skip to Main Content

Hạnh phúc chính là Thập giá đời mình

11.8
Thánh Clare, Đt

St 4:32-40; Tv 77:12-13,14-15,16,21; Mt 16:24-28

Hạnh phúc chính là Thập giá đời mình

Thánh nữ Clara sinh vào khoảng năm 1193 tại thành Assisi, nước Ý. Thánh Phanxicô Assisi cũng sống tại thành phố này. Clara thường nghe Phanxicô thuyết giảng. Trái tim Clara bừng lên niềm khao khát mãnh liệt là muốn bắt chước tấm gương của Phanxicô.

Như Phanxicô, Clara cũng muốn sống cuộc đời nghèo khó và khiêm nhường vì Chúa Chúa Giêsu. Nhưng khổ nỗi song thân của Clara không bao giờ chấp nhận một dự định như vậy! Thế rồi, vào một buổi tối Chúa nhật Lễ Lá năm 1212, lúc vừa tròn 18, Clara đã rời bỏ gia đình thân thương và mái nhà sang trọng của mình. Và trong một nguyện đường bé nhỏ nằm bên ngoài thành phố Assisi, Clara đã dâng hiến mình cho Thiên Chúa. Thánh Phanxicô cắt mái tóc dài của Clara và trao cho Clara một tu phục nâu kết bằng vải thô. Clara ở với các sơ Bênêđictô cho tới khi có nhiều chị em cùng đến tham gia với ngài. Song thân của Clara đã cố gắng dùng mọi phương thế để bắt Clara về nhà nhưng không được. Chẳng bao lâu sau đó, cả Annê, cô em 15 tuổi của Clara, cũng đến xin gia nhập với ngài.

Cũng có nhiều thiếu nữ muốn trở nên những “phu nhân nghèo” của Đức Chúa Giêsu. Sau đó ít lâu, người ta thấy hình thành một cộng đoàn đạo đức nhỏ. Họ sống trong căn nhà tọa lạc gần bên nhà thờ thánh Đamianô, căn nhà được chính thánh Phanxicô Assisi sửa lại. Thánh nữ Clara và các chị em của ngài đã khấn không bao giờ ăn thịt, luôn đi chân không, sống trong căn nhà nghèo khó với bầu khí thinh lặng và cầu nguyện.

Tuy nhiên, họ rất hạnh phúc vì được sống cuộc đời nghèo khó như Đức Chúa Giêsu. Lần kia, có một đội quân hung hãn đã tiến vào công phá thành Assisi. Dù đau nặng, thánh nữ Clara cũng nài xin chị em đưa mình tới cửa sổ. Thánh nữ cho đặt Mình Thánh Chúa ngay tại nơi các binh lính có thể trông thấy. Sau đó, thánh nữ Clara quỳ xuống và nài xin Thiên Chúa ra tay cứu thoát các nữ tu và thành phố. Thánh nữ nguyện rằng: “Lạy Chúa Giêsu, xin hãy bảo vệ những chị em này, những người mà giờ đây con không thể bảo vệ nổi!” Và dường như có một tiếng nói bên trong phát ra: “Ta sẽ luôn gìn giữ chúng trong sự quan phòng của Ta!” Ngay lúc ấy, một sự sợ hãi thình lình giáng xuống trên kẻ địch, và họ đã nhanh chân rời bỏ thành phố.

Thánh nữ Clara làm bề trên hội dòng được 40 năm, trong đó suốt 29 năm chịu bệnh. Nhưng thánh nữ nói rằng dầu sao cũng rất vui vì được phục vụ Đức Chúa Giêsu. Một số người lo ngại rằng các nữ tu sẽ bị khổ vì phải sống quá nghèo. Nhưng thánh nữ Clara đã sống hầu hết đời mình để bảo vệ điều mà ngài gọi là “đặc ân thanh bần.” Đức thánh cha đã cố gắng giảm bớt những đòi hỏi của lời khấn thanh bần trong tu luật của Clara, nhưng thánh nữ đã giải thích rằng ngài và các chị em thuộc hội dòng của ngài được mời gọi sống từ khước hết mọi của cải, và chỉ hoàn toàn tin cậy vào một mình Thiên Chúa mà thôi. Thánh nữ Clara về trời ngày 11 tháng Tám năm 1253. Chỉ hai năm sau, đức thánh cha Alêxanđơ IV đã tôn phong Clara lên bậc hiển thánh.

Thập giá đời mình chính là những lao công khó nhọc, những vui buồn – sướng khổ, những thất bại – thành công, những nụ cười – nước mắt, những lúc nắng – lúc mưa, những lúc xum vầy – chia xa…

Thập giá làm nên hạnh phúc, vinh quang của con người.

Sinh ra trên trần gian, ai cũng như ai: ăn để sống, lao động để phát triển. Người giàu hay kẻ nghèo, không ai cho ai hạnh phúc, cũng không ai lấy hạnh phúc của người cho chính mình. Hạnh phúc phải được tôi luyện, trả giá bằng chính đời sống của mình.

Vác thập giá mình, chính là chu toàn bổn phận, trách nhiệm của mình trong bất cứ hoàn cảnh nào ta cũng phải vui tươi, tín thác vào Chúa. Chúng ta phải nhìn nhận cuộc sống của chúng ta chính là món quà quý giá mà chính Thiên Chúa ban tặng cho mỗi người, tuỳ theo khả năng. “Có nhiều đặc sủng khác nhau nhưng chỉ có một Thần Khí” (1 Cr 12, 4). “Chúng ta có những đặc sủng khác nhau, tuỳ theo ân sủng Thiên Chúa ban cho mỗi người” (Rm 12, 6).

Như vậy, chúng ta mỗi người ai cũng có một thập giá cho riêng mình, thập giá ấy Chúa ban cho mỗi người vừa đủ với sức của mình.

Bất kỳ một biểu hiện thất vọng, u buồn, buông thả, chán chường, tức giận, buồn tủi, cô đơn, sa đoạ, so sánh hơn thua, tự mãn, kiêu căng… đều là dấu hiệu của vấp ngã trên đường vác thập giá mình.

Chính lúc chúng ta không vác thập giá đời mình là lúc chúng ta đang đau khổ, bất hạnh.

Sự tin tưởng, vui tươi, phó thác vào Thiên Chúa chính là động lực mãnh liệt để ta vác thập giá đời mình. Thập giá tôi luyện mỗi cuộc đời con người.

Trong chúng ta, có mấy người đã vác thập giá mình một cách trọn vẹn! với bổn phận làm con, làm cha, làm mẹ, làm ông bà… đã chẳng một lần muốn buông bỏ thập giá đời mình.

Dấu hiệu của sự buông bỏ thập giá mình luôn kèm theo một câu “NẾU”. nếu như chồng tôi, nếu như vợ tôi, nếu như hoàn cảnh đời tôi, nếu tôi được như thế này, thế kia… câu nếu này đã chối bỏ ân ban thập giá của Chúa.

Nhiều người muốn đi tìm thập giá đời mình bằng những hội đoàn đạo đức: họ xem hội đoàn đạo đức là nơi họ sẽ nên thánh, nhưng khi họ tham gia vào rồi thì một thời gian lại chán bỏ; bỏ hết hội đoàn này rồi tham gia hội đoàn khác. Chẳng có hội đoàn nào chu toàn được bổn phận. Đó chỉ là đi kiểm niềm vui theo sở thích, hết niềm vui thì hết hội đoàn.

Có những người chẳng cần hội đoàn nào, họ lo tìm kiếm làm việc bác ái. Nhưng rồi khả năng tiền bạc, thời gian chẳng có, việc làm bác ái cũng chẳng đâu vào đâu. Họ trở nên người nhàn rỗi mà không biết làm gì.

Như vậy, thập giá đời mình chính là ân sủng Chúa ban cho mỗi người tuỳ theo khả năng. Chúng ta chỉ cần chu toàn khả năng Chúa ban là đã vác thập giá mình mọi ngày theo Chúa. Khả năng ấy như những nén bạc Chúa trạo cho mỗi người. Kẻ năm nén, kẻ ba nén và kẻ một nén. Hãy sinh lợi cho Chúa bằng chính đời sống Tin Mừng của mình, chúng ta sẽ được sự sống vĩnh hằng, hạnh phúc viên mãn trong Nước Chúa.

Back To Top