MÙA CHAY VÀ SỰ BIẾN HÌNH CỦA ĐỨC KITÔ Mùa…

7 bài suy niệm Tin Mừng Thứ Bảy sau Lễ Tro – Lm. Anmai, CSsR
ÂN HUỆ CỦA THIÊN CHÚA
Hôm nay, chúng ta tụ hội lại để cùng suy ngẫm về câu chuyện ơn gọi của Lêvi – người đã được đổi tên thành Matthêu, mang nghĩa “ân huệ của Thiên Chúa”. Câu chuyện không chỉ nói về một cá nhân bị xã hội ruồng bỏ vì quá khứ “dơ bẩn”, mà còn là biểu tượng cho quyền năng thay đổi của ơn Chúa, khi Người mời gọi những tâm hồn đang lạc lối trở về với nguồn sống thật sự. Qua lời mời gọi của Chúa Giêsu, chúng ta được nhắc nhở rằng, dù ta có bao nhiêu khuyết điểm hay lỗi lầm, ơn cứu độ vẫn luôn rộng mở cho tất cả.
Trong xã hội thời đó, kẻ thu thuế như Lêvi bị xem là người cộng tác với kẻ ngoại bang, bị gán cho nhiều nhãn mác tiêu cực như “tác nhân của sự áp bức” hay “tay sai của chế độ”. Họ bị đồng bào khinh miệt, đồng thời trở thành mục tiêu của sự cô lập xã hội. Nhưng Chúa Giêsu không bị mê hoặc bởi những định kiến xã hội hay những phán xét dựa trên quá khứ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Người đã thấu hiểu tâm can của Lêvi, nhìn thấy niềm khát khao đổi thay, niềm mơ ước hướng về một cuộc sống trọn vẹn hơn.
Chúa Giêsu đã minh chứng rằng, giá trị của con người không nằm ở những thành tích hay lỗi lầm trong quá khứ, mà nằm ở sự sẵn sàng thay đổi và đón nhận ơn cứu độ. Điều này khẳng định rằng, mỗi cá nhân khi được nhìn nhận theo ánh mắt của Chúa đều có giá trị vô giá – một thông điệp đầy hy vọng cho những ai cảm thấy mình vốn dĩ không xứng đáng được yêu thương.
Một ngày đẹp trời, giữa những áp lực của công việc và những lo toan của cuộc sống, Chúa Giêsu đã đến bên Lêvi – người đang say mê công việc thu tiền và lo đếm của cải. Trong khoảnh khắc ấy, giữa những tiếng động ồn ào của đồng tiền và những quy tắc cứng nhắc của xã hội, chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh: “Anh hãy theo tôi”. Không cần những lời thuyết phục dài dòng hay những biện luận phức tạp, lời mời gọi ấy như một tia sáng giữa bóng tối, mở ra cánh cửa cho một sự thay đổi hoàn toàn.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Lêvi đã được mời gọi từ con đường an phận nhưng đầy ràng buộc vật chất, để bước vào một hành trình mới – hành trình của đức tin, của sự hy sinh và của tình yêu thương. Câu chuyện của Lêvi nhắc nhở chúng ta rằng, khi được mời gọi bởi Chúa, chúng ta không thể đứng yên với những thứ đã quen thuộc, dù chúng có mang lại sự an toàn tạm thời. Đó là sự mời gọi từ sâu thẳm lòng người, mời chúng ta vượt qua nỗi sợ hãi, từ bỏ những ràng buộc và bám víu vào quá khứ để bước theo con đường dẫn đến sự sống đời đời.
Khi Lêvi nghe lời Chúa, ông không do dự; ông bỏ lại tất cả, từ những quyển sổ sách đầy dấu ấn của một quá khứ đầy tội lỗi cho đến vị trí cao sang mà xã hội từng dành cho mình. Hành động ấy không chỉ là sự từ bỏ của cải vật chất, mà còn là sự giải phóng khỏi những áp lực, định kiến và sự phán xét khắt khe của xã hội. Lêvi – vốn được coi là người không xứng đáng – nay trở thành nhân chứng sống động cho sự tha thứ và đổi mới của Chúa.
Chúa Giêsu không chỉ đến với những người đang có một hành trang đàng hoàng, mà Người còn tìm đến những tâm hồn “bị vùi dập” bởi những tội lỗi và thất bại. Qua câu chuyện này, chúng ta được nhắc nhở rằng, dù quá khứ có bẩn thỉu đến đâu, khi ta nhận lời mời gọi của Chúa, quá khứ ấy dần trở nên vô nghĩa. Mỗi bước đi mới của chúng ta, dù chậm rãi, cũng là một bước đi hướng về sự thanh tẩy và trở nên đầy ý nghĩa hơn.
Một bệnh viện chỉ dành cho người khỏe mạnh sẽ trở nên vô nghĩa; chính vì thế, Chúa Giêsu đã đến để chữa lành, để ban ơn cứu độ cho những ai đang chịu đựng nỗi đau của tội lỗi và sự xa cách. Luật Do Thái thời đó coi tiếp xúc với kẻ thu thuế là đồng nghĩa với việc đồng loã tội lỗi, nhưng Chúa Giêsu đã phá bỏ mọi ranh giới, mở rộng vòng tay của Người đến với tất cả mọi người.
Chúa không chỉ đến để kêu gọi người công chính, mà Người đặc biệt hướng về những người nhận ra mình cần được cứu rỗi. Nhờ vào lòng nhân từ của Chúa, những con người từng bị xã hội chối bỏ được trao cơ hội để làm mới bản thân. Trong bữa tiệc “tạ ơn” của Lêvi, dù xung quanh có bao nhiêu lời đàm tiếu, Chúa vẫn kiên định yêu thương và chào đón, như một lời khẳng định rằng ơn cứu độ không biết đến biên giới của quá khứ.
Qua đó, chúng ta học được rằng, lời mời gọi của Chúa không phải là một sự khen thưởng dành cho những ai đã xuất sắc hay hoàn hảo, mà là lời mời gọi của một Đấng Cứu Thế dành cho những người tội lỗi – những người luôn cần được sự cứu giúp, được bồi bổ tâm linh và được trao cơ hội để sống một cuộc đời mới đầy ý nghĩa.
Trong cuộc sống hiện đại, nhiều người chúng ta có thể nhận ra hình ảnh của chính mình trong Lêvi – khi đang say mê công việc, đắm chìm trong những con số và của cải vật chất, nhưng lại bỏ quên tiếng gọi của đức tin. Chúng ta thường tự hỏi, liệu giữa những ưu đãi của cuộc sống hiện đại, chúng ta có dám từ bỏ những thứ đã quen thuộc để theo lời mời gọi của Chúa? Khi phải đối mặt với lựa chọn giữa sự an ổn của vật chất và rủi ro của việc bước theo ơn gọi tu trì, liệu lòng tin của chúng ta có đủ mạnh mẽ để lựa chọn con đường của đức tin?
Hãy nhớ rằng, ơn của Thiên Chúa không đến với những người đã tự cho mình đủ, mà đến với những người biết mình cần được cứu rỗi. Mỗi khi Chúa mời gọi, đó là một lời nhắc nhở rằng giá trị thực sự của con người không nằm ở những thứ bên ngoài, mà ở trong tâm hồn, ở niềm tin và sự yêu thương chân thành. Việc từ bỏ những thứ phù phiếm, những danh lợi tạm thời để sống theo lời mời gọi của Chúa là một thử thách lớn – nhưng đồng thời đó cũng là cơ hội để chúng ta được sống một cuộc đời có ý nghĩa, trọn vẹn với ơn cứu độ.
Chúng ta không phải là những con số, không phải là những tấm bảng ghi chép quá khứ. Chúa Giêsu nhìn thấy con người thật của chúng ta – một con người luôn có khát khao được yêu thương, được tha thứ và được sống trọn vẹn trong ánh sáng của đức tin. Lời mời gọi của Người không chỉ đến từ một giọng nói mà là từ chính trái tim của mỗi chúng ta, khi ta lắng nghe và nhận ra những nhu cầu sâu thẳm bên trong.
Bởi vậy, mỗi khi đối diện với những khó khăn, khi cảm thấy mình quá gò bó bởi quá khứ, hãy nhớ rằng Chúa luôn sẵn sàng cho ta cơ hội mới. Dù là qua những mối quan hệ, công việc hay những khoảnh khắc riêng tư, tiếng gọi của Chúa luôn vang vọng, mời gọi ta bước ra khỏi vùng an toàn và thử thách chính mình để tìm về với nguồn sống thiêng liêng.
Hãy tự vấn: “Nếu Chúa đã yêu thương tôi như thế, thì tôi có dám mở lòng, dám từ bỏ những thứ cũ kỹ, để sống một cuộc đời mới theo lời mời gọi của Người?” Đó là câu hỏi không chỉ dành cho những thời khắc đặc biệt mà còn là bài học cho mỗi ngày của cuộc sống.
Chúa Giêsu không chỉ gọi riêng từng cá nhân mà Người còn kêu gọi chúng ta hãy là những sứ giả của ơn cứu độ, hãy sống sao cho tình yêu của Người lan tỏa khắp nơi. Trong bữa tiệc tại nhà Lêvi, dù xung quanh là những lời chỉ trích và định kiến, nhưng ánh sáng của đức tin đã thắp lên hy vọng cho tất cả những ai có thể nhìn thấy. Chính điều này khẳng định rằng, ơn cứu độ không chỉ là sự thay đổi cá nhân mà còn là sức mạnh để thay đổi cả cộng đồng.
Khi chúng ta chọn bước theo Chúa, chúng ta không chỉ thay đổi bản thân mà còn trở thành nguồn động viên, là người soi sáng cho những tâm hồn lạc lối, những người cần được khích lệ và hướng dẫn. Hãy nhớ rằng, mỗi hành động từ tình yêu thương, dù là nhỏ nhất, cũng có thể góp phần xây dựng một cộng đồng gắn kết, một gia đình rộng lớn được kết nối bởi đức tin và niềm hy vọng.
Chúng ta hãy để lời mời gọi của Chúa này để ta vượt qua giới hạn của quá khứ, để từ bỏ những ràng buộc của danh lợi vật chất và sống trọn vẹn trong ánh sáng của đức tin. Như Lêvi, dù ban đầu có thể cảm thấy bất ngờ, nhưng khi bước đi theo lời Chúa, mỗi bước chân đều mở ra một chương mới của cuộc đời, một hành trình đưa ta từ bóng tối đến ánh sáng của ơn cứu độ.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con trái tim rộng mở để nhận lấy ơn của Người, xin dạy chúng con biết tha thứ, biết yêu thương và biết hy sinh vì đồng loại. Xin giúp chúng con có đủ can đảm để bước ra khỏi vùng an toàn, để từ bỏ những thứ phù phiếm, và để trở thành những sứ giả sống động của ơn cứu rỗi. Hãy thắp sáng tâm hồn chúng con bằng tình yêu thương và sự tha thứ, để mỗi bước đi của chúng con luôn hướng về con đường dẫn đến sự sống đời đời.
Lm. Anmai, CSsR
LỜI KÊU GỌI QUYẾT ĐOÁN – HÀNH TRÌNH TỪ SỰ ỔN ĐỊNH ĐẾN SỰ BƯỚC RA
Trong thời khắc Lễ Tro và mùa Phục Sinh đang đến gần, chúng ta càng cần lắng nghe tiếng gọi của Thiên Chúa trong lòng mình. Hôm nay, chúng ta cùng nhau chiêm nghiệm câu chuyện về Lê-vi, người thu thuế, qua đoạn Kinh Thánh Lu-ca 5, 27-28. Câu chuyện không chỉ là lời mời gọi của Đức Giê-su mà còn là biểu tượng của hành trình từ cuộc sống đầy ổn định vật chất đến một cuộc sống trọn vẹn ý nghĩa về tinh thần, tình yêu và sự hi sinh. Qua đó, chúng ta nhận ra rằng, mỗi con người đều có lúc phải đứng giữa ngã rẽ của đời sống – lựa chọn giữa những gì đã quen thuộc và sự đổi mới đòi hỏi dũng cảm.
Lê-vi lúc đó làm việc cho người ngoại quốc, một nghề nghiệp mang lại sự ổn định về kinh tế, thu nhập cao và một cuộc sống tiện nghi. Đây chính là hình ảnh của một cuộc sống vật chất được xã hội ca ngợi. Tuy nhiên, trong giữa những thuận lợi ấy, có một khoảng trống tinh thần không thể lấp đầy.
Sự ổn định tạm thời: Sự an toàn về vật chất chỉ là một bề ngoài của cuộc sống. Khi con người chỉ sống dựa trên sự ổn định ấy, họ dễ bị cuốn vào thói quen và quên đi việc nuôi dưỡng tâm hồn.
Khoảng trống của linh hồn: Lê-vi dù có một cuộc sống sung túc nhưng vẫn luôn cảm nhận được sự thiếu vắng của điều gì đó lớn lao hơn – đó là sự giao hòa với Thiên Chúa và ý nghĩa sống sâu sắc.
Chúng ta, trong xã hội hiện đại, thường bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, của những thành tựu vật chất. Những giá trị này mặc dù cần thiết nhưng lại có thể khiến chúng ta đánh mất mục tiêu tâm linh.
Những mâu thuẫn nội tại: Mỗi người chúng ta đều có lúc cảm thấy mâu thuẫn giữa vật chất và tâm linh, giữa sự an toàn của hiện tại và khát khao hướng tới một điều gì đó cao cả hơn.
Thách thức của lòng tin: Sự bền vững về vật chất có thể khiến ta dễ dàng bỏ quên những lời mời gọi của Thiên Chúa – lời mời gọi đưa ta ra khỏi vùng an toàn để bước vào một hành trình mới đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy ơn phước.
Khi Đức Giê-su đến gần Lê-vi, Người đã nhìn thấu tâm hồn của người thu thuế, nhận ra khát khao thay đổi, ẩn chứa bên trong những lớp vỏ bọc của cuộc sống vật chất.
Tiếng gọi chân thành: Câu nói “Anh hãy theo tôi!” của Đức Giê-su không chỉ đơn giản là một lời mời, mà còn là sự thách thức để Lê-vi đối mặt với chính bản thân mình, với những hạn chế và thiếu sót của cuộc sống cũ.
Sự quan tâm sâu sắc: Đức Giê-su không chọn những người đã hoàn hảo hay tự tin; Người chọn những người vốn có tâm hồn non nớt, đang tìm kiếm sự cứu rỗi. Qua đó, lời mời gọi của Người trở nên thân mật và gần gũi với mọi con người, dù họ có xuất phát từ bất kỳ hoàn cảnh nào.
Lê-vi đã dám từ bỏ mọi thứ để theo Chúa, dám hy sinh sự an toàn, dám bỏ lại những thành tựu đã có để sống theo lời mời gọi của Đức Giê-su.
Sự hy sinh để tìm kiếm chân lý: Quyết định của Lê-vi là minh chứng cho lòng dũng cảm, cho niềm tin rằng điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời không đến từ những gì trần tục, mà từ sự sống mới của đức tin.
Hành trình của sự chuyển mình: Sự lựa chọn của Lê-vi không chỉ đơn thuần là sự thay đổi nghề nghiệp, mà còn là bước ngoặt trong hành trình tâm linh, mở ra cánh cửa dẫn đến sự thanh lọc và hạnh phúc đời đời.
Câu chuyện của Lê-vi nhắc nhở chúng ta rằng, mỗi khi đứng trước ngã rẽ của đời sống, chúng ta phải tự hỏi: “Liệu những giá trị hiện tại có thực sự mang lại ý nghĩa vĩnh cửu hay chỉ là ảo ảnh thoáng qua?”
Giữa cuộc sống ổn định và niềm tin vào sự thay đổi: Mặc dù cuộc sống hiện tại có thể đầy đủ về mặt vật chất, nhưng chính sự lựa chọn dũng cảm bước ra ngoài vùng an toàn mới mở ra cơ hội để đạt được sự an lạc chân thật từ đức tin.
Bài học về sự từ bỏ: Từ bỏ những thứ không còn phù hợp để đón nhận điều mới không chỉ là việc loại bỏ cái cũ mà còn là cách để làm mới tâm hồn, nuôi dưỡng một niềm tin sâu sắc và bền vững.
Niềm tin không phải là thứ tự công khai được thể hiện qua lời nói mà là ánh sáng soi đường dẫn dắt chúng ta trong những lúc khó khăn, trong những quyết định gian truân nhất.
Niềm tin trong hành trình thay đổi: Cũng như Lê-vi, mỗi chúng ta cần phát triển niềm tin mãnh liệt vào Thiên Chúa, để từ đó dám đối mặt và vượt qua nỗi sợ hãi, nghi ngờ.
Niềm tin và sự an ủi: Trong những lúc tăm tối của cuộc sống, niềm tin chính là ngọn đèn dẫn lối, mang lại sự an ủi và hy vọng, khẳng định rằng dù chúng ta có phải từ bỏ điều gì đi, nhưng bên kia ngã rẽ là sự sống mới, là ơn phước vĩnh cửu.
Cuộc sống không bao giờ là tĩnh lặng, nó luôn đòi hỏi sự đổi mới, sự chuyển mình không ngừng.
Từ bỏ cái cũ để đón nhận cái mới: Hành trình của Lê-vi là tấm gương cho mỗi người trong chúng ta – dám từ bỏ những thói quen cũ, những mối ràng buộc tạm thời, để bước vào một con đường mới với đầy niềm tin và hy vọng.
Sự tái tạo bản thân: Sự chuyển mình không chỉ là việc thay đổi về hình thức bên ngoài mà là sự tái tạo bản thân từ sâu thẳm tâm hồn, để mỗi chúng ta trở thành những công cụ hữu ích trong bàn tay của Thiên Chúa, góp phần xây dựng Vương quốc của Ngài trên đất này.
Bài học từ Lê-vi không chỉ dừng lại ở việc suy ngẫm mà còn phải được ứng dụng vào đời sống hàng ngày của chúng ta.
Tự vấn và đánh giá lại cuộc sống: Hãy dành thời gian để tự hỏi, “Điều gì thực sự quan trọng trong cuộc đời tôi? Tôi có đang sống đúng với lời mời gọi của Thiên Chúa hay đang lạc lối trong những giá trị vật chất?”
Thực hiện những thay đổi tích cực: Đôi khi, để thực sự sống trọn vẹn, chúng ta cần dũng cảm từ bỏ những thứ đã quen thuộc, dù đó là công việc, thói quen hay mối quan hệ không mang lại giá trị tâm linh.
Hòa nhập cộng đồng đức tin: Cùng nhau, chúng ta có thể hỗ trợ nhau trên hành trình chuyển mình, qua những buổi cầu nguyện, chia sẻ và học hỏi từ gương mẫu của những người đã từng dấn thân như Lê-vi.
Mỗi chúng ta đều có những lúc cảm thấy mệt mỏi, bế tắc trước những áp lực của cuộc sống. Tuy nhiên, tiếng gọi của Thiên Chúa luôn vang vọng, mời gọi chúng ta bước ra khỏi lối mòn đã quen, mở lòng đón nhận những điều mới mẻ và đầy ơn phước.
Lời kêu gọi từ bên trong: Hãy lắng nghe tiếng gọi đó, dù nó có nhẹ nhàng hay mạnh mẽ, bởi đó chính là lời mời gọi dẫn dắt chúng ta đến với sự thật và ánh sáng của Chúa.
Sự can đảm để thay đổi: Không phải ai cũng có thể dũng cảm từ bỏ những điều quen thuộc, nhưng mỗi bước chân theo lời mời của Thiên Chúa sẽ dẫn ta đến một con đường trọn vẹn hơn.
Chúng ta không đơn độc trên hành trình này. Cộng đồng đức tin là nơi để ta cùng nhau chia sẻ, động viên và giúp đỡ nhau vượt qua những khó khăn.
Giá trị của tình yêu và sẻ chia: Như câu chuyện của Lê-vi, mỗi người chúng ta đều có thể trở thành nguồn cảm hứng cho người khác. Hãy mở rộng tấm lòng, chia sẻ những kinh nghiệm và ơn phước mà chúng ta đã nhận được từ Thiên Chúa.
Sự kết nối qua niềm tin: Khi chúng ta cùng nhau tụ họp, cầu nguyện và lắng nghe lời Chúa, những vách ngăn của cuộc sống dần tan biến, mở ra một không gian rộng lớn cho sự phát triển của đức tin và tình yêu thương.
Lê-vi đã từ bỏ mọi thứ để theo Chúa, qua đó chúng ta thấy được tấm gương của một lòng hi sinh vô điều kiện.
Hi sinh vì đức tin: Sự hi sinh không phải là việc mất mát, mà là đầu tư vào một cuộc sống có ý nghĩa vĩnh cửu. Khi chúng ta hi sinh vì đức tin, chúng ta không chỉ làm cho bản thân trở nên vững mạnh mà còn góp phần xây dựng một cộng đồng đức tin đầy yêu thương và sẻ chia.
Phục vụ và giúp đỡ người khác: Mỗi chúng ta, theo gương của Lê-vi, có thể tìm thấy cách để phục vụ cộng đồng, biến những giá trị đức tin thành hành động cụ thể, qua đó lan tỏa ánh sáng của Chúa đến với mọi người xung quanh.
Kính thưa các anh chị em, câu chuyện của Lê-vi không chỉ là một lời nhắc nhở về sự quyết đoán mà còn là minh chứng sống động cho hành trình thay đổi của mỗi con người. Trong thời khắc Lễ Tro và mùa Phục Sinh đang đến, lời mời gọi của Đức Giê-su vang lên rõ ràng: “Anh hãy theo tôi!” – lời mời gọi đó thách thức mỗi chúng ta dám từ bỏ những gì quen thuộc, dám đối mặt với nỗi sợ hãi và bước vào con đường mới đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập ơn phước.
Hãy nhớ rằng:
Sự ổn định vật chất có thể mang lại cảm giác an toàn nhất thời, nhưng chỉ có đức tin mới mở ra cánh cửa dẫn đến sự sống trọn vẹn và vĩnh cửu.
Niềm tin, dù nhỏ bé ban đầu, sẽ trở thành ngọn đèn soi đường khi chúng ta quyết tâm sống theo lời mời gọi của Thiên Chúa.
Sự chuyển mình, dù đòi hỏi lòng can đảm và sự hi sinh, luôn dẫn dắt chúng ta đến với cuộc sống ý nghĩa và sự thăng hoa của tâm hồn.
Mỗi người trong chúng ta đều có cơ hội được làm mới, được sống khác đi và được biến hóa theo ý muốn của Đấng Tạo Hóa. Hãy mở lòng đón nhận tiếng gọi ấy, cùng nhau bước trên con đường đức tin, để mỗi bước chân của chúng ta đều in đậm dấu ấn của tình yêu, của hy sinh và của sự sống mới theo Chúa.
Xin Chúa ban phước lành, soi sáng và dẫn dắt mỗi chúng ta trên hành trình tìm kiếm sự thật, để từ bỏ cái cũ và đón nhận điều mới mẻ của Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
SỰ GỌI CỦA LEVI – CUỘC CÁCH MẠNG HỒNG CỦA ĐỨC GIÊ-SU
Tin Mừng hôm nay mở ra một chương sử trọng đại của “cuộc cách mạng hồng” do chính Đức Giê-su khởi xướng. Qua câu chuyện “ơn gọi của Lê-vi”, chúng ta không chỉ chứng kiến sự biến đổi tâm linh của một con người bị xã hội khinh thường mà còn thấy được thông điệp rộng lớn của Đức Giê-su đối với toàn nhân loại. Ngài đến với những người tội lỗi, trao cho họ niềm tin mới và mở ra một con đường dẫn đến sự sống đời đời. Trong bối cảnh Lễ Thứ Bảy Sau Lễ Tro, đây chính là thời khắc để mỗi chúng ta tự nhìn nhận bản thân, dấn thân theo lời mời gọi và sống một cuộc đời “Chân Chính”.
Cấu Thành và Phân Tích Hán Tự:
Chữ “Chân” được cấu thành từ ba bộ phận:
Chữ Hóa (化): Tượng trưng cho sự cải biến, biến đổi. Điều này nhấn mạnh rằng con người không tồn tại trong trạng thái bất biến mà luôn có khả năng thay đổi và hoàn thiện.
Chữ Mục (目): Đại diện cho “con mắt” – là biểu tượng của khả năng nhận thức, quan sát và cảm nhận. Sự hiện diện của “mục” nhấn mạnh tầm quan trọng của việc “nhìn thấy” những giá trị tinh thần, nhận ra được những dấu hiệu của sự thay đổi từ bên trong.
Chữ Bát (八): Mang nghĩa “đỡ, nâng, mang”, biểu trưng cho hành động hỗ trợ, nâng đỡ lẫn nhau trong quá trình biến đổi tâm linh.
Hình Ảnh và Biểu Tượng:
“Chân” như một hành trình cải biến từ con người bình thường trở thành con người vượt lên chính mình – trở thành “siêu nhân” theo nghĩa tinh thần. Đây là một quá trình không chỉ thay đổi về bề ngoài mà còn, và quan trọng nhất, là sự biến đổi sâu sắc từ bên trong tâm hồn.
Sự Thuần Khiết và Đúng Đắn:
“Chính” mang nghĩa là đúng đắn, không bị biến dạng hay cong vẹo. Nó khẳng định sự trung thực, tính chính trực và lòng thành tâm trong mọi hành động của con người.
Liên Hệ Với Cuộc Đời Tâm Linh:
Khi kết hợp “Chân” và “Chính”, chúng ta có một thông điệp rõ ràng: Sự thay đổi từ bên trong không chỉ phải dựa trên nhận thức mà còn phải đi đôi với hành động chính trực. Điều này nhắc nhở mỗi người tin rằng sự cải biến tâm linh đòi hỏi cả sự “nhìn thấy” lẫn “hành động” đúng đắn, không khoan nhượng với những sai lầm, nhưng luôn mở lòng với tình yêu và sự tha thứ của Thiên Chúa.
Bối Cảnh Xã Hội và Tâm Lý Của Lê-vi:
Lê-vi, một người được xã hội khinh thường, bị coi là “kẻ phản đạo, phản quốc”, sống giữa những định kiến tiêu cực. Nhưng chính trong lúc đó, Đức Giê-su nhìn thấy con người thật của Lê-vi, một tâm hồn khao khát sự cứu rỗi và sự thay đổi.
Lời Mời Gọi của Đức Giê-su:
Ngài không đến với những người hoàn hảo hay tự hào về đạo đức, mà đến với những người đang lạc lối, những con người đang cần được giải thoát khỏi ách tội lỗi. Qua đó, lời kêu gọi của Ngài vang vọng trong lòng mỗi tín hữu, là lời mời gọi đến sự sám hối và sự hồi phục tinh thần.
Từ Lê-vi đến Mát-thêu:
Đức Giê-su đã ban cho Lê-vi một cái tên mới – Mát-thêu, có nghĩa là “ân huệ” hay “quà tặng của Thiên Chúa”. Cái tên này không chỉ đơn thuần là sự đổi mới danh xưng mà còn thể hiện sự chuyển biến toàn diện của cuộc đời Lê-vi.
Ý Nghĩa Sâu Xa của Quá Trình Cải Biến:
Sự thay đổi của Lê-vi là minh chứng cho sức mạnh của tình yêu Thiên Chúa. Ngài đã biến một con người bị bỏ rơi, kém cỏi, trở thành một “tông đồ thánh sử”. Qua đó, chúng ta hiểu rằng bất kể quá khứ có thế nào, mỗi con người đều có thể được nâng đỡ và tái sinh trong tình thương của Thiên Chúa.
Lời Mời Gọi Cho Mọi Người:
Câu chuyện của Lê-vi không chỉ dành riêng cho một cá nhân mà còn là lời nhắc nhở cho mỗi người trong chúng ta. Dù có lúc chúng ta cảm thấy bất lực, lỗi lầm và xa rời con đường của Đức Giê-su, lời mời gọi “đứng dậy” luôn mở ra.
Tự Hỏi Và Sẵn Sàng Bước Tiếp:
“Khi đứng trước lời kêu gọi của Thiên Chúa, liệu tôi có dám bỏ hết mọi thứ để theo Ngài?” Đây là câu hỏi mỗi tín hữu cần tự hỏi bản thân. Quá trình sám hối và trở lại với Đấng Cứu Rỗi không chỉ là sự từ bỏ những thói quen xấu mà còn là bước đi vững chắc hướng tới một cuộc sống trọn vẹn về tinh thần và đức tin.
Quá Trình Nội Tâm:
Sự thay đổi không đến ngay lập tức, mà là một quá trình dài đòi hỏi mỗi chúng ta phải nhìn nhận sâu sắc những tội lỗi và sai lầm của bản thân. Qua đó, chúng ta học cách tha thứ cho chính mình và mở lòng đón nhận sự tha thứ từ Thiên Chúa.
Hành Động Và Cam Kết:
Khi được “nâng đỡ” bởi tình yêu của Đức Giê-su, mỗi người cần cam kết dấn thân vào hành trình cải biến. Điều này không chỉ dừng lại ở việc từ bỏ những thói quen xấu mà còn là việc xây dựng lại mối quan hệ với gia đình, cộng đồng và với Thiên Chúa qua sự cầu nguyện, học kinh và làm việc thiện.
Nhận Thức Về Giá Trị Con Người:
Thông qua câu chuyện của Lê-vi, chúng ta được nhắc nhở rằng mỗi con người đều có giá trị vô giá trong mắt Thiên Chúa. Ngay cả khi xã hội đánh giá thấp chúng ta, Thiên Chúa vẫn nhìn thấy những tiềm năng ẩn giấu và sẵn sàng ban cho chúng ta một cơ hội mới để phát triển.
Xây Dựng Cộng Đồng Yêu Thương:
Sự biến đổi từ bên trong cần được lan tỏa ra cộng đồng. Khi mỗi người trong chúng ta được nâng đỡ, hãy trở thành “người nâng đỡ” cho những người xung quanh, chia sẻ yêu thương và tạo ra một môi trường sống lành mạnh, nơi mà ai cũng được trân trọng và phát triển.
Thời Gian và Cơ Hội:
Cuộc đời này ngắn ngủi và những cơ hội để thay đổi không đến nhiều lần. Lời mời gọi của Đức Giê-su luôn là sự nhắc nhở rằng “ngay lúc này” chính là thời điểm để chúng ta bắt đầu bước đi trên con đường mới.
Cam Kết Và Sự Dũng Cảm:
Để thực hiện sự thay đổi, không chỉ cần lòng tin mà còn cần sự dũng cảm bỏ qua những ràng buộc, những thứ vật chất hay danh vọng xã hội. Sự thay đổi đòi hỏi mỗi tín hữu phải dũng cảm đối mặt với quá khứ và quyết tâm xây dựng tương lai theo con đường của Đức Giê-su.
Biểu Tượng của Sự Tạm Rời Vũ Trụ Thế Gian:
Lễ Tro nhắc nhở chúng ta về sự phù du của cuộc sống vật chất và mời gọi mỗi người hướng nội, tìm kiếm sự thanh lọc tâm hồn.
Khởi Đầu Cho Sự Cải Biến:
Sau Lễ Tro, những người tin được mời gọi bước vào một thời khắc mới – thời điểm để bắt đầu hành trình sám hối, loại bỏ những tạp âm của cuộc sống và trở lại với nguồn cội của đức tin.
Từ Bột Tro Đến Sự Sống Mới:
Giống như bột tro được dọn đi, cuộc đời con người cũng cần được tẩy rửa, làm mới và khai phóng khỏi những gánh nặng của quá khứ. Tin Mừng hôm nay chính là thông điệp của sự sống mới, mở ra cánh cửa cho một con đường dẫn đến sự giác ngộ và phúc lành.
Sự Kêu Gọi Của Đức Giê-su Trong Mỗi Thời Đại:
Dù thời gian có trôi qua, lời kêu gọi “đứng dậy” của Đức Giê-su vẫn nguyên giá trị. Mỗi chúng ta, khi lắng nghe lời Ngài, sẽ nhận ra rằng sự cứu rỗi không phụ thuộc vào quá khứ, mà là sự dám bắt đầu lại từ chính khoảnh khắc hiện tại, với lòng tin và hy vọng mới.
Tin mừng này không chỉ đơn thuần là câu chuyện về sự cải biến của Lê-vi mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về khả năng tái sinh của mỗi con người qua tình yêu và lòng nhân từ của Đức Giê-su.
Thông Điệp Cuối Cùng:
“Chân Chính” không chỉ là trạng thái của sự trung thực và chính trực mà còn là quá trình liên tục của sự thay đổi từ bên trong, được nâng đỡ bởi tình yêu Thiên Chúa và lan tỏa ra cộng đồng.
Lời Mời Gọi Cá Nhân:
Hãy tự hỏi bản thân: “Liệu tôi có đủ can đảm để từ bỏ mọi thứ, để bước ra khỏi vùng an toàn của mình và dấn thân theo con đường của Đức Giê-su?”
Cam Kết Cho Một Cuộc Sống Mới:
Mỗi ngày mới là một cơ hội để chúng ta sống “Chân Chính”, sống theo lời mời gọi của Đấng Cứu Rỗi, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động cụ thể, góp phần xây dựng một cộng đồng nhân hậu, đầy yêu thương và hy vọng.
Hãy để rằng bài giảng này là lời nhắc nhở rằng, dù cho quá khứ có đau đớn hay nặng nề đến đâu, trong mắt Thiên Chúa, mỗi người đều là “quà tặng” quý báu, luôn có cơ hội để được cải biến và sống một cuộc đời đầy ý nghĩa. Chúng ta hãy cùng nhau dấn thân vào hành trình mới, sống thật “Chân Chính” và lan tỏa ánh sáng của tình yêu Thiên Chúa đến mọi ngóc ngách của cuộc đời.
Lm. Anmai, CSsR
LỜI MỜI CỦA CHÚA CHO NGƯỜI TỘI LỖI – HÃY TRỞ VỀ BÊN NGƯỜI
Hôm nay, Tin Mừng mà chúng ta nghe thuật lại cảnh Chúa Giêsu kêu gọi ông Lêvi đi theo Người. Trong khoảnh khắc đó, khi mọi thứ dường như đổi thay, Chúa đã nói: “Hãy theo Ta” (Lc 5:27). Ông Lêvi, người vốn sống trong thế giới của những tội lỗi và định kiến, là người thu thuế – nghề mà đồng bào Do Thái thời bấy giờ coi là nghề của tội lỗi, của sự phản bội và chung tác với kẻ thù. Nhưng chính trong giây phút ấy, Chúa Giêsu đã chứng minh rằng không ai đủ sạch để tự nhận mình hoàn hảo trước mắt Ngài. Ngài đã hạ thấp những đẳng cấp, những tiêu chuẩn của con người để dành cho mọi người – kể cả những người được xã hội khinh miệt, những người tưởng chừng như không có hy vọng.
Tin Mừng hôm nay nhắc nhớ chúng ta rằng, Chúa Giêsu đã xuống thế không phải để phán xét, mà là để cứu chuộc con người khỏi sự thống trị của tội lỗi. Người lên tiếng kêu mời và chìa tay ra, kéo chúng ta ra khỏi bùn nhơ của cuộc sống, ra khỏi những gông cùm của tội lỗi, của sự tự hào và của định kiến xã hội. Chúng ta có hai lựa chọn: đưa tay ra để Người lôi kéo – như thánh Matthêu đã làm, hay tự khép mình lại, từ chối lời mời gọi ấy. Đón nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa hay không là quyền tự do của mỗi con người. Nhưng hãy nhớ rằng, đừng bao giờ lên án hay ngăn cản người khác trở về cùng Chúa, vì đó là lựa chọn cá nhân, là quyền của mỗi người được sống trong tình yêu và ơn tha thứ của Đấng Cứu Rỗi.
Chúa Giêsu từng nói: “Những ai mạnh khoẻ không cần tới thầy thuốc, chỉ những người đau yếu mới cần thôi.” Điều đó không chỉ là lời nói đùa của y học mà còn là bài học linh hồn sâu sắc cho mỗi chúng ta. Trong cuộc sống đầy đam mê và phù phiếm này, khi mà niềm vui của thế gian có lúc rực rỡ nhưng cũng chóng tàn, thì chỉ có tình yêu của Chúa mới mang lại cho con người niềm vui vĩnh cửu. Vì vậy, nếu trái tim của chúng ta đang nặng trĩu tội lỗi, nếu chúng ta cứ mãi chìm trong những ham muốn xác thịt, thì khó có thể tìm thấy niềm vui thực sự. Người kêu gọi chúng ta hãy từ bỏ mọi sự – từ bỏ thói hư, tật xấu, những thú vui phù phiếm – để hướng về một niềm vui bên Thiên Chúa, một niềm vui thiêng liêng, vượt qua mọi sự phù phiếm của cuộc đời.
Chúng ta, như những người bị lời mời của Chúa kêu gọi, đứng trước ngã rẽ của cuộc đời: sẽ đưa tay ra để nhận ơn cứu độ hay để cho tội lỗi kéo ta xa rời Người? Có lẽ ai cũng từng trăn trở giữa đam mê cuộc sống nhanh chóng qua đi và tình yêu chân thành của Chúa. Thật khó khăn khi phải từ bỏ những niềm vui phù phiếm, khi phải chịu đựng sự từ bỏ của bản ngã, nhưng khó không có nghĩa là không thể vượt qua. Chỉ cần chúng ta nhận thức được rằng, niềm vui của thế gian chỉ là phù phiếm, chỉ là thoáng qua, còn niềm vui bên Thiên Chúa là vĩnh cửu, là nguồn sức mạnh giúp ta vượt qua mọi cám dỗ.
Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta trở về, dù cho chúng ta có cảm thấy mặc cảm, xấu hổ vì những tội lỗi của mình. Người đã nói rằng Người đến để kêu gọi người tội lỗi ăn năn, để cứu rỗi những trái tim lạc lối. Chỉ cần chúng ta dốc lòng thống hối, quyết tâm từ bỏ tội lỗi, thì Ngài sẽ luôn chờ đợi chúng ta – không ai trong chúng ta thật sự trong sạch trước mặt Chúa, nhưng chính sự khiêm nhường, sự nhận biết được giới hạn của bản thân lại là điều mà Ngài mong mỏi.
Mùa Chay lại đến, nhắc nhở chúng ta về thân phận yếu đuối của mình, nhắc nhớ về những đau khổ mà Chúa Giêsu đã gánh chịu vì tội lỗi của chúng ta. Đó là thời điểm để chúng ta dừng lại, tự vấn lòng mình, để nhớ lại rằng dù có bao nhiêu “ngăn” trong trái tim, mỗi ngăn ấy cũng xứng đáng được mở ra cho tình yêu của Chúa. Hãy coi Mùa Chay là dịp để làm mới tâm hồn, để xóa đi những vết thương của quá khứ bằng ơn tha thứ và tình yêu của Đấng Cứu Rỗi.
Hãy đặt câu hỏi cho chính mình: “Tôi có thật sự dám đưa tay ra để Người lôi kéo tôi, hay tôi cứ mãi tự khép mình lại vì sự mặc cảm, vì tội lỗi của mình?” Câu trả lời không đến từ sự tự kiêu hay tự ái, mà đến từ sự thống hối chân thành và lòng khiêm nhường. Nếu chúng ta dám nhìn nhận những khuyết điểm, nếu chúng ta dám thừa nhận rằng chỉ có Chúa mới có thể chữa lành những vết thương ấy, thì chúng ta sẽ tìm được con đường trở về – con đường mà Ngài đã mở ra từ lúc Ngài xuống thế.
Trong cuộc đời này, không ai có thể tự coi mình hoàn hảo, nhưng mỗi chúng ta đều được yêu thương và quý giá trong mắt Thiên Chúa. Lựa chọn giữa niềm vui phù phiếm của thế gian và niềm vui thiêng liêng bên Chúa là một thử thách lớn. Hãy để lòng mình luôn nhớ rằng, niềm vui của thế gian chỉ là thoáng qua, trong khi niềm vui bên Chúa là mãi mãi, là nguồn sức mạnh giúp ta vượt qua mọi khó khăn, mọi cám dỗ.
Đừng ngại ngần, đừng e dè vì tội lỗi của bản thân; hãy dốc lòng thống hối, hãy quyết tâm bước ra khỏi bóng tối và tiến về phía ánh sáng của ơn cứu độ. Mỗi bước đi của chúng ta, dù chậm rãi hay gập ghềnh, đều là một bước tiến đến gần hơn với tình yêu của Chúa – một tình yêu không chỉ chữa lành vết thương mà còn truyền cho chúng ta sức mạnh sống mới.
Mùa Chay năm nay là lời nhắc nhở thiêng liêng rằng, dù chúng ta đã lạc lối, dù chúng ta đã phạm tội, thì Chúa Giêsu luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay đón nhận chúng ta. Người không đòi hỏi chúng ta phải có một hồ sơ sạch sẽ, mà Người chỉ kêu gọi những trái tim biết ăn năn, biết yêu thương và biết tha thứ. Nếu như ông Lêvi, một người thu thuế bị khinh miệt, đã có thể nghe lời mời gọi của Chúa, thì mỗi chúng ta, với tất cả những khuyết điểm, cũng luôn có thể tìm lại chính mình dưới ánh sáng của tình yêu Thiên Chúa.
Chúng ta hãy để lời mời gọi của Chúa vang vọng trong trái tim mỗi người. Hãy dũng cảm đưa tay ra, bước ra khỏi những ràng buộc của quá khứ và trở về với Đấng đã trao cho chúng ta tình yêu vô bờ bến và ơn cứu độ vĩnh cửu. Hãy sống một cuộc đời trọn vẹn, sống với niềm tin rằng, dù có bao nhiêu “ngăn” trong trái tim, thì tất cả đều có thể được mở ra cho tình yêu của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY THEO TÔI”: LỜI KÊU GỌI ĐỔI MỚI CUỘC ĐỜI
Hôm nay, Tin Mừng mang đến cho chúng ta hình ảnh sống động về một cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Đức Giêsu và người thu thuế Lê-vi – một con người vốn được xã hội khinh miệt vì nghề làm của mình. Qua lời kêu gọi “Anh hãy theo tôi”, Đức Giêsu đã mở ra cho Lê-vi một con đường mới, một cơ hội được đổi thay hoàn toàn từ sâu thẳm trong tâm hồn. Sự kiện này không chỉ là minh chứng cho lòng thương xót vô biên của Đấng Cứu Rỗi mà còn là lời mời gọi chúng ta, những tín hữu, hãy luôn sẵn lòng hoán cải và bước theo con đường của Tin Mừng.
Khi Đức Giêsu rời thành Ca-pha-na-um để đi về bờ biển hồ Ghen-nê-xa-rét, Người đi ngang qua cổng thành và bắt gặp Lê-vi – một nhân viên thu thuế đang ngồi làm việc tại trạm. Trong khoảnh khắc đó, giữa nhịp sống hối hả và ồn ào của đám đông, ánh mắt hiền từ của Đức Giêsu đã len lỏi vào tâm hồn của Lê-vi. Có lẽ từ lâu, Lê-vi đã nghe người dân bàn tán về Người – về những lời giảng dạy đầy khôn ngoan, những phép lạ chữa lành bệnh tật, và lời mời gọi sám hối, ăn năn để được đổi mới.
Không chần chừ, khi nghe lời mời “Anh hãy theo tôi”, Lê-vi đã lập tức bỏ lại mọi thứ của mình. Ông rời khỏi bàn thu thuế, từ bỏ công việc mà trong xã hội Do Thái, nghề thu thuế đã khiến ông bị cho là “người tội lỗi”, để đi theo Đức Giêsu – Người được dân chúng ca ngợi và kính trọng vì tình yêu thương và sự tha thứ mà Người ban cho.
Lê-vi, với quá khứ đầy tội lỗi và sự khinh miệt từ đồng bào, đã được đánh thức bởi ánh sáng của lòng thương xót thiêng liêng. Trong khoảnh khắc gặp gỡ với Đức Giêsu, chính ánh mắt ấy đã mở ra cho ông một khả năng được làm mới, được “cắt tỉa” khỏi những thói quen sai lầm, những giá trị trần tục của cuộc sống vật chất – những thứ dù có đem lại sự tiện nghi, nhưng lại khiến tâm hồn ông ngày càng lạnh nhạt và tội lỗi.
Qua lời kêu gọi “Anh hãy theo tôi”, Lê-vi đã dứt bỏ mọi ràng buộc của quá khứ. Ông chọn một con đường mới, con đường của sự ăn năn sám hối, của niềm tin và hy vọng vào một đời sống được phục hồi bởi tình yêu của Thiên Chúa. Sự kiện này nhấn mạnh rằng không ai là quá giàu sang hay quá rơi đổ để không được cứu chuộc, rằng sự tha thứ và tình yêu của Đức Giêsu luôn dành cho những người tội lỗi sẵn sàng hoán cải.
Trong bối cảnh đám đông náo nhiệt đang rời khỏi thành, khi Lê-vi mời Đức Giêsu và các môn đệ về nhà để tổ chức tiệc thiết đãi, người Pha-ri-sêu – những người tự cho mình công chính nhờ lề luật và truyền thống – đã không khỏi băn khoăn, thậm chí bực bội vì thấy Người ăn uống cùng những người được coi là “tội lỗi”. Những lời chỉ trích, những ánh mắt khinh miệt từ họ cho thấy rõ sự chia rẽ trong lòng con người về cái gì mới và cái gì cũ.
Đức Giêsu thấu hiểu tâm trạng của những người Pha-ri-sêu và đã dùng hình ảnh “người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, mà người đau ốm mới cần” để nhấn mạnh rằng Người không đến để kêu gọi những người tự cho mình đã công chính, mà là để cứu những người đang mắc kẹt trong tội lỗi, những người cần được chữa lành. Lời dạy ấy vừa thể hiện lòng nhân từ, vừa nhấn mạnh tầm quan trọng của sự ăn năn – rằng sự đổi thay thật sự bắt đầu từ việc nhận ra bản thân đang cần được chữa lành, được phục hồi.
Tin Mừng hôm nay không chỉ là câu chuyện của Lê-vi, mà còn là tiếng gọi của Đức Giêsu đối với mỗi chúng ta. Dù chúng ta có thể mắc nhiều tội lỗi, dù chúng ta có thể đang chìm đắm trong những giá trị trần tục, thì lời mời “Anh hãy theo tôi” vẫn vang vọng, mời gọi mỗi tâm hồn được làm mới.
Chúng ta hãy tỉnh thức để nhận ra rằng, như Lê-vi, chúng ta luôn có cơ hội để từ bỏ những lối sống cũ kỹ, những thói quen sai trái, và để mở lòng đón nhận sự thay đổi do Đức Giêsu ban tặng. Mùa Chay chính là khoảng thời gian quý báu để mỗi người tự nhìn lại chính mình, để sám hối, ăn năn và bắt đầu hành trình đổi mới – hành trình hướng về Nước Trời, nơi mà tình yêu, sự tha thứ và niềm hy vọng luôn tràn đầy.
Cuộc sống hiện đại với muôn vàn cám dỗ từ vật chất, từ quyền lực và danh lợi thường khiến chúng ta quên mất giá trị đích thực của tâm hồn. Lời mời “Anh hãy theo tôi” của Đức Giêsu không chỉ dành cho Lê-vi ngày xưa, mà còn dành cho mỗi chúng ta hôm nay. Khi ta bước vào mùa Chay, hãy tự hỏi mình: “Liệu tôi đã sống đúng với lời mời của Đấng Cứu Rỗi chưa?”
Hãy để những hành động cụ thể – từ việc chia sẻ, từ lòng nhân ái, đến những phút giây cầu nguyện thành tâm – trở thành những dấu hiệu cho thấy chúng ta đã nhận lời mời của Đức Giêsu. Hãy dũng cảm từ bỏ những thứ đã làm xói mòn tâm hồn, và hãy mở lòng đón nhận sự chữa lành, sự tha thứ và tình yêu vô điều kiện của Ngài.
Tin Mừng hôm nay là một lời nhắc nhở thiêng liêng rằng, dù chúng ta có từng lầm lỗi, dù cuộc sống có bao nhiêu sai sót, thì chỉ cần chúng ta dám lắng nghe tiếng gọi “Anh hãy theo tôi”, chúng ta sẽ tìm được con đường trở về với Thiên Chúa. Lê-vi – người thu thuế được xem là kẻ tội lỗi – đã chọn con đường của sự ăn năn, của niềm tin và hy vọng. Qua đó, ông đã mở ra một chương mới trong cuộc đời, một chương của sự sống mới và ơn phước thiêng liêng.
Hãy cùng nhau, từ mùa Chay này, dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của lối sống cũ, để đón nhận ánh sáng của Đức Giêsu, để được chữa lành và thay đổi. Chỉ có khi ta sẵn lòng buông bỏ, chỉ có khi ta biết ăn năn, lòng người mới được phục hồi, và cuộc sống mới – một cuộc sống hướng về tình yêu, sự thật và Nước Trời – sẽ hiện hữu.
Xin cho mỗi chúng ta, qua lời mời gọi thiêng liêng của Đức Giêsu, luôn tìm được sức mạnh để hoán cải, để sống một cuộc đời có ích cho người, và để luôn sống dưới ánh sáng của Đấng Cứu Rỗi.
Lm. Anmai, CSsR
SÁM HỐI – HÀNH TRÌNH LIÊN HOÀN CỦA NGƯỜI CÔNG GIÁO”
Kính mừng các anh chị em trong Chúa! Hôm nay, chúng ta tụ họp lại để cùng nhau suy ngẫm về ý nghĩa sâu sắc của “sám hối” trong đời sống Công Giáo. Sám hối không phải là một hành động đơn lẻ, mà là một chuỗi liên hoàn các bước – từ nhận biết tội lỗi của chính mình, cảm nhận lòng thương xót của Đức Kitô, cho đến lòng hối cải thật lòng và hướng về một cuộc sống thánh thiện. Qua đó, mối quan hệ giữa Thiên Chúa và tội nhân được mở ra, để tình yêu thương giữa chúng ta và Thiên Chúa, cũng như giữa các con người, luôn được thắp sáng.
Sám hối, theo truyền thống Công Giáo, được hiểu là quá trình mà mỗi chúng ta trải qua để nhận ra lỗi lầm và tội lỗi của chính mình.
Nhận biết đích thực: Bước đầu tiên của sám hối là sự tự nhận thức. Chúng ta cần nhận biết và thừa nhận những hành vi, suy nghĩ và lời nói đã khiến tâm hồn mình trở nên xa cách với Thiên Chúa.
Thấy rõ lòng thương xót của Chúa: Khi nhận ra tội lỗi, chúng ta được mời gọi “nhìn” vào lòng thương xót vô hạn của Đức Kitô – Người luôn sẵn sàng tha thứ và ban ơn cứu độ cho con người, dù họ có quá khứ tội lỗi đến đâu.
Ghét bỏ tội lỗi và quay về với Chúa: Sám hối đòi hỏi một sự từ bỏ chân thành. Khi lòng người cảm nhận được sự thương xót của Thiên Chúa, nó sẽ không chấp nhận tội lỗi, sẽ “ghét bỏ” mọi tật lỗi và bước về phía Ngài.
Sống thánh thiện để hiệp thông với tha nhân: Cuối cùng, sám hối không chỉ là hành động cá nhân mà còn là bước đệm để hướng đến cuộc sống thánh thiện. Khi sống theo Lời Chúa, chúng ta không chỉ được hiệp thông với Thiên Chúa mà còn được kết nối với đồng loại trong một cộng đồng yêu thương và tha thứ.
Gương của ông Lêvi, người sau này được đổi tên thành Matthêu, minh họa rõ nét quá trình sám hối của người Công Giáo.
Nhận biết tội lỗi và nhận ơn thương xót: Dù là người thu thuế – một danh xưng mà xã hội thời đó ruồng bỏ, Lêvi đã nhận ra tội lỗi của mình. Nhưng thay vì chìm đắm trong sự khinh miệt của người đời, ông đã nhìn thấy lòng thương xót của Chúa trong ánh mắt của Đức Kitô.
Từ bỏ tất cả để đi theo Chúa: Biết được rằng chỉ có theo Chúa, Lêvi mới có thể trở nên người thánh thiện, ông đã bỏ lại của cải vật chất, vị thế xã hội và quá khứ tội lỗi để dấn thân vào con đường mới của đức tin.
Mối quan hệ giữa Thiên Chúa và tội nhân: Câu chuyện của Lêvi cho thấy sám hối không phải là tự cứu rỗi, mà là một mối tương quan thiêng liêng giữa Thiên Chúa và người chúng ta – Người luôn mời gọi, luôn chào đón và tha thứ cho những ai sẵn lòng quay về với Ngài.
Tội lỗi không chỉ làm ta xa rời Thiên Chúa mà còn là rào cản giữa con người với nhau. Sám hối, vì vậy, trở thành một hành động cần thiết để làm mới mối quan hệ:
Sám hối vì thiếu sót với gia đình và cộng đoàn: Mùa chay, Năm Phúc Âm không chỉ là dịp để nhìn nhận tội lỗi cá nhân mà còn là thời gian để tự vấn lại cách chúng ta đối xử với gia đình, với người thân và với cộng đồng.
Sống hiệp nhất và xây dựng bầu khí yêu thương: Khi mỗi thành viên trong gia đình, cộng đoàn biết sám hối và xin tha thứ, họ sẽ cùng nhau tạo nên một môi trường sống hòa hợp, nơi tình yêu và sự tha thứ lan tỏa.
Tha thứ để phục vụ và loan báo Tin Mừng: Qua hành động tha thứ, chúng ta không chỉ hàn gắn mối quan hệ đã đứt đoạn mà còn trở thành sứ giả của ơn cứu độ, phục vụ sự sống và hăng say loan báo Tin Mừng của Đức Kitô.
Chúa Giêsu luôn mời gọi chúng ta hãy sám hối – không phải để tự cứu lấy mình, mà là để được cứu rỗi bởi tình yêu thương của Ngài.
Mối quan hệ không thể tách rời: Sám hối mở ra một mối quan hệ đặc biệt giữa Thiên Chúa và tội nhân, nơi mọi lỗi lầm được tha thứ, mọi tâm hồn được hàn gắn.
Tiếp cận ơn cứu độ qua sự hối cải: Khi chúng ta thực lòng hối cải, chúng ta sẽ nhận ra rằng tình yêu của Chúa không bao giờ xa lạ, luôn chờ đợi để đưa chúng ta trở về bên Ngài.
Lan tỏa ơn cứu độ tới đồng loại: Sự sám hối không chỉ làm mới tâm hồn mỗi cá nhân mà còn giúp gắn kết tình yêu thương giữa người với người, xây dựng một cộng đoàn đoàn kết, hiệp thông và chung sống trong ân sủng của Thiên Chúa.
Các anh chị em thâLm.n mến, tội lỗi là thứ làm ta xa rời Thiên Chúa và cản trở mối quan hệ giữa con người. Nhưng qua lời mời gọi của Chúa Giêsu, chúng ta được trao cơ hội để sám hối, để nhận lại ơn cứu độ và sống trong tình yêu thương. Mùa chay này, hãy tự vấn lại những thiếu sót của mình đối với gia đình và cộng đoàn, hãy sống hiệp nhất, xây dựng bầu khí yêu thương và tha thứ cho nhau.
Như lời mời gọi của Chúa: “Hãy sám hối để mối tình của chúng ta với Thiên Chúa và giữa ta với tha nhân luôn thắm nồng.” Hãy để hành động sám hối trở thành nguồn sống mới, giúp chúng ta xây dựng gia đình và cộng đoàn thành một thể thống nhất, sống yêu thương, phục vụ sự sống và hăng say loan báo Tin Mừng.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con lòng dũng cảm để nhận biết tội lỗi, xin ban cho chúng con trái tim hối cải và khát khao sống thánh thiện, để từ đó mỗi chúng con trở thành những sứ giả của ơn cứu độ, xây dựng cộng đoàn yêu thương và hòa hợp theo ý muốn của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
BƯỚC VÀO MÙA CHAY – SỰ SÁM HỐI, SỰ YÊU THƯƠNG VÀ LỜI MỜI GỌI CỦA ĐẤNG CỨU THẾ
Hôm nay, khi bước vào mùa Chay – mùa của sự sám hối và ăn năn, chúng ta cùng nhau dừng lại để cảm nghiệm tấm lòng nhân hậu của Chúa Giêsu. Qua ánh mắt trìu mến, cảm thông và lời mời gọi “Hãy đi theo ta” dành cho một người tội lỗi, Thầy đã mở ra cánh cửa của ơn cứu chuộc cho tất cả những ai đang cần được chữa lành và được yêu thương.
Trong xã hội, có những người tự cho mình là “đúng đắn” và “công chính” hơn kẻ khác. Những người biệt phái và các luật sĩ thường hay quăng “gạch đá” vào những người họ cho là kém cỏi, tội lỗi – bao gồm cả những người tiếp xúc với “người thu thuế” hay bất kỳ ai mà họ cho là “đáng bị nguyền rủa”. Cái nhìn ấy xuất phát từ định kiến “gần mực thì đen”, khiến cho họ không thể chấp nhận được việc Chúa Giêsu, trong hình ảnh một vị thầy đầy nhân từ, lại chọn đồng hành cùng những người bị xã hội khinh miệt.
Nhận thức sai lầm của con người: Các luật sĩ và người biệt phái đã tạo ra một ranh giới nhân tạo giữa “người công chính” và “người tội lỗi”. Họ quên mất rằng, trong mắt Thiên Chúa, mọi con người đều cần được cứu chuộc và được yêu thương.
Sự trừng phạt của định kiến: Cái nhìn hạn hẹp ấy không chỉ chia rẽ con người mà còn bỏ qua khả năng thay đổi, cải tạo và sự cứu rỗi mà Thiên Chúa ban cho mỗi người.
Chúa Giêsu, khi còn ở trên trần gian, đã thể hiện rõ ràng rằng Ngài đến không phải để kêu gọi người tự cho mình là công chính, mà để kêu gọi “người tội lỗi sám hối ăn năn”. Chính trong lời nói của Người: “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần”, chúng ta nhận ra rằng – chỉ khi ta nhận ra bản thân mình đang cần được chữa lành – ta mới có thể đón nhận ơn cứu độ của Đấng Cứu Thế.
Lời mời gọi đầy nhân từ: “Hãy đi theo ta” không chỉ là lời mời gọi rời bỏ lối sống cũ, mà còn là lời cam kết của Chúa Giêsu rằng, dù ta có là người tội lỗi, ta vẫn được Ngài đón nhận và chữa lành.
Tình yêu vô điều kiện của Thiên Chúa: Ngay khi chúng ta còn là tội nhân, Thiên Chúa đã yêu thương và sẵn sàng chào đón chúng ta. Đó là thông điệp của Ngôi Hai Thiên Chúa, đã xuống thế làm người để cứu vớt con người khỏi sự lạc lối và tội lỗi.
Là những học trò của Chúa Giêsu, chúng ta cần nhớ rằng:
Sự cần thiết của sám hối và ăn năn:
Không có ai trong chúng ta hoàn hảo. Như lời Chúa Giêsu nói: “Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn.” Chúng ta hãy không ngần ngại nhìn nhận bản thân, nhận ra những sai lầm và khổ đau của chính mình để từ đó được chữa lành bởi tình yêu thương của Thiên Chúa.
Dũng cảm từ bỏ những định kiến và tự cao:
Chúng ta hãy rút ra bài học từ hình ảnh những người luật sĩ, những người quá tự tin về sự công chính của bản thân, mà quên đi giá trị của lòng nhân từ và sự tha thứ. Thay vào đó, hãy học theo gương Chúa Giêsu – người luôn mở rộng vòng tay, mời gọi và yêu thương mọi người, đặc biệt là những người đang cần được cứu chuộc.
Hành động cụ thể trong đời sống đức tin:
Sự tự vấn: Hãy tự hỏi mình: “Tôi có đang sống theo lời mời gọi của Chúa hay chỉ đơn thuần theo những lối sống quen thuộc, đầy định kiến?”
Thực hiện sự thay đổi: Nếu nhận ra những điểm yếu trong bản thân, hãy dũng cảm thay đổi, sẵn sàng tiếp nhận sự chữa lành từ Thiên Chúa như một người bệnh cần thuốc.
Chia sẻ và lan tỏa tình yêu: Cùng nhau, trong cộng đồng đức tin, chúng ta hãy chia sẻ thông điệp của ơn cứu chuộc, giúp đỡ nhau vượt qua những định kiến và khổ đau.
Chúng ta không phải là những người tự lực, mà là những “bệnh nhân” cần được chữa lành bởi “thầy thuốc” vĩ đại – Chúa Giêsu.
Nhận lấy ơn cứu độ: Khi ta sám hối, khi ta thừa nhận khuyết điểm của mình, ta đã mở cửa cho ơn Chúa đổ về, giúp ta tái tạo và thay đổi từ bên trong.
Sự chữa lành tâm linh: Mỗi bước chân theo Chúa là một bước tiến tới sự chữa lành, thoát khỏi những định kiến, lỗi lầm và tổn thương đã tích tụ qua thời gian.
Tình yêu của Chúa là vô điều kiện: Cho dù ta đã sa ngã bao nhiêu lần, tình yêu của Ngài vẫn luôn rộng mở, luôn sẵn sàng đón nhận và nâng đỡ ta.
Kính thưa các anh chị em, khi mùa Chay đến, đây là thời khắc để mỗi chúng ta lắng nghe tiếng gọi của Thiên Chúa – lời mời gọi dâng trọn con người, bất kể quá khứ của ta có thế nào.
Bước ra khỏi vùng an toàn của tự cao: Hãy từ bỏ những định kiến, những nhận thức sai lầm và tự cho mình là “đủ tốt”. Hãy dũng cảm bước ra, nhận lấy lời mời “Hãy đi theo ta” của Chúa Giêsu, và sống một đời sám hối, ăn năn để đón nhận ơn cứu chuộc.
Sự sống mới từ ơn Chúa: Mỗi người chúng ta đều là những người tội lỗi, nhưng cũng là những người có thể được chữa lành và làm mới qua tình yêu của Đấng Cứu Thế. Như lời thầy đã dạy: “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần.” Hãy nhận ra mình cần “thuốc” của Ngài và hãy mở lòng đón nhận sự chữa lành ấy.
Lan tỏa tình yêu thương: Cùng nhau, trong cộng đồng đức tin, chúng ta hãy trở thành những công cụ của tình yêu và sự tha thứ, giúp đỡ nhau vượt qua những khó khăn, chữa lành những vết thương của quá khứ và xây dựng một tương lai tràn đầy ơn phước.
Xin hãy để lời mời gọi của Chúa Giêsu vang lên trong tâm hồn mỗi người, như lời cam kết rằng không có ai bị bỏ rơi, không có ai không được yêu thương. Hãy để mùa Chay năm nay là mùa của sự chuyển mình, của ơn cứu chuộc và của tình yêu thương vô bờ bến từ Thiên Chúa.
Xin Chúa ban phước lành cho mỗi bước chân của chúng ta, soi sáng con đường đi đến sự sống mới và chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
“CUỘC CÁCH MẠNG CỦA LỜI KÊU GỌI – THẦY GIÊSU VÀ ANH LÊVI”
Tin Mừng hôm nay mở ra một chương sử mang tính cách mạng trong đời Đức Giêsu và của toàn nhân loại. Lời mời gọi của Thầy Giêsu đối với anh Lêvi – một người thu thuế bị xã hội khinh miệt – không chỉ là một hành động bất ngờ, mà còn là thông điệp vượt lên mọi ranh giới của định kiến, cho thấy một sự đột phá về tâm linh và giá trị con người. Điều này đã làm rung chuyển những quy tắc xã hội cứng nhắc của thời bấy giờ và mở ra con đường cho một cộng đồng tín hữu đầy yêu thương và tha thứ.
Trong xã hội Do Thái thời đó, những người thu thuế được xem là những kẻ bán đứng, cộng tác với đế quốc La Mã và bị coi là tội nhân. Họ thường bị xa lánh, không được giao tiếp hay tham gia vào những hoạt động của cộng đồng. Vì thế, bất cứ việc mời gọi một người như Lêvi làm môn đệ là một thử thách đối với các giá trị truyền thống và danh dự xã hội.
Người Do Thái rất coi trọng bữa ăn – không chỉ là thời gian để ăn uống mà còn là lúc để thông hiệp, chia sẻ và xây dựng tình bạn. Việc ăn chung với những người được xem là tội lỗi hoặc ô nhơ được coi là điều cấm kỵ, vì sợ rằng sự “nhiễm” có thể làm mất đi sự thanh khiết của cá nhân và cả cộng đồng.
Người ta thường chia rẽ giữa những ai thuộc “giới thiện” và những người thuộc “giới tội lỗi”. Việc Thầy Giêsu dám mở rộng vòng tay của mình với người thu thuế là biểu hiện của lòng nhân từ vô biên, nhưng cũng là một bước đi can đảm, đòi hỏi Ngài phải vượt qua những rào cản truyền thống đã ăn sâu vào tâm trí người dân.
Đức Giêsu đã nói một cách thẳng thắn: “Anh hãy theo tôi.” Câu nói ấy không chứa đựng sự xét đoán hay phân biệt đối xử, mà chỉ là lời mời gọi đầy yêu thương. Ngay trong khoảnh khắc đó, mọi khoảng cách giữa người thu thuế và những người khác bị phá vỡ.
Không những chỉ nghe lời mời gọi, Lêvi đã chứng tỏ lòng tin và sự quyết tâm qua hành động: bỏ lại tất cả, đứng dậy và đi theo. Hành động của anh Lêvi không chỉ đánh dấu sự từ bỏ quá khứ đầy vướng mắc, mà còn là minh chứng cho sự tái sinh của một tâm hồn, sẵn sàng đón nhận ánh sáng của sự tha thứ và yêu thương.
Đức Giêsu đã thể hiện rằng tình yêu thương không biết đến ranh giới. Ngài đã không e ngại tiếp xúc, chia sẻ bữa ăn cùng với những người mà xã hội cho là “ô nhi”. Việc Ngài ăn tiệc với Lêvi và các người thu thuế là một lời khẳng định rằng trong mắt Thiên Chúa, mỗi con người đều có giá trị, dù quá khứ có đen tối đến đâu.
Đức Giêsu hiểu rằng những người thu thuế và tội nhân là những con người đau yếu, cần được chữa lành từ bên trong. Thầy không chờ đợi cho họ tự mình nhận ra lỗi lầm mà chủ động đến với họ, đưa ra lời mời gọi yêu thương và sám hối.
Mục tiêu sống của Ngài là kêu gọi người tội lỗi sám hối, không để ai bị bỏ lại ngoài lề. Qua lời mời gọi của mình, Đức Giêsu đã cho thấy rằng sự cứu rỗi không dành riêng cho những người đã có danh tiếng “sạch sẽ”, mà đặc biệt hướng đến những tâm hồn lạc lõng, cần được nâng đỡ.
Khi đối mặt với sự phán xét và những lời lẩm bẩm của các người Pharisêu, Đức Giêsu không ngại phải đứng lên bảo vệ thông điệp của tình yêu thương. Ngài khẳng định rằng, những người thu thuế và tội nhân không phải là những con số, mà là những con người có thể thay đổi, có thể trở nên “công chính” khi được trao cơ hội và lòng tin.
Sau lời mời gọi, bữa tiệc tại nhà Lêvi trở thành biểu tượng của sự giao hòa giữa hai thế giới: thế giới của những người được xem là tội lỗi và thế giới của những người theo lề thói truyền thống.
Mặc dù các môn đệ và khách mời trong bữa tiệc đều có mặt, nhưng chỉ có Đức Giêsu mới dám ngồi cùng những người mà xã hội cho là “ô nhi”. Hành động này đã làm dấy lên sự khó chịu và thắc mắc từ phía những người Pharisêu – những người vốn nghiêm khắc trong việc duy trì sự tách biệt giữa các tầng lớp trong xã hội.
Trong bối cảnh đó, Đức Giêsu đã giải thích rằng chỉ những người “đau yếu”, những tâm hồn cần chữa lành mới thực sự cần đến sự đồng hành của Ngài. Điều này không chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của sự sám hối mà còn khẳng định rằng trong mắt Thiên Chúa, không ai là không xứng đáng được yêu thương.
Thông điệp của Đức Giêsu là lời kêu gọi mỗi chúng ta hãy mở rộng trái tim, loại bỏ định kiến và nhìn nhận người khác bằng ánh mắt của sự thương yêu và cảm thông. Chúng ta cần học cách “mời gọi” không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động cụ thể, bằng việc chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau.
Mỗi người trong chúng ta hãy tự hỏi: “Liệu tôi có đủ dũng cảm bỏ qua những định kiến, những rào cản đã hình thành trong tâm trí để tiến gần hơn đến những người cần được giúp đỡ?” Quá trình hoán cải không chỉ là việc thay đổi lối sống mà còn là sự thay đổi từ bên trong – bắt đầu từ cách chúng ta nhìn nhận và đánh giá con người xung quanh.
Lời mời gọi của Đức Giêsu không chỉ dừng lại ở lời nói, mà còn là bài học về cách xây dựng một cộng đồng mà trong đó, mỗi thành viên đều được trân trọng. Hãy lấy cảm hứng từ hành động của Ngài, mở rộng vòng tay và giúp đỡ những người đang lạc lõng, tạo nên một môi trường sống nơi mọi người đều được chào đón và yêu thương.
Chúng ta cần hiểu rằng, sự thay đổi thực sự chỉ xảy ra khi chúng ta vượt qua những ranh giới định kiến, khi chúng ta dám đặt câu hỏi và nhìn nhận lại giá trị của bản thân cũng như của người khác. Hãy để tâm hồn mình được chữa lành qua tình yêu thương của Thiên Chúa, và từ đó, trở thành cầu nối mang lại sự hòa hợp cho cộng đồng.
Lời mời gọi của Đức Giêsu đặt ra một thách thức lớn cho mỗi người: từ bỏ những thứ đã quen thuộc, những định kiến đã ăn sâu vào tâm trí và dấn thân vào con đường của sự thay đổi. Đây không phải là con đường dễ dàng, nhưng nó là con đường của sự sống mới, của niềm tin và hy vọng.
Để sống theo lời mời gọi ấy, chúng ta cần cam kết không chỉ bằng lời nói mà còn bằng những hành động thiết thực trong cuộc sống hàng ngày. Dù là qua những hành động nhỏ như chia sẻ với người lân cận, hay những đóng góp lớn hơn cho cộng đồng, mỗi hành động đều góp phần làm lung linh thêm ánh sáng của tình yêu thương Thiên Chúa.
Hãy nhìn vào hình ảnh của anh Lêvi – người đã bỏ lại tất cả để theo Đức Giêsu. Qua câu chuyện của anh, chúng ta được học rằng, sự thay đổi đích thực luôn đến từ những quyết định dũng cảm, từ lòng tin không lay chuyển vào thông điệp của Đấng Cứu Rỗi. Mỗi người chúng ta, dù gặp bao nhiêu khó khăn, cũng có thể trở nên “mới mẻ” dưới ánh sáng của tình yêu và sự tha thứ.
Lễ Tro là thời điểm để chúng ta nhớ rằng, con người dù có thể bị “bẩn” bởi tội lỗi, luôn có cơ hội được làm mới. Sau Lễ Tro, việc tiếp nhận lời mời gọi của Đức Giêsu càng trở nên ý nghĩa hơn khi ta nhận ra rằng sự cải biến bắt đầu từ việc làm mới bản thân, loại bỏ những định kiến đã cũ.
Bữa tiệc tại nhà Lêvi không chỉ là dịp ăn uống mà còn là biểu tượng của sự tái sinh. Mỗi bữa ăn chia sẻ chính là lời hứa rằng, chỉ cần ta mở lòng, không gì là quá muộn để bắt đầu lại từ đầu – để từ bỏ quá khứ, hướng về một tương lai đầy hy vọng dưới ánh sáng của Thiên Chúa.
Dù xã hội và thời đại có thay đổi, lời mời gọi của Đức Giêsu vẫn luôn nguyên giá trị. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, ở bất cứ thời điểm nào, tình yêu và sự tha thứ của Thiên Chúa luôn chào đón mọi người, dù họ đến từ bất cứ nơi đâu hay có quá khứ như thế nào.
Bài giảng hôm nay đã đưa ta đến gần hơn với một trong những thông điệp căn bản của Đức Giêsu – lời mời gọi vượt qua mọi ranh giới của định kiến, của tội lỗi và của sự chia rẽ. Qua hành động dũng cảm khi mời anh Lêvi làm môn đệ, Thầy đã mở ra cánh cửa cho một cuộc cách mạng tâm linh, nơi mà tình yêu thương, sự tha thứ và sự hoán cải trở thành giá trị cốt lõi của cuộc sống.
Hãy nhớ rằng, để sống theo lời mời gọi của Đức Giêsu, chúng ta cần biết thay đổi cái nhìn của mình, từ bỏ những định kiến đã cũ và mở lòng đón nhận những giá trị chân thực của sự yêu thương.
Hãy dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn, học cách yêu thương những người mà xã hội có thể đã bỏ qua. Chỉ khi đó, mỗi chúng ta mới thực sự sống đúng với ý nghĩa của lời mời gọi ấy – sống với tấm lòng rộng mở, sống với sự tha thứ và sẵn sàng chia sẻ tình yêu thương của Thiên Chúa đến với mọi người xung quanh.
Chúng ta hãy tự nhắc mình mỗi ngày rằng, không ai là quá muộn để thay đổi. Mỗi người đều có cơ hội để bắt đầu lại, để được chữa lành và để trở nên một phần của cộng đồng yêu thương, nơi mà mọi định kiến được phá vỡ và chỉ còn lại lòng nhân ái.
Hãy để lời mời gọi của Đức Giêsu lan tỏa trong trái tim của chúng ta, như một ánh sáng dẫn lối trên con đường hoán cải và sự sống mới. Qua đó, chúng ta sẽ trở thành những người truyền cảm hứng, những người biết yêu thương không phân biệt, và những người sống thật “Chân Chính” theo gương mẫu của Đấng Cứu Rỗi.
Lm. Anmai, CSsR