MÙA CHAY VÀ SỰ BIẾN HÌNH CỦA ĐỨC KITÔ Mùa…

8 bài suy niệm Thứ Năm sau Lễ Tro – Lm. Anmai, CSsR
ÁNH SÁNG TRONG BÓNG TỐI: HÀNH TRÌNH HOÁN CẢI MÙA CHAY
Tro trên trán hôm qua, vẫn còn in đậm dấu ấn của ơn Chúa, như một lời nhắc nhở sống động về sự hữu hạn của con người và sự trỗi dậy của niềm tin vĩnh cửu. Lễ tro không chỉ là một nghi thức trang nghiêm, mà còn mở ra cánh cửa dẫn dắt chúng ta vào một thời gian thánh thiện – hành trình bốn mươi ngày của sự hoán cải, của việc từ bỏ cái “tôi” để hướng về Con Đường của Chúa Giêsu. Trong Tin Mừng âm hôm nay, lời dạy của Chúa đã hé mở hai con đường: một là con đường Thập giá mà Ngài phải đi qua, chứa đựng trong đó nỗi đau, sự từ chối, cái chết và sự phục sinh rực rỡ; hai là con đường mà mỗi người chúng ta được mời gọi khi dấn bước theo Người, con đường của sự tự chối, của việc vác thập giá hàng ngày và của lòng trung thành theo gương Ngài.
Chúa Giêsu đã sống và chết vì chúng ta, theo lời Ngài: “Con Người phải chịu nhiều đau khổ, bị từ chối… bị giết chết và ngày thứ ba sẽ sống lại” (Lc 9:22). Những lời ấy không chỉ nói về sự kiện lịch sử của sự hy sinh tối thượng mà còn gửi gắm thông điệp sâu sắc cho mỗi chúng ta: sự sống mới luôn đến sau những khoảnh khắc đen tối nhất. Con đường của Chúa Ngài dường như đầy rẫy những thử thách, những nỗi đau không tránh khỏi, nhưng qua đó Ngài đã mở ra lối mòn dẫn đến vinh quang của sự phục sinh. Chính vì thế, mỗi khi chúng ta cảm nhận được cái đau, những thất bại và mất mát, đó có thể chính là dấu hiệu của một bước tiến mới, của sự chuyển hóa nội tâm để hướng về ánh sáng của ơn cứu độ.
Lời mời gọi của Chúa “Nếu ai muốn theo Ta, hãy phủ lấy thập giá mình…” (Lc 9:23) là một thách thức lớn lao, nhưng cũng là lời khích lệ đầy nhân ái. Không phải ai cũng sẵn lòng buông bỏ những ưu phiền, những vật chất, những lý tưởng của riêng mình để sống trọn vẹn theo gương Chúa. Chính trong sự từ bỏ bản thân ấy, khi chúng ta dám đón nhận và vác thập giá của riêng mình mỗi ngày, ta lại tìm thấy sức mạnh nội tại để vượt qua mọi khó khăn, để biến nỗi đau thành niềm hy vọng. Mỗi lần đối mặt với thử thách, mỗi khi chịu đựng những tổn thương tâm hồn, chúng ta đang sống đúng theo lời Ngài, đang sống một cách chân thật và trọn vẹn nhất trong con đường Kitô hữu.
Nếu chúng ta không biết chối bỏ bản thân, nếu không dám vác lấy những gánh nặng mà cuộc sống đặt lên vai, thì chúng ta chỉ đang tìm cách bảo vệ và khẳng định bản thân, như một cách tự cứu rỗi “mạng sống mình”. Nhưng như lời Chúa cảnh báo: “Được lời lãi cả thế gian mà phải mất hay thiệt thân thì nào có lợi gì?” (Lc 9:25). Chính ở đó, trong nghịch lý của sự cứu rỗi, ta nhận ra rằng chỉ khi buông bỏ, chỉ khi chấp nhận vác thập giá của mình, chúng ta mới thực sự tìm thấy được sự tự do, được sự sống mới vượt qua cả cái chết của tâm hồn.
Tiếng vọng của lời Chúa không chỉ vang lên trong Tin Mừng mà còn lan tỏa đến trái tim của những người sống theo gương Ngài. Thánh Ignatius, với lòng nhiệt thành và đức tin không lay chuyển, đã tự vấn: “Nếu tôi làm những gì Thánh Phanxicô đã làm, và những gì Thánh Đaminh đã làm thì sao?” Câu hỏi ấy như một lời tự thách thức mỗi người chúng ta, một lời nhắc nhở rằng con đường theo Chúa không dành cho những kẻ yếu lòng hay do dự. Nó là con đường của sự hy sinh, của sự tự từ bỏ bản thân để cho phép ơn Chúa tràn đầy vào tâm hồn và cuộc sống. Chính trong mỗi bước đi, dù có gập ghềnh và trắc trở, chúng ta lại có cơ hội để gặp gỡ Ngài, để cảm nhận sự hiện diện của tình yêu và sự che chở từ Đấng Cứu Thế.
Mùa Chay, với tất cả những sắc màu của nỗi nhớ, của niềm hy vọng và của sự tha thứ, chính là khoảng thời gian thiêng liêng để chúng ta dừng lại và lắng nghe tiếng gọi của tâm hồn. Nó là thời gian để mỗi người tự vấn, để nhận ra những điểm yếu của mình, để từ đó tìm thấy con đường dẫn đến sự chữa lành. Tro trên trán không chỉ là dấu hiệu của sự tôn kính mà còn là biểu tượng của sự khởi đầu mới, của một hành trình đi sâu vào cội nguồn tâm linh, nơi chúng ta học cách đối diện và chấp nhận cái chết – cái chết của bản thân để từ đó được sống lại trong ánh sáng của sự phục sinh. Đó là thông điệp đầy nhân văn và bi tráng, nhắc nhở ta rằng mỗi khó khăn, mỗi nỗi đau đều có thể trở thành bàn đạp cho một cuộc sống ý nghĩa hơn, cho một niềm tin sâu sắc hơn vào sự sống đời đời.
Trong mỗi khoảnh khắc của Mùa Chay, chúng ta được mời gọi không chỉ để cầu nguyện, mà còn để hành động theo cách thực tế nhất – sống với lòng khiêm nhường, chia sẻ yêu thương và sẵn sàng hy sinh cho người khác. Hành trình này đòi hỏi sự kiên trì, sự dũng cảm để đối mặt với chính mình, để nhìn nhận những tật xấu, những sai lầm của quá khứ và học cách tha thứ cho bản thân cũng như cho người khác. Khi ta cho đi, khi ta sẻ chia, chính nhờ đó mà ánh sáng của Chúa dần len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn, làm tan biến những bóng tối của tự cao, của ích kỷ. Sự chuyển hóa ấy không đến một cách dễ dàng, nhưng chính qua từng bước chân vác thập giá, ta nhận ra rằng mỗi vết thương đều chứa đựng hạt giống của sự phục hồi, của niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn.
Ánh sáng của tình yêu thương, của ơn cứu độ luôn luôn hiện hữu, sẵn sàng chiếu rọi con đường cho những ai dám bước đi theo con đường Thập giá. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi giọt nước mắt của chúng ta trên hành trình Mùa Chay là minh chứng cho sự sống động của đức tin, cho sức mạnh của lòng tin yêu vào Đấng Cứu Thế. Và qua đó, chúng ta không chỉ tìm thấy sự an ủi mà còn được truyền cảm hứng để sống một cuộc đời có ý nghĩa, để trở thành những chứng nhân sống cho tình yêu, cho sự hy sinh và cho niềm tin vào sự phục sinh của Chúa Giêsu.
Hành trình của Mùa Chay là một hành trình của sự tự khám phá, của việc dấn thân vào những chiều sâu của tâm hồn để tìm lại được chính mình trong ánh sáng của Chúa. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, dù cuộc sống có đầy những thử thách và vấp ngã, nhưng qua đó, chỉ cần ta biết từ bỏ, biết tha thứ và biết trao đi, thì mỗi nỗi đau đều sẽ biến thành một bài học quý giá, một bước đệm để ta tiến gần hơn đến ước mơ về một cuộc sống trọn vẹn và viên mãn. Trong sự chuyển mình ấy, ta học được rằng thật sự chỉ có khi ta từ bỏ cái cũ, ta mới có thể đón nhận được cái mới – cái mới của lòng tin, của tình yêu và của sự sống đời đời.
Và thế, trong từng khoảnh khắc của Mùa Chay, mỗi chúng ta hãy nhìn vào gương mặt của chính mình, lắng nghe tiếng lòng và dám đối diện với những thử thách của cuộc sống. Hãy nhớ rằng, mỗi lần ta vác thập giá, ta không đơn độc, mà luôn có Chúa Giêsu, Đấng đã đi qua con đường đau khổ và dẫn dắt chúng ta đến với niềm hy vọng về sự phục sinh. Hãy để lòng mình tràn đầy đức tin, để mỗi bước chân, mỗi hơi thở đều là lời khẳng định tình yêu thiêng liêng mà Ngài dành cho chúng ta. Trong ánh sáng của tình yêu ấy, mọi nỗi đau đều trở nên nhẹ nhàng, mọi khó khăn đều tan biến, và chính chúng ta sẽ tìm thấy được niềm an ủi, sự chữa lành và một khởi đầu mới – một khởi đầu tràn đầy hy vọng, một khởi đầu của sự sống đời đời.
Lm. Anmai, CSsR
TỪ BỎ TẬN CĂN VÀ CÓ MỤC ĐÍCH
Một hành trình tâm linh không chỉ đơn giản là buông bỏ những thói quen cũ kỹ mà còn là bước chân dũng cảm hướng về một tương lai trọn vẹn trong tình yêu của Thiên Chúa. Trong bài Tin Mừng hôm nay, lời mời của Đức Giê-su vang lên như tiếng chuông báo thức cho những tâm hồn đang khao khát sự thật đích thực của đức tin, kêu gọi mỗi con người hãy dũng cảm từ bỏ chính mình, không chỉ là những thói quen hay những hành vi bề ngoài mà là toàn bộ con người, để rồi mở ra cánh cửa dẫn tới hạnh phúc Nước Trời.
Người ta thường yêu quý những thứ quen thuộc của cuộc sống; những bữa ăn ngon, chỗ ở tiện nghi, và cả những thói quen mà dần dần nuôi dưỡng sự tự mãn trong lòng mình. Tuy nhiên, trong ánh sáng của Tin Mừng, ta được nhắc nhở rằng sự an ủi của những thứ vật chất ấy chỉ là phù phiếm, còn giá trị thật sự của cuộc đời nằm ở khả năng đối mặt và chiến thắng bản thân. Đó là bài học không hề dễ dàng, bởi nó đòi hỏi mỗi người phải nhìn nhận một cách trung thực vào những điểm yếu của mình, phải dám “cắt tỉa” bỏ đi những tạp âm cản trở sự phát triển tinh thần. Như lời Napóleon Đại đế từng nói: “Chiến thắng chính mình là chiến thắng vĩ đại nhất.” Để đạt được chiến thắng ấy, mỗi chúng ta cần một lòng quyết tâm không chùn bước trước cám dỗ của sự dễ chịu, của sự tự mãn; chúng ta phải dứt khoát từ bỏ những thói quen xấu, những sự lệ thuộc vào những điều phù phiếm, để rồi mở ra con đường mới hướng tới đức tin sâu sắc và bền vững.
Hành động từ bỏ ấy không chỉ dừng lại ở việc loại bỏ những điều tiêu cực, mà còn là hành trình hướng tới một mục đích cao cả hơn – hạnh phúc Nước Trời. Đức Giê-su không mời gọi ta chỉ để từ bỏ vì từ bỏ, mà là để hướng đến một cuộc sống vĩnh cửu, nơi mà mọi gian truân và nỗi đau hiện tại chỉ là những bước đệm đưa ta đến với niềm an ủi và vinh quang của đời sau. Khi ta dám từ bỏ những thói quen đã gắn bó từ lâu, khi ta dứt khoát buông bỏ sự ích kỷ, tham lam, những cám dỗ của vật chất, ta đang khẳng định một lời cam kết rằng mỗi bước đi của ta đều được định hướng bởi niềm tin vào một tương lai vượt ra ngoài mọi giới hạn của đời này. Đó là niềm hy vọng mà người Ki-tô hữu luôn hướng về – không chỉ để sống một cuộc đời đầy đủ, mà còn để được ban phước và hưởng trọn niềm vui của sự sống bên Thiên Chúa.
Trong cuộc sống hiện đại, nơi mà mọi thứ đều bám víu vào sự tiện nghi và dễ chịu, ta dễ dàng rơi vào cái bẫy của sự tự mãn. Những niềm vui ngắn ngủi, những khoảnh khắc thoải mái tạm bợ chỉ khiến ta quên đi mục đích sống chân thật của mình. Nhưng Tin Mừng của ngày hôm nay lại như một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng, để có thể tiến xa trên con đường đức tin, ta cần phải biết nhìn lại, đánh giá và từ bỏ những điều không còn phù hợp với tâm hồn. Đó không phải là hành động tự hủy hoại mà chính là sự tái sinh tinh thần, là bước chuyển mình từ sự lệ thuộc vào thế gian sang sự sống trọn vẹn dưới ánh sáng của Thiên Chúa. Mỗi khi ta vượt qua được nỗi sợ hãi, mỗi khi ta mạnh dạn buông bỏ những thứ đã làm trói buộc mình, ta lại tiến thêm một bước gần hơn đến chân lý cao cả của đức tin.
Quá trình từ bỏ này không phải lúc nào cũng được xã hội hay thậm chí là chính ta tự cảm nhận là điều dễ dàng. Nhiều khi, sự từ bỏ đi kèm với cảm giác mất mát, nỗi buồn chia ly khi ta buông tay những thứ đã từng là “an toàn” trong cuộc sống. Nhưng chính trong những lúc yếu đuối đó, ánh sáng của đức tin lại càng tỏa sáng rõ rệt hơn, như một ngọn đèn dẫn lối giữa đêm tối. Ta học được rằng mỗi giọt nước mắt, mỗi khoảnh khắc đau đớn đều chứa đựng một bài học quý giá, giúp ta trưởng thành và vững vàng hơn trong niềm tin. Đó là lúc ta nhận ra rằng, mặc dù thế gian có thể làm ta mất đi sự hài lòng tạm thời, nhưng sự ban phước và niềm hạnh phúc vĩnh cửu của Thiên Chúa sẽ bù đắp mọi sự từ bỏ. Khi ta biết tự dứt khoát trong việc rũ bỏ những thói quen không tốt, ta không chỉ đơn thuần là buông bỏ những thứ tiêu cực mà còn mở rộng không gian cho những giá trị tinh thần cao đẹp, cho những ước mơ về một cuộc sống đầy ý nghĩa.
Hãy tưởng tượng rằng mỗi hành động từ bỏ của chúng ta là một mảnh ghép trong bức tranh tổng thể của một cuộc sống được dệt nên từ niềm tin, lòng hy sinh và sự trung thành với Thiên Chúa. Mỗi khi ta đối mặt với những cám dỗ, ta lại có cơ hội học được cách làm chủ bản thân, biết đặt niềm tin vào những giá trị vượt lên trên mọi thứ phù phiếm của đời này. Đó là hành trình không chỉ dẫn ta tới sự sống mà còn giúp ta hiểu rõ giá trị của mỗi khoảnh khắc, của mỗi quyết định được đưa ra. Khi ta dám từ bỏ, ta đồng thời cũng đang mở ra cánh cửa để nhận lấy ơn phước, để tiếp nhận sự dạy dỗ và dẫn dắt của Đấng Tạo Hóa. Sự từ bỏ, dù mang theo những mất mát nhất thời, nhưng lại là bước đệm vững chắc đưa ta đến với niềm hạnh phúc không thể đo lường bằng của cải vật chất.
Trong mỗi ngày mới, khi mặt trời ló dạng và những thử thách lại đến, lòng ta hãy luôn nhớ rằng, chỉ cần ta có dũng khí từ bỏ những thứ không còn phù hợp, chỉ cần ta kiên quyết rũ bỏ mọi cám dỗ vật chất, ta sẽ được ban cho sức mạnh để tiếp tục bước đi trên con đường đức tin. Mỗi hành động từ bỏ của ta, dù nhỏ bé đến đâu, đều góp phần làm giàu thêm cho tâm hồn, làm tăng thêm niềm tin vào sự sống vĩnh cửu. Đó là sự chuyển hóa từ bên trong, là quá trình tự làm mới mình qua từng thử thách, qua từng khoảnh khắc tự kiểm điểm. Không có điều gì quý giá hơn là được sống trong sự thật của đức tin, được cảm nhận được sự che chở và dõi theo của Thiên Chúa qua mọi bước đường đời.
Lời mời gọi của Đức Giê-su không chỉ đơn giản là một lời kêu gọi hành động mà còn là một sự hứa hẹn về một cuộc sống trọn vẹn, vượt qua mọi giới hạn của thời gian và không gian. Khi ta từ bỏ những thứ vật chất, ta cũng đồng thời từ bỏ những ràng buộc của thế gian, để rồi đặt niềm tin vào một tình yêu thiêng liêng, vào một sự ban phước vô biên. Sự từ bỏ với mục đích cao cả ấy không chỉ làm sáng tỏ con đường đi của mỗi người, mà còn khẳng định rằng cuộc sống của ta có giá trị vượt lên trên những thứ phù phiếm của đời này. Như vậy, mỗi bước đi dù chập chững hay mạnh mẽ đều là minh chứng cho lòng trung thành, cho niềm tin không lay chuyển vào lời hứa của Thiên Chúa về một ngày mai trọn vẹn và hạnh phúc bên Ngài.
Nhìn lại hành trình của mỗi con người, ta sẽ nhận ra rằng những khoảnh khắc dứt khoát từ bỏ những điều không cần thiết, những giây phút can đảm đối mặt với bản thân chính là những thời khắc quý báu nhất. Đó là lúc mà mỗi người được mài giũa, được rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, và sâu sắc hơn trong đức tin của mình. Không ai có thể thay đổi số phận của mình nếu không bắt đầu từ việc tự thay đổi chính mình. Và sự thay đổi ấy, dù có đòi hỏi sự hy sinh và những nỗi đau nhất thời, thì cuối cùng lại mang đến cho ta một niềm vui, một sự an lạc mà không gì vật có thể sánh được. Trong ánh sáng của Tin Mừng, mỗi người chúng ta được mời gọi không chỉ để sống cho riêng mình, mà còn để sống vì một điều gì đó lớn lao hơn – vì niềm tin vào Thiên Chúa, vì ước mơ về một cuộc sống vĩnh cửu, vì hy vọng về hạnh phúc Nước Trời.
Khi ta bước đi trên con đường từ bỏ này, ta có thể gặp phải những khó khăn, những lúc ta cảm thấy mệt mỏi, nản lòng vì những mất mát hay thất bại. Nhưng chính trong những lúc đó, lời hứa của Đức Giê-su lại trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết, như một ngọn đèn không bao giờ tắt, dẫn dắt ta qua những bóng tối của đời thường. Ta học được rằng, mỗi sự hy sinh, mỗi bước đi dù có đau đớn cũng không hề vô nghĩa, vì tất cả đều góp phần đưa ta đến với niềm hạnh phúc đời sau – niềm hạnh phúc được ban cho bởi Thiên Chúa, niềm hạnh phúc không bao giờ phai nhạt theo thời gian. Mỗi giây phút ta quyết định từ bỏ những thứ không còn phù hợp, mỗi khi ta dám nhìn nhận lại bản thân một cách trung thực và dứt khoát, ta đang xây đắp cho mình một nền tảng vững chắc của đức tin, của sự sống được mài giũa qua thử thách và gian khó.
Và như thế, hành trình từ bỏ bản thân theo lời mời gọi của Đức Giê-su trở thành một quá trình liên tục của sự tự cải thiện, của sự trưởng thành tâm linh không ngừng nghỉ. Nó không chỉ là hành trình của sự mất mát mà còn là hành trình của sự đón nhận – đón nhận ơn phước, đón nhận tình yêu thương và sự chỉ dẫn của Đấng Tạo Hóa. Sự từ bỏ tận căn và có mục đích đã mở ra cho mỗi người cơ hội được sống một cuộc đời đầy ý nghĩa, một cuộc đời mà ở đó mỗi bước đi dù chập chững hay vững vàng đều dẫn tới niềm vui trọn vẹn và hạnh phúc đời sau. Trong từng khoảnh khắc, dù cho những khó khăn và thử thách có làm ta chùn bước, hãy nhớ rằng ánh sáng của niềm tin luôn hiện hữu bên cạnh, sẵn sàng nâng đỡ và dẫn dắt ta về với nguồn cội thiêng liêng của mọi điều tốt đẹp. Qua đó, ta càng thêm nhận thức sâu sắc rằng, để có được cuộc sống trọn vẹn, ta phải dám từ bỏ – dám đánh đổi những điều tạm bợ của đời này để mở lòng đón nhận một ước mơ cao cả, một hạnh phúc vượt thời gian được ban tặng từ Thiên Chúa. Và như vậy, mỗi chúng ta, qua mỗi hành động từ bỏ, sẽ tìm thấy mình đang dần tiến về phía vinh quang, được bồi đắp bởi tình yêu và ân sủng của Đấng Tạo Hóa, hướng tới một tương lai vĩnh cửu mà chỉ có niềm tin mới có thể mang lại.
Lm. Anmai, CSsR
ĐIỀU KIỆN ĐỂ TRỞ THÀNH MÔN ĐỆ ĐỨC GIÊSU KITÔ
Trong không khí trang nghiêm của Lễ tro, tâm hồn mỗi người tín hữu như được mời gọi trở nên thanh tịnh, sẵn sàng bước vào một hành trình mới – hành trình theo Chúa Giêsu Kitô. Bài phúc âm hôm nay vang vọng lời của Chúa: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo”. Lời mời gọi ấy không chỉ đơn giản là những lời nói, mà là một thông điệp thiêng liêng, là lời kêu gọi dồn dập vào trái tim mỗi con người, mời chúng ta dấn thân vào con đường của sự hy sinh, của tình yêu và của niềm tin sống mãnh liệt vào sự sống vĩnh cửu.
Trước hết, “từ bỏ chính mình” là một yêu cầu mang tính cách mạng đối với đời sống tinh thần của mỗi người. Nó không chỉ đơn thuần là việc từ bỏ những ham muốn phù phiếm, mà còn là sự buông bỏ toàn bộ cái tôi cá nhân, những dự định và niềm tin đã hình thành qua thời gian. Trong cuộc sống hiện đại, chúng ta thường mải mê với những mục tiêu riêng, những thành tựu vật chất và danh vọng nhất thời. Tuy nhiên, theo lời Chúa Giêsu, con đường dẫn tới sự hoàn thiện của tâm hồn không nằm ở những thứ phù phiếm ấy mà nằm ở khả năng buông bỏ, từ bỏ những điều đã gắn bó với bản ngã để mở lòng đón nhận tình yêu thương của Đức Kitô. Khi chúng ta từ bỏ chính mình, tức là chấp nhận một sự thay đổi nội tâm sâu sắc, ta cho phép tình yêu của Chúa được thấm vào từng khoảnh khắc, thay thế những ham muốn cá nhân bằng một tâm hồn rộng mở và trọn vẹn hơn.
Sự từ bỏ chính mình còn đồng nghĩa với việc nhận ra rằng mỗi người trong chúng ta, dù có thể tự hào về những thành tựu đạt được, nhưng cuối cùng cũng chỉ là những đứa con yếu đuối của con người, cần được cứu rỗi và được nâng đỡ bởi ân sủng của Chúa. Chính lời thánh Phaolô đã vang lên một cách trọn vẹn: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi”. Đó là lời khẳng định của một niềm tin sống động, của một tâm hồn biết đặt niềm tin vào một sức mạnh lớn lao vượt lên trên bản ngã cá nhân. Khi ta từ bỏ, ta không mất đi điều gì, mà chính mở ra cho mình một cơ hội mới để được sống trọn vẹn dưới ánh sáng của tình yêu thiêng liêng.
Song song với việc từ bỏ chính mình, việc “vác thập giá” hàng ngày chính là dấu ấn của một hành trình đời sống gắn bó mật thiết với Chúa. Thập giá, vốn đã trở thành biểu tượng của những đau khổ, của sự hy sinh tối thượng mà Chúa Giêsu đã chịu, lại có ý nghĩa sâu xa hơn rất nhiều. Nó không chỉ là biểu hiện của nỗi đau, của những mất mát, mà còn là lời nhắc nhở rằng mỗi người đều phải chịu đựng, phải đối mặt với những thử thách và những giông bão của cuộc đời. Tuy nhiên, thay vì nhìn thập giá như một gánh nặng, chúng ta được mời gọi để xem đó là dấu mốc của sự gần gũi, của việc được chia sẻ và cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Mỗi người đều có một “thập giá” riêng, có thể là những vết thương lòng chưa lành, những mất mát không lời giải thích, hay những thất bại trong công việc, trong tình yêu. Khi chúng ta nhận lấy “thập giá” của mình, ta không đơn thuần là chấp nhận số phận, mà còn là một sự tự giác biến đau khổ thành nguồn sức mạnh nội tâm. Chính trong những khoảnh khắc tối tăm, khi mọi hy vọng dường như đã phai nhạt, ánh sáng của Đức Kitô lại lóe lên, mang đến cho ta niềm tin rằng, dù có phải chịu đựng bao nhiêu thử thách, chúng ta vẫn không đơn độc trên con đường này. Việc vác thập giá là hành động của lòng dũng cảm, của sự kiên trì và của một tình yêu bền chặt, tình yêu mà chính Chúa đã dạy chúng ta qua những bước đi của Người trên thập giá.
Nhìn nhận sâu sắc hơn, ta nhận ra rằng sự từ bỏ chính mình và vác thập giá không phải là hai hành động riêng biệt mà là hai mặt của một quá trình chuyển hóa tâm linh. Khi ta học cách buông bỏ bản ngã, ta cũng học được cách chấp nhận và đón nhận những thử thách của cuộc sống như những bài học quý giá. Quá trình này giúp ta trưởng thành, không chỉ về đức tin mà còn về nhân cách. Mỗi giọt nước mắt, mỗi nỗi đau hay mỗi thất bại đều dần dần được biến hóa thành những mảnh ghép của một bức tranh lớn về tình yêu và sự hy sinh. Chính nhờ vậy, cuộc sống của mỗi người tín hữu trở nên phong phú và sâu sắc hơn, khi mà ta không còn xem những khó khăn là điều đáng sợ mà ngược lại, đó là cơ hội để ta được gần gũi hơn với ơn phước của Đức Kitô.
Không ít lần, trên hành trình theo Chúa, ta sẽ cảm thấy mỏi mệt vì những áp lực, vì những vấp ngã, bởi lẽ con đường này không hề bằng phẳng. Nhưng chính trong những lúc đó, ta cần nhớ rằng sự hy sinh của Chúa Giêsu trên thập giá đã mở ra cánh cửa cho niềm tin và sự sống mới. Sự hy sinh ấy không chỉ là sự từ bỏ của Người mà còn là biểu tượng của tình yêu vô bờ, của niềm tin vào sự phục sinh và sự chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối. Khi ta bước đi dưới bóng thập giá, ta đang học được cách đối diện với nỗi đau, học được cách biến những mất mát thành những bài học quý giá, và hơn hết, học được cách sống trong ánh sáng của đức tin bất diệt.
Thậm chí, trong những ngày tháng khó khăn, khi mà tâm hồn ta dường như bị đè nén bởi muôn vàn lo toan, việc nhớ lại lời mời gọi của Chúa lại trở thành nguồn động viên to lớn. Chúa không hề kêu gọi ta một cách nặng nề hay ép buộc, mà Người mở ra cho ta một con đường của sự tự do, của sự giải thoát khỏi những ràng buộc của cái tôi cá nhân. Đó là sự tự do thực sự, không phải tự do theo nghĩa vật chất hay thoáng qua, mà là sự tự do nội tâm, là khả năng để ta có thể nhìn nhận lại chính mình, để tha thứ và được tha thứ, và để sống trọn vẹn dưới ánh sáng của tình yêu và ơn phước thiêng liêng.
Hành trình trở thành môn đệ Đức Giêsu không chỉ đòi hỏi lòng can đảm mà còn là sự tự nhận thức về những giới hạn của con người. Khi ta từ bỏ chính mình, ta cũng đang mở rộng cánh cửa cho sự che chở và an ủi của Thiên Chúa. Trong những giờ phút yếu đuối nhất, khi mà mọi hy vọng dường như đã vụt tắt, ánh sáng của Đức Kitô lại len lỏi vào từng kẽ hở của tâm hồn, nhắc nhở ta rằng, dù ta có vấp ngã bao nhiêu lần, Người vẫn luôn ở bên cạnh, sẵn sàng nâng đỡ và dẫn dắt. Những lần vấp ngã ấy không làm ta thất bại, mà chính là những bước đệm quý giá trên con đường trưởng thành về đức tin.
Không thể phủ nhận rằng, con đường của sự hy sinh luôn đầy rẫy những chông gai, những thử thách không dễ vượt qua. Nhưng mỗi thử thách, mỗi “thập giá” ta vác không chỉ là gánh nặng mà còn là biểu tượng của sự cam kết, của một niềm tin không lay chuyển vào tình yêu của Đức Kitô. Khi ta biết cách đón nhận và biến hóa nỗi đau, ta cũng đồng thời biến nó thành nguồn sức mạnh tinh thần, là minh chứng cho lòng dũng cảm và sự kiên trì vượt qua mọi khó khăn. Đó là quá trình mà qua đó, mỗi người tín hữu không ngừng học hỏi, không ngừng rèn luyện bản thân để dần dần trở nên hoàn thiện hơn trong mắt Chúa.
Một khía cạnh nữa của hành trình này là sự kết nối giữa cá nhân và cộng đồng. Khi ta từ bỏ chính mình và chấp nhận vác thập giá, ta không đơn thuần chỉ dấn thân vào cuộc chiến riêng với số phận, mà còn gắn kết với nhau qua niềm tin chung. Mỗi người trên con đường theo Chúa đều có những nỗi đau riêng, nhưng chính sự sẻ chia, đồng cảm và yêu thương lẫn nhau đã tạo nên một cộng đồng tín hữu đoàn kết, nơi mà không ai phải chịu đựng gánh nặng một mình. Sự đồng hành ấy là minh chứng sống động cho tình yêu của Đức Kitô, là lời khẳng định rằng trong mỗi thử thách, dù khó khăn đến đâu, chúng ta luôn có thể tìm thấy sự an ủi và động viên từ những người cùng chung niềm tin.
Hơn nữa, việc từ bỏ chính mình và vác thập giá còn mở ra cho ta một tầm nhìn mới về ý nghĩa của cuộc sống. Khi ta học được cách nhìn nhận mọi khó khăn như những cơ hội để được gần gũi với tình yêu thiêng liêng, ta dần dần nhận ra rằng, cuộc sống này không chỉ là chuỗi ngày trôi qua với những lo toan và muộn phiền, mà còn là một hành trình của sự khám phá, của sự biến đổi và của niềm hy vọng vĩnh cửu. Trong mỗi giây phút, mỗi khoảnh khắc, ta đều có thể cảm nhận được sự hiện diện của Đức Kitô – Người đã chịu đựng và vượt qua mọi đau khổ để ban cho ta niềm tin vào sự phục sinh, vào một cuộc sống trọn vẹn và đầy ý nghĩa.
Lòng tin vào sự sống của Đức Kitô đã giúp hàng ngàn thế hệ tín hữu tìm được sức mạnh vượt qua thử thách, tìm được sự an ủi giữa những cơn bão giông của cuộc đời. Chính vì vậy, lời mời gọi “từ bỏ chính mình, vác thập giá hằng ngày” không chỉ là một lời khuyên mà còn là một lời hứa hẹn của sự an lành, của sự sống mới đang chờ đón mỗi người khi dấn bước theo con đường của đức tin. Mỗi người khi dám đứng lên, dám buông bỏ những điều xa rời tình yêu, sẽ nhận ra rằng, những gánh nặng của cuộc đời chỉ trở nên nhẹ nhàng hơn khi được chia sẻ với tình yêu và ơn phước của Thiên Chúa.
Trong khoảnh khắc lắng đọng của Lễ tro, khi bụi tro còn vương trên trán như lời nhắc nhở về sự hữu hạn của con người, chúng ta càng càng cảm nhận được giá trị của sự hy sinh. Nó không chỉ là sự chấp nhận số phận, mà còn là niềm tin vào một tương lai tươi sáng, nơi mà những vết thương lòng sẽ được chữa lành, nơi mà mỗi giọt nước mắt sẽ trở thành nguồn cảm hứng để chúng ta sống trọn vẹn với niềm tin vào sự cứu rỗi của Đức Kitô. Những lúc tưởng như không còn lối thoát, chúng ta lại tìm thấy ánh sáng của tình yêu thiêng liêng, như lời an ủi nhẹ nhàng giữa cơn mưa rào của số phận.
Cuối cùng, hành trình trở thành môn đệ của Đức Giêsu Kitô là một quá trình liên tục của sự đổi mới và chuyển hóa tâm linh. Đó là hành trình mà mỗi người trong chúng ta không ngừng học hỏi, không ngừng tự vấn bản thân, để rồi dần dần nhận ra rằng, cuộc sống thực sự không nằm ở những thứ ta sở hữu hay những thành tựu vật chất mà nằm ở cách ta sống, ở cách ta yêu thương và chia sẻ với nhau. Khi ta dám từ bỏ cái tôi, khi ta dám vác lấy “thập giá” của riêng mình, ta không chỉ đơn thuần là đối mặt với khó khăn mà còn là chứng minh cho thế giới thấy được sức mạnh của niềm tin và của tình yêu vô bờ bến.
Nhìn lại hành trình đã qua, mỗi bước đi, mỗi lần vấp ngã và đứng dậy lại chính là những minh chứng sống động cho lòng dũng cảm của những người đã quyết tâm theo Chúa. Và dù cho con đường phía trước còn dài, đầy chông gai, thì niềm tin vào sự hiện diện của Đức Kitô luôn là nguồn động viên vô giá, giúp ta vượt qua mọi sóng gió. Hãy để mỗi ngày trôi qua là một ngày chúng ta được làm mới bản thân, là ngày mà ta càng biết yêu thương, chia sẻ và sống trọn vẹn với ơn phước thiêng liêng mà Đức Chúa ban cho.
Sự từ bỏ chính mình và vác thập giá hàng ngày không chỉ giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn mà còn là con đường đưa ta đến gần hơn với chân lý của cuộc đời. Đó là con đường của những tâm hồn biết khiêm nhường, của những người không ngại đối mặt với chính mình và dám hy sinh vì một mục đích cao cả hơn. Mỗi thử thách, mỗi giọt mồ hôi, mỗi giây phút đau thương khi ta dấn thân theo Chúa đều được biến hóa thành những viên đá quý, góp phần tạo nên bức tranh rực rỡ của niềm tin và tình yêu. Và rồi, khi nhìn lại chặng đường đã qua, ta sẽ thấy rằng, những gì từng được xem là gánh nặng nay lại trở thành nguồn sức mạnh vô biên, là minh chứng cho một cuộc sống được soi sáng bởi niềm tin vào sự phục sinh và ơn cứu độ của Đức Kitô.
Trong ánh sáng của Lễ tro, khi mà từng hạt bụi tro trên trán nhắc nhở chúng ta về sự hữu hạn của thân xác, thì lòng tin vào sự sống của Đức Giêsu lại giúp ta nhận ra rằng, chính trong sự từ bỏ, trong những giây phút đau khổ, ta đang được nâng đỡ và dẫn dắt bởi một tình yêu vĩ đại. Tình yêu ấy không bao giờ phai nhạt, luôn hiện hữu trong từng hơi thở, từng bước đi của mỗi người. Nó là sức mạnh làm cho ta dám yêu, dám hy sinh, và dám sống trọn vẹn với niềm tin rằng, dù cho mọi thứ có thay đổi, thì ơn cứu độ của Đức Kitô sẽ mãi là ngọn đèn soi sáng cho tâm hồn.
Hãy nhớ rằng, con đường theo Đức Kitô không hề dễ dàng, nhưng nó là con đường dẫn tới sự tự do chân thực – tự do được giải phóng khỏi những ràng buộc của cái tôi, được sống trong sự yêu thương và sẻ chia. Đó là con đường của những tâm hồn kiên cường, của những người đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để tìm kiếm sự thật và hạnh phúc vĩnh cửu. Và mỗi khi ta cảm thấy mỏi mệt, mỗi khi ta nghĩ rằng mình không thể tiếp tục, hãy nhớ rằng, ngay trong những lúc tưởng chừng như không còn lối đi, Đức Kitô luôn ở đó, với tình yêu bao la và ơn phước vô hạn, sẵn sàng giúp ta đứng dậy và tiếp tục hành trình.
Như vậy, điều kiện để trở thành môn đệ Đức Giêsu Kitô không chỉ đơn giản là sự lựa chọn của trái tim mà còn là quá trình rèn luyện, là sự biến hóa liên tục của tâm hồn. Mỗi người đều có thể tìm thấy sức mạnh từ chính những “thập giá” của mình, từ những nỗi đau cá nhân, để rồi dần dần nhận ra rằng, tất cả những điều ấy chỉ là một phần nhỏ của một bức tranh tổng thể vĩ đại – bức tranh của tình yêu, của hy sinh và của sự sống vĩnh cửu. Hãy để mỗi bước đi theo Chúa là một bước tiến gần hơn đến việc hiểu rõ bản thân, đến việc biến những vết thương của cuộc đời thành những dấu ấn của sự chữa lành và của niềm tin bất diệt.
Và cuối cùng, trong mỗi khoảnh khắc của sự từ bỏ và hy sinh, hãy để tâm hồn mình được an ủi bởi lời dạy của Chúa Giêsu, rằng “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo”. Lời mời gọi ấy như một lời hứa hẹn về một cuộc sống trọn vẹn hơn, một cuộc sống nơi mà mỗi nỗi đau đều được biến hóa thành niềm vui, mỗi thử thách đều là cơ hội để ta được sống gần gũi với tình yêu thiêng liêng. Hãy bước đi trên con đường ấy với niềm tin chắc chắn, với lòng biết ơn sâu sắc và với khát khao được sống thật trọn vẹn dưới ánh sáng của Đức Kitô.
Qua mỗi bước đi, qua mỗi thử thách, chúng ta không chỉ học được cách yêu thương mà còn học được cách tha thứ – tha thứ cho bản thân và cho người khác. Đó là quá trình giúp chúng ta trưởng thành, không chỉ về đức tin mà còn về nhân cách, tạo nên một cộng đồng tín hữu đoàn kết và chan chứa yêu thương. Và biết đâu, chính trong những giây phút yếu đuối ấy, ta sẽ tìm thấy được sức mạnh để biến chính cuộc đời mình thành một minh chứng sống động cho tình yêu và sự hy sinh của Đức Giêsu Kitô.
Hãy để những lời mời gọi thiêng liêng ấy luôn vang vọng trong trái tim, như một lời hẹn hò giữa con người và Đấng Cứu Thế, như lời cam kết rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu sóng gió, ta vẫn luôn có thể tìm thấy sự an ủi và hy vọng trong vòng tay ấm áp của Đức Kitô. Sự từ bỏ và việc vác thập giá không còn là gánh nặng mà trở thành con đường mở ra cho chúng ta một cuộc sống thật sự – một cuộc sống tràn đầy ý nghĩa, trọn vẹn trong tình yêu và sự sống vĩnh cửu.
Với niềm tin ấy, hãy bước tiếp trên con đường của đức tin, với lòng dũng cảm đối mặt với mọi thử thách, và với khát khao được sống một cuộc đời hiến dâng, được thắp sáng bởi ơn phước thiêng liêng của Chúa Giêsu Kitô. Mỗi bước đi, mỗi khoảnh khắc hy sinh của chúng ta sẽ không bao giờ là vô ích, mà sẽ trở thành những viên gạch xây nên ngôi nhà của niềm tin, nơi mà tình yêu của Chúa luôn tỏa sáng, dẫn lối cho mọi tâm hồn tìm về nguồn cội của sự sống và hy vọng.
Lm. Anmai, CSsR
TÔI TÌM LỜI LAI NƠI ĐÂU?
Bỏ lại đằng sau những niềm vui rộn rã của ngày Tết, gác lại những lo toan, bận rộn của công việc hằng ngày, chúng ta chính thức bước vào Mùa Chay kể từ thứ Tư Lễ Tro. Đây là thời khắc thiêng liêng, là dịp để mỗi người trong chúng ta dừng lại, hướng nội và suy ngẫm về những lỗi lầm, những sơ hở đã phạm phải với Chúa và với tha nhân trong năm qua. Mùa Chay không chỉ là khoảng thời gian của ăn năn thống hối mà còn là cơ hội để ta bộc lộ tình yêu thương, sẻ chia với anh em, bởi vì chính Chúa Giêsu đã hy sinh mạng sống vì chúng ta và dạy ta cách yêu thương nhau.
Trong bài tin mừng hôm nay, Đức Giêsu đã dạy: “Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai liều mất mạng sống vì tôi thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” Lời dạy ấy như một lời thách thức, mời gọi ta đặt lại mọi ưu phiền, vật chất và lòng tham hại, để sống trọn vẹn với giá trị thật sự của cuộc đời. Trong thế giới hiện đại, giữa bộn bề công việc và những ồn ào của xã hội, chúng ta dường như đã quên đi câu hỏi: “Chúng ta sống vì điều gì? Sống cho ai?” Khi cứ mải mê theo đuổi của cải và danh vọng, ta liệu có nhận ra rằng tiền bạc chỉ là phù phiếm nếu mất đi linh hồn?
Sự sống của con người vốn mong manh, khi mà thân xác một mai cũng chỉ trở về với bụi tro. Không có ai, dù giàu sang hay nghèo khó, dù được người ngưỡng mộ hay không, có thể tránh khỏi quy luật Sinh – Lão – Bệnh – Tử. Ngay cả Chúa Giêsu, khi mặc lấy thân phận loài người, cũng phải chịu đựng cái chết nghiệt ngã để ban ơn cứu độ cho nhân loại. Chính điều này đã nhắc nhở ta rằng, đời sống vật chất chỉ là thoáng qua, còn giá trị thật sự nằm ở mối quan hệ thiêng liêng với Đấng Tạo Hóa. Ta cần những khoảnh khắc lặng yên, để tự vấn bản thân và nhận ra đâu mới là điều kiện sống đúng đắn, đâu là mục đích thực sự của cuộc đời.
Trong cuộc sống hiện đại, có quá nhiều lời biện minh: “Tôi chẳng có thời gian đi lễ, vì tôi phải lo công việc”, “Khi có nhiều tiền rồi, tôi sẽ đi lễ đầy đủ.” Những câu nói ấy phản ánh một thực trạng buồn: ta dường như quên mất lời mời của Chúa, quên mất rằng sự giàu có về vật chất không thể lấp đầy khoảng trống của tâm hồn. Thay vì tìm kiếm niềm vui từ của cải, chúng ta nên biết dừng lại, lắng nghe tiếng gọi của tình yêu thiêng liêng – lời mời ký thác đường đời cho Chúa, nơi mà mọi lo toan, mọi ưu phiền đều được chuyển hóa thành niềm an ủi và hạnh phúc vĩnh cửu.
Ôi, Chúa buồn biết bao khi thấy con cái Ngài mải mê đuổi theo của cải, không dừng chân để suy ngẫm và lắng nghe tiếng lòng. Trong mắt Chúa, lời lãi của thế gian chẳng có giá trị gì nếu như linh hồn ta bị đánh mất. Lời dạy “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì nào có ích gì?” không chỉ là lời cảnh tỉnh, mà còn là lời mời gọi ta trao trọn cuộc đời cho Ngài. Chúng ta được kêu gọi từ bỏ lòng tham, từ bỏ sự tự phụ và mở lòng đón nhận tình yêu, sự cứu rỗi mà Chúa ban cho. Khi trái tim ta hướng về Ngài, ta sẽ tìm thấy sự an ủi, sự chữa lành cho những vết thương lòng, và nhận ra rằng, con đường đến với hạnh phúc không nằm ở những con số trên tài khoản ngân hàng mà ở mối quan hệ thiêng liêng với Đấng Tạo Hóa.
Mỗi chúng ta nên tự vấn: “Tôi tìm lời lãi nơi đâu?” Có lẽ trong bộn bề cuộc sống, ta đã mải mê đuổi theo những điều phù phiếm, quên mất rằng chỉ có Chúa mới có thể ban cho ta một cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa. Tiền bạc và của cải có thể giúp ta thoải mái về vật chất, nhưng chúng chẳng thể chữa lành những vết thương tâm hồn hay mang lại sự an ủi khi đối diện với cái chết. Sự tham lam, lòng ích kỷ cứ mãi đòi hỏi nhiều hơn, đẩy ta ngày càng xa rời nguồn sống thiêng liêng của Chúa.
Trong Mùa Chay Thánh này, lời mời của Chúa chính là lời kêu gọi ta hãy gác lại mọi lo toan, hãy đến bên Ngài với tâm hồn khiêm nhường, chân thành. Hãy dùng khoảng thời gian này để ăn năn thống hối, để nhìn nhận lại những lỗi lầm trong quá khứ và tìm lại con đường trở về với nguồn cội của sự sống. Đó là lúc ta cần dâng hiến cả tâm hồn, dâng trọn niềm tin, bởi vì chính Ngài đã ban Con Một để chết cho ta, để cứu độ chúng ta khỏi tội lỗi và sự lạc lối. Khi ta trao trọn cuộc đời cho Chúa, ta sẽ nhận ra rằng, mọi khó khăn, mọi thử thách chỉ là những viên gạch nhỏ góp phần xây nên tòa nhà vững chắc của niềm tin và tình yêu.
Lời dạy “Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai liều mất mạng sống vì tôi thì sẽ cứu được mạng sống ấy” là một lời thách thức lớn lao. Nó nhắc nhở ta rằng, nếu ta chỉ sống cho bản thân, chỉ theo đuổi của cải vật chất thì linh hồn ta sẽ mãi bị lạc lối, mất đi giá trị thực sự của cuộc đời. Ngược lại, khi ta sẵn sàng liều mạng, từ bỏ tất cả những gì xa rời tình yêu thiêng liêng, thì ta sẽ được ban cho một sự sống trọn vẹn, một sự sống vượt lên trên cả những giới hạn của thân xác hữu hạn.
Hãy dừng lại một chút, lặng im và lắng nghe tiếng gọi của Chúa trong trái tim. Trong khoảng lặng ấy, ta sẽ nhận ra rằng, con đường dẫn đến hạnh phúc không phải là con đường mòn theo đuổi của cải mà là con đường của sự hy sinh, của tình yêu thương và của niềm tin vào ơn cứu độ. Mùa Chay này, hãy để mọi ưu phiền và lòng tham tan biến, để mỗi giây phút sống đều trở thành dịp gặp gỡ, là cơ hội để được gần gũi với Chúa, để ta hiểu rõ hơn giá trị của sự sống được ban cho bởi Ngài.
Trên con đường theo Chúa, mỗi bước ta đi dù chậm rãi nhưng đều chứa đựng niềm tin mãnh liệt và tình yêu vô bờ. Ta dần nhận ra rằng, không cần phải tích trữ của cải, không cần phải chạy đua với thời gian, mà chỉ cần biết dâng trọn trái tim cho Chúa, thì Ngài sẽ ra tay ban cho ta những ơn phước không thể đong đếm được. Khi lòng ta được mở rộng, khi ta biết cho đi và yêu thương, ta sẽ tìm thấy một sự an lạc sâu sắc mà thế gian không thể mang lại.
Trong những khoảnh khắc lặng im của Mùa Chay, hãy để mỗi người chúng ta tự vấn, hãy để mỗi trái tim tìm về với Ngài. Hãy để lời mời của Chúa như ngọn đèn soi sáng, dẫn dắt ta vượt qua mọi cám dỗ, mọi vấp ngã của cuộc đời. Hãy tin tưởng nơi Chúa, dâng trọn con người mình cho Người, và để từ đó, ta được sống trong niềm hy vọng, trong sự chữa lành và trong tình yêu thiêng liêng mà Ngài đã ban cho.
Mùa Chay Thánh này là dịp để ta không chỉ tìm lại chính mình mà còn tìm thấy con đường trở về với Chúa – con đường của sự sống, của tình yêu và của hy sinh. Hãy để mỗi ngày trôi qua là một ngày được làm mới, là một ngày ta được học cách yêu thương sâu sắc hơn, sống chân thành hơn và dâng trọn mọi thứ cho Đấng đã ban cho ta một cuộc sống ý nghĩa, vượt lên trên mọi thứ phù phiếm của thế gian.
Lm. Anmai, CSsR
TỪ BỎ CHÍNH MÌNH
“Ai liề̃u mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” Những lời này vang vọng theo từng nhịp thở của tâm hồn mỗi người khi Mùa Chay về, nhắc nhở ta về một lời mời gọi thiêng liêng: hãy trở về – trở về với Thiên Chúa, với tha nhân và với chính mình. Trong khoảnh khắc giao thoa giữa cái hữu hạn của con người và sự vĩnh cửu của ơn cứu độ, lời mời gọi ấy lại càng trở nên sâu sắc và thiết tha, khiến ta phải dừng lại, nhìn lại chính mình và tự vấn rằng: “Liệu ta có đang sống theo con đường mà Chúa đã chỉ dẫn?” Mùa Chay, theo nghĩa rộng, là mùa của sự trở về, là thời gian để ta dừng lại giữa bộn bề của cuộc sống, để lắng nghe tiếng gọi của đức tin và cảm nhận tình thương của Thiên Chúa len lỏi vào từng khoảnh khắc đời thường. Chính trong thời gian này, khi ta đối diện với bản chất yếu đuối, ích kỷ, kiêu ngạo của con người, ta mới nhận ra sự cần thiết của việc từ bỏ chính mình, buông bỏ những ưu phiền, những mê nết cũ kỹ để mở lòng đón nhận sự ban tặng của Ngài.
Sự từ bỏ chính mình không đơn thuần là chối bỏ những phần tối trong tâm hồn, mà còn là một hành trình nội tâm đầy gian truân, đòi hỏi mỗi người phải nhìn thẳng vào những sai lầm, những tội lỗi đã làm bẽ nát mối quan hệ với Thiên Chúa và với anh chị em đồng loại. Mỗi khi bước vào Mùa Chay, ta như được nhắc nhở rằng sự hoàn thiện không đến từ việc tự mãn hay tự bảo vệ bản thân, mà đến từ sự hi sinh, từ việc học cách vác lấy thập giá của riêng mình – một thập giá không phải là gánh nặng chỉ mang tính chất vật lý, mà còn là những thử thách, những cuộc chiến nội tâm chống lại những khuynh hướng xấu xa vốn có. Chính khi ta từ bỏ cái “tôi” ích kỷ, khi ta biết nhường nhịn, tha thứ và yêu thương không điều kiện, ta mới mở ra cánh cửa đón nhận ơn cứu độ, ánh sáng của sự sống đời đời mà Chúa hứa ban cho.
Trong cuộc sống hiện đại, giữa những bận rộn và áp lực của xã hội, chúng ta thường vấp ngã vào cái bẫy của sự tự phụ, của lòng tham và của cái tôi cá nhân. Ta cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong những thành tựu vật chất, trong danh vọng hay trong những mối quan hệ phù phiếm, nhưng đến cuối cùng, những thứ ấy chỉ khiến ta cảm thấy trống rỗng, mất đi niềm tin vào giá trị đích thực của cuộc sống. Mùa Chay đến như một lời thức tỉnh, như một cơn gió nhẹ xua tan những bụi mờ của tâm hồn, khiến ta nhận ra rằng hạnh phúc chân thực không nằm ở bên ngoài, mà chính là sự trở về với nguồn cội thiêng liêng – Thiên Chúa. Ta được mời gọi để quay trở lại với Ngài, để cảm nghiệm được tình thương vô biên của Người, tình thương đã bao trùm lấy mọi nỗi đau, mọi mất mát và cả những thất bại của con người. Chính trong cái khoảnh khắc ta từ bỏ những điều không cần thiết, ta mới có thể lắng nghe tiếng Ngài nói, cảm nhận được sự hiện diện dịu dàng của Đấng Cứu Thế, và từ đó tìm thấy niềm an ủi, sức mạnh để vượt qua mọi gian truân.
Không chỉ dừng lại ở sự trở về với Thiên Chúa, lời mời gọi ấy còn khuyến khích ta trở về với tha nhân – nhận ra bổn phận yêu thương, liên đới và sẻ chia với anh chị em đồng loại. Khi ta sống theo gương Chúa, ta học được cách buông bỏ cái tôi riêng, cách đặt lợi ích của người khác lên trên bản thân. Ta hiểu rằng, chỉ có khi ta biết mở lòng đón nhận những khó khăn, biết sẻ chia những nỗi buồn, ta mới cảm nhận được niềm vui thật sự. Tình yêu thương chân thành không phải là thứ có thể mua bán hay đo đếm được bằng vật chất, mà là món quà thiêng liêng được ban tặng khi ta dám yêu thương, tha thứ và sống không vì bản thân. Mỗi hành động nhỏ bé của sự quan tâm, của việc sẻ chia những điều tốt đẹp, đều góp phần xây dựng nên một cộng đồng nhân ái, một xã hội mà trong đó, tình thương của Thiên Chúa luôn hiện hữu và lan tỏa. Khi ta từ bỏ những ham muốn ích kỷ, ta mở ra cơ hội cho chính mình và cho những người xung quanh được sống trong một môi trường tràn đầy yêu thương và hy vọng.
Sự trở về với chính mình – một hành trình đối diện với bản chất yếu đuối của con người – cũng là một phần không thể thiếu của quá trình hoán cải trong Mùa Chay. Ta phải dám nhìn nhận những lỗi lầm, những tội lỗi của bản thân, chấp nhận rằng ta không hoàn hảo, rằng ta luôn cần được tha thứ và được Ngài ban ơn mới. Điều này đòi hỏi ta phải có lòng can đảm để thừa nhận những điểm yếu của mình, để không che giấu, giả vờ trong sự hoàn hảo. Sự thật đau lòng đó lại chính là nguồn sức mạnh vô tận, khi ta biết hạ mình xuống, khi ta biết rằng chỉ có trong sự khiêm nhường, ta mới mở lòng đón nhận tình thương của Thiên Chúa và của những người xung quanh. Quá trình trở về với chính mình là một quá trình rèn luyện tâm hồn, là một hành trình chữa lành mà qua đó, ta dần dần nhận ra được giá trị đích thực của sự sống, nhận ra rằng mỗi con người dù có bao nhiêu khuyết điểm thì vẫn luôn được Ngài yêu thương và che chở.
Lời mời gọi “phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mà theo” của Chúa Giêsu không chỉ là một mệnh lệnh khô khan, mà chính là lời hứa mở ra con đường đến với vinh quang phục sinh. Con đường thập giá, mặc dù gập ghềnh và đầy những thử thách, lại chứa đựng bên trong mình sự sống mới, sự chiến thắng của tình yêu và niềm tin. Khi ta vác lấy thập giá của riêng mình, ta không chỉ đang chấp nhận những khó khăn, những mất mát hay những nỗi đau mà cuộc sống ban tặng, mà còn đang trao dồi cho bản thân sức mạnh nội tâm, niềm tin vững chắc vào ơn cứu độ. Thập giá ấy có thể là những mất mát về vật chất, những vấp ngã trong công việc hay những thất bại trong các mối quan hệ, nhưng về bản chất, nó là phương tiện để ta học được cách vượt qua chính mình, để từ bỏ những cái tôi hẹp hòi và để mở ra con đường dẫn đến sự trọn vẹn của con người. Những gian lao ấy không phải là hình phạt, mà là những bài học quý giá, là những ơn lành mà Thiên Chúa ban cho mỗi người để dẫn dắt ta trên con đường trở nên thánh thiện.
Hành trình theo Chúa là một quá trình không hề dễ dàng, nó đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng, một niềm tin mãnh liệt vào lời hứa của Đấng Cứu Thế. Ta phải luôn nhớ rằng, mọi gian khó, mọi thử thách mà ta gặp phải không phải là dấu hiệu của sự bỏ rơi hay thất bại, mà chính là cơ hội để ta rèn luyện và trưởng thành hơn trong đức tin. Trong những lúc ta cảm thấy mình yếu đuối, khi thập giá trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, hãy nhớ rằng Ngài luôn ở bên cạnh, ban cho ta ơn sức để vượt qua. Sự che chở và tình yêu thương của Thiên Chúa không bao giờ phai nhạt, dù ta có vấp ngã hay lạc lối đến đâu. Chính trong những lúc tưởng chừng như ta không đủ sức chịu đựng, chính đó lại là lúc ta cần được trông cậy nhiều hơn vào Ngài, để từ đó ta tìm thấy sự an ủi và lòng dũng cảm tiếp tục bước đi.
Mỗi bước chân trên con đường Mùa Chay là một bước tiến về phía sự hoàn thiện, về phía một con người được làm mới từ bên trong. Khi ta dám từ bỏ những thói quen xấu, khi ta quyết tâm quên mình vì tình yêu thương và ơn cứu độ, ta mở ra cơ hội cho chính mình được sống theo lời hứa của Chúa. Ta được mời gọi để không chỉ nhìn nhận sự bất toàn của bản thân mà còn để tìm kiếm sự chữa lành, sự tha thứ và sự khôi phục của tâm hồn. Đó là một quá trình dài, có lúc mệt mỏi, có lúc đầy nước mắt, nhưng cũng chính nhờ vào những khó khăn ấy, ta mới nhận ra giá trị của một cuộc sống trọn vẹn, một cuộc sống được tô điểm bởi tình thương, sự nhân ái và niềm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng.
Thật vậy, những lời của Chúa Giêsu như một ngọn đèn soi sáng giữa đêm tối, chỉ dẫn cho mỗi con người biết rằng hạnh phúc không đến từ việc tự bảo vệ, tự ích, mà là từ việc mở lòng, từ việc sống quên mình vì Thiên Chúa và vì anh em. Khi ta biết từ bỏ bản thân, ta cũng chính là học cách yêu thương vô điều kiện, học cách sẻ chia những gì ta có, dù chỉ là một chút ấm áp, một lời an ủi hay một cử chỉ quan tâm nhỏ bé. Từ bỏ chính mình còn là quá trình học cách nhường nhịn, học cách tha thứ cho cả người khác và cho chính mình – một quá trình mà trong đó, sự tha thứ không chỉ làm dịu đi những tổn thương quá khứ mà còn mở ra con đường hàn gắn, xây dựng lại mối liên hệ giữa con người với Thiên Chúa và với đồng loại.
Trong từng khoảnh khắc của cuộc sống, khi ta đối diện với những thử thách, ta hãy nhớ rằng thập giá mà mỗi người vác không phải là sự trừng phạt, mà là dấu hiệu của ơn cứu độ, là biểu hiện của tình yêu thiêng liêng mà Chúa ban cho nhân loại. Những khó khăn ấy dạy cho ta bài học về sự kiên trì, về lòng dũng cảm để đứng vững giữa bão tố của cuộc đời. Ta học được rằng, chỉ có khi ta biết từ bỏ những ham muốn phù phiếm, chỉ có khi ta biết nhường nhịn và tha thứ, ta mới được trải nghiệm được hạnh phúc chân thật, được sống trong ánh sáng của sự thật và tình yêu của Đấng Cứu Thế.
Nhìn lại hành trình từ thuở ban đầu cho đến giờ, ta nhận thấy rằng, mỗi lần bước qua ngưỡng cửa của sự từ bỏ chính mình, ta lại tiến gần hơn đến bức tranh hoàn hảo của ơn cứu độ. Những vết thương tâm hồn, dù có để lại những dấu vết khó phai, nhưng lại chính là minh chứng cho quá trình rèn luyện đức tin và cho sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc sống. Ta không bao giờ cảm thấy đơn độc, bởi vì trong mỗi phút giây yếu đuối, trong mỗi khoảnh khắc ta ngã gục, Ngài luôn sẵn sàng dang tay nâng đỡ, ban cho ta sức mạnh để đứng dậy và tiếp tục bước đi trên con đường thập giá ấy.
Lòng ta, dù có lúc đầy những nỗi đau và thất vọng, nhưng khi biết từ bỏ những điều không cần thiết, khi biết buông bỏ cái tôi cá nhân, lại dần dần được làm sạch, được làm mới bởi tình yêu và ơn tha thứ của Thiên Chúa. Mỗi giọt nước mắt rơi, mỗi vết thương lòng, dù có thể khiến ta cảm thấy bế tắc trong chốc lát, nhưng chính đó lại là những dấu hiệu cho thấy ta đang sống, đang trải nghiệm, đang học cách trở nên tốt đẹp hơn. Ta học được rằng, chỉ có khi ta từ bỏ hết những thứ cũ kỹ, ta mới có thể dâng trọn lòng mình cho Ngài và cho đồng loại; chỉ có khi ta biết sống quên mình, ta mới có thể nhận lấy niềm vui trọn vẹn, niềm an ủi và hạnh phúc của một cuộc sống được ban phước bởi Thiên Chúa.
Cũng chính trong những giờ phút thiêng liêng của Mùa Chay, ta được mời gọi để tự nhìn nhận lại chính mình, để đánh giá lại cuộc sống, những giá trị mà ta đang theo đuổi. Ta nhận ra rằng, có quá nhiều thứ trên đời chỉ mang tính phù phiếm, chỉ làm ta mải mê và đánh mất đi cái nhìn chân thật về bản thân. Ta dần hiểu rằng, sự thành công thực sự không phải là những thứ ta tích lũy được từ của cải, danh vọng hay sự công nhận của xã hội, mà là cách ta sống, cách ta yêu thương và cách ta sống quên mình vì Thiên Chúa. Chính trong quá trình đó, ta được mời gọi để trở về – trở về với con người thật của ta, trở về với nguồn cội thiêng liêng của sự sống, nơi mà mỗi linh hồn được nuôi dưỡng bởi tình thương, sự nhân ái và niềm tin bất diệt vào sự phục sinh.
Có lẽ, con đường từ bỏ chính mình là con đường đầy chông gai, nhưng cũng chính là con đường đưa ta đến với ánh sáng của sự sống đời đời. Mỗi bước chân, dù có lúc chậm rãi hay gập ghềnh, đều mang theo thông điệp của sự chuyển hóa, của sự trỗi dậy từ đổ nát để thành một bông hoa rực rỡ dưới ánh nắng của Thiên Chúa. Ta hiểu rằng, dù có lúc ta cảm thấy mình quá yếu ớt, quá nhỏ bé giữa biển đời mênh mông, nhưng chỉ cần một niềm tin chân thành, một tấm lòng biết từ bỏ, ta sẽ nhận ra rằng, ơn cứu độ không đến từ sự mạnh mẽ của bản thân mà đến từ tình yêu vô bờ của Đấng Toàn Năng.
Trong hành trình ấy, ta dần học được cách yêu thương không chỉ cho bản thân mà còn cho cả những người đã từng làm ta tổn thương. Ta học được rằng, từ bỏ chính mình còn là quá trình chữa lành những vết thương lòng, là hành trình tha thứ cho những lỗi lầm xưa cũ để mở ra một khởi đầu mới – khởi đầu của một tâm hồn được tươi mới, được rạng ngời bởi tình thương và sự tha thứ. Khi ta biết quên đi những hận thù, khi ta biết mở lòng đón nhận sự tha thứ, ta không chỉ giải phóng được chính mình mà còn góp phần xây dựng nên một cộng đồng nhân ái, nơi mà mỗi người đều có thể cảm nhận được ánh sáng của sự sống, được nâng niu bởi tình thương của Thiên Chúa.
Những ngày Mùa Chay, với bao thử thách và gian truân, không phải là để chúng ta chịu đựng mà không có hy vọng, mà chính là khoảng thời gian để ta nhận ra rằng, trong những khoảnh khắc yếu đuối nhất, ta lại tìm thấy sức mạnh vô hạn của tình yêu và sự che chở từ Đấng Cứu Thế. Ta học được rằng, mỗi khi cảm thấy thập giá trên vai trở nên nặng nề, hãy nhớ rằng Ngài đã ban cho ta những ơn cần thiết để vác lấy nó, để bước tiếp trên con đường dẫn đến sự phục sinh, đến niềm hạnh phúc trọn vẹn vượt qua mọi giới hạn của thế gian.
Trở về với Thiên Chúa, trở về với tha nhân và trở về với chính mình – đó chính là ba mối liên hệ không thể tách rời trong hành trình hoán cải của mỗi con người. Khi ta biết từ bỏ những điều cũ kỹ, những ham muốn phù phiếm và cái tôi ích kỷ, ta dần dần được làm mới, được nâng niu bởi ơn cứu độ, được hướng về một cuộc sống trọn vẹn trong tình yêu của Ngài. Ta được mời gọi để không ngừng học hỏi, để không ngừng yêu thương, và để không ngừng dâng hiến những gì tốt đẹp nhất của chính mình cho đồng loại. Và trong mỗi giây phút, mỗi hơi thở ta sống, hãy để lời của Chúa vang lên trong tâm hồn, nhắc nhở rằng, chỉ có khi ta dám từ bỏ chính mình, ta mới được sống trọn vẹn dưới ánh sáng của sự thật và tình thương thiêng liêng.
Và rồi, giữa những đêm dài tĩnh lặng của Mùa Chay, khi mọi thứ xung quanh có vẻ như im lặng, lòng ta lại được nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của Đấng Cứu Thế. Tiếng nói ấy mơn man, ấm áp như luồng gió xuân, như những giọt sương mai tinh khiết trên lá non, nhắc nhở rằng, dù ta có đi qua bao nhiêu gian khó, dù bao vết thương lòng có còn chồng chất, thì niềm hy vọng của sự phục sinh vẫn luôn chờ đợi bên kia của nỗi đau. Ta được mời gọi để bước ra khỏi bóng tối, để dấn thân vào hành trình mới với một trái tim được làm mới, một tâm hồn đã học được cách yêu thương và tha thứ. Trong ánh sáng ấy, mọi khó khăn, mọi thất bại dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, và con đường đến với sự sống trở nên rạng rỡ, ấm áp như vòng tay của Thiên Chúa.
Trong ánh sáng của tình thương ấy, ta sẽ dần từ bỏ cái tôi hẹp hòi, dần học được cách sống cho người khác, sống quên mình để nhận lại cuộc sống vĩnh cửu. Hãy để Mùa Chay này trở thành thời gian để mỗi chúng con được làm mới từ bên trong, để lòng ta được đốt sáng bởi ngọn lửa của niềm tin, của sự hy sinh và của tình yêu bất diệt. Xin cho chúng con luôn nhớ rằng, chỉ khi ta biết từ bỏ chính mình, ta mới được nhận lấy ơn cứu độ, mới được sống trọn vẹn dưới ánh sáng của Đấng Cứu Thế – người đã hy sinh hết mình để ban cho nhân loại một lối sống trọn vẹn, một cuộc sống được tô điểm bởi tình thương, sự nhân ái và niềm hy vọng vô hạn.
Vậy nên, trong mỗi khoảnh khắc của cuộc đời, khi ta cảm nhận được gánh nặng của những lỗi lầm, của những ham muốn phù phiếm, hãy nhớ rằng ta luôn có cơ hội để quay trở lại. Hãy dâng trọn trái tim, từ bỏ hết những điều không thuộc về tình yêu của Ngài, để từ đó mở ra cánh cửa cho một tâm hồn được sống động, được đón nhận những ơn lành từ Thiên Chúa và từ đó, sống một cuộc đời trọn vẹn với niềm vui của sự sống và hạnh phúc của lòng tin.
Lm. Anmai, CSsR
TỪ BỎ CHÍNH MÌNH VÀ VÁC THÁP GIÁ ĐỜI MÌNH
Vừa bước vào Mùa Chay, trong không khí trang nghiêm của lễ tro, Tin Mừng trưng lời Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy”. Lời tiên báo ấy đã làm cho trái tim của các môn đệ cũng như của bao người theo dõi rung động và bàng hoàng, khi mà họ vốn mong mỏi một Đấng Cứu Thế đến xây dựng một vương quốc phồn vinh, một thiên đường trên trần gian để xóa tan mọi khổ đau, ô nhục cho dân Chúa. Thay vì sự giải thoát trần gian như họ kỳ vọng, Chúa Giêsu lại dặn dẫm rằng con đường theo Ngài không phải là con đường của sự êm đềm, mà là con đường của sự từ bỏ bản thân, của việc “vác thập giá mình mà theo tôi”. Lời dặn ấy, đối với người vô thần, nghe có vẻ quá khắc nghiệt và khó chấp nhận, nhưng đối với những ai đã tin cậy Thiên Chúa, đó chính là con đường dẫn đến hạnh phúc chân thật, hạnh phúc không chỉ cho bản thân mà còn cho cả tha nhân.
Chúa Giêsu, Người đã đi đầu bằng tấm gương từ bỏ chính mình vì tình yêu Cha, đã mở ra một khả năng thần kỳ cho mỗi con người: “Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn nếu ai liều mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy”. Câu nói ấy như lời thách thức, như lời mời gọi mỗi chúng ta không dừng lại ở sự bám víu vào những thứ phù phiếm của đời này, mà hãy dám hy sinh, dám gánh vác thập giá của chính đời mình để hướng đến một cuộc sống vĩnh cửu. Chúa không cất đi những đau khổ – dù Ngài có quyền lực đủ để giải quyết mọi nỗi đau ấy – mà Ngài lại mong muốn rằng qua chính nỗi đau, qua sự chịu đựng ấy, chúng ta sẽ được rèn giũa, được ban cho lòng tin, sự cậy nhờ và tình yêu sâu sắc đối với Đấng Tạo Hoá. Để rồi, mặc cho con đường có gập ghềnh với bao bão giông, chúng ta vẫn kiên cường tiến bước, biết rằng mỗi bước đi, mỗi giọt mồ hôi và từng giọt nước mắt đều hướng về một mục đích cao cả: sự sống trọn vẹn và hạnh phúc đời sau.
Trong khi Phật giáo dạy “đời là bể khổ” với những chân lý rằng sinh, lão, bệnh, tử đều là khổ do những khát vọng ham biết, ham sống mà không thể thoả mãn, thì Người Công Giáo nhìn nhận khổ đau theo một khía cạnh khác. Đau khổ vì Chúa và vì tha nhân không hẳn là điều cần né tránh, mà là thử thách để ta trưởng thành và phát triển đức tin. Trần gian này, thay vì là bể khổ vô tận, chính là một “đấu trường” nơi mỗi người phải thi đấu, nỗ lực vượt qua bao sóng gió, bão táp để hướng tới bến bờ của ân sủng Thiên Chúa. Những lúc cuộc đời trôi êm đềm, ta cảm nhận được sự yên bình của tình yêu thương, nhưng những lúc giông bão ập đến, ta lại càng hiểu được giá trị của sự kiên trì, của lòng tin cậy vào Đấng Tạo Hoá – nguồn sức mạnh của mọi con người. Cứ như một chuyến vượt biển, có lúc nước biển lặng lẽ, có lúc dâng bão tố, nhưng niềm hy vọng về bến bờ của tình yêu Thiên Chúa luôn là ngọn hải đăng soi sáng cho mỗi chúng ta.
Những lời dạy ấy không chỉ là những triết lý trừu tượng mà còn được sống mãn qua những trải nghiệm đời thực. Hãy nhìn vào một gia đình nghèo khó, khi người con làm ăn đổ bể vì bị lừa đảo, khi cả bố mẹ già mất hết những gì họ tích góp cả đời. Trong lúc đó, giữa cảnh khổ đau và lo âu của người đời, ông bà trong gia đình ấy vẫn biết mỉm cười, vẫn tin rằng “mọi sự xảy đến cho con, con hãy chấp nhận và trải qua bao thăng trầm, con hãy cứ kiên nhẫn” – lời mà họ trích dẫn theo lời Hc 2,4. Ông khoe với mọi người rằng, ngay cả khi mất mát, lòng tin vào Chúa vẫn đủ để xua tan nỗi buồn, đủ để lấp đầy tâm hồn bằng niềm vui và sự an ủi từ Thiên Chúa. Câu nói “Chúa đã an ủi tôi, có Chúa thì tôi còn buồn chi?” không chỉ là lời khẳng định niềm tin mà còn là minh chứng sống động cho sức mạnh của đức tin giữa những gian truân của cuộc sống.
Những người đã đi theo Chúa, những người như các môn đệ đã kín múc và kiểm nghiệm tất cả lời dạy của Người qua cuộc khổ nạn và sự phục sinh huy hoàng, chính là những người đã hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc từ bỏ chính mình. Sự tin tưởng ấy càng được minh chứng qua lời của thánh Phao-lô – người từng là kẻ bắt đạo nhưng sau đó trở thành tông đồ hết lòng vì Chúa. Trong lúc ngồi tù, khi đối mặt với nguy cơ phải đổ máu làm lễ tế, ông vẫn viết trong thư cho Timôthê: “Còn tôi, tôi sắp phải đổ máu ra làm lễ tế, đã đến giờ tôi phải ra đi. Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin. Giờ đây tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính; Chúa là vị thẩm phán chi công sẽ trao phần thưởng đó cho tôi trong ngày ấy, và không phải chỉ cho tôi, nhưng còn cho tất cả những ai hết tình mong đợi Người xuất hiện”. Những lời này không chỉ là lời tự sự của một tâm hồn đã chịu đựng bao gian khổ mà còn là niềm hy vọng vĩ đại rằng, trong mắt Thiên Chúa, những ai dám hy sinh vì Ngài sẽ nhận được phần thưởng vô giá, một vòng hoa của niềm sống đời đời.
Chính vì thế, lời mời gọi của Chúa Giêsu trong Tin Mừng ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là một lời nhắc nhở về sự đau khổ mà còn là lời khẳng định rằng, nếu ta dám từ bỏ chính mình, nếu ta dám vác thập giá của đời mình và theo Người, thì mọi nỗi đau, mọi thử thách đều có ý nghĩa. Đó là con đường đưa ta từ sự bấp bênh của cuộc đời hiện hữu đến với một hạnh phúc vĩnh cửu – một hạnh phúc không thể so sánh với những vật chất phù phiếm mà thế gian ban tặng. Đó là con đường của sự hy sinh, của lòng tin cậy tuyệt đối vào Chúa, của sự đón nhận ân sủng bất tận từ Đấng Tạo Hoá. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi giây phút chịu đựng dường như là một dấu ấn cho thấy con đường ấy không hề dễ đi, nhưng đồng thời cũng là minh chứng cho sức mạnh của niềm tin và ý chí vượt qua mọi khó khăn.
Lạy Chúa, trong những lúc con cảm thấy yếu đuối và bế tắc trước bao thử thách của cuộc đời, xin ban cho con sức mạnh để dám từ bỏ những thứ không còn phù hợp, để có thể vác thập giá đời mình như lời Người dặn. Xin cho con luôn nhớ rằng, dù cho thử thách có khốc liệt đến đâu, chỉ cần con giữ vững niềm tin vào Ngài, con sẽ tìm thấy niềm an ủi và hy vọng, sẽ tìm thấy ánh sáng dẫn lối trong những lúc đen tối nhất của cuộc đời. Xin ban cho con lòng bền chí, tình yêu và sự trung thành, để qua mỗi thử thách, qua mỗi giây phút đau đớn, con lại càng mạnh mẽ hơn, vững tin hơn và hướng về bến bờ của niềm sống vĩnh cửu.
Với niềm tin rằng, con không đơn độc trên con đường này, mà luôn có Chúa dẫn dắt, con xin dâng trọn cuộc đời mình, dâng lên mọi hy sinh, mọi đau khổ như một món lễ thiêng liêng, như một biểu hiện của lòng biết ơn đối với Đấng đã ban cho con cuộc sống, niềm tin và hy vọng. Cuộc đời này, dù có lúc bão giông, có lúc êm đềm, cũng là “đấu trường” nơi con được rèn giũa, nơi con được học cách yêu thương, tha thứ và vươn lên sau mỗi vấp ngã. Và khi ngày định mệnh ấy đến, khi con được về bên Ngài để hưởng trọn hạnh phúc muôn đời, con sẽ biết rằng mọi đau khổ, mọi hy sinh đã không uổng phí, mà đã trở thành viên gạch xây nên con người con ngày hôm nay – một con người được ban phước, được sống trọn vẹn trong tình yêu của Thiên Chúa.
Lạy Chúa! Xin ban cho con luôn bền chí, yêu mến và dũng cảm vác thập giá đời mình đến trọn đời, để ngày sau hết con được về bên Ngài, hưởng trọn niềm vui và hạnh phúc muôn đời. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
SỰ HY SINH, NIỀM TIN VÀ CẢM HỨNG TỪ THẬP GIÁ
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã tiên báo với các môn đệ về hành trình đầy gian truân, nơi Người phải chịu đựng nỗi đau khổ, bị các vị Kỳ lão, Thượng tế và các Luật sĩ lên án và giết chết, nhưng lại hứa hẹn sự sống lại vào ngày thứ ba. Lời tiên tri ấy mở ra bức tranh toàn diện về một sứ mệnh cao cả, không chỉ là thông điệp cứu rỗi của Chúa mà còn là lời mời gọi mỗi tín hữu bước vào con đường của sự hy sinh, của việc từ bỏ bản ngã để gắn bó với tình yêu vô bờ của Đấng Toàn Năng.
Những lời tiên báo của Chúa Giêsu không chỉ mang tính biểu tượng mà còn là sự dạy dỗ sâu sắc về bản chất của đức tin. Khi Người nói: “Con Người phải đau khổ nhiều…”, Người không chỉ nhấn mạnh vào những thử thách thể xác, mà còn nói lên những gian truân tinh thần, những cám dỗ từ cõi lòng con người. Những tâm hồn dửng dưng, nguội lạnh và bám víu vào những Luật lệ cũ kỹ đã làm mờ đi ánh sáng của đức tin, khiến cho thông điệp của Chúa trở nên khó tiếp cận. Thánh Grêgôriô đã cảnh tỉnh rằng “Ganh tị sinh ra thù ghét, nói xấu, vu khống, vui khi thấy kẻ khác gặp hoạn nạn, buồn khi thấy kẻ khác gặp may lành”. Những lời dạy ấy càng làm nổi bật thực tại đau đớn của con người, khi lòng người thường chật kín bởi những cảm xúc tiêu cực, không sẵn lòng tiếp nhận thông điệp của tình yêu và sự tha thứ.
Chúa Giêsu đã vạch ra con đường mà các môn đệ cần theo khi Người nói: “Ai muốn theo Ta, hãy bỏ mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo Ta”. Lời mời gọi ấy là một thử thách lớn lao, đòi hỏi mỗi người phải từ bỏ những đam mê phù phiếm, phải khép lại cái tôi và đối mặt trực tiếp với những khó khăn của cuộc sống. Đối với những tín hữu trung thành, việc vác thập giá không chỉ là một biểu hiện của sự hy sinh cá nhân mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, của sự cam chịu vì niềm tin vào Chúa. Chân phước G.M Balaguer từng nói: “Thập giá, phiền muộn, gian truân, bạn còn có mãi suốt cuộc đời. Đó là đường Chúa đi, và môn đệ không hơn Thầy”. Lời dạy ấy nhấn mạnh rằng con đường theo Chúa vốn dĩ không dễ dàng, nhưng chỉ có những ai biết chấp nhận khó khăn, vượt qua mọi trở ngại mới có thể hướng tới vinh quang vĩnh cửu.
Những minh chứng từ lịch sử của Giáo hội cũng cho thấy tinh thần kiên cường của các tông đồ và những người đã theo chân Chúa. Các Thánh Giáo Hoàng như Linô (67-76), Sixtô (115-125) và Êvaristô (97-105) đã dám đối mặt với nguy hiểm, hy sinh mạng sống để bảo vệ và truyền bá sứ mệnh của Chúa. Họ đã khẳng định rằng, “Nếu cùng chịu đau khổ với Chúa Kitô, thì cũng sẽ được đồng hưởng vinh quang với Người” (Rm 8,17). Đó là lời hứa mang tính vĩnh cửu, một phần thưởng không thể đong đếm được cho những ai dám dấn thân theo con đường của sự hy sinh và đức tin.
Ngày nay, con đường vác thập giá vẫn luôn hiện hữu trong từng khoảnh khắc của cuộc sống. Nó không chỉ là việc chịu đựng những mất mát về thể xác hay tinh thần, mà còn là sự dâng hiến trọn vẹn tâm hồn và cuộc đời cho Chúa. Thánh Anphongs đã chia sẻ rằng: “Ai thấy mình hay chiều về tính kiêu ngạo thì hãy quyết chí tập đức khiêm nhường, bằng lòng nhận chịu các sự nhục nhã bởi kẻ khác. Ai có tính tham ăn, hãy bắt xác thịt thèm nhạt, không ăn những đồ ngon mình thích. Và đối với các nết xấu cũng vậy”. Qua lời chia sẻ đó, mỗi người được kêu gọi tự nhìn nhận, tự kiểm điểm và hoán cải bản thân. Việc vác thập giá ở thời hiện đại chính là quá trình biến đổi tâm linh, là hành trình học cách từ bỏ những điều nhỏ nhặt, để tìm kiếm sự thanh thản và an lạc trong tâm hồn.
Thánh Augustino từng nói: “Thánh giá là chiếc tàu, không ai có thể vượt biển trần gian, nếu không được chở bằng Thánh giá Chúa Kitô”. Lời nói này như một lời nhắc nhở rằng, chính đức tin và sự hiệp nhất với Chúa là nguồn sức mạnh giúp con người vượt qua những bão giông, những thử thách khắc nghiệt của cuộc đời. Không ai có thể tự thân vượt qua đại dương của những cám dỗ và đau thương nếu không có sự che chở của Thánh giá – biểu tượng của tình yêu vô bờ và sự hy sinh cao cả.
Bước vào mùa Chay, Giáo hội một lần nữa kêu gọi toàn thể tín hữu biểu lộ lòng thống hối, nhận ra rằng mỗi con người chỉ có một linh hồn quý giá. Thánh Phanxicô Xaviê đã nhấn mạnh: “Mỗi người chỉ có một linh hồn. Nếu được rỗi thì được hưởng Thiên đàng, nếu bị mất thì phải sa Hỏa ngục”. Lời cảnh tỉnh ấy không chỉ là sự nhắc nhở về giá trị của linh hồn mà còn là lời mời gọi mỗi người hãy sống sao cho xứng đáng với món quà thiêng liêng ấy. Sự thống hối không đơn thuần là cảm giác ăn năn mà còn là bước đệm để mỗi người thay đổi, để từ bỏ những thói hư tật xấu, và hướng tới con đường của sự thiện lành.
Trong thế giới ngày nay, khi mà những cám dỗ vật chất và sự ích kỷ dễ dàng lấn át tâm hồn con người, việc biết hy sinh và biết dâng hiến trở thành một thách thức không nhỏ. Mỗi người trong chúng ta được kêu gọi phải tự nhìn nhận lại bản thân, tìm ra những điểm yếu và dần dần rèn luyện cho mình tính kiên nhẫn, lòng khiêm nhường, và sự nhẫn nại đối với những thử thách. Hành trình này không chỉ giúp mỗi cá nhân trở nên vững vàng hơn trước những sóng gió của cuộc đời mà còn góp phần xây dựng một cộng đồng nhân ái, một xã hội tràn đầy tình thương và sự cảm thông.
Sự hy sinh và niềm tin của những người theo Chúa không phải là vô nghĩa. Mỗi bước đi trên con đường vác thập giá đều là một minh chứng cho sức mạnh của đức tin. Những người đã từng chịu đựng đau khổ, từ bỏ những thứ mà lòng người mê mẩn, cuối cùng đã được hưởng vinh quang không gì sánh bằng. Họ là tấm gương sống cho biết bao thế hệ tín hữu, minh chứng rằng, ngay cả trong bóng tối dày đặc của cuộc đời, ánh sáng của Chúa vẫn luôn chiếu rọi, dẫn lối cho những ai dám tin, dám hy sinh và dám yêu thương.
Sự đau khổ mà Chúa Giêsu đã phải chịu không chỉ là nỗi đau của cá nhân Người mà còn là biểu tượng của những nỗi đau chung của nhân loại. Qua đó, Ngài mời gọi mỗi người hãy đặt mình vào vị trí của Người, cảm nhận và thấu hiểu những mất mát, những tổn thương mà đồng loại đang phải gánh chịu. Chính trong những phút giây thử thách đó, đức tin sẽ được thử thách và rèn giũa, từ đó tạo nên một con người biết trân trọng giá trị của sự sống, biết yêu thương và sẻ chia.
Để theo chân Chúa không chỉ là việc chấp nhận những nỗi đau, mà còn là sự thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận cuộc sống. Mỗi người khi dấn thân vào hành trình vác thập giá sẽ học được cách buông bỏ những mảnh vỡ của lòng tự ái, mở rộng trái tim đón nhận sự tha thứ và tình yêu thương của Thiên Chúa. Khi nhận ra rằng sự sống không chỉ là chuỗi ngày trôi qua vô nghĩa, mà là cơ hội để làm đẹp cho đời, mỗi tín hữu sẽ tìm thấy niềm tin vững chắc vào tương lai, vào một cõi sống vĩnh cửu được chở che bởi Thánh giá của Chúa Kitô.
Chính vì vậy, trong mùa Chay này, lời kêu gọi của Giáo hội càng trở nên ý nghĩa và thiết tha hơn bao giờ hết. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, dù con đường có gập ghềnh đến đâu, dù có những vấp ngã và thất bại, thì chỉ có sự kiên trì, lòng tin và tinh thần hy sinh mới đưa chúng ta vượt qua. Hãy để mỗi vết thương, mỗi nỗi đau trở thành bài học quý báu, giúp chúng ta trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn. Hãy biến mỗi thất bại thành nguồn cảm hứng để vươn lên, để góp phần làm nên những điều tốt đẹp cho cộng đồng, cho xã hội.
Khi bước qua những thử thách của cuộc đời, chúng ta hãy luôn nhớ rằng, mỗi lần vác thập giá chính là một lần chúng ta được gần gũi hơn với Chúa, được tiếp nhận sức mạnh từ đức tin và sự hy sinh của Người. Đường đời theo Chúa không hề dễ dàng, nhưng đó chính là con đường dẫn đến sự giải thoát, dẫn đến vinh quang của Thiên đàng. Mỗi tín hữu hãy tự nhủ rằng, dù cho nỗi đau có thể khiến ta gục ngã, nhưng chỉ cần ta biết đứng dậy, biết tự nhìn nhận và thay đổi, thì ánh sáng của Chúa sẽ luôn dẫn lối, soi rọi cho chúng ta bước tiếp.
Hãy để mùa Chay này trở thành dịp để mỗi người suy ngẫm sâu sắc về chính mình, về những giá trị thật sự của cuộc sống và về ý nghĩa của sự hy sinh trong đức tin. Hãy nhớ rằng, trong từng bước đi, dù là chậm rãi nhưng vững chắc, ta đang dần khắc sâu vào lòng mình bài học về sự khiêm nhường, lòng yêu thương và sức mạnh của đức tin. Và rồi, qua bao gian truân, chúng ta sẽ khám phá ra rằng, mỗi nỗi đau đều mang trong nó một hạt giống của hy vọng, một tia sáng dẫn lối cho một tương lai tươi sáng hơn.
Qua hành trình này, mỗi người không chỉ học được cách đối diện với khó khăn, mà còn được trao cho niềm tin rằng, cuối cùng, tình yêu thương của Chúa sẽ chiến thắng mọi bóng tối, đem lại cho chúng ta niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn trong đời sống tâm linh. Đó là lời mời gọi của Đấng Cứu Rỗi, là lời nhắc nhở rằng, dù cho cuộc sống có bao la thử thách, chỉ cần ta dám hy sinh, dám yêu thương và dám tin vào Ngài, thì vinh quang của Thiên đàng sẽ mãi luôn chờ đón.
Với mỗi bước chân đi theo Chúa, mỗi vết thương sẽ trở thành minh chứng cho sức mạnh của lòng tin, mỗi giọt nước mắt sẽ được biến hóa thành những hạt mầm của niềm vui vĩnh cửu. Và như thế, chúng ta sẽ hiểu rằng, dù bóng tối có bao trùm, thì ánh sáng của Chúa luôn rạng rỡ, dẫn dắt ta vượt qua mọi cơn bão của cuộc đời.
Lm. Anmai, CSsR
LÀM QUEN VỚI THẬP GIÁ VÀ VÁC THẬP GIÁ
Trong những ngày sau lễ tro, tâm hồn mỗi chúng ta như được khơi dậy một niềm khao khát hướng về điều cao cả, vượt lên trên những ham muốn tạm bợ của cuộc đời trần thế. Tin Mừng hôm nay đã mở ra cho chúng ta một chân trời mới, nơi mà con đường dẫn tới sự sống đời đời không phải là con đường dễ dàng, mà là một hành trình đầy gian khó, đòi hỏi chúng ta phải biết từ bỏ chính mình, buông bỏ những ưu phiền, những niềm đam mê phù phiếm và thay vào đó là một lòng khẩn trương, một quyết tâm theo bước Chúa Giê-su. Lời Ngài vang vọng rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo.” Câu nói ấy như một lời thách thức, mở ra cho chúng ta một thực tại mới, nơi mà sự tự do chân thật không phải đến từ những sự thoải mái của cuộc sống vật chất, mà là từ lòng tin, từ sự hy sinh và từ tình yêu chân thành dành cho Thiên Chúa.
Chúng ta vốn sinh ra trong một thế giới bận rộn, nơi cái tôi cá nhân, những tham vọng riêng tư và những niềm vui nhất thời luôn cám dỗ con người, khiến ta quên mất bản chất thiêng liêng vốn có trong mỗi chúng ta. Để bước đi trên con đường theo đuổi đức tin, mỗi chúng ta phải nhận ra rằng, sự từ bỏ chính mình không phải là sự mất mát mà là sự giao thoa với tình yêu thiêng liêng, là quá trình giải phóng bản thân khỏi những ràng buộc của cái tôi, để từ đó mở rộng trái tim đón nhận sự hiện diện của Chúa trong mọi khoảnh khắc. Sự từ bỏ ấy đòi hỏi chúng ta phải đánh đổi những thứ thân thuộc, những giá trị đã ăn sâu vào tâm trí và trái tim, thay vào đó là một niềm tin vững chắc vào lời hứa của Thiên Chúa, vào một cuộc sống vượt lên trên những giới hạn của thế gian. Khi chúng ta buông bỏ cái tôi, chúng ta sẽ dần nhận ra rằng niềm vui thật sự không nằm ở sự phong phú của vật chất, mà nằm trong sự an lạc của tâm hồn, trong sự trọn vẹn của mối quan hệ với Đấng Tạo Hóa.
Việc vác thập giá hằng ngày không chỉ đơn thuần là chịu đựng những khó khăn, mà còn là cách thức để chúng ta thể hiện lòng trung thành, sự cam kết và tinh thần hy sinh vì lý tưởng cao cả. Trên con đường theo Chúa, mỗi người chúng ta phải sẵn sàng đón nhận những thử thách, những mất mát, những nỗi đau dù là nhỏ bé nhất, bởi vì qua đó, mỗi vết thương, mỗi giọt mồ hôi hay từng phút giây thử thách sẽ dần trở thành chứng nhân cho niềm tin vững chắc và sự kiên trì không lay chuyển. Những vất vả ấy, dù có khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi, trĩu nặng tâm hồn, thì chính chúng lại giúp ta hiểu rằng, cuộc sống ý nghĩa đến từ những hy sinh chân thành, từ việc biết đặt lợi ích của Thiên Chúa và của đồng loại lên trên hết. Mỗi khi ta cảm thấy chùn bước, ta hãy nhớ rằng, chính qua những lúc gian nan đó, Chúa Giê-su đã đi qua con đường tương tự để ban cho chúng ta ơn cứu độ, để dạy chúng ta rằng, không có một sự hy sinh nào là vô ích nếu nó được dâng lên vì mục đích cao cả của tình yêu thương và sự sống đời đời.
Bản chất của lời mời gọi “muốn theo tôi” đòi hỏi một sự tự nguyện, một sự lựa chọn xuất phát từ lòng yêu mến và kính trọng đối với Đấng đã ban cho chúng ta niềm tin vào sự sống vượt lên trên cái chết. Chính vì tự do được ban cho, mỗi người chúng ta phải tự mình quyết định con đường sẽ đi, và trong khoảnh khắc ấy, lời mời gọi của Chúa như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim, đánh thức niềm khao khát sống đúng với giá trị đích thực của con người. Sự lựa chọn theo Ngài không phải là sự ép buộc, mà là lời mời gọi mở ra một con đường tươi sáng, nơi mà mỗi bước đi dù gian nan cũng luôn ẩn chứa niềm hy vọng và sự bình an mà chỉ Thiên Chúa mới có thể ban tặng. Khi chúng ta quyết định theo Ngài, ta không chỉ nhận được ơn phước của sự sống đời đời mà còn được học cách đối mặt với những thử thách, biến những vết thương tâm hồn thành nguồn sức mạnh để vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời.
Trên hành trình đó, mỗi giây phút sống đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Cuộc sống theo đuổi đức tin là cả một quá trình rèn luyện tâm linh, là sự thử thách liên tục giữa cái tôi yếu ớt và sức mạnh của niềm tin. Trong mỗi bước đi, khi ta nhìn lại những giây phút đã qua, ta sẽ nhận ra rằng, những nỗi đau, những mất mát hay những sự hy sinh nhỏ nhặt chính là những viên gạch xây nên nền tảng của một cuộc sống trọn vẹn, một hành trình hướng về ánh sáng của Thiên Chúa. Không có con đường nào trải đầy hoa hồng, nhưng mỗi vết sẹo, mỗi dấu tích của thời gian đều là minh chứng sống động cho lòng kiên trì, cho sự dũng cảm đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Đó cũng chính là thông điệp của Chúa Giê-su: dù ta có bị trói buộc bởi những khó khăn của cuộc đời, chỉ cần có niềm tin và lòng quyết tâm, ta có thể vượt qua mọi giới hạn của chính mình để tiến tới bến bờ của sự sống đời đời.
Sự hy sinh không chỉ dừng lại ở việc từ bỏ những ham muốn trần tục, mà còn là quá trình nuôi dưỡng tâm hồn, làm giàu cho lòng nhân ái và sự cảm thông. Khi ta biết đặt lòng mình vào vị trí của người khác, chia sẻ nỗi đau và niềm vui, ta dần trở nên gần gũi với bản chất thiêng liêng của con người – đó là tình yêu thương vô điều kiện. Sự đồng cảm ấy không chỉ giúp ta vượt qua được những cơn bão của cuộc đời mà còn là nguồn động lực để lan tỏa ánh sáng của Thiên Chúa đến với mọi người xung quanh. Trong từng giây phút sống, mỗi sự hy sinh dù nhỏ bé đều góp phần biến đổi không gian tâm linh, làm nên một bức tranh sống động của niềm tin và tình yêu, nơi mà mỗi con người đều được mời gọi để trở nên nhân cách, để trở thành một “đứa trẻ của Thiên Chúa” với tất cả sự giản dị, chân thành và hy sinh.
Thế nhưng, con đường ấy không phải lúc nào cũng bằng phẳng, và trong những lúc ta cảm thấy mỏi mệt, có thể những lời an ủi của thế gian sẽ thôi thúc ta quay lưng. Nhưng chính trong những thời khắc tăm tối nhất, khi ta đối diện với những thử thách tưởng chừng không thể vượt qua, chính ánh sáng từ niềm tin sẽ soi rọi con đường, giúp ta nhận ra rằng, trong mỗi khó khăn luôn có một ẩn ý của sự cứu rỗi, của một ơn phước lớn lao đang chờ đợi. Như lời của Thánh Phaolô, dù có bất kỳ thế lực nào từ thiên thần đến quỷ dữ, dù là những thử thách hiện tại hay những khó khăn của tương lai, không có điều gì có thể tách rời ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa được thể hiện qua Đức Kitô Giê-su. Điều đó càng khẳng định rằng, dù con đường theo Chúa có bao nhiêu gian truân, mỗi bước chân dâng hiến vì Ngài đều sẽ dẫn ta đến một điểm đến vĩnh cửu, một cuộc sống đầy trọn vẹn và an lạc.
Chính trong quá trình liên tục đối diện với những thử thách ấy, ta học được cách lắng nghe tiếng gọi của chính mình – tiếng gọi từ tâm hồn khao khát được sống theo ý Chúa. Đó là tiếng gọi của niềm tin, của sự tha thứ và của tình yêu thương chân thành. Khi ta biết lắng nghe, ta sẽ nhận ra rằng, mọi thứ xung quanh đều là những dấu hiệu nhỏ nhoi của sự hiện diện thiêng liêng, của một nguồn năng lượng sống mãnh liệt mà chỉ có thể đến từ Đấng Tạo Hóa. Và qua đó, mỗi chúng ta sẽ dần hiểu ra rằng, hành trình vác thập giá không chỉ là gánh chịu những nỗi đau vật chất, mà còn là sự làm sạch tâm hồn, là quá trình biến đổi bản thân để trở nên thánh thiện và gần gũi hơn với ý muốn của Thiên Chúa.
Khi ta bước đi trên con đường ấy, ta cũng sẽ gặp được những người bạn đồng hành, những người cùng chia sẻ niềm tin và cùng nhau vượt qua những khó khăn. Sự đoàn kết, tình bạn, và lòng yêu thương sẽ trở thành những viên ngọc quý, giúp ta có thêm sức mạnh để tiếp tục hành trình. Mỗi câu chuyện, mỗi kinh nghiệm sống của những người đã từng vác thập giá, dù chỉ là những câu chuyện nhỏ bé nhưng đều chứa đựng những bài học sâu sắc, là nguồn cảm hứng vô tận để ta tiếp tục đứng dậy, vươn lên sau mỗi lần gục ngã. Chính sự đồng hành ấy càng làm nổi bật lên ý nghĩa của lời mời gọi, khẳng định rằng, trong mỗi thử thách của cuộc đời, ta không bao giờ đơn độc, vì tình yêu của Thiên Chúa luôn hiện hữu bên cạnh, là nguồn động viên lớn lao cho tâm hồn mỗi người.
Nhìn chung, hành trình theo Chúa Giê-su là một cuộc chạy đua của niềm tin và hy sinh, là sự giao hòa giữa cái yếu đuối của con người và sức mạnh vô biên của tình yêu thiêng liêng. Mỗi bước đi, dù chậm rãi hay vất vả, đều được ghi dấu bởi sự hiện diện của Thiên Chúa, như một lời hứa rằng, dù có bất cứ khó khăn nào, con đường dẫn đến sự sống đời đời vẫn luôn mở ra cho những ai biết hy sinh, biết yêu thương và biết đặt niềm tin trọn vẹn vào Ngài. Trong mỗi khoảnh khắc suy niệm, ta lại càng nhận ra rằng, để được sống một cuộc đời trọn vẹn và có ý nghĩa, ta cần phải buông bỏ hết những ràng buộc của bản ngã, cần phải học cách đối diện với chính mình qua từng giọt mồ hôi, từng vết thương và từng nỗi đau. Và khi ta làm được điều đó, ta sẽ thấy rằng, sự sống thật sự không nằm ở những thứ phù phiếm bên ngoài, mà nằm ở bên trong con tim, trong chính niềm tin vững chắc vào ơn cứu độ của Chúa Giê-su.
Và rồi, qua từng ngày trôi qua, khi ta càng dần quen với việc vác thập giá, khi ta càng hiểu sâu sắc giá trị của sự hy sinh và lòng trung thành, ta sẽ thấy rằng, chính những giây phút gian khổ ấy đã rèn giũa nên con người ta, biến chúng ta trở nên kiên cường và biết trân trọng từng điều tốt đẹp trong cuộc sống. Những thử thách ấy như những bài học quý giá, giúp ta nhận ra rằng, dù cho cuộc sống có ra sao, chỉ cần ta biết dâng hiến, biết yêu thương và biết hy sinh, thì đích thực, niềm hạnh phúc và sự sống đời đời luôn ở ngay bên cạnh, chờ đón những trái tim dũng cảm sẵn sàng bước theo ánh sáng thiêng liêng. Trong hành trình ấy, mỗi chúng ta đều được mời gọi trở thành những nhân chứng sống cho tình yêu của Thiên Chúa, để từ những vết thương và những nỗi đau, ta có thể tự mình dệt nên một bức tranh cuộc sống đầy màu sắc của niềm tin, của sự tha thứ và của tình yêu vượt thời gian. Và khi ta cùng nhau chia sẻ niềm tin ấy, khi ta cùng nhau bước đi trên con đường của đức tin, thì những khó khăn, thử thách trước mắt cũng sẽ dần tan biến, nhường chỗ cho một niềm hy vọng vững chắc, cho một cuộc sống trọn vẹn trong vòng tay yêu thương của Chúa.
Lm. Anmai, CSsSR
– Hy vọng vì có Chúa đồng hành và hướng dẫn chúng ta.
– Hy vọng vì chúng ta luôn có những anh chị em bên cạnh.
– Hy vọng chúng ta nhận ra được con người đầy mỏng dòn và yếu đuối.