Cầu nguyện liên ANRÊ tiếng Hy lạp có nghĩa là…
Chia sẻ niềm vui Cứu Độ
Ngày 21 tháng 12
Màu tím. Thứ 5, tuần 3, Mùa Vọng. Các bài đọc: Dc 2,8-14 hoặc Xp 3,14-18a; Lc 1,39-45. Thánh Phêrô Canixiô, Linh mục, tiến sĩ Hội thánh.
Chia sẻ niềm vui Cứu Độ
Tin Mừng cũng thuật lại cho chúng ta về cuộc gặp gỡ giữa Mẹ Maria và bà Êlisabét. Cuộc gặp gỡ này không chỉ dừng lại ở chỗ thăm hỏi xã giao, nhưng nó còn đi xa hơn để cho thấy rằng đây là một cuộc gặp gỡ trong tình yêu và ân sủng.
Đức Maria vội vã lên đường thăm bà chị họ Êlisabét không phải do Mẹ không tin lời Sứ Thần báo bà Êlisabét đã có thai được sáu tháng, vì thế, phải lên đường để tận mắt mục kích xem điều đó có thật không! Không phải vậy, nhưng Mẹ lên đường là để thể hiện sự vui mừng, mau mắn, sẵn sàng tín thác nơi Chúa và đem Tin Mừng ấy đến với người chị họ và cũng là người chị trong ân sủng, để cả hai cùng chung lời tạ ơn. Vì thế, khi vừa thấy Mẹ, bà Êlisabét đã cất tiếng tung hô: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc” (Lc 1,4243). Cùng lúc, Gioan trong bụng đã nhảy lên vui sướng vì mình được Thiên Chúa viếng thăm.
Câu chuyện Tin Mừng chúng ta vừa nghe ghi lại hành trình Mẹ Maria viếng thăm người chị họ của mình là Ê-li-sa-bet sau khi được biết bà đã mang thai trong lúc tuổi già người vốn bị coi là son sẻ. Nhưng có lẽ đó chỉ là bề nổi của trình thuật mà thôi, điều quan trong chính là cuộc gặp gỡ của hai đứa trẻ vẫn đang còn trong bụng mẹ: một là Giê-su, Ngôi Lời Thiên Chúa làm người, Đấng Cứu Độ nhân loại, còn trẻ kia được chọn làm tiền hô và người dọn đường cho Đấng Cứu Thế.
Qua cuộc viếng thăm, Đấng Cứu Độ đã thực hiện cuộc gặp gỡ mang tính cứu độ đầu tiên với Gioan Tẩy Giả và Ê-li-sa-bet mẹ của ông. Cuộc gặp gỡ đầy niềm vui khiến Gioan Tẩy Giả nhảy mừng trong lòng mẹ và lan tỏa sang người mẹ, để đến lượt bà cũng được đầy tràn niềm vui của Thánh Thần, niềm vui cứu độ. Hành trình này khởi đầu cho một hành trình của Đấng Cứu Độ mang Tin Mừng Cứu Độ, Tin Mừng Nước Thiên Chúa đến cho mọi người
Sự có mặt của Mẹ Maria nơi căn nhà của bà E-li-sa-bét chốn miền núi xa xôi đã nói lên tình yêu mau mắn và sẵn sàng lên đường để đem hạnh phúc, sự giúp đỡ, niềm an ủi cho tha nhân của Mẹ.
Khi vừa nghe tin chị họ mang thai, Mẹ đã “vội vã lên đường”, không một chút chần chờ. Nếu xét theo góc độ của con người bình thường, thật dễ dàng để thấy hành động này của Mẹ Maria là một sự bồng bột và thiếu suy nghĩ. Bởi khi ấy, Maria vẫn còn là một thiếu nữ bé nhỏ, vậy mà lại dám quyết định lên đường đến một vùng núi, lại còn xa xôi nữa. Ấy là chưa kể khi ấy Maria lại còn đang mang thai, có biết bao cái “lỡ chẳng may” có thể sẽ xảy đến cho Mẹ trong hành trình này.
Đến đây, có lẽ chúng ta phải khựng lại mà thừa nhận một điều rằng: dường như trong cuộc sống, chúng ta đã ít nhiều chần chờ, ngập ngừng trước các nhu cầu của tha nhân bởi cân nhắc quá nhiều; hoặc cũng sẽ từ chối giúp đỡ nếu điều ấy tổn hại đến lợi ích của ta, khiến ta phải thiệt hại.
Sự liều lĩnh của Mẹ Maria xuất phát từ tình yêu thao thức và quan tâm hết lòng, luôn đặt các nhu cầu của tha nhân trên bản thân mình, và đó như là một phản xạ tự nhiên của Mẹ vậy. Đọc Tin Mừng, ta thấy trong suốt cuộc đời của Mẹ, dù là khi đối mặt với những điều lạ lùng khó tin hay trước những điều vượt quá trí hiểu, ngưỡng chịu đựng của con người, thì tiếng xin vâng của Mẹ luôn được cất lên như một lẽ đương nhiên. Bởi đâu Mẹ có thể như thế? Chính đức tin và lòng phó thác tuyệt đối nơi Thiên Chúa đã khiến cho một Maria yếu đuối phàm trần trở nên phi Đời người Kitô hữu là một hành trình trong đức tin. Hành trình nào cũng có khởi điểm và đích điểm. Cũng như Đức Maria đã tiến lên đường sau khi cưu mang Chúa Giêsu, người Kitô hữu cũng khởi đầu cuộc hành trình bằng sự sống Thiên Chúa đã được thông ban qua Bí tích Rửa tội.
Cưu mang sự sống mới, người Kitô cũng vội vã ra đi đem niềm vui cho người khác, đó là tất cả sứ mệnh và ý nghĩa của đời sống đức tin. Người cưu mang Đức Kitô phải ý thức rằng đạo của họ là đạo Tin mừng, đường của họ là đường của rộn rã, vui tươi.
Điểm đến của cuộc hành trình dĩ nhiên là cuộc sống vĩnh cửu, nhưng cuộc sống này cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ nối dài những gặp gỡ mà con người đã thực hiện trong cuộc sống tại thế. Điểm đến ấy sẽ không đến với những ai đã chối bỏ gặp gỡ người anh em trong cuộc hành trình tại thế.
Khi bước ra vùng đất an toàn của mình, Mẹ chấp nhận mọi gian khổ và nguy hiểm có thể xảy ra. Mẹ Maria là người can đảm, sẵn sàng từ bỏ, quên mình để người khác được vui, được hạnh phúc. Mẹ vượt qua mọi gian khổ bởi có Chúa ở trong cung lòng. Với Kitô hữu, chúng ta cũng được mời gọi noi gương bắt chước Mẹ biết hy sinh quảng đại đem chia sẻ niềm vui Tin Mừng đến cho người khác. Muốn thế, trước hết chúng ta phải là người khiêm tốn mở lòng đón Chúa ngự đến trong tâm hồn. Chính khi trái tim chúng ta mở rộng đón nhận tình yêu của Chúa, thì cùng lúc chúng ta cũng dễ dàng ra khỏi chính mình, quảng đại vô vị lợi để chia sẻ niềm vui ấy với người khác.
Mùa vọng là mùa của cưu mang, của cất bước ra đi. Chúng ta hãy để Đức Kitô lớn lên trong tâm tư, suy nghĩ, hành động của chúng ta. Cùng với Đức Kitô, chúng ta hãy ra đi đến với người khác. Cùng với Đức Kitô, chúng ta hãy biến mọi gặp gỡ hằng ngày thành những trao đổi của yêu thương, phục vụ, quên mình, tha thứ và vui tươi.