Tin Mừng Mt 11,20-24 Đến ngày phán xét, thành Tia,…
Kính thánh Clara
KÍNH THÁNH CLARA, TRINH NỮ
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Khi chúng ta lắng nghe Tin Mừng hôm nay, lời của thánh Phêrô vang lên như một tiếng nói chất chứa nỗi lòng của biết bao con người. Ông hỏi Thầy Giêsu một câu hỏi rất thật, rất đời: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?”. Câu hỏi ấy không phải là một sự mặc cả, nhưng là một sự tha thiết tìm kiếm lời hứa, một sự bảo đảm cho những hy sinh lớn lao mà các ông đã thực hiện. Bỏ lại thuyền chài, bỏ lại lưới cá, bỏ lại người thân, bỏ lại một cuộc sống ổn định để bước đi trên con đường của một người Thầy lang thang không nhà cửa, không một nơi gối đầu. Đó là một sự từ bỏ triệt để, và Phêrô, với tất cả sự thẳng thắn của mình, đã đại diện cho tất cả để hỏi về phần thưởng của những sự từ bỏ ấy. Lời của ông, dù sau này đã được các nhà thần học suy diễn nhiều lần, nhưng sâu thẳm vẫn là một lời thưa gửi đầy chân thành, vì ông đã thực sự từ bỏ tất cả những gì là của ông. Ông đã sống trọn vẹn lời mời gọi của Thầy Giêsu, và giờ đây, ông muốn lắng nghe lời hứa của Thầy.
Và lời đáp của Đức Giêsu đã đi xa hơn bất cứ sự mong đợi nào. Ngài không hứa ban cho các môn đệ một phần thưởng nhỏ bé, một sự đền bù tương xứng, mà là một sự đền bù lớn lao đến mức vượt quá mọi giới hạn của tâm trí con người. Ngài không hứa trả lại cho họ một con thuyền to hơn, một mẻ cá đầy hơn, mà hứa rằng họ sẽ được ngồi trên ngai vinh hiển cùng với Người để phán xét. “Anh em là những người đã theo Thầy, thì đến thời tái sinh, khi Con Người ngự toà vinh hiển, anh em cũng sẽ được ngự trên mười hai toà mà xét xử mười hai chi tộc Ít-ra-en”. Lời hứa ấy không chỉ dành cho các môn đệ mà còn cho tất cả những ai đã chọn con đường theo chân Thầy. Ngài không hề hứa ban cho họ một sự sống dễ dàng hơn, một con đường trải hoa hồng hơn, mà Ngài hứa ban cho họ một sự sống trọn vẹn và vinh quang trong tương lai, một sự sống mà ở đó họ sẽ được chia sẻ vinh quang với chính Thiên Chúa.
Lời của Đức Giêsu tiếp tục mở rộng hơn nữa, ôm trọn tất cả mọi thế hệ đã, đang và sẽ đi theo Người. Ngài nói: “Phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp”. Chắc chắn lời hứa “gấp bội” này không phải là một sự trả lại bằng vật chất, không phải là một sự đền bù bằng những của cải hữu hình. Nếu không, những lời của Thầy sẽ chỉ là một sự trao đổi tầm thường. Lời hứa “gấp bội” ấy phải được hiểu là một sự đền bù bằng ân sủng, bằng sự bình an, bằng một tình yêu phong phú, một gia đình thiêng liêng rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì con người đã từ bỏ. Và phần thưởng cuối cùng, phần thưởng lớn lao nhất, chính là “sự sống vĩnh cửu” mà Thiên Chúa ban cho con người, một cuộc sống không bao giờ tàn phai, một cuộc sống trọn vẹn với Thiên Chúa.
Lời của Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay không chỉ là một lời hứa, mà còn là một lời mời gọi tha thiết. Ngài mời gọi mỗi người chúng ta hãy sống một đời sống triệt để cho Người, một đời sống mà ở đó chúng ta dám từ bỏ tất cả những gì là cản trở tình yêu của chúng ta dành cho Chúa. Và lời mời gọi ấy, hai ngàn năm trước, đã tìm thấy một sự hưởng ứng tuyệt vời nơi một thiếu nữ người Ý. Hôm nay, chúng ta cùng nhau mừng lễ kính Thánh Clara, một trinh nữ đã sống trọn vẹn lời mời gọi của Tin Mừng. Ngài là một người phụ nữ xuất thân trong một gia đình quý tộc giàu có ở Assisi. Cuộc sống của ngài lẽ ra sẽ được bao bọc trong nhung lụa, trong sự tôn kính và của cải. Ngài có thể kết hôn với một người chồng quyền quý, có thể có một cuộc sống an nhàn. Nhưng ngài đã không chọn con đường ấy. Ngài đã lắng nghe lời mời gọi của Đức Giêsu, lắng nghe tiếng nói của một vị thánh vĩ đại cùng thời là thánh Phanxicô Assisi, và đã chọn con đường từ bỏ.
Trong một đêm tối, Clara đã trốn khỏi nhà, tìm đến với thánh Phanxicô. Ngài đã cắt mái tóc dài của mình như một dấu hiệu của sự từ bỏ hoàn toàn cuộc sống thế tục. Ngài đã bỏ lại gia đình, danh vọng, tiền tài, và mọi sự để đi theo tiếng gọi của Thiên Chúa. Cuộc đời của ngài là một minh chứng sống động cho lời của Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay. Ngài đã sống một đời sống nghèo khó triệt để, một sự nghèo khó mà ngay cả anh em Dòng Phanxicô cũng phải kinh ngạc. Ngài đã thành lập Dòng Các Bà Khó Khăn, sau này được gọi là Dòng Clara, và sống trong một sự khắc khổ đến tột cùng. Ngài đã không chỉ từ bỏ vật chất, mà còn từ bỏ ý riêng, từ bỏ tất cả những gì là của ngài, để chỉ còn lại một tình yêu duy nhất là tình yêu dành cho Đức Kitô.
Thánh Clara đã không hề mất đi bất cứ điều gì mà ngài đã từ bỏ. Ngài đã được Đức Giêsu trả lại “gấp bội”. Thay vì một gia đình nhỏ bé, ngài đã có một đại gia đình thiêng liêng, bao gồm hàng trăm, hàng ngàn chị em trong khắp thế giới. Thay vì một sự sống an nhàn trong giàu có, ngài đã tìm thấy một sự bình an sâu thẳm trong nghèo khó và khổ chế. Thay vì một cuộc sống chỉ biết yêu thương chồng con và gia đình của mình, ngài đã trở thành một người mẹ thiêng liêng, một người chị, một người bạn cho biết bao người đã đến với ngài để tìm kiếm lời khuyên và sự an ủi. Cuộc đời của ngài là một bằng chứng sống động rằng, khi chúng ta từ bỏ những điều nhỏ bé của thế gian, Thiên Chúa sẽ ban cho chúng ta những điều vĩ đại của Nước Trời.
Chúng ta có thể thấy rằng cuộc sống của Thánh Clara không phải là một sự từ bỏ một cách tiêu cực, mà là một sự từ bỏ để được yêu mến. Ngài đã từ bỏ tất cả để có thể yêu mến Chúa một cách trọn vẹn hơn. Ngài đã sống một đời sống mà ở đó Thiên Chúa là tất cả, là mục đích duy nhất, là niềm vui duy nhất của cuộc đời ngài. Lòng tin của ngài không phải là một lòng tin dựa trên những thành công hay phép lạ, mà là một lòng tin dựa trên tình yêu. Ngài đã yêu mến Chúa Giêsu, và vì yêu mến, ngài đã sẵn sàng từ bỏ tất cả. Chính tình yêu ấy đã giúp ngài có được sự can đảm để vượt qua những khó khăn và thử thách của cuộc sống.
Trong bối cảnh thế giới ngày nay, lời của Đức Giêsu và cuộc đời của Thánh Clara vẫn còn mang một ý nghĩa sâu sắc. Chúng ta không phải ai cũng được mời gọi để sống một đời sống tu trì triệt để như Thánh Clara. Nhưng mỗi người chúng ta đều được mời gọi để sống một đời sống từ bỏ. Đó là sự từ bỏ những thói hư tật xấu, những đam mê trần tục, những sự ham muốn của cải vật chất. Đó là sự từ bỏ ý riêng của mình để sống theo ý Chúa. Đó là sự từ bỏ những mối quan hệ bất chính, những lời nói độc ác, những ý nghĩ ghen ghét. Đó là sự từ bỏ những điều nhỏ bé để chúng ta có thể làm những điều lớn lao cho Thiên Chúa.
Chúng ta hãy cầu xin Thánh Clara, trinh nữ, một người đã sống trọn vẹn lời mời gọi của Tin Mừng, cầu bầu cho chúng ta trước mặt Thiên Chúa. Xin cho chúng ta có được một lòng tin vững vàng, một tình yêu triệt để, để chúng ta có thể từ bỏ tất cả mọi sự mà theo chân Thầy Giêsu. Xin cho chúng ta cũng được nhận lãnh phần thưởng “gấp bội” mà Người đã hứa, và đặc biệt là được hưởng sự sống vĩnh cửu, sự sống mà chúng ta sẽ được sống mãi mãi trong vinh quang của Thiên Chúa, cùng với tất cả các thánh trên Thiên Đàng.
Lm. Anmai, CSsR
MỘT CON NGƯỜI. MỘT CUỘC ĐỜI DẤN THÂN VÌ NƯỚC TRỜI:
Kính thưa cộng đoàn, hôm nay, chúng ta cùng nhau qui tụ về đây, để cùng nhau chiêm ngắm và tôn vinh một cuộc đời, một con người đã để lại cho Giáo hội và cho thế giới một tấm gương sáng ngời về sự dấn thân trọn vẹn vì Nước Trời. Đó chính là Thánh Clara, vị trinh nữ khôn ngoan đã được Đức Giêsu khẳng định là đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị ai cất mất. Trong bài Tin Mừng hôm nay, khi nghe Phêrô thưa với Chúa rằng: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?”, Đức Giêsu đã đáp lại bằng một lời hứa chắc chắn, không chỉ về phần thưởng ở đời sau mà còn là sự bội hậu ngay ở đời này. Cuộc đời của Thánh Clara, một người con gái sinh ra trong nhung lụa, cao sang, quyền quý, lại từ bỏ tất cả để đi theo một con đường hẹp, một con đường không người, đã trở thành lời minh chứng sống động nhất cho lời hứa đó của Thiên Chúa.
Thánh nữ Clara được sinh ra tại Assisi, một vùng đất của nước Ý, vào ngày 16 tháng 7 năm 1194. Ngay từ thuở ấu thơ, Clara đã có một may mắn đặc biệt là được sống dưới sự chăm sóc, giáo dục của một người mẹ đạo đức, thánh thiện. Bà không chỉ dạy con về những lễ nghi, kinh nguyện, mà còn hun đúc nơi con một tâm hồn nhẫn nại, kiên trì và biết yêu thương người nghèo. Dưới sự ảnh hưởng sâu sắc của người mẹ, hạt giống đức tin đã nảy mầm và lớn lên mạnh mẽ trong tâm hồn Clara. Bà đã nuôi dưỡng một đời sống nội tâm phong phú, với những giờ cầu nguyện miên man, khao khát tìm kiếm một ý nghĩa sâu xa hơn cho cuộc sống này. Thế giới của Clara lúc bấy giờ, là một thế giới của sự xa hoa, của những cuộc yến tiệc, của địa vị và danh vọng, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Clara đã cảm thấy một khoảng trống lớn lao, một sự thôi thúc mạnh mẽ về một đời sống khác, một đời sống trọn vẹn dành cho Thiên Chúa.
Bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời Thánh nữ Clara là khi Ngài gặp gỡ và chịu ảnh hưởng từ Thánh Phanxicô khó khăn. Vị thánh này đã xuất hiện như một lời mời gọi sống động từ Thiên Chúa, một tấm gương cụ thể về sự khó nghèo triệt để và tình yêu nồng cháy dành cho Đức Kitô nghèo khó và chịu đóng đinh. Chính Thánh Phanxicô đã giúp Clara nhận ra rằng tiếng gọi thiêng liêng mà Ngài cảm nhận bấy lâu nay, chính là tiếng gọi từ bỏ tất cả, để sống một đời sống đơn sơ, khó nghèo như Chúa Giêsu. Quyết định đó không hề dễ dàng. Clara đã phải đối diện với sự ngăn cản quyết liệt từ gia đình, đặc biệt là người cha, người mẹ và cả người thân, những người muốn Ngài kết hôn để duy trì danh dự và gia thế. Nhưng với một đức tin kiên vững và tình yêu mãnh liệt dành cho Chúa, Thánh nữ đã dứt khoát từ bỏ tất cả. Đêm hôm ấy, đêm Ngài rời bỏ gia đình, cũng là đêm Ngài chọn một cuộc hôn nhân thiêng liêng với Đức Kitô. Ngài đã đến với Thánh Phanxicô và tại nhà thờ Thánh Đamianô, Ngài đã cắt đi mái tóc óng ả, biểu tượng của sự nữ tính và quyền quý, để nhận lấy một cuộc đời mới, một cuộc đời tận hiến hoàn toàn cho Thiên Chúa.
Thánh Clara đã chọn sự khó nghèo làm lý tưởng sống của mình, làm nền tảng cho Hội Dòng các Nữ tu Khó nghèo Clara. Dưới sự hướng dẫn tận tình của Thánh Phanxicô, Thánh nữ đã từng bước xây dựng một cộng đoàn mà nơi đó, tình yêu Thiên Chúa, tinh thần khó nghèo và sự khiêm nhường trở thành luật sống. Thánh nữ đã điều khiển Hội Dòng cách khôn ngoan và ân cần. Ngài không chỉ là người sáng lập, mà còn là người chị, người mẹ, chăm sóc và nâng đỡ đời sống thiêng liêng cho từng người trong cộng đoàn. Ngài đã sống một đời sống cầu nguyện liên lỉ, luôn lấy Chúa làm cùng đích cho mọi suy tư, hành động. Sống trong vòng tường vách của tu viện, Thánh nữ đã chứng minh cho thế giới thấy một sự thật lớn lao: sự khó nghèo không phải là một sự mất mát, một sự thiếu thốn, mà là một sự tự do tuyệt đối. Khi không còn bám víu vào của cải, vào địa vị, con người có thể hoàn toàn tự do để yêu mến Thiên Chúa và tha nhân, sống trọn vẹn cho lý tưởng của đời mình.
Thánh Clara đã ra đi về với Chúa một cách bình an vào ngày 11 tháng 8 năm 1253, sau một cuộc đời tận tụy với lý tưởng Tin Mừng. Khi trút hơi thở cuối cùng, Ngài đã tâm niệm: “Tất cả cho Chúa, tất cả vì phần rỗi các linh hồn”. Đó không chỉ là lời di chúc, mà còn là bản tóm tắt trọn vẹn nhất cho ý nghĩa cuộc đời Ngài. Ngài sống ẩn mình, nhưng tâm hồn Ngài lại ôm trọn cả thế giới. Ngài cầu nguyện không ngừng, để lời cầu nguyện đó trở thành sức mạnh nâng đỡ cho các linh hồn yếu đuối, lầm lạc. Chỉ hai năm sau khi qua đời, vào năm 1255, Đức Thánh Cha Alexandre IV đã tôn phong Ngài lên hàng các thánh, một lời tuyên bố chính thức của Giáo hội rằng cuộc đời của Ngài thật sự là một cuộc đời thánh thiện, một lời chứng hùng hồn cho Tin Mừng.
Kính thưa cộng đoàn, nhìn vào đời sống của Thánh Clara, chúng ta lại được soi sáng về đoạn Tin Mừng của Thánh Matthêu hôm nay. Câu hỏi của Phêrô, “Vậy chúng con sẽ được gì?”, cũng là câu hỏi chất vấn âm thầm trong lòng mỗi chúng ta khi đối diện với những lựa chọn trong cuộc đời. Liệu chúng ta có dám từ bỏ những gì đang sở hữu để đi theo Chúa? Liệu chúng ta có đủ can đảm để từ chối những giá trị của thế gian để đón nhận những giá trị của Nước Trời? Thánh Clara đã cho chúng ta câu trả lời. Ngài đã từ bỏ nhà cửa, gia đình, của cải, danh vọng, nhưng Ngài đã được nhận lại không chỉ là một trăm lần ở đời này, mà còn là sự sống đời đời làm gia nghiệp. Ngài đã tìm thấy một gia đình thiêng liêng lớn hơn, một ngôi nhà vĩnh cửu không thể bị lay chuyển, một kho báu quý giá hơn tất cả của cải trên trần gian. Cuộc đời của Ngài là lời minh chứng tuyệt vời cho sự thật rằng, khi ta dám cho đi, ta sẽ được nhận lại nhiều hơn. Khi ta dám đánh mất chính mình vì Chúa, ta sẽ tìm thấy một ý nghĩa sâu sắc nhất cho đời mình.
Lời nguyện nhập lễ ngày lễ Thánh Clara cũng mời gọi chúng ta cầu xin Thiên Chúa, vì lời bầu cử của Ngài, để chúng ta cũng “được cùng người sống tinh thần nghèo khó và theo chân Đức Kitô để được vào nước trời chiêm ngưỡng nhan thánh Chúa”. Tinh thần nghèo khó mà Thánh Clara đã sống, không chỉ là sự thiếu thốn vật chất, mà còn là sự khó nghèo của tâm hồn. Đó là sự khiêm nhường, là sự tự hạ mình, là sự từ bỏ những bám víu không cần thiết vào những của cải phù du, vào những ham muốn bất tận của thế gian. Đó là sự khao khát được sống và được chết cho Đức Kitô, Đấng là nguồn mạch duy nhất của mọi niềm vui và hạnh phúc. Ước gì, với lời cầu bầu của Thánh nữ Clara, mỗi chúng ta cũng sẽ tìm được con đường của mình để bước đi theo Đức Kitô, con đường của tình yêu, của sự dấn thân, của sự hy sinh và khó nghèo, để một ngày kia, chúng ta cũng sẽ được hưởng phúc vinh quang, được vào nước trời chiêm ngưỡng Nhan Thánh Chúa, cùng với các thánh, cùng với Thánh nữ Clara, mãi mãi.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH YÊU TUYỆT ĐỐI CHO ĐẤNG NGHÈO KHÓ
Kính thưa cộng đoàn,
Hôm nay, trong niềm vui phụng vụ, chúng ta cùng nhau cử hành lễ kính Thánh Nữ Clara, vị trinh nữ đã hiến dâng trọn vẹn cuộc đời mình cho Thiên Chúa với một tình yêu tuyệt đối, một đức tin sắt son và một sự khó nghèo triệt để. Cuộc đời của Ngài, một câu chuyện vừa lãng mạn vừa anh hùng, không chỉ là một trang sử vàng của Giáo hội mà còn là một bài giảng sống động về ý nghĩa của việc từ bỏ để tìm thấy tất cả nơi Thiên Chúa. Lắng nghe lại những biến cố trong đời sống của Clara, chúng ta không chỉ chiêm ngưỡng một vị Thánh xa xưa mà còn được mời gọi soi rọi lại chính con tim mình, để tự hỏi: “Chúng ta đã thực sự yêu Chúa đến mức nào?”
Thánh Clara sinh ra trong một gia đình quý tộc tại Assisi, thuộc dòng họ Offreduccio danh giá. Ngay từ thuở ấu thơ, người ta đã nói Ngài sinh ra với một nụ cười trên môi, một nụ cười hồn nhiên và bình an, một nụ cười không bao giờ tắt. Nhưng kỳ lạ thay, những giọt nước mắt lại được Ngài dành riêng để tưới nhỏ giọt dưới chân Chúa Giêsu chịu đóng đinh. Hình ảnh ấy đã hé lộ một chân lý sâu sắc về đời sống của Ngài: một cuộc đời luôn ngập tràn niềm vui và sự thanh thản khi ở giữa thế gian, nhưng lại luôn mang theo một nỗi xót xa khôn nguôi cho nỗi đau của Đấng Cứu Độ. Nụ cười của Ngài là bằng chứng của một tâm hồn đã tìm thấy bình an tuyệt đối nơi Thiên Chúa, còn những giọt nước mắt kia lại là dấu chỉ của một tình yêu sâu thẳm, một tình yêu đồng cảm với Nỗi Khổ Nạn, một tình yêu không chỉ chiêm ngắm mà còn muốn chia sẻ và xoa dịu vết thương của Ngài. Cuộc đời của Clara đã bắt đầu như thế, giữa hai thái cực tưởng chừng đối lập: niềm vui trần thế và nỗi buồn thiêng liêng, nhưng cả hai đều hòa quyện lại thành một dòng suối tình yêu chảy mãi về cội nguồn là Trái Tim Chúa Giêsu.
Rồi một ngày kia, câu chuyện về một thanh niên giàu có của thành Assisi đã trở nên “người nghèo”, đã đến tai người thiếu nữ. Chàng trai ấy chính là Thánh Phanxicô. Mẫu gương dứt khoát, triệt để và đầy nhiệt huyết của vị thánh nhân đã gây ấn tượng mạnh mẽ nơi Clara. Trong khi gia đình và thế gian nhắm mắt gả nàng cho một người chồng giàu sang, Clara lại chỉ nhắm đến một “cuộc hôn nhân” khác, một cuộc hôn nhân với sự sám hối và khiêm hạ. Thế gian muốn gán cho Ngài một tước vị cao sang, một cuộc đời an nhàn, nhưng tâm hồn Ngài đã bị thu hút bởi một tước vị duy nhất: người môn đệ của Đấng đã không có nơi gối đầu. Ngài không tìm sự thỏa mãn nơi những lụa là gấm vóc, mà khao khát được mặc lấy chiếc áo nhậm của tình yêu và sự từ bỏ. Cái nghèo của Phanxicô không phải là một sự thiếu thốn bi ai, mà là một sự tự do tuyệt đối, một lời tuyên bố hùng hồn rằng “Thiên Chúa là tất cả.” Tấm gương ấy đã trở thành tiếng gọi định mệnh, thúc giục Clara đưa ra một quyết định có thể làm rúng động cả thành Assisi.
Và biến cố ấy đã đến vào một đêm Lễ Lá, năm 1212. Thánh Clara, 18 tuổi, ăn mặc sang trọng tới nhà thờ chính tòa. Tục lệ đòi hỏi các bà phải tiến lên nhận lá từ tay Đức Giám mục, nhưng hôm ấy Clara đã quá xúc động, quá bàng hoàng trước lời mời gọi của Chúa đến nỗi chính Đức Giám mục đã phải rời khỏi ghế, tự tay đưa lá đến cho Ngài. Một hành động tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng một ý nghĩa thần học sâu sắc: Thiên Chúa đã chủ động tìm đến Ngài. Ngài không phải tự mình tìm kiếm Chúa, mà chính Chúa đã bước đến và trao cho Ngài một “dấu chỉ”, một lời mời gọi chính thức. Và cây lá cành cọ ấy, biểu tượng của chiến thắng, đã trở thành lời tiên tri cho cuộc chiến thắng của Ngài trên thế gian và sự dâng hiến trọn vẹn cho Nước Trời. Buổi tối hôm ấy, dưới ánh đuốc lập lòe trong rừng cây và giữa màn đêm xuân tĩnh lặng, Thánh Phanxicô đã chờ đợi Ngài tại Porziuncola. Một cô gái 18 tuổi sang trọng đã lén lút bỏ lại tất cả những gì quen thuộc và an toàn, theo lối cửa hậu để đi theo một Đấng Vô Hình. Còn Phanxicô, một người đàn ông 30 tuổi không có lấy một xu dính túi, lại sẵn sàng đón nhận trách nhiệm cả về tinh thần lẫn vật chất cho cô gái ấy. Dưới ánh đuốc, trước bàn thờ, một hành động hoàn toàn ngoại lệ và không theo bất kỳ giáo luật nào đã diễn ra: Phanxicô buông xõa mái tóc huyền của Clara và tự tay cắt bỏ. Đó không phải là một hành vi tùy tiện, mà là một nghi thức mang tính biểu tượng sâu sắc: Phanxicô đã thay mặt Thiên Chúa, “lãnh” cho Clara một bản ly dị đối với thế gian. Ngài đã cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa Clara và mọi vinh hoa phú quý trần thế, để từ nay, người thiếu nữ ấy chỉ còn thuộc về một mình Chúa Giêsu.
Biến cố ấy đã thực sự làm cả thành phố rung động. Cả thế gian kết án Clara là kẻ điên rồ, là kẻ đã chối bỏ danh giá của dòng họ. Nhưng đối với Ngài, thế gian ấy đã không còn tồn tại. Khi cậu của Ngài, ông Monaldo, đến tu viện để bắt Ngài về, Thánh nữ đã ôm cứng chân bàn thờ, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy sức mạnh. Chiếc bàn thờ ấy không chỉ là nơi thánh hiến Bánh và Rượu mà còn là biểu tượng cho chính Chúa Giêsu, Đấng mà Ngài đã chọn. Ôm lấy bàn thờ, Clara đã tuyên bố rằng không có một quyền lực trần thế nào, kể cả tình máu mủ ruột thịt, có thể chia lìa Ngài khỏi tình yêu của Chúa. Sự cương quyết của Ngài đã thuyết phục Phanxicô thiết lập một tu viện riêng tại San Damiano, nơi Ngài và những người chị em đầu tiên được sống một cuộc đời độc lập. Nơi đây, thậm chí người mẹ Ortolana của Ngài cũng đã gia nhập, trở thành một bằng chứng sống động cho sức mạnh của ơn gọi và tình yêu mà Chúa đã gieo trồng trong tâm hồn Clara. Cộng đoàn ấy, giống như những người hành khất đầu tiên, đã sống một cuộc đời khắc khổ, và Phanxicô đã viết cho họ một bản luật sống vắn gọn, đòi hỏi kỷ luật gắt gao và chay tịnh nghiêm ngặt.
Nhưng Thánh Clara, với một khao khát sâu thẳm hơn cả sự khắt khe của thánh nhân, đã đi xa hơn cả những mong muốn của Phanxicô. Ngài không chỉ tuân theo sự nghèo khó mà còn yêu mến nó như một bảo vật quý giá nhất. Năm 1215, Phanxicô đặt Clara làm tu viện trưởng và trao cho Ngài bản luật dòng Thánh Bênêđictô. Tuy nhiên, sự đơn sơ và nhiệt tình của chị em đã khiến cộng đoàn ngày một tăng số, và điều đó càng thôi thúc Ngài tìm kiếm một hình thức sống triệt để hơn nữa. Mối liên hệ giữa Phanxicô và San Đamiano có những lúc gián đoạn, nhưng tình yêu và sự kính trọng giữa hai tâm hồn vĩ đại ấy thì không bao giờ. Câu chuyện về bữa ăn tối không thực sự chính xác, nhưng cơn đau cuối cùng của Phanxicô đã được Clara cho trú ngụ trong một mái chòi bằng lá cây ở cổng tu viện, nơi Ngài đã sáng tác bài ca mặt trời. Ngài đã ban phép lành cuối cùng cho Clara, rồi mới về Porziuncola và qua đời tại đó. Và trên hành trình đưa xác của Phanxicô về Assisi, người ta đã đi qua ngả San Đamiano để Thánh Clara và chị em có thể chiêm ngưỡng các vết thương thánh trên tay và chân Ngài. Đó là một sự kiện đầy ý nghĩa, như một lời chứng cuối cùng của Phanxicô rằng Clara chính là người đã thấu hiểu và thực hiện trọn vẹn lý tưởng của Ngài.
Clara không chỉ thực hiện đúng lý tưởng của người nghèo thành Assisi, mà còn bảo vệ nó với một sự kiên cường phi thường. Đức Giáo hoàng Innôcentê III đã đích thân ban phép cho Ngài được giữ “đức nghèo khó tuyệt đối,” một đặc ân không dễ gì có được. Nhưng rồi, Đức Grêgôriô IX, nguyên là hồng y Ugolino, đã muốn cải sửa luật dòng, cho phép nhà dòng được có đất đai và nhà cửa để có thể tự lo liệu đời sống. Đây là một sự thử thách lớn đối với Clara. Thế gian lại một lần nữa muốn kéo Ngài trở lại với sự an toàn, với những tiện nghi mà nó có thể mang lại. Nhưng Clara đã cương quyết chống lại. Lời thưa của Ngài với Đức Giáo hoàng đã đi vào lịch sử và trở thành một bài học vĩ đại về sự trung thành với tiếng gọi đầu tiên: “Thưa Đức Cha, xin tha tội cho chúng con, nhưng đừng tha cho con khỏi theo lời Chúa.” Lời nói ấy không phải là sự bất tuân, mà là một sự vâng phục tuyệt đối đối với một ơn gọi đã được chính Thiên Chúa ký kết. Ngài đã xin Đức Giáo hoàng cho Ngài được giữ cái đặc ân của sự khó nghèo, vì đó không phải là một gánh nặng, mà là một ân huệ, một bảo vật vô giá mà Chúa đã ban. Đức Giáo hoàng đã chấp thuận sở nguyện của Ngài, và năm 1228, Clara đã được hưởng đặc ân ấy.
Tuy nhiên, cuộc chiến đấu cho lý tưởng khó nghèo vẫn chưa kết thúc. Đến năm 1247, một lần nữa, Đức Giáo hoàng Innôcentê IV lại muốn kiểm soát lại luật của Thánh Phanxicô, người đã muốn các chị em được sống đời khó nghèo tuyệt đối. Nhưng một lần nữa, Clara đã đứng lên bảo vệ lý tưởng ấy với tất cả sức lực còn lại của mình. Ngài đã chiến đấu bằng lời cầu nguyện, bằng sự kiên trì và bằng một tình yêu không lay chuyển. Và cuối cùng, chỉ hai ngày trước khi Ngài qua đời, Đức Giáo hoàng đã vội vã chấp thuận bản luật sống khó nghèo tuyệt đối mà Ngài đã đấu tranh suốt cả đời. Năm 1893, khi người ta tìm thấy sắc chỉ nguyên thủy trong mộ Thánh Nữ, đó chính là một bằng chứng hùng hồn cho thấy sự trung thành của Ngài với lý tưởng cao cả ấy.
Cuộc sống của Ngài không chỉ được ghi nhớ bởi đức khó nghèo, mà còn bởi sức mạnh của lời cầu nguyện. Vào năm 1241, thành Assisi bị đe dọa bởi cuộc tàn phá của vua Frêđêricô II. Trước nguy cơ bị cướp phá và sát hại, Thánh Clara, dù đang mang bệnh, đã ôm Mình Thánh Chúa ra trước cổng tu viện. Sự hiện diện của Chúa Giêsu Kitô Thánh Thể đã trở thành một tấm khiên vô hình, một sức mạnh vô song. Các binh lính, một cách kỳ lạ, đã phải rút lui. Đó không phải là một phép lạ tầm thường, mà là một lời tuyên bố hùng hồn rằng sức mạnh của một tâm hồn cầu nguyện, sức mạnh của một tình yêu đặt trọn vào Thánh Thể Chúa, có thể chiến thắng mọi bạo lực và hận thù của thế gian. Cuộc đời của Clara là một lời chứng sống động rằng, một người phụ nữ yếu ớt, dù đang bệnh tật, cũng có thể trở thành một chiến binh mạnh mẽ nhất của Thiên Chúa, khi được trang bị bằng đức tin và tình yêu.
Trong cơn bệnh cuối cùng, Đức Hồng y Rainalđô, tức là Đức Giáo hoàng Alêxanđrô sau này, đã đến trao Mình Thánh Chúa và khuyên nhủ Ngài. Câu trả lời của Ngài đã gói trọn tất cả những khổ đau và tình yêu mà Ngài đã trải qua: “Từ khi nếm thử chén đắng và cuộc tử nạn của Chúa, con thấy không còn gì làm con đau đớn nữa.” Chén đắng của Chúa đã trở thành thuốc giải cho mọi nỗi đau của Ngài. Từ bỏ thế gian để sống đời khổ hạnh, đó không phải là sự tự hành xác, mà là một cách để nếm trải sự ngọt ngào của thập giá, để biến những khổ đau trần thế thành sự hiệp thông với những đau khổ của Chúa. Ngài đã không còn đau đớn, bởi vì tất cả những gì Ngài chịu đựng đều đã được hòa tan vào tình yêu của Đấng đã chịu đóng đinh vì Ngài.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, sau khi chúc lành cho các nữ tu, Ngài đã nói với chính mình một cách bình thản: “Hãy an tâm, ngươi đã theo đúng đường, cứ tin tưởng vì Chúa tạo thành đã thánh hiến và không ngừng gìn giữ ngươi, đã yêu ngươi với tình mẹ thương con, ôi lạy Chúa xin chúc tụng Chúa vì đã dựng nên con.” Những lời ấy không chỉ là lời của một người sắp chết, mà là lời của một người đã sống trọn vẹn. Ngài đã có thể nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình, không có chút hối tiếc hay lo sợ, bởi Ngài tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Chúa, một tình yêu đã tạo dựng, đã thánh hiến, và đã gìn giữ Ngài như một người mẹ gìn giữ đứa con thơ. Cuộc đời của Thánh Clara đã kết thúc như thế, trong sự an tâm và bình an tuyệt đối, trong lời tạ ơn Thiên Chúa vì tất cả những gì Ngài đã ban tặng.
Thánh Nữ Clara đã qua đời ngày 11 tháng 8 năm 1253 và chỉ hai năm sau đó, Ngài đã được suy tôn hiển thánh. Cuộc đời của Ngài, dù đã khép lại từ nhiều thế kỷ, vẫn tiếp tục tỏa sáng như một vì sao dẫn đường. Ngài đã dạy chúng ta rằng sự khó nghèo không phải là một sự thiếu thốn, mà là một sự tự do; sự từ bỏ thế gian không phải là sự lẩn tránh, mà là một cách để tìm thấy Chúa cách trọn vẹn nhất. Và tình yêu tuyệt đối dành cho Đấng nghèo khó là con đường duy nhất dẫn đến sự giàu có đích thực và sự bình an vĩnh cửu trong Nước Trời.
Chúng ta, những người đang sống trong một thế giới đầy dẫy những cám dỗ về vật chất và danh vọng, có thể học được rất nhiều từ Thánh Nữ Clara. Ngài không mời gọi tất cả chúng ta từ bỏ mọi sự để trở thành nữ tu chiêm niệm, nhưng Ngài mời gọi chúng ta hãy xét lại những gì chúng ta đang nắm giữ, những gì đang chiếm lấy trái tim và tâm trí chúng ta. Liệu chúng ta có đang yêu tiền của, danh vọng, quyền lực, sự tiện nghi hơn là yêu Chúa hay không? Liệu những “cậu Monaldo” của thế gian có đang cố gắng kéo chúng ta ra khỏi bàn thờ của Chúa hay không? Lễ kính Thánh Clara hôm nay là một lời mời gọi tha thiết để chúng ta cũng hãy học cách buông bỏ, để tâm hồn chúng ta được tự do, để tình yêu của chúng ta dành cho Chúa trở nên tuyệt đối và trọn vẹn. Và rồi, như Thánh Nữ, chúng ta sẽ có thể nói với chính mình và với Chúa trong giờ phút cuối cùng rằng: “Hãy an tâm, vì Chúa đã yêu ngươi với tình mẹ thương con.” Xin Thánh Nữ Clara cầu bầu cho chúng con. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
LỄ THÁNH CLARA, TRINH NỮ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ, anh chị em thân mến,
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay đưa chúng ta về với một cuộc đối thoại đầy thân tình và cũng đầy trăn trở giữa các môn đệ và Thầy Giêsu. Thánh Phêrô, vị thủ lãnh của các tông đồ, đã lên tiếng hỏi Thầy một câu hỏi tưởng chừng như rất thực tế, rất đời thường, nhưng lại chạm đến tận cùng tâm hồn của những ai muốn dấn thân trọn vẹn cho ơn gọi của mình. “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?”. Lời nói đó không chỉ là của Phêrô năm xưa, mà còn là tiếng lòng của biết bao con người đã và đang bước đi trên con đường theo Chúa. Đó là lời chất vấn của một người đã từ bỏ chiếc thuyền chài, bỏ lại lưới và cha mình, để đi theo một Đấng mà họ chưa hiểu hết. Và câu trả lời của Chúa Giêsu thật sự là một lời hứa vượt trên mọi sự: “…ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp.”
Trong câu trả lời này, chúng ta thấy có một sự trao đổi. Một bên là sự từ bỏ “mọi sự”, và bên kia là “gấp bội” cùng “sự sống vĩnh cửu”. Hôm nay, trong ngày mừng kính Thánh Clara, một trinh nữ của Chúa, chúng ta lại một lần nữa chiêm ngắm trọn vẹn câu trả lời ấy được thể hiện một cách sống động qua cuộc đời của ngài. Clara không chỉ bỏ một vài thứ, mà là bỏ tất cả. Ngài đã dùng cuộc đời mình để trả lời cho câu hỏi của Phêrô, không bằng lời nói, mà bằng một hành trình dấn thân, một sự lựa chọn tuyệt đối.
Câu chuyện cuộc đời của Thánh Clara mà chúng ta đã được nghe lại, giống như một tiểu thuyết ly kỳ và đầy cảm động. Ngài sinh ra trong một gia đình quý tộc, dòng dõi danh giá Offreducciô ở thành Assisi. Một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn, với một tương lai rạng ngời đang chờ đợi. Những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, những của cải vật chất, danh vọng và quyền lực đều sẵn sàng trải ra trước mắt ngài. Người ta nói ngài sinh ra với một nụ cười, và nụ cười ấy đã trở thành dấu chỉ cho một tâm hồn an lạc, một sự bình an mà không một thứ gì của thế gian có thể mang lại. Nhưng ẩn sâu bên trong nụ cười ấy, là một tâm hồn khao khát một Tình Yêu vượt trên mọi tình yêu của trần thế.
Biến cố then chốt đã đến khi ngài nghe về một thanh niên giàu có, Phanxicô, đã từ bỏ tất cả để trở nên người nghèo thành Assisi. Gương sáng của Phanxicô đã đánh thức trong tâm hồn Clara một tiếng gọi thầm kín, một ước mơ bấy lâu nay. Tình yêu Chúa đã âm ỉ cháy trong trái tim ngài, và giờ đây, ngọn lửa ấy bùng lên dữ dội. Trong khi gia đình chuẩn bị hôn sự cho ngài, thì ngài chỉ hướng về một cuộc sống khiêm hạ, sám hối. Và quyết định của ngài được đưa ra sau khi nghe một bài giảng của chính Phanxicô. Quyết định ấy đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Clara, cũng như làm thay đổi lịch sử của Dòng Nữ Khó Nghèo sau này.
Ngày Lễ Lá năm 1212, Clara, một thiếu nữ 18 tuổi, ăn mặc sang trọng đến nhà thờ. Tình yêu Chúa đã lấp đầy tâm hồn ngài đến nỗi ngài không thể bước lên nhận lá từ tay Đức Giám mục. Chính vị Giám mục đã phải rời ghế để mang lá đến cho ngài, như một dấu chỉ cho thấy, tình yêu mà ngài dành cho Chúa, sự dấn thân mà ngài sắp thực hiện, đã được Thiên Chúa nhìn nhận và chuẩn bị. Đêm hôm đó, một cảnh tượng không thể nào quên đã diễn ra. Clara đã lén bỏ nhà qua cửa hậu, theo ánh đuốc của các anh em Phanxicô đến nhà nguyện Porsiuncula. Tại đây, một sự trao đổi đã diễn ra: một thiếu nữ sang trọng từ bỏ tất cả, để trao cho một người không một xu dính túi. Và trên bàn thờ, Clara đã buông xõa mái tóc huyền, để Phanxicô, một người không có bất cứ quyền hạn giáo luật nào, cắt bỏ. Hành động này không chỉ là một nghi thức cắt tóc đơn thuần, mà là một hành động tuyên ngôn dứt khoát với thế gian, với một cuộc đời đầy đủ mà ngài từng có, để hoàn toàn thuộc về Chúa.
Hành động ấy của Clara đã tạo nên một cơn chấn động lớn trong toàn thành phố. Thế gian đã kết án ngài. Thậm chí người cậu là Monaldo đã đến tận tu viện để bắt ngài về. Nhưng Clara đã ôm cứng chân bàn thờ, với một sự kiên quyết không gì lay chuyển. Ngài đã thốt lên lời thề trung thành với Chúa, lời thề đã được đóng ấn bằng hành động từ bỏ mái tóc và tất cả những gì là quen thuộc. Đối với Clara, Thiên Chúa là gia nghiệp duy nhất của ngài, là sự an toàn duy nhất của ngài. Sự từ bỏ của ngài không phải là một sự mất mát, mà là một sự tìm thấy. Ngài đã tìm thấy một tình yêu tuyệt đối, một tình yêu mà ngài đã khao khát bấy lâu.
Sau này, khi ngài và cộng đoàn của mình được thiết lập tại tu viện San Đamianô, thánh Phanxicô đã trao cho họ một bản luật sống vắn gọn, đòi hỏi một kỷ luật gắt gao và chay tịnh khắc khổ. Nhưng Clara, con người của sự đơn sơ và nhiệt thành, đã đi xa hơn cả những gì Phanxicô mong muốn. Ngài đã theo đuổi một lý tưởng khó nghèo tuyệt đối. Sự khó nghèo của ngài không chỉ là không có của cải vật chất, mà là một sự tự do tuyệt đối trong tinh thần. Ngài đã thưa với Đức Giáo hoàng Grêgôriô, khi vị này muốn cải sửa luật cho phép nhà dòng có đất đai: “Thưa Đức Cha, xin tha tội cho chúng con, nhưng đừng tha cho con khỏi theo Lời Chúa.” Lời nói ấy không chỉ là sự kiên quyết, mà còn là một lời tuyên tín. Ngài tin rằng Lời Chúa, lời mời gọi đi theo một con đường khó nghèo, là con đường duy nhất dẫn đến sự sống.
Cuộc đời của Clara là một cuộc chiến đấu thầm lặng để bảo vệ đặc ân khó nghèo ấy. Ngài biết rằng, chỉ khi hoàn toàn khó nghèo, ngài mới có thể hoàn toàn thuộc về Chúa, mới có thể kết hiệp trọn vẹn với Đức Kitô chịu đóng đinh. Ngài đã dành nước mắt để tưới chân Chúa Giêsu, để mỗi ngày, cuộc đời ngài là một bài ca ngợi khen cho tình yêu khổ đau của Chúa. Tình yêu đó đã biến ngài thành một người khác. Sự đau đớn của Chúa đã trở thành sức mạnh và niềm an ủi cho ngài. Khi được một Hồng y đến thăm và trao Mình Thánh Chúa trong cơn bệnh, ngài đã nói: “Từ khi nếm thử chén đắng và cuộc tử nạn của Chúa, con thấy không còn gì làm con đau đớn nữa.” Một lời nói chất chứa một kinh nghiệm thiêng liêng sâu sắc. Sự khổ đau đã không còn là sự khổ đau khi nó được kết hợp với cuộc khổ nạn của Chúa Kitô. Nỗi đau thể xác của ngài đã trở thành nỗi đau của tình yêu, của sự hiệp thông trọn vẹn với Chúa.
Và khi sắp từ giã cõi đời, ngài đã chúc lành cho các nữ tu và nói với chính mình: “Hãy an tâm, ngươi đã theo đúng đường, cứ tin tưởng vì Chúa tạo thành đã thánh hiến và không ngừng gìn giữ ngươi, đã yêu ngươi với tình mẹ thương con, ôi lạy Chúa xin chúc tụng Chúa vì đã dựng nên con.” Những lời cuối cùng ấy là lời tổng kết cho một cuộc đời đã sống trọn vẹn cho tình yêu. Ngài không chỉ an tâm về con đường mình đã chọn, mà còn tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa, một tình yêu của Đấng Tạo Thành đã thánh hiến, gìn giữ và yêu thương ngài như người mẹ yêu thương con mình. Ngài đã tìm thấy ở Thiên Chúa một sự sống, một tình yêu, và một sự an toàn vĩnh cửu mà không một thứ của cải nào trên trần gian có thể so sánh được.
Clara đã từ bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái và ruộng đất. Ngài đã từ bỏ một cuộc đời sang trọng, danh giá, đầy hứa hẹn. Ngài đã đổi lấy tất cả những thứ đó để được sống trong một tu viện khó nghèo, để sống một cuộc đời chay tịnh khắc khổ, để kết hiệp trọn vẹn với Chúa Kitô. Và câu trả lời của Chúa Giêsu cho Phêrô đã trở thành hiện thực trong cuộc đời ngài. Ngài đã được gấp bội. Không phải là những của cải vật chất, mà là một tình yêu sâu thẳm, một sự bình an nội tâm, một niềm vui không gì sánh được. Ngài đã được chính Thiên Chúa làm gia nghiệp.
Cuộc đời của Thánh Clara là một lời mời gọi cho mỗi người chúng ta. Lời mời gọi ấy không phải là từ bỏ tất cả để đi tu, nhưng là từ bỏ những gì đang ngăn cản chúng ta đến với Chúa. Đối với một người, đó có thể là danh vọng; đối với người khác, đó có thể là tiền bạc; với một người nữa, đó có thể là những đam mê trần thế. Thánh Clara đã chỉ cho chúng ta thấy rằng, khi chúng ta dám từ bỏ, dù chỉ là một chút, vì Chúa, thì Chúa sẽ ban lại cho chúng ta gấp bội. Tình yêu mà ngài nhận được, niềm an lạc mà ngài có được, sự sống vĩnh cửu mà ngài đã được nếm trải ngay từ khi còn sống, chính là phần thưởng mà Thiên Chúa dành cho những ai dám yêu Ngài một cách tuyệt đối.
Hãy noi gương Thánh Clara, dám buông bỏ những thứ của trần thế để nắm lấy Chúa. Hãy để cuộc đời mình trở thành một bài ca ngợi khen tình yêu của Thiên Chúa. Và hãy tin tưởng vào lời hứa của Chúa Giêsu, rằng bất cứ ai bỏ mọi sự vì danh Ngài, thì sẽ được gấp bội và được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
Khi chúng ta lắng nghe những lời Tin hôm nay, lời của thánh chiến vang lên với một sự bình thản đến bất ngờ, một câu hỏi chất chứa nỗi đau lòng của bao con người. Ông hỏi Thầy Giêsu một cách rất thật, rất đời: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?”. Đây không phải là một sự mặc định, mà là một sự thiết kế hứa hẹn, một sự đảm bảo cho những người hy sinh lớn lao mà các ông đã thực hiện. Bỏ lại thuyền chài, bỏ lại lưới cá, bỏ lại người thân, bỏ lại một cuộc sống ổn định để bước đi trên con đường của một người Thầy lang thang không nhà cửa, không một nơi gối đầu. Đó là một sự đột phá để, và hào hứng, với tất cả sự bùng nổ của mình, đã đại diện cho tất cả để hỏi về phần thưởng của những sự việc bỏ rơi. Lời của ông, dù có thể được suy diễn theo nhiều cách, nhưng sâu vẫn là một lời thưa gửi đầy chân thành, vì ông đã thực sự bỏ qua tất cả những gì của ông. Ông đã sống trọn lời mời gọi của Thầy Giêsu, và giờ đây, ông muốn lắng nghe lời hứa của Thầy.
Và câu trả lời của Đức Giêsu đã đi xa hơn bất cứ điều gì được mong đợi. Ngài không hứa cấm các môn đệ đệ một phần thưởng nhỏ, một sự đền bù tương xứng xứng đáng, mà là một sự đền bù lớn lao đến mức vượt quá mọi giới hạn của tâm trí con người. Ngài không hứa trả lại cho họ một con thuyền to hơn, một mẻ cá đầy hơn, hay một gia đình với đầy đủ của cải cách, mà Ngài hứa rằng họ sẽ được ngồi trên ngai vinh hiển cùng với Người để phán xét. “ Anh em là những người đã theo Thầy, thì đến thời tái sinh, khi Con Người tòa vinh hiển, anh em cũng sẽ được ngự trên mười hai tòa mà xét xử mười hai chi tộc Ít-ra-en”.Lời hứa hẹn không chỉ dành cho môn đệ mà còn cho tất cả những ai đã chọn con đường theo chân Thầy. Ngài không ẩn hứa ban cho họ một sự sống dễ dàng hơn, một con đường trải nghiệm hoa hồng hơn, mà ngài hứa ban cho họ một sự sống trọn vẹn và vinh quang trong tương lai, một sự sống mà ở đó họ sẽ được chia sẻ vinh quang với chính Thiên Chúa. Đó là lời hứa về một phần thưởng không chỉ gấp bội mà còn là một sự biến đổi hoàn toàn, từ những người phàm trần trở thành những người được chia sẻ quyền năng thần linh.
Lời của Đức Giêsu tiếp tục mở rộng hơn nữa, bao bọc tất cả mọi thế hệ đã, đang và sẽ đi theo Người. Ngài nói: “Phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp”. Chắc chắn lời hứa “gấp bội” này không phải là một sự trả lại bằng chất, không phải là một sự bù đắp bằng những cải hữu hình. Nếu không, những lời của Thầy sẽ chỉ là một mức độ trao đổi thông thường. Lời hứa “gấp bội” phải được hiểu là một thiên thần bù đắp ân sủng, bằng sự bình an, bằng một tình yêu phong phú, một gia sản thiên phú rộng hơn rất nhiều so với những gì con người đã bị bỏ rơi. Và phần thưởng cuối cùng, phần thưởng lớn lao nhất, chính là “sự sống vĩnh cửu” mà Thiên Chúa ban cho con người, một cuộc sống không bao giờ tàn phai, một cuộc sống trọn vẹn với Thiên Chúa.
Lời của Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay không chỉ là một lời hứa mà còn là một lời mời tha thiết. Ngài mời gọi mỗi người chúng ta hãy sống một đời sống trọn vẹn để cho Người, một đời sống mà ở đó chúng ta nhạt từ bỏ tất cả những gì là trở ngại tình yêu của chúng ta dành cho Chúa. Và lời mời gọi ấy, gần hai ngàn năm về trước, đã tìm thấy một tác dụng tuyệt vời nơi thiếu một người nữ Ý. Hôm nay, chúng ta cùng nhau mừng lễ kính Thánh Clara, một trinh nữ đã sống bằng lời mời của Tin Mừng. Ngài là một phụ nữ xuất thân trong một gia đình quý tộc giàu có ở Assisi. Cuộc sống của bạn may mắn sẽ được bao bọc trong nhung nhung, trong sự tôn kính và cải thiện. Ngài có thể kết hôn với một người có quyền quý, có thể có một cuộc sống ở nhà. Nhưng bạn đã không chọn con đường đó. Ngài đã lắng nghe lời mời gọi của Đức Giêsu, lắng nghe tiếng nói của một vị thánh vĩ đại cùng thời là thánh Francis Assisi, và đã chọn con đường từ bỏ.
Thánh Clara sinh vào khoảng năm 1193 tại thành Assisi, nước Ý. Ngài thường xuyên lắng nghe những bài giảng đầy lửa của Thánh Francis. Những lời thuyết thuyết về một cuộc đời nghèo khó và khiêm nhường để đi theo Đức Kitô đã làm hứng lên trong trái tim trẻ của bạn một niềm khao khát say. Ngài muốn chụp tấm kính của Francis, nhưng nỗi đau, song thân của ngài không bao giờ chấp nhận một dự phòng như vậy. Đối với họ, tương lai của Clara đã được định sẵn: một cuộc hôn nhân môn đăng hộ, một cuộc sống quyền quý, một danh phận cao sang. Nhưng tiếng gọi của Thiên Chúa mạnh mẽ hơn tất cả. Trong một buổi tiệc tối Chúa nhật Lễ Lá năm 1212, khi vừa tròn 18 tuổi, Clara đã đưa ra một quyết định táo bạo, thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình. Ngài đã bỏ gia đình thân thương và mái nhà sang trọng của mình, bước vào màn đêm để tìm kiếm ánh sáng của Đức Kitô.
Trong một con đường nguyện bé nhỏ nằm bên ngoài thành phố Assisi, Clara đã hiến dâng mình cho Thiên Chúa. Thánh Francis đã cắt mái tóc dài của bạn – một biểu tượng của sự nữ tính và quyền quý thời gian – và trao cho bạn một trang phục màu nâu bằng vải thô, biểu tượng cho sự từ bỏ hoàn toàn cuộc sống thế tục. Đó là khoảnh khắc giải quyết sự thay đổi triệt để. Clara đã bỏ gia đình, danh vọng, tiền tài, và mọi sự để đi theo tiếng gọi của Thiên Chúa. Ngài đã ở cùng với các nữ tu Bênêđictô trong một khoảng thời gian ngắn. Song thân của bạn đã cố gắng dùng mọi phương tiện để bắt bạn về nhà nhưng không được. Ngài đã quyết định trong quyết định của mình, và suy nghĩ lâu sau đó, cả Annê, cô em 15 tuổi của Clara, cũng đến xin gia nhập với bạn.
Cuộc đời của Ngài là một minh chứng sống động cho lời đáp của Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay. Ngài đã sống một đời sống nghèo khó để, một sự nghèo khó mà ngay cả anh em Dòng Francis cũng phải kinh ngạc. Ngài đã thành lập Dòng Các Bà Khó Khăn, sau này được gọi là Dòng Clara, và sống trong một sự khó khăn đến tột cùng. Các nữ tu đã khấn không bao giờ ăn thịt, luôn đi chân không, sống trong một căn nhà nghèo khó với bầu khí yên tĩnh và cầu nguyện. Tuy nhiên, họ đã rất hạnh phúc, một niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời, vì được sống cuộc đời nghèo khó như chính Đức Chúa Giêsu. Cuộc sống ấy đã trả lời cho Clara và các chị em “gấp bội”: một sự bình an nội tâm, một tình yêu phong phú, một gia đình di sản rộng hơn rất nhiều so với những gì họ đã bỏ rơi.
Cuộc đời của thánh nữ Clara không chỉ là một tấm kính về sự từ bỏ và nghèo khó mà còn là một câu chuyện về lòng tin tuyệt đối vào Thiên Chúa. Lần kia, có một đội quân hung hãn của hoàng đế Frederick đã tiến vào công phá thành Assisi. Một chiến binh đặc biệt đã được phái đến để tấn công tu viện của Dòng nữ tu Clara. Lúc này, thánh nữ Clara đang bị đau nặng. Nhưng bạn đã không hề núng. Ngài nài xin chị em đưa mình tới cửa sổ và đặt Mình Thánh Chúa ngay tại nơi các binh lính có thể nhìn thấy. Sau đó, thánh nữ Clara đã quỳ xuống và nài xin Thiên Chúa ra tay nghiên cứu thoát khỏi các nữ tu và thành phố. Với tất cả sự tuyệt vọng và lòng tin, thánh nữ nguyện rằng: “Lạy Chúa Giêsu, xin hãy bảo vệ những chị em này, những người mà giờ đây con không thể bảo vệ nổi!” Và một điều kỳ diệu đã xảy ra, một tiếng nói bên trong phát ra một lời hứa đầy an ninh và uy quyền: “Ta sẽ luôn giữ chúng trong phòng của Ta!” Ngay lúc đó, một nỗi sợ hãi thìn hoàng xuống trên quân vương, và họ đã nhanh chân rời bỏ thành phố. Đó là một người được biết đến là lao lớn, một người anh hùng minh chứng cho sức mạnh của lòng tin. Lòng tin của một phụ nữ ốm yếu đã trở thành lá vững chắc bảo vệ cả một cộng đoàn và một thành phố.
Thánh nữ Clara đã trải qua cuộc hội nghị được 40 năm, trong đó suốt 29 năm chịu đựng bệnh tật. Nhưng thánh nữ đã không làm phiền lòng. Ngài nói rằng dầu sao cũng rất vui vì được phục vụ Đức Chúa Giêsu ngay cả trong cơn đau khổ. Nỗi đau của bạn không phải là một gánh nặng, mà là một phương tiện tiện lợi để kết thúc Hiệp sâu sắc hơn với cơn đau khổ của Chúa Kitô. Cuộc đời bạn là một bài học sống rằng niềm vui của người tin vào Chúa không đến từ sự vắng bóng của nỗi đau khổ, mà đến từ sự hiện diện của Chúa trong chính những cơn đau đớn đó. Một số người nói rằng các nữ tu sẽ đau khổ vì phải sống quá nghèo, và Đức thánh cha đã cố gắng giảm bớt những câu hỏi của lời khấn thanh bần trong tu luật của Clara. Nhưng thánh nữ đã quyết định bảo vệ mà bạn gọi là “đặc ân thanh bần.” Ngài đã giải thích rằng ngài và các chị em thuộc dòng của ngài đã được mời gọi sống từ khước hết mọi cải cách, và chỉ hoàn toàn tin tưởng vào một Thiên Chúa mà thôi. Ngài hiểu rằng sự nghèo khó không phải là một sự thiếu vật chất, mà là một sự tự do tuyệt đối, một sự phú thác hoàn toàn vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa.
Cuộc đời của thánh nữ Clara không phải là một sự từ bỏ một cách cực đoan, mà là một sự từ bỏ để được yêu mến. Ngài đã bỏ tất cả để có thể yêu mến Chúa bằng một cách hoàn chỉnh hơn. Ngài đã sống một đời sống mà ở đó Thiên Chúa là tất cả, là mục đích duy nhất, là niềm vui duy nhất của cuộc đời bạn. Lòng tin của bạn không phải là niềm tin dựa trên những thành công hay điều chưa được phép, mà là niềm tin dựa trên tình yêu. Ngài đã yêu mến Chúa Giêsu, và vì yêu quý, Ngài đã sẵn sàng bỏ tất cả. Chính tình yêu ấy đã giúp bạn có được sự chắc chắn để vượt qua những khó khăn và thử thách của cuộc sống. Thánh nữ Clara về trời ngày 11 tháng 8 năm 1253. Chỉ hai năm sau, đức thánh cha Alêxanđơ IV đã tôn phong Clara lên bậc thánh. Cuộc đời của ngài là một bằng chứng sống rằng, khi chúng ta bỏ những điều nhỏ bé của thế gian, Thiên Chúa sẽ ban cho chúng ta những điều vĩ đại của Nước Trời.
Trong bối cảnh thế giới ngày nay, lời nói của Đức Giêsu và cuộc đời của Thánh Clara vẫn mang một ý nghĩa sâu sắc. Chúng ta không phải ai cũng được mời gọi để sống một đời tu thực hành như Thánh Clara. Nhưng mỗi người chúng ta đều được mời gọi để sống một kiếp sống từ bỏ. Đó là sự từ bỏ những thói hư tật xấu, những đam mê trần tục, những ham muốn của cải vật chất. Đó là sự từ bỏ ý riêng của mình để sống theo ý Chúa. Đó là sự bỏ rơi những mối quan hệ bất chính, những lời nói độc ác, những ý nghĩ ghen ghét. Đó là sự từ bỏ những điều nhỏ bé để chúng ta có thể làm những điều lớn lao cho Thiên Chúa.
Chúng ta hãy cầu xin Thánh Clara, trinh nữ, một người đã sống xong lời mời của Tin Mừng, cầu bầu cho chúng ta trước mặt Thiên Chúa. Xin cho chúng ta có được một tấm lòng tin chắc vàng, một tình yêu hoàn toàn để chúng ta có thể từ bỏ tất cả mọi điều theo chân Thầy Giêsu. Xin cho chúng ta cũng được nhận phần thưởng “gấp bội” mà Người đã hứa, và đặc biệt là được hưởng sự sống vĩnh cửu, sự sống mà chúng ta sẽ được sống mãi mãi trong vinh quang của Thiên Chúa, cùng với tất cả các thánh trên Thiên Đàng
Lm. Anmai, CssR
THÁNH CLARA, TRINH NỮ – LÒNG TIN VÀ SỰ PHÓ THÁC
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Khi chúng ta lắng nghe Tin Mừng hôm nay, lời của thánh Phêrô vang lên với một sự thẳng thắn đến bất ngờ, một câu hỏi chất chứa nỗi lòng của biết bao con người. Ông hỏi Thầy Giêsu một cách rất thật, rất đời: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?”. Đây không phải là một sự mặc cả, mà là một sự tha thiết tìm kiếm lời hứa, một sự bảo đảm cho những hy sinh lớn lao mà các ông đã thực hiện. Bỏ lại thuyền chài, bỏ lại lưới cá, bỏ lại người thân, bỏ lại một cuộc sống ổn định để bước đi trên con đường của một người Thầy lang thang không nhà cửa, không một nơi gối đầu. Đó là một sự từ bỏ triệt để, và Phêrô, với tất cả sự bộc trực của mình, đã đại diện cho tất cả để hỏi về phần thưởng của những sự từ bỏ ấy. Lời của ông, dù có thể được suy diễn theo nhiều cách, nhưng sâu thẳm vẫn là một lời thưa gửi đầy chân thành, vì ông đã thực sự từ bỏ tất cả những gì là của ông. Ông đã sống trọn vẹn lời mời gọi của Thầy Giêsu, và giờ đây, ông muốn lắng nghe lời hứa của Thầy.
Và lời đáp của Đức Giêsu đã đi xa hơn bất cứ sự mong đợi nào. Ngài không hứa ban cho các môn đệ một phần thưởng nhỏ bé, một sự đền bù tương xứng, mà là một sự đền bù lớn lao đến mức vượt quá mọi giới hạn của tâm trí con người. Ngài không hứa trả lại cho họ một con thuyền to hơn, một mẻ cá đầy hơn, hay một gia đình với đầy đủ của cải, mà Ngài hứa rằng họ sẽ được ngồi trên ngai vinh hiển cùng với Người để phán xét. “Anh em là những người đã theo Thầy, thì đến thời tái sinh, khi Con Người ngự toà vinh hiển, anh em cũng sẽ được ngự trên mười hai toà mà xét xử mười hai chi tộc Ít-ra-en”. Lời hứa ấy không chỉ dành cho các môn đệ mà còn cho tất cả những ai đã chọn con đường theo chân Thầy. Ngài không hề hứa ban cho họ một sự sống dễ dàng hơn, một con đường trải hoa hồng hơn, mà Ngài hứa ban cho họ một sự sống trọn vẹn và vinh quang trong tương lai, một sự sống mà ở đó họ sẽ được chia sẻ vinh quang với chính Thiên Chúa. Đó là lời hứa về một phần thưởng không chỉ gấp bội mà còn là một sự biến đổi hoàn toàn, từ những con người phàm trần trở thành những người được chia sẻ quyền năng thần linh.
Lời của Đức Giêsu tiếp tục mở rộng hơn nữa, ôm trọn tất cả mọi thế hệ đã, đang và sẽ đi theo Người. Ngài nói: “Phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp”. Chắc chắn lời hứa “gấp bội” này không phải là một sự trả lại bằng vật chất, không phải là một sự đền bù bằng những của cải hữu hình. Nếu không, những lời của Thầy sẽ chỉ là một sự trao đổi tầm thường. Lời hứa “gấp bội” ấy phải được hiểu là một sự đền bù bằng ân sủng, bằng sự bình an, bằng một tình yêu phong phú, một gia đình thiêng liêng rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì con người đã từ bỏ. Và phần thưởng cuối cùng, phần thưởng lớn lao nhất, chính là “sự sống vĩnh cửu” mà Thiên Chúa ban cho con người, một cuộc sống không bao giờ tàn phai, một cuộc sống trọn vẹn với Thiên Chúa.
Lời của Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay không chỉ là một lời hứa, mà còn là một lời mời gọi tha thiết. Ngài mời gọi mỗi người chúng ta hãy sống một đời sống triệt để cho Người, một đời sống mà ở đó chúng ta dám từ bỏ tất cả những gì là cản trở tình yêu của chúng ta dành cho Chúa. Và lời mời gọi ấy, gần hai ngàn năm về trước, đã tìm thấy một sự hưởng ứng tuyệt vời nơi một thiếu nữ người Ý. Hôm nay, chúng ta cùng nhau mừng lễ kính Thánh Clara, một trinh nữ đã sống trọn vẹn lời mời gọi của Tin Mừng. Ngài là một người phụ nữ xuất thân trong một gia đình quý tộc giàu có ở Assisi. Cuộc sống của ngài lẽ ra sẽ được bao bọc trong nhung lụa, trong sự tôn kính và của cải. Ngài có thể kết hôn với một người chồng quyền quý, có thể có một cuộc sống an nhàn. Nhưng ngài đã không chọn con đường ấy. Ngài đã lắng nghe lời mời gọi của Đức Giêsu, lắng nghe tiếng nói của một vị thánh vĩ đại cùng thời là thánh Phanxicô Assisi, và đã chọn con đường từ bỏ.
Cuộc đời của thánh nữ Clara không chỉ là một tấm gương về sự từ bỏ và nghèo khó, mà còn là một câu chuyện về lòng tin tuyệt đối vào Thiên Chúa. Ngài đã sống một đời sống nghèo khó triệt để, một sự nghèo khó mà ngay cả anh em Dòng Phanxicô cũng phải kinh ngạc. Ngài đã thành lập Dòng Các Bà Khó Khăn, sau này được gọi là Dòng Clara, và sống trong một sự khắc khổ đến tột cùng. Tuy nhiên, họ đã rất hạnh phúc, một niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời, vì được sống cuộc đời nghèo khó như chính Đức Chúa Giêsu. Cuộc sống ấy đã trả lại cho Clara và các chị em “gấp bội”: một sự bình an nội tâm, một tình yêu phong phú, một gia đình thiêng liêng rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì họ đã từ bỏ.
Một trong những khoảnh khắc vĩ đại nhất trong cuộc đời của Thánh Clara là khi lòng tin của ngài được thử thách đến tột cùng. Lần kia, một đội quân hung hãn đã tiến vào công phá thành Assisi. Một toán lính đặc biệt đã được phái đến để tấn công tu viện của các nữ tu Dòng Clara. Lúc bấy giờ, thánh nữ Clara đang đau nặng. Nhưng ngài đã không hề nao núng. Ngài nài xin chị em đưa mình tới cửa sổ và cho đặt Mình Thánh Chúa ngay tại nơi các binh lính có thể trông thấy. Sau đó, thánh nữ Clara đã quỳ xuống và nài xin Thiên Chúa ra tay cứu thoát các nữ tu và thành phố. Với tất cả sự tuyệt vọng và lòng tin, thánh nữ đã nguyện rằng: “Lạy Chúa Giêsu, xin hãy bảo vệ những chị em này, những người mà giờ đây con không thể bảo vệ nổi!” Đó là lời cầu nguyện của một người phụ nữ ốm yếu, nhưng lại là tiếng nói đầy quyền năng của một lòng tin tuyệt đối. Thánh nữ biết rằng ngài không có sức mạnh để chống trả, không có vũ khí để chiến đấu, nhưng ngài có một sức mạnh lớn lao hơn tất cả: chính là Mình Thánh Chúa Giêsu Kitô. Ngài đã đặt tất cả sự sống còn của cộng đoàn và cả thành phố vào tay Chúa, tin rằng chỉ mình Chúa mới có thể bảo vệ họ.
Và một điều kỳ diệu đã xảy ra, một tiếng nói bên trong phát ra một lời hứa đầy an ủi và uy quyền: “Ta sẽ luôn gìn giữ chúng trong sự quan phòng của Ta!” Ngay lúc ấy, một sự sợ hãi thình lình giáng xuống trên kẻ địch, và họ đã nhanh chân rời bỏ thành phố. Đó là một phép lạ lớn lao, một minh chứng hùng hồn cho sức mạnh của lòng tin. Lòng tin của một người phụ nữ ốm yếu đã trở thành lá chắn vững chắc bảo vệ cả một cộng đoàn và một thành phố. Câu chuyện này dạy cho chúng ta một bài học sâu sắc: sức mạnh thật sự của chúng ta không đến từ những gì chúng ta có, mà đến từ lòng tin và sự phó thác tuyệt đối vào Thiên Chúa. Khi chúng ta yếu đuối nhất, khi chúng ta cảm thấy bất lực nhất, đó cũng là lúc quyền năng của Thiên Chúa được biểu lộ một cách mạnh mẽ nhất. Thánh Phaolô đã từng nói: “Khi tôi yếu đuối, đó chính là lúc tôi mạnh mẽ” (2 Cr 12, 10).
Thánh nữ Clara đã làm bề trên hội dòng được 40 năm, trong đó suốt 29 năm chịu bệnh. Nhưng thánh nữ đã không hề than phiền. Ngài nói rằng dầu sao cũng rất vui vì được phục vụ Đức Chúa Giêsu ngay cả trong đau khổ. Sự đau ốm của ngài không phải là một gánh nặng, mà là một phương tiện để ngài kết hiệp sâu sắc hơn với cuộc khổ nạn của Chúa Kitô. Cuộc đời ngài là một bài giảng sống động rằng niềm vui của người tin vào Chúa không đến từ sự vắng bóng của đau khổ, mà đến từ sự hiện diện của Chúa trong chính những đau khổ ấy.
Chúng ta có thể thấy rằng cuộc sống của Thánh Clara không phải là một sự từ bỏ một cách tiêu cực, mà là một sự từ bỏ để được yêu mến. Ngài đã từ bỏ tất cả để có thể yêu mến Chúa một cách trọn vẹn hơn. Ngài đã sống một đời sống mà ở đó Thiên Chúa là tất cả, là mục đích duy nhất, là niềm vui duy nhất của cuộc đời ngài. Lòng tin của ngài không phải là một lòng tin dựa trên những thành công hay phép lạ, mà là một lòng tin dựa trên tình yêu. Ngài đã yêu mến Chúa Giêsu, và vì yêu mến, ngài đã sẵn sàng từ bỏ tất cả. Chính tình yêu ấy đã giúp ngài có được sự can đảm để vượt qua những khó khăn và thử thách của cuộc sống.
Trong bối cảnh thế giới ngày nay, lời của Đức Giêsu và cuộc đời của Thánh Clara vẫn còn mang một ý nghĩa sâu sắc. Chúng ta không phải ai cũng được mời gọi để sống một đời sống tu trì triệt để như Thánh Clara. Nhưng mỗi người chúng ta đều được mời gọi để sống một đời sống từ bỏ. Đó là sự từ bỏ những thói hư tật xấu, những đam mê trần tục, những sự ham muốn của cải vật chất. Đó là sự từ bỏ ý riêng của mình để sống theo ý Chúa. Đó là sự từ bỏ những mối quan hệ bất chính, những lời nói độc ác, những ý nghĩ ghen ghét. Đó là sự từ bỏ những điều nhỏ bé để chúng ta có thể làm những điều lớn lao cho Thiên Chúa.
Chúng ta hãy cầu xin Thánh Clara, trinh nữ, một người đã sống trọn vẹn lời mời gọi của Tin Mừng, cầu bầu cho chúng ta trước mặt Thiên Chúa. Xin cho chúng ta có được một lòng tin vững vàng, một tình yêu triệt để, để chúng ta có thể từ bỏ tất cả mọi sự mà theo chân Thầy Giêsu. Xin cho chúng ta cũng được nhận lãnh phần thưởng “gấp bội” mà Người đã hứa, và đặc biệt là được hưởng sự sống vĩnh cửu, sự sống mà chúng ta sẽ được sống mãi mãi trong vinh quang của Thiên Chúa, cùng với tất cả các thánh trên Thiên Đàng.
Lm. Anmai, CSsR
THÁNH CLARA TRINH NỮ: SỨC MẠNH CỦA ĐỨC TIN VÀ TÌNH YÊU NGHÈO KHÓ
Kính thưa cộng đoàn,
Mỗi khi cử hành lễ kính Thánh Clara, trinh nữ, chúng ta không chỉ nhớ về một người phụ nữ thánh thiện đã sống cách đây nhiều thế kỷ, mà còn được mời gọi chiêm nghiệm một chân lý vượt thời gian: sức mạnh đích thực của đức tin không nằm ở quyền lực, sự giàu có hay danh vọng, mà nằm ở sự buông bỏ hoàn toàn, ở tình yêu triệt để dành cho Đấng chịu đóng đinh. Cuộc đời của Ngài, từ một tiểu thư quý tộc đến một nữ tu khó nghèo, là một hành trình biến đổi ngoạn mục, cho thấy rằng khi chúng ta càng rũ bỏ những gì thuộc về thế gian, chúng ta càng được mặc lấy sức mạnh của Thiên Chúa.
Thánh Clara sinh ra trong một gia đình Offreduccio danh giá, ngay từ đầu đã có một cuộc sống được sắp đặt sẵn với sự giàu sang và vinh hoa. Nhưng ngay cả khi còn trong vòng tay của thế gian, tâm hồn Ngài đã không ngừng khao khát một điều gì đó cao cả hơn. Những giọt nước mắt Ngài dành riêng để tưới chân Chúa Giêsu chịu đóng đinh không chỉ là biểu hiện của lòng thương cảm, mà còn là dấu chỉ của một tình yêu đã vượt lên trên mọi sự an bình và hạnh phúc trần thế. Nỗi xót xa cho Chúa đã trở thành động lực bí ẩn, thúc đẩy Ngài tìm kiếm một con đường khác, một con đường không đi theo sự tính toán của thế gian. Khi nghe biết về Thánh Phanxicô, người thanh niên giàu có đã trở nên “người nghèo thành Assisi”, Ngài đã nhận ra đó không chỉ là một câu chuyện, mà là một lời mời gọi. Mẫu gương dứt khoát của Phanxicô đã khơi dậy trong Clara một khao khát mãnh liệt: cũng trở nên nghèo khó như Chúa, cũng tự do như Phanxicô.
Biến cố tại nhà thờ chính tòa vào đêm Lễ Lá là một khoảnh khắc định mệnh. Khi Đức Giám mục tự tay trao cành lá cho Ngài, đó là một lời tuyên bố không lời rằng Thiên Chúa đã chọn Clara. Chúa đã không chờ Ngài tiến lên, mà đã chủ động bước đến, trao cho Ngài biểu tượng của chiến thắng, như một lời khẳng định rằng cuộc chiến đấu của Ngài sẽ được Thiên Chúa đồng hành và chiến thắng. Chiều hôm đó, khi Ngài lén bỏ nhà qua lối cửa hậu và theo ánh đuốc trong đêm để tìm gặp Phanxicô, đó không phải là một hành động bồng bột, mà là một sự dứt khoát của một con tim đã được Thiên Chúa chiếm trọn. Cuộc gặp gỡ giữa Phanxicô và Clara không phải là cuộc hội ngộ của hai người xa lạ, mà là sự hòa quyện của hai tâm hồn đã được tình yêu Chúa kết nối từ trước. Khi mái tóc huyền của Clara được Phanxicô cắt bỏ, Ngài đã không chỉ từ bỏ danh giá của dòng họ mà còn tuyên bố một “bản ly dị” vĩnh viễn với thế gian. Từ giây phút đó, Ngài chỉ còn thuộc về một mình Chúa Giêsu.
Sự dấn thân của Thánh Clara đã gây chấn động cả thành Assisi. Gia đình Ngài, đại diện cho thế gian, đã không thể chấp nhận. Khi ông cậu Monaldo đến tu viện để bắt Ngài về, Thánh Clara đã thể hiện một sức mạnh phi thường, không đến từ thể chất mà đến từ đức tin. Việc Ngài ôm chặt lấy chân bàn thờ không chỉ là một hành động cầu nguyện, mà là một tuyên ngôn hùng hồn. Bàn thờ ấy chính là trung tâm của đức tin, là nơi Chúa Giêsu Thánh Thể hiện diện. Ôm lấy bàn thờ, Clara đã nói với thế gian rằng: “Các người có thể lấy đi mọi thứ, nhưng không thể chia lìa tôi khỏi Đấng mà tôi đã chọn.” Sự cương quyết của Ngài đã trở thành nền móng vững chắc cho tu viện San Đamiano, nơi Ngài và những chị em đầu tiên đã cùng nhau xây dựng một cộng đoàn khó nghèo, khiêm hạ và cầu nguyện.
Trong cuộc đời tu trì, Thánh Clara không chỉ tuân theo lý tưởng khó nghèo của Phanxicô mà còn bảo vệ nó với một sự kiên cường đáng kinh ngạc. Khi Đức Giáo hoàng Grêgôriô IX muốn sửa đổi luật dòng để cho phép các nữ tu có đất đai và tài sản, Clara đã dũng cảm đứng lên chống lại. Lời thưa của Ngài: “Thưa Đức Cha, xin tha tội cho chúng con, nhưng đừng tha cho con khỏi theo lời Chúa,” là một lời nói đầy can đảm, vừa khiêm nhường nhưng cũng vừa mạnh mẽ. Ngài không chống đối quyền bính của Giáo hoàng, mà chỉ muốn bảo vệ một ân huệ đặc biệt mà Thiên Chúa đã ban cho cộng đoàn của mình: đặc ân được sống nghèo khó tuyệt đối, được hoàn toàn tín thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Ngài đã hiểu rằng sự khó nghèo không phải là một sự thiếu thốn bi ai, mà là một con đường dẫn đến sự hiệp thông sâu sắc nhất với Chúa Kitô. Cuộc chiến đấu của Ngài cho đặc ân khó nghèo là một minh chứng sống động cho thấy Ngài không chỉ là một nữ tu ngoan ngoãn, mà còn là một chiến sĩ của đức tin, một người bảo vệ cho lý tưởng mà Ngài đã yêu mến.
Sức mạnh của lời cầu nguyện của Thánh Clara đã được thể hiện rõ nét nhất trong biến cố vua Frêđêricô II tấn công Assisi vào năm 1241. Khi binh lính kéo đến cổng tu viện, cộng đoàn đang run sợ. Nhưng Thánh Clara, dù đang mang bệnh, đã ôm lấy Mình Thánh Chúa và can đảm tiến ra ngoài. Ngài không cần một đội quân, không cần một vũ khí nào khác ngoài chính Chúa Giêsu Thánh Thể. Sự hiện diện của Chúa đã trở thành một tấm khiên vô hình, một sức mạnh vô song, khiến cho những binh lính hung hãn phải rút lui một cách kỳ lạ. Phép lạ ấy không chỉ là một sự kiện ngoại thường, mà là một lời tuyên bố hùng hồn về quyền năng của tình yêu và đức tin. Cuộc đời của Clara là một lời chứng sống động rằng một người phụ nữ yếu ớt, khi được trang bị bằng đức tin và tình yêu, có thể trở thành một chiến binh mạnh mẽ nhất của Thiên Chúa.
Trong cơn bệnh cuối cùng, Thánh Clara đã thể hiện sự an bình tuyệt đối của một tâm hồn đã tìm thấy tất cả nơi Thiên Chúa. Lời Ngài nói với Đức Hồng y Rainalđô: “Từ khi nếm thử chén đắng và cuộc tử nạn của Chúa, con thấy không còn gì làm con đau đớn nữa,” cho thấy Ngài đã không chỉ chịu đựng đau khổ mà còn biến đau khổ thành sự hiệp thông với Chúa. Ngài đã thực sự trở nên đồng hình đồng dạng với Chúa chịu đóng đinh. Trước khi trút hơi thở, những lời Ngài nói với chính mình: “Hãy an tâm, ngươi đã theo đúng đường, cứ tin tưởng vì Chúa tạo thành đã thánh hiến và không ngừng gìn giữ ngươi, đã yêu ngươi với tình mẹ thương con,” là một lời tự an ủi, một lời tự xác tín về một cuộc đời đã sống trọn vẹn, đã yêu thương và đã dâng hiến tất cả cho Thiên Chúa.
Thánh Clara đã qua đời trong sự bình an và niềm tin tưởng tuyệt đối. Ngài đã để lại cho chúng ta một di sản vô giá: một cuộc đời là bài giảng sống động về ý nghĩa của sự khó nghèo, một lý tưởng được bảo vệ bằng đức tin và một tình yêu được thể hiện qua sự từ bỏ trọn vẹn. Ngài đã dạy chúng ta rằng nghèo khó không phải là thiếu thốn, mà là sự tự do tuyệt đối để yêu Chúa; từ bỏ thế gian không phải là sự yếu đuối, mà là sức mạnh để sống trọn vẹn cho Nước Trời. Xin Thánh Nữ Clara cầu bầu cho chúng ta, để chúng ta cũng học được cách buông bỏ những gánh nặng trần thế, để mặc lấy sự nhẹ nhàng và tự do của con cái Thiên Chúa. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
LỄ THÁNH CLARA, TRINH NỮ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ, anh chị em thân mến,
Trong hành trình đức tin của người Kitô hữu, chúng ta thường tìm thấy những tấm gương sáng soi đường, những chứng nhân can đảm đã dám sống trọn vẹn cho Tin Mừng. Thánh Clara Assisi, mà chúng ta mừng kính hôm nay, chính là một trong những chứng nhân vĩ đại đó. Cuộc đời của ngài, từ khi sinh ra cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, là một bài ca trọn vẹn về sự vâng phục tuyệt đối và tình yêu mãnh liệt dành cho Đức Kitô chịu đóng đinh. Trong đoạn Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã đưa ra một lời mời gọi đầy táo bạo: “Phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp.” Lời hứa này không phải là một sự mặc cả, mà là một lời công bố về giá trị vô biên của việc dấn thân. Thánh Clara đã nghe được lời hứa đó, không chỉ bằng đôi tai, mà bằng cả trái tim, và ngài đã đáp lại bằng một hành động từ bỏ hoàn toàn.
Sinh ra trong một gia đình quý tộc, Clara có tất cả những gì mà một người phụ nữ thời đó mơ ước: sự giàu sang, danh vọng và một tương lai được định sẵn. Nhưng trái tim ngài lại hướng về một điều cao cả hơn, đó là một cuộc sống nghèo khó, khiêm hạ như chính Đức Kitô. Câu chuyện ngài lén bỏ nhà vào đêm Lễ Lá, theo ánh đuốc đến gặp Thánh Phanxicô, không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà là một hành động của đức tin. Đó là sự từ bỏ cái “tôi” cũ kỹ để mặc lấy một con người mới trong Chúa. Việc Phanxicô cắt đi mái tóc huyền của ngài, một biểu tượng của vẻ đẹp và danh giá thế tục, không chỉ là một nghi thức tu trì, mà là một sự “ly biệt” dứt khoát với thế gian. Clara đã tự nguyện bước vào một cuộc sống mà mọi thứ đều mới mẻ và đầy thách thức, nhưng cũng tràn ngập niềm vui và hy vọng.
Sự kiên cường của Thánh Clara đã được thử thách ngay từ những ngày đầu. Khi người cậu Monaldo tìm đến để đưa ngài về, ngài đã ôm chặt lấy chân bàn thờ, với một niềm tin son sắt rằng ngài đã thuộc về Chúa. Hành động này là một lời tuyên xưng hùng hồn rằng tình yêu Thiên Chúa mạnh hơn mọi mối ràng buộc huyết thống hay áp lực xã hội. Đối với Clara, bàn thờ không chỉ là nơi cử hành thánh lễ, mà là nơi ngài tìm thấy sự sống, sự bảo vệ và tình yêu vô bờ bến. Ngài đã dùng cuộc đời mình để chứng minh rằng, khi chúng ta đặt Chúa lên trên tất cả, thì Ngài sẽ là nơi trú ẩn an toàn nhất cho chúng ta.
Một trong những điểm sáng nhất trong cuộc đời của Thánh Clara là cuộc chiến đấu âm thầm để bảo vệ “đặc ân khó nghèo tuyệt đối” mà Đức Giáo hoàng Innôcentê III đã ban cho ngài. Trong bối cảnh nhiều vị muốn cải sửa luật dòng, cho phép các nữ tu có tài sản riêng, Clara đã kiên quyết từ chối. Lời ngài thưa với Đức Giáo hoàng Grêgôriô: “Xin tha tội cho chúng con, nhưng đừng tha cho con khỏi theo Lời Chúa” đã trở thành một biểu tượng của sự trung thành với lý tưởng Tin Mừng. Sự khó nghèo của ngài không chỉ là một sự thiếu thốn vật chất, mà là một sự lựa chọn tự do, một sự từ bỏ mọi của cải trần gian để được làm chủ sự tự do của mình trong Chúa. Ngài tin rằng, chỉ khi sống khó nghèo tuyệt đối, ngài mới có thể hoàn toàn kết hiệp với Đức Kitô khó nghèo trên thập giá.
Cuộc đời của Thánh Clara là một hành trình liên lỉ của sự chiêm niệm và hy sinh. Ngài đã dành nước mắt để tưới chân Chúa Giêsu chịu đóng đinh, như một cách để ngài kết hiệp với nỗi đau của Ngài. Khi đối diện với bệnh tật và khổ đau, ngài đã tìm thấy sức mạnh và niềm an ủi trong cuộc tử nạn của Chúa. Lời ngài nói: “Từ khi nếm thử chén đắng và cuộc tử nạn của Chúa, con thấy không còn gì làm con đau đớn nữa” cho thấy một sự chuyển hóa sâu sắc. Nỗi đau thể xác đã không còn là một gánh nặng, mà đã trở thành một phương tiện để ngài được gần Chúa hơn.
Trong những giây phút cuối đời, những lời trăn trối của ngài đã tổng kết trọn vẹn cuộc đời đã dâng hiến: “Hãy an tâm, ngươi đã theo đúng đường, cứ tin tưởng vì Chúa tạo thành đã thánh hiến và không ngừng gìn giữ ngươi, đã yêu ngươi với tình mẹ thương con, ôi lạy Chúa xin chúc tụng Chúa vì đã dựng nên con.” Đó là một lời chúc lành, một lời tri ân, và là một sự xác tín tuyệt đối vào tình yêu của Thiên Chúa. Ngài đã tìm thấy ở Thiên Chúa một người cha, một người mẹ, và một người bạn đồng hành trung tín.
Cuộc đời của Thánh Clara là một lời mời gọi cho mỗi người chúng ta, không phải để từ bỏ tất cả và đi tu, nhưng để khám phá những “Clara” ẩn sâu trong tâm hồn mình. Lời mời gọi đó là dám từ bỏ những gì đang ngăn cản chúng ta sống trọn vẹn cho Chúa, dù đó là sự kiêu ngạo, tham lam hay những ham muốn ích kỷ. Hãy học nơi Thánh Clara cách sống trung thành với lý tưởng của mình, dám đối mặt với những thử thách và tìm thấy niềm vui trong sự kết hiệp với Chúa. Bởi lẽ, khi chúng ta dám buông bỏ một chút vì Chúa, thì Ngài sẽ ban lại cho chúng ta một tình yêu vĩ đại, một sự bình an nội tâm và một sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
LỄ THÁNH CLARA
Trong bầu khí thánh thiêng của ngày lễ hôm nay, chúng ta cùng nhau chiêm ngắm một cuộc đời phi thường, một tâm hồn kiên trung đã trở thành ngọn đuốc sáng soi đường cho biết bao thế hệ. Đó là Thánh nữ Clara, một trinh nữ thánh thiện, người đã để lại một di sản vĩ đại cho Giáo hội bằng chính sự khó nghèo, khiêm tốn và lòng tận hiến trọn vẹn cho Thiên Chúa. Cuộc đời của Ngài không phải là một câu chuyện huyền thoại, mà là một lời chứng sống động về việc đáp lại tiếng gọi của Tin Mừng, một câu trả lời tuyệt vời cho câu hỏi mà Phêrô đã thưa với Chúa Giêsu: “Thầy ơi, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?”. Lời hứa của Chúa Giêsu về phần thưởng “gấp bội” và “sự sống vĩnh cửu” đã được Thánh Clara hiện thực hóa bằng cả cuộc đời của mình. Ngài đã dám đánh đổi tất cả những gì thế gian cho là quý giá nhất để tìm thấy kho báu đích thực, một kho báu mà không ai có thể cướp mất.
Thánh Clara được sinh ra trong một gia đình quý tộc, giàu có tại Assisi vào năm 1194. Ngay từ nhỏ, Clara đã được hưởng một nền giáo dục hoàn hảo, được bao bọc bởi tình yêu thương và sự chăm sóc tận tình của một người mẹ đạo đức. Bà đã gieo vào lòng con gái những hạt giống của lòng bác ái, sự nhẫn nhục và đức tin kiên vững. Nhưng chính những giáo huấn ấy đã khiến Clara nhận ra một sự thật: sự giàu sang, quyền lực và danh vọng của thế gian chỉ là những giá trị tạm bợ, không thể mang lại hạnh phúc viên mãn cho tâm hồn. Trong khi những cô gái cùng trang lứa mải mê với những buổi tiệc tùng, những bộ y phục lộng lẫy và những cuộc hôn nhân danh giá, thì Clara lại dành phần lớn thời gian cho việc cầu nguyện và suy niệm về cuộc khổ nạn của Đức Kitô. Một khát vọng mãnh liệt về đời sống thánh thiện đã nhen nhóm và bùng cháy trong tâm hồn Ngài, một khát vọng được sống trọn vẹn cho Thiên Chúa.
Bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời Ngài chính là cuộc gặp gỡ với Thánh Phanxicô khó khăn. Thánh Phanxicô, với lời rao giảng đơn sơ nhưng đầy sức mạnh về Tin Mừng, đã khơi dậy trong Clara một tiếng gọi thôi thúc. Ngài đã thấy nơi con người Phanxicô hình ảnh sống động của một môn đệ Đức Kitô, người đã từ bỏ mọi sự để sống hoàn toàn vì Chúa. Tinh thần khó nghèo triệt để của Phanxicô đã trở thành ngọn hải đăng, dẫn đường cho Clara. Và rồi, vào một đêm trọng đại, Clara đã dứt khoát thực hiện quyết định táo bạo nhất trong cuộc đời mình. Bất chấp sự ngăn cản quyết liệt của gia đình và sự dị nghị của xã hội, Ngài đã rời bỏ ngôi nhà lộng lẫy để đến với nhà thờ Thánh Đamianô, nơi Thánh Phanxicô đang chờ đợi. Tại đó, Ngài đã cắt đi mái tóc óng ả, biểu tượng của sự cao sang và kiêu hãnh trần thế, để nhận lấy chiếc áo tu phục thô sơ, một biểu tượng của sự nghèo khó và sự khiêm nhường. Đó không chỉ là một hành động mang tính nghi thức, mà còn là một hành động biểu lộ sự từ bỏ triệt để, một cuộc hôn nhân thiêng liêng với Đức Kitô nghèo khó.
Thánh Clara đã chọn sự khó nghèo không phải vì thiếu thốn, mà vì Ngài đã nhận ra rằng sự khó nghèo là con đường trực tiếp để đi đến sự tự do tuyệt đối. Khi không còn bám víu vào những của cải vật chất, tâm hồn con người sẽ được giải thoát để hoàn toàn tập trung vào tình yêu Thiên Chúa. Ngài đã sáng lập và điều hành Hội Dòng các Nữ tu Khó nghèo Clara, một cộng đoàn sống theo tinh thần Tin Mừng, lấy việc cầu nguyện, suy niệm và sự khó nghèo làm lý tưởng sống. Với sự khôn ngoan và ân cần của một người mẹ, một người chị, Ngài đã chăm sóc và hướng dẫn đời sống thiêng liêng cho các chị em trong cộng đoàn. Dù sống trong vòng tường vách của tu viện, Thánh nữ Clara lại mang trong mình một trái tim quảng đại ôm trọn cả thế giới. Ngài đã cầu nguyện không ngừng cho Giáo hội, cho những người nghèo khổ, cho những người lầm lạc. Chính nhờ đời sống cầu nguyện liên lỉ và sự khó nghèo của Ngài mà Chúa đã ban nhiều ơn lành và phép lạ. Lời cầu nguyện của Thánh nữ đã bảo vệ thành Assisi khỏi cuộc xâm lăng của những kẻ thù, một minh chứng hùng hồn cho sức mạnh của đức tin và sự tín thác.
Cuộc đời của Thánh Clara là một minh chứng sống động cho lời hứa của Đức Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay. Ngài đã từ bỏ tất cả, nhưng Ngài đã được nhận lại không chỉ là một trăm lần ở đời này mà còn là sự sống đời đời làm gia nghiệp. Ngài đã tìm thấy một gia đình thiêng liêng lớn hơn, một kho báu quý giá hơn tất cả mọi của cải trên trần gian. Cuộc đời của Ngài đã kết thúc một cách bình an vào ngày 11 tháng 8 năm 1253, với lời tâm niệm: “Tất cả cho Chúa, tất cả vì phần rỗi các linh hồn”. Hai năm sau, vào năm 1255, Đức Thánh Cha Alexandre IV đã tôn phong Ngài lên hàng các thánh, một lời khẳng định chính thức của Giáo hội về sự thánh thiện và lòng trung tín của Ngài.
Kính thưa cộng đoàn, Thánh Clara đã rời xa chúng ta cách đây hàng thế kỷ, nhưng tiếng nói của Ngài, tinh thần của Ngài vẫn còn sống mãi. Cuộc đời của Ngài mời gọi mỗi chúng ta hãy dấn thân, không phải bằng cách từ bỏ tất cả mọi của cải vật chất như Ngài, mà bằng một thái độ sống khó nghèo của tâm hồn. Đó là sự khiêm tốn, là sự từ bỏ những bám víu không cần thiết vào danh vọng, địa vị và những ham muốn phù phiếm. Đó là sự khao khát được sống và chết cho Đức Kitô, Đấng là nguồn mạch của mọi niềm vui và hạnh phúc. Ước gì, với lời cầu bầu của Thánh nữ Clara, mỗi chúng ta cũng sẽ tìm được con đường của riêng mình để bước đi theo Đức Kitô, con đường của tình yêu, của sự dấn thân và hy sinh, để một ngày kia, chúng ta cũng sẽ được hưởng phúc vinh quang, được vào nước trời chiêm ngưỡng Nhan Thánh Chúa, cùng với các thánh, cùng với Thánh nữ Clara, mãi mãi.
Lm. Anmai, CSsR
Lm. Anmai, CSsR