê hư hỏng của mình. Cuộc chiến thực sự nằm trong chính mỗi người. Carlo luôn ý thức về nỗi thống khổ của tha nhân. Bằng tài ăn nói tế nhị và chân thành, cậu thường an ủi bạn bè và khích lệ họ phấn đấu để sống tốt hơn. Cậu chia sẻ rằng, bản thân luôn cố gắng sống trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúa Giê-su là ưu tiên hàng đầu của cậu, và nhờ đó, cậu có một tâm hồn trong sáng và đầy yêu thương. Tất cả những ai tiếp xúc với cậu đều cảm nhận được điều này; và rất nhiều người trong số đó đã được biến đổi nhờ lối sống và nhân đức của cậu. Ngoài đời sống cầu nguyện, Carlo và mẹ còn tình nguyện mang đồ ăn và chăn màn cho những người vô gia cư trên các đường phố của Milan. Cùng với bạn bè, cậu luôn tích cực tham gia các hoạt động và chương trình của giáo xứ. Carlo lãnh nhận bí tích thêm sức năm 11 tuổi, và sau đó bắt đầu dạy giáo lý trong giáo xứ của mình. Cậu nhận thấy nhiều trẻ em khó tiếp thu giáo lý chỉ vì cha mẹ chúng chưa bao giờ đưa chúng tới nhà thờ.
Carlo từng nói, “Bí tích Thánh Thể là con đường đưa tôi về thiên đàng.” Cậu tin rằng nếu mọi người ý thức sự hiện diện thực sự của Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể, cùng những ơn huệ cao quý mà họ lãnh nhận từ đó, cuộc sống của họ rồi sẽ được biến đổi. Ngay sau đó, cậu đã bắt đầu một dự án lớn trong đời mình, đó là tạo ra một trang web để trình bày tất cả các phép lạ Thánh Thể trên thế giới. Cậu đã đi đến nhiều địa điểm xảy ra phép lạ, chụp ảnh và lấy tư liệu để đăng lên website. Cậu tạo ra những bài trình bày về phép lạ, và cho phép tải xuống từ trang web của mình. Cậu chia sẻ rằng, chúng ta càng lãnh nhận nhiều Mình Thánh Chúa thì chúng ta càng trở nên giống Chúa Giê-su, để rồi được cảm nếm thiên đàng ngay tại thế này. Cậu tin rằng các bí tích là nguồn mạch thương xót giúp chúng ta có đủ sức để mang lấy những đau khổ của đời mình. Carlo luôn ý thức về việc không lãng phí thời gian. Mọi người xung quanh thường hỏi cậu muốn làm gì khi lớn lên. Cậu thường trả lời rằng, ai có thể biết được ngoài Chúa… hoặc…. gần gũi với Chúa Giê-su, đó là kế hoạch của đời tôi. Gần như cậu có một linh cảm rằng cậu sẽ không sống lâu trên cõi thế này. Carlo thường nói, “mọi người được sinh ra là bản gốc, nhưng nhiều người chết như bản sao.” Có thể nói, Carlo hướng tới mục tiêu sống trọn vẹn cho tha nhân thay vì chỉ lo cho bản thân mình.
Năm 15 tuổi, rất nhiều bạn học của cậu bị mắc bệnh cúm. Cậu cũng cảm thấy đau yếu trong người, nhưng chỉ nghĩ rằng mình cũng bị giống như các bạn. Tuy nhiên khi bệnh tình của Carlo không thuyên giảm, bố mẹ đã đưa cậu đến bệnh viện để thăm khám. Cậu được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Trong thời gian điều trị, dù rất đau đớn và mệt mỏi nhưng Carlo vẫn luôn nghĩ đến những người đang chăm sóc cho mình: các bác sĩ, y tá, và cả cha mẹ cậu. Cậu cũng sẵn sàng đón nhận cái chết đang đến rất gần. Cậu nói với mẹ: “Mẹ ơi ! Con muốn rời khỏi bệnh viện này nhưng con biết mình sẽ không làm được như vậy khi con còn đang sống đây. Mẹ thấy không, dầu sao con cũng đang ở với Chúa. Con được chết trong hạnh phúc bởi vì con đã không lãng phí đời mình, lãng phí thời gian vào những điều không đẹp lòng Chúa.” Cậu tiếp tục mỉm cười và cố gắng không phàn nàn về những cơn đau đang hành hạ bản thân. Cậu đã dâng những đau khổ của mình để cầu nguyện cho Đức Thánh Cha và Giáo Hội. Một tuần sau khi được chẩn đoán bệnh, vào ngày 12 tháng 10 năm 2006, vị thánh trẻ Carlo đã nhắm mắt chào cuộc đời để trở về nhà Cha trên trời.
Rất nhiều người tham dự đám tang của cậu, cả người thân quen lẫn người xa lạ. Họ đứng kín cả trong và ngoài nhà thờ, xúc động khi lắng nghe câu chuyện cuộc đời của Carlo. Đời sống nhân đức của cậu đã được nhiều người chú ý, và họ bắt đầu cầu xin lời chuyển cầu của cậu. Mẹ Carlo đã nhận được rất nhiều lời chứng của những người được ơn hoán cải qua Carlo. Khi còn sống, Carlo đã từng nói, mục tiêu của chúng ta là cõi vĩnh hằng chứ không phải đời tạm này; mà thiên đàng mới là quê hương sau cùng của chúng ta. Chúng ta luôn được chờ đón trên nước trời. Bốn năm sau, vào đúng ngày mất của cậu, mẹ cậu đã sinh ra một cặp song sinh ở tuổi 44, như dấu hiệu báo trước rằng cậu đã về tới quê hương trên trời. Carlo Acutis được đức thánh cha Phanxico phong chân phước vào ngày 10 tháng 10 năm 2020.
Chúng ta hôm nay mừng kính trọng thể Các Thánh Nam Nữ ở trên Trời. Có thể nói, hôm nay là ngày hội lớn, ngày vui mừng của mọi thành phần con cái trong đại gia đình Hội Thánh. Mừng kính Các Thánh, là mừng kính những người đang sống sự sống của Thiên Chúa, những vị đang hưởng phúc vinh quang tràn đầy trước tòa cao sang của Chúa Ba Ngôi trên thiên đàng.